Buổi chiều ngày thứ ba Lưu Vĩ Hồng mới trở lại khu Giáp Sơn.
Chủ tịch khu Mã Cát Xương đã gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, đi đi lại lại không thôi. Tin tức Lưu Vĩ Hồng ngang nhiên chống đối Mộ Tân Dân trong Hội nghị công tác Bí thư Huyện ủy đã lan truyền khắp chốn quan trường huyện Lâm Khánh. Những cán bộ có chức có quyền một chút thì cơ bản đều đã nghe qua. Các loại dị bản đều có, nhưng lời cảnh cáo của Lưu Vĩ Hồng đối với Mộ Tân Dân thì bản nào cũng không thể thiếu. Đó mới là trọng tâm. Tin tức vỉa hè cũng chưa chắc lan truyền nhanh như vậy.
Mà những gì bọn Mã Cát Xương nghe được khẳng định là khá chính xác. Ai cũng biết rằng Trương Diệu Nga, vợ của Hùng Quang Vinh đang công tác tại Văn phòng Huyện ủy, tin tức không thể sai được.
Tuy rằng trong điện thoại, thanh âm của Hùng Quang Vinh khá bình tĩnh, nhưng Mã Cát Xương nghe được cũng toát mồ hôi hột.
Thật sự quá lớn gan!
Tuy rằng bọn Mã Cát Xương đều biết vị thủ trưởng trẻ tuổi của mình không phải nhát gan gì, nhưng “kiêu ngạo ương ngạnh” đến như vậy thì quả thật vượt ngoài dự đoán của mọi người. Trong chốn quan trường không ngờ còn có nhân vật như vậy. Địa phương khác không nói, ít nhất ở huyện Lâm Khánh có thể coi là là chưa từng có, và sau này e là cũng không thể có.
Trong khoảng thời gian ngắn, khu Giáp Sơn tựa như chảo lửa, đội ngũ cán bộ ai nấy đều hoảng sợ. Vốn lần trước ở Huyện tổng kết khen ngợi, khu Giáp Sơn không được biểu dương, cũng đã khiến tất cả mọi người rất bất an. Mộ Tân Dân cũng xem như đã tỏ rõ thái độ với Lưu Vĩ Hồng.
Nếu là ở nơi khác, kỳ thật cũng không có gì. Bí thư Huyện ủy không ưa Bí thư Khu ủy không phải là hiếm gặp, đừng nói là quan mới nhậm chức đang hừng hừng khí thế. Bí thư huyện ủy mới đến, “Giết người lập uy” cũng là việc thường thấy. Nhiều nhất là đổi một người đến làm Bí thư Khu ủy, quan hệ với các cán bộ cơ sở không lớn. Ai làm “Lão đại” mà phía dưới không có người nịnh hót chứ?
Nhưng ở Khu Giáp Sơn thì không như thế.
Ở Khu Giáp Sơn, Lưu Vĩ Hồng đã trở thành nhất ngôn cửu đỉnh vô thượng quyền uy. Sự thay đổi của Giáp Sơn rõ như ban ngày. Chẳng những kiến thiết kinh tế rất tốt mà còn biến hóa kinh người. Về mặt tài chính cũng đổi mới, các cán bộ Khu lần đầu tiên được lĩnh tiền thưởng tết. Hơn nữa dưới sự lãnh đạo của người cán bộ tài ba này, cấp dưới cũng là tận hết sức lực. Hùng Quang Vinh, Tiết Chí Dân, Mã Cát Xương, những người này ai mà không dính với Lưu Vĩ Hồng. Ở Khu còn một số lớn cán bộ cũng đều được Bí thư Lưu coi trọng. Mọi người cảm thấy đi theo “Lão đại” như vậy cũng là có lợi ích, mục tiêu chính là tiền đồ về sau. Lúc này, nếu Lưu Vĩ Hồng xảy ra chuyện, đối với đội ngũ cán bộ Khu Giáp Sơn mà nói thì là một sự đả kích lớn, có tính chất hủy diệt, sẽ tạo thành hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Mà Lưu Vĩ Hồng đúng lúc này lại không về ngay khu Giáp Sơn, càng khiến cho lòng người bất an, không biết có phát sinh thêm biến cố kinh thiên động địa nào nữa không. Nếu làm không tốt thì công văn bãi miễn chức vụ từ Huyện sẽ đưa xuống ngay.
Công nhiên chống đối Bí thư Huyện ủy, tính chất ác liệt của sự việc này, đánh giá thế nào cũng không đủ.
Cũng may là đến ngày thứ ba, chiếc Santana màu đen đã xuất hiện ở Tòa nhà Ủy ban nhân dân khu Giáp Sơn. Nghe tiếng thắng xe, rất nhiều người từ trong văn phòng đều chạy ra, chăm chú nhìn vào chiếc Santana, như thể Lưu Vĩ Hồng của ngày hôm nay và ngày xưa hoàn toàn khác nhau. Mọi người bỗng nhiên cảm thấy, chính bản thân mình đã sinh ra tâm lý ỷ lại Bí thư Lưu. Chỉ cần bóng dáng cao lớn của vị Bí thư trẻ tuổi hiện ra tại Ủy ban nhân dân khu, mọi người liền cảm thấy như gặp được quý nhân, làm việc gì đều cũng có thể an tâm mà làm đến cùng.
Từ trên chiếc Santana bước xuống là một Lưu Vĩ Hồng mặc chiếc áo màu xám kiểu Tôn trung Sơn, giày da sáng bóng, đi lại trầm ổn, không hề vội vàng, điềm tĩnh mỉm cười như không hề có chuyện gì xảy ra.
- Bí thư, anh đã trở lại rồi!
Văn phòng của Mã Cát Xương ở tầng hai, lúc này phi như bay xuống dưới, ra sức bắt tay Lưu Vĩ Hồng, cũng không chút để ý đến ánh mắt của mọi người. Kỳ thật cũng chẳng có ai chê cười ông ta, đại bộ phận mọi người đều có tâm tư như Mã Cát Xương, đều muốn chạy tới đón Lưu Vĩ Hồng, bắt tay hắn thể hiện cảm xúc trong lòng mình. Chỉ có điều không ai dám làm như vậy. Lưu Vĩ Hồng đối với cán bộ cấp dưới vô cùng hòa nhã, chưa từng bày ra bộ dáng kiêu ngạo, nhưng uy tín của hắn cao như thế, các cán bộ ai cũng không dám lỗ mãng.
- Ha ha, Cát Xương, hai ngày nay tôi không ở đây, ông vất vả rồi.
Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói, bình tĩnh như nước.
Mã Cát Xương vội vàng nói:
- Không vất vả, không vất vả. Bí thư...
Lưu Vĩ Hồng biết ông ta định nói gì, khoát tay nói:
- Cát Xương, bên ngoài lạnh lắm, vào văn phòng rồi nói.
- À, được, được.
Mã Cát Xương khẩn trương đi theo Lưu Vĩ Hồng, cùng tiến lên lầu hai, đi vào văn phòng của Lưu Vĩ Hồng. Tiểu Hùng của phòng Đảng – Chính quyền vội bật lò sưởi.
Bí thư Lưu đi ra ngoài hai ngày, lò sưởi của phòng hắn đã sớm tắt. Tết âm lịch tới gần, Giáp Sơn địa thế lại cao, thời tiết là rất rét lạnh. Biết hai vị lãnh đạo có việc phải bàn bạc, tiểu Hùng pha xong ấm trà liền lui ra ngoài.
- Bí thư, nghe nói anh ngang nhiên mắng Mộ Tân Dân?
Tiểu Hùng vừa mới ra khỏi, Mã Cát Xương liền vội vàng hỏi, vẻ mặt thân thiết. Mã Cát Xương tính cách không thẳng thắn bằng Hùng Quang Vinh, nhưng ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng, mọi người sớm đã có thói quen nói thẳng. Lưu Vĩ Hồng vốn không thích cái kiểu nói lòng vòng.
Đấu với Mộ Tân Dân, đấu với Mễ Khắc Lương, đó là vạn bất đắc dĩ. Sau khi nhận chức, Lưu Vĩ Hồng đã cố gắng làm tốt công việc, thành quả này ai cũng phải góp một cánh tay vào, nên không thể đem thành quả của tất cả mọi người đổ xuống sông xuống biển được.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cũng không phải mắng chửi gì, chỉ là nói với ông ta vài lời nói thật. Còn về việc ông ta có nghe vào tai hay không thì cũng khó nói.
Mã Cát Xương liền không biết nói gì.
Những lời này có vẻ không hợp lý lắm.
- Cát Xương, có một số việc, không cần vừa nghe tiếng gió đã bảo là mưa. Mộ Tân Dân là Bí thư Huyện ủy, đúng vậy, nhưng ông ta có quyền lực của Bí thư Huyện ủy thì cũng có trách nhiệm của Bí thư Huyện ủy.
Nếu chỉ hưởng thụ quyền lực mà không làm tròn nghĩ vụ là không được. Chuyện này tôi biết thế nào là phải, ông không cần lo lắng, lại càng không phải vì vậy làm ảnh hưởng đến việc triển khai công tác của chúng ta. Chúng ta bàn một chút về chuyện công ty Kinh doanh dịch vụ Nông sản đi, chuyện này không thể chậm trễ được, phải lập tức giải quyết. Bằng không thì việc tiêu thụ nông phẩm của chúng ta sang năm có thể gặp nhiều khó khăn.
Lưu Vĩ Hồng rất bình tĩnh nói, đưa cho Mã Cát Xương một điếu thuốc.
- À, được, được.
Mã Cát Xương liên tục gật đầu, nhưng chỉ là một động tác theo bản năng, tạm thời đầu óc của ông ta chưa kịp thích ứng được.
Đường đường là Bí thư Huyện ủy, nói mắng là mắng mà bảo không cần lo lắng?
Nhìn thấy bộ dạng “ngây ngốc” của Mã Cát Xương, Lưu Vĩ Hồng cũng không trách cứ ông ta. Dù sao thì các cán bộ cơ sở cũng đều lo lắng mười phần chứ không như hắn. Phản ứng này của Mã Cát Xương âu cũng là đúng lý hợp tình.
Lưu Vĩ Hồng lấy bật lửa ra, châm thuốc cho Mã Cát Xương, chính mình cũng châm một điếu, rít vài ngụm, đợi cho cảm xúc của Mã Cát Xương ổn định một chút mới điềm tĩnh nói tiếp:
- Cát Xương, về chuyện công ty Kinh doanh Dịch vụ Nông sản, chúng ta cần bàn bạc một chút. Biển hiệu sẽ treo ở Khu, sau đó thành lập một văn phòng làm việc trên Huyện, chủ yếu là ở đó làm việc. Còn các việc khác tạm thời chưa tính đến. Nhân viên làm việc thì rút ra từ các cán bộ công nhân viên trong Khu, nhân viên tạm thời cũng được. Những người đó phải trẻ tuổi, trình độ văn hóa cao. Dù sao muốn làm kinh tế thì quan niệm cổ hủ là không được.
Mã Cát Xương lo lắng nói:
-Bí thư, chuyện này nghe nói ở Huyện không thông qua.
Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày hơi chau lại, nói:
- Cát Xương, việc này ông đừng lo. Ở Huyện tạm thời là không đồng ý gia tăng biên chế nhân viên. Kia là chúng ta không gia tăng, chỉ là rút ra những cán bộ công nhân viên chức hiện có, không gia tăng biên chế, cũng không gia tăng khoản chi, thuần túy là điều phối cán bộ của Khu chúng ta, Huyện quản không nổi đâu.
Mã Cát Xương ánh mắt sáng ngời, nói:
- Bí thư, cách này rất hay.
Lưu Vĩ Hồng liền khẽ mỉm cười.
Cái gọi là “thượng có chính sách, hạ có đối sách” chính là ý này. Mặc kệ Mộ Tân Dân ông có đồng ý hay không, tôi đều phải lập nên bộ máy này.
- Việc kia do ai phụ trách?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Trương Diệu Nga.
Hả?
Mã Cát Xương há to miệng, nghĩ là chính mình đang nghe lầm.
- Chính là cô ấy. Tôi cảm thấy làm công tác này thì Trương Diệu Nga là một người giỏi. Luôn đứng ở văn phòng Huyện ủy, làm chút công việc nhàm chán, thật là có điểm nhân tài không được trọng dụng. Chuyện này tôi đã cùng lão Hùng và Trương Diệu Nga bàn bạc rồi, hai người bọn họ đều đồng ý.
Lưu Vĩ Hồng khóe miệng nhếch lên, lộ ra một tia cười đầy thâm ý.
Mã Cát Xương lại trố mắt lên.
Hai ngày sau, ở huyện truyền đến tin tức, dưới sự đề xuất của Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa, Ủy ban nhân dân Huyện chính thức thành lập “Công ty Kinh doanh Dịch vụ Nông sản Huyện Lâm Khánh”. Cấp bậc hành chính tạm định là cấp Phó phòng. Trong danh sách Huyện bổ nhiệm bộ máy lãnh đạo công ty Kinh doanh Dịch vụ Nông sản có tên Trương Diệu Nga. Chức vụ là Phó giám đốc công ty Kinh doanh Dịch vụ Nông sản kiêm Giám đốc chi nhánh Khu Giáp Sơn.
Đến lúc này Mã Cát Xương mới biết trong đầu Lưu Vĩ Hồng nghĩ gì.
Mộ Tân Dân ông không phải không đồng ý cho Khu Giáp Sơn thành lập công ty Dịch vụ Kinh doanh sao? Cái đó không quan hệ, Huyện sẽ làm. Như vậy Bí thư Mộ cũng không thể ngăn cản được. Cái này hoàn toàn là công việc do Ủy ban nhân dân Huyện cai quản, Bí thư Huyện ủy vô duyên vô cớ quấy nhiễu công tác bình thường của Ủy ban nhân dân huyện, nói thế nào cũng không lọt tai.
Mà rút Trương Diệu Nga từ văn phòng Huyện ủy ra hẳn cũng là dự tính của Lưu Vĩ Hồng. Lo lắng Mộ Tân Dân có thể ra tay với “Nhóm Giáp Sơn”, nên cố ý tìm cho Trương Diệu Nga một đường thoát. Mà thông qua việc bổ nhiệm như thế này, Trương Diệu Nga, Hùng Quang Vinh lại như trước "Chặt chẽ đoàn kết" ở xung quanh Lưu Vĩ Hồng, không đến mức bị người ta ly gián.
Quả nhiên là phương pháp tốt!
Mã Cát Xương càng nghĩ càng khâm phục
Chỉ có điều Đặng Trọng Hòa vì sao thái độ lại chuyển biến, ra mặt giúp đỡ Lưu Vĩ Hồng như thế thì Mã Cát Xương vẫn rất hoang mang. Rõ ràng Bí thư Lưu và Chủ tịch huyện Đặng không phải hòa hợp như vậy.
Việc này diễn biến như thế nào, thật là làm người ta khó đoán.
Xem ra Bí thư Lưu thật là người vạn năng.
Tâm tư của lãnh đạo Huyện, có phải ai cũng thấu hiểu được đâu.