Quan Gia

Chương 1253: Chương 1253: Trì Điền Nhị Nam muốn làm trò gì?




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1253: Trì Điền Nhị Nam muốn làm trò gì? 

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

-Bí thư, Chủ tịch thành phố Trì Điền giao cho tôi đứng đây để đón các vị khách quý từ thành phố Kinh Hoa đến! 

Gia Đằng Chính Phu đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng, cúi người, lễ phép nói. Người Nhật Bản vốn dĩ nói chuyện rất đứng đắn, vị Gia Đằng Chính Phu này rất được. Nhìn bộ dạng này của gã, giống như buổi sáng ra khỏi nhà bị vấp ngã, gãy mất răng cửa, vẻ mặt xui xẻo, đâu giống bộ dạng đi đón khách quý? 

- Cảm ơn Chủ tịch thành phố Trì Điền! 

Lưu Vĩ Hồng vẫn đứng im ở đó, mỉm cười nói. 

Người Nhật Bản không hiểu lễ tiết, Bí thư Lưu còn phải rất chú trọng. Giống như lời người xưa nói, dù sao cũng là vua một nước, không thể chấp nhặt với bọn người thấp kém. Nhưng bây giờ thế giới đồng nhất rồi, mọi người đều là một thành viên của địa cầu. 

- Bí thư, các vị khách quý, mời! 

Gia Đằng Chính Phu lại khom người, nhưng không bắt tay với Bí thư và các vị khách quý, lập tức mời khách vào bên trong. Khách quá nhiều, chủ chính còn chưa đến hành động này của Gia Đằng Chính Phu tuy không hợp lý lắm, nhưng cũng có thể miễn cưỡng cho qua. 

Lưu Vĩ Hồng cũng không có ý định bắt tay với con quỷ có bản mặt người chết này, dưới sự dẫn dắt của Gia Đằng Chính Phu, chậm rãi bước lên cầu thang, một đoàn người đi theo Bí thư đi vào Ủy ban nhân dân thành phố. 

Gia Đằng Chính Phu dẫn nhóm người Lưu Vĩ Hồng vào một phòng khách lớn, bên trong có hai cái sô pha lớn, xếp thành hình bán nguyệt. Căn cứ theo sắp xếp của lịch trình, sáng hôm nay là cuộc gặp mặt chào hỏi, hai bên tiến hành trao đổi suy nghĩ của mình đối với những vấn đề cả hai bên cùng quan tâm. Sau đó Trì Điền Nhị Nam thay mặt cho Ủy ban nhân dân thành phố mở tiệc chiêu đãi khách từ thành phố Kinh Hoa đến, cũng không đề cập đến việc đàm phán hợp tác cụ thể. 

Phòng khách này, thật ra cũng khá hiện đại, sô pha đều làm bằng vải. Nhân viên mời nhóm người Lưu Vĩ Hồng, Ngụy Phượng Hữu, Trưởng phòng Lệ ngồi xuống. Cao Thượng ngồi trên ghế dựa bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, dưới chân là những chiếc túi du lịch lớn, bên trong chính là những sản phẩm công nghiệp phía thành phố Kinh Hoa sản xuất. Theo quy trình viếng thăm trước đó mà hai bên đã đàm phán, đoàn đại biểu Kinh Hoa và cán bộ quản lý của thành phố Đại Ô sẽ trao đổi quà tặng. 

Đây cũng là một lễ tiết ngoại giao thông thường. 

Mấy phụ nữ trẻ mặc váy công sở, vội vàng rót trà mời khách. 

Trà xanh Nhật Bản và trà xanh Hoa Hạ có những sự khác biệt về phương pháp chế biến. Trà xanh Hoa Hạ sử dụng phương pháp rang rồi phơi khô, khi pha có mùi trà thơm bay ra, vị trà rất nồng. Trà xanh Nhật Bản lại dùng phương pháp sấy khô, lại đảo qua trên lửa nóng, hoặc trực tiếp phơi nắng, như vậy vẫn giữ được mù xanh của trà, vị trà nhẹ nhàng lãng đãng. Cũng chỉ có trà ở Nhật Bản mới có đặc điểm khác thường này. 

Gia Đằng Chính Phu ngồi một bên, nâng chén trà lên, hơi mỉm cười bắt đầu giới thiệu trà đạo Nhật Bản. Theo lời Gia Đằng Chính Phu nói, trà đang được mang lên cho các vị khách đây, chính là trà phẩm cao cấp nhất ở Nhật Bản --- ngọc lộ. Gia Đằng Chính Phu nói trong một trăm cây trà cũng có thể không tìm ra được một cây trà để sản xuất ngọc lộ được, có thể thấy được yêu cầu đối với cây trà cao như thế nào. Hai mươi ngày trước ngày nảy chồi, người trồng trà sẽ phủ rơm lên, cẩn thận bảo vệ mầm trà, ngăn ánh nắng mặt trời, khiến cho cây trà có thể nảy chồi mềm mại. Khi hái chồi xuống, sau khi hơ khô bằng một nhiệt độ hơi nước cao, sẽ nhanh chóng làm lạnh, lại làm thành những lá trà nhỏ dài. Những lá trà được sản xuất như vậy, chính là ngọc lộ, vị nước ngọt thanh thanh, hương trà nhẹ nhàng, có khí tiên thoát tục. 

Tuy nhiên dường như Bí thư Lưu cũng không uống ra được vị khí tiên gì, hắn vẫn thích uống trà xanh Trung Quốc hơn, mùi thơm ngào ngạt, hương vị đậm đà, thấm trong khoang miệng. Không giống như ẩm thực Nhật Bản, cái gì cũng nhẹ nhàng. 

Hơn nữa, hôm nay chính là một buổi hội đàm hữu nghị chính thức, cũng không phải đi thăm phòng trà Nhật bản, nghe trà sư ‘giảng đạo’. Không biết Gia Đằng Chính Phu này ung dung ngồi đây giới thiệu trà đạo, là có dụng ý gì. 

Gia Đằng Chính Phu ngồi đó thao thao bất tuyệt, hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng hơi cong lên, không kìm nổi đưa tay lên nhìn đồng hồ. Đã mười giờ mười lăm phút rồi, quá thời gian hẹn hội đàm mười lăm phút, vẫn chưa thấy bóng dáng đâu Trì Điền Nhị Nam. 

Theo lý khi chủ nhân đang nói chuyện, người khách lại đưa tay xem đồng hồ, là hành vi vô cùng không lễ phép. Nhưng xét thấy từ hôm qua sau khi đến Nhật Bản, phía thành phố Đại Ô có nhiều biểu hiện khác thường, vẫn là do phía Nhật Bản thất lễ trước, Bí thư Lưu cũng không khách sáo với bọn họ nữa. 

Hiển nhiên, hành động chau mày xem đồng hồ của Lưu Vĩ Hồng, đã kích thích Trưởng phòng phòng giao lưu quốc tế Gia Đằng Chính Phu đang lải nhải giảng về trà đạo Nhật Bản đành ngậm miệng lại, chờ Lưu Vĩ Hồng ngẩng đầu lên, liền hỏi: 

- Bí thư, có gì chỉ bảo? 

Lưu Vĩ Hồng cũng không khách sáo, nói: 

- Trưởng phòng Gia Đằng, nếu tôi nhớ không lầm, thời gian hội đàm mà hai bên chúng ta đã ước định, là mười giờ sáng. Bây giờ đã là mười giờ mười lăm phút. 

Anh giả vờ hồ đồ với tôi làm gì? 

- A, rất xin lỗi. Là nhưu thế này, Chủ tịch thành phố Trì Điền đang dự buổi họi nghị do Ủy ban nhân dân thành phố tổ chức, trả lời câu hỏi của các thành viên, có lẽ phải hoãn lại một lúc. 

Gia Đằng Chính Phu miệng thì nói ‘rất xin lỗi’, nhưng giọng điệu lại vô cùng thoải mái, dường như sự trì hoãn của Trì Điền Nhị Nam, là sự đương nhiên. Nếu Lưu Vĩ Hồng không hỏi, có lẽ gã cũng không thèm giải thích. 

Lưu Vĩ Hồng chau mày lại, nói: 

- Trưởng phòng Gia Đằng, lẽ nào Chủ tịch thành phố Trì Điền không biết rõ thời gian hội đàm của chúng tôi sao? 

Cố vấn của các thành viên gì đó, anh cũng không nhất thiết phải sắp xếp trong hôm nay! 

Khóe miệng Gia Đằng chính phu khẽ cong lên, xem như lộ ra vẻ tươi cười, nói: 

- Bí thư, Chủ tịch thành phố đương nhiên biết rõ thời gian hội đàm. Vốn dĩ hội nghị của Ủy ban nhân dân thành phố sẽ kết thúc trước buổi hội đàm, nhưng có lẽ các thành viên có quá nhiều câu hỏi, cần Chủ tịch thành phố trả lời, vì vậy, phải kéo dài thời gian một chút. Mời Bí thư và các vị khách quý uống trà trước, có lẽ Chủ tịch thành phố sẽ nhanh đến thôi. 

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên hỏi: 

- Trưởng phòng Gia Đằng, rốt cuộc Chủ tịch thành phố còn bao lâu nữa mới có thể đến đây? 

- Việc này, tạm thời còn chưa thể chắc chắn được. Tuy nhiên Bí thư yên tâm, Chủ tịch thành phố sẽ đến nhanh thôi. 

Lưu Vĩ Hồng lại đưa tay nhìn đồng hồ, lập tức nói: 

- Trưởng phòng Gia Đằng, mong anh nghĩ cách thông báo cho Chủ tịch thành phố Trì Điền, chúng tôi sẽ đợi ông ta thêm mười hai phút nữa. Mười giờ ba mươi phút, nếu Chủ tịch thành phố Trì Điền vẫn không thể kết thúc hội nghị bên kia, vậy chúng ta chỉ có thể hẹn lại một thời gian hội đàm khác. 

Tất cả các thành viên trong đoàn đại biểu đều không nhịn nổi ngồi thẳng người lên, vẻ mặt Tiêu Du Tình lộ vẻ phấn chấn. 

Chỉ mười mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Tiêu tiểu thư đã phải nhịn đến mấy cơn tức rồi. 

Lời nói này của Lưu Vĩ Hồng, giọng nói bình tĩnh, nhưng giọng điệu lời chắc chắn, rõ ràng biểu lộ thái độ không hài lòng và sự cứng rắng của mình. Mười giờ ba mươi phút, Trì Điền không đến, Bí thư lập tức rời đi, tuyệt đối không hàm hồ! 

Hai hàng lông mày của Trì Điền Chính Phu chau lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Hiển nhiên gã không ngờ được thái độ của Lưu Vĩ Hồng lại cứng rắn mạnh mẽ như vậy, điều này quả thật khác với những hiểu biết trước đây của gã về cán bộ Trung Quốc. Trước đây cũng không phải chưa có cán bộ Trung Quốc đến thăm thành phố Đại Ô, nhưng đều tao nhã vô cùng, đối với sự không chu đáo của phía Nhật Bản, cũng làm như không thấy. 

Ai ngờ Lưu Vĩ Hồng lại ngang ngạnh như vậy! 

Quả nhiên tuổi trẻ tài cao! 

- Được, mong Bí thư chờ một chút, tôi sẽ đi thông báo cho Chủ tịch thành phố! 

Gia Đằng Chính Phu do dự một lát, liền đứng dậy, vội vã rời khỏi phòng khách. Ai ngờ gã vừa đi, liền không có tin tức gì nữa. Chẳng những không thấy bóng dáng Trì Điền Nhị Nam đâu, ngay cả Gia Đằng Chính Phu cũng không thấy đâu nữa. 

Không khí trong phòng khách, càng ngày càng trầm trọng, cũng càng ngày càng do dự. 

Mười giờ ba mươi phút, vẫn không thấy Trì Điền xuất hiện, Lưu Vĩ Hồng không nói tiếng nào, đứng dậy đi ra ngoài, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh. Hành động này, lập tức khiến những thành viên khác trong đoàn đại biểu sửng sốt, Tiêu Du Tình là người đầu tiên đứng dậy, theo sau Lưu Vĩ Hồng. Một lúc sau, mọi người khôi phục lại tinh thần, đều lần lượt đứng lên, sa sầm mặt đi ra ngoài. 

- Bí thư, bí thư, chờ một chút… 

Dã Thôn vốn dĩ ngồi im lặng, bỗng nhiên thấy nhóm người Lưu Vĩ Hồng bỏ đi thật, lập tức vội vàng đứng dậy, kêu lên. 

Lưu Vĩ Hồng cũng không thèm để ý. 

Đúng lúc này, bên ngoài phòng khách vang lên tiếng bước chân, sau đó một đoàn mười mấy người Nhật Bản bước đến. Người đi đầu, tóc hoa râm, mắt mở lớn, chính là Chủ tịch thành phố Trì Điền Nhị Nam. 

- Bí thư, xin chào! 

Thấy Lưu Vĩ Hồng đã đi ra đến cửa phòng khách, Trì Điền Nhị Nam giật mình kinh hãi, vội vàng bước nhanh hơn một chút, cao giọng nói. Vẻ mặt lộ ra nụ cười đầy nếp nhăn và đốm đồi mồi. 

Lưu Vĩ Hồng dừng bước, đứng ở đó, bình tĩnh nhìn Trì Điền Nhị Nam, nói: 

- Chủ tịch thành phố, xin chào! 

- Bí thư, thật có lỗi thật có lỗi, đề tài của hội nghị Ủy ban nhân dân thành phố quá nhiều, phải kéo dài một chút, để Bí thư và các vị khách phải đợi lâu. Mong thứ lỗi. 

Trì Điền Nhị Nam bước lên trước mặt Lưu Vĩ Hồng, cúi người thật thấp. Nhóm người giày da áo vest đi theo phía sau gã, cũng cùng cúi người. 

- Chủ tịch thành phố bận rộn nhiều việc, chúng tôi có thể thông cảm. Tuy nhiên nếu xảy ra những tình huống như vậy, mong Chủ tịch thành phố trước đó nên có những sắp xếp thích hợp. Chúng ta có thể hẹn thời gian hội đàm khác. 

Lưu Vĩ Hồng cũng mỉm cười, lời nói ra, không hề khách sáo. 

Lão già ông bày bộ mặt sĩ diện trước mặt tôi, tác phong chừng mực đến mức đáng ghê tởm, bây giờ thuận miệng nói một câu xin lỗi, đã muốn ‘biến thù thành bạn’, để tôi phải cúi người khiêm tốn, đâu có dễ dàng như vậy? 

Nói cho ông biết, lần sau không được lấy lý do này nữa! 

- Đương nhiên đương nhiên, là chúng tôi thất lễ. Tôi lại xin lỗi Bí thư và các vị khách quý một lần nữa. Nào, Bí thư, mời vào trong! 

Trì Điền Nhị Nam cũng biết lần này, có lẽ đã cầm đá ném vào chân mình, gặp phải đối thủ không dễ đối phó. Bên mình đuối lý trước, cũng không tiện làm mặt giận với Lưu Vĩ Hồng, chỉ có thể cúi đầu, tỏ vẻ xin lỗi. 

Tuy nhiên lão quỷ này miệng nói xin lỗi, nhưng ánh mắt lại vô cùng linh hoạt, sắc bén. Có thể thấy trong lòng gã, căn bản không cảm thấy mình làm như vậy có gì không ổn. Dường như nhóm người Lưu Vĩ Hồng, cũng không phải là những vị khách mà gã mời đến, mà là oan gia ngõ hẹp vậy. 

Lão quỷ Trì Điền Nhị Nam này, khoảng sáu mươi tuổi, là một chính khách nổi tiếng ở Nhật Bản, từ trước tới nay không có tình cảm tốt đẹp gì với Trung Quốc, thỉnh thoảng lại có những phát ngôn ‘bộc phát’ trên dư luận. Lần này mời đoàn đại biểu thành phố Kinh Hoa đến thăm thành phố Đại Ô, thứ nhất là sự qua lại cần có giữa những thành phố bạn bè, không thể thiếu được; Thứ hai là còn có dụng tâm kín đáo. 

Lưu Vĩ Hồng âm thầm đề cao cảnh giác. 

 

 

Duy Linh 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.