Đại đội Mạnh đầy mặt cười nịnh, gật đầu không ngừng, dường như chủ nhiệm Đồ mắng y vài câu, y trong lòng liền cực kỳ vui vẻ. Lại nói tiếp, đây cũng là một loại kế thừa văn hóa Trung Quốc, rất nhiều nhân vật lớn của lịch sử đều yêu thích “thô tục”, danh thần cuối nhà Thanh Lý Hồng Chương, xuất thân tiến sĩ chính thức, phong quan đại thần Bắc Dương, tổng đốc Trực Lê, đại học sĩ Văn Hoa Điện, Lưu Trung Đường tiếng tăm lừng lẫy, lúc nói chuyện với thuộc hạ võ tướng, thường mở miệng liền mắng thẳng mẹ nó làm cho tốt đi!
Thường thường tướng lĩnh cấp dưới vừa nghe thấy câu này của đại soái Lý, liền ngay lập tức giống như ăn quả nhân sâm, cả người 84 ngàn lỗ chân lông, không chỗ nào không thoải mái, tinh thần lập tức dâng trào. Nếu cách một đoạn thời gian không bị đại soái Lý mắng vài câu, trong lòng liền không thoải mái, không tự tin, không có sức mà đứng dậy.
Kỳ thật, rất nhiều người bề ngoài hào phóng nhưng tâm tư lại rất nhỏ nhen, cái gì nên tranh thì tranh, cái cần thì nên có, tuyệt đối không hàm hồ, nửa điểm thiệt cũng không chịu. Người khác còn không thể so đo cùng y, nếu người khác muốn so đo, y ngay lập tức sẽ bày ra một bộ mặt vô tội:
- Tôi chính là một người thô lỗ, cậu so đo với tôi làm gì? Tầm mắt cũng nhỏ quá đi?
Mà những người nhìn có vẻ vô cùng khôn khéo thường bại trong tay những người thô lỗ.
Bởi vì những người thô lỗ không bao giờ để ý đến quy tắc, xông dọc chạy ngang, lúc bị người khác chỉ trích, liền đưa ra tấm biển “người thô lỗ” để càn quấy, mà những người khôn khéo lại luôn bị người khác càng thêm đề phòng, muốn ra một vài chiêu, người ta sớm đã cảnh giác vạn lần chờ sẵn anh.
Vị chủ nhiệm Đồ kia, rõ ràng là một cán bộ lãnh đạo rất có uy nghiêm, lại ở trước mặt Đại đội Mạnh bày ra sắc mặt “thô tục không chịu nổi”.
Không có hắn, hai vị này đều là người “thô lỗ”.
- Khẩn trương, xử lý chuyện nơi này đi!
Chủ nhiệm Đồ vung tay lên, rất không kiên nhẫn nói.
- Vâng, Chủ nhiệm Đồ yên tâm, giao cho tôi!
Đại đội Mạnh lập tức vỗ ngực ra vẻ lời thề son sắt. Thực ra việc này có xử lý xong hay không, y còn chưa nắm chắc trăm phần trăm, nhưng lãnh đạo nếu đã lên tiếng trước mặt mọi người, y liền phải vỗ ngực, phải để lại mặt mũi cho lãnh đạo.
Người thô lỗ cũng không dễ làm như vậy.
- Nhanh nhẹn một chút, ngài Bạch Xuyên đang chờ ở phía bên kia, việc hôm nay bắt buộc phải làm thỏa đáng, không thể kéo dài thêm. Vài hôm nữa là Bí thư Khu ủy mới sẽ tới rồi, hiểu chưa?
Chủ nhiệm Đồ lại hạ giọng, nói với Đại đội Mạnh, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía chiếc xe Toyota Crown.
Người đàn ông trung niên ngồi trong chiếc xe Toyota Crown kia, hẳn là ngài Bạc Xuyên mà chủ nhiệm Đồ nói, thấy Chủ nhiệm Đồ nhìn sang, ngài Bạch Xuyên liền giơ tay lên mỉm cười ra hiệu. Mặt Chủ nhiệm Đồ ngay lập tức lộ ra tươi cười, gật đầu liên tục, ý là mong ngài Bạch Xuyên yên tâm, chuyện này nhất định sẽ xử lý nhanh gọn.
Đại đội Mạnh cũng vẻ mặt tươi cười, nhìn về phía ông chủ Nhật Bản trong xe Toyota Crown, cúi đầu khom lưng, cả mặt đầy vẻ Hán gian.
Thực ra Bạch Xuyên tiên sinh chưa chắc đã biết y là nô tài phương nào!
Được coi là nô tài cũng có phân biệt đẳng cấp.
Đại đội Mạnh khom lưng một hồi, lúc này mới xoay người lại, hướng về đồng bào đối diện - hơn hai mươi thôn dân - cả khuôn mặt đầy thịt lập tức tối sầm xuống, vẻ mặt hung ác ngang ngược.
- Bành Bân, các cậu làm trò gì vậy? Phòng làm việc không phải đã đền tiền cho các cậu rồi sao? Sao vẫn còn gây rối?
Đại đội Mạnh lớn tiếng quát hỏi.
Một thôn dân cầm đầu ước chừng khoảng bốn mươi mấy tuổi, mặt mũi cánh tay phơi nắng đến ngăm đen, trên mặt khe rãnh ngang dọc, vừa nhìn liền biết là một người nhiều năm lao động ngoài trời, nghe thấy một tiếng quát chói tai của Đại đội Mạnh, cả người không kìm lòng nổi run lên một chút, sau đó nắm chặt cái cuốc trong tay, lớn tiếng nói:
- Đội trưởng Mạnh, ngài nói chuyện phải dựa vào lương tâm, phòng làm việc mới chỉ đền chúng tôi tiền cây, chẳng lẽ nhà của chúng tôi không cần đền sao? Cái cây này đã ra quả, mấy chục nghìn cân dâu tây lại không cần bồi thường sao?
- Nực cười! Cái lều hỏng của mấy người cũng gọi là nhà sao? Lợp cái lều này các anh đã thông qua sự phê chuẩn của ai chưa? Không có ai cho phép, vậy chính là vi phạm quy định xây dựng, phải phạt tiền!
Đại đội Mạnh ngửa mặt lên trời bật cười ha hả, lớn tiếng nói.
- Chúng tôi nhận thầu vườn trái cây này, đương nhiên phải lợp nhà ở đây. Cái này hoàn toàn chính đáng. Chẳng lẽ đồn công an các ông không dùng văn phòng? Hơn nữa, đất mà chúng tôi lợp nhà, cũng là do lấy đất chúng tôi cày ruộng và đất trong thôn đổi lấy, có gì không nên chứ?
Bành Bân cả giận nói.
Cho thấy được anh ta chính là chủ thầu của vườn trái cây này. Phòng làm việc muốn xây dựng khu công nghiệp ở đây, phải trưng thu vườn trái cây của bọn họ, nhưng trong chuyện bồi thường không nhất trí được, vì vậy mới có cục diện giằng co ngày hôm nay.
- Bành Bân, ông đừng có ngoan cố nữa. Thôn Hà Đông cácông, tất cả mọi người đều đồng ý dời đi, chỉ có hai nhà các ông là bị cưỡng chế. Tôi nói với ông, đối nghịch với Chính phủ, sẽ không có quả tốt cho ông ăn đâu!
Đại đội Mạnh giọng điệu ác độc nói.
- Đội trưởng Mạnh, ông cũng là người xuất thân từ thôn Hà Đông chúng tôi, Bành Bân tôi tính cách thế nào, ông hẳn là biết. Nhiều năm như vậy, tôi chưa bao giờ chiếm một chút tiện nghi nào của người khác. Lương thực nộp thuế cho quốc gia, thuế nộp cho Chính phủ, tôi mỗi năm đều là người đầu tiên nộp hết, chưa bao giờ khất nợ một phân tiền, thầu vườn trái cây này, cũng là đường hoàng ký hợp đồng 5 năm với thôn, một lần nộp hết phí thầu cả 5 năm. Tôi không làm Chính phủ thất vọng, Chính phủ tại sao lại có lỗi với tôi?
Bành Bân không lùi bước chút nào, gân cổ nói.
- Bành Bân, nói lời phải chú ý! Chính phủ có lỗi với ông lúc nào? Không cho ông ăn hay không cho ông mặc?
Chủ nhiệm Đồ nổi giận rồi, hai mắt trừng lên, ngắt lời nói:
- Ông nên biết, cái khu công nghiệp này, là do bạn bè Nhật Bản đầu tư xây dựng. Người ta hướng về phía tình hữu hảo Hoa- Nhật đến đầu tư, là vì muốn làm đường phố chúng ta, làm kinh tế khu Ninh Dương chúng ta phát triển hơn, vì lợi ích của quảng đại quần chúng. Mấy trăm thôn dân các ông, mọi người đều đồng ý, tư tưởng đều thông rồi, tại sao vẫn còn mấy người không nói đạo lý như các ông? Các ông có biết, ông ở đây làm trì hoãn thi công một ngày, ngài Bạch Xuyên sẽ tổn thất bao nhiêu tiền? Tư tưởng giác ngộ của ông chạy đi đâu mất rồi?
- Chủ nhiệm Đồ, những năm gần đây, những thứ tôi ăn tôi uống đều là dựa vào hai bàn tay tôi vất vả làm ra, không phải là Chính phủ các ông tặng không cho tôi. Người Nhật Bản muốn đến đầu tư, có thể. Chính phủ các ông muốn xây dựng khu công nghiệp, muốn phát triển kinh tế, chúng tôi đều ủng hộ. Nhưng cũng không thể làm cho nông dân chúng tôi thiệt thòi. Tiền cây này, các ông đền rồi, là sự thật, tôi không lấy thêm một xu, nên tính bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, nhưng mấy chục nghìn cân dâu tây này các ông bắt buộc phải bồi thường. 60 mẫu dâu tây, sản lượng không dưới 1.500 cây, ít nhất cũng phải 90.000 cân. Tính theo giá thị trường năm ngoái, mỗi cân một đồng năm hào, các ông phải đền 135.000 tệ. Thêm mấy gian phòng này nữa, không tính nhiều, 20.000 tệ. Tất cả là 155.000 tệ, tôi không lấy thừa của các ông một xu. Chỉ cần đền số tiền này cho chúng tôi, chúng tôi đi ngay lập tức, tuyệt đối không ngăn cản.
- Ha ha, vườn dâu tây này của ông vừa ra quả, ông nói 90.000 cân có căn cứ gì? Nói cho ông biết, Bành Bân, Chính phủ chưa bao giờ chiếm tiện nghi một xu tiền của dân chúng, nhưng các ông cũng không thể lừa đảo. Tiền của Chính phủ không dễ lấy như vậy đâu!
Chủ nhiệm Đồ cả giận nói.
Bành Bân lập tức nói:
- Chủ nhiệm Đồ, vườn quả này, năm ngoái thu được 87.000 cân dâu tây, năm nay tính 90.000 cân tuyệt đối là tính theo tiêu chuẩn thấp nhất. Nếu ông không tin, đợi qua một tháng nữa, toàn bộ dâu tây chín rồi, chúng ta cùng đến cân xem có nhiều như vậy không. Nếu như thiếu một cân, Bành Bân tôi nguyện ý đền gấp mười, thế nào?
- Đợi một tháng? Ông nói nghe thật nhẹ nhàng! Ông biết bạn bè Nhật Bản một tháng có thể kiếm bao nhiêu tiền không? Tổn thất một tháng này, ông đền nhé?
- Vậy tổn thất của tôi, ai đền? Tiền của người Nhật là tiền, tiền của người Trung Quốc chúng ta chẳng lẽ không phải?
Bành Bân một bước cũng không nhường.
- Ông… Được, tôi liền tỏ rõ thái độ ở đây, tiền dâu tây, chúng tôi cũng đền cho cậu, tính 20.000 cân, thêm nhà của các ông, lại đền thêm 50.000 tệ, không thể nhiều hơn, các ông chuyển ngay lập tức!
Chủ nhiệm Đồ cắn chặt răng, hạ quyết tâm nói. Trong suy nghĩ của ông ta, đây đã là vô cùng nhượng bộ rồi. Nếu những “điêu dân” này mỗi nhà mỗi hộ đều đòi ông ta thêm mấy chục nghìn, vậy còn sống được sao? Văn phòng làm việc Kim Hòa còn không lập tức phá sản!
- 50.000? Chủ nhiệm Đồ, ông không nghe rõ nợ tôi tính phải không? Tôi muốn 155.000, không phải 50.000!
- Ông! Bành Bân, ông đừng có tưởng các ông làm cứng ở đây, Chính phủ sẽ thật không biết làm thế nào với các ông. Nếu ông còn cản trở chúng tôi thi công, chúng tôi lập tức gọi người đến, bắt hết các ông lại, ông có tin không?
Chủ nhiệm Đồ cả mặt đầy khí đen, giận dữ hét.
Bành Bân trợn tròn mắt, cũng đón Chủ nhiệm Đồ kêu lên:
- Chủ nhiệm Đồ, ông bắt đi. Tôi thì không tin thế giới này không có chỗ nói công lý! Tôi không đòi thêm một xu, chỗ này đều là nên đền cho tôi. Chủ nhiệm Đồ, ông là cán bộ của Kinh Hoa, chẳng lẽ ông quên rồi, 60 năm trước, bọn quỷ Nhật Bản đã tàn sát người Kinh Hoa chúng ta như thế nào? Giết bao nhiêu người của chúng ta! Hôm nay bọn chúng đến đầu tư, các ông còn giúp bọn chúng ức hiếp đồng bào của mình? Ông có được coi là người nước Trung Hoa không?
Xem ra Bành Bân cũng quả thật không tiết gì cả, không quan tâm gì cả mà rống to lên.
- Được thôi, theo ý của ông, tôi là Hán gian rồi? Được được, tôi muốn xem xem, là ông độc hay Chính phủ độc! Mạnh Triều Dương, lập tức bắt hết bọn họ lại!
Chủ nhiệm Đồ gần như bị tức đến hôn mê, hướng Đại đội Mạnh khàn cả giọng mà quát.
- Máy ủi đất, đẩy cho ta!
Sau đó, Chủ nhiệm Đồ xoay đầu, cánh tay vung lên, hướng tới hai chiếc máy ủi đất rung ầm ầm hét lớn.
- Ai dám!
Bành Bân đỏ mắt, giương cái cuốc trong tay lên, cũng hét lớn một tiếng.
Tất cả thanh niên nam nữ trong thôn đều giơ “binh khí” trong tay lên.
Mà mấy ông lão và vài đứa trẻ sớm đã đứng trước hai chiếc máy ủi đất, vươn tay ra, giữ chặt lấy bánh xích của máy ủi đất, bày ra tinh thần thấy chết không sờn.
Máy ủi đất cho dù khởi động thật sự, bọn họ có lẽ cũng không lùi bước.
Không khí hiện trường ngay lập tức trở nên cực kỳ căng thẳng.
Cán bộ phòng làm việc và cảnh sát, thấy tư thế như vậy, cũng không dám tiến lên. Chủ nhiệm Đồ mặc dù đã hạ mệnh lệnh, nhưng nếu chẳng may xảy ra tai nạn chết người, sẽ không đơn giản như thế. Ai biết được lúc đó Chủ nhiệm Đồ có thừa nhận mình đã hạ lệnh như vậy không?