Chương 743: Trưởng chi nhánh Ngân hàng Hồ đã xảy ra chuyện
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: vipvandan
Kết quả thảo luận hội nghị công việc Bí thư sẽ được thảo luận trong hội nghị thường vụ.
Một khi Lưu Vĩ Hồng đã thật sự tức giận thì cho dù là Cổ Kiến Hiên cũng có chút không thể chịu đựng được. Nhiều sự thật đã chứng minh, chân chính chọc giận Lưu Vĩ Hồng thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Hơn nữa, dường như Tống Hiểu Vệ cũng ủng hộ cách giải quyết này của Lưu Vĩ Hồng. Một khi đã như vậy, Lưu Khánh Long, Cổ Kiến Hiên và Lý Đại Quân cũng không nên quá phản đối. Tuy nhiên ý kiến của ba người vẫn có thể giữ lại, hy vọng có thể đem chuyện này đệ trình lên hội nghị thường vụ Thị ủy để thảo luận. Hội nghị công việc Bí thư tuy rằng là trên thực tế quyết sách cơ cấu, nhưng trên danh nghĩa chỉ có tác dụng kết nối, cũng không thể hình thành quyết nghị. Một nghị quyết chân chính phải được thảo luận ở hội nghị thường vụ, và đại biểu cho quyết định của tổ chức.
Hơn nữa, việc kết hợp xã và khu trọng đại như vậy, đám người Cổ Kiến Hiên sâu trong nội tâm cũng không muốn độc lập gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy. Trong hội nghị thường vụ sẽ tiến hành thảo luận, từ tập thể cho ra quyết định sẽ thỏa đáng hơn.
Giống như Lưu Vĩ Hồng trước đó đã lường trước, đề án ở hội nghị thường vụ vẫn chưa gặp trở ngại quá lớn. Bí thư Thị ủy và Chủ tịch thị xã đều tán thành đề án, khả năng bị hội nghị thường vụ phủ quyết là không tồn tại. Đương nhiên, hội nghị thường vụ cũng không đánh nhịp đồng ý ngay lập tức, tiến hành kết hợp xã và khu. Điều này đã vượt qua quyền hạn của thị xã Hạo Dương. Hội nghị thường vụ hình thành nghị quyết, chính thức hướng Ủy ban nhân dân địa khu Hạo Dương và Tỉnh ủy Sở Nam và Ủy ban nhân dân tỉnh đề xuất đề nghị, yêu cầu tiến hành kết hợp xã và khu.
Địa ủy và Tỉnh ủy trả lời như thế nào thì tạm thời chưa biết được. Nhưng thị xã Hạo Dương lại nhấc lên một đợt sóng to gió lớn. Trong một khoảng thời gian ngắn, tòa nhà ủy viên thường vụ Hạo Dương và phòng 308 nhà khách Hạo Dương ngựa xe như nước, khách đông nườm nượp. Các cán bộ phía dưới khi nghe tin lập tức bắt đầu hành động. Trong quan trường, muốn đục nước béo cò thì đây chính là cơ hội ngàn năm có một.
Đương nhiên, có rất nhiều cán bộ muốn bảo vệ vị trí hiện có.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại không xem việc này là trên hết.
Chuyện này, còn có ý kiến phúc đáp của tỉnh và địa khu. Chủ tịch thị xã Lưu hiện tại thầm nghĩ sớm ngày xây dựng xong đường cao tốc Ninh Hạo. Tống Hiểu Vệ đã đề cập đến tình trạng thực tại khu Đông Viên có một số hộ quần chúng bất mãn đối với tiêu chuẩn bồi thường giải phóng mặt bằng của Ủy ban nhân dân thị xã, muốn liên kết lại với nhau, đàm phán với Ủy ban nhân dân thị xã để yêu cầu bồi thường cao hơn.
Hướng Vân tuy rằng năng lực không tồi, nhưng dù sao chức vụ vẫn rất thấp, rất nhiều chuyện không thể làm chủ được, chỉ có thể một bên trấn an quần chúng, một bên hướng Lưu Vĩ Hồng báo cáo. Lưu Vĩ Hồng sẽ tự thân xuất mã, tìm quần chúng nói chuyện, mất một phen khí lực mới thuyết phục được quần chúng, đồng ý với tiêu chuẩn bồ thường giải phóng mặt bằng mà Ủy ban nhân dân đã định ra.
Làm thông mấy hộ bị cưỡng chế, những quần chúng khác cũng sẽ không náo loạn.
Thật ra, thì tiêu chuẩn bồi thường của Ủy ban nhân dân thị xã định ra đã là phạm vi cao nhất trong quy định của quốc gia. Đại bộ phận quần chúng đối với tiêu chuẩn bồi thường là rất vừa lòng.
Mặc kệ làm cái gì cũng không thể khiến quần chúng chịu thiệt. Đây chính là nhất quán tôn chỉ của Lưu Vĩ Hồng. Chủ tịch thị xã Lưu trong quần chúng nhân dân Hạo Dương danh tiếng và uy vọng tăng vọt. Và cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu để có thể bình ổn thuận lợi.
Tháng ba, Lưu Vĩ Hồng đã có trong tay hơn ba mươi triệu tiền mặt cho các hạng mục tài chính. Đoạn chính thức của đường cao tốc Ninh Hạo – Hạo Dương chính thức bắt đầu thi công. Rất nhiều máy móc cơ giới đã đồng loạt hoạt động trên công trường.
Một hôm, Lưu Vĩ Hồng đang triệu tập cuộc họp tại ban chỉ huy công trình đường cao tốc Ninh Hạo Hạo Dương, thương lượng tiến độ thi công thì bên hông đột nhiên vang lên tiếng chuông tin nhắn. Lưu Vĩ Hồng vừa cầm lấy thì thấy số điện thoại của Lý Hâm, liền đứng dậy đến bên bàn làm việc gọi điện thoại.
- Anh Lý!
Điện thoại vừa thông thì Lưu Vĩ Hồng đã mỉm cười chào Lý Hâm.
- Vĩ Hồng, Trưởng chi nhánh Ngân hàng Hồ đã xảy ra chuyện.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói lo âu của Lý Hâm.
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày bỗng nhiên giương lên, trầm giọng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì vậy?
- Buổi sáng hôm nay, Ủy ban Kỷ luật tỉnh và cán bộ tổ kiểm tra kỷ luật tỉnh đã đến văn phòng của Hồ Ấu Thanh mang ông ta đi. Nghe nói có người tố cáo ông ta về vấn đề kinh tế. Tình huống cụ thể còn chưa rõ ràng. Cậu cũng biết, tin tức ở bên Ủy ban kỷ luật tỉnh cũng không tốt lắm đâu. Nghe nói là Phương Đông Hoa tự mình đốc thúc vụ án này.
Lý Hâm vội vàng nói, trong giọng nói có chút bất an.
Lưu Vĩ Hồng hít vào một hơi, không nói gì.
Hồ Ấu Thanh gặp chuyện không may, cũng không khiến Lưu Vĩ Hồng quá mức bất ngờ. Hồ Ấu Thanh đối nhân xử thế với một số vị Trưởng chi nhánh Ngân hàng tỉnh khá là lên giọng. Ngân hàng Công thương tỉnh là ngân hàng có tài lực hùng hậu nhất ở tỉnh. Hồ Ấu Thanh lại tương đối trẻ tuổi, đường làm quan rộng mở. Vị trí của ông ta không biết có bao nhiêu người nhòm ngó.
Chỉ có điều Hồ Ấu Thanh lúc này gặp chuyện không may thật không đúng thời điểm. Lưu Vĩ Hồng bên này vừa mới trải rộng toàn bộ tuyến, chờ ông ta cho vay tiếp ba mươi triệu. Ông trời thật là biết chế giễu, ngay trong lúc này lại mời ông ta đến Ủy ban Kỷ luật uống trà. Phỏng chừng lần này đi rồi thì khả năng sẽ quay trở về con số không.
- Vĩ Hồng, còn có một việc mà cậu cũng phải chú ý. Hồ Ấu Thanh gặp chuyện không may, tạm thời không ai đến tiếp nhận vị trí của ông ta. Nhưng mặc kệ là ai tiếp nhận, khả năng đều phải rửa sạch những khoản vay trước kia. Nói không chừng bọn họ sẽ thúc giục cậu trả khoản đã vay.
Lý Hâm trong điện thoại nhắc nhở một câu.
Trước đây, Lưu Vĩ Hồng đã được ngân hàng Công thương tỉnh cho vay mấy chục triệu để thành lập công ty năng lượng. Sau đó lại cho vay thêm năm mươi triệu. Hiện tại làm đường lại tiếp tục cho vay bốn mươi triệu, sổ sách thực tế là mười triệu. Tổng cộng là sáu mươi triệu. Nếu ngân hàng Công thương tỉnh thúc giục khoản nợ kia thì quả thật là một vấn đề nghiêm trọng. Chủ tịch thị xã Lưu lập tức sẽ luống cuống tay chân ngay.
- Em biết rồi, anh Lý, cảm ơn anh. Như vậy đi, hai ngày nữa em sẽ đến Đại Ninh một chút. Chúng ta gặp mặt rồi nói sau.
Trong khoảng khắc, Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh nói.
- Được, tôi chờ cậu.
Lý Hâm cũng không phải là không có tác dụng. Đừng nhìn ngày thường Lý Hâm đối nhân xử thế khéo léo, lại là người quả quyết. Nhưng trong thời khắc mấu chốt, có thể cho ra được một chủ ý tốt. Y có thể phát triển mạnh ở Sở Nam như vậy thì không chỉ là dựa vào chiêu bài của Chủ tịch tỉnh. Mặc kệ làm thế nào thì cũng đều có vài phần bản lĩnh.
Sau khi cúp điện thoại, thần sắc Lưu Vĩ Hồng trở lại như thường, rồi quay lại tiếp tục cuộc họp, bố trí công việc thi công đường cao tốc, dường như là Hồ Ấu Thanh chưa từng gặp chuyện không may.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Lưu Vĩ Hồng trở lại phòng làm việc của mình, gọi điện thoại cho Vân Vũ Thường.
- Bà xã!
Lưu Vĩ Hồng vẫn cười hì hì như trước, chút cũng không nhìn ra trong lòng hắn đang có vấn đề.
- Như thế nào, Chủ tịch thị xã đại nhân lại rảnh rỗi trong giờ làm việc gọi điện cho em thế. Vinh hạnh đó người vợ này đảm đương không nổi đâu.
Vân Vũ Thường trong điện thoại trêu chọc chồng mình một câu. Lại nói tiếp, Lưu Vĩ Hồng trong thời gian làm việc mà gọi điện thoại cho cô thật sự không nhiều lắm. Chủ tịch thị xã Lưu thường sau khi tan giờ làm việc, hoặc trước khi đi ngủ mới nhớ đến việc gọi điện thoại cho vợ.
- Haha, nhớ em thôi. Ai quy định anh không thể ở trong giờ làm việc mà nhớ bà xã chứ?
Lưu Vĩ Hồng liền nói hươu nói vượn.
- Thôi đi, đừng quẳng bùa mê cho em. Anh lúc này gọi điện thoại cho em nhất định là không có chuyện gì tốt rồi. tuy nhiên, Chủ tịch thị xã Lưu, em nói trước đó, người vợ này ở đây ngoại trừ thiếu gái đẹp và một gã đàn ông chứ tiền thì không thiếu.
Lời nói này quả là vênh váo!
Lưu Vĩ Hồng không khỏi nhớ lại đời sau. Một số nhân vật có tiếng tăm nhận lời mời phỏng vấn ở đài truyền hình trung ương cũng nói những lời này: Tôi ngoại trừ thiếu tình cảm chứ tiền thì không thiếu.
Đương nhiên, Chủ tịch Vân ngày thường rụt rè, đoan trang cũng có ngày một phen ương ngạnh trước chồng mình.
- Bà xã, em đừng nói anh lúc này hướng đến gái đẹp và tiền tài nữa. Vừa nãy Lý Hâm gọi cho anh, nói là Trưởng chi nhánh Ngân hàng Công thương tỉnh Hồ Ấu Thanh đã xảy ra chuyện. Sáng này đã bị Ủy ban kỷ luật tỉnh và tổ kiểm tra kỷ luật của ngân hàng nhân dân tỉnh mang đi rồi.
Lưu Vĩ Hồng vẫn nói với giọng điệu khá thoải mái.
- Hồ Ấu Thanh đã xảy ra chuyện? Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt người?
Vân Vũ Thường giật mình kinh hãi, không còn có tâm trạng nói đùa với Lưu Vĩ Hồng.
- Đúng!
Vân Vũ Thường cau mày nói:
- Ngân hàng quản lý ngân hàng. Người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh như thế nào lại nhúng tay vào vụ án của ngân hàng Công thương chứ?
Vân Vũ Thường nói những lời này không phải là không có lý. Lúc này, Ủy ban giám sát ngân hàng chưa thành lập. Cán bộ cao cấp trong hệ thống ngân hàng bình thường đều là do tổ kiểm tra kỷ luật của ngân hàng nhân dân và ngân hàng địa phương phụ trách phá án. Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật bình thường không nhúng tay vào.
- Hiện tại tình huống vẫn còn chưa được rõ ràng. Sự việc đột phát nên Lý Hâm vẫn còn chưa có được nhiều tin tức lắm. Anh ấy chỉ nói là tin tức của bên Ủy ban Kỷ luật tỉnh không được tốt. Phỏng chừng chuyện của Hồ Ấu Thanh cũng liên quan đến một số cán bộ địa phương. Cho nên Ủy ban Kỷ luật tỉnh mới có thể nhúng tay vào.
Lưu Vĩ Hồng giải thích.
Vân Vũ Thường lắc đầu:
- Vệ Hồng, anh có lạc quan hay không?
Vân Vũ Thường nói như vậy là có nguyên nhân. Lưu gia hiện nay và trước kia có sự khác nhau rất lớn.
Ông cụ đã mất!
Lưu gia và toàn bộ Lưu hệ đều gặp phải một áp lưc rất lớn. Một số thế lực chính trị lớn chính như hổ rình mồi. Những người muốn đem Lưu gia và Lưu hệ nhét vào dưới trướng của mình, thừa dịp cơ hội này bắt đầu phá hủy một đại tập đoàn chính trị vừa mới xuất hiện của Lưu hệ. Có thể nói cục diện hiện nay tương đối nguy hiểm. Nếu không lo ứng đối thì khả năng sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Mấu chốt ở chỗ, Hồ Ấu Thanh bỗng nhiên gặp chuyện không may, khó bảo toàn được có người không lấy việc này làm liên lụy đến Lưu Vĩ Hồng. Mặc dù Vân Vũ Thường tin rằng Lưu Vĩ Hồng và Hồ Ấu Thanh không có gì liên quan trực tiếp nhưng không thể không đề phòng người khác.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Sở Nam Phương Đông Hoa vẫn không bao giờ thuận mắt Chủ tịch thị xã Lưu. Nếu muốn ra tay với Lưu Vĩ Hồng thì đây có thể nói là thời cơ tốt nhất.
Lưu Vĩ Hồng liền cười nói:
- Em không cần phải lo lắng. Nếu có người muốn dính vào cũng chưa chắc đã được toại nguyện.
Anh hiện nay chủ yếu là lo lắng chuyện tài chính. Lý Hâm đã nhắc nhở anh, nếu ngân hàng Công thương tỉnh thay đổi Trưởng chi nhánh Ngân hàng, khả năng sẽ thúc giục khoản nợ của Hạo Dương. Chẳng những ba mươi triệu tiếp theo sẽ không có tin tức, mà sáu mươi triệu đã vay lúc trước cũng sẽ phải trả lại.
Vân Vũ Thường lập tức nói:
- Chuyện tiền bạc anh không cần quan tâm. Chỉ có mấy chục triệu có đáng gì.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả nói:
- Bà xã, lời này của em vênh váo thật. Đúng là một Chủ tịch Vân nhiều tiền thế lớn.