Quan Hệ Đẫm Máu

Chương 50: Chương 50




Biệt thự nhà họ Dương sang trọng, rộng lớn, một người phụ nữ trung niên ngồi trong phòng khách, chỉ thấy bà ta tao nhã nâng cốc trà khẽ nhấp một ngụm, sau đó ly trà run khẽ rồi rơi xuống đất tạo thành một âm thanh chói tai trong không gian yên tĩnh.

Tờ báo trong tay rơi xuống đất, lộ ra gương mặt cả kinh tái nhợt đã in hằn nếp nhăn.

**

Một đoàn siêu xe thi nhau phóng như bay trên trường đua tốc độ.

Tới đoạn rẽ khúc đột nhiên từ trong lề đường một chiếc xe cảnh sát phóng ra, chặn đường một trong số xe trên đường khiến chiếc xe đó phanh gấp lại tạo thành một âm thanh chói tai.

Nhìn thấy Dương Thái Hùng, Lâm Khánh Nam làm ra bộ dạng uể oải hạ kính xe xuống nhìn lướt qua cảnh sát rồi lại nhìn về phía Dương Thái Hùng.

"Sếp à, không bắt được tội phạm thì cũng đừng nghĩ quẫn, nếu có nghĩ quẫn cũng đừng đâm đầu vào xe tôi như vậy, đây là siêu xe cả thế giới chỉ có một chiếc, nếu nó hỏng hay trầy thì e là dùng tiền lương cả đời cậu cũng không mua nổi."

Dương Thái Hùng mặc kệ câu nói chua như dấm của Lâm Khánh Nam, anh ta đi đến bên cửa xe nghiêm giọng: "Anh Lâm, phiền anh xuống xe hợp tác."

Lâm Khánh Nam im lặng, nhìn qua một cô gái Tây nóng bỏng bên cạnh, cô ta cũng biết thời thế ôm lấy cánh tay anh nũng nịu, nói mấy câu tiếng anh với cô ta sau đó ánh mắt quay lại Dương Thái Hùng.

"Hình như không có lí do để chúng ta nói chuyện thì phải, cô gái nhỏ bên cạnh sẽ không chịu được độ nóng bên ngoài đâu, anh cảnh sát à, tôi rất thương hoa tiếc ngọc đó."

Dương Thái Hùng rõ ràng đã không còn kiên nhẫn, anh nhíu mày giọng nói hùng hồn nhìn người trong xe:

"Anh Lâm Khánh Nam, chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ mưu sát, phiền anh theo chúng tôi đến sở cảnh sát hợp tác điều tra."

Lâm Khánh Nam nhíu mày im lặng nhưng sau đó vẫn đi theo cảnh sát.

**

Lâm Khánh Phong nhíu mày đứng bên cửa sổ, sắc mặt khá nặng nề.

"Tôi biết rồi."

Vừa nói Lâm Khánh Phong tắt điện thoại, sau đó ngồi xuống mở google gõ vào một dòng chữ, sau đó sắc mặt càng nặng nề hơn.

Tin tức Lâm Khánh Nam bị cảnh sát đưa đi đã lan truyền trên khắp trang báo mạng.

Lâm Khánh Phong nhấc điện thoại, bấm một dãy số, giọng nói lạnh nhạt nhưng vô cùng gấp gút.

“Thiên Ân, đến Italy một chuyến.”

**

Lâm Khánh Nam vừa đến sở cảnh sát, lúc đi ngang qua một căn phòng làm việc, qua lớp kính thủy tinh, anh mơ hồ nhìn thấy một bóng lưng nhỏ bé khá quen thuộc, người đó quay lưng về phía anh, trước mặt người đó là những bức hình ‘kinh dị.’

Trong căn phòng nhỏ, Dương Tịnh An đứng trước tấm bản, trên đó treo toàn là hình ảnh thi thể máu me, vưa nhìn đã thấy rợn người, thế nhưng cô nhìn rất chăm chú, đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa mới có thể khiến suy nghĩ của cô trở về.

“Tiểu An, nghi phạm đã đến rồi, đang trong phòng thẩm vấn, em có cần trực tiếp tham gia lấy khẩu cung không?”- Một anh chàng cảnh sát nhìn Dương Tịnh An mỉm cười nói, khi ánh mắt vô tình lướt qua mấy bức ảnh sau lưng cô thì gương mặt thoáng tái nhợt, anh ta không hiểu một cô gái nhỏ nhắn lại còn rất trẻ và xinh đẹp như Dương Tịnh An sao lại chọn một chuyên ngành lúc nào cũng phải đối mặt với thi thể và tội phạm?

“Đương nhiên rồi, điều là người quen cả mà.”

Dương Tịnh An mỉm cười nhẹ sau đó bước ra khỏi phòng, nhưng đi được vài bước thì điện thoại cô run lên.

“Mẹ, có chuyện gì không?”- Dương Tịnh An mỉm cười.

Đầu dây bên kia là tiếng nói dịu dàng như làn nước mát chảy qua khe suối, nhưng giọng nói này lại có phần yếu ớt: “Cả đêm con không về rồi, vụ án này rắc rối lắm sao?”

Dương Tịnh An há to miệng sau đó nhìn lên đồng hồ đeo tay, trời ạ, từ lúc từ hiện trường trở về cô đã ở lì trong phòng nhìn ảnh người chết đến đã chuyển ngày hồi nào cũng không biết, cũng khó trách, đây là vụ án đầu tiên cô thụ lý sau khi tốt nghiệp nên sĩ khí mới dâng cao là

chuyện thường.

“Vụ án này xem ra không đơn giản.”

“Nghe nói là một vụ moi tim người, con có phán đoán gì không?”- Mẹ Tịnh An lại hỏi.

Dương Tịnh An nhíu mày, hôm nay mẹ cô sao lại quan tâm đến công việc của cô như vậy? chẳng phải lúc đầu bà đã liều mình sống chết cũng không cho cô tham gia vào ngành cảnh sát sao?

Dương tịnh An nhẹ nhàng nói: “Đúng là một vụ moi tim người, nhưng mà về phần vụ án con không thể tiếc lộ. Trời trở gió rồi, mẹ nghỉ ngơi đi.”

Nói với mẹ mình vài câu sau đó cúp máy.

Dương Tịnh An mở cửa phòng thẩm vấn, vừa bước vào đã nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong.

“Anh Lâm, anh và nạn nhân Windy có quan hệ gì?”- Dương Thái Hùng đang lấy lời khai, thấy cô đi vào cũng chỉ liếc qua một cái rồi lại nhìn Lâm khánh Nam.

Lâm khánh Nam ngồi quay lưng về phía cô nên Dương Tịnh An không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ nghe giọng nói anh điều điều vang lên: “Tình nhân, tôi gặp cô ta ở hộp đêm thấy hứng thú nên đưa về khách sạn, điều này không phạm pháp chứ?”

“Vậy tình hình tối hôm đó thế nào?”- Dương Thái Hùng lại hỏi.

Lâm khánh Nam lười biếng dựa lưng vào ghế: “Cảnh sát Dương, nam nữ dắt nhau vào khách sạn thì chỉ có một chuyện muôn thuở thôi, không phải anh định bảo tôi kể hết mọi chuyện ra bao gồm cả chuyện có bao nhiêu tư thế? Bao nhiều lần sao?”

“Chúng tôi đương nhiên không cần phải tìm hiểu đêm đó anh đã trở thành loài động vật cấp thấp như thế nào, chỉ muốn biết đêm hôm đó anh rời khỏi khách sạn lúc mấy giờ, lúc đó nạn nhân Windy có phản ứng gì lạ hay không?”

Dương Tịnh An ngồi xuống chiếc ghế đối diện Lâm Khánh Nam, ánh mắt cô vẫn vô cùng bình tĩnh.

“Tôi đã nói rồi, trước khi luật sư của tôi đến, tôi tuyệt đối không cho khẩu cung.”- Lâm Khánh Nam nhàn nhã chéo hai chân nhìn chằm chằm Dương Tịnh An, thì ra cô gái này lại là người của cảnh sát, đúng là trái đất tròn kiểu gì cũng sẽ gặp lại nhau.

Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, sau đó một chàng trai mặt đồ vest bước vào, thần thái anh ta rất chuyên nghiệp, trên môi luôn nở nụ cười lịch sự mà xa cách nhìn xung quanh, ánh mắt ung dung nhìn lướt qua từng người ở torng phòng, từ tốn mở miệng: “Xin chào, tôi là luật sư của Lâm khánh Nam, gọi tôi là Thiên Ân là được, nào mọi người bắt đầu đi.”

Dương Tịnh An khá bất ngờ, chỉ mới là nghi phạm mà đã phải nhờ Thiên Ân đại luật sư nổi tiếng thế giới đến rồi, đúng là thân cậu ấm nhà giàu không chịu được một chút áp lực.

Trong giới hình sự ai chẳng biết, Thiên Ân là luật sư nổi danh đại tướng bất bại trên toà án, Dương Tịnh An ít nhiều cũng co nghe qua thông tin, cô tưởng rằng đó sẽ là một con người nghiêm túc trong công việc, sắc mặt lúc nào cũng trầm trầm như anh trai cô, nào ngờ…

Thiên Ân vừa đến đã tự tiện bước vào phòng, vỗ vai anh chàng cảnh sát đang ngồi lấy lời khai bên cạnh Dương thái Hùng ra để ngồi lên ghế.

“Thật xin lỗi, bây giờ có thể bắt đầu rồi.”- Thiên Ân mỉm cười liếc qua một lượt cảnh sát, sau đó quay qua Lâm Khánh Nam: “Cậu chủ Lâm, cậu cứ nói tất cả tình hình đêm hôm đó ra.”

Lâm khánh Nam làm ra bộ dạng như là: Không thành vấn đề. Sau đó cất giọng nói vô cùng bình tĩnh.

Đêm hôm đó, cũng chính là ngày 12/10, Lâm khánh Nam như thường lệ xuất hiện ở một quán bar, tình cờ quen được một cô gái tên Windy là diễn viên nghiệp dư, cảm thấy cô nàng này khá ‘thoải mái’ nên đã lập tức đưa vào khách sạn như thường lệ, sau khi cuộc hoan ái kết thúc, Lâm Khánh Nam để lại một tờ chi phiếu mệnh giá lớn sau đó rời đi.

“Lúc anh rời đi là khoảng mấy giờ? Anh đi đâu sau đó?”- Dương Thái Hùng hỏi, thần sắc vô cùng tập trung.

Lâm Khánh Nam cười khẩy vài cái tỏ ý khinh thường: “Lúc đó đã khuya rồi, hơn nữa đầu óc cũng không mấy sáng suốt nên cũng không nhìn đồng hồ, tôi đi đến nhà anh trai tôi, khoảng lúc đó là một giờ rưỡi.”

“Sao anh nhớ rõ như vậy?”- Một người cảnh sát lên tiếng hỏi.

“Bởi vì hôm đó tôi lái xe, trên radio đang phát chương trình ca nhạc, lúc đó có nói là một giờ rưỡi.”- Lâm Khánh Nam điềm nhiên trả lời.

“Chúng tôi muốn tiến hành kiểm tra nước tiểu của cậu, chúng tôi nghi ngờ cậu có sử dụng chất kích thích.”- Dương Thái Hùng nói.

Lâm Khánh Nam nhếch miệng, như hiểu được ý của anh, Thiên Ân từ nãy giờ ngồi cạnh lắng nghe sự việc cũng lên tiếng: “Xin lỗi, việc này thân chủ tôi không giúp được.”

Dương Thái Hùng cũng không chịu thua: “Đây là công tác phá án của chúng tôi, hiện giờ anh Lâm là người cuối cùng tiếp xúc với nạn nhân, chúng tôi cần anh ấy hợp tác phá án.”

“Anh cũng biết nói là ‘hỗ trợ hợp tác’ rồi, bên phía cảnh sát cũng đã có chứng cứ sát thực việc thân chủ tôi rời khỏi khách sạn lúc nạn nhân vẫn còn sống, hơn nữa anh trai của cậu ấy, Lâm Khánh Phong có thể làm nhân chứng cho cậu ấy, với những chứng cứ hết sức rõ ràng này tôi nghĩ rằng cậu chủ Lâm không có nghĩa vụ phải hợp tác với cảnh sát làm xét nghiệm, những gì cậu ấy có thể làm là làm tròn chức trách của một người công dân tốt, nhưng cũng tới đây mà thôi.”

Sau khi Thiên Ân nói xong, thì mệnh lệnh từ cấp trên cũng truyền xuống ra lệnh thả Lâm khánh Nam ra, nhưng trong thời gian này anh không được phép xuất ngoại, phải chịu sự bảo vệ của cảnh sát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.