Ký túc xá cơ quan chính phủ là một gian phòng lớn gồm bốn phòng ngủ, hai phòng khách. Trong phòng khách rộng rãi, hai cha con Hạ Thái Bình và Hạ Mạnh Cường đang nói chuyện. Trên bàn trà đá cẩm thạch bày một bộ dụng cụ uống trà nghệ thuật, hết sức tinh xảo.
Hạ Mạnh Cường chậm rãi bày bộ dụng cụ uống trà ra, cầm ấm trà nhỏ rót ra hai chén nước trà vàng óng, bưng lên một chén, nhẹ nhàng đặt trước mặt Hạ Thái Bình, động tác có chút ưu nhã, không mang vẻ phàm tục.
Cho dù ở nhà, Hạ Mạnh Cường cũng ăn mặc hết sức chỉnh tề, áo sơ mi trắng, quần tây màu đen, mái tóc gọn gàng, giống như đôi giày da hắn đi, bóng loáng, khí phách trang nghiêm.
Hạ Thái Bình không lên tiếng, ngồi ở đó thưởng thức nước trà biểu hiện ra khí chất phóng khoáng xuất trần, cảm thấy có chút cảnh đẹp ý vui. Cho đến khi Hạ Mạnh Cường đặt chén trà trước mặt hắn, mới bưng lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mỉm cười gật đầu nói:
- Ừ, mùi vị không tệ. Nghe nói phía bên Việt Trung phần lớn có thói quen uống trà?
Hạ Mạnh Cường mỉm cười nói:
- Đúng, tập tục này được lưu truyền rất nhiều năm, khi có khách đến thăm, pha một bình trà, từ từ uống, vừa uống vừa hàn huyên, có thể tiêu trừ khí nóng, coi như một thói quen tốt, chỉ là nó quá lãng phí thời gian, thường thường chuyện chỉ cần mấy câu có thể nói rõ ràng, có thể kéo dài một hai giờ.
Hạ Thái Bình nói:
- Kinh tế Việt Trung phát triển rất nhanh.
- Đúng, chủ yếu là chiếm cứ địa lợi, còn có chính sách ưu đãi nhất định, tuy nhiên người Việt Trung tương đối dám làm dám nghĩ, tính độc lập tương đối mạnh, tính cách này cũng nổi lên tác dụng rất lớn.
Hạ Mạnh Cường thản nhiên đáp.
Hạ Thái Bình khẽ nhăn mày nói:
-Vị trí phía bên huyện Vĩnh Lạc quá vắng vẻ, giao thông không dễ dàng tạo ra thành tựu gì. Nếu không đổi chỗ khác thì sao?
Nói tới đây, trong đầu Hạ Thái Bình không khỏi dâng lên một luồng phẫn uất. Hạ Mạnh Cường vốn nên xuất ra thành tích rất lớn, nhưng hết lần này tới lần khác bị Lưu Vĩ Hồng đoạt trước làm ra kinh nghiệm gì đó ở Lâm Khánh, đoạt mất hình thức xây dựng công tác cơ sở Đảng Hạ Mạnh Cường đề xướng, biến thành công lao Sở Nam.
Quả thực buồn cười!
Hạ Mạnh Cường nhẹ nhàng lắc đầu nói:
-Không cần gấp gáp, vị trí vắng vẻ tuyệt đối không phải vấn đề quá lớn.
Hạ Thái Bình không tiện khuyên nữa. Đứa con trai này nhìn qua hào hoa phong nhã, lịch sự văn hóa, nhưng thực chất bên trong lại đang rối tinh rối mù, bất luận như thế nào hắn cũng không chịu thua kém Lưu Vĩ Hồng. Huyện Vĩnh Lạc dù tài giỏi cũng không bằng huyện vùng núi Lâm Khánh. Lưu Vĩ Hồng vực dậy nơi đó, còn biến nó thành một nơi thí điểm của chính phủ, Hạ Mạnh Cường lúc này làm sao có thể yếu thế, “Rút lui” khỏi huyện Vĩnh Lạc? Bất luận như thế nào cũng muốn làm ra bộ dạng áp đảo Lưu Vĩ Hồng.
Nghiêm khắc mà nói, hoàn cảnh chính trị hiện nay của Hạ Mạnh Cường tốt hơn nhiều so với Lưu Vĩ Hồng. Địa khu trong tỉnh cũng tương đối coi trọng, cũng không có người nào ngáng chân hắn. Hạ Mạnh Cường vẫn là Bí thư huyện ủy, nắm đại quyền trong tay cộng thêm uỷ ban trung ương và các bộ trung ương ủng hộ, nếu như vậy còn không làm ra thành tích gì, thể diện của Hạ Mạnh Cường biết đặt đi đâu?
Tiểu tử vô liêm sỉ không biết điều nhà họ Lưu kia, bất chợt trở thành đối thủ lớn nhất?
Hạ Thái Bình hiện tại cũng cảm thấy có chút khó tin.
- Bài viết đăng trên báo của tiểu tử nhà họ Lưu, con xem qua chưa?
Hạ Thái Bình bỏ chuyện phát triển kinh tế huyện Vĩnh Lạc sang một bên tình, hỏi chủ đề “nóng nhất” trước mắt. Trên thực tế, lúc này Hạ Mạnh Cường chạy về thủ đô, trên danh nghĩa là chạy hạng mục, thật ra chính là nhắm vào bài viết của Lưu Vĩ Hồng mà tới. Nếu Lưu Vĩ Hồng không phải là con cháu nhà họ Lưu, phát biểu một bài “trái ngược đạo lý” như vậy, cũng sẽ không dẫn phát chú ý của mọi người. Lời trẻ con, nói chuyện giật gân, tiện tay lột mũ quan của hắn xuống là được, làm được đại sự gì?
Tuy nhiên cháu ruột của nhà họ Lưu thì hoàn toàn không giống.
Tuyệt đối đáng được mọi người đối đãi thật tình.
Hạ Mạnh Cường không vội vàng trả lời, cầm bình trà lên từ từ rót đầy một chén cho mình, sau khi uống xong mới lên tiếng:
- Lấy việc luận việc, vẫn có đạo lý nhất định.
Khóe miệng Hạ Thái Bình khẽ hiện lên một nụ cười. Đây là chỗ hắn thưởng thức Hạ Mạnh Cường nhất, bất luận là lúc nào, luôn có thể đứng trên lập trường khách quan tiến hành phân tích, tuyệt đối không mù quáng vọng động.
- Nói một chút xem đi.
Hạ Thái Bình khích lệ nói.
- Được, hắn phân tích tính cách của Gorbachev, con cảm thấy tương đối đúng. Vị tổng thống Liên Xô này đúng là một người chủ nghĩa lý tưởng, con đường lên chức của hắn trước kia vô cùng thuận lợi, trên căn bản là thuận buồm xuôi gió, chưa tới năm mươi tuổi đã trở thành lãnh đạo cấp cao nhất, sau đó lại làm tới Tổng bí thư. Hắn quen hoa tươi và tiếng vỗ tay, bị quyền lực thao túng, cho rằng chỉ cần là chuyện mình muốn làm nhất định có khả năng thành. Người chủ nghĩa lý tưởng có tính cách ôn hòa như vậy, thật ra chưa chắc là một lãnh tụ tốt.
Hạ Mạnh Cường chậm rãi nói, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
Hạ Thái Bình không tỏ rõ ý kiến. Những lời này không phải trong bài viết của Lưu Vĩ Hồng, Hạ Mạnh Cường tiến hành tinh luyện gia công nhất định, nhưng tổng kết rất chính xác, căn cứ vào phân tích trong bài viết của Lưu Vĩ Hồng, Gorbachev dưới ngòi bút của Lưu Vĩ Hồng quả thật chính là một người như vậy. Hạ Mạnh Cường rất nhất trí với giải thích của Lưu Vĩ Hồng ở điểm này. Một người chủ nghĩa lý tưởng có tính cách ôn hòa, quả thật không thích hợp gánh vác nhân vật lãnh tụ.
Hạ Thái Bình đã đọc bài viết của Lưu Vĩ Hồng hơn ba lần, ấn tượng vô cùng khắc sâu.
- Thứ hai, con cho rằng hắn phân tích sai lầm của cải cách Liên Xô cũng tương đối sâu sắc. Gorbachev vô cùng mê tín quyền lực trong tay mình, có chút nóng vội. Cải cách thể chế chính trị không phải dễ dàng như vậy, đầu tiên nên bảo đảm hệ thống chấp chính vững chắc, bảo đảm xã hội ổn định mới có thể từng bước tiến tới, như vậy mới có thể giải phóng tư tưởng từ trên xuống dưới. Hệ thống xã hội bình thường, có thể buông ra để làm, ví dụ như mở cửa cải cách lĩnh vực kinh tế, bước đi có thể phóng đại một chút, khích lệ tiến hành thử sức. Sai lầm cũng không sao, chỉ cần đại cục ổn định, sai lầm có thể thu hồi lại, ảnh hưởng cũng không lớn. Nhưng hệ thống chính trị, lại không thể tùy tiện thay đổi, càng không thể thay đổi trên diện rộng, nếu như vậy nhất định sẽ xảy ra hỗn loạn. Nhận thức của Gorbachev ở điểm này rất không sáng suốt.
Hạ Mạnh Cường hoàn toàn nhất trí với ý kiến của Lưu Vĩ Hồng.
Hạ Thái Bình hỏi:
- Vậy phần tử dã tâm cảnh giác mà hắn nói thì sao? Con thấy thế nào?
Hạ Mạnh Cường lại trầm tư, một lúc lâu mới chậm rãi nói:
- Điểm này, con không chắc chắn lắm. Mấy người Yeltsin hoạt động tương đối mạnh nhưng thực quyền không đủ. Hệ thống của Đảng chấp chính Liên Xô vẫn chưa xuất hiện vấn đề lớn, quân đội cũng không xuất hiện đại loạn, Yeltsin trên danh nghĩa là Tổng thống Liên Xô, trên thực tế còn là một nhà vận động dân quyền, nhiều nhất là phái cấp tiến.
Ở quốc gia cường quyền như Liên Xô, trong tay không có quân quyền, muốn khiêu chiến với lãnh đạo cao nhất, khó khăn rất lớn.
Hạ Thái Bình cười nói:
- Ta cũng cho rằng như vậy, thời khắc mấu chốt, báng súng vẫn là quan trọng nhất.
Hạ Mạnh Cường uống một ngụm trà:
- Chỉ cần báng súng không quay ngược lại, mấy người Yeltsin có gây chuyện cũng không tạo ra thành tựu gì.
Hạ Thái Bình cười lạnh một tiếng nói:
-Chính là như vậy. Lưu Thành Thắng lúc này làm ra thứ như vậy, là muốn làm cỏ đầu tường.
Hạ Mạnh Cường nhướng mày:
-Cha, ý của cha là, thứ này là Lưu bí thư kêu hắn làm?
Hạ Thái Bình khinh thường nói:
-Điều này là dĩ nhiên, Lưu Vĩ Hồng bao nhiêu tuổi, có bao nhiêu hiểu biết, có thể làm ra thứ như vậy? Cho dù làm ra, cũng phải có người dám cho hắn đăng mới được.
Hạ Mạnh Cường không phụ họa theo ngôn ngữ của cha hắn, cau mày, trầm ngâm một lát mới nói:
-Cha, con thấy chuyện này còn chưa chắc.
- Còn chưa chắc?
-Đúng vậy. Cha còn nhớ bài viết năm ngoái không? Bài viết đó cũng được đăng trên báo, lúc ấy tất cả chúng ta đều cho rằng Lưu Vĩ Hồng không có bản lãnh này, nhưng sau này chứng minh, bài viết đó thật sự do đích thân Lưu Vĩ Hồng viết.
Hạ Thái Bình cũng nhíu mày. Con trai mình nói rất có đạo lý, chẳng qua trong lòng hắn có chút không thể tiếp nhận. Tiểu tử vô liêm sỉ nhà họ Lưu kia thật sự trở nên bản lĩnh như vậy sao!
Hạ Mạnh Cường lại nhoẻn miệng cười nói:
-Cha, thật ra bất kể là chủ ý của ai, cũng bất kể bài viết này là ai viết, bản thân con cảm thấy, cái này không phải là trọng điểm. Trọng điểm là, Thanh Tùng viên có đồng ý với quan điểm của Lưu Vĩ Hồng hay không.
Sắc mặt Hạ Thái Bình nhất thời ngưng trọng, chậm rãi nói:
-Theo con thì sao?
Hạ Mạnh Cường nói:
- Con thấy, cái này thật ra tương tự suy nghĩ chính trị xưa nay của Thanh Tùng viên.
Hạ Thái Bình hừ một tiếng nói:
- Thời gian trước không phải cũng nổi lên biến hóa sao? Phía bên Vân Hán Dân cũng nhận được thánh chỉ rồi.
Không nghi ngờ gì, “Nhật báo nhân dân” có thể đăng một bài viết thể hiện quan điểm rõ ràng như vậy, Vân Hán Dân nhất định từng thương thảo với một số nhân vật cấp quan trọng nhà họ Lưu, nếu không tuyệt đối sẽ không hành động mù quáng như vậy. Nói cách khác, quan điểm của nhà họ Lưu nổi lên biến hóa, dẫn đến sách lược thi hành biện pháp chính trị phía bên Kim Thu Viên âm thầm thay đổi.
Hạ Mạnh Cường cười nói:
-Biến hóa là biến hóa, nhưng biến hóa quá lớn, lão nhân gia cũng chưa chắc vui lòng. Cha, con thấy nên quan sát một thời gian nữa, không vội vàng kết luận. Mấu chốt là bản thân chúng ta phải ổn định trận cước.
Hạ Thái Bình chấp nhận. Tư thế bây giờ không quan trọng đứng ở hàng ngũ nào, cũng không quan trọng ủng hộ ai phản đối ai, mà quan trọng là thực lực bản thân có đủ hay không, chỉ cần thực lực đầy đủ, bất kể là ai giành phần thắng, cuối cùng đều phải vươn ra cành ô-liu với nhà họ Hạ. Chèn ép rõ ràng không thực tế, nhiều năm qua, nhà họ Hạ vẫn luôn thi hành phương châm này, hiệu quả hết sức rõ ràng, mỗi lần chính trị đánh cờ, cuối cùng vẫn có thể kiếm được một chén canh. Có lẽ lần nào, nhà họ Hạ cũng không phải người thắng lớn nhất, nhưng tích lũy theo tháng ngày, thực lực của nhà họ Hạ càng thêm lớn mạnh.
- Thật sự không nhìn ra, đứa trẻ nhà họ Lưu kia thật sự làm nên trò trống.
Hạ Thái Bình nói.
- Khí đầy dễ dư, quá cứng dễ gãy. Người nào cũng có khuyết điểm.
Hạ Mạnh Cường bình thản trả lời, trong mắt hiện lên vẻ âm lệ.
Bất kể đại cục như thế nào, ít nhất ở cục bộ mà nói, lúc này có thể coi là một cơ hội, phải lợi dụng thật tốt.
Cái gọi là tiểu phi quân tử vô độc bất trượng phu.
Bất luận dùng loại thủ đoạn nào đối phó Lưu Vĩ Hồng, Hạ Mạnh Cường cũng không cho là quá đáng.