Lúc đó Lưu Vĩ Hồng tạm thời kiềm chế sự lo âu trong lòng, bỏ qua suy nghĩ về Cao Thụ Sơn và Thủ tướng Vương Bỉnh Trung ở Bắc Kinh, chuyển hướng sang Liễu Tề, nói:
- Liễu Tề, cậu nói đi.
Từ khách sạn Xuân Thành đến Khu công nghiệp Bắc Lộ có chút khoảng cách, Lý Cường không thể trở về ngay được.
Trọng tâm điều tra của Liễu Tề, khác với Long Vũ Hiên, y chủ yếu bắt đầu điều tra tìm hiểu về hình thức hoạt động của doanh nghiệp. Long Vũ Hiên xuất thân là công an, khá quan tâm đến việc bên trong việc phá sản của nhà máy liệu có tồn tại hiện tượng tham ô hối lộ hay không, còn Liễu Tề lại quan tâm đến vấn đề doanh nghiệp phá sản đó liệu có còn con đường cứu nào không.
- Vâng, Phó cục trưởng.
Liễu Tề gật gật đầu, bắt đầu trình bày suy nghĩ của mình.
Theo điều tra của Liễu Tề, y đã điều tra hai xí nghiệp, hoàn toàn không phải nằm trong loại hình ‘chết không thể nghi ngờ’. Những doanh nghiệp thật sự không còn cách cứu chữa, thực ra rất ít.
Trừ phi toàn bộ ngành nghề đều đã bị đào thải, ví dụ Lưu Vĩ Hồng biết rất rõ, mấy năm sau này, cùng với việc phát triển rộng rãi của điện thoại, cùng với việc thu phí trả một chiều, nếu những nhà máy sản xuất máy nhắn tin không tìm hướng đi mới, thì nhất định chết không có cách cứu vãn.
Liễu Tề nói rõ ràng mạch lạc những sai phạm trong quá trình cải cách của hai nhà máy trên, cơ chế quản lý, phương hướng kinh doanh và phương thức kinh doanh. Một mặt, là vì có người muốn nhân cơ hội phân chia tài sản quốc hữu, mặt khác, lại có một số lãnh đạo nhà máy đầu óc xơ cứng, tư tưởng cổ hủ. Rất nhiều nguyên nhân thất bại của việc cải cách doanh nghiệp, là do nhiều phương diện và nhiều nguyên nhân bất lợi mà tạo nên.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi gật đầu, trong đầu dần dần hiện lên những luồng suy nghĩ khá rõ ràng.
Khoảng mười phút sau, tiếng chuông cửa vang lên.
Trịnh Hiểu Yến liền vội vàng đi mở cửa.
- Báo cáo lãnh đạo, đồng chí Đỗ Hải và đồng chí Phó Thanh đã đến.
Lý Cường nói xong, lui qua một bên.
Theo sát phía sau Lý Cường, là Đỗ Hải và một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đều mặc quần áo dài tay, vẻ mặt tương đối lo lắng.
- Hoan nghênh hoan nghênh, ông Đỗ, đồng chí Phó Thanh, mời vào!
Lưu Vĩ Hồng khách sáo, chủ động bước đến đón tiếp.
Đỗ Hải và Phó Thanh chần chừ bước vào căn phòng xa hoa của khách sạn Xuân Thành. Hiển nhiên, đây là lần đầu tiên họ đặt chân vào một khách sạn hạng sang như thế này. Vừa mới vào cổng, Đỗ Hải liền ho lên, ho rất kịch liệt, khiến gương mặt lão trong chốc lát biến thành màu gan lợn. Phó Thanh cùng đi vào cửa với lão, vội vàng vỗ vỗ lưng lão.
Thật không dễ dàng gì Đỗ Hải mới dừng ho được, có chút xấu hổ nói:
- Xin lỗi, Phó cục trưởng Lưu, vết thương của tôi còn chưa khỏi…
Lão bị thương cũng đã mấy tháng rồi, đến bây giờ vẫn chưa khỏi, có thể thấy vết thương lúc đó cũng khá nặng, đương nhiên, nhà máy ngừng sản xuất, cả nhà đều bị mất việc, bỗng nhiên mất đi nguồn thu nhập, kinh tế túng quẫn cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến bệnh tình cứ kéo dài mãi không khỏi được.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Ông Đỗ, mong ông yên tâm, việc này tôi sẽ nghĩ cách. Cho dù như thế nào, thân thể là vốn của cách mạng, có bệnh nhất định phải chữa khỏi.
Lời này của Lưu Vĩ Hồng cũng chỉ thuận miệng mà nói ra, ngữ khí rất tự nhiên, dường như đó là một việc rất đương nhiên.
Đỗ Hải liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt có chút thay đổi.
Vị Phó cục trưởng trẻ tuổi này, quả nhiên khác biệt với những lãnh đạo mà lão đã từng tiếp xúc trước đây. Lời nói ra, cũng không êm tai, càng không kích động lòng người, cũng không khiến cho người ta cảm thấy ‘nhiệt huyết dâng trào’, nhưng lại khiến cho người ta có thể tin tưởng được.
Xem ra quyết định mình đã đưa ra sau mấy ngày đấu tranh suy nghĩ, có lẽ đã chính xác rồi.
- Ông Đỗ, đồng chí Phó Thanh, mời ngồi!
Lưu Vĩ Hồng mời nhiệt tình, Long Vĩ Hiên nhường cái ghế dựa mà y đang ngồi, mời Đỗ Hải và Phó Thanh ngồi xuống.
- Phó cục trưởng Lưu, vị này chính là Phó Thanh, kế toán của Nhà máy cơ khí hạng nặng số 2, cũng là bạn học cũ của tôi, trước đây chúng tôi cũng cùng ở cùng khu ký túc xá trong mười mấy năm, là bạn thân rồi.
Đỗ Hải không vội ngồi xuống, mà giới thiệu người bạn của mình với Lưu Vĩ Hồng trước.
Phó Thanh nhìn qua, cũng khoảng hơn bốn mươi tuổi, cũng xấp xỉ tuổi với Đỗ Hải, mang một cặp kính màu đen, nhìn qua còn già hơn Đỗ Hải một chút. Đương nhiên, Đỗ Hải có vẻ anh tuấn hơn lão, cũng là nguyên nhân khiến Phó Thanh có vẻ già hơn.
- Xin chào, đồng chí Phó Thanh!
Lưu Vĩ Hồng lại một lần nữa đưa tay về phía Phó Thanh.
- Xin chào, xin chào, Phó cục trưởng Lưu.
Phó Thanh nắm tay Lưu Vĩ Hồng, hơi có chút kích động. Không nghi ngờ gì nữa, Đỗ Hải đã giới thiệu với lão về thân phận của Lưu Vĩ Hồng rồi, Phó cục trưởng cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản Nhà nước Quốc vụ viện. Mặc dù Phó Thanh cũng không rõ Phó cục trưởng cục Giám sát là một chức quan lớn như thế nào, nhưng cán bộ từ Quốc vụ viện xuống, đương nhiên rất giỏi, trong mắt Phó Thanh, đó là lãnh đạo.
Một tay Phó Thanh bắt tay Lưu Vĩ Hồng, còn tay trái lão, cứ luôn cầm một túi công văn màu đen, không chịu bỏ xuống.
- Ông Đỗ, đồng chí Phó Thanh, giới thiệu với các đồng chí mấy vị này, đều là các đồng chí trong cục Giám sát…
Lưu Vĩ Hồng liền giới thiệu Đỗ Hải và Phó Thanh với nhóm người Long Vũ Hiên và Trịnh Hiểu Yến.
Trịnh Hiểu Yến tự mình rót nước cho hai người.
Đỗ Hải và Phó Thanh vội vàng cảm ơn không ngớt.
Những người trẻ tuổi ở trong phòng này, không phải Cục trưởng thì cũng là Trưởng phòng, quả nhiên dung mạo rất tốt, cán bộ trực thuộc Quốc vụ viện, thật khác biệt. Ở các địa phương, e rằng bất kỳ một đơn vị nào, cũng không thể tìm được nhiều cán bộ trẻ tuổi cấp Cục như vậy.
- Phó cục trưởng Lưu, tôi đã suy nghĩ rồi, chúng tôi không thể cứ trốn tránh mãi, trốn tránh cũng không phải cách giải quyết…
Sau khi ngồi yên vị vào chỗ, Đỗ Hải trầm ngâm một chút, rồi chậm rãi nói.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy. Có vấn đề, thì cần giải quyết, không thể cứ giấu bệnh mãi.
Đỗ Hải nói:
- Phó cục trưởng Lưu, các đồng chí lãnh đạo, nói thật, một nhà máy lớn như Nhà máy cơ khí hạng nặng số 2, một doanh nghiệp quốc hữu lớn, lại sụp đổ như vậy, tuyệt đối không thể tin được, không phải là nguyên nhân thị trưởng, ít nhất đó cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu.
Sắc mặt của nhóm người Lưu Vĩ Hồng và Long Vũ Hiên, liền trở nên nghiêm túc.
Đỗ Hải không hổ là một nhân viên kỹ thuật, tích cách thẳng thắn, một khi đã quyết định nói rõ tình hình với Lưu Vĩ Hồng, liền không hề giấu giếm, vừa bắt đầu đã đi thẳng ngay vào vấn đề.
- Trước tiên nói về nguyên nhân khách quan. Về khách quan, nhà máy có tồn tại một số vấn đề, hơn nữa những vấn đề này không phải nhỏ. Ví dụ như sản phẩm của nhà máy khá đơn điệu, hàm lượng kỹ thuật không cao, các máy móc chế tạo hạng lớn khá thô sơ, không đủ tinh tế, không hình thành được những sản phẩm độc quyền của nhà máy, sức cạnh tranh không cao, mấy năm nay đều nằm ở trạng thái lỗ vốn trên thị trường. Mặt khác, chúng tôi là nhà máy cũ, gánh nặng rất lớn, toàn nhà máy có hơn năm ngàn công nhân viên, nhà máy xử lý cũng đã hơn một ngàn công nhân, nhưng trên cơ bản cũng chỉ sản xuất được những linh kiện nhỏ, không có hiệu suất gì, tiền lương và đãi ngộ lại không thể thiếu, cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến nhà máy liên tục lỗ vốn. Còn nữa, chúng tôi không có một mạng lưới tiêu thụ hoàn thiện, không thể ứng phó nổi đối với biến động trên thị trường, chủ yếu tiêu thụ dựa vào các đại lý. Mấy năm nay, giá nguyên liệu không ngừng tăng lên, nhưng các đại lý còn cố ép giá sản phẩm của nhà máy, cũng là nguyên nhân khiến nhà máy thua lỗ.
Đỗ Hải nói xong, lại ho khụ khụ.
- Ừ, nguyên nhân khách quan, đương nhiên cũng phải có.
Đỗ Hải vừa nói đã bắt đầu từ nguyên nhân khách quan, có thể thấy người này thật sự có tính cách không hề vụ lợi.
- Tuy nhiên nguyên nhân lớn nhất, là ở những lãnh đạo của nhà máy, đặc biệt là xưởng trưởng Đàm Ngọc Trung, vụ lợi quá nhiều. Mấy năm nay, nhà máy luôn bị lỗ, nhưng đời sống kinh tế cá nhân của y, lại càng ngày càng giàu có, chỉ riêng xe hơi cũng đã đổi mấy chiếc. Vừa mới mua một chiếc xe hơi nhập khẩu, được mấy ngày lại bán theo giá xe cũ, mà đều bán cho người thân bạn bè của y. Cán bộ phụ trách tiêu thụ trong nhà máy, hầu như toàn bộ đều là người thân của y. Rất nhiều máy móc bán đi rồi, chỉ ghi lại một hóa đơn khống cho nhà máy, tiền mặt không thể thu về được. Trong việc này, tồn tại rất nhiều vấn đề.
Lưu Vĩ Hồng nghiêm túc nói:
- Ông Đỗ, đây là một sự tố cáo hết sức nghiêm trọng.
- Tôi biết, Phó cục trưởng Lưu. Chúng tôi có chứng cứ, không phải nói suông.
Đỗ Hải nói chắc chắn, ánh mắt tự nhiên mà nhìn lướt qua cặp công văn màu đen Phó Thanh đang cầm trong tay.
- Được, mời tiếp tục.
- Đàm Ngọc Trung ngoài việc kết bè kết phái trong nhà máy, lấy của công làm lợi tư, còn có quan hệ rất mật thiết với nhóm côn đồ xã hội Hàn Vĩnh Quang. Ngày đó nhà máy dùng mảnh đất khu ký túc xá của chúng tôi ở để vay nợ công ty Bất động sản Đại Giang, mượn được khoảng năm triệu tệ. Nhưng năm triệu tệ này, cơ bản không dùng vào việc sản xuất của nhà máy, mà đều bị những lãnh đạo chủ chốt của nhà máy phân chia nhau. Nghe nói riêng Đàm Ngọc Trung, đã lấy một triệu tệ. Năm triệu tệ đó, chúng tôi không hề nhìn thấy một đồng nào, bây giờ lại dỡ mất khu ký túc xá của chúng tôi, lấy đất gán nợ cho Bất động sản Đại Giang.
Nói tới đây, Đỗ Hải vô cùng tức giận.
Xưởng trưởng vì muốn chia một triệu tệ tiền bán đất, mà khiến hàng trăm công nhân viên mất việc và người nhà họ không có nơi ở, quả thật một thủ đoạn quá độc.
- Thật không ra gì!
Trịnh Hiểu Yến không nhịn nổi xen vào một câu.
Cô cũng đã từng chứng kiến cuộc sống gian nan và tạm bợ của những công nhân viên mất việc trong những túp lều tranh.
Đỗ Hải gật gật đầu với Trịnh Hiểu Yến, tỏ ý cảm ơn.
- Phó cục trưởng Lưu, chỗ Phó Thanh, có một ít sổ sách, ghi lại tỉ mỉ những thu chi trong mấy năm gần đây của nhà máy, những chi tiêu không phù hợp của nhà máy, đều có ghi lại. Sổ sách này, trước đây khi chúng tôi viết báo cáo, chưa từng được nhắc đến…
- Vì sao?
Trịnh Hiểu Yến lại không nhịn nổi hỏi.
Đỗ Hải cười khổ một tiếng, nói mấy chứ:
- Chúng tôi sợ!
Lão quả thật có lý do để sợ, nêu ra ý kiến với thành phố, cũng là thiện ý, nhưng lại bị người ta đánh trọng thương ngay tại văn phòng, nếu đổi lại là một người nào khác, cũng đều sẽ sợ hãi.
- Phó cục trưởng Lưu, hôm nay chúng tôi quyết định giao những sổ sách này cho anh. Hy vọng anh có thể đòi lại công bằng cho mấy ngàn công nhân viên mất việc trong nhà máy chúng tôi.
Nói xong, Đỗ Hải nhìn Phó Thanh.
Phó Thanh lần này, lại không hề do dự, lập tức mở cái túi công văn màu đen của lão ra, cẩn thận lấy từ bên trong ra một tập sổ ghi chép rất dày, đưa cho Lưu Vĩ Hồng bằng hai tay, cũng giống như Đỗ Hải, trên mặt Phó Thanh cũng lộ vẻ kiên quyết.
Đây đã là hy vọng cuối cùng của họ, hôm nay họ tìm đến Lưu Vĩ Hồng, cũng có thể gọi là một mạo hiểm rất lớn, một cú nhảy cuối cùng.
Nếu lần này, bọn họ vẫn lựa chọn sai lầm như lần trước, nhờ vả không đúng nơi, thì thật sự không còn hy vọng gì nữa.
Lưu Vĩ Hồng đứng lên, giơ hai tau, trịnh trọng mà đón lấy tập sổ ghi chép trong tay Phó Thanh.