Quân Giáo Sinh

Chương 79: Q.3 - Chương 79: Tinh cầu không người




Lăng Vũ mơ một giấc mộng rất dài.

Trong mộng mây đen dày đặc, đất trời một mảnh tối tăm, sấm sét liên tục xé toang bầu trời, giống như muốn hung hăng bổ vỡ cả mặt đất, tiếng sấm ầm ầm đinh tai nhức óc, mưa to đổ xuống tầm tã, nháy mắt đã làm quần áo cậu ướt đẫm.

Cậu dường như lại trở về thời niên thiếu, trở về những năm tháng vô vị và đơn thuần sống ở tòa thành dưới lòng đất.

Thiếu niên trong mộng nắm dây kim loại, nhanh chóng đi qua phía trên thành Lạc Hà, mưa to táp vào người, cậu lại không để ý chút nào, thả người nhảy qua nóc nhà, hai ba cái liền lưu loát nhảy xuống đất.

Giày da tiếp xúc với mặt đất, phát ra một tiếng “ba” nhỏ thanh thúy dễ nghe, thiếu niên tùy ý lấy tay lau nước mưa trên mặt, đẩy cánh cửa kim loại nặng nề của ngôi biệt thự ra, ngồi vào cầu thang lên xuống đi đến phòng ở tại tầng một dưới lòng đất.

Lăng Vũ cao giọng nói về phía phòng bếp. “Anh, em về rồi.”

Trong phòng bếp có người đang nấu cơm, cũng là một thiếu niên dáng người thon dài, nhưng vì là song sinh khác trứng, dung mạo cũng không giống nhau, trên người thiếu niên bao quanh tạp dề màu trắng, biểu tình vô cùng nhủ hòa, quay đầu, mỉm cười nhìn em trai đã ướt sũng, tùy tay ném cho cậu một cái khăn mặt. “Nhanh lau đi, đừng để bị cảm.”

“Vâng.” Lăng Vũ nhận lấy khăn mặt lau khô tóc, xoay người đi ra ngồi ở phòng khách.

Lăng Phong nhanh chóng mang ra hai đĩa đồ ăn, củ cải xào cay và khoai tây sợi, đây là những món mà bọn họ bình thường hay ăn nhất, thực phẩm lưu trữ trong tòa thành dưới lòng đất có hạn, mấy loại thịt lại càng khan hiếm, thực đơn của anh em hai người luôn luôn đơn điệu như thế, may mà trù nghệ của Lăng Phong rất tốt, khoai tây và cải trắng đơn giản cũng có thể được hắn làm thành nhiều loại khẩu vị vô cùng đa dạng.

Lăng Phong đưa bát cơm tới trước mặt em trai, mỉm cười nói. “Hôm nay chú Sean nói với anh, thẻ thân phận giả đã làm xong, em vẫn dùng tên thật của em, còn anh lúc đến trường sẽ đổi tên là Sander, như vậy sẽ không khiến người khác nghi ngờ…. Mùa đông sang năm, chúng ta hãy đi tham gia dự thi đi. Sau này, chỉ cần chúng ta tiêm thuốc ức chế đúng hạn, là có thể lấy thận phận Beta để sống.”

Lăng Vũ nghe được thanh âm vui vẻ của chính mình nói. “Tốt quá, thật muốn nhanh đi xem thế giới bên ngoài.”

Lăng Phong cười hỏi. “Em có muốn học trường nào không?”

Lăng Vũ ngẩng đầu nói. “Em muốn thi vào học viện quân sự St. Romia, đó là trường quân đội tốt nhất đế quốc.”

Sắc mặt Lăng Phong hơi đổi. “Em điên rồi sao? Em muốn vào quân đội? Vạn nhất bị phát hiện thì….”

Lăng Vũ bình tĩnh nói. “Anh, chúng ta từ nhỏ đã định là Omega, làm bác sĩ cũng được, làm giáo viên cũng thế, một khi bị phát hiện thì chính là tội lớn…. Nếu đã như vậy, sao em lại không thể làm chuyện mình thích làm?”

Thấy anh trai trầm mặc không đáp, Lăng Vũ tiếp tục nói. “Gần đây chiến sự giữa đế quốc và liên bang đang căng thẳng, tiền tuyến đã liên tục thua trận rất nhiều năm, em muốn đi làm quân nhân, muốn điều khiển cơ giáp đến tiền tuyến đánh cho đám liên bang khốn kiếp kia phải chạy về với mẹ — đây là giấc mơ lớn nhất của em. Anh, anh đồng ý đi.”

Lăng Phong nhíu mày nói. “Thế nhưng, trong trường quân sự có rất nhiều Alpha…”

Lăng Vũ nói. “Anh yên tâm, em sẽ cách bọn họ thật xa. Hơn nữa, thuốc ức chế chú Sean cho chúng ta rất an toàn, chỉ cần ba tháng tiêm vào một lần, sẽ không ai biết em là Omega.”

Lăng Phong nhìn em trai trầm mặc thật lâu, mới thấp giọng hỏi. “Ra chiến trường, em không sợ chết sao?”

Lăng Vũ mỉm cười nói. “Em tình nguyện chết trận trên chiến trường. Bị giam lỏng ở nhà giống những Omega khác, làm một cái máy sinh đẻ….. Anh không cảm thấy như vậy còn đáng sợ hơn sao?”

***

“Anh, chúng ta từ nhỏ đã không có cha mẹ, anh là người thân duy nhất trên đời của em… Nếu có một ngày, em thật sự xảy ra chuyện trên chiến trường, anh cũng đừng đau buồn…. Bởi vì, đối với Lăng Vũ, như vậy mới thật sự là cái chết có ý nghĩa…..”

“Anh…..”

Lăng Phong đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Hắn cũng mơ thấy những ngày niên thiếu kham khổ lúc còn sống với Lăng Vũ ở tòa thành dưới lòng đất.

Trận càn quét của virus SAV-II năm đó đã cướp đi sinh mệnh của cha bọn họ, mẹ cũng qua đời do thân thể suy yếu sau khi sinh ra anh em hai người, họ là do một tay giáo sư Sean thân là Beta nuôi lớn.

Từ nhỏ hắn và Lăng Vũ đã sống nương tựa vào nhau, coi người kia là người thân duy nhất của mình.

Bọn họ đã cùng nhau vượt qua mười tám năm đằng đẵng sống dưới lòng đất ngột ngạt tăm tối, sau này lại thi vào những chuyên ngành khác nhau để học tập, sau khi đến trường hai người rất ít khi liên lạc để tránh bị người khác phát hiện, thế nhưng, cảm ứng tâm linh kỳ diệu giữa bọn họ, lại chưa từng bị cắt đứt.

Cho dù cách nhau rất xa rất xa, hắn cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của người kia, cảm ứng được hơi thở sinh mệnh của người kia.

Thế nhưng giờ phút này…..

Loại cảm ứng đó đột nhiên bị cắt đứt.

Giống như người em trai sinh đôi ra đời cùng một ngày với mình kia, đột nhiên biến mất trên thế giới này.

Lăng Phong kinh ngạc ngồi trên giường, nước mắt không ngừng trượt xuống khóe mắt, bất tri bất giác, trên mặt đã sớm thành một mảnh lạnh lẽo.

Đột nhiên, một cánh tay hữu lực thò đến từ phía sau, gắt gao ôm lấy bờ vai hắn, đồng thời, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua hai má hắn, động tác ôn nhu thay hắn lau đi nước mắt đang không ngừng rơi trên khóe mi.

Bên tai vang lên thanh âm ôn nhu trầm thấp của Udyr. “Em làm sao vậy? Gặp phải ác mộng sao?”

Lăng Phong cúi đầu xuống, run rẩy ôm lấy Udyr, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của đối phương.

Hắn có thể cảm nhận được em trai đang gặp nguy hiểm rất lớn, thậm chí còn cảm thấy, dường như cậu đã không còn dấu hiệu sự sống….

Anh em sinh đôi sống nương tựa vào nhau nhiều năm, có thể cảm ứng được sự tồn tại của nhau, giờ loại cảm ứng này đột nhiên biến mất, phảng phất như trái tim bị khoét đi một khối máu thịt, phảng phất như nửa linh hồn đã bị người ta rút ra khỏi thân thể….

Lăng Phong chỉ cảm thấy đáy lòng vô cùng trống trải.

Em trai sinh đôi có thể đã mất, suy nghĩ như vậy, khiến hắn đau đớn đến cơ hồ muốn chết đi.

Udyr cảm nhận được nam nhân trong lòng đang không ngừng run rẩy, vội vàng đau lòng ôm chặt hắn, ngón tay thon dài liên tục vuốt ve mái tóc hắn, dịu dàng an ủi. “Được rồi, đừng đau lòng….. Anh ở đây…. Đừng đau lòng….”

Kiên nhẫn trấn an một lúc lâu, rốt cuộc cũng khiến cho cảm xúc của Lăng Phong thoáng bình tĩnh trở lại.

Đúng lúc này, máy truyền tin của Udyr đột nhiên sáng lên, là mệnh lệnh triệu tập hội nghị khẩn cấp đến từ Quân bộ.

Loại mệnh lệnh triệu tập khẩn cấp này, chỉ có những sĩ quan đã trên “thượng tướng cấp bốn sao” – cũng chính là quân đoàn trưởng của các đại quân đoàn mới có tư cách đưa ra, sau khi đưa ra, các quân đoàn trưởng khác cũng bắt buộc phải làm theo. Trong mật mã của lần triệu tập này có dấu hiệu huy chương hình tia sét màu tím, cho thấy người tuyên bố lệnh triệu tập khẩn cấp chính là quân đoàn trưởng quân đoàn Lôi Đình – thượng tướng August Olav.

Udyr hơi hơi nhíu mày, ôn nhu nói. “Quân bộ có hội nghị khẩn cấp, anh phải đi ra ngoài một chút…. Thời gian còn sớm, em ngủ tiếp một lát đi, đừng nghĩ nhiều…..”

Udyr nhẹ nhàng đỡ Lăng Phong nằm xuống giường, đắp chăn cho hắn, lại an ủi cúi người hôn lên trán hắn, lúc này mới xoay người mang theo máy truyền tin đến phòng chỉ huy kín.

Khởi động quyền hạn cấp cao nhất, Udyr trực tiếp kết nối đến phòng họp hư cấu của tổng bộ.

Rất nhanh, các vị tướng quân khác cũng đến đông đủ trong vòng năm phút.

“Rốt cuộc là có việc gì gấp? Cần phải hơn nửa đêm tuyên bố mệnh lệnh triệu tập khẩn cấp sao?” Ánh mắt Drew đảo qua phòng họp, nghi hoặc nhìn về phía August, “Nguyên soái đâu?”

August nghiêm túc nói. “Đây cũng là nguyên nhân tôi triệu tập các vị, Quân bộ vừa nhận được tin tức từ tiền tuyến, nguyên soái Rawson dẫn dắt quân đoàn Vinh Quang, thành công chiếm lĩnh căn cứ quân sự của liên bang ở tinh cầu Namics.”

Udyr mỉm cười, quay đầu nhìn về phía gã. “Đó là một tin tốt, không phải sao?”

August nhíu mày nói. “Tuy rằng quân đoàn Vinh Quang đã chiếm lĩnh thành công tinh cầu Namics, thế nhưng, Rawson điều khiển Hắc Long bị hai vị thượng tướng liên bang cưỡng ép đẩy vào trùng động vũ trụ Isville, chỗ đó gần đây thường xuyên xảy ra chấn động không gian trên cấp tám, trung tướng Victor dẫn theo đội cận vệ tìm kiếm cả đêm ở xung quanh thiên hà, nhưng vẫn không phát hiện được tung tích của Rawson, chỉ sợ Rawson đã….”

Bên trong phòng họp đột nhiên trở nên im lặng.

Một lát sau, Udyr mới thu lại tươi cười, thấp giọng nói. “Ý của anh là, Rawson đã táng sinh trong trùng động?”

August gật gật đầu. “Đây là khả năng lớn nhất.”

Drew lập tức nhíu mày nói. “Tôi không tin Rawson sẽ chết như vậy! Trước khi tìm thấy xác của Hắc Long, mọi chuyện đều chưa thể kết luận! Cho dù trong trùng động vũ trụ xảy ra chấn động không gian, lấy trình độ điều khiển cơ giáp của Rawson, cũng có thể sẽ đào thoát thành công…. không phải sao?”

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng Drew lại lo lắng siết chặt nắm tay.

Đối với người bạn quen biết từ hồi đại học kia, Drew cực kỳ rõ ràng trình độ điều khiển cơ giáp của Rawson. Nhưng dù sao uy lực của chấn động không gian cũng rất lớn, đừng nói cơ giáp cấp S, ngay cả mẫu hạm hàng không cũng không thể chịu được.

Nếu Rawson thật sự gặp phải chấn động không gian, kết quả chỉ có thể là cùng Hắc Long bị tiêu diệt thành mảnh vụn….

August trầm mặc một lát, mới nói. “Nguyên soái có uy vọng rất cao đối với dân chúng đế quốc, chuyện này không phải chuyện nhỏ. Tôi triệu tập các vị tướng quân, chính là muốn thương thảo một đối sách…. Các vị có đề nghị gì?”

Udyr nghĩ nghĩ, nói. “Tôi cho rằng, trước khi chuyện này có chứng cứ xác thực, tạm thời không nên công bố với bên ngoài, để tránh ảnh hưởng đến cảm xúc của dân chúng. Quân đoàn Vinh Quang tiếp tục đóng ở tinh cầu Namics, toàn lực tìm kiếm tung tích của nguyên soái Rawson. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

August gật gật đầu. “Tôi đồng ý với ý kiến của tướng quân Udyr.”

Drew cũng gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Đúng lúc này, thượng tướng Evan Stoke, quân đoàn trưởng quân đoàn Ảo Ảnh ngồi ở phía bên phải đột nhiên mở miệng nói. “Căn cứ quân sự ở tinh cầu Namics trước mắt do quân đoàn Vinh Quang đóng giữ, còn phải phái một lượng lớn nhân lực đi tìm tung tích nguyên soái, vạn nhất quân liên bang triệu tập viện binh đánh lén, quân đoàn Vinh Quang song quyền khó địch lại bốn tay, chẳng phải là thất bại trong gang tấc?”

Bên trong phòng họp lại trở nên trầm mặc.

Một lát sau, mới vang lên thanh âm trầm thấp ổn trọng của Drew. “Việc truy tìm tung tích nguyên soái, cứ giao cho quân đoàn Trường Xà phụ trách đi.” Drew ngồi thẳng người, quay đầu nhìn Evan, nói. “Gần đây tôi không bận rộn quân vụ, đúng lúc có thể đến tinh cầu Namics trợ giúp quân đoàn Vinh Quang.”

Evan gật gật đầu, mỉm cười nói. “Như vậy cũng tốt, nếu tinh cầu Namics đã bị quân đoàn Vinh Quang công chiếm, chúng ta cũng nên làm tốt công tác phòng thủ, để tránh cho công sức vất vả của nguyên soái bị lãng phí.”

Drew nói. “Sau khi tôi trở về sẽ chỉnh đốn quân đoàn một chút, ngày mai liền xuất phát.”

August nói. “Vậy hãy hạn định thời gian một tháng đi, nếu sau một tháng vẫn không có tung tích của nguyên soái, Quân bộ chỉ có thể tuyên bố tin tức nguyên soái Rawson đã hi sinh…. Các vị thấy thế nào?”

Tất cả mọi người gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Lúc này August mới thấp giọng nói. “Tan họp đi.”

Sau khi rời khỏi phòng họp, Udyr cúi đầu trầm tư một lát, lại lén liên lạc tới máy truyền tin của Drew.

Drew nhìn nam nhân mặc quân trang màu trắng xuất hiện trong màn hình, nghi hoặc hỏi. “Udyr? Có chuyện sao?”

Udyr thấp giọng nói. “Tôi nghi ngờ lần xuất chinh này của quân đoàn Vinh Quang cũng không đơn giản, nguyên soái không rõ tung tích, rất có thể là bị người khác ám toán.”

Drew ngưng một chút. “Bị người khác ám toán?”

Udyr gật gật đầu. “Hắc Long của nguyên soái có năng lực không chiến cực kỳ mạnh mẽ, cho dù đối đầu với bất kỳ một đài cơ giáp cấp S nào cũng có phần thắng rất lớn, hắn bị buộc phải đi vào trùng động vũ trụ, hiển nhiên, quân địch phải có trên hai đài cơ giáp cấp S – nói cách khác, sau khi quân đoàn Vinh Quang đến tinh cầu Namics, đã ngoài ý muốn rơi vào vòng vây của trên hai quân đoàn, mà đúng lúc trùng động vũ trụ Isville gần đây thường xuyên xảy ra chấn động không gian, tin tức này không ai trong chúng ta biết được, rõ ràng, Rawson cũng không biết chuyện đó….”

Drew nhíu mày nói. “Ý của anh là, Rawson bị buộc phải vào trùng động – là kế sách mấy kẻ liên bang đó đã sớm tính sẵn?”

Udyr gật gật đầu. “Flamischer luôn luôn quỷ kế đa đoan, vẫn muốn dồn Rawson vào chỗ chết. Lần này anh mang quân đoàn Trường Xà đến tinh cầu Namics, cần phải thật cẩn thận, nếu phát hiện tung tích của nguyên soái Rawson, tạm thời không nên báo cáo với Quân bộ.”

Udyr dừng một chút, hơi hơi nheo mắt nói. “Tôi nghi ngờ, Quân bộ…. có nội quỷ.”

***

Trên tinh cầu không biết, sâu trong rừng rậm.

Lăng Vũ bị giấc mộng dài quấy nhiễu, cảnh tượng trong mộng trở nên vô cùng hỗn độn, có đoạn thời gian trước đây sống nương tựa lẫn nhau với anh trai, có những ngày ở trường quân đội nghiêm túc học tập cùng Rawson, còn có năm tháng thanh xuân xung phong giết địch trên chiến trường…..

Mộng cảnh cuối cùng lại trở về trùng động vũ trụ tối tăm kia.

Cậu điều khiển cơ giáp của mình, liều mạng tìm kiếm người kia, thế nhưng, xung quanh chỉ còn lại một mảnh tối đen đáng sợ, vô số mảnh vụn và hài cốt hình thành nên một cơn lốc xoáy cơ hồ muốn nuốt chửng cậu, thần kinh như bị dao cắt, trong đầu truyền đến từng đợt đau đớn bén nhọn….

Bên tai vang lên thanh âm quen thuộc của cơ giáp Hắc Long. “Chủ nhân, hệ thống cân bằng đã hỏng, ta không thể đột phá áp lực của trùng động vũ trụ, ngươi mau sử dụng khoang thuyền dự bị rời khỏi đây đi!”

Lăng Vũ nhíu mày nói. “Ta…..”

Ta không thể bỏ lại ngươi…..

Những lời này còn chưa nói xong, vô số tuyến thần kinh màu đen đã quấn quanh thân thể cậu, cưỡng ép đưa cậu vào khoang thuyền dự bị, cơ giáp Hắc Long lợi dụng một tia năng lượng cuối cùng và ý chí mạnh mẽ, bắn ngược khoang thuyền chạy trốn ra ngoài!

Oanh — !

Thanh âm chói tai đó, là thanh âm đài cơ giáp khổng lồ kia bị áp lực của chấn động không gian, ép thành mảnh vụn sao…..?

“Không…..” Lăng Vũ đột nhiên cúi đầu rên rỉ ra tiếng.

Sắc mặt của cậu càng trở nên tái nhợt, răng nanh cắn chặt môi dưới, lông mi dày rậm vẫn không ngừng run lên….

Khác với vị tướng quân bình tĩnh mà kiêu ngạo khi chỉ huy quân đoàn ngày thường kia, lúc này, Lăng Vũ cạn kiệt tinh thần sau khi bị giấc mộng quấy nhiễu, cuộn thân thể lên, nhẹ nhàng cau mày, thoạt nhìn có loại yếu ớt khiến người ta đau lòng.

Rawson cúi đầu liếc mắt nhìn nam nhân trong lòng, nhẹ nhàng ôm cậu lên.

Hắc Long đột nhiên nói. “Chủ nhân, năng lượng trong cơ thể ta chỉ còn có 10%, có cần duy trì hình thái hiện tại hay không?”

Cơ giáp cấp S có thể tự do biến hình, lúc ở trong công tắc không gian tiêu hao ít nhất, sau khi biến hình thể tích càng lớn thì năng lượng dùng để duy trì hình thái cơ giáp tất nhiên cũng càng nhiều. Vừa rồi, khi Hắc Long chiến đấu đã biến hình thành thể tích lớn nhất, lại thêm lúc xuyên qua trùng động vũ trụ đã mở quá nhiều hệ thống, thân thể phải chịu những tổn thương khác nhau….

Năng lượng có sẵn trong thân thể cơ giáp đã tiêu hao gần hết, năng lượng dự trữ cũng chẳng còn bao nhiêu.

10%…..

Rawson nhíu mày một chút, nhanh chóng bình tĩnh ra quyết định. “Trước hết ngươi cứ về trong công tắc không gian, đóng kín các hệ thống khác, chỉ để lại hệ thống điều tra, khi nào cần ta sẽ gọi ngươi ra.”

“Vâng.” Hắc Long trở lại trong công tắc không gian trên chiếc nhẫn của chủ nhân, chỉ mở hệ thống điều tra và đèn chiếu sáng trên chiếc nhẫn.

Rawson nương theo ngọn đèn của chiếc nhẫn, ôm Lăng Vũ đi về phía trước vài bước, ở cách đó không xa phát hiện một hang núi.

Trên tinh cầu thần bí này cây cối rậm rạp, bây giờ lại là đêm tối, để tránh xuất hiện những sinh vật ngoại tinh tập kích con người, Rawson bảo Hắc Long tiến hành dò xét đơn giản trong hang núi, biết được bên trong không có vật thể sống, lúc này mới thả lỏng ôm Lăng Vũ đi vào.

— Ngoài dự đoán là, cái hang này còn lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Trên vách tường xung quanh khảm nạm vô số khối đá hình thù kỳ quái, trên mặt đá tản ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, đỏ, lam, xanh lơ, ánh sáng của các loại khoáng thạch kỳ dị chiếu sáng cả sơn động, giống như một tòa cung điện hoa mỹ.

Rawson nhẹ nhàng đặt nam nhân trong lòng xuống một tảng đá lớn, ngồi ở bên cạnh cậu, để cậu dựa vào lòng mình.

Cúi đầu nhìn khuôn mặt cậu có vẻ tái nhợt, Rawson nhất thời cũng không biết nên nói gì mới tốt.

Bộ dáng nam nhân này kỳ thật rất dễ nhìn, ngũ quan vốn đã tinh xảo, lại thêm nhiều năm làm quân nhân, trên người cậu không có chút khí tức nhu nhược nào của Omega, bộ dáng mặc quân trang trái lại có vẻ anh khí bức người.

Lông mi thuôn dài, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng cùng với chiếc cằm mảnh khảnh, tất cả đều quen thuộc như vậy…..

Rawson cẩn thận lấy tay lau mồ hôi chảy ra trên trán Lăng Vũ.

Khi còn niên thiếu đã thầm mến Lăng Vũ nhiều năm, sau này dưới tình huống ngoài ý muốn chiếm giữ và đánh dấu cậu, tiếp đó là mười chín năm đằng đẵng chia lìa. Nếu không phải Tiểu Viễn xuất hiện, Rawson căn bản không nghĩ tới, có một ngày mình cư nhiên còn gặp lại được Lăng Vũ.

Lúc này, nhìn nam nhân mình yêu thương nhiều năm mang thần sắc thống khổ tựa vào lòng mình, Rawson phát hiện, mình cư nhiên chỉ biết đau lòng cho cậu, lại căn bản không thể trách cứ cậu.

Thậm chí còn không thể hỏi cậu –

Tại sao trước đây lại muốn ra đi? Tại sao không nói cho tôi biết sự tồn tại của Tiểu Viễn?

Trong lòng em có từng thích tôi?

Cho dù là một chút cũng được?

Thế nhưng, mấy vấn đề này, Rawson căn bản không hỏi được.

Khi đối mặt với sinh tử, tất cả những điều này đều trở nên vô cùng nhỏ bé. Thành công trốn thoát khỏi trùng động vũ trụ, đã là ân huệ mà trời cao ban cho bọn họ.

Chỉ cần…. Cậu còn sống….

Bọn họ đều còn sống….

Giống như có cảm ứng, lông mi của nam nhân trong lòng nhẹ nhàng run lên, đột nhiên mở mắt.

Vẫn là đôi mắt đen láy trong veo như trong ký ức.

Chỉ là lúc này, đôi mắt kia có chút mờ mịt, ánh mắt lăng lăng dừng trên mặt Rawson vài giây, sau đó mới phục hồi tinh thần. giống như bị điện giật đẩy mạnh vòng ôm của Rawson, đứng lên khỏi mặt đất.

Ánh mắt đề phòng của Lăng Vũ đảo qua xung quanh, phát hiện vị trí mình đang đứng là một sơn động sâu hút.

Trên vách của sơn động khảm nạm các loại đá hình thù kỳ quái, tựa hồ là một loại khoáng thạch cực kỳ quý hiếm, tản ra ánh huỳnh quang có màu sắc khác nhau. Nương theo ánh sáng trong sơn động, có thể nhìn thấy, bên ngoài sơn động là một mảnh rừng rậm rạp không thấy điểm cuối, lúc này đang là đêm khuya, quần tinh lóng lánh trên đỉnh đầu, ngẫu nhiên còn có một ngôi sao băng lôi theo cái đuôi màu trắng bạc lướt qua bầu trời, điểm xuyết vào màn đêm mỹ lệ và hùng vĩ.

— Nơi này không phải tinh cầu Namics, lại càng không phải bất cứ một tinh cầu đã biết nào của đế quốc.

Trong số những tinh cầu của đế quốc mà Lăng Vũ biết, không có nơi nào lại có nhiều khoáng thạch phát sáng kỳ quái như vậy.

Lăng Vũ đứng ở cửa sơn động, nhìn ra rừng rậm mênh mông vô bờ bên ngoài, tim đập loạn nhịp thật lâu, lúc này mới xoay người trở về, đi đến trước mặt Rawson, nghi hoặc hỏi. “Nguyên soái, vừa rồi tôi cạn kiệt tinh thần nên ngất đi, ngài có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không? Đây là nơi nào?”

Rawson hơi hơi nhíu mày. “Em gọi tôi là gì?”

Lăng Vũ do dự một chút, đưa tay hành quân lễ với Rawson, ra vẻ bình tĩnh nói. “Nguyên soái.”

— Cậu quả nhiên là một quân nhân ưu tú, đến tận lúc này, vẫn không quên mất điều lệ của Quân bộ. Là sĩ quan hạ cấp, nhìn thấy sĩ quan thượng cấp bắt buộc phải thực hiện quân lễ, ánh mắt cậu thản nhiên mà bình tĩnh, phảng phất như giữa hai người, thật sự chỉ đơn giản là quan hệ cấp trên cấp dưới.

— Thế nhưng, sắc mặt Rawson lại vô cùng khó coi.

Đáy lòng đột nhiên dâng lên phẫn nộ, khiến Rawson cơ hồ muốn đánh mất lý trí, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt, giống như dã thú bị thương, trong mắt nổi đầy tơ máu.

“Mười chín năm….. Lăng Vũ…..”

“Câu đầu tiên sau khi em nhìn thấy tôi, chính là gọi tôi nguyên soái sao?”

Trong thanh âm cố ý đè thấp của Rawson mang theo một tia tức giận rõ rệt, Lăng Vũ sửng sốt một chút, còn chưa kịp trả lời, Rawson lại đột nhiên vươn tay, đem nam nhân đang nghiêm trang hành quân lễ với mình, gắt gao ôm vào trong ngực.

Vòng ôm của hắn dùng lực quá mức, hai tay còn không ngừng siết chặt, tựa như muốn vò nam nhân trong lòng thành từng mảnh, hòa vào một thể với hắn.

Lăng Vũ bị cánh tay hắn ghìm đến khó thở, bàn tay còn đang hành quân lễ cứng ngắc giữa không trung không biết có nên thả xuống hay không, bị hắn gắt gao siết vào trong lòng, ngửi hương vị chất dẫn dụ quen thuộc trên người hắn, cả thân thể Lăng Vũ không khỏi trở nên cứng ngắc.

Đúng lúc này, cậu đột nhiên nghe được bên tai vang lên thanh âm trầm thấp, âm cuối khàn khàn thậm chí còn mang theo chút nghẹn ngào –

“Lăng Vũ…. Tôi rất nhớ em….”

Hết chương 79.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.