Qua gần một tiếng sau, cảnh sát cục Công an thành phố mới thong dong tới trễ
Nghiêm khắc mà nói, người tới còn không phải là cảnh sát của cục công an thành phố, mà là mấy nhân viên làm việc của đồn công an Hồng Hà gần quảng trường thương mại
Khi mà giây phút kiên nhẫn cuối cùng của Bí thư Lưu cũng sắp bị cạn kiệt, một chiếc xe tải rốt cục chậm rãi chạy tới, cách đám người không xa dừng lại, cửa xe mở ra, năm người lảo đảo xuống xe, thong dong đi tới, dù bận tối mắt vẫn vô cùng ung dung.
- Làm gì đó, làm gì đó, tránh ra…
Người đi trước nhất, là một người trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi, không mặc trang phục cảnh sát, chỉ mặc thường phục, trong tay cầm dùi cui, bên hông đeo còng tay, bộ dáng cà lơ phất phơ, nhìn sao cũng chả giống nhân viên công an gì cả, ngược lại có vài khá giống với bọn lưu manh nằm ngổn ngang trên đất. Người này quơ quơ dùi cui, tùy tiện quát tháo quần chúng đang tụ tập
Quần chúng rất tự giác dạt qua hai bên chừa một con đường
Người thanh niên kia cầm dùi cui lảo đảo đi tới, thấy bọn lưu manh nằm ngổn ngang trên mặt đất, không khỏi rít một ngụm khí lạnh, sững sờ tại chỗ, không nói được gì
-Tứ Mao, tình hình gì thế?
Đi theo sau người trẻ tuổi, là một tên cảnh sát khoảng ba mươi tuổi, mặc đồng phục, tuy nhiên cũng bước khoan thai, không nhanh không chậm chạy tới, dùng một giọng điệu rất không quan tâm hỏi
- Lão Đại, anh xem…
Tứ Mao khẩn trương vội vội vàng vàng chạy trở về, tiến đến bên cạnh tên cảnh sát, hướng về bọn lưu manh lải nhải nói gì đó, trên mặt lộ ra vẻ giật mình
Xe tải đi xuống 5 người, chỉ có hai người mặc trang phục cảnh sát, ba người còn lại đều như Tứ Mao mặc thường phục cầm dùi cui, phỏng chừng là đội viên dân phòng trị an.
Tên cảnh sát đứng đầu thấy tình hình như vậy, cũng giật mình kinh hãi.
- Sở trường Lang, sở trường Lang, mau cứu tôi với…
Vương Phi vừa thấy vị cảnh sát này, lập tức tựa như gặp được cứu tinh, thất thanh gọi liên tục, giãy dụa muốn đứng dậy
- Thành thật chút, nằm xuống!
Lý Cường không chút khách khí, giơ chân lên, dẫm xuống bờ vai của y, hơi dùng chút sức, Vương Phi không hề có sức chống cự, lập tức lại ngoan ngoãn nằm úp xuống
Sở trường Lang nhận ra Vương Phi, liền chấn động, hướng về phía Lý Cường kêu to:
- Này, anh là ai? Mau thả anh ta!
Trong đám người bỗng nhiên phát ra một loạt tiếng cười nhỏ vang dội, bên trong ánh mắt của rất nhiều người khi nhìn về phía sở trường Lang, mang theo đậm ý đùa cợt, nhưng sự vui sướng càng nhiều hơn. Đêm nay đi chuyến này, quả thực không uổng phí, quả thật đã nghiền!
- Sở trường Lang!
Lưu Vĩ Hồng vẫn đứng ở đó, thản nhiên kêu một tiếng.
Sở trường Lang chuyển hướng Lưu Vĩ Hồng, hỏi:
- Anh là ai?
- Anh là người của đồn công an nào?
Lưu Vĩ Hồng cũng không trả lời sở trường Lang, hỏi ngược lại.
- Tôi hỏi anh, anh là ai?
- Tôi là Lưu Vĩ Hồng!
- Anh công tác ở đơn vị nào?
Sở trường Lang như cũ vẫn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, quan sát Lưu Vĩ Hồng từ trên xuống dưới, rất vô tình hỏi. Thật sự Lưu Vĩ Hồng tuổi quá trẻ đi, sở trường Lang trong nhất thời, hoàn toàn không thể đem người trẻ tuổi trước mắt và nhân vật lớn gắn liền với nhau
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên đáp:
- Tôi công tác ở Đảng ủy Công an thành phố
- Anh công tác ở Đảng ủy Công an thành phố? Sao tôi không biết... Lưu... Bí thư Lưu?
Sở trường Lang bỗng đột nhiên, hồn vía đã trở về, cuối cùng tỉnh táo hẳn ra, nhớ lại người tên là Lưu Vĩ Hồng công tác ở Đảng ủy Công an thành phố, là ai!
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Sở trường Lang không kìm nổi lập tức đứng nghiêm cúi chào:
- Báo cáo Bí thư Lưu, Phó sở trưởng đồn công an Hồng Hà Lang Quốc Khánh, mời chỉ thị!
Đại hội cán bộ khi Lưu Vĩ Hồng đến nhận chức, Phó sở trưởng đồn công an – loại cán bộ bậc một này, không có tham gia, cho nên Phó sở trưởng Lang cũng không biết Bí thư Lưu. Lang Quốc Khánh vừa đứng nghiêm báo cáo, mấy tên cảnh sát và đội viên dân phòng khác cũng đều mắt hoa choáng váng, ngơ ngác nhìn Lưu Vĩ Hồng, không biết làm sao.
Lưu Vĩ Hồng đáp lễ, nhíu mi nói:
- Phó Sở trường Lang, đồn công an Hồng Hà cách nơi này có xa lắm không?
Lang Quốc Khánh lau mồ hôi lạnh, nói:
- Báo cáo Bí thư Lưu, ước chừng hai km..
- Vậy các anh khi nào thì được phòng trực ban cục công an thành phố thông báo?
- Chúng tôi, cái này… Đại khái là 40 phút trước…
Lang Quốc Khánh trên trán mồ hôi lạnh đầm đìa, lắp bắp nói, sắc mặt trở nên cực kỳ ngượng ngùng
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Tốt lắm. Tôi một giờ trước gọi điện thoại ban báo cảnh sát với phòng trực ban cục công an thành phố, bọn họ 40 phút trước mới thông báo với đồn công an Hồng Hà. Hai km, các anh lái xe mất đến 40 phút!
- Bí thư Lưu, tôi...
Lang Quốc Khánh biết tình thế nghiêm trọng, trong lòng âm thầm kêu khổ, cái đám bên cục công an thành phố kia cũng thật là, Bí thư Lưu đích thân báo cảnh sát, các anh cũng phải xi nhan cái chứ, đây không phải rõ rành rành là ngáng chân hại nhân sao? Trong lúc này, Lang Quốc Khánh có ý muốn biện giải vài câu cho chính mình, nhưng trong óc trống rỗng, không thể nào nghĩ ra lý do thích hợp để qua loa tắc trách?
Lang Quốc Khánh lại không biết rằng, cái đám bên cục công an thành phố kia, cũng không biết người báo án chính là Bí thư Lưu!
Lưu Vĩ Hồng phẩy tay, nói:
- Đủ rồi, anh không cần giải thích, ở đây có tám người bị tình nghi, nghi có dính líu đến đả thương người, sử dụng vũ trang bất hợp pháp, khiếm nhã với phụ nữ, đã được chúng tôi khống chế, các anh giải mấy người này về đồn công an đi. Tôi theo các anh tới đồn công an!
- Dạ, dạ…
Lang Quốc Khánh liên thanh đáp ứng, không dám nhiều lời, lập tức chỉ huy cảnh sát và đội viên dân phòng, còng hết bọn lưu manh nằm la liệt trên đất, đưa vào trong xe tải. Nhưng xe tải quá nhỏ, căn bản không thể nhét hết 8 tên nghi phạm, càng không cần nói đến cảnh sát trông coi và đội viên dân phòng. Lang Quốc Khánh lại lo lắng đổ mồ hôi đầy đầu, sớm biết tình huống như vậy, thì đã mang thêm mấy người mang thêm mấy chiếc xe tới rồi
Hiện tại làm thế nào cho phải!
- Sở trường Lang, toàn thể đi bộ!
Lưu Vĩ Hồng lập tức hạ lệnh
- Dạ, Bí thư Lưu!
Sở trường Lang lại vội vàng kính một lễ, áp giải đám người bị tình nghi đi bộ tới đồn công an Hồng Hà. Đám người Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường, Lý Cường, Hà Mẫn, cũng cùng đi bộ theo sau, Vương Triệu Tung lại không thấy bóng dáng.
- Bí thư Lưu, hay là mời ngài lên xe, đưa ngài đến đồn công an trước, được không?
Thấy Bí thư Lưu và Vân Vũ Thường xinh đẹp đến lạ thường cũng cùng đi bộ, Phó sở trường Lang trong lòng cảm thấy bất an, hạ giọng nói
Lưu Vĩ Hồng ngẫm nghĩ một chút, nói với Vân Vũ Thường:
- Chị, hay là chị cùng Hà Mẫn trở về đi, tôi đến đồn công an tổ chức một cuộc họp, tìm hiểu tình hình một chút
- Được rồi
Vân Vũ Thường nói, phỏng chừng Lưu Vĩ Hồng là muốn đến đồn công an Hồng Hà mở một cuộc hợp xử lý hiện trường, cô thì không tiện tham gia hội nghị này, tuy nhiên lại nói thêm một câu:
- Không cần gấp, cứ từ từ, trong một đêm, không thay đổi được thế giới
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
Ngay sau đó Vân Vũ Thường và Hà Mẫn ngồi trên xe tải đồn công an, rời khỏi hiện trường.
Khi mà đám người bị tình nghi được áp giải rời khỏi quảng trường, quần chúng vây xem tự phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lẫn lộn trong đó không ít tiếng trầm trồ khen ngợi. Đã nhiều năm rồi, đúng là lần đầu tiên thấy được cảnh tượng hả lòng hả dạ như thế này ở Cửu An, tiếng hoan hô của quần chúng, đều xuất phát từ nội tâm. Dường như trên người vị Cục trưởng Công an tuổi trẻ này, thấy được hy vọng thành phố Cửu An sẽ “thoát khỏi cảnh đen tối”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lưu Vĩ Hồng trong lòng vừa động, dường như lại nghĩ tới sự tình gì
Rất nhiều linh cảm, chính là bùng nổ trong nháy mắt
Lại không biết lần này, Bí thư Lưu lại nghĩ ra biện pháp hay gì đây!
Đồn công an Hồng Hà vốn là đồn công an chuyên biệt được thiết lập ở phố thương mại, địa danh này gọi là trung tâm thương mại Hồng Hà. Đồn công an cách quảng trường trung tâm, không đến hai km, đi bộ qua đó, chỉ hơn mười phút là tới
Bởi vì là đồn công an mới xây dựng, vì để hỗ trợ phố thương mại, điều kiện đồn công an Hồng Hà coi như không tồi, được thiết lập tại lầu một hai ba trong một tòa nhà 8 tầng. Lầu một mở ra một con đường, bên trong là sân bãi, dùng làm nơi đậu xe. Mấy văn phòng lầu một sát đường, là cơ cấu làm việc hộ tịch linh tinh, lầu hai còn lại là cơ quan làm việc của đồn công an, lầu ba là phòng họp, phòng tạm giam và phòng thẩm vấn. Lang Quốc Khánh chỉ huy người dưới đem Vương Phi – 8 tên lưu manh gây chuyện giam giữ lại, đặc biệt dặn dò, tất cả đều phải còng tay, nghiêm mật trông coi.
Phần tử phạm tội do Bí thư Lưu tự mình bắt được, nếu ở đồn công an Hồng Hà chạy mất, Lang Quốc Khánh không gánh nổi trách nhiệm này. Ai chẳng biết hiện tại cục công an thành phố đang tiến hành chỉnh đốn nội bộ chứ? Tuy rằng tạm thời vẫn chưa đề cập đến phân cục và đồn công an bên dưới, nhưng lần này Lang Quốc Khánh y và đồn công an Hồng Hà, xem như vận khí không tốt, đụng phải họng súng, Bí thư Lưu liền bắt lấy bọn họ thi hành vụ án, tạo một điển hình phản diện, để răn đe cảnh cáo, cũng không phải là không có khả năng.
Hiện tại chỉ có thể cố hết sức bù lại, hy vọng Bí thư Lưu có thể du di bỏ qua, thả Lang Quốc Khánh y một lần.
Tuy nhiên Vương Phi kia...
Chỉ cần nghĩ đến Vương Phi, tâm của Lang Quốc Khánh liền trực tiếp chìm ngỉm. Người kia, cũng là thứ dữ đấy, đúng thật là cháu ruột của Bí thư Thành ủy Vương Lập Hằng, ở phố thương mại vùng này, có tiếng là đầu lĩnh lưu manh. Dưới tay anh em không nhiều lắm, cũng chỉ có một hai chục người, luận "Quy mô", trong bọn lưu manh ở thành phố Cửu An, cũng không là gì cả, lại tự thành một băng đảng riêng, đến mặt mũi của Thẩm Vân Thiên và Bành Anh An cũng không nể nang gì. Niệm tình chú y là Bí thư Thành ủy, Thẩm Vân Thiên, Bành Anh An những "Đại ca" này, cũng không cùng y so đo. Chỉ cần Vương Phi không “vượt địa bàn”, không thâm nhập vào băng nhóm lưu manh khác khống chế địa bàn, thì mấy vị đại ca trên đường cũng mở một mắt nhắm một mắt, làm lơ với y. Ngẫu nhiên sẽ hơi giáo huấn y một chút, tránh khi y kiêu ngạo quá đà, đến "Quy củ" cơ bản nhất cũng quên luôn
Không khéo chính là, lần này, Vương Phi không ngờ dưới mắt Lang Quốc Khánh y, bị Bí thư Lưu bắt quả tang tại hiện trường. Một bên là ông chủ lớn, một bên là Bí thư Thành ủy, đầu Lang Quốc Khánh sắp nổ tung rồi, cả 2 y đều đắc tội không nổi mà!
Làm miếng bánh kẹp ở giữa khó quá đi!
Hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước, trước tiên nên ứng phó cửa ải khó khăn trước mắt, rồi tính sau vậy
- Bí thư Lưu, mời ngài!
Lang Quốc Khánh gấp rút mời gọi Lưu Vĩ Hồng đến phòng làm việc của y nghỉ ngơi, uống trà. Bởi vì là buổi tối, nên sở trưởng và chính trị viên đều không ở đây, đêm nay y là trực ban lãnh đạo
Mẹ nó chứ, vận khí ông đây thật không ra làm sao cả!
Lang Quốc Khánh không ngừng than vãn trong lòng
- Phó sở trưởng Lang, mời anh lập tức chuẩn bị phòng họp, tôi muốn ở trong này mở cuộc họp lâm thời
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh ra chỉ thị.
- Dạ dạ…
Lang Quốc Khánh lại cúi đầu khom lưng, liên thanh đáp ứng.