Quân Giáo Sinh

Chương 55: Q.2 - Chương 55: Chân tướng




— Cha đừng có hung dữ như vậy được không, đây là con dâu của cha đó.

Brian vừa thốt ra những lời này, không chỉ mình Snow xấu hổ đến mức hận không thể đem mình vùi dưới đất, mà ngay cả Drew cũng thấy vô cùng dọa người, nhịn không được hung hăng trừng mắt nhìn Brian.

Brian lập tức vươn tay, gắt gao ôm chặt bả vai Snow, dùng tư thế bảo vệ đem Snow che chở trong ngực.

Kỳ thật, những lời Brian vừa nói cũng không phải chỉ là nhất thời xúc động.

Tuy rằng y từ nhỏ đã rất nghịch ngợm, Drew tướng quân luôn luôn rống y, hung dữ với y như vậy, nhưng vừa rồi nếu không phải Snow đột nhiên đi ra từ trong tòa thành, Drew rõ ràng là đang muốn cưỡng ép mang y về. Phản ứng vừa rồi của cha quả thực rất không bình thường, giống như mình vừa tự ý xông đến một vùng cấm địa không nên vào, liên hệ với lịch sử của tòa thành này cùng hàn khí âm trầm xung quanh, đáy lòng Brian càng trở nên bất an.

— Cha đột nhiên nghiêm khắc ngăn cản mình vào thành như vậy, tòa thành này tuyệt đối không đơn giản!

Vạn nhất tòa thành này thực sự có bí mật gì, hơn nữa còn là bí mật trọng đại có liên quan đến Quân bộ, như vậy, Snow vừa rồi đi ra từ trong thành, còn mặc một thân quần áo kỳ quái, lấy tính tình chính trực của cha, nói không chừng sẽ trực tiếp chộp lấy cậu ấy đưa tới Quân bộ thẩm vấn!

Brian đương nhiên sẽ không bỏ mặc Snow bị vây trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, cho nên mới lập tức nói rõ quan hệ của hai người.

Cho dù Snow rõ ràng đang lừa gạt y, nhưng đó cũng là chuyện riêng giữa hai người bọn họ, Brian phân rõ nặng nhẹ, việc Snow giấu giếm y, sau này y sẽ âm thầm tính sổ, thế nhưng, người khác muốn động đến Snow, thì tuyệt đối không có khả năng!

Những lời mà y nói với cha, kỳ thật chỉ có một hàm ý –

Người trước mặt này có liên quan rất lớn với con trai của cha, cha muốn động thủ bắt người, xin hãy suy xét đến lập trường của con trai cha một chút!

Quả nhiên, sau khi Drew nghe Brian nói những lời này, tuy rằng rất phẫn nộ, nhưng vì là trưởng bối, nên cũng không tiện gây khó dễ cho Snow. Nhìn con trai đang gắt gao ôm thiếu niên kia vào trong lòng, Drew hơi hơi nhíu mày, xoay người nói. “Được rồi, dẫn nó về rồi nói tiếp.”

Drew để cơ giáp Lôi Xà hạ khoang điều khiển xuống, muốn mang hai người bọn họ đi cùng.

Brian vốn định lén lút thả Snow về khách sạn, nhưng cha đã nhân nhượng một bước, y cũng không thể lại tiến một thước, thật sự chọc giận đến tướng quân Drew, đành phải nhẹ nhàng cầm lấy tay Snow an ủi, thấp giọng nói. “Đi thôi, đến nhà tôi một chuyến.”

“…….” Thân thể Snow cứng đờ.

Nhìn đôi đồng tử màu xanh thẫm thâm sâu lóe lên hàn quang u ám của cơ giáp trước mắt, ở trong bóng đêm, chẳng khác nào như đang bị độc xà gắt gao nhìn chằm chằm.

Là…. Lôi Xà?

Snow đã từng nghe cha mình nói qua về đài cơ giáp này.

Số lượng cơ giáp cấp S trong đế quốc không nhiều, cậu nhớ rất rõ ràng đặc điểm riêng của chúng, đặc trưng lớn nhất của Lôi Xà chính là đôi mắt của nó, cái loại quang mang màu xanh thẫm khiếp người này có thể khiến cho trái tim người ta phát lạnh, cón có vô số vảy cứng dựng thẳng như đao nhọn trên người nó, chỉ là im lặng đứng ở chỗ này, cũng gây cho người ta một loại cảm giác áp bách cường đại tựa như có thể bị nó xông tới cắt thành mảnh nhỏ bất cứ lúc nào.

Có thể sở hữu Lôi Xà, nam nhân trước mắt này rõ ràng chính là quân đoàn trưởng quân đoàn Trường Xà –

Thượng tướng Drew Birch!

Snow hoàn toàn không ngờ tới lai lịch của Brian lại lớn như vậy.

Sở dĩ cậu lựa chọn Brian làm bạn trai của mình, đơn giản là vì Alpha Brian này tính tình tương đối tốt, không hề kỳ thị Omega và Beta, hơn nữa cả ngày đều mê mẩn nghiên cứu cơ giáp, giống như một quý công tử lười nhác, hoàn toàn không giống con cháu của một tướng lĩnh Quân bộ, hơn nữa, Brian lại rất thích cậu, mà cậu cũng… cậu cũng không chán ghét Brian.

Thời gian hai người kết giao không dài, mới chỉ hôn có hai ba lần, vừa lúc khi hôn môi cùng Brian, Snow cũng không có cảm giác ghê tởm, vốn dĩ còn nghĩ rằng mình chẳng qua là tìm một Alpha để có thể đánh dấu mình đúng lúc khi gặp tình huống ngoài ý muốn, không nghĩ tới cư nhiên lại chọc phải một người không dễ chọc.

Đứa con độc nhất của tướng quân Birch….

Người mà Snow không muốn nhìn thấy nhất chính là đám tướng quân của Quân bộ kia….

Nhìn cơ giáp khổng lồ trước mặt cùng với nam nhân vận một thân quân trang, Snow căng thẳng đến mức tay chân lạnh toát, kim tiêm gây tê trong ống tay áo còn chưa kịp lấy ra, bị ánh mắt lợi hại của tướng quân Drew đảo qua, ngón tay lập tức phát run thả trở về.

Không, không thể xúc động. Dưới tình huống như vậy, cậu không thể nào đánh gục được cả hai cha con người này, sau đó bỏ trốn mất dạng….

Trước chỉ có thể án binh bất động, tùy cơ ứng biến.

Snow rốt cuộc thở sâu, ra vẻ bình tĩnh đi theo Brian, cùng vào khoang điều khiển của Lôi Xà.

***

Tốc độ của cơ giáp cấp S quả nhiên rất nhanh, không tới ba phút, đã bay trở về thành phố trung tâm của thủ đô.

Để cơ giáp biến thành hình dạng của xe huyền phù nhanh chóng bay về phía căn nhà của gia tộc Birch, khi tới trước cửa biệt thự, Drew mới lạnh mặt đi xuống.

Brian mang theo Snow đi theo cha vào phòng khách, trong suốt toàn bộ quá trình, y vẫn gắt gao nắm chặt tay của Snow, ngón tay Snow lạnh toát, bộ dáng sắc mặt tái nhợt làm y đau lòng muốn chết, nhưng sắc mặt khó coi của cha cũng khiến cho Brian biết sự tình ngày hôm nay nhất định không đơn giản, cho nên y mới gắt gao cầm lấy tay của Snow, y sợ nếu y lỡ buông tay, thì Snow sẽ bị cha mang đi mất.

Sau khi đi vào phòng khách, Drew liền xoay người ngồi trên sô pha, nói với Snow. “Ngồi.”

Brian lập tức kéo Snow đến bên sô pha ngồi xuống, xoay người rót một ly nước ấm đưa cho cậu, đặt tay trên vai cậu nhẹ nhàng đè xuống, thấp giọng nói. “Trước uống chút nước ấm đi, nhìn cậu đã lạnh thành như vậy rồi.”

Snow nhận lấy cốc nước, quả nhiên phát hiện tay mình đã sớm lạnh cóng đến mất đi cảm giác.

Uống vào mấy ngụm nước ấm, thân thể rốt cục cũng cảm thấy ấm áp hơn, gương mặt vốn tái nhợt dần dần khôi phục chút huyết sắc, ngón tay cứng đơ cũng trở nên linh hoạt hơn, Snow lúc này mới mở miệng nói. “… Cảm ơn.”

Brian nở nụ cười. “Với tôi mà còn nói cảm ơn cái gì.”

Nói xong liền an vị bên cạnh cậu, kéo những ngón tay thon dài lạnh lẽo của cậu qua, đau lòng nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay bao lại, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói. “Cậu đừng khẩn trương, tính tình lão cha của tôi chính là như vậy, vừa rồi có hơi hung dữ một chút… Đừng sợ, có tôi ở đây, ông ấy sẽ không làm gì cậu đâu.”

Snow. “………”

Được Brian an ủi khiến cho Snow vốn đang khẩn trương dần dần bình tĩnh trở lại. Ngẩng đầu, chỉ thấy tướng quân Drew đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình, Snow dời tầm mắt, tiếp tục đem lực chú ý đặt vào cốc nước trong tay.

Drew thấp giọng hỏi. “Cậu tên là gì?”

Snow còn chưa kịp trả lời, Brian đã chen ngang. “Cậu ấy tên là Snow, chúng con kết giao đã một tháng rồi, cha à người đừng hỏi vội, cậu ấy còn chưa có ăn cơm, con dẫn cậu ấy đi ăn chút gì đã.”

Drew nhíu mày nói. “Con câm miệng lại đi, ta không có hỏi con!”

Brian giống như tiểu dã thú bị thương trừng ông.

Ánh mắt hai cha con giao nhau, trong không khí nhất thời xẹt qua một trận điện quang hỏa thạch.

Sự bảo vệ lộ liễu của Brian khiến cho đáy lòng Snow có chút ấm áp, nhẹ nhàng nắm lấy tay Brian. cậu ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói. “Tướng quân, ngài có điều gì muốn hỏi, xin cứ hỏi đi.”

— Bộ dáng bình tĩnh của thiếu niên trái lại khiến cho Drew có chút giật mình.

Đối mặt với câu hỏi chẳng khác nào thẩm vấn của đại tướng quân Quân bộ, thiếu niên mới gần mười tám tuổi này cư nhiên lại có thể bảo trì bình tĩnh như vậy, quả thật là rất hiếm có. Hơn nữa, ánh mắt lạnh lùng thản nhiên này, Drew chẳng hiểu sao lại cảm thấy…. dường như có chút quen thuộc….?

Đôi mắt thiếu niên có màu lam tựa như bầu trời, mái tóc bạch kim hơi xoăn mềm mại phủ bên tai, dung mạo thanh tú nhã nhặn, làm cho trên người cậu lộ ra một tia phong độ thản nhiên của người có trí thức, một thân quần áo màu đen càng tôn thêm làn da trắng nõn của cậu.

Không giống như mấy đứa con kiêu ngạo ương ngạnh của những vị tướng quân Quân bộ, cũng không giống con cái nhà giàu ẻo lả quần áo lụa là, thiếu niên trước mặt rõ ràng được giáo dục rất tốt, cũng không biết cha mẹ cậu là ai, đứa nhỏ này thoạt nhìn vô cùng hiểu chuyện.

Drew cũng hiểu được một chút vì sao con trai của mình lại thích cậu ta.

Bản thân mình năm đó cũng bị Berg mê đảo đến muốn chết muốn sống, mặt dày chạy đến tìm Trand cầu hôn, còn không phải là vì coi trọng loại cá tính bình tĩnh này của Berg? Khung cảnh Berg cúi đầu nghiên cứu bản vẽ cơ giáp kia, biểu tình nhu hòa trên mặt, khiến cho Drew vốn xông pha chiến trường đã quen đột nhiên có loại dục vọng mãnh liệt muốn đem ông cưới về xây dựng một gia đình.

Brian gắt gao ôm bả vai Snow, ánh mắt toàn là ý tứ “Cha dám động đến cậu ấy con sẽ liều mạng với cha”……

Drew tâm tình phức tạp nghĩ, con trai của ông chắc đã hoàn toàn mê muội rồi đi.

Cái này quả thật là khó xử….

Cá tính của Drew luôn luôn ngay thẳng, giải quyết việc công từ trước tới giờ chưa từng nương tay, nhưng Brian nếu thật lòng yêu Snow, chuyện này quả thật là làm khó ông. Thành Lạc Hà, nơi đó chính là tổng bộ của Mạch nước ngầm, số người biết được bí mật này không tới mười người, Quân bộ vẫn còn đang lùng bắt dư nghiệt của tổ chức Mạch nước ngầm, đứa nhỏ Snow này nếu thật sự có quan hệ với tổ chức đó, mình bây giờ bỏ qua cho nó, cũng coi như là vì tình riêng mà phạm pháp?

Drew trầm mặc một lát, mới hỏi. “Snow, cậu đến thành Lạc Hà làm gì?”

Snow nhẹ giọng đáp. “Ông bà ngoại của tôi trước đây từng ở thành Lạc Hà một thời gian, vừa lúc gặp phải trận virus năm mươi năm trước, bất hạnh qua đời…. Lần này đi ngang qua thủ đô, tôi muốn trở lại thành Lạc Hà xem một chút, nếu như có thể, thì tìm xương cốt của bọn họ mang về gia hương để an táng.”

Drew biết rất rõ Snow chỉ đang viện cớ, nhưng cũng không có cách nào để vạch trần cậu.

Nhìn vẻ mặt đau lòng của Brian, lồng ngực Drew càng nghẹn thêm một trận khó chịu – Thằng con ngu ngốc này! Nó nói gì thì con liền tin cái đó, sớm hay muộn con cũng bị nó bán còn giúp nó đếm tiền!

Drew nhịn không được nhíu mày, hỏi. “Snow, ta hỏi cậu một lần nữa, cậu tới thành Lạc Hà làm gì? Nói thật!”

Brian ngẩng đầu lên, ngữ khí bất mãn nói. “Cậu ấy không phải mới nói rồi sao?”

Drew vừa muốn nổi giận, một thanh âm lãnh đạm đột nhiên truyền tới bên tai. “Đêm hôm rồi mấy người còn ồn ào cái gì?”

Berg vừa tắm rửa xong đang định đi ngủ, lại nghe thấy trong phòng khách tựa hồ có tiếng cãi nhau. Brian từ nhỏ đã nghịch ngợm, Drew lại thẳng tính, thường xuyên tức giận rống nó, Berg đã sớm quen với việc hai cha con nhà này to tiếng, nhưng hôm nay dường như lại có gì đó khác biệt, mùi thuốc súng dày hơn một chút.

Berg mặc áo ngủ đi ra ngoài nhìn, lại kinh ngạc phát hiện trong phòng khách còn có một thiếu niên — thiếu niên kia dung mạo thanh tú, sắc mặt có chút tái nhợt, đang được nhi tử gắt gao ôm vào trong ngực.

Berg liếc mắt nhìn Brian, thản nhiên hỏi. “Làm sao vậy?”

Brian vội vàng cười lấy lòng, nói. “Ba, để con giới thiệu, cậu ấy là Snow, người yêu hiện tại của con. Con trai người đối với cậu ấy nhất kiến chung tình, chúng con đã kết giao gần một tháng. Đúng rồi, cậu ấy là học viên viện y học của St. Romia, ở cùng ký túc xá với con và Caesar.” Nói xong liền thấp giọng ở bên tai Snow giới thiệu. “Đây là baba Omega của tôi, mau chào hỏi ông ấy đi.”

Berg quay đầu nhìn về phía Snow, Snow cũng ngẩng đầu lên.

Có lẽ bởi vì cùng là Omega, cho nên khi Snow đối diện với tầm mắt của nam nhân, cũng không giống vừa rồi cảm thấy sau lưng phát lạnh, trái lại còn có chút ngượng ngùng, nghe Brian nói nhất kiến chung tình gì đó, Snow lại càng xấu hổ hơn, lỗ tai hơi hơi đỏ lên.

“….. Chú.” Snow cứng ngắc chào hỏi Berg.

Berg thấy lỗ tai thiếu niên đỏ lên, nhịn không được nở nụ cười.

Đứa con ngốc nghếch này của mình cư nhiên thông suốt rồi, thích một thiếu niên dễ nhìn lại nhã nhặn như vậy, thiếu niên này nhìn qua tính cách có vẻ hướng nội, đoán chừng là do Brian mặt dày quấn lấy, mới truy được đến tay đi?

Brian thấy Snow cúi đầu, vội vàng nhéo nhéo lòng bàn tay cậu, mỉm cười nói. “Đừng khẩn trương, baba tôi tính tình rất tốt, sẽ không hung dữ với cậu như cha tôi đâu.” Nói xong còn liếc mắt nhìn người cha hung dữ kia một cái.

Drew. “…….”

Snow. “……..”

Loại cục diện này thật sự là rất không tự nhiên.

Không khí vừa rồi còn giương cung bạt kiếm, cha con hai người thiếu chút nữa là lao vào đánh nhau, Snow ở bên ngoài ra vẻ bình tĩnh, trên thực tế lại rất sợ hãi, cậu sợ tướng quân Drew trong cơn giận dữ sẽ trực tiếp bắt mình giam lại. Kết quả, Berg vừa xuất hiện, Brian cư nhiên mặt dày đem cục diện xoay lại thành cảnh tượng “Mang con dâu về nhà gặp gia trưởng” vô cùng quỷ dị.

Thấy Berg ôn hòa nhìn Snow, Brian lại gắt gao đem cậu ta bảo vệ trong ngực, Drew đã hoàn toàn không còn biện pháp tiếp tục “thẩm vấn”, đành phải dùng sắc mặt cứng ngắc ngồi ở bên cạnh không nói lời nào.

Berg đi tới ngồi xuống sô pha, nhẹ giọng hỏi. “Snow, tên cháu có nghĩa là tuyết phải không?”

Snow xấu hổ gật đầu đáp. “Đúng vậy…”

Berg tiếp tục hỏi. “Nhà cháu ở đâu?”

Snow đáp. “Ở tinh cầu Oman….”

Berg hiểu rõ nói. “Chẳng trách lại lấy tên này, quê của cháu chắc là thường có tuyết rơi phải không.”

Snow đáp. “Vâng.”

Berg khẽ cười cười. “Có đói bụng không? Có muốn ăn chút đồ ăn khuya hay không?”

Snow bị nam nhân nhìn bằng ánh mắt ôn hòa thực không tự nhiên, vội vàng gục đầu xuống nói. “Không cần….”

Berg quay đầu nói với Brian. “Đi lấy chút đồ ăn cho Snow, sau đó dẫn nó đi nghỉ. Ở lại khách phòng cạnh phòng con đi, đã trễ thế này, có chuyện gì ngày mai lại nói.”

“Đã biết, baba!” Brian như được đại xá, lập tức mang theo Snow xoay người rời đi.

Drew vừa muốn ngăn cản, lại bị Berg lạnh lùng liếc qua, đành phải xấu hổ ngồi trở lại.

***

Thẳng cho đến đi Brian và Snow rời khỏi phòng khách, Berg lúc này mới khẽ thở dài, đứng dậy đi đến trước mặt Drew, gọi ông trở về phòng ngủ, đóng cửa lại, hỏi. “Nói đi, rốt cuộc là làm sao?”

Drew ho khan một tiếng, hạ giọng nói. “Vừa rồi anh theo sau con, nó cư nhiên lại chạy tới thành Lạc Hà.”

Sắc mặt Berg hơi đổi. “Tử thành? Nó chạy tới chỗ đó làm gì?”

Drew nhíu mày nói. “Là đi đón Snow. Snow này cư nhiên lại đi ra từ trong thành Lạc Hà, anh nghi ngờ, nó là cá lọt lưới trong số đám con cháu của tổ chức Mạch nước ngầm năm đó, ngoại trừ thành viên của Mạch nước ngầm ra, những người khác không thể nào biết được cách ra vào thành.”

Drew dừng một chút, nói tiếp. “Anh vốn muốn hỏi Snow một cách rõ ràng, kết qua cái thằng xú tiểu tử Brian kia lại không chịu để anh tra hỏi, anh đoán Brian cũng không biết chi tiết về tình trạng của Snow, tưởng rằng Snow xảy ra chuyện nên mới liều lĩnh chạy tới cứu nó.”

Berg hơi hơi nhíu mày. “Nếu Snow thật sự là đời sau của Mạch nước ngầm, nó chắn chắn là Omega, nhưng chất dẫn dụ trên người nó lại….”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Drew lập tức đưa ra kết luận. “Thuốc ức chế?”

Berg gật gật đầu. “Từ khi thuốc ức chế bị cấm sử dụng hoàn toàn, rất nhiều loại dược phẩm nằm trong phương pháp chế tạo nó đều bị liệt vào phạm vi dược phẩm bị cấm, trên thị trường không thể nào mua được, chỉ có căn cứ dưới lòng đất của thành Lạc Hà mới lưu trữ một lượng lớn nguyên vật liệu để chế tạo nó.” Berg dừng một chút, có chút đăm chiêu, nói “Xem ra, đứa nhỏ Snow này lén lút chạy về thành, rất có khả năng là để tìm thuốc ức chế.”

Drew trầm mặc một lát, thấp giọng nói. “Rõ ràng nó đã trốn tránh sự quản chế của hiệp hội cơ giáp, lén lút tiêm thuốc ức chế trà trộn vào trường quân đội, một khi bị người khác phát hiện, tuyệt đối sẽ là trọng tội.”

Berg ngẩng đầu nhìn Drew. “Anh định xử lý thế nào?”

“Ấn theo quy củ thì hẳn là nên giao cho tòa án quân sự.” Drew sờ sờ mũi, “Anh là thượng tướng Quân bộ, thấy người công khai vi phạm điều lệ của Quân bộ, vốn nên xử trí theo luật….”

Berg cắt ngang lời ông. “Nếu anh thật sự xử lý nó theo luật, con tuyệt đối sẽ trở mặt với anh.”

Drew. “…….”

Berg nhìn thằng vào mắt ông. “Ở trong lòng của anh, quy củ của Quân bộ vĩnh viễn là quan trọng nhất?”

Drew sắc mặt cứng ngắc nói. “Anh là một quân nhân, lại còn là tướng quân, nếu bản thân anh cũng vì tình riêng mà phạm pháp, làm sao có thể khiến cho thuộc hạ tin phục?! Anh không thể bởi vì nhất thời mềm lòng… mà vi phạm nguyên tắc làm việc của mình.”

Drew dừng một chút, thấp giọng nói. “Chuyện này em đừng quản, anh sẽ xử lý tốt.”

Berg bình tĩnh nhìn ông, cái loại ánh mắt bình tĩnh mà lãnh đạm tựa như dao nhọn này khiến Drew cả người khó chịu, Drew tránh đi tầm mắt của ông, vừa muốn xoay người rời đi, lại nghe Berg đột nhiên nói. “Drew, anh có nghĩ tới hay không, năm đó Quân bộ muốn một lưới tiêu diệt toàn bộ Mạch nước ngầm, rõ ràng kế hoạch được giữ vô cùng cẩn mật, tại sao lại có nhiều Omega lén lút trốn thoát được như thế?”

Drew quay đầu lại. “….. Em nói cái gì?”

Berg bình tĩnh nói. “Là em mật báo với bọn họ.”

Drew. “…..”

Berg tiếp tục nói. “Anh có nghĩ tới hay không? Hắc Long trung thành và tận tâm với Rawson như vậy, tại sao Lăng Vũ lại có thể thành công khống chế Hắc Long trốn khỏi thiên hà Cepheus? ….. Bởi vì, em đã trộm lấy thể phục chế của Hắc Long từ hiệp hội cơ giáp, tạo ra một đài cơ giáp giống y hệt Hắc Long. Thứ Lăng Vũ mang đi, chính là thể phục chế kia.”

Drew. “………”

Berg tiến lên một bước, khẽ cười một chút, ngón tay thon dài nhẹ nhàng sờ lên mặt Drew, ngữ khí ôn hòa nói. “Em chính là người mà Quân bộ tìm kiếm nhiều năm, chức vụ chỉ sau giáo sư Sean, thủ lĩnh thứ hai của tổ chức Mạch nước ngầm.”

Drew khiếp sợ mở to hai mắt!

Chỉ trong nháy mắt kia, vùng da trên mặt đột nhiên hơi hơi tê dại, thân thể giống như bị rút hết sức lực, yếu ớt ngã xuống đất!

….. Thuốc mê thần kinh.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Drew tựa hồ nghe được thanh âm của Berg ở bên tai nhẹ giọng nói. “Thực xin lỗi.”

***

Giờ phút này, Brian đang ân cần chuẩn bị đồ ăn khuya cho Snow. Hôm nay thọ yến của ông nội kỳ thật còn rất nhiều đồ ăn ngon, chỉ cần hâm nóng lại là được rồi, nhưng Brian lại không muốn để Snow phải ăn đồ thừa, cư nhiên chạy tới phòng bếp tự mình làm cho cậu.

Thời điểm Snow tắm rửa xong đi ra, đã thấy trên bàn đặt một chén cháo cùng một đĩa bánh nếp.

Cháo được ninh nhừ, bên trong còn thả thêm vài miếng thịt cắt sợi rất nhỏ cùng hành lá xanh mướt, bánh nếp rõ ràng cũng là vừa chưng xong, mùi hương phả vào mặt, nháy mắt gợi lên cảm giác thèm ăn của người ta.

— Không nghĩ tới y vẫn còn nhớ rõ.

Lần trước lúc cùng Caesar và Lâm Viễn đi đến căn tin của trường ăn khuya, Snow chính là muốn ăn hai món này, một chén cháo cùng một đĩa bánh nếp, lúc ấy Brian còn nói, về sau có cơ hội sẽ tự làm cho cậu ăn… Snow vốn cho rằng lúc ấy y chỉ nhất thời vui đùa, cũng chẳng để ý đến, không ngờ tới, Brian cư nhiên lại đem tất cả những lời hứa hẹn kia đều ghi tạc trong lòng.

Giờ phút này, nhìn thức ăn khuya nóng hổi, hốc mắt Snow đột nhiên nóng lên.

Chưa có người nào từng đối tốt với cậu như vậy….

Cậu và Brian cùng một chỗ, vốn chỉ là lợi dụng Brian mà thôi, nghĩ rằng đến khi mình xảy ra chuyện, để Alpha tính tình coi như ôn hòa này đánh dấu mình đúng lúc…. Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ thật sự yêu Brian.

Brian đối với cậu tốt như vậy, lại khiến cho Snow đột nhiên có cảm giác bất an – cái loại bất an tựa như sắp bị kéo vào vực sâu vạn trượng.

Đối diện với đôi mắt sáng rỡ cùng nụ cười lấy lòng của y, chân tay Snow thậm chí lại có chút luống cuống.

Brian ân cần đưa thìa cho cậu. “Đến đến, nếm thử xem, là tôi tự tay làm.”

Snow vội vàng nhận thìa, ra vẻ bình tĩnh nói. “Tôi tự ăn được.”

Cùng một chỗ với Brian, trong lòng Snow chẳng hiểu sao lại có chút khẩn trương, không muốn đối diện với ánh mắt ôn nhu của y, đành phải ra vẻ thản nhiên cúi đầu ăn cháo. Tay nghề của Brian thực không tồi, làm bánh nếp thật sự ngon hơn gấp trăm lần so với căn tin, cho vào miệng lập tức tan ra, thơm ngọt vô cùng, quả thực là một loại hưởng thụ của đầu lưỡi.

Nơm nớp lo sợ qua một đêm, Snow đích thực cũng có chút đói bụng, rất nhanh liền ăn sạch cháo và bánh nếp.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng gõ cửa.

Brian đứng dậy mở cửa, chỉ thấy baba Berg đang đứng ở cửa, Brian vội vàng để baba mình đi vào.

Berg đi vào trong phòng, nhìn cái bát không đặt trên bàn, hỏi. “Mấy món Brian làm hợp khẩu vị chứ?”

Snow vội vàng nói. “Vâng, ăn rất ngon….”

Brian lập tức đắc ý nở nụ cười. “Tôi nói nha, tay nghề của tôi là do baba truyền thụ cho đó!”

Berg mỉm cười một chút, nói. “Brian, để Snow nghỉ ngơi đi, con ra ngoài này một chút.”

Brian nói một tiếng ngủ ngon với Snow, lúc này mới lưu luyến không rời mà ra khỏi phòng Snow, đi cùng baba.

***

Berg đưa Brian đến thư phòng ở cách vách, biểu tình nghiêm túc nói. “Về chuẩn bị một chút hành lý, mang Snow quay lại trường học. Ta đã đặt vé tàu chuyến sớm nhất, các con bây giờ trực tiếp đến trạm không gian, phi thuyền sẽ cất cánh vào 3 giờ sáng, đừng tới muộn.”

Brian kinh ngạc hỏi. “Vì, vì sao lại đuổi chúng con đi vội như vậy?”

Berg có chút bất đắc dĩ liếc nhìn con trai. “…. Ta hỏi con, con là thực lòng thích Snow chứ?”

Brian vội vàng gật đầu. “Tuyệt đối là thật lòng!”

Berg hỏi. “Con vì nó có thể làm được những việc gì? Nếu như Quân bộ muốn bắt nó thì sao?”

Brian hoảng sợ trong lòng. “….. Thân phận của của cậu ấy quả nhiên có vấn đề?”

Berg gật gật đầu. “Nếu ta đoán không sai, Snow là đời sau của tổ chức Mạch nước ngầm, nó là Omega, Quân bộ đối với Mạch nước ngầm luôn luôn là chính sách thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, trước mắt chỉ có ta với cha con biết chuyện này, về phía cha con ta sẽ xử lý tốt, con mau mang Snow đi, không được để người khác biết chuyện nó là Omega.”

Brian. “…….”

Lúc đầu khi thấy Snow nhảy ra từ bên trong tòa thành kia, đáy lòng Brian cũng rất bất an, y đã suy đoán tới vô số khả năng, tỷ như Snow kỳ thật là một đạo tặc phi thiên, hoặc là một đặc công? Hoặc cũng có thể là gián điệp do quân liên bang phái tới nằm vùng ở đế quốc? (anh bị hoang tưởng hả? =)))

Nghĩ đến nát cả óc, y cũng không nghĩ đến việc…. Snow cư nhiên là omega?!

Thấy baba biểu tình vô cùng nghiêm túc, Brian lúc này mới cứng ngắc hỏi. “Ba, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, người…. người xác định Snow là Omega? Chất dẫn dụ trên người cậu ấy rõ ràng là Beta….”

Đáy lòng Brian có chút mâu thuẫn, chất dẫn dụ là Beta thì nhất định là Beta sao? Y đột nhiên nhớ tới Caesar từng hỏi mình về vấn đề kia – có thể có một loại thuốc ức chế, giấu diếm thông qua được cửa kiểm tra huyết thanh của trường quân đội hay không?

Berg mỉm cười. “Nếu con không tin, con có thể nhìn thử xem, ở sau gáy nó có tuyến thể của Omega hay không.”

Brian giống như bị sét đánh, cứng ngắc đứng tại chỗ.

Thật lâu sau, y mới xoay người nói. “Con biết nên làm thế nào.”

Hết chương 55.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.