- Các người là nhà giáo, hay là cục thuế vụ vậy hả?
Ánh mắt Mọi người đều dừng ở trên mặt Trịnh Hiểu Yến.
Chủ nhiệm Lang thét to:
- Cô nói vậy là có ý gì? Chúng ta đúng hạn thu phí, ai cần cô lo? Cô là Chủ tịch thành phố hay là Bí thư Thành ủy?
Hiệu trưởng Tạ cũng tức giận không hài lòng, nhìn cô Chu nói:
- Cô Chu, sao cô lại thế này? Người nào cũng tới chỗ tôi là sao?
Mồ hôi trên trán cô Chu đã dần chảy xuống, cũng hiểu được mình có chút lỗ mãng, chưa làm rõ tình hình, đã tùy tiện đưa Trịnh Hiểu Yến lên đây. Nhưng ai biết Trịnh Hiểu Yến lại là người có tính cách như vậy chứ?
Trịnh Hiểu Yến thản nhiên nói:
- Ý của cô là, chuyện này, chỉ cần Chủ tịch thành phố hoặc là Bí thư Thành ủy tới đây, mới có thể giải quyết được phải không? Được, tôi mời Chủ tịch thành phố Hạ tới đây, mời anh ta chính mắt nhìn xem, nơi này của các người rốt cuộc là tiểu học Thứ năm, hay là trạm thu phí Thứ năm!
Hiệu trưởng Tạ lập tức ngẩn cả người, tròng mắt đảo loạn, với lời nói này của Trịnh Hiểu Yến, không biết rốt cuộc có mấy phần thật, mấy phần giả.
- Ai da, hoá ra chỗ chúng ta có một vị Đại tiểu thư nha! Ha ha, mời Chủ tịch thành phố lại đây, hoá ra Chủ tịch thành phố là người nhà cô. Được, tôi chờ, chờ cô mời Chủ tịch thành phố tới đây giáo huấn chúng tôi!
Chủ nhiệm Lang cũng không tin, còn gân cổ nói như vậy. Dường như rất muốn vươn cả bàn tay với bộ móng dài, hung hăng chỉ vào khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Hiểu Yến kia.
Nghĩ mình là ai chứ, thật là!
Dám cải trang là đại tiểu thư đến trước mặt bà cô đây!
Trịnh Hiểu Yến liếc mắt nhìn cô ta một cái, thuận tay rút điện thoại di động tà trong túi nhỏ, trực tiếp gọi điện cho Hạ Cạnh Cường. Hiệu trưởng Tạ thấy tư thế này, trong đầu liền có chút hoảng sợ. Theo hiệu trưởng Tạ biết, năm 94, ở Bình Nguyên, những người có thể dùng điện thoại di động loại tốt, như phượng mao kỳ sừng, đều rất có lai lịch, không phải là người kinh doanh giàu có, thì chính là người trong ban ngành chính quyền Đảng ủy. Hơn nữa không phải lãnh đạo nhỏ, là lãnh đạo lớn. Một cán bộ nhỏ bình thường cũng không xa hoa như vậy.
Trịnh Hiểu Yến xinh đẹp mê người như thế, nói không chừng có một vị quan lớn hoặc là người giàu có nào đó đứng ở phía sau. Cho nên khi vừa mới nhìn thấy Trịnh Hiểu Yến, hiệu trưởng Tạ còn mộng làm Trư Bát Giới, suy nghĩ méo mó, trong miệng nói nghiên cứu nghiên cứu, trên thực tế tạo cho mình một cơ hội. Chỉ cần khiến cho cô gái xinh đẹp này tới cửa cầu cạnh, hiệu trưởng Tạ Giáo liền thực sự có triển vọng.
Hiện tại, ông ta đương nhiên không dám nghĩ ngợi lung tung, coi điệu bộ của Trịnh Hiểu Yến như thế, tuyệt đối không đơn giản, không phải hiệu trưởng Tạ Giáo suy nghĩ lung tung. Hiện giờ ông ta cảm thấy lo lắng nhất chính là liệu Trịnh Hiểu Yến có thật sự sẽ gọi được Chủ tịch thành phố đến hay không.
- Lại đây ...
Hiệu trưởng Tạ Giáo đi tới bên cạnh Chủ nhiệm Lang, giơ tay kéo vạt áo cô ta, liên tục nháy mắt với cô ta, kêu cô ta ngàn vạn lần không cần tức giận nói ra điều gì nữa. Nếu chẳng may Trịnh Hiểu Yến không phải cố làm ra vẻ, thì lúc đó phiền toái sẽ rất lớn.
Chủ nhiệm Lang đương nhiên hiểu được ý tứ của hiệu trưởng Tạ, nhưng cũng không cho là đúng, cười lạnh nói:
- Hiệu trưởng Tạ, anh sợ cái gì? Anh còn sợ cô ta thật sự gọi được Chủ tịch thành phố đến sao? Cô ta chỉ giả bộ thôi! Thật buồn cười, nếu cô ta chỉ gọi một cuộc điện thoại cũng có thể khiến Chủ tịch thành phố đến đây, thì hôm nay việc gì phải tự mình tới cửa cầu cạnh anh? Cô ta chỉ tùy tiện nói Chủ tịch thành phố gọi điện thoại cho lãnh đạo nào đó ở Ủy ban Giáo dục, để cho anh nghe cảm thấy cô ta rất có thế lực mà thôi! Đạo lý rõ ràng như vậy, mà anh còn không biết hay sao?
Hiệu trưởng Tạ vừa nghe, quả nhiên thấy rất có đạo lý. “Tiểu tâm can”, vừa mới nhảy bang bang loạn loạn cả lên, giờ lại nhàn rỗi nằm trong lồng ngực. một lần nữa, ông ta lại thẳng lưng, trong lòng đầy tự tin nheo mắt nhìn Trịnh Hiểu Yến, xem cô gái này “Giả thần giả quỷ” đến khi nào mới thôi.
Trịnh Hiểu Yến cũng không để ý tới bọn họ, điện thoại đã thông, thư ký của Hạ Cạnh Cường là Tiểu Phó tiếp điện thoại.
- Xin chào, ai ở đầu dây vậy?
- Xin chào, chủ nhiệm Phó, tôi là Trịnh Hiểu Yến ở Cục giám sát.
Giọng điệu của Trịnh Hiểu Yến rất nghiêm túc.
Phó chủ nhiệm giật mình kinh hãi, vội vàng đáp:
- Xin chào, xin chào, Chủ nhiệm Trịnh, xin hỏi có chỉ thị gì không?
- Chỉ thị thì không dám. Phó chủ nhiệm, Chủ tịch thành phố Hạ có ở đấy hay không? Tôi muốn nói chuyện với anh ấy.
- À, mong Chủ nhiệm Trịnh chờ một chút, Chủ tịch thành phố Hạ đang chuẩn bị đi xuống huyện làm công tác khảo sát...
Lập tức, Hạ Cạnh Cường tiếp nhận điện thoại, mỉm cười nói:
- Linh Linh, có chuyện gì sao?
Vừa nghe có thể thấy giọng điệu của Hạ Cạnh Cường rất thoải mái.
- Chủ tịch thành phố Hạ, tôi có tình hình rất trọng yếu, muốn thông báo với anh.
Trịnh Hiểu Yến sa sầm mặt, gằn từng tiếng.
Sự tươi cười trên mặt Hạ Cạnh Cường vụt biến mất, anh ta nói:
- Được, cô cứ nói đi.
- Hiện tại, Tôi đang ở tiểu học Thứ năm của thành phố các anh...
Trịnh Hiểu Yến lập tức nói sơ qua về tình hình, cuối cùng nói:
- Chủ tịch thành phố Hạ, tôi hy vọng anh có thể tự mình đến xem, tiểu học Thứ năm này, quả thực chính là một trạm thu phí rồi!
Sắc mặt Hạ Cạnh Cường trở nên rất nghiêm túc, hơi cân nhắc một chút, nói:
- Được, tôi sẽ lập tức qua đó.
- Được, tôi chờ anh!
Trịnh Hiểu Yến lập tức ngắt điện thoại, chậm rãi đi đến một cái ghế ở trước bàn làm việc rồi ngồi xuống, vẫy vẫy Đặng Uyển Nhi lại gần.
Đặng Uyển nhi vội vàng đi tới trước mặt Trịnh Hiểu Yến, ngẩng đầu kêu một tiếng:
- Cô.
Vừa rồi, lúc Trịnh Hiểu Yến và Chủ nhiệm Lang, Hiệu trưởng Tạ cãi nhau, Đặng Uyển nhi đã cảm thấy rất lo lắng, tuy nhiên cũng chưa nói một câu nào.
Trịnh Hiểu Yến nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đầu cô bé, mỉm cười nói:
- Uyển Nhi, đừng lo lắng. Cháu nhất định lại có thể đến trường.
Vừa rồi, lúc Trịnh Hiểu Yến gọi điện thoại, Chủ nhiệm Lang lau đỏ môi đỏ chót... nhìn lướt qua, liên tục cười lạnh.
Nghe qua, cô ta gọi Chủ tịch thành phố Hạ, trông cũng thật giống đi.
Ai biết bên kia điện thoại là ai chứ?
Nói không chừng, cô này cũng không gọi cho ai, hoàn toàn là tự biên tự diễn. Hiệu trưởng Tạ lại có chút lo sợ. Nhìn bộ dạng này của Trịnh Hiểu Yến, không giống như đang giả vờ. Nếu thật sự giả vờ, Trịnh Hiểu Yến sau khi gọi điện thoại xong đã đi rồi, chẳng lẽ chờ “lời nói dối” bị vạch trần hay sao?
Chủ tịch thành phố tự mình tới thăm, đây là điều mà ông ta đã luôn muốn.
- Ấy, Trịnh tiểu thư, tình hình học trò Đặng Uyển nhi này, chúng tôi sẽ nghiên cứu nghiên cứu. Tình hình của cô bé, quả thật khá đặc thù. Trường học chúng tôi sẽ cố gắng giải quyết thật tốt...
Hiệu trưởng Tạ ngẫm nghĩ một chút, rất khách khí nói với Trịnh Hiểu Yến, trên mặt ông ta lại đầy vẻ tươi cười.
Chủ nhiệm Lang hung hăng trừng mắt nhìn hiệu trưởng Tạ, tức giận nói:
- Anh làm gì vậy? Có phải bất cứ một người nào ở trước mặt anh gọi một cuộc điện thoại, đều có thể dọa anh tới mức ỉa ra quần như vậy hay không?
Cô Chu vừa nghe vậy, lập tức mãn trán đen tuyến.
Đây là lời nói mà chủ nhiệm phòng tài vụ nên nói với hiệu trưởng sao?
Sao nghe lại giống như bà xã đang mắng ông xã vậy. Đã sớm nghe nói quan hệ giữa Chủ nhiệm Lang và Hiệu trưởng Tạ không tầm thường, hiện tại xem ra, lời đồn đại này là sự thật. Chủ nhiệm Lang đang giận, lại chẳng hề quan tâm. Hiệu trưởng Tạ lại có vẻ xấu hổ, nhưng lại không dám thật sự nổi cáu với Chủ nhiệm Lang. Người đàn bà này một khi nổi điên, bất kể cái gì cũng có thể nói ra được, chuyện gì cũng có thể làm được.
- Hừ!
Chủ nhiệm Lang chống nạnh, ngồi xuống sô pha, bắt chéo chân, dường như khiêu khích nhìn Trịnh Hiểu Yến. Cô ta thật sự không tin! Nữ nhân có đôi khi không biết suy nghĩ, cảm thấy việc này không có khả năng, thì nghĩa là không có khả năng.
Trịnh Hiểu Yến cũng không thèm để ý tới.
Cô Chu cứ làm công tác tư tưởng với người đàn bà họ Vương, hạ giọng nói:
- Chị cứ đi về trước đi, chuyện của Lý Thiết Tân, tôi sẽ tìm cách nói lại với hiệu trưởng, chắc là qua hai ngày là có thể được thôi...
Cô Chu cũng có con mắt nhìn người, khi thấy nơi này loạn cả đám như vậy, đã nghĩ khuyên người đàn bà họ Vương kia về trước, đỡ phải khiến cho việc này càng thêm náo loạn. Nếu việc này truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng không tốt tới trường học.
Người đàn bà họ Vương đã sớm thấy sợ hãi, chỉ ước gì được về sớm một chút, nghe vậy liền liên tục gật đầu, xoay người rời đi.
- Chị ơi, mời chị chờ thêm một chút nữa!
Trịnh Hiểu Yến lại đột nhiên gọi cô lại.
- Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Hạ sẽ lập tức tới đây. Mong chị nán lại thêm chút nữa, đem tình hình thực tế trong nhà chị phản ánh lại với ông ấy.
- Việc này tôi...
Người đàn bà họ Vương lắp bắp, không biết nên làm như thế nào cho phải.
Chủ nhiệm Lang “Hừ” một tiếng, sắc mặt xanh mét đi ra ngoài.
- Này, này, cô đi đâu vậy chứ...
Hiệu trưởng Tạ Giáo vội vàng kêu lên.
- Hừ hừ, tôi đi gọi người. Nơi này là trường học của chúng ta, không phải bất cứ ai cũng có thể ở trong này mà giương oai!
Đúng lúc này, điện thoại trên mặt bàn bỗng nhiên vang lên một cách gấp gáp. Ánh mắt mọi người, đều nhìn về phía này. Cả Chủ nhiệm Lang đang đứng ở bên ngoài, cũng quay đầu lại nhìn. Hiệu trưởng Tạ Giáo vội vàng chạy lại, cầm điện thoại lên:
- Xin chào, tôi là Tạ... Chủ nhiệm Cao? Xin chào, xin chào, Chủ nhiệm Cao! Đúng vậy đúng vậy, tôi là hiệu trưởng Tạ của trường tiểu học Thứ năm, đúng đúng... Hả? Chủ tịch thành phố Hạ muốn qua đây và ... À, không có, không có, Chủ nhiệm Cao, thực sự không có, chúng tôi... Tốt tốt, tôi đã biết, tôi đã biết...
Mồ hôi lạnh lập tức từ trên trán hiệu trưởng Tạ Giáo lấm tấm chảy ra, rất nhanh tụ lại thành sông, chảy xuống. Trong điện thoại đã truyền tiếng “Đô đô” mà hiệu trưởng Tạ Giáo hãy còn cầm điền thoại, ngẩn ngơ một hồi, không biết nên làm như thế nào cho phải.
Chủ nhiệm Lang bước nhanh trở lại, sắc mặt cũng trở nên kinh ngạc đầy nghi ngờ, thấp giọng hỏi:
- Sao nữa? Ai gọi điện thoại tới vậy?
- Chủ nhiệm Cao của Ủy ban Giáo dục thành phố!
Hiệu trưởng Tạ Giáo cũng thấp giọng đáp, hơi nghiến răng nghiến lợi, vừa nói vừa hung hăng trừng mắt nhìn Chủ nhiệm Lang, ánh mắt kia, muốn bao nhiêu “oán hận” thì có bấy nhiêu “oán hận” .
Vừa rồi, Chủ nhiệm Cao ở trong điện thoại rất giận dữ, hỏi ông ta là đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại mắc tội với cán bộ bên văn phòng Quốc vụ viện? Còn nói Chủ tịch thành phố Hạ sẽ lập tức sẽ đến tiểu học Thứ năm, muốn ông ta hãy chuẩn bị mà nghênh đón.
Chủ nhiệm Cao đã chính miệng nói rồi!
- Này...
Sắc mặt của Chủ nhiệm Lang cũng lập tức trở nên tái nhợt không còn chút máu, giật mình nhìn Hiệu trưởng Tạ.
- Chủ nhiệm Cao còn nói gì nữa?
- Chủ nhiệm Cao nói... Ai da!
Hiệu trưởng Tạ bỗng nhiên hồi phục tinh thần, dậm chân một cái thật mạnh. Hiện tại cũng không phải là lúc nên ở đây thì thầm nữa. Vị Đại tiểu thư kia, còn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi ở bên kia, mình đã thật sự đắc tội quý nhân, giờ phải làm như thế nào cho phải?
Lập tức, hiệu trưởng Tạ cũng không thèm để ý tới Chủ nhiệm Lang, xoay người, liên tiếp cúi đầu về phía Trịnh Hiểu Yến, luôn mồm nói:
- Tiểu thư Trịnh, à không, lãnh đạo Trịnh, là tôi có mắt như mù, đã nhiều lời mạo phạm, mong cô, mong cô đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, mong cô tha thứ cho những điều đã qua... Vấn đề của học sinh Đặng Uyển nhi, chúng ta sẽ lập tức giải quyết, sẽ lập tức!
Vừa rồi, những lời mà Chủ nhiệm Cao đã nói khiến ông ta hiểu được, Trịnh Hiểu Yến là cán bộ Quốc vụ viện.