Trường Trung học số 1 thị xã Hạo Dương tọa lạc phía đông nam thị xã, cách tòa nhà Thành ủy không xa, ước chừng khoảng 10’ đi bộ. Phố cũ Hạo Dương vốn không lớn.
Tuy nhiên, ngôi trường chiếm một diện tích rộng rãi, bên trong khuôn viên trường cũng khá tốt, có rất nhiều những cây đại thụ to. Trường Trung học số 1 Hạo Dương được xây dựng cách đây khá lâu, vào thập niên năm mươi. Khi Hạo Dương thành lập huyện thì trường Trung học số 1 Hạo Dương cũng được thành lập theo. Lúc ban đầu, ngôi trường cũng không có lớn như vậy. Sau này đã được xây dựng thêm nên mới có quy mô như ngày hôm nay.
Căn cứ vào báo cáo của Ủy ban Giáo dục thị xã, trường Trung học số 1 Hạo Dương có hơn sáu ngàn học sinh. Nếu so với một trường cao đẳng trung học cấp huyện mà nói thì đây là một con số kinh người. Hơn nữa, giáo viên và người nhà sinh sống tại đây cũng có gần bảy ngàn người.
La Dung Dung đang học lớp 11 tại đây.
La Dung Dung sau khi xuất viện thì không quay về thôn Sa Sơn làm giáo viên nữa, và vào thẳng trường Trung học số 1 để tiếp tục học. Cô trước kia học ở trường Trung học số 8 khu Hoàng Sa, sau đó bỏ dỡ nửa chừng. Nay lại theo học lớp 11, để trang bị kiến thức vững chắc, chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Đây chính là ý muốn của Lưu Vĩ Hồng.
La Dung Dung học tập rất chăm chỉ, cuộc sống cũng rất tiết kiệm. Cô cảm thấy đây là một cơ hội khó có được, nên bất kể như thế nào cũng không thể phụ tâm ý của Chủ tịch Lưu. Nếu không vượt qua được kỳ thi đại học thì xem như cô đã có lỗi với “người anh” Chủ tịch thị xã này.
Đó là một Chủ tịch thị xã rất tốt!
Sau bữa cơm trưa ở căng tin xong, La Dung Dung liền chạy vội vể ký túc xá, tranh thủ giờ nghỉ trưa để ôn lại bài học một chút. Mặc dù La Dung Dung rất chăm chỉ học tập, trước kia ở trường Trung học số 8 khu Hoàng Sa cũng là một học sinh mũi nhọn. Nhưng sau khi vào trường Trung học số 1 Hạo Dương thì thành tích chỉ được xem như ở bậc trung. Dù sao thì trường trung học ở khu và ở thị xã, trình độ giáo viên cũng có sự chênh lệch rất lớn. Hơn nữa, số lượng học sinh trúng tuyển vào trường trung học số 1 đều là những học sinh có điểm số đầu vào cao nhất so nhất với các trường trung học khác. Có thể nói, trường Trung học số 1 Hạo Dương là trường điểm, tương đương với đại học phương bắc Hạo Dương và đại học Bắc Kinh, tập trung toàn bộ những học sinh mũi nhọn.
La Dung Dung lại bỏ học một thời gian ngắn nên cũng có sự chênh lệch, hiện tại cảm thấy có áp lực rất lớn.
Khi sắp về đến ký túc xá, bước chân vội vàng của La Dung Dung đột nhiên ngừng lại, hơi kinh ngạc khi nhìn thấy dưới gốc cây đại thụ cách đó không xa có một người đang ngồi, nghi ngờ mình có nhìn lầm hay không.
Người này là Chủ tịch thị xã Lưu?
Chủ tịch Lưu ăn mặc rất đơn giản, áo trắng quần đen bỏ vào trong, ngồi trên tảng đá xi măng, nhìn cô mỉm cười.
- Dung Dung!
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ vài cái vào mông để phủi bụi. Hắn vừa rồi đã ở đây hút hết một điếu thuốc.
La Dung Dung hơi hoảng sợ, bộ dạng ngày thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Chủ tịch của một thị xã!
- Anh, sao anh lại đến đây?
Trong khoảnh khắc, La Dung Dung mới giật mình, bước vội đến, vẻ mặt thật không dám tin.
Lưu Vĩ Hồng đã làm cho La Dung Dung một quyển sổ tiết kiệm, mỗi tháng gửi một ít tiền sinh hoạt phí vào sổ. Mỗi lần đến trường học thăm La Dung Dung, đều cho cô tiền. Ban đầu, La Dung Dung còn cẩn thận gọi là Chủ tịch thị xã Lưu, nhưng sau khi bị Lưu Vĩ Hồng chỉnh vài lần thì mới bắt đầu dám gọi “anh” một tiếng. Sau này thì quen luôn.
Có một người anh như vậy cũng thật tốt!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, đánh giá La Dung Dung.
Không thể nghi ngờ, cách ăn mặc của La Dung Dung, dưới con mắt của người thành phố thì khá là quê mùa. Áo kiểu cũ cổ lật, quần dài màu xanh nhạt, một đôi giày xăng đan bằng nhựa rẻ tiền, tóc xén ngắn, nhìn qua là biết một cô gái nông thôn. Kỳ thật thì La Dung Dung cũng có một số quần áo đẹp. Lúc tết Nguyên tiêu năm nay, Lưu Vĩ Hồng đã đưa La Dung Dung đến cửa hàng thời trang của Đường Thu Diệp. Đường Thu Diệp rất thích La Dung Dung nên tặng cho cô bé mấy bộ quần áo.
La Dung Dung cảm thấy tiếc, không dám mặc.
Bạn học của cô cũng có rất nhiều người đến từ vùng núi hẻo lánh. Như vậy cô ăn mặc theo phong cách tây để làm gì? Muốn để cho người khác trêu chọc sao?
- Ừ, không tồi, so với trước kia thì rắn chắc hơn một chút. Xem ra thì thức ăn ở trường có vẻ ngon đấy.
Lưu Vĩ Hồng vừa lòng gật đầu.
La Dung Dung vội vàng nói:
- Thức ăn của trường rất ngon nên em mỗi ngày đều ăn no.
Đây cũng là lời nói thật. Đối với đại bộ phận học sinh trong trường mà nói thì thức ăn của trường Trung học số 1 khó có thể nuốt nổi, tuyệt đối không thể xưng là món ngon. Nhưng đối với La Dung Dung mà nói, thì thức ăn như thế này so với thức ăn nhà cô đã là tốt lắm rồi. Bên trong đồ ăn còn có thể nhìn thấy thức ăn mặn.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả nói:
-Trường em đang chuẩn bị “nghỉ tháng” à?
Cái gọi là "Nghỉ tháng", đây là ngày nghỉ học đặc thù của phần lớn các trường học trong nước. Để chuẩn bị cho kỳ thi, nâng cao hiệu quả và tần suất học tập, một số trường cấp 3 áp dụng quy chế ngày nghỉ riêng của trường mình. "Nghỉ tháng" có nghĩa là không nghỉ ngày chủ nhật, mà mỗi tháng sẽ cho nghỉ liền một lúc vài ngày. Bình thường học sinh đều phải ở trường tập trung ôn luyện. Ví dụ : trong tháng 04, sẽ cho học sinh nghỉ liền ba ngày 28, 29, 30. còn tất cả các ngày trong tuần HS đều phải đi học (cả ngày CN)
Đối với loại hình thức này, Lưu Vĩ Hồng không tán thành. Nhưng chế độ giáo dục của quốc gia như thế, chính là hình thức “dự thi giáo dục”. Mặc dù là Chủ tịch thị xã cũng không thể làm gì được.
Đối với thời đại bao cấp, sinh viên tốt nghiệp đối với kỳ thi quyết định vận mạng tuyệt đối không được nói đùa. Nếu qua được kỳ thi thì từ nay về sau sẽ có thể trở thành nhân viên công vụ quốc gia. Còn nếu rớt thì không biết sẽ đi về đâu.
Hiện tượng này cũng giống như thiên quân vạn mã bước qua một chiếc cầu độc mộc, hoàn toàn có thể dùng chữ “tàn khốc” để hình dung.
Chủ tịch thị xã Lưu nếu cứng rắn thay đổi hình thức giáo dục này thì chỉ sợ sẽ kích thích “dân biến”. Vô số cha mẹ học sinh sẽ phản đối cải cách của Chủ tịch thị xã Lưu.
La Dung Dung vội vàng gật đầu nói:
- Dạ, ngày mai lại đến ngày “nghỉ tháng” rồi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Có muốn về thăm nhà không?
Hai mắt La Dung Dung sáng lên. Cô đã lâu rồi không về thôn Sa Sơn, trong lòng thật sự là rất nhớ. Tuy nhiên lại lập tức lắc đầu:
- Chỉ rảnh có ba ngày, em sợ là không quay về kịp.
Thôn Sa Sơn là một nơi xa xôi, phải đi bộ rất lâu mới đến xã Lương Thủy. Mà tuyến xe thông đến xã Lương Thủy mỗi ngày chỉ có một chuyến.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Em đừng nói trước, cứ nói là em có muốn về nhà hay không?
- Muốn!
La Dung Dung liên tục gật đầu.
- Cứ như vậy đi. Sáng mai em ra Ủy ban nhân dân thị xã chờ anh. Anh sẽ đi với em đến thôn Sa Sơn.
- Thật sao?
La Dung Dung cảm thấy bất ngờ, trong mắt ánh lên sự vui sướng. Đối với một cô gái nông thôn chất phác, bất luận một niềm vui bất ngờ nào cũng đủ để cho cô hưng phấn không ngừng.
- Đương nhiên là thật. Anh cũng muốn đi thôn Sa Sơn một chuyến.
Lưu Vĩ Hồng cười nói, mỗi lần gặp mặt La Dung Dung, tâm trạng của Lưu Vĩ Hồng cũng trở nên thoải mái. Dường như La Dung Dung có một sức mạnh thần kỳ nào đó, có thể tinh lọc tâm linh con người.
- Anh, anh đi thị sát à?
La Dung Dung tò mò hỏi. Cô tuy đơn thuần nhưng cũng biết rằng Chủ tịch xã đại nhân không có khả năng ăn cơm no rồi không có việc gì làm, đi ô tô mười cây số chỉ để đưa cô về thôn Sa Sơn.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.
Toàn bộ công trình cải tạo lại trường tiểu học, trung học tại các huyện, khu xa xôi đã qua một thời gian xin ý kiến bây giờ chính thức khởi động. Lúc này đã thực thi được một thời gian, Lưu Vĩ Hồng muốn đích thân xem hiệu quả cải tạo như thế nào.
Theo báo cáo mà Ủy ban Giáo dục thị xã trình lên thì hiệu quả không tồi. Nhóm đầu tiên trong số năm mươi mấy trường trung, tiểu học nông thôn có nguy cơ đã được làm xong, chính thức đưa vào sử dụng. Còn một bộ phận thì đang thi công. Tiền lương, đãi ngộ của giáo viên chính thức và giáo viên dạy thay cũng đã được chứng thực. Điểm này thì Lưu Vĩ Hồng biết được từ miệng của La Dung Dng. Trước kia, tiền lương của thầy La và tiền dạy thay của La Dung Dung toàn bộ đã được phân phát.
Tuy nhiên, điều này cũng không thể nói lên được rằng, tất cả các giáo viên tạm thời đều có khoản tiền này. Chủ tịch thị xã Lưu rất chiếu cố La Dung Dung, đích thân mang cô từ thôn Sa Sơn ra bên ngoài chữa bệnh, rồi lại sắp xếp cho cô đến trường. Điều này Trương Phục Minh biết rất rõ. Cho dù có khất bất cứ giáo viên chính thức hay giáo viên dạy thay nào thì không thể khất La Dung Dung được.
Cái đó gọi là tự tìm đến phiền phức.
Lưu Vĩ Hồng kỳ thật rất muốn tin tưởng vào bản báo cáo mà thuộc cấp đã đặt trên bàn làm việc của mình. Nhưng kiếp trước lẫn kiếp này đều đã trải qua chốn quan trường, đã cho Chủ tịch thị xã Lưu biết được rằng, việc này hoàn toàn không thể tin tưởng.
Nếu hoàn toàn dựa vào bản báo cáo thì nhất định sẽ trở thành một “hôn quan hoa mắt ù tai”, bị dân chúng mắng chửi.
Lưu Vĩ Hồng muốn tận mắt nhìn xem thì mới có thể biết rõ được.
Đáng tiếc là đại đa số cán bộ đều không có thái độ công tác như Lưu Vĩ Hồng. Bọn họ biết rõ bản báo cáo chỉ là lừa con nít nhưng lại làm ra vẻ không biết, thậm chí còn cảm thấy bản báo cáo như vậy không đủ khí thế, không đủ to.
Nếu không đem con số làm lớn hơn một chút thì lấy cái gì mà báo tin vui cho cấp trên.
Lưu Vĩ Hồng nâng đồng hồ lên xem.
La Dung Dung đột nhiên nhớ đến cái gì, vội vàng hỏi:
- Anh, anh ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì chúng ta đến căn tin ăn một chút gì đó. Thức ăn ở đó cũng không tệ.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười:
- Anh ăn rồi. Em về sau hãy ăn nhiều một chút, không cần phải tiết kiệm, biết không? Nếu không đủ tiền thì anh lại cho em.
- Không cần, không cần, em đủ rồi. Em còn rất nhiều tiền.
La Dung Dung vội vàng lắc liên tục hai tay, dường như hơi bị kinh hãi.
Lưu Vĩ Hồng cười, giơ tay xoa xoa mái tóc của cô bé, nói:
- Rồi, cứ như vậy đi. Em quay về ký túc xá, anh cũng phải về. Nhớ rõ, ngày mai đến Ủy ban nhân dân thị xã sớm một chút, chúng ta sẽ xuất phát sớm.