Ngày cây ngô đồng bên đường bay vèo chiếc lá đầu tiên, A Lục nhuộm tóc về lại màu đen hồi trước. Trụ cột Nghiêm Nghiễm của tiệm tự mình ra tay, A Lục quen đứng phía sau ghế cắt tóc khó có được cơ hội ngồi trước bàn gương, hồi hộp lại hưng phấn, nhìn trước nhìn sau, chung quy cảm thấy có cái gì khác khác. “Ha ha, ngồi nhìn quả nhiên khác với đứng nhìn!”
Các thợ phụ lão thành vây phía sau cười nhạo bộ dạng ngốc nghếch của hắn.
Nghiêm Nghiễm vừa tỉa tóc cho hắn vừa khẽ nhắc nhở. “Đừng quay lung tung! Phải nhớ xem tôi làm thế nào cho cậu!”
A Lục quả nhiên yên tĩnh lại, mím miệng mở to mắt, tròng mắt chăm chú dõi theo tay Nghiêm Nghiễm, đồng tử sáng đến nóng lên. Nghiêm Nghiễm bị hắn nhìn tới dựng tóc gáy, bàn tay dùng sức ấn đầu hắn xuống. “Cậu nhìn như vậy tôi làm sao cắt cho cậu được? Là muốn cậu để ý mà nhớ!”
Muốn giơ tay gãi đầu, mới giơ được một nửa đã bị Nghiêm Nghiễm trừng mắt mà rụt lại. A Lục sờ sờ mũi, trên khuôn mặt trắng nõn nổi lên sắc đỏ như ánh bình minh. “À! Em sợ em không nhớ được! Ha ha...”
“ Cậu đó...” Nghiêm Nghiễm hơi mím môi, ấn đầu hắn xuống chút nữa.
A Lục lén ngước mắt, trên gương mặt anh thợ cắt tóc ít nói kiệm lời treo chút ý cười khó thấy. Khóe miệng A Lục không khỏi kéo lên một góc. Cảm kích thốt ra. “Cám ơn anh Nghiêm!”
Nghiêm Nghiễm không nói lời nào, cây kéo bay lượn giữa ngón tay lại chậm hơn ngày thường không ít.
Chuột vẫn kêu la đòi A Lục đi nhuộm tóc đen lại không tỏ vẻ gì. “Cậu chạy tới chính là muốn cho tôi thấy cái này?”
Đứng dưới tấm bảng to nền xanh chữ vàng vắt ngang cả mặt tiền chỗ làm, kẻ bận rộn làm bộ làm tịch nâng cánh tay lên, lộ ra chiếc đồng hồ lau đến bóng loáng chễm chệ vắt ngang cổ tay. “Biết tôi bận tới bao nhiêu không? Hả? Thời gian chính là tiền bạc! OK?”
Trong văn phòng đúng lúc truyền đến tiếng rít của chị Du. Nữ quản lý đứng sau chỗ ngồi của Chuột, như phát điên chỉ vào màn hình máy tính lập lòe. “Chu Thiên Hạo! Hợp đồng của ông Vương đâu? Chuẩn bị chưa? Công ty mướn cậu là để cậu tới chơi đậu bắn Zombie hả?”
“ Em...” Mặt Chuột cứng đờ, má ửng đỏ nhanh chóng quay mặt đi, giọng nhỏ đến mức cố nghe cũng không thấy. “Mới chơi có chút thôi, vừa mới bắt đầu!”
A Lục tỏ vẻ khoan dung thấu hiểu. “Không sao! Cậu bận rộn, tôi cũng phải mau chóng quay về tiệm. Chú Khoan đi mua vé số, tôi chuồn êm ra đây, bị bắt là thảm lắm!”
Buổi trưa vừa mới mưa to một trận, không khí tươi mát trong lành, gió lạnh the the sảng khoái. Vỉa hè thấm mưa chuyển thành màu sậm, lá cây bị thổi rụng sáng bóng như bôi sáp. Mưa nhỏ lúc có lúc không dịu dàng phất qua gò má. Thiếu nữ tân thời dù hoa váy ngắn lượn lờ đi qua, trong mắt Chuột lại chỉ có A Lục ngây thơ trước mặt. Rõ ràng chỉ nhỏ hơn mình một tuổi, chân mày khóe mắt lại vẫn còn vẻ non nớt thiếu niên, ngay thẳng như vậy, chân thành như vậy, ngây thơ như vậy. Đồ ngốc, có chút chuyện nho nhỏ cỏn con, còn cực kỳ hứng thú chạy tới đây khoe mẽ, cho một chày gỗ vào đầu mới nhìn ra sự thật.
Bàn tay dùng sức vò vò tóc hắn, hắn co rút cái cổ, lông mày nhíu lại, ánh mắt đáng thương, nếu vò mạnh thêm chút nữa, vành mắt sẽ hiện lên một vệt đỏ như con thỏ. Cõi lòng Chuột đều tan chảy, cảm giác rã rời không ngừng tấn công lồng ngực. Ngay cả tiếng gầm của chị Du cũng phảng phất như cách xa cả thế giới.
“ Vậy còn không mau đi đi! Cậu muốn bị trừ chút tiền lương ít ỏi kia sao? Chết đói cũng đừng tới tìm tôi mượn tiền!” Thu hồi tay, cái kẻ ngoài miệng không nhận thua kia chống gò má, thẳng thắn quát lớn không chút khách sáo.
“ Biết rồi!” Không để bụng giọng điệu ác liệt của y, A Lục vẫn cười vẫy tay với Chuột.
Chuột chuyển mắt đi, bàn tay ban nãy còn chôn trong tóc dán vào bên hông, lặng lẽ nắm chặt rồi mở ra.
Máy điều hòa của sàn giao dịch bất động sản được cài đặt vô nhân đạo nhất thế giới. Máy lạnh chạy từ tháng sáu đến tháng chín, máy sưởi từ tháng mười hai đến tháng hai năm sau. Trừ những khoảng thời gian đó ra, dù bão tuyết ập vào hay mặt trời nướng khét, cái thứ tài sản công ty máy móc kia cũng sẽ không chút quan tâm. Lúc này, khoảng nửa cuối tháng tám, mặc dù nhiệt độ bên ngoài đã xuống tới hai mươi lăm độ âm, hệ thống điều hòa trong phòng vẫn vận hành đúng theo chương trình cài sẵn. Trong đại sảnh tiếp nhận hồ sơ trống trải mênh mông, gạch lạnh ngắt cùng mặt bàn đá cẩm thạch bóng loáng như gương tỏa nhẹ ra khí lạnh. Tiểu Bạch chỉ mặc sơ mi mỏng mảnh, ôm một chồng giấy tờ rét run lẩy bẩy.
Chuột mở cổ áo ngồi bên cạnh, ung dung vênh váo hút thuốc lá. “Cậu mới bao nhiêu tuổi hả, còn chưa tới ba mươi đó, đã yếu thành như vậy!”
“Xem tôi này!” Khoe khoang vỗ vỗ lồng ngực không săn chắc được bao nhiêu, Chuột đắc ý dạt dào. “Đây là thành quả luyện tập! Không phải tôi nổ với cậu đâu, tuần trước lúc bơi với đám lão Lý, tôi một hơi bơi tám trăm mét, không thở gấp được một cái!”
Tiểu Bạch tự thẹn với lòng, cân nhắc có nên đến phòng tập thể thao làm thẻ luôn không.
Đêm đó, Chuột liền phát sốt.
A Lục nhận được điện thoại, quýnh quáng phóng tới, đứng ở ngoài nhấn chuông cửa như điên. Chuột hít mũi, hận không thể nhét cả người vào trong chăn. “Tôi còn chưa chết! Sốt ruột cái gì!”
A Lục lo lắng nhìn y. “Tôi đưa cậu đến bệnh viện nhé!”
“ Không cần.” Từ chối không chút do dự, y mặt mũi trắng bệch nhưng vẫn không quên vấn đề tiền bạc. “Mắc chết đi được!”
“ Vậy làm sao đây?” Nhìn Chuột quấn chăn, A Lục gấp đến độ xoay vòng vòng.
“ Ngồi xuống! Tôi hoa mắt rồi!” Vươn tay bắt hắn đến bên cạnh mình, Chuột âm thầm hối hận, không nên gọi hắn đến.
Nhưng ngoại trừ Đỗ Thanh Luật, Chu Thiên Hạo thật sự nghĩ không ra mình còn có thể tìm đến ai nữa. Chị Du thì khỏi cần bàn, cái bà đó ở đầu dây bên kia, tiếng nói mềm như chim hót. “Gì? Bị bệnh? Hazz, vậy cứ nghỉ ngơi đi! Ngày mai xin nghỉ phải không? Được mà! Ngày mốt làm bù cũng sẽ đủ thôi! Một ngày sáu trăm cuộc gọi quảng cáo đối với cậu cũng không phải vấn đề quá lớn! À, đúng rồi, hợp đồng giao dịch của ông Trần cậu cũng phải chuẩn bị. Còn hồ sơ kiểm thuế của bà Trầm, nhà của bà ta trước kia đã từng chuyển nhượng, phải đến viện hồ sơ một lần, lọc hồ sơ trước kia ra. Còn ông Lý bữa trước tới nữa, ông ta muốn xin ưu đãi lần đầu mua nhà, hồ sơ cũng phải chuẩn bị trước cho đủ. Còn nữa... Để chị nghĩ... Tóm lại, ngày mốt trước khi đi làm, phải chuẩn bị tất cả hồ sơ cho chị. Từ từ nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng!”
Có thể không lo lắng được sao? Chuột cảm thấy đầu càng choáng hơn nữa.
Tiểu Bạch là một người hiền hậu, anh chàng kỹ tính ở trong điện thoại dặn tới dặn lui đủ loại thuốc men trị từng triệu chứng, cuối cùng chân thành chúc một câu mau khỏe. “Cậu còn chưa tới ba mươi nhỉ? Sao lại yếu thành như vậy? Bơi nhanh quá đấy à, ha ha...”
“ Chờ đấy...” Chuột trả đũa, còn chưa nói tới miệng, đã ho đến độ hai mắt văng ra nước. Tiểu Bạch lấy tư thế người thắng ngắt dây tắt máy.
“ Cứ đến bệnh viện đi, trán cậu thật sự nóng tới phát khiếp!” A Lục lo lắng không ngừng lấy tay vuốt qua vuốt lại giữa trán mình cùng trán Chuột.
“ Không cần!” Chuột cự tuyệt không cần suy nghĩ.
Cái kẻ ngã bệnh kia tựa như thằng bé càn quấy số một, bất kể A Lục hết lời khuyên can, đều mang cái mặt chết rồi vắt trên sô pha không thèm động đậy.
“Không đến bệnh viện sao được? Nếu không đi, cái này...” A Lục hết từ, ánh mắt lo lắng cực kỳ, trăm điều khó xử.
Chuột lờ mờ nhìn hắn, ánh đèn trắng lóng lánh chiếu ra mồ hôi nhỏ mịn, nhóc ngốc cau mày, miệng hơi chu lại, không hài lòng cũng bất đắc dĩ. Chống chịu mấy tầng khốn khổ, Chuột chậm rãi nhếch môi. “A Lục.”
“Hả?” Y nói quá nhỏ, hắn vội vàng đến gần, để tai sát bên miệng y.
Hơi thở mang khí nóng phun lên má hắn, Chuột hứng thú nhìn tai hắn chậm rãi lan ra một chút quầng hồng, sau đó toàn bộ biến thành đỏ rực. “A Lục...”
“ Cái gì?” A Lục không nghe rõ, đưa mặt lại sát hơn.
Mí mắt Chuột không nâng lên được, trong đầu boong boong vang vang một mảnh. Đầu hạ xuống không dừng được, môi khẽ nhếch lên, mục tiêu ngay trên khuôn mặt nổi ánh hồng của hắn.
A Lục không dám nhúc nhích. Qua một lúc lâu chậm rãi chuyển mắt, Chuột nghiêng đầu, hoàn toàn rơi vào giấc mộng.