Quan Gia

Chương 960: Chương 960: Tranh chấp




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 960: Tranh chấp 

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

Đường Phương lập tức liền tối sầm mặt, nói: 

- Bí thư Trương, cách của Phó bí thư Kiều là rất tốt. Nhưng công nhân viên chức thất nghiệp của nhà máy cơ giới, gần một ngàn người. Dựa theo bình quân mỗi người hai ngàn mà tính, thì phải gần hai triệu. Còn có không ít công nhân là đã ký hợp đồng bán đứt, con số này càng lớn. Nếu muốn thanh toán toàn bộ, phỏng chừng ít nhất phải trên hai chục triệu. Hôm qua tôi đã nói chuyện với đồng chí Vương Hạo, bây giờ bên Ủy ban nhân dân khu, áp lực rất lớn... 

Đồng chí Vương Hạo, chính là Chủ tịch khu Hỏa Cự. 

Sắp đến tết, chính là thời điểm vòng quay chu chuyển tiền tệ khẩn trương nhất. Lãnh đạo chính phủ, ngân hàng, đều đã chuẩn bị hành lý, chuẩn bị đi trốn rồi, bằng không, thực tại là ứng phó không được bàn tay duỗi tới đòi tiền của bốn phương tám hướng 

Lúc này, đừng nói hai triệu, cho dù là hai trăm ngàn, Vương Hạo cũng không nhất định có thể lấy ra được 

Trương Hiệu Liêm liền nhìn Lục Mặc, mang theo giọng điệu trưng cầu nói: 

- Chủ tịch thành phố Lục, bên Ủy ban nhân dân thành phố, có thể giúp đỡ nghĩ cách hay không. Tạm thời vượt qua khó khăn này, chờ qua tết, nhà máy cơ giới phá sản thanh toán xong, nhà xưởng bán đi rồi, khoản tiền này cũng có thể có được 

Trương Hiệu Liêm là Bí thư Thành ủy, y hiện tại chú ý là trước tết, phải trấn an tốt đám công nhân viên chức thất nghiệp, khiến họ yên tâm ăn tết, đừng gây sự nữa. Về phần do ai cho tiền, y không quản. Cho dù là Ủy ban nhân dân thành phố hay là Ủy ban nhân dân khu, dù sao cũng dưới sự lãnh đạo của Trương Hiệu Liêm y  

Hơn nữa, Đường Phương vừa mới nhậm chức thì gánh phải củ khoai lang phỏng tay lớn như vậy, Trương Hiệu Liêm cũng có nghĩa vụ giúp một phen. Khu Hỏa Cự là một khu trọng yếu nhất của ba khu năm huyện thành phố Cửu An, bí thư khu ủy khu Hỏa Cự, cũng là Trương Hiệu Liêm phải nghĩ biện pháp tranh thủ. 

Lục Mặc chau mày, nói: 

- Bí thư Trương, hiện tại quả thật rất khó khăn. Tiền thưởng tết của cán bộ cơ quan cũng thiếu một khoản lớn chưa có tin tức 

Trương Hiệu Liêm lập tức nghẹn lời. 

Hiển nhiên, trong lòng của Bí thư Trương, tiền thưởng của cán bộ cơ quan quan trọng hơn tiền an gia của công nhân viên chức thất nghiệp. Đây cũng không thể trách Trương Hiệu Liêm một chén nước bưng không vững. Cán bộ cơ quan bình thường, có nhà cửa con cái, ngày thường cũng không hẳn là có bao nhiêu tiền, dựa vào khoản tiền thưởng này ăn tết. Hơn nữa, bất kỳ một bí thư thành ủy nào, chỉ sợ cũng sẽ lựa chọn “đắc tội” công nhân thất nghiệp chứ không “đắc tội” cán bộ cơ quan. Dù sao mấy cán bộ cơ quan này, mới là trực tiếp làm việc cho Trương Hiệu Liêm. Nếu làm mất lòng tin đối với cán bộ cơ quan, mấy người này nói không chừng sẽ nói ra bao nhiêu lời khó nghe. Cũng không thể xem thường “vè thuận miệng” do cán bộ cơ quan biên soạn ra, một khi không cẩn thận truyền đến tai của lãnh đạo cấp trên, không ít thì nhiều cũng là một phiền toái 

- Chủ tịch thành phố Lục, anh xem có thể mời anh ra mặt, đánh tiếng với bên ngân hàng, lấy tài sản cố định của nhà máy cơ giới làm thế chấp, vay một ít tiền trước, ứng phó qua khó khăn này rồi tính sau? 

Đường Phương tiện hỏi dò. 

- Bây giờ ngân hàng nào có thể cho vay tiền? 

Lục Mặc hai hàng lông mày chau lại càng chặt, nhưng nghe giọng điệu của y, cũng không hoàn toàn phủ quyết ý kiến của Đường Phương, xem ra càng giống đang suy tư, tìm Trưởng chi nhánh ngân hàng nào đáng tin hơn. Xem ra Lục Mặc và Trương Hiệu Liêm là tâm tư giống nhau, rất muốn giúp Đường Phương một phen, đây chính là ân tình không nhỏ. Lần này giúp Đường Phương, lần sau Đường Phương sẽ có hồi báo. 

Trên quan trường, xưa nay đều rất hiện thực 

- Tôi không đồng ý phương án này! 

Đang lúc tất cả mọi người nghĩ đến từ đâu kiếm tiền trấn an công nhân viên chức thất nghiệp, giọng nói của Mạc Ngôn khá đột ngột vang lên. 

Mọi người đều nhìn phía Mạc Ngôn, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên 

- Nhà máy cơ giới Sở Giang, cũng không có thật sự tới thời điểm nhất định phải bán. Xin phá sản thanh toán, chỉ là trò do Hàn Kim Tỏa một tay làm ra. Cứ như vậy bán đi doanh nghiệp nhà nước từng lớn nhất trong thành phố, quá qua loa rồi  

Mạc Ngôn một chút cũng không để ý tớ sự kinh ngạc của mọi người, cao giọng nói. 

Trương Hiệu Liêm lập tức nhíu mày. 

Lục Mặc rất không hài lòng nói: 

- Đồng chí Mạc Ngôn, hội nghị hôm nay, chủ yếu là thương lượng làm thế nào trấn an công nhân viên chức thất nghiệp của nhà máy cơ giới. Nhà máy cơ giới có phải có vấn đề hay không, Hàn Kim Tỏa có phải có vấn đề hay không, chúng ta có thể thảo luận sau 

Mạc Ngôn là tính tình cứng rắn, Lục Mặc cũng không phải quả hồng nhũn. Mạc Ngôn anh cắn chặt Hàn Kim Tỏa không tha như vậy, còn phải hỏi Lục Mặc tôi có đồng ý hay không  

Trương Hiệu Liêm hai hàng lông mày giãn ra, ôn hòa nói: 

- Đồng chí Mạc Ngôn, Chủ tịch thành phố Lục nói có đạo lý. Chúng ta xử lý vấn đề của công nhân viên chức thất nghiệp trước. Chuyện gì cũng phải có nặng nhẹ mà 

Nhìn ra được, Trương Hiệu Liêm đối với hành vi không để ý quy củ của Mạc Ngôn, cũng rất bất mãn, chỉ có điều y thân là Bí thư Thành ủy, phải đoàn kết đồng chí trong bộ máy, lại là mới đến, không tiện tùy ý nổi giận 

Mạc Ngôn không chút nào lùi bước, nói: 

- Bí thư Trương, trấn an công nhân viên chức thất nghiệp của nhà máy cơ giới và bán của cải nhà máy cơ giới lấy tiền mặt, vốn chính là hai phương diện của một vấn đề. Tôi cho rằng không thể cắt ra. Nếu không bán nhà máy cơ giới, vậy thì cách trấn an công nhân viên chức thất nghiệp có thể thay đổi, không hẳn là cho tiền thì mọi chuyện tốt đẹp. Bây giờ cho một ít tiền, sau tết, làm thế nào? Công nhân viên chức cán bộ nhà máy cơ giới có hơn hai ba ngàn người. Nhiều người như vậy, cuộc sống không có chắc chắn, khẳng định sẽ trở thành một nhân tố lớn bất an của xã hội. Những vấn đề này là không thể tránh được, cuối cùng vẫn phải do Đảng uỷ chính quyền chúng ta ra mặt đi giải quyết. Hơn nữa, nhà máy cơ giới không minh bạch bán đi như vậy, có thể tạo thành xói mòn tài sản nhà nước hay không? Tiền lệ ác liệt này mà mở ra, sau này trong thành phố mấy doanh nghiệp nhà nước khác đều học theo, mọi người đều làm phá sản bán của cải lấy tiền mặt, vậy kinh tế Cửu An của chúng ta, làm sao phát triển? Giai đoạn hiện nay, kinh tế nhà nước vẫn là chủ thể. Doanh nghiệp nhà nước phá sản bán của cải lấy tiền mặt, nhất định phải thận trọng. Vì thế dẫn phát một loạt vấn đề xã hội, thật sự rất nghiêm trọng. 

Phòng họp lập tức lâm vào yên tĩnh 

Tuy rằng đám người Trương Hiệu Liêm, Lục Mặc chưa chắc đồng ý quan điểm của Mạc Ngôn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, cũng không dễ phản bác. 

Phó Chủ tịch thường trực thành phố Văn Chất luôn chỉ là yên tĩnh ngồi nghe chưa từng lên tiếng, khẽ mỉm cười, nói: 

- Bí thư Trương, Chủ tịch thành phố Lục, tôi nói về cách nhìn đi… 

Trương Hiệu Liêm mỉm cười gật đầu: 

- Mời đồng chí Văn Chất nói 

Văn Chất hơi thẳng lưng, nói: 

- Chủ nhiệm Mạc, trên nguyên tắc, tôi đồng ý quan điểm của anh. Doanh nghiệp nhà nước, giai đoạn hiện nay quả thật là bộ phận cấu thành chủ thể kinh tế nước ta, mỗi một doanh nghiệp nhà nước phá sản bán của cải lấy tiền mặt, đều phải cực kỳ thận trọng. Nhưng mà, theo cải cách mở cửa không ngừng thâm nhập, kinh tế thế giới đối với ảnh hưởng của chúng ta cũng càng ngày càng lớn, nện bước thị trường hóa đang tăng nhanh. Rất nhiều doanh nghiệp nhà nước của chúng ta, thể chế xơ cứng, gánh nặng trầm trọng, người phụ trách có lối suy nghĩ lại theo không kịp trào lưu thời đại, còn hoàn toàn đắm chìm trong hình thức tư duy của thời đại kinh tế kế hoạch. Nhưng mà thị trường sẽ không chờ đợi. Rất nhiều văn kiện của quốc vụ viện cũng rõ ràng chỉ ra, doanh nghiệp nhà nước phải tiếp tục sinh tồn, phát triển, phải tiến hành cải cách chế độ. Thực tại không theo kịp nện bước thị trường, nên đào thải thì phải đào thải. Trên truyền thống, Cửu An chúng ta không phải thành phố công nghiệp, doanh nghiệp nhà nước vừa và lớn không nhiều, doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ xã hội, vấn đề phá sản và công nhân viên chức thất nghiệp, nghiêm trọng hơn chúng ta nhiều. Nhưng cũng không có cách nào, thế giới không ngừng tiến lên trước, chúng ta không thay đổi thì không có lối thoát. Cho nên, trong khoảng thời gian từ nay về sau, hiện tượng công nhân viên chức thất nghiệp của doanh nghiệp nhà nước sẽ càng ngày càng nhiều. Đây là môi trường lớn toàn quốc quyết định  

Văn Chất chậm rãi mà nói, vừa bắt đầu liền nói tán thành quan điểm của Mạc Ngôn, sau đó thay đổi, trực tiếp bác bỏ ý kiến của Mạc Ngôn. Trong lời nói, lộ ra ý tung hoành đại cục 

Trương Hiệu Liêm mỉm cười nói: 

- Đồng chí Văn Chất không hổ là ở các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia công tác qua, suy nghĩ đối với đại cục cả nước, quả thật rất đúng, rất đáng được chúng ta học hỏi 

Lời này nghe qua chỉ là đang khen ngợi Văn Chất, thực tế chính là rõ ràng đánh vào mặt của Mạc Ngôn 

Đồng chí Mạc Ngôn, anh hiểu cái gì? Đại cục cả nước đều như vậy, doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ xã hội, phá sản bán của cải lấy tiền mặt, công nhân viên chức thất nghiệp, lại không phải sáng chế đầu tiên của Cửu An chúng ta. Xã hội nếu không hài hòa không ổn định, cũng không phải vấn đề thành thị của Cửu An chúng ta. Anh đừng quản những việc không nên quản, thật sự coi mình là Thủ tướng Quốc vụ viện hay sao? 

Mạc Ngôn nhướn mày, gân xanh trên cổ mơ hồ hiện ra  

Tình hình này, giống như trở về hội nghị thường vụ thành ủy bảy tám tháng trước. Lúc đó, Mạc Ngôn cũng là một mình chiến đấu hăng hái, bốn bề thọ địch. Từ Tân Minh Lượng trở xuống, trong thành viên bộ máy thành ủy không có một người ủng hộ y, đều nổ súng với y 

Nhưng mặc kệ tình hình ác liệt cỡ nào, Mạc Ngôn đều tuyệt không lùi bước. 

Đúng lúc này, Lưu Vĩ Hồng yên lặng uống trà nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, phát ra một tiếng động va chạm trong trẻo trên bàn hội nghị gỗ lim, tất cả ánh mắt lập tức lại chuyển qua 

Xem ra, Bí thư Lưu rốt cục muốn lên tiếng rồi  

Hiện giờ Cửu An, Bí thư Lưu muốn lên tiếng, thật đúng là không ai dám không lẳng lặng lắng nghe. 

Lưu Vĩ Hồng cười cười, không có vội vã nói chuyện, cầm lấy thuốc lá trước mặt, phát một vòng. Mấy người đang ngồi ở đây, gần như mỗi người đều nghiện thuốc, đối với động tác này của bí thư Lưu, đều là cảm thấy vô cùng “thân thiết”. Rất nhanh, mọi người đều mồi thuốc lên, phòng họp sương khói mịt mù, mà vừa rồi không khí trở nên tương đối khẩn trương, cũng lập tức dịu đi 

Hội nghị công việc bí thư, vốn là thảo luận vấn đề, tất cả mọi người có thể nói thoải mái. Nhưng Lưu Vĩ Hồng làm như vậy, nhìn qua hắn mới là người chủ trì hội nghị. Trương Hiệu Liêm trong lòng cảm thấy hơi là lạ, tuy nhiên trên mặt là tuyệt không tỏ ra  

- Bí thư Trương, tôi cũng nói vài câu đây 

Lưu Vĩ Hồng hút thuốc, mỉm cười nói. 

- Ha hả, tốt, tôi cũng rất muốn nghe xem cao kiến của đồng chí Vĩ Hồng 

Lưu Vĩ Hồng cười khoát tay, nói:  

- Cao kiến thì không phải, chỉ là tùy tiện tán gẫu vài câu, có chỗ nào nói không đúng, mong Bí thư Trương và các đồng chí phê bình chỉ ra chỗ sai nhiều hơn 

Trương Hiệu Liêm cười nói: 

- Đồng chí Vĩ Hồng quá khách khí, mời nói, mời nói! 

Lục Mặc và Kiều Hiền Bình không kìm lòng nổi nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mắt đều hiện lên một chút vẻ cảnh giác. 

Lưu Vĩ Hồng khi nào thì khiêm tốn như vậy? 

Điều này cũng có chút không đúng, phải cẩn thận một chút mới được 

Sự vật khác thường tức là xấu! 

Vả lại đồng chí Lưu Vĩ Hồng nhất quán kiêu ngạo ương ngạnh, lại có lời bàn cao kiến gì! 

 

 

Duy Linh 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.