Người phụ nữ váy đen liên tục gật đầu, liên thanh nói, lại nháy mắt với Tiểu Yến Hồng đang ngồi bên cạnh Lưu Vĩ Hồng.
Tiểu Yến Hồng hiểu ý, bưng chén trà trước mặt lên.
Lúc xem diễn, Vương Thiện và Lưu Vĩ Hồng chỉ uống trà, không uống rượu. Phó cục trưởng Lưu đối với các loại rượu không có hứng thú lắm, Vương Thiện cũng biết rõ.
- Phó cục trưởng Lưu, tôi lấy trà thay rượu, kính anh một chén!
Tiểu Yến Hồng ngẩng đầu lên, nói với Lưu Vĩ Hồng, giọng nói trời sinh mang theo một loạinhu mì không nói nên lời, lại thêm dung nhan ngọt ngào của cô, đôi mắt to ngập nước dường như có thể nói, đàn ông bình thường chỉ sợ lập tức liền gân cốt nhũn ra, duy trì không được.
Dù là Phó cục trưởng Lưu “kinh nghiệm đầy mình”, bên người đủ tuyệt đại báu vật quốc sắc thiên hương, cũng thấy cô Tiểu Yến Hồng này rất hấp dẫn người khác, chả trách bọn họ tìm mọi cách phải đưa đến bên mình.
Phần đại lễ này quả thực cũng không tồi.
Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà lên, nhẹ nhàng chạm cốc với Tiểu Yến Hồng, nhấp một ngụm.
- Cảm ơn Phó cục trưởng Lưu.
Tiểu Yến Hồng cũng nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó đặt ly rượu xuống, nâng tay lên đặt dưới hàm, cười nhẹ, trăm quyến rũ mọc lan tràn.
Ngwời phụ nữ váy đen và Tiền Trí Dân liếc nhau một cái, trong mắt đều hiện lên một chút thần sắc mừng rỡ.
- Phó cục trưởng Lưu…
Trong khoảnh khắc, Tiểu Yến Hồng lại mở miệng gọi.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ khoát tay chặn lại, nói:
- Yến Hồng, mặc dù tôi không phải người trong nghề, cũng có thể nghe ra, giọng hát của cô rất hay, thiên phú rất tốt. Hi vọng cô có thể tiếp tục cố gắng, đừng lãng phí loại thiên phú này. Loại thiên phú này, ba năm có thể ra một trạng nguyên, mười năm chưa chắc có thể cho ra một diễn viên có tiếng. Cô tự làm cho tốt, đừng để người khác che khuất ánh mắt của cô.
- Phó cục trưởng Lưu…
Tiểu Yến Hồng giật mình kinh hãi, mở to hai mắt.
Tiền Trí Dân và người phụ nữ mặc váy đen sắc mặt khẽ biến, liếc nhau một cái, đều có vẻ kinh ngạc.
Lưu Vĩ Hồng khoát tay nói:
- Được rồi, các cô đều đi đi, đợi lát nữa còn có diễn xuất, đừng trì hoãn nữa.
Mấy lập tức hóa đá tại chỗ, không biết nên làm thế nào, vẻ mặt kinh hoàng bất định.
Lưu Vĩ Hông hai hàng lông mày hơi vểnh lên, có chút không vui.
Người phụ nữ váy đen và Tiểu Yến Hồng chỉ cảm giác có một cỗ áp lực cực lớn, đập vào mặt mà đến, trong đầu vô cùng hoang mang rối loạn, dường như đã bị Lưu Vĩ Hồng nhìn thấu tâm tư, có chút không biết làm thế nào.
Vương Thiện ho khan một tiếng, nhẹ nhàng khoát tay.
- Vương Nhị ca, phó… Phó cục trưởng Lưu, vậy… làm phiền hai vị rồi, chúng tôi cáo lui trước.
Người phụ nữ váy đen như trút được một gánh nặng, hoang mang rối loạn đứng lên, lắp bắp nói, sau đó cùng Tiểu Yến Hồng và hai người con gái trẻ tuổi khác, vội vội vàng vàng đi khỏi.
Tiền Trí Dân lập tức đứng ngồi không yên, mồ hôi lạnh trên trán lại thi nhau chảy xuống.
- Tổng giám đốc Tiền!
Lưu Vĩ Hồng chuyển hướng về Tiền Trí Dân, vẻ mặt có khá nghiêm túc.
- Vâng, Phó cục trưởng Lưu, vâng…
Tiền Trí Dân cũng phạm phải tật nói lắp, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán.
- Tổng giám đốc Tiền, việc buôn bán kiếm tiền, là hoàn toàn chính đáng. Tôi đối với người làm ăn cũng không có thành kiến, vợ tôi cũng là thương nhân. Có điều, tôi phải nhắc nhở ông, quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo (quân tử yêu tiền tài, nhưng trước hết phải có đạo đức). Buôn bán, vậy thì hãy đường đường chính chính mà buôn bán, không nên cứ muốn đi đường ngang ngõ tắt, luôn muốn ăn lợi từ quốc gia. Loại kỹ xảo bàng môn tà đạo này, có lẽ có thể thực hiện trong nhất thời, nhưng tuyệt đối không làm được cả đời. Hiện tại đất nước vừa mới bắt đầu Thị trường hóa, cơ chế có lẽ có một số lỗ hổng, nhưng ông cũng không thể lúc nào cũng nhìn về phương diện này. Dần dà, ông liền biến thành một kẻ đầu cơ mà không phải là một thương nhân chân chính. Tổng giám đốc Tiền, việc này rất nguy hiểm.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói, giọng điệu không hề nghiêm khắc, càng giống như đang ân cần dạy bảo cho anh ta.
Tiền Trí Dân cả người đổ mồ hôi, lại lấy tay lau lau, nuốt một ngụm nước miếng, nói:
- Vâng, đa tạ Phó cục trưởng Lưu dạy bảo…
Lời này của Lưu Vĩ Hồng cũng không phải đang hù dọa Tiền Trí Dân. Trên thực tế, ở một thế giới khác mà Lưu Vĩ Hồng từng trải qua, trước khi quay ngược thời gian, người giàu đời thứ nhất có rất nhièu người cũng chưa rơi xuống, một bộ phận gặp tai ương vào lao tù. Theo sự liên tục xâm nhập của cải cách mở cửa, mức độ Thị trường hóa càng ngày càng cao, quy tắc trò chơi cũng dần thay đổi, những người một lòng muốn chiếm dụng lợi ích quốc gia, không thể tránh khỏi trở thành đối tượng bị đả kích. Không ít người muốn chiếm dụng lợi ích quốc gia, cuối cùng cũng phải trả giá đắt. Mà những người “giàu trước” may mắn thoát khỏi đả kích, cũng bởi vì quy tắc trò chơi thay đổi mà dần dần không thích ứng được hình thức, dần dần bị đào thải.
Chính là cái được gọi là “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát”.
- Tổng giám đốc Tiền, trong quá trình xí nghiệp quặng Hà Đông thay đổi cơ chế, tồn tại một số tình huống không theo quy củ, đã khiến cho các đồng chí lãnh đạo chủ chốt của Nội các Chính phủ vô cùng coi trọng, nếu còn tiếp tục loạn như vậy, khẳng định là không ổn, chỉnh đốn rửa sạch là tất yếu phải tiến hành.Vẫn là câu nói đó, có thể hợp tác, có thể tổ chức lại, nhưng không thể bán đi. Bản thân ông nằm ở tình trạng nào, ông tự biết, nếu như có chỗ không theo quy pháp, sau khi ông quay về, ngay lập tức cải chính vẫn còn kịp. Nếu như chỉ muốn thay người khác quyết định, ha ha, chỉ sợ chưa chắc có thể như ý nguyện.
Lưu Vĩ Hồng nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, tiếp tục nói không vội vàng không hấp tấp.
Tiền Trí Dân mồ hôi như mưa, lúng ta lúng túng, không nói lên lời.
Tiền Trí Dân như được đại xá, vội vàng đứng dậy, hướng Lưu Vĩ Hồng cúi đầu thật sâu, lại hướng Vương Thiện cúi đầu một cái, vội vàng đi, lúc đi đến cửa, dưới chân bị vướng, hơi lảo đảo, thiếu chút nữa ngã ăn phân chó. Dáng vẻ muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Mắt thấy Tiền Trí Dân đi ra cửa, người Lưu Vĩ Hông hơi dựa vào phía sau, mắt nhìn Vương Thiện, không hé răng.
Vương Thiện liền có chút xấu hổ, lại gãi đầu, ha ha cười, nói:
- Lưu Nhị, vui vẻ với cậu chút, đừng coi là thật…
Lưu Vĩ Hồng hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Anh có nhàm chán quá không?
Vương Thiện liền có chút thẹn quá hóa giận, nói:
- Tôi nhàm chán? Tôi thấy là cậu quá nhàm chán thì có! Cậu từ sáng đến tối tính kế này tính kế kia, có phiền không? Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi thấy cậu cuối cùng sẽ có ngày chưa già đã yếu.
- Đa tạ đã quan tâm!
Lưu Vĩ Hồng hừ lạnh một tiếng nói.
Vương Thiện sầm mặt một hồi, dường như cảm thấy chung quy là mình đuối lý, lại ha ha cười, nói:
- Đúng vậy, Lưu Nhị, đây là tôi tìm chút vui vẻ, tăng thêm tính thú vị, cậu đừng để bụng.
Lưu Vĩ Hồng hừ nói:
- Tôi cũng coi như hiểu rồi, anh chính là loại tổn hại bạn bè.
- Lưu Nhị, cậu đừng không biết lòng tốt của người khác. Hôm nay, thật sự không phải như cậu nghĩ. Nói thực với cậu, Tiền Trí Dân và Thẩm Quang Hoa, quả thực là người quen của chị dâu tôi, nếu như cậu thấy có thể cho chút thể diện, thì cậu hãy cho. Nếu thật sự không dễ xử lý cũng không sao. Không cần vì vấn đề này mà ảnh hưởng đến giao tình của chúng ta. Thật tâm làm bạn, không dễ dàng phải không?
- Đúng, vì thế bây giờ tôi vẫn chưa đi. Có điều, Vương Thiện, tôi nói thật với anh, việc này, anh phải cho tôi một lý do. Ít nhất khiến tôi có thể thuyết phục được mình!
- Lưu Nhị, không nghiêm trọng như vậy chứ? Chỉ là nói đùa với cậu thôi. Được, tôi sẽ nói hết với cậu.
- Anh nói đi, tôi nghe đây!
Vương Thiện không vội vã mở miệng, ánh mắt đảo xung quanh, người nữ nghệ sư trà liền đứng dậy, nhẹ nhàng cúi đầu với hai người, lượn lờ thướt tha đi xuống.
Về phần Lý Cường và lái xe của Vương Thiện lại không sao. Loại người thân cận nhất, cơ bản việc gì cũng không cần giấu diếm bọn họ. Nếu như một chút tín nhiệm này cũng không có, có thể suốt ngày mang theo bên mình, tính mệnh còn sao?
- Lưu Nhị, chúng ta theo việc mà nói, cái cô Tiểu Yến Hồng này bộ dạng khá tốt đúng chứ? Không những bộ dạng tốt, dáng người cũng được, giọng càng ngọt, câu hồn đoạt phách đúng không? Cái này cậu không phủ nhận chứ?
- Không phủ nhận!
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Đây là sự thật.
- Vậy là đúng rồi. Lúc bọn họ đem Tiểu Yến Hồng đến trước mặt tôi, tôi liền nghĩ, thật muốn tặng cho cậu món quà này, chính là cô ấy. Cậu nói xem cậu bây giờ muốn có cái gì liền có cái đó, cái gì cũng không thiếu. Chúng ta làm anh em lâu như vậy, toàn là cậu giúp tôi, tôi một chút cũng không giúp được cậu, cũng có vẻ kỳ cục, có vẻ Vương Thiện tôi không có đủ tấm lòng phải không? Mọi việc chímh là thế này. Tôi cũng biết, con người cậu cái gì cũng tốt, chỉ là hơi giả khuôn giả đúc, không cho cậu một cơ hội anh hung cứu mỹ nhân, sợ là cậu cảm thấy không có gì vui…
Đoạn trước, Vương Thiện nói được nghiêm trang, Lưu Vĩ Hồng cũng nghe rất chăm chú, đến mấy câu cuối, liền là nói hươu nói vượn, Lưu Vĩ Hông dở khóc dở cười.
Đây là kết giao với bạn kiểu gì vậy?
Vương Thiện quả thực còn càn quấy hơn Trịnh Hiểu Yến.
- Vương Thiện, anh… anh biết cái gì gọi là bạn bè không?
Lưu Vĩ Hồng sửng sốt một trận, mới thở dài một tiếng, nói.
- Được rồi, đừmg có giảng đạo lý cho tôi nữa. Tôi biết, bạn bè mà, không phải lợi dụng lẫn nhau, quan trọng là nhìn thuận mắt, hợp tính phải không? Nói thế này với cậu này, Lưu Nhị, tôi thấy thứ gì tốt, người đầu tiên tôi nghĩ đến là cậu, có được tính là bạn bè không?
- Tính!
Lưu Vĩ Hồng rất trịnh trọng gật đầu.
- Đây không phải kết giao rồi sao!
Vương Thiện bưng cốc trà trước mặt lên, hướng Lưu Vĩ Hồng ra hiệu một chút.
Lưu vĩ Hồng cũng nâng chén trà lên tỏ ý, lấy trà thay rượu, một ngụm uống cạn.
- Vương Thiện, nói chuyện này luôn, Tiểu Yến Hồng rất có thiên phú, rất có khả năng thành diễn viên nổi tiếng. đ, coi như hành thiện tích đức, thật tâm giiúp một tay, đừng đạp hư phần thiên phú này.
Buông chén trà, Lưu Vĩ Hồng nói.
Vương Thiện liền trợn trắng mắt lên, nói:
- Đừng tưởng rằng trên thế giới này chỉ có cậu là người tốt.
- Được, có câu này là được rồi.
Vương Thiện cầm thuốc lá trên mặt bàn, lấy một điếu đưa cho Lưu Vĩ Hồng, tự mình cũng châm một điếu, hút vài hơi, nói:
- Lưu Nhị, anh đây khuyên cậu một câu. Cục giám sát này là nơi thị phi, ở lâu quá chưa chắc đã có chuyện tốt gì. Việc nên làm, cậu cơ bản đã làm rồi. Có chừng mực đi, đừng quá đáng
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Cái này còn giống lời nói.
- Xì!
Vương Thiện lại rất không thích.
Bên này uống rượu vui vẻ, hậu trường lại là một tình cảnh hoàn toàn khác, Tiền Trí Dân giống như con kiến trên chảo nóng, hai tay vòng sau lưng đi đi lại lại. Người phụ nữ váy đen thấp giọng nói:
- Tổng giám đốc Tiền, không việc gì chứ?
Tiền Trí Dân thở dài, thật lâu sau, mới nói:
- Bây giờ phải xem thể diện của Vương Thiện to đến đâu, nếu không, chúng ta tất cả đều chịu không nổi…
Người phụ nữ váy đen sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.