- À, nhị thiếu, tôi muốn hỏi anh một cái vấn đề riêng tư...đó chính là chuyện của hai vợ chồng anh. Rất nhiều người đều cảm thấy hứng thú. Anh...ưm, khi anh làm rốt cuộc thì có cảm tưởng gì hay không?
Trịnh Hiểu Yến bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm, đột nhiên hạ thấp giọng dò hỏi, thần tình giống như một tên trộm bình thường. Dường như cũng biết lời này của mình rất kỳ quái, nhưng vẫn nhịn không được nỗi hiếu kỳ ở trong lòng.
Lưu Vĩ Hồng khẽ nhướng mày, mang theo một tia khinh thường, nói:
- Trịnh đại tiểu thư, có phải cánh phụ nữ các cô đều thích bát quái như vậy hay không?
- Được rồi, được rồi. Tôi cũng biết anh sẽ không trả lời chuyện này đâu. Coi như là tôi chưa hỏi gì nhé!
Thiệt là, bỗng dưng hỏi chuyện này để làm gì chứ! Thích nghe người ta mắng cho lắm hay sao!
Lưu Vĩ Hồng hờ hững nói:
- Cô cũng biết, đó là vợ của tôi! Nếu như cô ấy không yêu tôi, thì lại gả cho tôi làm gì?
- Cũng là quan tâm đến chuyện này đấy!
Trịnh Hiểu Yến liên tục gật đầu, theo sau lại thở dài.
- Vận khí của Vân Vũ Thường đúng là tốt thật. Làm sao lại không có người nào đến đoạt lấy tôi vậy nhỉ?
Lưu nhị ca thiếu nữa thì bị mắc nghẹn. Không ngờ trong đầu Trịnh Hiểu Yến lại có cái ý tưởng như thế. Xem ra giữa nàng và An Tống Lâm, quả thật là đã xảy ra vấn đề rồi.
- À Linh Linh, câu nói này của cô không ngoan lắm đâu. An trưởng phòng người ta thì có gì là không tốt đây chứ?
Nếu Trịnh Hiểu Yến nói chuyện tùy tiện, thì Lưu Vĩ Hồng cũng tương đối tùy ý. Thật sự mà nói, ở sâu trong nội tâm của hắn, cũng ưa thích cái loại tính cách này của Trịnh Hiểu Yến, làm bằng hữu rất không tệ.
- Dừng lại! Anh chưa từng tiếp xúc qua cùng hắn, làm sao anh biết tính tình hắn không tồi đây chứ? Hắn cái gì cũng tốt, chẳng qua là lòng dạ hẹp hòi mà thoi. Nếu như hai năm trước, hắn nhìn thấy tôi cùng anh ở chung một chỗ, nói không chừng liền đánh nhau với anh một trận đó ah!
Trịnh Hiểu Yến thực khinh thường nói.
Lưu Vĩ Hồng cười đáp:
- Đánh nhau cũng tốt. Điều này chứng minh người ta quan tâm đến cô mà!
- Không phải là tôi nói hắn đối xử với tôi không tốt, mà là hắn quá mức quan tâm đến tôi. Vì sao tôi gả cho nhà họ An bọn họ, thì phải làm chim hoàng yến, suốt ngày bị nhốt ở trong lồng đây chứ?
Lưu Vĩ Hồng khẽ gật đầu, nói:
- Cái này, phụ nữ giống như cô, trên đời này sẽ không có một người đàn ông nào có khả năng nhốt cô vào trong lồng được đâu.
Trịnh Hiểu Yến nhất thời vô cùng vui sướng, hướng Lưu Vĩ Hồng giơ tách cà phê lên, nói:
- Nhị thiếu, tôi thích nghe những lời này, cạn một ly nào!
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, bưng ly cà phê lên, cùng nàng cụng ly một cái.
Trịnh Hiểu Yến ngửa cổ lên, uống một ngụm lớn cà phê.
Người phụ nữ này quả nhiên là sắc bén tuyệt luân, ngay cả khi uống cà phê, mà cũng có khí thế giống như đang uống rượu chén lớn, ăn thịt miếng lớn vậy!
- Nhị thiếu, hiện giờ thì tôi đã biết vì sao Vũ Thường lại muốn gả cho anh rồi. Anh là hạng người thích hò hét khoác lác, mười phần có phong phạm như đại lão gia, đôi khi có thể làm cho người khác tức chết ah! Nhưng anh cũng có điểm ưu tú, đó là anh luôn thật lòng! Không sống giả tạo. Tôi thực muốn trở thành Vũ Thường! Đã là phụ nữ, thì có ai mà không muốn mình được gả cho một người đàn ông chân chính. Ai sẽ nguyện ý gả cho một tên đầu gỗ đây chứ?
Lưu Vĩ Hồng không khỏi cười rộ lên:
- Cô thổi phồng tôi quá rồi đấy?
Trịnh Hiểu Yến từng lớn đôi mắt dễ thương:
- Đương nhiên là đang khen anh đó. Nếu đàn ông khác, dù có quỳ ở trước mặt tôi, thì tôi cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái đâu!
Nghe vậy, Lưu Vĩ Hồng chẳng biết phải nói như thế nào nữa.
Phỏng chừng đàn ông muốn quỳ gối ở trước mặt của Trịnh Hiểu Yến, có thể xếp dài ra mấy dặm đường cũng chưa biết chừng.
- Được rồi, tôi biết là anh đang bận mà!
Hàn huyên thêm dăm ba câu chuyện tẻ nhạt, uống cà phê xong, Trịnh Hiểu Yến liền tao nhã giơ cánh tay nhỏ bé của mình lên, vẫy người phục vụ ý bảo là muốn thanh toán.
Vị tiểu thư mặc bộ đồ nhân viên phục vụ màu đỏ liền nhanh chóng đem tờ ticke đến giao cho Lưu Vĩ Hồng.
Mặc dù là Trịnh Hiểu Yến kêu thanh toán, nhưng vị tiểu thư nhân viên phục vụ, vẫn theo quán tính đưa tờ giấy thanh toán giao cho người đàn ông.
Lưu Vĩ Hồng tiếp nhận vừa nhìn, liền nở nụ cười.
Một trăm nghìn đồng!
Hai ly cà phê!
- Làm sao vậy?
Thấy nụ cười cổ quái của Lưu Vĩ Hồng, Trịnh Hiểu Yến liền giật lấy tờ giấy thanh toán ở trong tay của hắn. Theo sau cũng cười rộ lên, tùy tay giao lại tờ giấy thanh toán cho vị tiểu thư phục vụ.
- Nhầm rồi, hôm nay là tôi trả tiền!
Vị tiểu thư phục vụ, liền hướng Trịnh Hiểu Yến khom lưng bái dài, mỉm cười nói một câu “thực xin lỗi.” Sau đó lắc lư vòng eo mềm mại, đi thay đổi tờ ticke thanh toán khác mang lại đây. Lần này là hai trăm đồng!
Trịnh Hiểu Yến liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, bỗng nhiên lại cảm thấy thẹn quá mà hóa giận, hướng Lưu Vĩ Hồng hét lên:
- Này, đừng nhìn tôi mà cười xấu xa như thế? Tôi chỉ có chút năng lực ấy thôi, làm sao có bổn sự giống như vợ của anh được chứ.
Lưu Vĩ Hồng vẫn cười cười.
Hai ly cà phê mà tính cả trăm nghìn đồng, nét đặc sắc giống như “câu lạc bộ Phú Hoa”, hóa đơn thanh toán như vậy, ở kinh thành rất nhiều địa phương đều có. Câu lạc bộ Phú Hoa coi như vẫn còn tốt, ít nhất hoàn cảnh nơi này cũng xa hoa. Có một số khách sạn nhỏ, khi đứng dậy thanh toán, tiền thu phí còn cao hơn cả ở câu lạc bộ Phú Hoa nữa ah! Một bữa cơm, đồ ăn bình thường như ở nhà, mà có thể sẽ lên tới hơn một trăm ngàn ah!
Nguyên nhân rất đơn giản, đó không phải là tiền đồ ăn, mà đó là tiền trà nước.
Đến văn phòng ủy ban Trung ương và các bộ cầu xin người khác giúp đỡ, mà không cấp cho người ta một chút ưu đãi, thì người ta sẽ dùng ánh mắt nào để nhìn ngươi đây? Những khách sạn nhỏ kia, vốn đều là người quen của cán bộ cấp Chính Sở đang công tác ở văn phòng Ủy ban trung ương và các bộ mở ra đó ah!
Nữ thái tử thế gia giống như Trịnh Hiểu Yến, hai ly cà phê thu hơn trăm ngàn đồng. Đã xem như là quá hiền hậu rồi.
Lúc này, Lưu Vĩ Hồng thản nhiên châm một điếu thuốc, thân mình cũng dựa về phía sau, chậm rãi nói:
- Không cần hao phí công sức, thì vẫn có nhiều phương pháp kiếm được tiền mà. Nhưng tôi không thể dạy cho cô được? Tôi mà dạy cô, đối với tôi có chỗ nào tốt đây chứ?
Trịnh Hiểu Yến nhất thời ngồi nghiêm chỉnh lên, hơi cúi người hướng về phía Lưu Vĩ Hồng, trong mắt rõ ràng mang theo ý vị khiêu khích, nói:
- Anh muốn ưu đãi gì? Chỉ cần tôi có, tôi đều sẽ cho!
Nói xong, lại hít sâu vào một hơi, chiếc áo nịt ngực màu đen căng lên, càng làm cho hai tòa nhũ phong trở nên cao ngất, tràn ngập ra khí tức mê người...
Người đàn bà này, từ đầu tới chân, toàn thân mỗi một chỗ đều tràn đầy khí tức hấp dẫn nguyên thủy ah!
Phỏng chừng, An Tống Lâm thật sự sẽ ăn không tiêu nổi một người vợ như thế này đâu!
Ngay cả bản thân Lưu Vĩ Hồng cũng khó mà chống đỡ, đành phải đem ánh mắt nhìn sang nơi khác. Hít sâu một hơi nói:
- Như vầy nhé, phương pháp thì tôi sẽ không dạy cho cô đâu. Nếu không cô cho tôi vay hai triệu, sang năm, tôi sẽ trả thêm cho cô một trăm ngàn tiền lãi. Thế nào?
Trịnh Hiểu Yến liền nói:
- Tôi cho anh vay năm triệu, sang năm anh trả cho tôi hai chục triệu tiền lãi?
Nghe vậy, Lưu Vĩ Hồng không khỏi trợn trừng mắt lên, cao thấp đánh giá Trịnh Hiểu Yến vài lần, sau đó nói:
- Làm người cũng không nên tham lam quá mức như vậy đâu!
- Được rồi, tôi biết hôm nay anh đến tìm tôi chỉ là muốn đùa bỡn mà thôi. Nếu tiền mà dễ kiếm như vậy, thì hôm nay anh còn tới đây tìm tôi nữa hay sao?
Trịnh Hiểu Yến nửa tin nửa ngờ, cho nên dứt khoát bày ra một cái “phép khích tướng.”
Lưu Vĩ Hồng khẽ lắc đầu, nói:
- Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau. Tăng thu nhập của nhà nước và chuyện kiếm tiền cá nhân, không thể nhập làm một được. Có những chiêu số kiếm tiền, nhà nước không thể dùng được.
- Nói vậy, anh đúng là có biện pháp dùng một trăm ngàn để đổi lấy hai triệu đồng hay sao? Anh đừng có mà khoác loác, đến lúc đó lại lấy tiền của vợ ra mà làm tiền riêng của mình. Tôi sợ chuyện này lắm đó nha. Vạn nhất, ngày sau Vũ Thường đến tìm tôi gây phiền phức, thì tôi sẽ chịu không nổi đâu!
Lưu Vĩ Hồng thoáng mỉm cười, nói:
- Một năm cấp một khoản tiền riêng mấy triệu liền! Tôi dù phải nuôi vợ hai cũng không có mắc như cô lấy đâu? Được rồi, thế này nhé, cô dùng hai triệu này đi mua cổ phiếu. Tôi sẽ báo cho cô biết cổ phiếu nào có thể mua, cô đi mua hết vào. Phỏng chừng sang năm, ít nhất cũng kiếm được một khoản hơn chục triệu....
Trịnh Hiểu Yến nhướng mày, kinh ngạc hỏi:
- Mua cổ phiếu, chẳng lẽ lại có lợi nhuận cao đến mức như vậy hay sao?
- Tin hay không là tùy cô. Nếu cô cảm thấy không yên tâm, vậy thì đem tiền giao cho tôi đi, tôi sẽ làm người mua giúp cô. Bất quá nếu làm vậy thì lợi nhuận sẽ bị chia ra. Tôi phỏng chừng, nếu đầu tư hai triệu đồng, sang năm thì cô sẽ không thể kiếm nổi mười triệu đâu. Cho nên, tốt nhất là tự cô đi mua. Tất cả lợi nhuận đều sẽ là của cô.
Lưu Vĩ Hồng thực khẳng định nói.
- Được rồi, hiện giờ tôi sẽ nói cho cô biết nên mua loại cổ phiếu nào, cẩn thận nhớ kỹ vào đấy. Nếu như mua thêm các loại khác, đến lúc đó thị trường đóng cửa, mất hết cả vốn, thì đừng có mà trách tôi đấy.
Dứt lời, Lưu Vĩ Hồng liền báo ra tên mấy loại cổ phiếu. Kỳ thật, ở kiếp trước, Lưu nhị ca đối với thị trường chứng khoán cũng nghiên cứu tàm tạm, nhưng mấy loại cổ phiếu này, đều là những loại phát triển mạnh nhất ở thời gian hắn sống trước kia, Lưu nhị ca vẫn còn có chút ấn tượng. Chỉ cần không phát sinh chuyện gì nghiêm trọng ngoài y muốn, thì Trịnh Hiểu Yến mua vào mấy loại cổ phiếu này, chắc chắn là sẽ không thể lỗ vốn được. Kiếm nhiều tiền hay kiếm ít tiền, thì phải xem cô ta có thể kiên trì được bao lâu mà thôi.
- Được! Lần này tôi sẽ tin tưởng vào anh. Nếu như làm ăn phát đạt, từ nay về sau, Nhị thiếu anh chính là đại ca của tôi. Anh chỉ đâu tôi sẽ đánh vào đó, tuyệt đối nghiêm túc!