Quan Gia

Chương 120: Chương 120: Tính nhạy cảm chính trị.




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 120: Tính nhạy cảm chính trị. 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

Share by Thiên Quốc 

 

 

Thực ra theo quy tắc quan trường, Lưu Vĩ Hồng không nên nói như vậy. 

Lưu Thành Thắng vẫn chưa nhận chức, trước tiên điều em rể đến tỉnh Giang Nam, ảnh hưởng này cũng không tốt đẹp gì. 

Cán bộ tỉnh Giang Nam còn không coi Bí thư Lưu là lãnh đạo lấy việc công mưu tính chuyện riêng sao? 

Nhưng Lưu Vĩ Hồng cảm thấy, có rất nhiều việc không thể hoàn toàn suy nghĩ theo quy tắc quan trường. Con người sống trên đời, tình thân, tình bạn, tình yêu đều vô cùng cần thiết, trong đó tầm quan trọng chưa chắc đã thua sự nghiệp. 

Trong bốn anh em nhà họ Lưu thì có Hồ Phấn Cường và Lưu Thành Mỹ làm việc trong xí nghiệp, theo lẽ thường tình mà nói, bọn họ “lăn lộn” kém nhất. Bây giờ mọi người đều tiến bộ, Hồ Phấn Cường thì chỉ mong muốn một chức vụ tốt một chút, không cần thăng quan, nói có vẻ như rất dễ. Nếu việc này không được đáp ứng thì không khí ngày mừng sinh nhật hôm nay của Lưu Thành Thắng e rằng sẽ có vài phần ái ngại. 

Còn có một điểm cũng rất quan trọng. 

Sau khi nhà họ Lưu xuống dốc, Lưu Thành Thắng ở trên quan trường, Lưu Thành Ái và Lưu Thành Gia ở trong quân đội, tất cả đều bị kìm hãm, nhưng Hồ Phấn Cường và Lưu Thành Mỹ làm việc trong xí nghiệp thì không gặp phải ảnh hưởng gì lớn lắm. Gia đình nhà cô ban đầu vốn “lăn lộn” kém cỏi nhất, nhưng sau đó lại trở thành “gia đình quyền quý” nhất. Tính cách Lưu Thành Mỹ tốt hơn em gái, không phản cảm với Lưu Vĩ Hồng, thỉnh thoảng cũng có tiếp tế. 

Ân tình này Lưu Vĩ Hồng sẽ mãi ghi nhớ. 

Nghe Lưu Vĩ Hồng nói như vậy, Lưu Thành Mỹ và Hồ Phấn Cường trên mặt đều lộ vẻ vui mừng. 

Lưu Thành Thắng trầm ngâm một chút, hơi vuốt cằm, nói: 

- Như vậy cũng được, tôi sẽ đi đánh tiếng! 

- Cảm ơn anh cả! 

Hồ Phấn Cường và Lâm Thành Mỹ vui mừng quá đỗi, liên tiếp nói. 

Chuyện này chỉ cần Lưu Thành Thắng ra mặt thì không cần làm gì cũng xong. 

Lưu Thành Thắng mỉm cười, khoát khoát tay, nói: 

- Người một nhà, khách sáo gì chứ? 

Lưu Thành Mỹ hướng về phía Lưu Vĩ Hồng định lên tiếng nói vài câu khen ngợi thì có tiếng chuông điện thoại reo lên. Đỗ Vũ Hinh nghe điện thoại, thì ra là điện báo của nhà ăn cơ quan, hai bàn cơm đã chuẩn bị xong, hỏi Trưởng ban Lưu lúc nào thì qua ăn cơm. 

 

Nếu không phải là giải quyết công việc, Lưu Thành Thắng dứt khoát không đi nhà hàng. Ở nhà ăn cơ quan làm hai bàn cho cả gia đình đến ăn bữa cơm, coi như là tiệc mừng sinh nhật. 

Đây cũng là quy tắc của Lưu Thành Thắng. 

Lão gia ở phương diện này yêu cầu rất nghiêm khắc, Lưu Thành Thắng chịu ảnh hưởng sâu sắc. 

Cho nên sau này khi bị loại trừ, những đối thủ chính trị cũng không moi móc được sự cố kinh tế gì của Lưu Thành Thắng, chỉ có thể điều ông ta nhận một chức vụ nhàn hạ. Nhưng Lưu Vĩ Đông lại bị tra ra vấn đề kinh tế khá nghiêm trọng, gặp phải tai ương vào nhà tù. 

Lưu Vĩ Hồng cũng khá khâm phục bác cả ở điểm này. Làm quan to nhiều năm, chỗ đứng khá vững chắc, nếu không phải là đứng nhầm đội thì Lưu Thành Thắng cũng được coi là một vị quan liêm khiết. 

Lưu Vĩ Đông còn trẻ, sức kháng cự với sự mê hoặc của đồng tiền hơi kém. 

- Đi ăn cơm thôi! 

Lưu Thành Thắng đứng dậy, khua tay nói. 

Cho dù thế nào, hôm nay sinh nhật ông ta, các anh chị em cùng các cháu đều về chúc mừng, Lưu Thành Thắng tâm trạng khá vui vẻ. 

Cả nhà trên dưới 20 người chậm rãi tiến về phía nhà ăn. 

Trên đường gặp không ít cán bộ chào hỏi Lưu Thành Thắng. Mọi người đều cung kính, nhìn thấy chuyện cũng giả bộ không nhìn thấy. Chẳng ai hỏi Lưu Thành Thắng trong nhà có việc vui sao. Theo lẽ thông thường, trong những hoàn cảnh này, những đồng nghiệp trong đơn vị sẽ hỏi một câu như vậy. Đây lại chẳng có ai hỏi. Có thể thấy Lưu Thành Thắng trong Ban tổ chức Trung ương rất có uy tín, những cán bộ bình thường đều sợ ông ta, không dám đùa cợt với ông ta. 

Đương nhiên chuyện này còn có một nguyên nhân khác, thông thường cán bộ đến nhà ăn ăn cơm đều là những người trẻ tuổi chưa kết hôn, cũng có người do vợ chồng xa cách, có người lười nấu cơm. Tóm lại, đều là những cán bộ chức vụ nhỏ, có một khoảng cách khá lớn với Lưu Thành Thắng, một Phó trưởng ban được hưởng đãi ngộ của một vị Trưởng ban, chẳng ai dám ăn nói hàm hồ. 

Lưu Thành Thắng mặc dù chưa đi Giang Nam nhận chức nhưng cấp bậc Trưởng ban đã sớm rõ ràng rồi. 

Nhà ăn cơ quan làm cơm cũng khá thịnh soạn, còn rượu và đồ uống là do nhà Lưu Thành Gia mang đến, rượu Ngũ Lương. 

Một bàn có mười người, anh em Lưu Thành Thắng có tất cả 8 người, cộng thêm Lưu Vĩ Đông nữa là 9. Những dịp thế này trước đây đều gọi đại một người ở thế hệ sau đến ngồi cùng bàn cho đủ mười người, thông thường là gọi một người nhỏ tuổi, khuấy động không khí một chút. Lần này, mọi người tự nhiên laị kêu Lưu Vĩ Hồng lên ngồi cùng bàn. Từ sau khi Lưu Vĩ Hồng phát biểu bài văn trên tạp chí “ Tiếng kèn”, địa vị của Lưu Vĩ Hồng trong nhà họ Lưu cũng khác trước. 

Một bữa cơm ăn trong yên tĩnh, ngoài mấy anh em và mấy con cháu có máu mặt mời ruợu Lưu Thành Thắng ra, những con cháu khác đều không dám góp vui. Đây cũng là quy tắc trong tiệc rượu nhà họ Lưu, lưu truyền từ khi còn ông cụ, mọi người làm mãi thành quen. 

Ăn cơm xong, mọi người chào Lưu Thành Thắng ra về. 

Lưu Thành Thắng mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, nói: 

- Vĩ Hồng à, cháu ở lại một lúc, bác có chuyện muốn nói với cháu. 

- Vâng, bác cả. 

Lưu Vĩ Hồng cung kính đáp. 

Nếu Lưu Vĩ Hồng đã ở lại thì Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như đương nhiên cũng ở lại. Mã Quốc Bình và Lưu Thành Ái cũng không vội về. Dẫu sao bọn họ cũng ở trong khu tập thể cơ quan của Ban tổ chức Trung ương, không cách xa mấy chỗ Lưu Thành Thắng, nói chuyện thêm một lúc rồi về cũng không bị lỡ giờ làm việc buổi chiều. 

Trước lúc rời khỏi, Lưu Thành Mỹ có ý kéo tay Lưu Vĩ Hồng lại, cười nói với hắn: 

- Vĩ Hồng à, rảnh thì đến nhà cô chơi, cô sẽ làm cho cháu món trứng hấp! 

Một câu nói đơn giản khiến Lưu Vĩ Hồng rất cảm động. Hồi còn nhỏ, hắn đến nhà cô, thích nhất món trứng hấp cô làm. Lúc đó việc cung ứng vật chất của cả quốc gia còn thiếu kém, mặc dù là con cháu ruột nhà họ Lưu, nhưng có thể được ăn trứng cũng là có phúc ăn rồi. 

Lưu Vĩ Hồng đến bây giờ vẫn thích món này, thỉnh thoảng cũng bảo Đường Thu Diệp hấp cho hắn mấy quả trứng. 

- Vâng, cháu nhất định sẽ đến! 

Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói. 

Lưu Thành Mỹ xoa xoa đầu hắn, vừa đi vừa cười, bộ dạng rất vui vẻ. Hồ Phấn Cường có thể được điều tới tỉnh Giang Nam làm tổng giám đốc công ty chi nhánh đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều so với làm người phụ trách chi nhánh ở công ty mẹ. 

Mọi người trở về ngồi trong phòng khách ở nhà Lưu Thành Thắng. Lưu Thành Ái đích thân ra tay, giúp Đỗ Vũ Hinh pha trà cho mọi người. Cũng bởi đây là nhà anh cả nên Lưu Thành Ái mới có thể rũ bỏ phong thái thường ngày, nếu ở nơi khác, điều này khó mà tưởng tượng được. 

- Vĩ Hồng à, nghe nói cháu vừa đến đơn vị mới làm việc, công việc thế nào? 

Lưu Thành Thắng nâng chén trà lên uống một ngụm, chậm rãi hỏi. 

Lưu Vĩ Hồng vội đáp: 

- Địa khu Hạo Dương mới thành lập, cục Nông Nghiệp cũng mới thành lập, cháu phụ trách công việc văn phòng, hai tháng này đều bận rộn những việc tạp nham. 

- Ha ha, Vĩ Hồng, tốt lắm, biết khiêm tốn đó. Bác đã xem “ Nhật báo Sở Nam”, công trình cung cấp rau xanh của bọn cháu rất hay, thực sự đã làm được một việc hữu ích cho dân. 

Lưu Thành Thắng thái độ rất ôn hòa, cười nói. 

Thân làm Phó Trưởng ban Tổ chức Trung ương, ngoài báo Trung ương ra, báo Đảng của các tỉnh đều cần xem qua. Từ đó có thể phân tích việc cầm quyền trị nước của những lãnh đạo các tỉnh. Đây cũng là việc mà những cán bộ trong ban tổ chức Trung ương cần phải làm. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: 

- Đây cũng là xuất phát từ tình hình thực tế. Lúc đó chỉ là những vấn đề về việc giải quyết rau xanh cho dân, các đồng chí của báo Tỉnh thấy việc này có ý nghĩ nên đã đưa tin, cũng là may mắn thôi ạ! 

Nếu Lưu Thành Thắng đã xem bài báo đó, chủ động đề cập với hắn thì tức là tỏ ý khẳng định rồi. Lưu Vĩ Hồng đương nhiên phải khiêm tốn vài câu. 

Lưu Thành Thắng cười gật đầu, trong ánh mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng có vài phần khen ngợi. Đứa cháu này quả thực đã thay đổi rất nhiều, Lưu Thành Thắng cũng không ngại đào tạo hắn. Đương nhiên không thể đánh đồng với địa vị “Người nối nghiệp” của Lưu Vĩ Đông. Nếu có thể đào tạo hắn thành tài thì trên quan trường có thể trở thành một cánh tay đắc lực trợ giúp Lưu Vĩ Đông. 

Trên quan trường thì không có anh em họ hàng. 

- Bác cả, vừa rồi chú có nói đến tình hình phức tạp ở Giang Nam, riêng cháu thấy khá có lý. 

Sau đó, Lưu Vĩ Hồng chủ động đưa ra vấn đề Giang Nam. 

Lưu Thành Thắng gật gật đầu: 

- Ừm, tình hình ở Giang Nam khá là phức tạp. 

Tỉnh Giang Nam gần kề thành phố Minh Châu, kinh tế khá sôi động, mấy năm gần đây nhận được sự chú ý toàn diện, các bô lão cấp cao như hổ rình mồi với bố cục chính trị của Giang Nam. Lưu Thành Thắng sắp đến Giang Nam nhận chức bí thư Tỉnh ủy, bộ phận bô lão cấp cao trong lòng thật sự không thể yên tâm. 

Nghe đâu người kế vị lên ngôi, Lưu lão gia đồng ý giúp cho. 

Trong tình hình này, Lưu Thành Thắng ra tay ở tỉnh Giang Nam, tỉnh Giang Nam có khả năng sẽ là chỗ dựa cho người kế vị, nhất định sẽ gây bất an cho những phe phái mạnh khác. Mấy năm nay, chính trị cấp cao thật sự phức tạp, người phái quân kẻ bãi bỏ, tình hình các tập đoàn chính trị càng phức tạp hơn nhiều. Tỉnh lớn như Giang Nam thế này, thuộc quyền sở hữu ra sao, không thể không khiến người ta chú ý. 

- Bác cả, nghe nói bí thư Thành ủy Thành phố Kinh Hoa cũng đang ra tay rồi? 

Lưu Vĩ Hồng đột nhiên nói. 

Thành phố Kinh Hoa là kinh đô cũ có tiếng ở tỉnh Giang Nam, nằm phía Đông Nam, một trong những thành phố cấp phó tỉnh. Bí thư thành ủy Kinh Hoa vẫn là do phó bí thư tỉnh ủy Giang Nam kiêm nhiệm. Không lâu trước có tin đồn, nói rằng bí thư thành ủy Thành phố Kinh Hoa sẽ được điều đến tỉnh nào đó ở Tây Bắc đảm nhiệm chức chủ tịch tỉnh. 

Lưu Thành Thắng liếc nhìn hắn, không nói gì. 

Lưu Thành Ái cười nói: 

- Vĩ Hồng, độ nhạy cảm chính trị của cháu ngày càng cao đó! Người ở Sở Nam nhưng tâm hồn thì ở cả nước! 

Câu nói này có chút hàm ý chế nhạo, nhưng cũng không hoàn toàn là nghĩa xấu. Không lâu trước, Lưu Vĩ Hồng còn đề cử Lý Dật Phong. Hành động này, giành được sự khẳng định của Lưu Thành Thắng. Lưu Thành Ái từ lâu cũng nhìn đứa cháu này với con mắt khác. 

Lưu Vĩ Hồng cười, nói: 

- Cháu cũng chỉ nghe nói thôi. 

Câu nói này mặc dù có chút khiêm tốn nhưng bên trong lại không hề đơn giản như vậy. Thử nghĩ xem, một cán bộ địa phương cấp phó khoa của tỉnh Sở Nam, làm sao có thể “nghe nói” tin tức về một nhân vật số một cấp phó tỉnh ở một thành phố cách xa ngàn dặm chứ. Nói Lưu Vĩ Hồng “tâm hồn ở cả nước” cũng không có gì là sai. 

- Những người để ý đến vị trí này không ít? 

Mã Quốc Bình nhìn hắn, mỉm cười hỏi: 

- Vĩ Hồng, cháu nghĩ thế nào? 

Sau lần tiến cử Lý Dật Phong, Mã Quốc Bình khá thích Lưu Vĩ Hồng. Độ nhạy cảm chính trị của chàng trai này thực sự rất cao, có thể coi là trời phú. 

Mọi người đều nhìn Lưu Vĩ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: 

- Theo cháu nghĩ, có một người có thể rất phù hợp với chức vụ này. 

- Ai? 

Lưu Vĩ Hồng nói ra cái tên này, tất cả mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên khó hiểu trên khuôn mặt, thật không thể ngờ rằng Lưu Vĩ Hồng lại đưa ra đề xuất này. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.