Quan Hệ Đẫm Máu

Chương 65: Chương 65: Sự Khác Thường Của Thiên Châu




Màn đêm âm u hiện hữu, ở đó là một ngôi đền cổ có cách bài trí rợn người với những hình vẻ kì lạ, những con rắn có vô số đầu với hình thù dữ tợn, chúng phun ra một loại nọc độc, người bị dính phải sẽ vô cùng đau đớn nhưng vẫn cam lòng chịu khổ ải mà không thể kháng cự.

Thi thể, đúng, có rất nhiều thi thể của phụ nữ, họ điều không có trái im gương mặt bị gạch một cách rùng rợn.

...

Phía bên ngoài của dinh thự mafia, những vệ sĩ không ngủ mà đứng canh, thần thái nghiêm túc và tập trung.

Nghe thấy tiếng động khẽ, tất cả lập tức đề cao tinh thần cảnh giác nhìn xung quanh, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc thì thầm thở ra sau đó cung kính cúi người: "chào long tôn. Kìa, long tôn, cô định đi đâu?"

"Tránh ra."- Thiên Châu lạnh nhạt nói hai chữ, âm thanh trong trẻo lại lộ rõ một sự nguy hiểm.

Vệ sĩ thấy thế cũng e dè, nhưng thiên chủ đã căn dặn phải đặc biệt bảo vệ cô, tuyệt đối không cho kẻ lạ có cơ hội tiếp xúc, nhưng bây giờ...

"Long tôn... thiên chủ đã dặn cô không nên ra khỏi phòng."

"Tránh ra!"- Lần này ngữ điệu có phần cao lên.

"Xin lỗi long tôn nhưng..."- Lời còn chưa nói hết, cậu ta đã thấy cổ của mình đau buốt, khi nhìn lại thì phát hiện trong khoảng thời gian ngắn, bàn tay nhỏ của cô đã thuận lợi bóp chặt cổ người vệ sĩ, cô dùng lực rất mạnh khiến cậu ta tái mét mặt mày.

"Long tôn, cô..."- Một người khác thấy cảnh này thì kinh hoàng, trước giờ long tôn chưa bao giờ ra tay với người của mình, sao lại....

Thiên Châu đưa mắt về phía người vừa nói, bàn tay dùng sức một cái, chỉ thấy người vệ sĩ bị quăng ra một quãng xa sau đó thổ huyết.

Sắc mặt Thiên Châu cực kì khó coi, hàng mày nhíu lại, ánh mắt lúc thì vô cùng lạnh lẽo như tu la, lúc lại kiên cường khó hiểu.

"Muốn sống thì khôn hồn tránh ra."- Quăng lại một câu vô tình sau đó cô rời đi.

Con đường giờ đã vắng xe hơn, vào giờ này nhiều người nói đây là thời gian của ma quỷ.

Trong con hẻm vắng, một cô gái khoảng 24 tuổi đang đi thật nhanh, vừa đi vừa nhìn đồng hồ có vẻ như đang trễ một việc gì đó...

Mà sự hoang vắng ở đây quả thật rợn người, làm cô ấy càng sợ .

~xoạt, xoạt~ Hình như có tiếng động, cô gái dừng lại, đột ngột quay về phía sau, không thấy ai. Kì lạ, rõ ràng vừa nghe thấy tiếng bước chân mà.

Nghĩ rằng do mình hơi sợ nên tưởng tượng lung tung nên cô ấy tiếp tục đi, khoảng mấy bước lại nghe tiếng chân người phía sau, cô ấy quay phắt lại.

"Ai?"- Vẫn không thấy ai, rõ ràng là tiếng bước chân, không sai vào đâu được. Trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, nghe nói gần đây xuất hiện sát thủ moi tim liên hoàn, chẳng lẽ...

Vứt bỏ những suy nghĩ đó, cô ấy quay lưng đi nhanh hơn, được một lúc lại nghe thấy âm thanh bước chân phía sau, không nghĩ ngợi nhiều, cô ấy chạy thật nhanh, chỉ có điều con hẻm này quá dài, lại vì sợ hãi nên chạy một lúc đã không biết đường ra, bị dồn vào ngõ cụt, cô ấy quay lại nhìn rõ đối phương là ai.

"Cô... cô muốn làm gì?"- Nhìn thấy thì ra chỉ là một cô gái nhỏ nhắn không quen biết, cô gái kia khẽ thở ra.

Thiên Châu nhìn cô ấy, thần sắc vô cùng lạnh lẽo, lại thêm một sự bình thản trong đôi mắt càng làm cô phát ra một loại cảm giác khiến người khác rét run. Âm thanh trong trẻo, lãnh đạm từ từ vang lên khiến cô gái kia thoáng chốc xanh mặt kinh hãi: "Muốn tim của cô."

"Cô, cô là... không...á.."- Cô gái kia thật sự bị dọa cho kinh hãi, không còn đường ở phía sau đành liều mạng xông lên trước muốn đẩy cô ra để chạy. Nhưng khi chỉ còn cách Thiên Châu một chút thì cô đã nhanh chóng né qua, thoáng chốc đã di chuyển ra sau lưng cô gái kia, một tay nắm lấy bã vai cô ấy đẩy ngã xuống đất.

"Không, tha cho tôi, xin cô..."- Cô gái kia hoảng sợ lếch lùi ra sau, thấy Thiên Châu rút dao ra và đi về phía mình thì kinh hãi van xin.

Lời nói của cô gái như được Thiên Châu nghe thấy và tiếp nhận, bước chân cô dừng lại, ánh mắt chút biến hóa, sự lạnh lẽo đã tan đi phần nào, thay vào đó là sự ngỡ ngàng, nhưng ngay sau đó lại trở về trạng thái ban đầu, bước chân tiếp tục. Vung dao về phía cô gái kia.

~Keng! ~ Tay của Thiên Châu bị một lực mạnh đá vào làm văng con dao xuống đất, ngay sau đó bóng dáng nhỏ bé của Gia Mỹ đứng chắn trước cô gái kia, kì lạ nhìn cô, giọng nghi hoặc: "Thiên Châu, cô muốn làm gì?"

"Tránh ra, bằng không đừng trách dao không có mắt."- Thiên Châu lạnh lùng mà xa lạ nhìn Gia Mỹ.

"Cô..."- Không đúng, Thiên Châu sao lại khác thường như vậy? Nhưng cụ thể khác cái gì thì Gia Mỹ chưa biết. Đánh nhau, chắc chắn mình không đánh lại thân thủ của Thiên Châu, vậy chỉ có cách...

Hai tay Gia Mỹ đưa ra sau, âm thầm bấm một cái công tắc, đây là sản phẩm phát ra loại sóng mang điện từ cao làm con người mất đi ý thức, đại não tạm thời ngừng hoạt động, sóng này vô cùng nguy hiểm nếu không chỉnh tần số hợp với não thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng, nhẹ thì mất trí, nặng thì tử vong.

Quả nhiên, Thiên Châu ngất ngay sau đó, cô nhanh chóng được đỡ lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.