Chu Ngọc Hà cũng nâng mí mắt lên nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, dường như rất cảm thấy hứng thú đối với lời hắn nói. Lúc trước khi thấy Chu Kiến Quốc cùng đồng sự ở đơn vị nói chuyện phiếm, Chu Ngọc Hà luôn không muốn ở bên cạnh, sớm đã trở về phòng mình. Hôm nay có thể là vì không chỗ để đi, đành phải ngồi lại. Nhưng là không loại trừ khả năng là vì có Lưu Vĩ Hồng
Lưu Vĩ Hồng đưa tay ra đem điếu thuốc dụi tắt trong gạt tàn ở trên bàn trà, mỉm cười nói:
- Cục trưởng, chẳng lẽ ông cho rằng người khác có tư cách làm Bí thư huyện ủy huyện Lâm Khánh hơn ông sao?
- Tôi làm Bí thư huyện ủy huyện Lâm Khánh?
Chu Kiến Quốc vẫn còn có chút chưa xoay chuyển kịp, Lưu Vĩ Hồng nói lời này, thật là khiến ông ta hơi giật mình.
Lần này, chẳng những Chu Ngọc Hà thấy hứng thú, thậm chí đến cả cô Vu cũng bắt đầu thấy thú vị, ánh mắt nhấp nháy, dường như Lưu Vĩ Hồng chính là Bí thư Địa ủy, có thể quyết định chức vị này thuộc về ai.
Cô Vu nghe lão Chu nói qua, cái "Công trình cung cấp rau xanh" khiến lão Chu nổi danh gần xa kia, chính là Lưu Vĩ Hồng xúi giục mà ra
Lưu Vĩ Hồng trên mặt tươi cười nhìn qua càng thêm "Thần bí khó lường".
Kỳ thật, Lưu Nhị Ca đây là thật sự ra vẻ cao thâm. Bởi vì hắn đã nhớ ra, vào đời trước, Chu Kiến Quốc xác thực đúng là đảm nhiệm Bí thư huyện ủy Lâm Khánh. Về phần có phải bởi vì bí thư Khang xảy ra tai nạn xe mới được đưa lên hay không, vậy thì không rõ lắm.
Vào thời ấy, không có Lưu Vĩ Hồng hắn ở bên cạnh chỉ điểm, Chu Kiến Quốc cũng có thể ngồi lên ngai vàng Bí thư huyện ủy Lâm Khánh, huống hồ chi hắn hiện tại đã giúp Chu Kiến Quốc gầy dựng được cơ sở tốt đẹp, tình hình lại càng có lợi.
- Cục trưởng, chúng ta cùng nhau phân tích một chút. Tôi cho rằng, ông đảm nhiệm Bí thư huyện ủy Lâm Khánh, ít nhất có ba ưu thế lớn.
Giọng điệu Lưu Vĩ Hồng vô cùng chắc chắc nói, rất có phong độ của một "Cán bộ tham mưu cao cấp"
Chu Kiến Quốc liền cười rộ lên, nói:
- Ba ưu thế lớn? ngay đến chính tôi cũng không biết nữa là, cậu nói ra xem…
Nói xong, nhìn sang cô Vu và Chu Ngọc Hà, nói thêm một câu:
- Dù sao đều là người trong nhà, có nói sai cũng không sao cả.
Chu Ngọc Hà hai gò má trắng như tuyết hơi hơi đỏ lên chỉ là lớp hồng nhạt kia rất lờ mờ, ánh mắt Chu Kiến Quốc và cô Vu đều chăm chú vào trên mặt Lưu Vĩ Hồng, cũng không hề nhận ra.
Lưu Vĩ Hồng lại thấy rất rõ, hơi ngẩn ra. Chu Ngọc Hà diện mạo thanh tú, bỗng nhiên từ trên người cô gái với tính cách lạnh nhạt nhìn thấy thái độ thẹn thùng của cô bé con không ngờ lại mê người như thế.
Tất nhiên, Lưu Nhị Ca đêm nay không phải đến "Tán gái", có chuyện chính đáng phải làm, sau khi ngẩn ra, lập tức liền đem tâm tư thu trở về, ngồi thẳng lưng, nói:
- Cục trưởng, ưu thế lớn thứ nhất, không cần tôi nói, tất cả mọi người đều biết rõ. Bí thư Lục và ông là bạn học quan hệ không giống bình thường. Ông lại là người mà ông ta mang đến đây, thành lập cục Nông nghiệp, có thể thấy được ông ta đối với năng lực của ông là vô cùng tán thành. Huyện Lâm Khánh ở địa khu Hạo Dương chúng ta, kinh tế cũng khá tốt, không kém gì mấy với thị xã Hạo Dương. Diện tích khu trực thuộc lại lớn, nhân khẩu cũng nhiều, được cho là huyện lớn. Một huyện quan trọng như vậy, vị trí Bí thư huyện ủy lại bỏ trống, e là người đầu tiên mà Bí thư Lục nghĩ tới chính là ông.
Lưu Vĩ Hồng phân tích thế này, không chỉ là suy luận có căn cứ thực tế. Đời trước, Chu Kiến Quốc có thể đảm nhiệm Bí thư huyện ủy Lâm Khánh, e là hơn phân nửa chính là với nguyên do như thế.
Lưu Vĩ Hồng nói lời này, vẫn là có chút rất mịt mờ, không nói thẳng Bí thư Lục muốn "Dùng người không khách quan", nuôi trồng "Vây cánh". Tuy nhiên ý tứ trong đó, hắn tin rằng Chu Kiến Quốc nhất định có thể nghe được hiểu được.
Chu Kiến Quốc từ chối cho ý kiến, cô Vu cũng là không kìm lòng nổi gật gật đầu.
Nói thực ra, khi cô Vu mới đến cục Nông nghiệp quả thực là trợn mắt há hốc mồm. Vốn tưởng rằng cục Nông nghiệp địa khu, tốt xấu cũng là cơ quan nhà nước, nói thế nào cũng sẽ mạnh hơn trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong. Cục Nông nghiệp địa khu Thanh Phong, vô cùng khí thế. Không ngờ lại là một bộ dáng rách nát như thế, nhà ở còn là tòa nhà kiểu cũ, còn chỉ có thể được phân phối hai gian phòng ở.
Cô Vu mấy năm trước vừa mới từ tòa nhà kiểu cũ dọn đến ký túc xá mới, lần này lại quay về tòa nhà kiểu cũ
Quả nhiên là một đêm trở lại thời trướcgiải phóng!
Mặc dù Chu Kiến Quốc nói qua với bà, địa khu đang quy hoạch thành thành phố mới, không lâu sau thì sẽ có nhà ở mới. Nhưng đây dù gì cũng là thứ đồ trên mặt giấy không thể xem như cơm ăn!
Ai biết thành phố mới này phải xây dựng trong bao lâu?
Cho dù hết thảy chiếu theo quy hoạch tiến hành, việc dọn đến nhà ở mới, ít nhất cũng là chuyện hai ba năm sau đó. Bà còn phải ở lại tòa nhà cũ kĩ đen thùi dơ bẩn này thêm hai ba năm. Vừa nghĩ đến đây, cô Vu liền buồn bực không ngừng.
Hiện giờ Lưu Vĩ Hồng lại đem một chức vụ Bí thư huyện ủy đặt trước mặt Chu Kiến Quốc kêu sao cô Vu không tâm động? Chu Kiến Quốc làm Bí thư huyện ủy, thì không chỉ là có thể giải quyết việc nhà ở đơn giản như vậy.
Ưu đãi rất là nhiều!
- Vậy điểm thứ hai?
Chu Kiến Quốc thật ra vẫn duy trì được ổn định bất động thanh sắc hỏi
- Điểm thứ hai, chính là sự chuyên nghiệp và tầm nhìn xa của ông. Huyện Lâm Khánh là huyện lớn, có lãnh thổ hơn 1900 km2, nhân khẩu gần tám trăm ngàn. Mức độ đô thị hóa rất thấp, hầu hết mọi người, đều là dân cư nông nghiệp. Tuy rằng nói ở tỉnh muốn kiến thiết địa khu Hạo Dương thành căn cứ nguồn năng lượng toàn tỉnh, nhưng nhiệm vụ này, cũng không phải là một năm hai năm là có thể thấy được hiệu quả. Đây phải làm quy hoạch lớn, quy hoạch lâu dài, từng bước một mà đến. Cho dù căn cứ nguồn năng lượng toàn bộ kiến thành, cũng không thể giải quyết được vấn đề kinh tế của hơn trăm ngàn dân cư nông nghiệp. Huyện Lâm Khánh làm một huyện nông nghiệp lớn, nhân vật số một tốt nhất là một cán bộ lãnh đạo thông thạo công tác nông nghiệp. Chỉ có như vậy, mới có thể phù hợp chuyên nghiệp, nhanh chóng đưa kinh tế huyện Lâm Khánh đi lên cao
Nghe đến đó, Chu Kiến Quốc cũng là thoáng có chút suy nghĩ, Chu Ngọc Hà lại là vẻ mặt chăm chú nhìn Lưu Vĩ Hồng, ánh mắt trong suốt.
- Một điểm khác, đương nhiên là tầm nhìn xa của ông. Vừa mới tới địa khu Hạo Dương, lãnh đạo cục khác còn chưa kịp quen thuộc tình hình, ông liền tạo ra công trình cung cấp rau xanh. Sự thật chứng minh, công trình này làm là đúng, vì địa khu giải quyết được một phiền toái lớn. Với người làm nhân vật số một, nên có tầm nhìn xa trông rộng thế này, tầm nhìn trù tính toàn cục và dự kiến trước. Tôi nghĩ, Bí thư Lục sẽ không thể không suy xét điểm này.
Lưu Vĩ Hồng nói chuyện trôi chảy, cũng là không có ý "Tự khen ngợi mình".
Chu Kiến Quốc cũng là rất rõ ràng, người thật sự có “tầm nhìn trù tính toàn cục và dự kiến trước” đó, chắc chắn không phải là Chu Kiến Quốc ông ta, mà là người thiếu niên anh tuấn đẹp trai và phong độ trước mắt này
Đương nhiên , Lưu Vĩ Hồng cũng không nói sai, trong mắt lãnh đạo Địa ủy, công lao này đương nhiên là của Chu Kiến Quốc ông ta, liên can gì đến Lưu Vĩ Hồng nào?
Chu Kiến Quốc âm thầm hạ quyết định quyết tâm, thực nếu có thể tranh thủ được chức vụ Bí thư huyện ủy này, những người khác đều có thể không mang theo, Lưu Vĩ Hồng kia thì nhất định không thể không đưa đi theo. Không có Lưu Vĩ Hồng ở bên cạnh bày mưu tính kế, chỉ sợ Chu Kiến Quốc ông ta thật sự có rất nhiều chuyện muốn làm cũng không được!
Đây chủ yếu là Lưu Vĩ Hồng có được thủ đoạn quá cao minh, dần dần khiến Chu Kiến Quốc không rời được hắn. Vào đời trước, Chu Kiến Quốc bên cạnh không có Lưu Vĩ Hồng, vẫn có thể làm tốt Bí thư huyện ủy, không xảy ra sai sót gì. Tuy nhiên cuối cùng có lẽ cũng là dừng lại ở Bí thư huyện ủy. Ở kiếp này, vẫn chưa chắc.
Lưu Vĩ Hồng nói xong điểm thứ hai, vẫn chưa vội nói tiếp, nâng ly trà lên uống một ngụm, lại lấy thuốc ra, kính dâng cho Chu Kiến Quốc một điếu.
Lần này, cũng là Chu Ngọc Hà chủ động châm lửa cho Chu Kiến Quốc, hơi do dự một chút, lại đem cái bật lửa tiến đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng liền để bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô, châm thuốc lá.
Chu Kiến Quốc ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, trong đầu hơi rối loạn.
Ngọc Hà hôm nay không ngờ đã thay đổi thành người khác?
Điều này lại bắt đầu từ đâu!
Chẳng lẽ...
Chu Kiến Quốc lắc lắc đầu, thu về lối suy nghĩ ‘nhiều chuyện’ của mình. Lúc này cũng không phải là lúc đi suy xét chuyện này, huống chi cho dù con gái thật sự có ý với Lưu Vĩ Hồng, vậy cũng không thành. Lưu Vĩ Hồng đã cùng Đường Thu Diệp ở chung rồi.
- Ừ, Vĩ Hồng a, vậy còn điểm thứ ba? Nói xem, nói xem!
Chu Kiến Quốc rít hai lần thuốc lá, thúc giục nói.
Rất hiển nhiên, lời nói Lưu Vĩ Hồng đã hoàn toàn nói trúng tâm tư của ổng.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Thứ ba, cục trưởng, ông thật sự không biết?
Chu Kiến Quốc trừng mắt:
- Tôi có khi nào nói dối cậu không?
- Ha ha, cục trưởng, điểm thứ ba này, chính là cách đối nhân xử thế của ông. Ông vừa có tình có nghĩa, lại chính trực vô tư. Huyện Lâm Khánh không phải là cần một lãnh đạo như vậy đi cầm lái sao?
Lưu Vĩ Hồng công khai nịnh bợ
Chu Ngọc Hà lập tức hé miệng cười, nhìn ba mình, có ý đùa cợt
Chu Kiến Quốc cười ha ha, nói:
- Vĩ Hồng a, cũng chỉ có cậu mới nói tốt cho tôi… Ngọc Hà, con cười như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ con cho rằng ba không chính trực vô tư?
Chu Ngọc Hà cười nói:
- Ba, con không nói như vậy. Người ta đâu có phê bình ba đâu.
Lần này đến lượt Lưu Vĩ Hồng phẫn nộ.
Mình rõ ràng là đang nịnh hót tang bốc, sao từ miệng người này, lại biến thành phê bình cơ chứ?
Chu Ngọc Hà hiển nhiên tâm tình cũng rất tốt, nghiêm trang nói:
- Ý con thế nào, ba còn không hiểu? Đó là nói, người xuất thân quân ngũ như ba, đều có chút ngốc nghếch, chỉ biết nói nguyên tắc nói nghĩa khí.
Chu Kiến Quốc lúc này mới ý thức được con gái là đang trêu chọc mình, không khỏi cười ha hả, tiếng cười vô cùng sang sảng.
Lưu Vĩ Hồng liền hướng Chu Ngọc Hà trừng mắt nhìn một cái, ra vẻ không hài lòng.
Chu Ngọc Hà hai má lại đỏ lên, nhẹ nhàng quay đầu đi chỗ khác.
- Ai da, lão Chu a, sao tôi nghe thấy, Vĩ Hồng nói ra đều có đạo lý a. Ông có nên lập tức đến chỗ Bí thư Lục ngồi chút không, cùng ông ta nói ra suy nghĩ của ông?
Cô Vu không còn tâm tư suy nghĩ để ý tới cái khác, liên tục "Giật giây" nói.
Đây nếu thật sự giống như Lưu Vĩ Hồng nói, lão Chu có thể lên làm Bí thư huyện ủy, thì còn gì bằng? Vu cô đã bị Lưu Vĩ Hồng "Kích động" rồi
Chu Kiến Quốc cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, chậm rãi gật đầu, nói:
- Ừ, bên Bí thư Lục, tôi khẳng định phải đi một chuyến.
Đối mặt với sự cám dỗ của Bí thư huyện ủy, Chu Kiến Quốc cũng không phải hít thở không khí ở trần gian, làm sao có thể bất động...
Lưu Vĩ Hồng nghiêm mặt nói:
- Cục trưởng, việc này nên sớm không nên muộn. Sắp tới tết ta rồi, bộ máy huyện Lâm Khánh như rắn mất đầu, khẳng định không phải kế lâu dài. Phỏng chừng cuộc họp Địa ủy này, cũng vội vã muốn định ra ứng cử viên. Bằng không thì, cái tết này cũng ăn không được ngon.
Kỳ thật dựa theo cách điều hành quan trường, việc này cũng không cần quá gấp. Để lại ý tưởng cho mọi người, các lãnh đạo mới ăn được cái tết phong phú. Tuy nhiên đối với Chu Kiến Quốc mà nói, thật đúng là hoãn không được. Địa ủy chính thức quyết định có thể kéo dài đến sau tết, Chu Kiến Quốc bất kể như thế nào phải chạy đến tâm tư lãnh đạo trước.
Đợi qua tết mới hành động, hoa li ly cũng lạnh tanh rồi.