Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, không hé một lời nào, cũng không bắt tay lão Hoàng. Hắn sắp tới sẽ quay về Bắc Kinh, về sau còn đến Bình Nguyên hay không, cũng rất khó nói.
Thấy thái độ của Lưu Vĩ Hồng kiêu ngạo như vậy, lão Hoàng ngược lại càng thêm kính cẩn, coi chừng.
Hai mươi mấy tuổi, ít tuổi như vậy đã khiến Bí thư Thành ủy tôn sùng như thế, có hơi kiêu ngạo cũng là lẽ đương nhiên. Nếu anh ta đối với người ngoài hòa nhã, ngược lại mới có chút không đúng, sẽ bị người khác coi là người nham hiểm.
- Xin mời Phó cục trưởng Lưu. Nhà hàng nổi này của bọn họ, còn có chút thú vị. Nếu ban ngày lại đây, còn có thể câu cá, câu được ăn luôn, rất tươi.
Trần Kiếm cũng nhiệt tình mời.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, lững thững đi lên con đường làm bằng gỗ trên mặt nước.
Nhà hàng nổi này trong mắt hắn thật sự hơi khôi hài. So với câu lạc bộ Duy Đức bên Sở Giang quả là một trời một vực. Về phần câu lạc bộ Phú Hào ở bờ biển Giang Khẩu thì hoàn toàn càng không có bất cứ cái gì có thể sánh bằng. Tuy nhiên cao nguyên hoàng thổ vốn là thiếu nước, nghe nói một vài thôn trang nhỏ trong núi sâu, một gánh nước thì đã đủ cho cả nhà rửa mặt rửa chân, có thể ở đây nhìn thấy một ao nước lớn như một hồ nước nhỏ , cũng phải nói đã thực sự không tồi. Ông chủ Hoàng của Tắc Thượng Giang Nam này, vẫn là có chút tài hoa.
Ở giữa hồ nước xây dựng một tòa nhà nho nhỏ giống như đình hóng mát hình bát giác, nhưng toàn bộ đều đóng kín lại, đèn cung đình treo cao. Gió mát từ phía trên hồ nước thổi đến, có chút khác người. Hai nhân viên phục vụ trẻ tuổi mặc đỏ áo đỏ thẫm, quần dài xanh nhạt, kính cẩn đứng ở cửa đình chờ đón khách quý. Ngọn đèn ở cửa khá tối, còn nhìn không thấy rõ, đợi vào bên trong đình hóng mát, mới có thể phát hiện, nữ nhân viên phục vụ đều vô cùng trẻ trung, ước chừng khoảng mười bảy mười tám đến hai mươi tuổi, hai ba tuổi, trong đó có một cô nàng mặt tròn phỏng chừng cũng khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, bộ dáng thực sự xinh đẹp, màu đỏ đối xứng với màu xanh nhạt, một sự phối hợp rất chói mắt, có vẻ đặc biệt quê mùa, nhưng mặc ở trên người cô nhân viên phục vụ đó, lại quyến rũ một cách khác thường.
Trước đây, áo đỏ thẫm quần xanh nhạt là màu sắc mà mấy bà cô Lũng Tây thích nhất. Ông chủ Hoàng hiển nhiên đang có ý tưởng cố “phục cổ”, hình như loại phong cách “phục cổ” này rất được phổ biến trong toàn bộ ngành dịch vụ ở Lũng Tây
Không phải đã có một câu như vậy: tài tử phía nam tướng phương bắc, hoàng thổ (đất vàng) Lũng Tây ta chôn toàn Hoàng thượng!
Ông chủ Hoàng đây là dựa theo tiêu chuẩn của Tần Quan, nhắm mắt theo đuôi.
Tuy nhiên, mấy năm nay nhân viên phục vụ thường mặc áo hồng quần xanh lục, cũng không phải hoàn toàn “Phục cổ”. Rõ ràng mang theo “nguyên tố Hiện đại” cực mỏng cực trong suốt, quả thực giống như là dán ở trên người, nội y bên trong, như ẩn như hiện.
Vài nhân viên phục vụ, đều có dáng người đẫy đà, ngực trước no đủ, trong đó một vị, nịt ngực cũng cực mỏng, xuyên ra hai lớp vải, có thể loáng thoáng nhìn thấy hai nụ hoa.
Sự quyến rũ thoát ẩn thoát hiện so với sự thành khẩn thẳng thắn thì càng có lực sát thương lớn hơn.
Nhất là cách ăn mặc như cô gái quê mùa, cố tình như vậy lại càng hấp dẫn. Hai loại “phong tình ban sơ”, cùng hợp tại một chỗ, lại khiến lực sát thương tăng gấp bội, làm người ta vừa thấy liền không kìm lòng nổi hơi có chút miệng khô lưỡi khô.
Đây chẳng lẽ là thứ mà Trần Kiếm nói “hương vị địa phương thật sự”?
Lưu Vĩ Hồng không hề phản ứng lại, thản nhiên đến trước bàn gỗ tròn, ngồi xuống. Trần Kiếm vẫn luôn lặng lẽ quan sát thái độ của Lưu Vĩ Hồng, lúc này, ánh mắt hiện lên chút thất vọng.
Hai người vừa mới ngồi xuống, nhân viên phục vụ liền tiến đến, bày bát đĩa lên bàn cho khách. Khách chỉ có hai người, nhân viên phục vụ ngược lại có bốn người. Nữ nhân viên phục vụ ăn mặc mỏng nhất, để hai bím tóc bong mượt, mở khăn ăn, cong lưng cúi xuống ngay phía trên đầu gối của Lưu Vĩ Hồng, bộ ngực no đủ, trong lúc cố ý vô tình, nhẹ nhàng lướt nhẹ trên vai Lưu Vĩ Hồng, lực đàn hồi kinh người. Hai bím tóc thơm nức, lại lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt Lưu Vĩ Hồng.
Sai khi bày xong bát đĩa khăn ăn, nhân viên phục vụ dâng trà hoa cúc đường phèn, sau đó khoanh tay đứng ở phía sau khách, cự ly thật sự rất gần, cái ót thậm chí có thể cảm thấy hơi thở của bọn họ.
Ánh mắt Trần Kiếm, dường như trong lúc vô tình ở đảo qua ông chủ Hoàng. Ông chủ Hoàng liền bước lên phía trước, khom người nói:
- Phó cục trưởng Lưu, có phải muốn em gái đây mát xa hai vai cho anh một chút hay không? Nhân viên phục vụ của chúng tôi, đã qua huấn luyện chính quy. Trước khi dùng cơm, hơi mát xa một chút, cho thư giãn thoải mái… Chúng tôi đây còn có phòng nghỉ, khách tới nếu mệt, sau khi ăn xong có thể đi phòng nghỉ nghỉ ngơi một lát, gọi em gái tới giúp làm mát xa toàn thân. A, mấy cô em này, cũng đã trải qua huấn luyện mát xa chuyên nghiệp.
Lời này của ông chủ Hoàng, nghe ra vô cùng quy củ, nhưng ý tứ bên trong, cũng rất rõ ràng —— mấy cô em này, đều sẽ hầu hạ một mình anh!
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Bí thư Trần, hay là ăn cơm trước đi. Những chuyện khác, cơm nước xong hãy nói sau. Tôi trái lại thấy hơi đói rồi.
Trần Kiếm cười ha ha, liên thanh nói:
- Được, được, ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm trước. Lão Hoàng, mang đồ ăn lên.
- Vâng, Bí thư Trần!
Lão Hoàng lại liên tục cúi đầu, lui xuống.
Chỉ chốc lát, vài nhân viên phục vụ mặc trang phục cung đình nối đuôi nhau đi vào, dâng rượu và thức ăn. Từ sau khi Lưu Vĩ Hồng và Trần Kiếm tới, nhân viên phục vụ xuất hiện nơi này, tất cả đều là mỹ nữ trẻ đẹp, ngoại trừ ông chủ Hoàng, cũng không gặp một thanh niên nào. Mấy nhân viên phục vụ mặc trang phục cung đình, lại là một loại phong tình khác.
Trần Kiếm cười nói:
- Phó cục trưởng Lưu, không biết anh thích nhân viên phục vụ dạng gì, nếu cảm thấy mấy người lúc đầu có dáng vẻ rất quê mùa, chúng tôi đổi đám khác?
Vì bữa cơm này, Trần Kiếm đã an bài tỉ mỉ, tự mình gọi điện thoại cho ông chủ Hoàng, ngoài mặt nói ông ta tùy cơ mà hành động, khiến ông ta đem những mặt hàng “dưới đáy hòm” mang dâng cả lên đây, chỉ cần làm cho khách vừa lòng, chăm sóc chu đáo ân cần. Ngay từ đầu Trần Kiếm đã nhắc tới “phong vị Quê cha đất tổ”, Lưu Vĩ Hồng là người từ thành phố lớn tới, nói phong cách tây, thì có phụ nữ mang phong cách tây nào chưa thấy qua? Trịnh đại tiểu thư đó phong tình đến mức nào? Có lẽ đổi khẩu vị, có chút hơi thở “Quê cha đất tổ” ngược lại có thể khiến Lưu Vĩ Hồng hứng thú. Nhìn Lưu Vĩ Hồng không chớp mắt, nhưng lại thấy hắn không có chút nào động tĩnh gì, trong lòng Trần Kiếm mất lòng tin.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Bí thư Trần, trái lại tôi quan tâm tới chất lượng đồ ăn hơn. Chúng ta không phải đến ăn cơm sao?
Trần Kiếm liền vỗ vỗ trán, nói:
- Đúng đúng, ăn cơm ăn cơm. Phó cục trưởng Lưu, đây mới là người làm chuyện đại sự, luôn để ý tới mục tiêu chủ yếu, tuyệt đối không lơ là...
Lưu Vĩ Hồng cười cười, không nói gì.
Trần Kiếm liền ý thức được, Lưu Vĩ Hồng thật sự đến “Ăn cơm”, những thứ không cần tới, đừng tùy tiện lấy ra nữa. Ngay trước mặt Trần Kiếm, cùng nữ nhân viên phục vụ thật sự không rõ ràng, đó là quan hệ gì đây?
Lưu Vĩ Hồng có thể không biết là, quan hệ giữa Trần Kiếm và mình, chặt chẽ tới mức độ nào rồi.
Trần Kiếm liên tiếp khoát tay, nhân viên phục vụ mặc đồ cung trang thướt tha mà lui xuống, chỉ còn lại có bốn người mang hơi thở quê cha đất tổ còn ở lại, mặc kệ thế nào, lúc ăn cơm, dù muốn hay không muốn cũng phải có nhân viên phục vụ hầu hạ.
- Phó cục trưởng Lưu, đêm nay chính là bằng hữu tụ hội, chúng ta uống rượu tùy ý, anh thấy thế nào?
Lời này của Trần Kiếm, cũng là có châm chích, tửu lượng của Lưu Vĩ Hồng dường như cũng không ra sao, hơn nữa cũng không phải đặc biệt ham thích uống rượu. Trong thời gian Cục giám sát ở Bình Nguyên, Trần Kiếm không ít lần đi cùng bọn họ uống rượu, đã có hiểu biết sơ về Lưu Vĩ Hồng.
Đối với một người không thích rượu mà nói, uống rượu quá mức, thật sự là việc khổ sai. Bằng hữu tụ hội, còn không bằng thoải mái tự tại, hai người kính đi kính lại, ngược lại khiến trong lòng Lưu Vĩ Hồng cảm thấy không thoải mái. Trong văn hóa rượu quan trường, vốn chính là thiên biến vạn hóa, không có quy tắc cố định.
Ý nghĩa chính cũng chỉ có một —— để khách cao hứng.
- Được, tùy ý.
Quả nhiên, trên mặt Lưu Vĩ Hồng lộ ra ý cười tương đối thoải mái, cùng Trần Kiếm nhẹ nhàng chạm nhẹ chén một cái, khẽ nhấp một ngụm.
- Đến đây, đến đây. Phó cục trưởng Lưu, nếm thử cá ở nơi chúng tôi đi, cá chép Hoàng Hà chính tông, rất ngon...
Trần Kiếm luôn miệng mời, lại nhiệt tình giới thiệu vài món thức ăn trên bàn cho Lưu Vĩ Hồng. Lần này, ngược lại thật sự là phong vị chính tông của địa phương Lũng Tây, sáu món ăn, đều là những món ăn nổi tiếng của vùng Lũng Tây, rượu cũng là rượu nổi tiếng của Lũng Tây.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu. Với khẩu vị hắn bây giờ, mặc kệ là đồ ăn có phong vị gì, đều có thể ăn rất ngon miệng.
Trong tiệc rượu, Trần Kiếm chỉ là cùng Lưu Vĩ Hồng ăn vài món ăn mang hương vị dân dã, ngậm miệng không nói chuyện công tác. Đợi cho đến khi cả hai người đều cơm no rượu say, Lưu Vĩ Hồng buông đũa xuống, Trần Kiếm mới lại nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, bốn nhân viên phục vụ quỳ gối thi lễ, lặng yên không một tiếng động lui đi ra ngoài, đóng cửa lại.
- Phó cục trưởng Lưu, trong khoảng thời gian này, thật sự đã vất vả rồi.
Trần Kiếm liền lấy thuốc lá ra, mời Lưu Vĩ Hồng, bình thản nói:
- Các anh từ Bắc Kinh đến địa khu xa xôi của chúng tôi, nán lại cũng được một tháng, tác phong công tác cẩn thận, quả thật rất đáng cho chúng tôi học tập...
Lưu Vĩ Hồng tiếp nhận điếu thuốc, thuận tay châm lửa cho Trần Kiếm, nói:
- Bí thư Trần, công tác cần phải làm mà thôi. Doanh nghiệp nhà nước Bình Nguyên tuy rằng quy mô không lớn, hơn nữa, số lượng cũng không nhiều, nhưng đối với nhân viên của Cục giám sát chúng tôi mà nói, số lượng này cũng không nhỏ. Nếu đã tới Bình Nguyên rồi, một vài vấn đề sẽ phải làm thấu triệt, không thể cưỡi ngựa xem hoa, lướt đi qua. Như vậy công tác liền chẳng còn có ý nghĩa gì nữa.
- Đúng đúng, có đạo lý có đạo lý. Công tác của chúng ta, nhất định phải nghiêm túc làm kỹ càng.
Trần Kiếm lại liên tục gật đầu, sau đó, thử thăm dò:
- Phó cục trưởng Lưu, lần này, Cục giám sát đối với công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ ở Bình Nguyên chúng tôi, có ý kiến chỉ đạo thế nào, có thể lộ ra một chút không?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Bí thư Trần, qua hai ngày, chúng tôi sẽ chính thức thông báo với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Đơn giản mà nói, chúng tôi đến Bình Nguyên lần này, cũng không phải muốn bắt điển hình, chủ yếu là muốn khảo sát một chút về toàn bộ về phương hướng, hình thức thay đổi chế độ của doanh nghiệp nhà nước thành phố Bình Nguyên. Doanh nghiệp nhà nước Bình Nguyên có quy mô không lớn, số lượng cũng không nhiều lắm, nhưng bản thân thành phố Bình Nguyên, cũng thực sự có tính đại biểu. Điều kiện và hoàn cảnh hiện tại của rất nhiều thành phố cấp 3 của địa khu phía tây, vốn có rất nhiều điểm tương tự với thành phố Bình Nguyên. Phân tích kỹ một chút về công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, tổng kết ra một vài kinh nghiệm, đối với công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ ở đại bộ phận các thành phố cấp 3 của địa khu phía tây, hẳn là có tác dụng tham khảo khá trọng yếu. Đây mới là mục đích chính của chúng tôi. Về phần chế độ cải cách cụ thể đến từng xí nghiệp vẫn còn tồn tại một vài vấn đề. Tôi tin tưởng, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh và Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bình Nguyên sẽ có phương pháp giải quyết rất tốt, chúng tôi sẽ không làm quá chức phận.
Trần Kiếm không khỏi âm thầm thở phào, trên mặt lộ ra nụ cười thực sự thoải mái.