Lưu Vĩ Hồng không bay thẳng đến Bắc Kinh mà đến thành phố Thiết Môn của tỉnh Yến Bắc trước.
Phía Đông bắc bộ của thành phố Thiết Môn có một khu vực quản lý quân sự, những quân đoàn trưởng quan trọng đều đóng quân ở đây, quân đoàn trưởng của quân đoàn này chính là cha của Lưu Vĩ Hồng, Lưu Thành Gia.
Tiền thân của chi đội này là đội quân của Lưu lão gia, đã lập những chiến công hiển hách, tiếng tăm lẫy lừng trong thời kì chiến tranh giải phóng. Đương nhiên, gần lúc giải phóng đất nước, dưới trướng của lão gia không chỉ có một đội quân mà có hàng trăm nghìn đội quân hùng mạnh. Nhưng đội quân mạnh nhất vẫn là đội quân mà hiện giờ Lưu Thành Gia đang thống soái. Trải qua nhiều lần giải trừ quân bị, đội quân này vẫn được giữ lại, hơn nữa được giao trọng trách bảo vệ Bắc Kinh và những vùng lân cận, đóng quân ở thành phố Thiết Môn cách Bắ Kinh chỉ vài trăm km.
Lúc tình hình đường sá tốt, khoảng cách vài trăm km đối với bộ đội thời hiện đại hóa với những máy móc trình độ cao chỉ cần một ngày là đủ.
Lưu Vĩ Hồng chưa kết hôn, xét về mặt ý nghĩa nào đó mà nói thì đây chính là ngôi nhà mới của hắn.
Cái khoảnh khắc Lưu Vĩ Hồng bước vào căn biệt thự thấp thoáng bóng cây xanh, trong lòng khá xao động. Hành động đầu tiên mà hắn làm sau khi sống lại đã có được một kết quả vô cùng mĩ mãn. Kiếp trước, hắn còn nhớ chức vụ cho đến cuối đời của Lưu Thành Gia chỉ là một chức phó trong quân đội, cho đến sau khi nghỉ hưu, cũng chưa thể hưởng đãi ngộ của chức chính trong quân đội.
Biết tin Lưu Vĩ Hồng trở về, Lâm Mỹ Như vô cùng vui mừng, sớm ở nhà chờ đợi. Lâm Mỹ Như vốn muốn đích thân ra sân bay đón con, nhưng bị Lưu Thành Gia ngăn cản.
- Không thể nuông chiều con nhỏ!
Đây là lý do mà Lưu Thành Gia ngăn cản.
Cũng may là Lưu Vĩ Hồng không nghe được điều này, bằng không hắn chắc sẽ rất buồn bực.
Trong mắt Lưu Thành Gia, hắn mãi mãi là một đứa trẻ.
Lưu Thành Gia mặc dù ngăn cản vợ, nhưng biết tin con về, trong lòng vô cùng vui mừng, cũng ngồi ở phòng khách với Lâm Mỹ Như chờ Lưu Vĩ Hồng.
- Cha, mẹ, con về rồi!
Lưu Vĩ Hồng vào đến phòng khách, lớn tiếng gọi, nghe giọng hắn cũng rất phấn khởi.
Cho dù đất trời chuyển biến ra sao thì tình yêu đối với cha mẹ không thể thay đổi.
- Vĩ Hồng về rồi, nhanh, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi đi con!
Nhìn thấy đứa con trai cao to đẹp trai bước vào phòng, Lâm Mỹ Như không còn để ý đến quy tắc “ Không được nuông chiều con nhỏ” nữa, không thể chờ đợi thêm nữa, đứng dậy, giơ tay về phía Lưu Vĩ Hồng. Nếu không phải là Lưu Vĩ Hồng đã cao hơn bà một cái đầu thì Lâm Mỹ Như đã vùi con trai vào lòng rồi.
- Ừm, tốt lắm, vẫn khỏe mạnh thế này…
Lâm Mỹ Như nắm chặt tay con trai, không ngừng quan sát từ đầu tới chân, miệng lẩm bẩm, mừng rỡ vô cùng.
- Điều đó là đương nhiên rồi, con ăn được ngủ được, một tháng thì có đến nửa tháng ở nông thôn, người không khỏe sao được?
Lưu Vĩ Hồng cười hì hì trả lời. Đây cũng là lời nói thật, hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng có thói quen tập thể dục, cho dù thời gian nào cũng không bỏ qua, cơ thể tự nhiên khỏe mạnh.
- Tốt, tốt lắm, Vĩ Hồng à, mau ngồi xuống đây đi!
Lưu Vĩ Hồng không vội ngồi, trước tiên khom lưng về phía cha, tuân theo quy tắc gọi một tiếng “cha”. Những gia đình bình thường không có phép tắc này, giữa cha con không xa lạ gì. Nhưng nhà họ Lưu thì khác, từ rất lâu đã có quy tắc này. Những anh chị em Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Gia khi về nhà nhìn thấy bố, mẹ đều không dám thất lễ.
Mặc dù là ở nhà, nhưng Lưu Thành Gia vẫn ăn mặc chỉnh tề, trên vai ông ta có một ngôi sao sáng rực rỡ, làm tôn lên diện mạo oai phong, càng làm tăng thêm vẻ uy nghiêm và anh tuấn.
Lưu Thành Gia thật sự vẫn rất trẻ, không quá bốn mấy tuổi, hiện giờ đang là quân đoàn trưởng trẻ tuổi nhất trong quân đội.
Lưu Thành Gia gật gật đầu, chỉ “ừ” một tiếng, coi như là trả lễ.
Vừa rồi lúc Lâm Mỹ Như quan tâm hỏi han con, Lưu Thành Gia đã quan sát kĩ con trai một lượt, giống như Lâm Mỹ Như, rất hài lòng với cơ thể rắn chắc của con. Lúc này tuy trên mặt không nở nụ cười nhưng trong đôi mắt lại lóe lên vẻ tươi cười.
Làm gì có người cha nào không yêu con? Trước đây Lưu Vĩ Hồng không chịu thua kém, Lưu Thành Gia buồn lòng vô cùng. Bây giờ Lưu Vĩ Hồng thay đổi 180 độ, Lưu Thành Gia coi trọng, mừng thầm trong lòng.
Khom lưng chào cha xong, Lưu Vĩ Hồng mới ngồi xuống một bên ghế sôfa.
Lưu Thành Gia ở trong một biệt thự nhỏ độc lập, phòng khách khá lớn, nhưng trang trí hơi đơn giản, toàn là phong cách của doanh trại, còn kém xa những biệt thự xa hoa ở trong Tivi.
Ghế sofa ở trong phòng khách cũng bằng gỗ.
- Mẹ, Hoa Anh còn ở Bắc Kinh không?
Lưu Vĩ Hồng hỏi cô em gái Lưu Hoa Anh.
- Ừ, con bé năm sau mới tốt nghiệp, đang ở nhà cô.
Sắp xếp thế này cũng có lý. Lưu Thành Gia công tác ở ngoài thủ đô, Lưu Thành Thắng cũng sẽ vậy, Lưu Thành Mỹ và Lưu Thành Ái vẫn ở thu đô. Lưu Hoa Anh không ở nhà người cô Lưu Thành Ái ở gần trường mà lại ở nhà người cô Lưu Thành Mỹ, then chốt là bởi tính cách hai người cô hoàn toàn trái ngược. Trong mắt của thế hệ sau, người cô Lưu Thành Mỹ bình dị dễ gần hơn. Lưu Thành Ái làm cán bộ lâu rồi, không tránh khỏi ra oai, cho dù trước mặt con cháu ruột thịt cũng vậy. Lưu Hoa Anh tính tình hoạt bát mới không muốn ở nhà người cô Lưu Thành Ái chịu sự quản thúc.
- Cha, ngày mai là sinh nhật bác cả, chúng ta có về Bắc Kinh một chuyến không?
Lưu Vĩ Hồng nhìn Lưu Thành Gia hỏi.
Trước đây khi mọi người đều sống cả ở Bắc Kinh, cứ đến sinh nhật của anh chị em là lại tụ họp. Bây giờ Lưu Thành Gia đến thành phố Thiết Môn, có còn tuân theo “quy tắc” này nữa không cũng còn chưa biết.
- Trong khoảng thời gian này, việc trong quân đội khá bận rộn…
Lưu Thành Gia trầm ngâm nói.
Nghe vậy tức là không định về Bắc Kinh rồi.
Lưu Vĩ Hồng ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Cha, con thấy hay là cha tạm thời gác việc trong quân đội sang một bên? Nếu không ngoài dự liệu, bác cả sẽ nhanh chóng đi Giang Nam, cách xa vô cùng, đi lại càng không tiện.
Lâm Mỹ Như phụ họa theo:
- Thành Gia, tôi thấy ý này của Lưu Vĩ Hồng đúng đấy. Giữa anh chị em với nhau phải đi lại nhiều. Ông cũng lớn tuổi rồi, nên thường xuyên về thăm.
Thật ra tăng cường tình cảm giữa anh chị em chỉ là một lý do. Đồi với Lâm Mỹ Như mà nói, lúc này trở về Bắc Kinh, có chút tâm tư “ áo gấm về làng”.
Trước kia chức vụ Lưu Thành Gia không cao, Lưu Vĩ Hồng lại không chịu thua kém, Lâm Mỹ Như không dám ngẩng đầu trong nhà họ Lưu, đặc biệt lúc gặp Lưu Thành Thắng và Lưu Thành Ái, trong lòng không tránh khỏi hổ thẹn vài phần. Nhưng giờ tất cả đều thay đổi rồi, Lưu Thành Gia lên đến chức tướng quân, dưới trướng có hàng chục nghìn người, oai phong lẫm liệt, Lưu Vĩ Hồng lại đột nhiên lanh lợi, có được sự tín nhiệm của lão gia, sao Lâm Mỹ Như không hãnh diện cho được.
Lúc này trở về Bắc Kinh, chẳng phải rất thích hợp sao?
- Cha, bác cả sắp rời khỏi Bắc Kinh, có một số chuyện cũng nên ngồi lại nói chuyện, bàn bạc một chút!
Lưu Vĩ Hồng đứng ở góc độ khác trình bày quan điểm của mình.
Câu nói này lập tức làm Lưu Thành Gia phải suy nghĩ. Ông ta trước đây là trưởng ban tác chiến ở quân khu thủ đô, thực ra cũng là công việc mang tính chất kỹ thuật, không mấy quan tâm đến đại cục chính trị. Luôn cho rằng có lão gia cầm lái, Lưu Thành Thắng ở giữa phối hợp là đủ rồi, bản thân có thể chuyên tâm vào việc quân sự. Như bây giờ trở thành một quân đoàn trưởng, đương nhiên cũng được mở rộng tầm mắt.
Ở Trung Quốc, chỉ cần cấp bậc của bạn ở một trình độ nhất định thì cho dù ở trong lĩnh vực nào, ở cương vị công tác nào, muốn hoàn toàn thoát khỏi chính trị dường như là điều không thể. Vì tầng lớp cao rất coi trọng nhà binh, trên thực thế trong nội bộ nhà binh, ván cờ chính trị còn kịch liệt không kém gì quân đội. Nói chung, những hành động khác lạ của những nhân vật quan trọng trong quân đội càng khiến các tầng lớp cao chú ý.
Sự bổ nhiệm các sư đoàn trưởng trở lên đều phải thông qua chữ kí của chủ tịch Quân ủy.
Bây giờ thì Lưu Thành Gia trong phương diện chính trị cũng nhạy cảm hơn trước nhiều rồi.
- Vậy được, quay về một chuyến.
- Cả nhà mình ăn xong bữa trưa thì khởi hành, buổi tối có thể đến nơi.
Lưu Thành Gia thân làm quân nhân, cực kì quyết đoán.
Lúc đó từ Thiết Môn đến Bắc Kinh vẫn chưa có đường cao tốc, nhưng tình hình giao thông tuyến đường quốc lộ cũng khá tốt. Xét cho cùng nếu con đường chính nối Bắc Kinh và các tỉnh không bị tắc thì buổi tối đến được Bắc Kinh không thành vấn đề.
Lâm Mỹ Như liền hết sức vui mừng, liên tiếp nói:
- Được được, quyết định vậy đi. Vĩ Hồng à, mẹ biết con hôm nay về nhà nên bảo tiểu Cao làm thịt kho tàu mà con thích nhất đó, chút nữa ăn nhiều vào.
Tiểu Cao chính là người lo hậu cần của nhà Quân đoàn trưởng. Mặc dù theo quy định trong công văn trung ương, cán bộ quân đội cấp tỉnh chỉ có thể có một người phục vụ, nhưng trong nội bộ quân đội, đương nhiên không dừng lại ở con số này. Những sự bố trí của lính hậu cần rất đầy đủ.
Lưu Vĩ Hồng cười. Lúc hắn còn trẻ rất ham ăn, cực kì dễ ăn, vô cùng thích những món ăn đầy dầu mỡ. Giờ cũng vậy, Đường Thu Diệp hai ngày trước đã làm món thịt kho tàu ngon tuyệt cho hắn, để hắn ăn một bữa thật no nê.
Trước đây, các vị lãnh tụ vĩ đại đặc biệt thích món này, Lưu Vĩ Hồng thỉnh thoảng nếm thử, thấy thật sự có lý, món thịt kho tàu rất là ngon.
Tiểu Cao đang bận rộn trong bếp, phải chờ chút nữa mới được ăn cơm. Cả nhà ba người ngồi trong phòng khách nói chuyện. Đương nhiên, chủ yếu là Lâm Mỹ Như hỏi chuyện về công việc ở đơn vị mới của Lưu Vĩ Hồng, hỏi rất kĩ càng. Lâm Mỹ Như vô cùng hứng thú với mọi chuyện của con trai, nhưng cứ nói mãi, Lưu Vĩ Hồng liền cảm thấy kì lạ.
Bề ngoài giống như Lâm Mỹ Như bỏ quên mất một việc quan trọng, không hề đề cập đến cuộc sống hàng ngày của hắn như thế nào!
Trước đây, điều này là điểm Lâm Mỹ Như quan tâm nhất, như giặt quần áo thế nào, thức ăn ngon không, Lâm Mỹ Như không biết chán mà hỏi.
Bây giờ dường như bỗng nhiên quên mất điều này, có chút gì đó không đúng.
Nghĩ đến điều này, Lưu Vĩ Hồng liền để ý sắc mặt Lâm Mỹ Như. Quả nhiên, để ý thấy vẻ khác thường. Lâm Mỹ Như luôn có vẻ có gì muốn nói nhưng lại thôi, dường như có một việc, luôn muốn hỏi nhưng lại kìm nén không nói.
- Mẹ, có phải mẹ có chuyện gì muốn hỏi con không?
Lưu Vĩ Hồng chủ động hỏi.
- À, không có…Mẹ chẳng đang hỏi con đấy thôi.
Lâm Mỹ Như kinh ngạc, liền cười lắc đầu, lén liếc nhìn sắc mặt của Lưu Thành Gia. Vẫn may Lưu Thành Gia có vẻ như không chú ý đến điều này.
Thực ra Lưu Thành Gia thân làm quân đoàn trưởng, năng lực quan sát còn không nhạy bén sao? Vẻ không tự nhiên của hai mẹ con có thể che mắt ông ta sao? Tuy nhiên theo Lưu Thành Gia nghĩ, Lâm Mỹ Như có một số chuyện muốn nói riêng với con trai, có lẽ có mặt ông ta nên không tiện nói.