Nhà ở của Hùng Quang Vinh và Lưu Vĩ Hồng là như nhau, cũng là hai gian phòng ở thông nhau. Ngoài ra còn có thêm 50m2, ngoài cửa có một đống than.
Vừa vào nhà của Hùng Quang Vinh liền cảm thấy trong nhà rất ấm áp. Phỏng chưng trong nhà đang dùng lò than để sưởi ấm.
- Bí thư Lưu, mời ngồi!
Vừa vào trong nhà, Trương Diệu Nga ra dáng bà chủ, liên tiếp mời Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống ghế sofa cạnh lò sưởi.
Lưu Vĩ Hồng quan sát ngôi nhà một chút, thấy căn phòng tuy hơi cũ nhưng quét tước rất sạch sẽ, gọn gàng, rất có hương vị gia đình. Lưu Vĩ Hồng không khỏi nhớ đến Đường Thu Diệp. Ở căn phòng trên lầu bốn khu chợ tổng hợp, Đường Thu Diệp cũng thu xếp rất chỉnh tề. Mỗi một lần về phòng, Lưu Vĩ Hồng đều cảm thấy rất ấm áp. Đường Thu Diệp thật sự là làm tròn bổn phận của một người vợ.
Sau khi đến khu Giáp Sơn này thì sợ là một tháng cũng khó mà quay về Hạo Dương một lần.
- Bí thư Lưu, mời ngài uống trà.
Trương Diệu Nga rót cho Lưu Vĩ Hồng một tách trà nóng. Vừa mới từ bên ngoài gió lạnh vào, uống một ngụm trà nóng thì không sao thú vị bằng.
Hùng Quang Vinh liền ngồi xuống cùng một chỗ với Lưu Vĩ Hồng, lấy một điếu thuốc ra mời hắn.
Loại thuốc này chỉ có ba đồng một gói.
Xem ra thì Hùng Quang Vinh bị bà xã quản chế rất nghiêm ngặt. Y và Trương Diệu Nga đều là những cán bộ chính thức, tiền lương không thấp. Ở toàn bộ khu Giáp Sơn này, họ cũng được xem là người giàu có.
Tuy nhiên, lúc ấy thì ba đồng một gói thuốc cũng là được rồi. Dù sao thì ở đây cũng là nơi hẻo lánh, không khí tham ô hối lộ vẫn chưa lan truyền đến. Không giống như đời sau, bất luận một vị Chủ tịch xã khu nào hút thuốc thì cũng không ít hơn ba mươi đồng một bao, thậm chí là năm sáu mươi đồng. Hơn nữa, ba đồng tiền năm 1990 với ba đồng tiền của đời sau là hai khái niệm khác nhau.
- Chủ tịch khu Hùng, chúng ta bàn về tình hình khu Giáp Sơn một chút.
Lưu Vĩ Hồng rút thuốc ra rồi nói một câu. Hắn và Hùng Quang Vinh trước kia không có kết giao với nhau. Đây là lần đầu tiên đến nhà, cũng không nên tán gẫu việc nhà mà chỉ có thể tập trung vào chủ đề chính.
Hùng Quang Vinh cười nói:
- Bí thư Lưu trước kia công tác tại văn phòng Huyện ủy, đối với tình hình khu Giáp Sơn này thì hẳn cũng khá là hiểu biết. Khu Giáp Sơn có một thị trấn, năm xã, tổng diện tích là 241km2, 90% đều là đồi núi, núi nhiều đất ít. Tổng dân số của sáu xã, thị trấn này là hơn bảy mươi chín nghìn người. 90% dân số đều làm nông nghiệp. Dân số phi nông nghiệp thì chỉ có lớp cán bộ mà thôi.
Chuyện này thì dĩ nhiên Lưu Vĩ Hồng biết. Biết được mình sắp đến khu Giáp Sơn công tác, cơ bản phải làm quen với nó trước một chút.
- Vậy tình hình thu nhập của quần chúng thì như thế nào?
Hùng Quang Vinh liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Năm ngoái, thu nhập ròng của toàn bộ khu là một trăm năm mươi hai đồng. Thu nhập tài chính của khu là hai mươi hai nghìn bốn trăm đồng, chi hết bốn mươi mốt ngàn ba trăm đồng. Cơ bản thì cũng đủ trả một bữa ăn.
Giọng điệu của Hùng Quang Vinh rất là bình thản, không chút ngượng ngùng. Khu Giáp Sơn là một khu miền núi nghèo khó điển hình, từ trước đến giờ thu chi không cân bằng. Kinh tế chủ yếu đều dựa vào tiền từ bên ngoài vào. Nói trắng ra là tiền trợ cấp, cứu tế. Trong này không có bất cứ một xí nghiệp hay khu nông nghiệp nào cả. Để nuôi sống cán bộ cũng là điều khó khăn.
Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng chau lại. Thời gian gấp gáp, trước khi hắn đến, chỉ đơn giản tìm hiểu một chút tư liệu về khu Giáp Sơn này, cơ bản không nghĩ rằng khu Giáp Sơn này hàng năm đều thiếu hụt tài chính nhiều đến như vậy.
Nếu hắn là “cán bộ lão thành” của khu Giáp Sơn này thì tự nhiên cũng sẽ giống như Hùng Quang Vinh, dùng một loại tâm tính thờ ơ để đối diện với sự việc.
Vấn đề này hắn nhất định phải giải quyết.
Bí thư Lưu đến đây là để chấn hưng lại nền kinh tế khu Giáp Sơn.
Nhưng để làm được chuyện này thì cần phải cân nhắc thật kỹ. Người ta nói bao tải thêu hoa, khu Giáp Sơn lúc này giống như một cái bao tải không, nhưng lại bị mục nát. Vậy thì thêu hoa như thế nào đây?
Hùng Quang Vinh khóe miệng hiện lên một nụ cười châm chọc.
Nhóc con, điều này mà cũng không biết sao? Khu Giáp Sơn không phải là một khay bánh trái ngon, cậu chạy đến đây để kiếm ăn xem như là một tính toán sai lầm. Những người sinh trưởng ở đây như y cũng còn không sống nổi thì nói chi đến Lưu Vĩ Hồng xuất thân là một cán bộ thành thị lớn.
Lưu Vĩ Hồng xuất thân thủ đô, điều này thì mọi người đã sớm nghe nói qua.
Sự châm biếm chợt lóe trên gương mặt Hùng Quang Vinh, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên cũng nhận ra, trong lòng có chút không vui. Nói như thế nào thì anh cũng là người của khu Giáp Sơn này. Nhà của anh ở xã Trúc Lâm, khu Giáp Sơn nghèo như vậy, thân là Chủ tịch khu mà lại xem việc như không liên quan đến mình. Quả thật là quá mức vô tình vô nghĩa.
- Như vậy, xin hỏi Chủ tịch khu Hùng, đối với việc phát triển toàn bộ kinh tế của khu sau này thì không có bất cứ một quy hoạch nào sao? Không có một phương pháp nào giúp cho nền kinh tế khu Giáp Sơn chuyển biến tốt đẹp?
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên hỏi, nét mặt tươi cười đã dần biến mất.
Trương Diệu Nga cũng ngồi vào một bên, nghe xong những lời này của Lưu Vĩ Hồng thì liếc nhìn chồng mình một cái. Cô cũng lờ mờ đoán được trong lời nói của Lưu Vĩ Hồng mơ hồ có tính chất vấn.
Xem ra thì người trẻ tuổi không tránh được có phần nóng nảy.
Nhưng người được xưng là thiên tài này vừa mới đến đã nghĩ đến việc ngăn chặn Chủ tịch khu?
Hùng Quang Vinh cũng trở nên nghiêm túc, hỏi ngược lại:
- Bí thư Lưu là cán bộ ở huyện phái xuống. Vậy thì xin hỏi Bí thư Lưu có biện pháp gì tốt để cải thiện tình trạng kinh tế ở khu Giáp Sơn này có thể nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp?
Lời nói này có phần tranh hơn thua.
Trương Diệu Nga ở dưới bàn giẫm nhẹ lên chân Hùng Quang Vinh. Tối nay mời Lưu Vĩ Hồng đến nhà, mục đích của Trương Diệu Nga là thắt chặt mối quan hệ. Thái độ này của Hùng Quang Vinh chỉ sợ là không xong rồi.
Lưu Vĩ Hồng ngẫm nghĩ nói:
- Chủ tịch khu, chúng ta phân tích chuyện này một chút. Khu Giáp Sơn hoàn cảnh xấu vô cùng là có ba nguyên nhân sau. Thứ nhất, chính là nơi này quá xa xôi, giao thông không thuận lợi. Những tài chính, kỹ thuật bên ngoài rất khó tiến vào trong đây. Những sản phẩm đặc sắc của chúng ta cũng khó mà tiêu thụ ra ngoài. Thứ hai, ở đây chỉ đơn thuần làm nông nghiệp. Khu Giáp Sơn này núi nhiều đất ít, đất để cày ruộng còn không đủ. Cho nên những biện pháp về nông nghiệp là không thực hiện được. Thứ ba, và cũng là nguyên nhân quan trọng nhất. Chính là vấn đề về quan niệm tư tưởng của cán bộ quần chúng. Đời đời đều ở đây nên tư tưởng đã bị xơ cứng. Rất ít có người nghĩ đến việc đi ra thế giới bên ngoài để học tập kinh nghiệm và kỹ thuật tiên tiến. Điều này tôi cho rằng, chính là chướng ngại chủ yếu ngăn cản nền kinh tế khu Giáp Sơn chúng ta phát triển. hiện giờ, quốc gia đang mạnh mẽ thúc đẩy cải cách mở cửa. Những nơi khác, nhất là những địa khu vùng duyên hải đều mạnh mẽ thúc đẩy tư tưởng thay đổi. Bọn họ sở dĩ có thể phát triển nhanh như vậy, ngoại trừ thiên thời địa lợi, nhân hòa cũng là một yếu tố rất trọng đại. Chúng ta tại đây vẫn còn lạc hậu nhiều lắm.
- Đúng, tôi hoàn toàn đồng ý với những gì Bí thư Lưu đã phân tích. Vấn đề xảy ra bên ngoài, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy được. Nhưng muốn thay đổi cũng không dễ dàng gì.
- Không dễ thì cũng vẫn phải sửa, bằng không thì không có đường ra.
- Bí thư Lưu, nói dễ nhưng làm thì rất khó. Thứ nhất, chỗ chúng ta là một chỗ xa xôi, giao thông không tiện, điều này rất khó thay đổi. Chẳng lẽ chúng ta lại dời thị trấn ra ngoài? Khu Giáp Sơn cách thị trấn ba mươi mấy cây số, nếu muốn làm đường trải nhựa thì không biết là phải tốn bao nhiêu tiền? Chuyện này không phải khu Giáp Sơn có thể tự thân thay đổi được. Chỉ sợ là ở huyện cũng không có được khoản tiền lớn như vậy để cung cấp xuống dưới.
Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng chau lại:
- Không có tiền thì chính mình phải nghĩ biện pháp khác.
Hùng Quang Vinh cười lạnh.
Đây là loại người nào vậy?
Chẳng lẽ tự cho mình là thần tiên? Chính mình nghĩ biện pháp? Nghĩ như thế nào? Cướp ngân hàng à?
Hùng Quang Vinh không suy nghĩ theo những lời Lưu Vĩ Hồng nói, chỉ lên tiếng:
- Điểm thứ hai, người nhiều đất ít cũng là một tình huống thực tế.
Khu Giáp Sơn nhiều nhất là ruộng nước, nhân khẩu lại nhiều thì điều này sửa như thế nào? Chẳng lẽ lại đem đất biến thành ruộng nước?
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Cho dù phải đem tất cả đất đổi thành ruộng nước thì cũng phải làm. Chỉ dựa vào làm ruộng không thì không thể phát tài được.
Hùng Quang Vinh muốn phát hỏa lên nhưng cũng may là y vẫn còn nhớ rõ, người bên cạnh y không phải là người vừa mới tốt nghiệp mà là cấp trên của y.
Sau giờ tan tầm, người ta đến nhà làm khách, vì công việc mà phát sinh xung đột, như thế nào cũng không thể biện minh được.
- Vậy Bí thư Lưu muốn làm thế nào? Không làm ruộng, chẳng lẽ mọi người lại ra ngoài làm công?
Hùng Quang Vinh kềm nén sự không hài lòng lại.
- Mấu chốt là ở chỗ thay đổi suy nghĩ. Không thay đổi lối suy nghĩ, cứ nhìn mãi vào một vật thì không bao giờ có kết quả được.
Lưu Vĩ Hồng cũng nhìn ra được tâm trạng của Hùng Quang Vinh. Muốn tư tưởng cán bộ thay đổi thì phải bắt đầu từ vị Chủ tịch khu Hùng Quang Vinh này. Đương nhiên, quan niệm muốn thay đổi thì phải từ từ.
Hùng Quang Vinh vốn muốn châm biếm một chút nhưng cố kiềm nén lại. Chính y cũng mơ hồ cảm thấy quả thật là cần phải thay đổi suy nghĩ thì mới có thể phát triển. Có lẽ cái tên tiểu tử này trước mặt y đang giả vờ giả vịt nhưng không thể phủ nhận những lời Lưu Vĩ Hồng nói cũng có chút đạo lý.
- Chủ tịch khu, chúng ta vừa mới phân tích những nhân tố bất lợi. Bây giờ chúng ta sẽ phân tích những phương diện lợi thế, thế nào?
Hùng Quang Vinh nâng tách trà lên uống một ngụm rồi lại đưa thêm một điếu thuốc cho Lưu Vĩ Hồng, tự mình cũng châm một điếu, nou1:
- Được, tôi xin chú ý lắng nghe.
Xem ra thì vị Chủ tịch khu Hùng này nghiện thuốc lá thật.
Nghe lời nói của Hùng Quang Vinh có chút cứng rắn, Trương Diệu Nga vừa tức vừa vội, rồi lại không tiện trước mặt Lưu Vĩ Hồng quở trách Hùng Quang Vinh, vội vàng nở nụ cười hòa giải:
- Bí thư Lưu, xin mời dùng chút hạt dưa. Ở địa phương nhỏ nên không có món gì hơn.
- Vâng, cám ơn!
Lưu Vĩ Hồng cười đáp, nắm mấy hạt dưa trong tay, trầm ngâm không nói.