Trong phim truyền hình có cô nữ chính thâm tình chân thành viết nhật ký. “Ngày thứ nhất Thư Hoàn đi, nhớ anh ấy... Ngày thứ hai Thư Hoàn đi, nhớ anh ấy, nhớ anh ấy... Ngày thứ ba Thư Hoàn đi, nhớ anh ấy, nhớ anh ấy, nhớ anh ấy...”
Cậu học việc trong tiệm cắt tóc vừa ra sức làm việc vừa thì thào tự nói, ngày thứ nhất Chuột đi, tìm phòng ở... Ngày thứ hai Chuột đi, tìm phòng ở, tìm phòng ở... Ngày thứ ba Chuột đi, tìm phòng ở, tìm phòng ở, tìm phòng ở...
Có bài nhạc thiếu nhi hát rằng, thằng nhóc ngốc, tìm tân phòng (1), chạy lòng vòng, kiếm không ra.
Thời buổi này, muốn tìm một căn phòng vừa lòng hợp ý, quả thật không khác gì tìm một tri kỷ chung sống đến đầu bạc răng long. Quá xa, quá ồn, quá cũ, quá mắc... Chú Khoan nhàn rỗi đến vô công rồi nghề ngồi trong tiệm hỏi. “A Lục, cậu cùng Nghiêm Nghiễm tìm phòng tới đâu rồi? Có chiếc giường ngủ là được rồi, đừng quan tâm quá nhiều!”
Vừa nghe chú Khoan chỉ đích danh mình, da đầu A Lục lập tức run lên, may mà Nghiêm Nghiễm đúng lúc chắn trước mặt hắn. “Chú à, tụi con đang tìm, nhanh thôi!”
Chú Khoan liền cắn ấm trà không nói nữa.
Đứng phía sau Nghiêm Nghiễm, A Lục rầu tới độ tóc trên đầu cũng sắp phải rụng. Không bao lâu nữa Chuột sẽ trở về.
Bôn ba lặn lội vô số lần. Anh chủ Ngụy cách vách mỉm cười tìm tới cửa. “A Lục, nghe nói cậu cần thuê phòng? Chỗ bạn anh đúng lúc có một căn!”
Chạy khắp nơi mà tìm không thấy, chẳng làm gì lại nhảy vào tay.
Trong tiệm cắt tóc khách hàng ít ỏi, trên gạch trắng đen thường hay có sợi tóc rơi xuống, bị gió thổi trúng lại nhẹ nhàng bay lên. Lúc đi qua đi lại, phảng phất như đang lướt trong khói mây màu mực. Anh thợ chính cao gầy sạch gọn hừ lạnh quay mặt đi. Cậu học việc đầu đất ngây ngốc há nửa cái miệng, còn chưa kịp lên tiếng đã bị gian thương lập sẵn kế hoạch mà đến kéo ra khỏi cửa.
Bị Ngụy Trì kẹp chặt dưới cánh tay, A Lục nhỏ gầy giãy giụa ngẩng đầu, khó khăn lắm mới nhìn thoáng được khóe miệng sắp toét đến lỗ tai của y. “Cái phòng đó anh có tới coi rồi, thật sự không tồi. Không ở xa, ngay trong khu dân cư này! Chỗ đó tốt lắm đấy, nhiều năm như vậy rồi, công trình dân dụng nào mà không có? Chợ rau, siêu thị, trạm xe… Ấy à, đi tiếp qua hướng bên kia chính là vành đai thương mại. Sao nào? Sau giờ làm theo anh dọn qua đó nhé?”
Nhóc ngốc bị y kiềm chặt, một chút cũng không động đậy được, cứng mặt không biết nên nói từ đâu. “ Cái đó... Em...”
Gian thương ánh mắt nham hiểm liếc một cái liền nhìn ra tâm tư của hắn, một tay đắc ý vỗ lên mặt A Lục. “ Lo tiền nhà hả? Yên tâm, yên tâm, chủ nhà là bạn thân của anh, cái thằng ma cà bông đó... Bắt đầu từ cấp hai đã chơi với anh rồi, Ngụy Trì anh đây nói một câu, nó dám không nghe sao? Đảm bảo rẻ, giá rẻ nhất thị trường! Trả không nổi cậu cứ đến tìm anh!”
Chớp chớp mắt, A Lục không dám tin. Gian thương quanh năm suốt tháng chuyên phun lời ngon tiếng ngọt tận sức lừa tình. “ A Lục, cơ hội này, sẩy tay một cái sẽ vụt bay. Cậu do dự một cái, phòng ở tốt như vậy sẽ lập tức bay mất. Thật đáng tiếc, đúng không? Đến, khẩn trương thu dọn đồ đạc cho xong, hết giờ làm theo anh đi! Ối giời, đừng nhìn anh như vậy, anh là ai chứ? Anh là anh Ngụy của cậu đó nha, anh Ngụy của cậu còn có thể bán cậu được sao?”
Do dự nhiều lần, A Lục nhìn khuôn mặt tươi cười có dụng ý của y, trong lòng bỗng nhiên sinh ra mấy phần khác thường. “Vậy... Anh Nghiêm làm sao đây?”
Ngụy Trì vểnh khóe miệng lên, xoay người nhìn Nghiêm Nghiễm đứng trong tiệm cắt tóc, cánh tay kẹp chặt cổ A Lục, lại kéo hắn ra mấy bước. Nhóc ngốc đau đến kêu to ai ái.
Gian thương lúc này mới lộ ra một chút bản chất không lợi không đi làm, ánh mắt lóe sáng, cười tươi roi rói. “Cái này à... Phải xem ở cậu.”
Dưới vuốt hổ, bé thỏ trắng khoanh tay chờ chết không chỗ để trốn, trong lòng khóc không ra nước mắt, quả nhiên bị Chuột nói trúng, Ngụy Trì này không phải có ý tốt đơn thuần.
Thế là rất lâu rất lâu sau lần Chuột đi đó, trong lòng nhóc ngốc rốt cuộc trì độn mà thong thả thổi qua một câu, nếu Chuột có ở đó là tốt rồi.
Trời đông giá rét, gió bắc thấu xương, ánh nắng ảm đạm. Ngụy Trì cười ha hả bước đi, Nghiêm Nghiễm sầu lo dặn dò. “Anh Ngụy của cậu cầm tinh con cáo, không có chuyện thì đừng dính đến anh ta!”
Tiếng vui đùa của đám A Tam không chút cố kỵ truyền ra từ trong tiệm Ngụy Trì. Trường cấp hai gần đó không biết là vào học hay tan học, tiếng chuông trầm bổng vang lên từng đợt. A Lục một mình ngồi trên bậc tam cấp lạnh lẽo, dưới chân người xe qua lại như dòng chảy không ngừng. Có chàng trai trẻ tuổi mặc vest lái tay ga gào rú phóng qua, bên hông treo nghiêng bọc công văn cực đại, trước xe để túi hồ sơ bìa giấy óng vàng, giữa cổ sơ mi mỏng mảnh nhảy ra một vệt trắng, thẻ đeo trước ngực bị gió thổi bay, dây đeo màu đỏ vô cùng chói mắt. A Lục nhìn đến đờ đẫn, mở to con mắt đứng thẳng dậy nhìn người ta một đường vút qua cho đến khi không trông thấy bóng. Vành mắt nóng lên, bản thân nhóc ngốc cũng không thể nói rõ là làm sao, trong lòng một trận cô đơn chua chát.
Có một phút giây như thế, hắn nhìn nhầm thành y, tưởng rằng y sẽ dừng xe lại, một chân chống đất đầu mày khẽ nâng, oai phong giật giật áo vest rồi ngẩng mặt, trên dưới khóe mắt chí khí ngút trời, mới bàn được một vụ làm ăn đã tự cho mình là chuyên gia tài chính bất động sản lão làng, giậm chân một cái cổ phiếu rớt giá, hắt xì một hơi chấn động toàn cầu.
Khi đó, hắn vẫn sẽ ở đây, dùng tay chống cằm nhìn. “Chuột, cậu lại tới gội đầu à?”
Giọng điệu chất phác hiền lành, thật ra trong ngực đã biển gầm sóng cuộn, hâm mộ, ghen tị, và... kính ngưỡng mà chính mình cũng hoàn toàn không biết.
Y không nói lời nào, rất tự nhiên đứng trước người hắn, khom lưng véo mặt hắn, ý cười trong đồng tử chợt lóe lên rồi biến mất, và sau đó, một chút trêu cợt, một chút hứng thú, một chút ác ý nho nhỏ, một chút ôn hòa không thể che giấu khuếch tán ra cả khuôn mặt.
Hoài niệm phảng phất như đốm lửa, lớn bằng hạt cải, gieo xuống đáy lòng, chỉ trong chớp mắt, lửa lan cả đồng.
Chuột ở Thái Lan thật sự rất vui vẻ. Trời xanh mây trắng cát vàng cọ biếc. Buổi chiều không quên theo hướng dẫn viên đi xem một màn gay show.
Tiểu Bạch da non thịt mềm bị kéo lên sân khấu nhảy múa, mặt đỏ má hồng luống cuống chân tay. Chuột xấu tính cầm đầu mấy đồng nghiệp khác, ở dưới sân khấu cười đến chết đi sống lại.
Cười cười chuyển mắt nhìn qua, đèn màu loang loáng, bóng người yểu điệu. Cũng không biết tên ngốc kia thế nào, ngốc như vậy, dù bị bán cũng chẳng có ai mua.
Lúc đi thăm chùa, Chuột nghĩ, nếu A Lục ở đây, tên ngốc đó chắc chắn sẽ cả kinh há mồm trợn mắt.
Nằm phơi nắng trên bờ cát, Chuột lười biếng suy tư, A Lục có biết bơi không? Hình như không biết, nhớ đã từng dạy hắn. Tên đầu đất ngốc nghếch đó, vừa xuống nước là làm như có người muốn lấy mạng hắn không bằng, bắt được ai liền gắt gao ôm chặt thắt lưng người ta không chịu buông tay.
Giường ở khách sạn làm sao cũng không quen được. Tiểu Bạch cùng phòng có đôi khi sẽ nói mớ. Chuột mắt mở thao láo nhìn trần nhà đen thui, A Lục lúc này đang làm gì? Giờ này mà còn lang thang ngoài đường, ông đây xử hắn chết luôn.
Tiểu Bạch lè nhè gọi y. “Chuột, còn chưa ngủ sao?”
Chuột nói. “Ừ! Tôi lạ giường.”
Tiểu Bạch cười mơ hồ. “Hứ ------ nhớ bạn gái sao.”
“.......” Chuột trừng đèn treo loáng thoáng trên trần nhà, nửa ngày không nói lời nào.
Một lát sau, Tiểu Bạch lại bắt đầu nói mớ.
Chuột chậm rãi nhắm mắt lại. “Nói cậu cũng không hiểu.”
Một khắc máy bay đáp xuống, không biết tại sao, đáy lòng đột nhiên thở phào một hơi.
Về nhà, tắm rửa, ngay cả va li hành lý cũng không thèm mở ra, trước tiên liền nằm úp trên chiếc giường lâu ngày không thấy, ngủ một giấc ngon lành, ngủ đến mức toàn thân thoải mái khoan khoái. Chuột ngậm thuốc lá, chậm rãi lấy di động ra. “Alo, là tôi! Tôi về rồi!”
Theo thường lệ, là tiếng nhạc lấn át tiếng nói chuyện. “Mật ngọt, anh cười như mật ngọt...”
Bà nhà của chú Khoan tử trung với Đặng Lệ Quân (2).
Tiếng nhóc ngốc cũng ngọt ngào như mật.
“Ừ!” Trên tủ đầu giường có cái móc khóa lần trước A Lục bỏ quên, một con rùa bông mềm mịn, vẻ mặt dại khờ, ánh mắt ngây thơ, bóp lên thoải mái y như mặt hắn. Nghe nói là Đoan Đoan tặng. A Lục nói với Chuột mấy lần, Chuột lần nào cũng quên tuốt luốt. “Thế nào? Nhớ tôi không?”
Đáy lòng sớm đã nghĩ xong câu sắp nói. Không nhớ sao? Hừ, mạnh miệng quá đó, ông đây đi mất rồi, cậu có thể dựa vào ai? Hả? Bị ăn hiếp sao? Hồng Trung lại cướp công của cậu? A Tam ghi tên khách của cậu sang sổ của người khác? Lại bị thằng bán rau kia nhét cho tiền giả? Có bị bà già dưới lầu vứt bậy rác lên không? Cậu đó, nói cậu sao mới được đây? Cái miệng cậu là gắn cho đẹp thôi sao? Óc bã đậu! Đến đây, mau đến nói cho tôi biết, gặp phải chuyện xui xẻo gì?
Nhớ? Hừ hừ! Biết không xa tôi được rồi sao? Còn không mau qua nấu cơm cho tôi! Đúng rồi, bên kia không có cái gì coi được mà mua, mang về hộp chocolate cho cậu. Để cậu bớt thèm ăn, mỗi ngày cứ nhắc tới Đoan Đoan. Không sợ mất mặt cậu à? Hết giờ làm thì đến, đừng lề mề! Trễ một phút tôi cho cậu đẹp mặt.
Ngàn câu vạn chữ vọt tới bên miệng, Chuột thong thả cầm lấy rùa nhỏ, trong lòng đã có dự tính, chờ A Lục trả lời.
“Chuột...” A Lục nói.
“Sao?” Đổi một tư thế ngồi thoải mái, Chuột tâm tình dễ chịu.
Đặng Lệ Quân ở đầu bên kia hát đến ngọt ngào, nhóc ngốc sung sướng, khẩn cấp báo tin vui, cổ họng còn ngọt hơn cả mật. “Tôi chuyển sang chỗ mới! Anh Ngụy tìm giúp tôi, phòng ở rất tốt! Còn rẻ nữa! Ha ha, tôi, tôi mới dọn vào. Cái... Cái gì nhỉ? À, đúng rồi, cậu muốn đến xem không? Ngoại trừ anh Ngụy và anh Nghiêm, còn chưa có ai đến xem...”
Di động đột ngột bị ấn xuống vành tai, rùa nhỏ trong tay bị bóp đến biến dạng.
Chuột phát điên mất rồi.
(1) Tân phòng ở đây được hiểu theo hai nghĩa “phòng mới” và “phòng tân hôn”.
(2) Đặng Lệ Quân (29/1/1953 - 8/5/1995) là một trong những ca sĩ nổi tiếng nhất Đông Á, cô là người Đài Bắc, Đài Loan. Được coi là “diva Châu Á”, cô nổi danh trên toàn thế giới, đặc biệt là tại Nhật Bản, Trung Quốc, Hồng Kông, Đông Nam Á.
Năm 1986, tạp chí Time của Hoa Kỳ xếp cô vào top 10 ca sĩ nổi tiếng nhất thế giới và top 7 ca sĩ của năm, là người châu Á duy nhất được hai lần trao thưởng. Năm 2009, Đặng Lệ Quân nhận được số phiếu áp đảo cho “Hình tượng ảnh hưởng lớn nhất của văn hóa Trung Quốc mới”. Năm 2011, ca khúc Ánh trăng thấu hiểu lòng tôi (nhạc lời Việt là “Ánh trăng lẻ loi”) được chọn làm ca khúc kỷ niệm 100 năm Trung Hoa dân quốc.