Quan Gia

Chương 1019: Chương 1019: Tranh thủ đi Cửu An làm Chủ tịch thành phố!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1019: Tranh thủ đi Cửu An làm Chủ tịch thành phố! 

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

 

Khi Lưu Vĩ Hồng rời khỏi biệt thự của Đặng Trọng Hòa thì đã hơn 9h tối, Đặng Trọng Hòa tiễn hắn ra tận cửa, vẫy vẫy tay chào. 

Vào lại phòng ngồi xuống ghế sô pha, Đặng Trọng Hòa châm một điếu thuốc nhưng rồi lại quên không hút, cứ kẹp mãi trong tay như thể còn đang mải suy nghĩ vấn đề gì quan trọng lắm. 

Thấy bộ dạng này Đinh Dương có chút ngạc nhiên. Chẳng lẽ lần này không phải Lưu Vĩ Hồng chỉ tiện đường ghé thăm bạn cũ mà là có chuyện quan trọng tìm Đặng Trọng Hòa? Thông thường nếu ở nhà mà Đặng Trọng Hòa còn có bộ dạng này thì chắc hẳn phải đang có tâm sự gì đấy, kiểu gì cũng sẽ xảy ra chuyện lớn. 

Đinh Dương nhìn Đặng Trọng Hòa một lát, Đặng Trọng Hòa vẫn thừ người ngồi đó. Đinh Dương cũng không dám quấy rầy liền đi vào căn phòng nhỏ của con trai giục con rửa mặt mũi tay chân rồi đi ngủ. Chờ con ngủ rồi Đinh Dương mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng đến ngồi bên cạnh Đặng Trọng Hòa. Đinh Dương phát hiện ra cái gạt tàn trước mặt Đặng Trọng Hòa đã có thêm mấy cái đầu lọc. Trong một thời gian ngắn như vậy mà tay Đặng Trọng Hòa không ngừng châm thuốc, hết điếu này đến điếu khác. 

Đúng là xảy ra chuyện lớn rồi! 

Đinh Dương không khỏi lo lắng, đứng lên nhẹ giọng hỏi :  

- Sao vậy anh? 

Đặng Trọng Hòa như không nghe thấy Đinh Dương nói. 

Đinh Dương không kìm nổi giơ tay lay lay :  

- Trọng Hòa, xảy ra chuyện gì rồi? Anh đừng làm em sợ… 

Từ ngày Đinh Dương gả cho Đặng Trọng Hòa đến nay, cuộc sống cũng khá thoải mái.  

Con đường quan trường của Đặng Trọng Hòa luôn thuận lợi. Đinh Dương còn trẻ mà đã trở thành Phu nhân Phó Chủ tịch huyện, Phu nhân chủ tịch huyện, rồi Phu nhân Bí thư huyện ủy, Phu nhân Phó chủ tịch địa khu, Phu nhân Bí thư thị ủy… Đi đến đâu cũng được người khác kính trọng. Ngoại trừ vài năm trước, lúc Đặng Trọng Hòa đang tranh đấu vị trí Bí thư Huyện ủy huyện Lâm Khánh hơi gặp chút trắc trở, những thời gian khác đều rất thuận lợi. 

Đinh Dương sợ có chuyện gì phá hoại mất cuộc sống gia đình êm ấm này. Cô cũng không tham giàu sang gì, chỉ mong được ở bên cạnh chồng con, sống một cuộc sống bình yên hạnh phúc. Hơn nữa bây giờ Đặng Trọng Hòa là ủy viên Địa ủy kiêm Bí thư thị ủy, bản thân cô cũng có một công việc rất tốt. Hai người chỉ phải nuôi dưỡng một cậu con trai. Không cần nói đến các khoản khác, chỉ tính tiền lương không thôi cũng đủ dùng rồi. Kiếm nhiều tiền quá thực ra cũng chẳng để làm gì, thậm chí lại làm tăng phần sợ hãi, việc gì phải khổ thế? 

Đặng Trọng Hòa lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nhẹ nhàng cầm tay cô nói :  

- Không sao, đừng lo lắng! 

- Vậy anh nói em nghe xem nào. 

Đinh Dương vẫn không yên tâm, choàng tay ôm lấy cổ Đặng Trọng Hòa như có chút làm nũng hỏi. 

Đặng Trọng Hòa ngẫm nghĩ một chút rồi nói : 

- Vừa rồi Lưu Vĩ Hồng có nói với anh vài tình hình của Cửu An, có lẽ cũng có chút liên quan đến anh. 

- Tình hình của Cửu An sao lại có liên quan đến anh? 

Đinh Dương không khỏi ngạc nhiên, tuy nhiên cô cũng thấy yên tâm đi nhiều. Cho dù việc ở Cửu An có liên quan gì đến Đặng Trọng Hòa thì chắc cũng không phải việc gì xấu. Đặng Trọng Hòa không làm việc ở Cửu An, làm sao có chuyện gì liên lụy đến anh ấy được? Chắc là Lưu Vĩ Hồng muốn nhờ Đặng Trọng Hòa giúp đỡ gì đó. 

Đặng Trọng Hòa lại do dự một chút, rồi như hạ quyết tâm, anh nói luôn :  

- Cậu ta muốn anh tranh thủ đi Cửu An làm Chủ tịch thành phố! 

- Hả? 

Đinh Dương lúc này ngớ người ra, miệng mở to hết cỡ, mãi cũng chẳng nói được câu nào. 

Chưa bao giờ Đinh Dương nghĩ đến điều này cả! 

Chả có gì liên quan! 

- Cái… Cửu An kia không phải vẫn có Chủ tịch thành phố sao? 

Qua một lúc Đinh Dương mới mở miệng được, hỏi một cách khó khăn, sắc mặt cũng trở lên sáng ngời. Mặc dù cô chẳng hiểu lắm về các con đường luồn lách trong giới quan trường, nhưng cô hiểu là Lưu Vĩ Hồng chẳng rỗi hơi chạy từ Đại Ninh xa xôi đến Hạo Dương gặp Đặng Trọng Hòa để nói đùa kiểu này. Không khéo Lưu Vĩ Hồng đến đây cũng chỉ vì việc này, đưa Chu Ngọc Hà về chỉ là cái cớ thôi. 

- Xảy ra chuyện rồi! 

Đặng Trọng Hòa đơn giản nói. 

Quả thật Lục Mặc bây giờ đã xảy ra vấn đề rồi, trong các tài liệu mà Hàn Kim Tỏa bàn giao lại có nhắc đến tên của rất nhiều vị lãnh đạo cấp thành phố, cái tên đứng đầu số đó chính là Lục Mặc. Theo những gì Hàn Kim Tỏa nói lại thì những năm gần đây y đã đưa cho Lục Mặc rất nhiều tiền và tặng phẩm có giá trị, tổng số lên đến 2-300 nghìn tệ. Ngoài ra giao dịch giữa những người khác với Lục Mặc, y cũng nắm được phần nào tình hình, khai ra luôn một thể rồi. 

Đương nhiên Hàn Kim Tỏa cũng hiểu rõ chính sách lập công chuộc tội, nếu không riêng với hai tội danh lừa dối hơn 7 triệu tiền mặt cũng đủ làm y bị xử tử rồi, mà dù không chết thì cũng sẽ ngồi tù đến hết đời. Bây giờ Cửu An không ai bảo vệ được cho y nữa. Tân Minh Lượng cũng chẳng thể làm được gì rồi, không ai còn có thể uy hiếp cản trở Lưu Vĩ Hồng nữa. Ngoài việc tự cứu bản thân mình ra, Hàn Kim Tỏa không còn con đường nào khác nữa. 

Chuyện này Lưu Vĩ Hồng vẫn giữ bí mật tuyệt đối, chỉ có Mạc Ngôn, Hồ Ngạn Bác, Tiết Bác Vũ và một số ít thân cận của hắn nắm được tình hình. 

Theo lý thì vụ án có đề cập tới Chủ tịch thành phố và Chủ tịch Hồi đồng nhân dân thành phố thì vụ án này phải lập tức báo cáo lên Tỉnh ủy và Ủy ban kỷ luật Tỉnh để phía tỉnh tiến hành điều tra định đoạt. Ủy ban kỷ luật thành phố Cửu An tuyệt đối không được tự tiện quyết định. 

Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng làm vậy cũng không được coi là mạo hiểm. 

Chẳng phải còn cái chênh lệch thời gian sao? 

Vụ án này sớm muộn cũng sẽ báo lên, nhưng khi nào báo thì lại không thể biết trước được. Hàn Kim Tỏa bàn giao tài liệu, Ủy ban kỷ luật thành phố và Bộ công an cũng phải có chút thời gian đối chiếu chứng thực mà, không thể có chuyện Hàn Kim Tỏa nói gì bọn họ cũng tin ngay được. Nghe mấy lời đã vội vã lập án đưa lên tỉnh, nhỡ nhầm lẫn thì biết làm thế nào? 

Không thể nói là Mạc Ngôn ôm hận trả thù được. 

Đương nhiên cái chênh lệch thời gian này cũng không thể quá lâu. Dăm ba ngày thì còn được chứ không thể trì hoãn lâu quá. Lưu Vĩ Hồng cần tranh thủ mấy ngày này sắp xếp trước bố cục cho sự việc này mới được. 

Tuy là vừa rồi Lưu Vĩ Hồng không nói rõ ràng, nhưng Đặng Trọng Hòa thông minh như vậy thì làm gì không đoán ra được. Trong lòng cũng thầm cảm phục thủ đoạn xảo quyệt của Lưu Vĩ Hồng, sự mẫn cảm trong chính trị của con người này quả thật vượt hơn hẳn người thường. 

Đặng Trọng Hòa cũng không nói lại tỉ mỉ cho Đinh Dương, chỉ nói đại ý vậy. Cho dù có nói hết với Đinh Dương thì cô ấy cũng chẳng thể hiểu được. Hơn nữa đây là việc của Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng, không cần phải lôi cô vào. 

Đinh Dương quả nhiên cũng không hỏi thêm về việc của Thành phố Cửu An, chỉ nói :  

- Cái này, Trọng Hòa… Anh đến Cửu An làm Chủ… Em chẳng bao giờ nghĩ đến! 

Cô vẫn cảm thấy không chắc chắn. 

Đặng Trọng Hòa cười nói :  

- Không có gì đâu, bây giờ Lưu Vĩ Hồng cũng mới chỉ nói thế, bảo anh tranh thủ một chút. Thế này đi, ngày mai… À không, ngày kia đi. Tối mai còn phải mời khách dùng bữa nữa… Ngày kia anh đi Đại Ninh báo cáo công việc với Phó Chủ tịch tỉnh Lục và Chủ tịch tỉnh Lý một chút. 

Đinh Dương gật đầu liên tục, tuy nhiên vẫn hơi lo lắng hỏi :  

- Có chắc chắn không? 

Đặng Trọng Hòa mỉm cười nói :  

- Có chắc hay không thì tranh thủ một chút cũng chẳng mất gì. Cùng lắm thì anh vẫn làm chức Bí thư thị xã Hạo Dương của anh là được. Liên hệ với Chủ tịch tỉnh Lý và Phó Chủ tịch tỉnh Lục nhiều một chút cũng chẳng phải là chuyện gì xấu xa. 

Đinh Dương lại không ngừng gật đầu. 

Cô không hiểu được những đạo lý chính trị này, nhưng tuyệt đối ủng hộ Đặng Trọng Hòa đi tranh thủ. Bây giờ Đặng Trọng Hòa còn trẻ, vẫn chưa đến 40, lại có bằng cấp, vừa hay phù hợp với yêu cầu của chính sách cán bộ. Tuy là lý lịch kinh nghiệm còn hơi ít một chút nhưng cũng chẳng sao. Cấp bậc Chủ tịch thành phố Cửu An là tương đương với Chủ tịch Địa khu Hạo Dương. Trước giờ cũng đã có không ít người từ Bí thư thị ủy thăng chức lên Chủ tịch Địa khu, chủ yếu là xem các vị lãnh đạo tỉnh ủy có ủng hộ Đặng Trọng Hòa hay không mà thôi. 

Tối hôm sau, Đặng Trọng Hòa ngồi trong ánh đèn rực rỡ của biệt thự, ngồi quanh mọi người nói chuyện phiếm rất vui vẻ náo nhiệt. 

Chủ tịch Địa khu Chu Kiến Quốc và cô Vu ngồi ở giữa, Lưu Vĩ Hồng và Chu Ngọc Hà ngồi ở bên trái, Đặng Trọng Hòa và Đinh Dương ngồi bên phải. Ngoài ra còn có Ủy viên thường vụ Phó Chủ tịch thị xã Hạo Dương Hùng Quang Vinh và vợ ông ta, Chỉ huy trưởng ban điều hành xây dựng đường cao tốc thị xã Hạo Dương Hướng Vân cùng vợ, Chánh văn phòng UBND thị xã Hạo Dương Uyển Hồng Thu cũng đều ngồi đó. 

Chính là mấy vị khách này. 

Vốn dĩ Lưu Vĩ Hồng định mời cả Phó Chủ tịch huyện Lâm Khánh, nguyên Bí thư Khu ủy Mã Cát Xương đến, Mã Cát Xương là thuộc cấp cũ của hắn. Nhưng nghĩ đến lần này đến đây là “Thường phục vi hành” nên lại thôi, khoa trương quá cũng không tốt. 

Tối hôm qua và ngày hôm nay, Lưu Vĩ Hồng đều ở chỗ Đường Thu Diệp. Hiếm khi được một ngày thoải mái nghỉ ngơi, đến tối mới qua đây tụ tập cùng mọi người. 

Thật ra thì Lưu Vĩ Hồng cũng là “lừa mình dối người” mà thôi. Hắn có giản dị hơn nữa, bí mật hơn nữa thì tin tức này cũng khó mà giữ kín được. Có điều những người khác đều vờ như không biết đấy thôi. Lưu Vĩ Hồng đã không muốn khoa trương nên mọi người đều biết điều không dám tự tiện đến quấy rầy. 

Trăm phương nghìn kế dựa dẫm vào lãnh đạo chủ yếu là vì muốn lãnh đạo vui lòng. Tự nhiên sao phải khổ sở rước họa làm lãnh đạo không vui chứ? 

Để tiếp đãi khách khứa, Đinh Dương đã chuẩn bị từ sớm, còn gọi chị gái bên mẹ đẻ qua giúp đỡ sắp xếp mọi việc, bày ra một bàn tiệc vô cùng phong phú. Đáng lẽ có thể mời mọi người đến nhà hàng ăn, nhưng chủ yếu là nghĩ đến suy nghĩ của Lưu Vĩ Hồng. Hơn nữa dùng bữa ở nhà tuy là có vất vả một chút, nhưng sẽ khiến mọi người thấy đầm ấm vui vẻ hơn. Sau khi ăn cơm xong thì mọi người cùng ngồi nói chuyện quây quần khiến cho quan hệ giữa mọi người càng trở nên thân mật hơn. 

Chủ yếu là sự phát triển mới của Hạo Dương, Lưu Vĩ Hồng khá là quan tâm đến vấn đề này. Mọi người đều tìm được tiếng nói chung nên khi nói chuyện chủ yếu là khen ngợi những thành tích của Lưu Vĩ Hồng khi còn làm ở Hạo Dương. Hiện tại Khu công nghiệp Hạo Dương, thị xã Hạo Dương và Công ty tài nguyên khoáng sản ở huyện Lâm Khánh đều đã bắt đầu thu được lợi nhuận góp phần tăng nguồn thu nhập mới cho địa phương. 

- Vĩ Hồng, cậu đúng là có con mắt tinh đời.Với cơ chế thuế của trung ương bây giờ, nếu không phải từ hai năm trước đã xây dựng mấy công ty tài nguyên này thì có lẽ tài chính của địa phương chúng ta đã không được dồi dào như bây giờ rồi. 

Chu Kiến Quốc cảm động nói. 

Đặng Trọng Hòa và Hùng Quang Vinh đều gật đầu đồng tình.Chế độ phân thuế bắt đầu được thực thi thì trong rất nhiều thành phố của tỉnh, chỉ có mỗi Khu công nghiệp thị xã Hạo Dương của Chu Kiến Quốc là chịu ít ảnh hưởng nhất. 

Ông ta đã có chuẩn bị, không sợ! 

Lưu Vĩ Hồng cười nói :  

- Chủ tịch Địa khu, cái này cũng chỉ là làm bừa thôi, khi ấy tôi cũng không biết là chính phủ sẽ tiến hành chế độ phân thuế. 

Đương nhiên câu này là nói dối, nhưng ai mà nghĩ được trong đầu vị Bí thư Lưu trẻ tuổi này lại có nhiều trí nhớ kỳ quái đến thế chứ. 

Mọi người đều cười xòa, Hướng Vân hỏi han thăm dò :  

- Bí thư Lưu, công tác của Chương Dịch và Cao Thần ở Cửu An vẫn thuận lợi chứ? 

Trước đó không lâu Lưu Vĩ Hồng đã điều hai cấp dưới cũ Cao Thần và Chương Dịch lên Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước. Hướng Vân có chút đỏ mặt, cuối cùng không kìm được cũng mở miệng hỏi. 

Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn anh ta, mỉm cười nói : 

- Hướng Vân à, đừng sốt ruột, nóng vội không ăn được đậu nóng đâu. 

Hướng Vân liền gãi gãi đầu cười trừ. 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.