“ Tết năm nay... Tôi có lẽ sẽ không về được!” Nhìn bóng dáng một khắc cũng không nhàn rỗi của A Lục, Chuột nói.
“Hả?” Cả người A Lục đều cứng lại, ngơ ngác một hồi lâu mới nhấc tay lên lại, dùng đũa trộn mì trong nồi. “À! Nhưng cậu đã nói với bố cậu...”
“Tôi có việc, không đi được.” Chuột xoay người đi vào phòng khách.
Hai người quay lưng lại với nhau, ai cũng không thấy được nét mặt đối phương. Chỉ có nước trụng mì trong nồi ục ục kêu vang liên tục.
Mì nhóc ngốc bưng tới vẫn mang màu sắc mùi vị hoàn mỹ như trước nay, mì trắng bóng như tuyết lẳng lặng nằm trong nước lèo, tương đỏ đậm bên trên được xào óng ánh bóng lưỡng, mùi ớt xông thẳng vô mũi. Trong một đêm rét căm căm như thế, nghe tiếng tuyết tốc tốc rơi ngoài cửa sổ, chỉ mới nhìn tô mì một cái thôi, liền cảm thấy hơi ấm tự động sinh ra.
“ Sao cậu không ăn?” Chuột lại nhìn thẳng A Lục ngồi đối diện.
A Lục thành thật trả lời. “Ban nãy có ăn rồi.” Cùng với Đoan Đoan.
Vẻ mặt của hắn nhăn nhó bất an, ánh mắt vẫn luôn qua lại từ Chuột đến mặt bàn trước mặt. Chuột biết hắn có chuyện muốn nói, để đũa xuống lẳng lặng đợi chờ.
“ Chuột...” Chậm chạp, nhóc ngốc ăn nói vụng về nhỏ giọng mở miệng.
“Hả?” Cách một làn khói mong manh, Chuột thấy được nỗi sợ trong đáy mắt hắn. “Nói đi, tôi không giận!”
“Tôi, tôi cùng Đoan Đoan... Là bạn!” Phảng phất như muốn nhấn mạnh gì đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu thiết tha nhìn Chuột, trong miệng bất giác lặp lại. “Chỉ là bạn.”
Nếu bây giờ để một chiếc gương trước mặt hắn, nhóc ngốc dại khờ chắc chắn sẽ bị vẻ mặt lúc này của mình dọa sốc một cú. Hắn kích động như thế, ngón tay suốt ngày cong duỗi bấm sâu vào lòng bàn tay nắm chặt. Đầy mắt Chuột đều là gương mặt bị đèn chiếu đến tái nhợt cùng vành mắt ửng đỏ do cảm xúc kích động của hắn.
“ Cô ấy... Cô ấy rất buồn, tôi chỉ muốn an ủi cô ấy...” Rõ ràng đã nghĩ suốt cả đường đi, lúc trụng mì cũng còn vắt óc suy tư làm sao giải thích, nhưng, khi đối diện Chuột, A Lục vẫn lâm vào tình cảnh khó khăn nói năng lộn xộn, chỉ có thể năm lần bảy lượt bức thiết dùng ánh mắt lo âu tìm kiếm dấu tích phẫn nộ hay thứ tha trên mặt Chuột. “Chuột... Tôi...”
Để đũa xuống, Chuột cắt ngang lời hắn. “Đoan Đoan rất tốt, lại thích cậu như vậy.”
“ Không phải...” Nhóc ngốc gấp đến độ suýt nữa đã đứng lên.
Chuột hơi kéo khóe miệng, lại chặn họng hắn. “Được mà! Thật sự tốt lắm đó!”
Lời nói rất quen thuộc phải không? Giọng điệu nghe quen tai như vậy! Là ai cả ngày bày ra gương mặt cười ngây ngô, đọc đi đọc lại như cái máy. “Được mà, đều tốt cả.”
Bị chú Khoan mắng oan làm biếng, cũng là “Không sao, được mà!”
Bị khách hàng bới móc xả giận, cũng là “Thật đó, tôi rất tốt!”
Bị thằng bạn nối khố từ nhỏ đến lớn quở mắng tới độ không một chỗ lành, vẫn “Tôi không sao đâu, được mà!”
Thằng ngốc này, Đoan Đoan tốt biết bao nhiêu, cho cậu đồ ăn, nói cười với cậu, từ trước tới giờ cũng chưa hề ăn hiếp cậu. Đòi bằng cấp, người ta có bằng cấp, đòi gia cảnh, người ta có gia cảnh, tính cách cởi mở, tươi tắn gặp người, còn từ sáng tới chiều chạy tới theo đuổi cậu. Cậu sao lại đầu đất như vậy? Ngay cả cơ hội bò lên theo cột cũng không biết nắm lấy! Trong nhà cô ta có phòng có xe, ở cùng cô ấy, cậu làm sao còn phải mỗi ngày chết đi sống lại gội đầu cho người ta, chạy tới chạy lui nghe người ta sai bảo, đeo mặt cười khắp nơi khắp chốn, còn phải đề phòng sơ ý vấp dây điện đẩy ngã khách hàng?
“ Cậu không còn nhỏ nữa, cũng phải yêu đương hò hẹn!” Y cà lơ phất phơ bắt chước giọng điệu đàn anh đàn chị dạy đời.
“ Tôi...” A Lục nói không ra lời, môi cắn đến đỏ bừng bất giác mím lại chặt hơn. “Chuột, cậu đừng hiểu lầm!”
“ Tôi không hiểu lầm!” Không chút do dự, Chuột lập tức đáp.
Tưởng tượng ra cảnh sống của Đoan Đoan cùng nhóc ngốc. Hai người bọn họ tràn trề hứng thú cúi người lên bàn bếp, nghiên cứu đủ loại sách dạy nấu ăn, nghiên cứu đủ loại món ngon quà ngọt, nướng bánh bông lan, làm bánh bích quy, tiện thể nhớ lại nhà hàng sáng tạo đã đến tối qua. Nàng bĩu môi đạp chân la hét đòi ăn bánh mousse (*), chàng bất đắc dĩ nhẹ cười, ôm sách hướng dẫn cách dùng lò nướng, cắn ngón tay đọc mà mù tịt. Giống như tất cả những cặp vợ chồng hòa hợp trên thế gian này. Hoàn mỹ đến cỡ nào, hạnh phúc đến cỡ nào, sinh động đến mức phảng phất như chớp mắt một cái, ngày mai sẽ trở thành hiện thực.
Chuột mệt mỏi nhắm mắt. “Đừng kén chọn, người ta có thể thích cậu là phúc ba đời của cậu!”
Tiếng chuông di động bỗng chốc vang lên, Chuột còn chưa nói gì, đầu bên kia liền truyền đến giọng nữ trong vắt.
“À, cô Lâu.” Chàng trai mặt trầm như nước nãy giờ tức khắc lên tinh thần, mở to mắt ra, khóe môi kéo nhẹ, cả mặt đều tươi cười. “Ha ha... Lúc không nói chuyện công, tôi có thể gọi cô Tiểu Mạn!”
Người bên kia bàn tức khắc hóa đá toàn thân. Dưới ánh đèn, Chuột thấy gương mặt hắn không chút huyết sắc.
“Không sao, không sao, yêu cầu của quý cô xinh đẹp như cô, tôi vĩnh viễn sẽ không từ chối!” Miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt Chuột vẫn rơi trên mặt A Lục.
Cả người nhóc ngốc không một chút sinh khí. “Chuột...” Hắn run môi nhẹ giọng gọi y.
Khoát khoát tay với hắn, Chuột xoay người tiếp tục cười thân thiện với di động. “Ngày mai? Không có vấn đề! Tôi chờ cô...”
“Chuột, Chuột, tôi...” Gọi mấy tiếng y cũng không quay đầu lại, A Lục nhịn không được cao giọng lên. “Chuột!”
Giọng nói run run đột ngột đánh vỡ tiếng cười chói tai. Chuột kinh ngạc quay đầu lại. A Lục đứng khỏi ghế dựa, bị âm điệu của mình dọa sợ, đang mở to mắt khó tin nhìn cái bóng trên mặt bàn. “Tôi.... Tôi không quấy rầy cậu nữa, tôi đi về!”
Còn ngốc ở đây nữa làm gì? Cũng giống như lúc đến, nhanh chóng mặc áo khoác vào chạy tới bên cửa, nhóc ngốc trước giờ không muốn suy nghĩ quá nhiều hết lần này đến lần khác hối hận vì đã theo Chuột tới nhà y. Lúc thấy y xuất hiện ven đường, phản ứng đầu tiên trong đầu lại là vui sướng, từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên họ không gặp nhau lâu đến thế. Cảm giác vui vẻ vì gặp lại hầu như lập tức xông lên khóe miệng. Sau đó mới là hoảng loạn cùng lúng túng ùn ùn kéo đến, thấy đồng tử y nổi lên rét lạnh, muốn mau chóng giải thích rõ ràng, lại hoàn toàn chìm ngập trong nỗi sợ bị trách cứ. Phải giải thích, nhất định phải giải thích, phải nói rõ với y, hắn cùng Đoan Đoan không phải như y thấy.
Rõ ràng đã bị y trêu ghẹo rất nhiều lần, khi nào thì tỏ tình với Đoan Đoan? Lễ Tình nhân sao không chịu ở cùng Đoan Đoan? Này, sinh nhật cậu Đoan Đoan còn tặng bánh kem, thật thân thiết làm sao.... Sớm đã bị nói đến chai tai, cũng như thường ngày cười ngây ngô một cái cho qua. Nhưng vẫn không kiềm chế được, làm sao cũng không kiềm chế được, đầy đầu đều nghĩ phải làm sao mới thanh minh được... Lời đến bên miệng lại vẫn cứ lung tung lộn xộn mập mờ không rõ. Chu Thiên Hạo không biết, khi đó đáy lòng Đỗ Thanh Luật hận bản thân tới bao nhiêu, dù đã từng nhiều lần giải thích thất bại, nhưng hắn chưa bao giờ căm hận cái lưỡi không biết nghe lời trong miệng của mình như vậy.
“Cậu nghỉ ngơi cho tốt!” Vặn tay cầm cửa xuống, hắn đẩy cửa mà đi.
Mua vé xe về quê thôi, chú Khoan không đồng ý cũng không sao cả, dù gì thì năm tới hắn cũng sẽ không trở lại thành phố này. A Lục nghĩ thầm như vậy.
Tay đột ngột bị bắt lấy, có người từ phía sau cố sức bổ nhào vào hắn. “Gạt cậu, đều là gạt cậu!”
Di động còn chưa tắt cuộc gọi, chị Du ở bên trong gầm rú như con rồng phun lửa. “Chu Thiên Hạo, bây phát khùng rồi sao! Dám sàm sỡ bà đây, tin ngày mai bà xé xác bây không!”
Chuột ôm A Lục, cái ôm bất ngờ chặt đến mức hận không thể ép hắn vào trong thân thể. “Đồ ngốc, cậu lại vẫn cứ tin! Sao cậu lại tin liền như vậy? Cậu là đồ ngốc sao?”
Từ nhỏ đến lớn, y nói gì hắn cũng sẽ tin. Không hề nghi ngờ, cũng chẳng nghĩ nhiều một chút. Dù bị lừa mất cục gôm xinh xắn, hộp bút mới tinh, quyển truyện yêu thích, còn một đống thời gian mênh mang không đầu không cuối, hắn vẫn cứ cứng đầu cố chấp tin như thế, mỗi chữ mỗi câu, mỗi lời nói dối hoang đường vô lý của y. Y muốn cúp học, hắn chịu đựng nỗi sợ hãi thầy cô chạy theo y. Y nửa đêm lang thang ở quán cafe internet, hắn ngáp ngắn ngáp dài mắt chèm nhèm mông lung ngồi bên cạnh, dù rằng sáng mai còn bài kiểm tra quan trọng. Y nói muốn đến chỗ này làm công, hắn liền kéo hành lý cười ngây ngô theo tới, ngay cả thành phố hoàn toàn xa lạ này rốt cuộc có diện mạo thế nào hắn cũng chưa làm rõ... Tin đến như vậy, đồ ngốc, sao cậu có thể tin tôi như vậy? Thế nên tôi không thể nào vứt cậu đi cho được.
“Tôi gạt cậu! Vừa rồi không phải cô Lâu gọi, là chị Du, bả nhắc tôi ngày mai nhớ mang tài liệu khách hàng!”
Chuyển người trong ngực qua, gương mặt cậu bạn nối khố vẫn đang dừng lại trong kinh ngạc, nếu là bình thường, sớm đã nhéo mặt hắn một cái. “Này, chết rồi à? Tôi nói cậu có nghe không?”
Bây giờ nhìn, làm sao cũng nhìn không chán, bàn tay phất qua má hắn, sau đó ấn chặt hắn vào trong ngực. “Tiểu Bạch có phải đã nói gì với cậu rồi không? Tôi đã chuyển hồ sơ của cô Lâu cho cậu ta, cậu đừng nghĩ quá nhiều.”
“Tại sao?” Người trong ngực khó hiểu.
Chuột xiết chặt cánh tay, dùng má cọ vào khuôn mặt vẫn có vẻ tái nhợt của hắn. “Cậu nói xem, tại sao?”
“.........” A Lục không đáp được.
Hít sâu một hơi, Chuột nói. “Tôi thích cậu.”
Từ rất sớm đã bắt đầu thích, rất thích rất thích, thích đến mức cậu cũng không thể tưởng tượng ra. Thẳng thắn nhìn vào lòng mình. Chuột kề bên vành tai hắn cười gượng. “Thật ra tôi cũng rất sợ hãi!”
Giọng y quá bịt bùng, A Lục không nghe rõ, ngẩng đầu vẫn không ngừng nghi hoặc. “Cậu ban nãy còn nói tôi với Đoan Đoan...”
Hôn lên môi hắn, Chuột nỉ non giữa môi răng hắn. “Gạt cậu đấy! Tôi không đành lòng bỏ.”
Căn bản chính là không đành lòng bỏ. Cậu không biết tôi sợ hãi đến bao nhiêu, sợ cậu không thích tôi, sợ cậu thích kẻ khác mà rời khỏi tôi, sợ cậu vì thích tôi mà phải chịu đựng những ánh mắt khác thường. Lúc thấy hai bóng người ôm nhau dưới ánh đèn đường, toàn thân đều lạnh cóng. Hơi lạnh dâng lên từ lòng bàn chân, càng thấu xương hơn bông tuyết tạt vào mặt.
Nhóc ngốc, Tết Ta, nếu cậu dẫn Đoan Đoan về nhà, cả nhà cậu sẽ phấn khởi biết bao nhiêu. Nhưng, nếu là tôi và cậu nắm tay xuất hiện trước mắt người đời, bà cậu, mẹ cậu, cô cậu, chị cậu, bọn họ sẽ ra tay đánh chết tôi trước. Nhưng tôi làm sao cam lòng, cam lòng để cậu vô duyên vô cớ rơi vào tay con nhỏ ham ăn hốt uống kia? Cam lòng buông tay cậu ra, nhìn cậu hớn hở vén khăn voan cho kẻ khác? Cam lòng nhìn bóng lưng cậu, nhìn cậu thất vọng ra khỏi cửa nhà tôi như vậy?
“Nếu hôn một cái là có thể biến cậu nhỏ lại thì tốt biết bao nhiêu.” Chị Du sốt ruột chuyện kết hôn có một trái tim u ám, lúc rảnh rỗi bưng mặt ngồi trong văn phòng hạnh phúc mơ màng, công chúa hôn con ếch một cái, ngay sau đó ếch biến thành hoàng tử? Nếu hôn thêm một cái nữa thì sao? Hoàng tử có phải sẽ biến lại thành ếch không?
“Tại sao?” Nhóc ngốc bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, ngơ ngác đặt câu hỏi.
Dùng câu trả lời của chị Du chính là. “Như vậy có thể nhét cậu vào trong túi, đi đến đâu đem theo đến đó!”
Nâng cậu trong lòng bàn tay tôi, làm của riêng của một mình tôi.
(*) Mousse có nhiều biến thể đến mức khó mà đưa ra định nghĩa chung cho loại bánh này.
Khi nói về mousse, người ta sẽ nghĩ ngay đến lớp kem mát lạnh, xốp, mềm mịn theo đúng chuẩn “melt in the mouth” (tan ngay trong miệng).
Khi ăn có thể cảm thấy lớp mousse tan từ đầu lưỡi đến cuốn họng mang theo vị béo ngậy của lớp kem tươi kết hợp với hương trái cây chua nhẹ (dâu, phúc bồn tử, chanh dây, cam…) hay vị ngọt ngào của chocolate (tùy từng loại mousse).
Ngoài những đặc tính trên, bánh mousse còn có thể có hoặc không có lớp bạt bánh phía dưới, thường là bánh bông lan cơ bản (sponge cake) hay cứng hơn có cookie, cracker.