Quan Gia

Chương 1220: Chương 1220: Trụ sở của Bộ Tư lệnh quân khu




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1220: Trụ sở của Bộ Tư lệnh quân khu 

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

Bởi vì đang trong thời gian nghỉ phép, Lưu Vĩ Hồng hết sức khiêm tốn đi tới Kinh Hoa. Vẫn không thông báo với các đồng chí thành phố Kinh Hoa và Khu Ninh Dương. Hiện tại, hắn muốn thông báo, cũng chỉ có thể thông báo với Lục Đại Dũng, hắn không biết những người khác. 

Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên không thể tưởng tượng được, thật ra lúc hắn lên máy bay để bay tới Kinh Hoa, các đồng chí ở khu Ninh Dương đến nghênh đón hắn, cũng đang chuẩn bị chạy tới sân bay. Cấp trên vừa bổ nhiệm một Bí thư mới, các đồng chí khu Ninh Dương đã tính tự mình tới Bắc Kinh ra mắt, xem Bí thư Lưu có chỉ thị gì không.  

Chỉ có điều trước khi lên máy bay, dù thế nào các đồng chí Ninh Dương cũng không liên lạc được với điện thoại di động của Bí thư Lưu, nên cũng rất buồn bực. Số điện này là bọn họ mất sức của chín trâu hai hổ, qua tay nhiều người mới có được, chẳng lẽ lại nhầm? Nhưng đã tới sân bay rồi, khẳng định là không thể đánh trống rút lui được, chỉ có thể kiên trì lên máy bay, chờ sau khi đến Bắc Kinh, nghĩ thêm cách là xong. 

Sau khi Lưu Vĩ Hồng lên máy bay, tuân theo thông tin quy định trên máy bay, tắt điện thoại, ngắm nhìn Tiêu Du Tình ngủ một giấc thật thoải mái trên máy bay. Hiện tại, nhìn qua, cô bé có hơi mệt, trên máy bay không lâu liền nắm bàn tay to lớn của Lưu Vĩ Hồng, say sưa đi vào giấc mộng. 

Đến sân bay Kinh Hoa, Vương Triệu Tung và Hà Mẫn đã chờ đón. 

Trước tiên bọn họ đưa Tiêu Du Tình đến khu nhà ở của phóng viên, sau đó cho xe con chạy thẳng tới trụ sở tư lệnh quân khu Đông Nam. 

Tới Kinh Hoa rồi, tự nhiên phải đi gặp cha mẹ trước. 

Vương Triệu Tung và Hà Mẫn mới đến Kinh Hoa có ba bốn ngày. Phần lớn thời gian trong mấy ngày nay đã hiểu rõ địa hình Kinh Hoa. Năm 95, cũng không có xe vệ tinh hệ thống định vị, muốn hiểu rõ đường, thì phải dựa vào trí nhớ của chính mình. 

Khi ở trên xe, Lưu Vĩ Hồng nhận được điện thoại của các đồng chí Ninh Dương. Lúc điện thoại gọi tới, Lưu Vĩ Hồng có thể cảm nhận rõ ràng các đồng chí bên kia đã thầm thở phào một tiếng. 

Cuối cùng cũng đã liên lạc được. 

Đồng chí khu Ninh Dương rất khách khí, chủ nhiệm văn phòng Khu ủy tự mình dẫn theo đội ngũ đi nghênh đón, tới Bắc Kinh nghe Bí thư Lưu chỉ thị. Hiện tại cuộc điện thoại này, chính là do Chủ nhiệm văn phòng vừa mới xuống máy bay ở sân bay Bắc Kinh gọi tới. 

 

Lưu Vĩ Hồng cười nói cho Chủ nhiệm văn phòng biết mình đã tới Kinh Hoa rồi, đang trong thời gian nghỉ phép, muốn tới thăm cha mẹ trước, bố trí cho người nhà ổn thoả, còn có thể đi Quỳnh Hải một chuyến. Chờ mấy ngày nghỉ qua đi, mới có thể chính thức đến khu đi làm. Cảm tạ sự nhiệt tình của các đồng chí. 

Thật ra, Lưu Vĩ Hồng không thích động tác này, thậm chí còn rất là bất mãn. Mọi người đều có suy nghĩ muốn dựa vào mối quan hệ, cứ vậy sẽ không nghiêm túc, có trách nhiệm trong công tác. Chỉ có điều môi trường trong nước như thế, một mình Lưu Vĩ Hồng cũng không thay đổi được. Mặc dù người ta khách khí kính cẩn như vậy, Bí thư Lưu cũng không thể mặt cũng chưa gặp liền răn dạy, chỉ có thể là nhẹ nhàng cảm ơn. 

Trong điện thoại, Chủ nhiệm văn phòng tươi cười, luôn miệng nói: 

- Không có gì, nên thế 

Chờ Lưu Vĩ Hồng vừa cắt đứt điện thoại, lập tức gọi điện thoại về khu, báo cáo với các đồng chí lãnh đạo chủ chốt ở khu về hành tung của Bí thư Lưu. 

Vương Triệu Tung lái xe, vẫn là một chiếc xe con Santana mới 70% không gây chú ý. Giữa những năm chín mươi, phần lớn các thành phố trong nước có thể tùy ý thấy được loại ô tô con của Đức này, cũng không không khoa trương 

Trụ sở Tư lệnh quân khu Đông Nam nằm giữa một diện tích xanh hoá rất lớn. Các biệt thự nhỏ và ký túc xá thấp thoáng bên trong bóng cây, nơi chim hót líu lo, càng giống như là một công viên, chứ không phải là khu vực cấm của quân sự. 

Đương nhiên, “Công viên” này được tiến hành canh gác vô cùng nghiêm ngặt. Mặc dù trước đó, Lưu Vĩ Hồng đã gọi điện thoại báo cho Lưu Thành Gia, Lưu Thành Gia đã phái thư ký của mình, một thượng tá quân doanh ba mươi mấy tuổi, tự mình đứng ở cổng bảo vệ của trụ sở, chờ Lưu Vĩ Hồng. 

Tất nhiên Lưu Vĩ Hồng từng gặp thư ký của Lưu Thành Gia rất nhiều lần. Anh ta họ Bao, gọi là Bao Hưng, tính cách khá cởi mở, cũng không trầm mặc ít lời giống với rất nhiều thư ký lãnh đạo khác. Lại không biết vì sao một người có lời nói gói vàng như Lưu Thành Gia vậy, làm thế nào lại nhất thiết lựa chọn Bao Hưng làm thư ký của ông ấy. Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng rất thích tính cách này của Bao Hưng. Trước kia, khi ngẫu nhiên cùng Bao Hưng thảo luận nghiên cứu một vài đề tài hiện đại hoá quân sự, Bao Hưng có những suy nghĩ rất riêng, cùng tiến trình hiện đại hoá quân sự đời sau trong hiểu biết của Lưu Vĩ Hồng có nhiều chỗ không bàn mà lại hợp ý nhau. Chắc đây cũng là nguyên nhân mà Lưu Thành Gia nhìn trúng anh ta. 

Mặc kệ là thư ký lãnh đạo quân đội hay là địa phương, trước sau vẫn là một trong những con đường tắt tốt nhất để thăng tiến. Bao Hưng tuổi còn trẻ, đã có quân hàm thượng tá, hưởng thụ đãi ngộ của một cấp phó, bồi dưỡng sẽ rất có tiền đồ. Anh ta ở bên cạnh Lưu Thành Gia vài năm, lúc có thời cơ thích hợp, điều ra ngoài, với thân phận chiến tướng, có thể chỉ huy sư đoàn. 

Chiếc Santana chậm rãi ngừng lại ở trước cửa chính của trụ sở quân khu. Bao Hưng đang ngồi chờ ở cửa phòng bảo vệ, vừa thấy biển số xe của Santana, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ tươi cười, đi nhanh tới, theo thói quen chào Lưu Vĩ Hồng theo một nghi thức quân đội. 

- Xin chào, anh Bao. 

Lưu Vĩ Hồng cười vẫy vẫy tay, nói. 

Hắn và Bao Hưng, quân đội và chính trị khác nhau, không có liên hệ trực tiếp về công tác, nhưng trái lại có thể dùng tên để xưng hô. 

- Ha ha, Vĩ Hồng, cuối cùng cũng tới rồi. Cậu chờ một lát, tôi đi khai báo. 

Bao Hưng nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, cũng thật cao hứng, cười ha hả, xoay người đi vào phòng bảo vệ để khai báo. Một chiến sĩ mang súng, tiến hành kiểm tra chiếc xe Santana một cách cẩn thận tỉ mỉ. 

Mặc dù có thư ký của tư lệnh viên tự mình chờ đón, quy củ nên làm vẫn phải làm, không thể qua loa. Bao Hưng cũng tự động tự giác tuân thủ quy định đó, tuyệt đối không vì sĩ diện mà làm bậy. Có thể quản lý Trụ sở bộ tư lệnh đến trình độ như thế, có thể thấy được Lưu Thành Gia trị quân rất nghiêm. Uy danh hiển hách năm đó của Lưu lão hổ, cũng không phải là nhờ may mắn mà có được. 

Khai báo xong, Bao Hưng vui tươi hớn hở chen chúc leo lên chiếc Santana. 

Thật ra xe anh ta đã lái lên đây được để ở bãi đỗ xe cách cửa phòng bảo vệ đó không xa. Trụ sở bộ tư lệnh vô cùng rộng lớn, “Đường núi quanh co”, từ biệt thự nơi Lưu Thành Gia đang ở đến cửa chính gác cổng, chỉ lái xe cũng phải vài phút, nếu là đi bộ lại đây, lại càng thêm khó lường. 

Chẳng qua, giờ phút này, Bao Hưng tự nhiên sẽ không lái chiếc xe của mình, mà cùng Lưu Vĩ Hồng chen chúc trên xe, khá vui vẻ. Trước kia thi thoảng mới gặp Lưu Vĩ Hồng. Hiện giờ Lưu Vĩ Hồng đến Kinh Hoa nhậm chức, vậy cơ hội gặp mặt sau này sẽ nhiều hơn, rất có hi vọng trở thành bạn tốt. 

- Vĩ Hồng, sao yên ắng nói đến là đến vậy? Sao không gọi điện thoại báo trước, để tôi ra sân bay đón cậu. 

Bao Hưng lên xe, liền dùng giọng điệu oán giận nói. 

- Ha hả, anh Bao, tôi bây giờ còn đang trong thời gian nghỉ phép, không muốn kinh động các đồng chí Kinh Hoa. Thời gian gần đây, công tác khá căng thẳng, nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút cũng tốt, nếu lập tức tới khu làm, vậy thì sợi đây này kéo căng quá rồi. 

- Đúng thế. Cục giám sát các cậu mấy tháng này thực sự gặp không ít chuyện. Mặc dù tôi không hiểu rõ lắm, nhưng cũng biết nói đó là chuyện thật sự lợi hại. Những gì mà cậu đụng đến, người khác căn bản không dám cứng rắn mà đụng vào, làm được vậy là rất giỏi! 

Nói xong, Bao Hưng liền dựng ngón tay cái thẳng lên hướng về phía Lưu Vĩ Hồng, thật lòng tán thưởng. Tuy rằng lời nói này của Bao Hưng, có chút “quá tán dương”, nhưng ít nhiều coi như là tình hình thực tế, người khác không nói, Toàn Thanh Hoa thì đúng là không phải người người bình thường dám đụng tới, càng không cần phải nói tới Cổ Hiểu Lượng. Bao Hưng làm thư ký cho Tư lệnh viên đại quân khu, trong mắt không thể chỉ có quân sự mà không có chính trị. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói:  

- Thật ra khi đó tôi cũng bất chấp khó khăn, cũng may là qua được. 

Bao Hưng lập tức nói: 

- Đúng vậy, tất nhiên, công tác khu Ninh Dương cũng rất quan trọng, nhưng dù sao cũng sẽ không kịch liệt giống như ở Cục giám sát vậy. 

Lưu Vĩ Hồng cười cười, không có tiếp lời. 

Cái này cũng có thể không hẳn như vậy. 

Các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia có chỗ khó của các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia, công tác địa phương cũng có cái khó của công tác địa phương, không bao giờ giống nhau. 

- Vị này chính là đồng chí Lý Cường sao? 

Bao Hưng lại chủ động hỏi chuyện Lý Cường. 

- Báo cáo thủ trưởng, tôi là Lý Cường! 

Ngồi ở trong xe, Lý Cường không cúi chào, nhưng nghe Bao Hưng hỏi, lập tức xoay người, nhìn thẳng về phía Bao Hưng, cao giọng đáp. 

- Ha hả, tốt, tốt, quả nhiên là phóng độ của quân nhân. Đồng chí Lý Cường, hồ sơ của anh đã được đưa tới bộ chính trị quân khu rồi, lát tôi đưa anh đi làm thủ tục, chứng nhận những công tác trước. 

Thân phận mới của Lý Cường là trợ lý Ban bảo vệ quân khu, Ban bảo vệ trực thuộc sự quản lý của Bộ Chính trị quân khu. 

- Dạ, cảm ơn thủ trưởng! 

Bao Hưng mỉm cười gật đầu. 

Sau vài phút, chiếc Santana tiến vào trong sân của một biệt thự xinh đẹp. Lâm Mỹ Như mặc váy, đứng ở trên bậc thang, mỉm cười chào đón con trai trở về nhà. 

Hôm nay vốn là ngày Chủ nhiệm Lâm đi làm, nhưng con trai từ Bắc Kinh ngàn dặm xa xôi bay tới Kinh Hoa, hơn nữa muốn ở lại lâu dài, trong đầu Lâm Mỹ Như cảm thấy cao hứng, lập tức “về sớm”, vội vã chạy về nhà. Phu nhân Tư lệnh viên, dù sao cũng là Chủ nhiệm một bệnh viện ngoại khoa, ai tới quản chế bà? 

- Mẹ! 

Lưu Vĩ Hồng vừa xuống, lập tức cười hì hì chào hỏi mẹ. 

Ai ngờ, câu đầu tiên mà Lâm Mỹ Như nói, lại khiến cho Bí thư Lưu rất buồn bực. 

- Vĩ Hồng à, khi nào thì Vũ Thường và Đào Đào Đoá Đoá mới đến Kinh Hoa hả? 

Chủ nhiệm Lâm vừa thấy mặt, mà lại không hỏi con trai ấm lạnh thế nào, trực tiếp liền hỏi tới con dâu, cháu trai, cháu gái trước. Dường như cháu trai, cháu gái không đi theo Lưu Vĩ Hồng đến Kinh Hoa, khiến trong lòng Chủ nhiệm Lâm không vui. 

- Mẹ, mẹ thực ra là một một bác sĩ chủ nhiệm khoa, hỏi như vậy thực sự không có trình độ đó? 

Bí thư Lưu lập tức kháng nghị. 

Vân Vũ Thường còn phải ở Quỳnh Hải nghỉ ngơi thêm một thời gian, cũng phải chờ Đào Đào và Đoá Đoá lớn hơn một chút, ít nhất là ba bốn tháng, hắn mới có thể đưa cả hai lên máy bay, lặn lội đường xa đến Kinh Hoa. 

Lâm Mỹ Như cũng tự thấy mình không khỏi bật cười, nói: 

- Ái chà, hiện giờ làm quan càng làm càng lớn, thì tính tình cũng lớn nhỉ, dám nói với mẹ như vậy. 

Miệng là nói như vậy, nhưng vẻ mặt Lâm Mỹ Như cũng rất vui vẻ. 

Hai mươi tám tuổi, cấp giám đốc sở, Bí thư khu ủy. 

Cả nước chỉ có một, Lưu Vĩ Hồng cũng là người đầu tiên, tuyệt đối là độc nhất vô nhị. 

Có đứa con trai như vậy, nếu bà còn không hài lòng, cũng không tránh khỏi lòng tham không đáy đi. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Mẹ, chờ thêm hai tháng nữa, vợ của con trai mẹ sẽ đưa cháu trai cháu gái của mẹ qua đây, đủ cho mẹ yêu thương. 

- Nói cái gì? Vậy ở chỗ này lâu như vậy, con cũng không cùng ở lại đây sao? Còn giống như đi thăm người thân thế sao? Chắc chắn không thể như vậy được. Mẹ tuyệt đối không đồng ý. Mẹ nói với con, Vĩ Hồng, hiện tại mỗi ngày mẹ đều nằm mơ thấy cháu trai cháu gái đáng yêu của mẹ, chậc chậc... 

Lâm Mỹ Như vừa nói vừa lắc đầu, cũng không biết dùng lời nói nào để miêu ta hết tâm tình của mình. 

- Được được được, mẹ nói như thế nào thì cứ như thế ấy! 

 

 

Duy Linh 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.