Editor: Lạc Tâm Vũ
Tôn Ngôn cười cười đại khái vài cái: “Vậy không thì? Lần này không cho phép làm hỏng việc lần nữa, nha?”
Nghiêm Hải An mở miệng phản bác: “Là ai đạp hư chứ?”
Thật ra thì càng tiếp xúc tới nữa thì hai người mới phát hiện có thật nhiều điểm tương đồng giống nhau, ví dụ như Die nd da nl e q uu ydo n đều ưa thích bình phẩm rượu, Tôn Ngôn từ nhỏ uống rượu ngon mà lớn lên, mà còn lại bản thân Nghiêm Hải An là đặc biệt bồi dưỡng qua một đoạn thời gian, cộng thêm cậu ấy còn giao thiệp qua với người ở quầy bar, nói chuyện uống rượu còn có thể trò chuyện tiếp nữa.
Cái ngày khô khan đó trò chuyện rất là hứng khởi, Tôn Ngôn đem mấy bình rượu quý cất giấu kỹ ở trong nhà đem ra, hai người tự mình ra tay phối hợp chơi, chuẩn bị đem kinh nghiệm thực tế ra mà lý luận.
Tiếc là bọn họ đều chỉ biết uống không biết chủ động ra tay, xuất hiện đồ vật pha chế rượu dĩ nhiên là một chút cũng uống không ngon, mùi vị pha trộn vào nhau, lại không có trình độ, có chút còn chống đối nhau, nhưng mà hai người đều ra tay, ai cũng bị ép đến mù luôn rồi.
Nghiêm Hải An vừa đến nhà Tôn, Tôn Ngôn liền theo như lưu trình mà hỏi một lần: “Ăn cơm chưa?”
Nghiêm Hải An trợn trắng mắt đáp: “Ăn rồi.”
Tôn Ngôn vô cùng thuần thục mà vén tóc một cái, bày tỏ đi thôi.
Từ Hồng mang theo một bảo mẫu nhỏ khác hết sức có mắt nhìn mà trở về phòng bảo mẫu, trở thành cả tòa biệt thự này chỉ có hai người ảo tưởng bọn họ. Nghiêm Hải An nếu đã đến chính là định làm rồi, nhưng lúc ở cùng với Tôn Ngôn lăn lộn ở trên giường, đầu dieendaanleequuydonn của cậu đau càng ngày càng lợi hại, tay chân bủn rủn, bệnh cảm mạo phảng phất có khuynh hướng càng ngày càng tăng thêm, thật là làm một chút…. Tính thú yêu thương đều không có.
Tôn Ngôn kích động mà hôn cậu, vuốt ve cậu, dùng một chút cũng không có, Nghiêm Hải An cảm thấy bản thân cậu giống như một con cá mặn, không có chút phản ứng nào.
Tôn Ngôn trải qua kinh nghiệm sa trường, người phía dưới thân không có động tình còn không có nhận ra? Thân mật một chút liền ngừng lại, híp nửa con mắt mà ngồi dậy: “Lại như thế nào rồi?”
Nghiêm Hải An yên ổn nằm ở trên giường, tâm như chỉ thủy* mà nhìn chằm chằm trần nhà, nghe giọng nói của tên đàn ông này bộc phát tính khí âm dương: “Cậu đây là suy nghĩ ai đây? Chẳng lẽ ở nơi đó chịu tức giận của Mạc Dịch Sinh, chạy đến chỗ tôi xả ra sao?”
*Tâm như chỉ thủy: Tâm như nước chảy, ý chỉ trạng thái tình cảm bình tĩnh yên ả.
Cái tên Mạc Dịch Sinh thành công đụng chạm đến thần kinh của Nghiêm Hải An, con mắt cậu chuyển động, nhìn chằm chằm Tôn Ngôn.
Cậu cảm giác được, Tôn Ngôn hẳn là hơi tức giận.
Cậu không thể không ngồi dậy, thở dài nói: “Xin lỗi, hôm nay tôi không khỏe lắm, không có chút tâm trạng nào.”
Nghiêm Hải An vốn định thuận theo Tôn Ngôn, không làm gì được thì không cần ở trên dùng lực, dù sao động cũng không phải cậu, có thể nghĩ ra biện pháp, là thân thể có ý kiến. Bị bệnh còn muốn tinh thần gấp trăm lần cút ra khỏi giường? Sách vàng nhỏ có viết như vậy.
“Con m* nó có thể ngày ngày dính lấy Mạc Dịch Sinh,” Tôn Ngôn cũng không biết thân thể cậu không khỏe là ở trên người, chỉ cho rằng bản thân người này làm tâm trạng không tốt. Anh đột nhiên nâng cao giọng, giống như là lửa giận từ trước tới nay cuối cùng bị một chút lửa liền nhen nhóm lên: “Ở chỗ tôi liền không có tâm tình rồi?!”
Liếc mắt một cái, Tôn Ngôn hết sức vừa ý Mạc Dịch Sinh, chính là một người đàn ông biểu đạt trực tiếp ra, muốn ngủ cùng anh. Đồ vật xinh đẹp thuần khiết ai mà không muốn sờ một cái, sờ die,n; da.nlze.qu;ydo/nnmột cách thoải mái là tốt nhất, giống như anh thế này càng thêm cho phép người của mình như thế.
Mà hiện tại, mỗi lần đi tìm Nghiêm Hải An, lúc nào Nghiêm Hải An đều xoay quanh Mạc Dịch Sinh, vào khi mỗi lần nói chuyện phiếm cùng Nghiêm Hải An cũng có thể nghe tên Mạc Dịch Sinh, ở Nghiêm Hải An dù thế nào chăng nữa đều có tinh thần chăm sóc Mạc Dịch Sinh, mà sau khi chính mình ra sức phục vụ bên dưới của cậu còn tự nói với mình không có tâm trạng.
Tôn Ngôn rất muốn tìm người giết Mạc Dịch Sinh.
Tôn Ngôn lớn như vậy sẽ không miễn cưỡng nín nhịn qua ở loại chuyện như vậy, mình tựa như một con chó động đực luôn muốn ôm Nghiêm Hải An cùng ma sát ở một chỗ, mà Nghiêm Hải An lại luôn! Luôn là! Một bộ dáng ghét bỏ ứng phó sự tình.
Nhiều tổn thương tự ái đó, chẳng lẽ mình còn kém đến loại trình độ này?
Thói quen các cậu ấm Tôn gia đều được người ta tâng bốc, Tôn Ngôn khó chịu nói: “Cậu thích Mạc Dịch Sinh như vậy vẫn chạy lên giường của tôi? Làm với tôi bao nhiêu lần còn giả bộ tinh khiết cái gì hả?”
Con ngươi Nghiêm Hải An co rụt lại, trái tim không ngừng tăng nhanh lên. Cậu cảm thấy lòng buồn bực, đầu vừa chóng mặt vừa đau, trong chốc lát không biết là nơi nào lại càng không thoải mái.
Cơ thể không khỏe tâm tình mất mác liên hồi, cậu hoàn toàn không khống chế được tâm tình tựa như ngồi qua cáp treo xuống đến mức thấp nhất, thậm chí một giây kia cảm giác mình thật sự là đê tiện.
Nếu thật sự bắn, cần gì đến nhà người khác nhiều lần, nên tùy tiện hẹn một khách sạn, giá thuê phòng với áo mưa cùng chế độ AA. Sau khi ngủ xong đường ai nấy đi, không cần có nhiều tin dinendian.lơqid]on nhắn như vậy, không nên lặng lẽ đi xem người ta chỉ có ba cái tin vòng kết nối bạn bè*, lại càng không nên người ta vừa gọi đã tới rồi.
*Vòng kết nối bạn bè [朋友圈]: Vòng kết nối của bạn bè, nói chung đề cập đến một chức năng xã hội trên Tencent WeChat_một ứng dụng của Trung Quốc, đã xuất hiện trên WeChat phiên bản 4.0, được cập nhật vào ngày 19 tháng 4 năm 2012. (Nguồn: Baidu)
Vẫn là như vậy, từ trước kia cậu chính là bắt đầu buồn cười như thế, nói là kiên trì, còn không phải là kiểu cách?
Nói cho cùng là cậu quá tịch mịch. Ôm cùng người khác tính hướng, một lòng nhạy cảm lại kiêu ngạo, cũng không bằng lòng chấp nhận, lại hồ đồ không hiểu. Không có bạn bè, người nhà không hiểu, ngay cả Mạc Dịch Sinh ở chung thời gian dài nhất cũng không thể hiểu cậu, cậu có thể sắp xếp công việc và cuộc sống gọn gàng ngăn nắp được, có thế khôn khéo ứng phó với những người khác, nhưng giống như một người hoàn toàn ngoài cuộc, ngay cả tịch mịch cũng khác người không ăn ý được.
Cho nên cho dù cậu không muốn thừa nhận, cậu vẫn có quá nhiều mong đợi với đoạn quan hệ này, không chịu thừa nhận mà đang mong đợi được cái gì từ đoạn quan hệ này.
Nhưng đây đều là hormone ý loạn tình mê nhất thời mà thôi.
Nghiêm Hải An đau đầu muốn nứt ra ngồi dậy, bình tĩnh tìm quần áo mặc được, nói với Tôn Ngôn: “Vậy tôi đi trước.”
Cậu không nói ý đồ rõ ràng như vậy, không nên nói ra là có thể làm cho người ta hiểu đây là thông tin kết thúc.
Nghiêm Hải An đi ra cửa phòng, còn thuận tay nhẹ nhàng khép cửa phòng lại. Cho dù là vào thời điểm này cậu vẫn muốn giữ gìn phong thái như cũ, không thể rơi xuống tầm thường ở trong lần giao chiến cuối cùng.
Tôn Ngôn còn đang mặc quần, ngồi ở trên giường, thở hổn hển hai cái, đập một quả đấm xuống giường, không ngừng vội vàng mà đuổi theo.
Nghiêm Hải An đang xuống lầu, đột nhiên một vật thể đập tới bên chân, một tiếng tách ra cũng có thể nghe được tiếng khung gỗ bể nát.
Bức tranh nổi tiếng hơn hai ngàn vạn bị Tôn Ngôn tiện tay lấy xuống từ trên tường đập như vậy, bật trên mặt đất mấy lần, lăn đến cuối lầu.
Mắt Nghiêm Hải An nhìn thoáng qua mảnh vở, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tôn Ngôn.
Tôn Ngôn trần trụi nửa người trên, mắt cao cao tại thượng mà nhìn xuống cậu: “Bộ dáng cậu như vậy làm cho ai nhìn? Cho là tôi không tìm được người khác để ngủ sao?”
Đại gia Tôn, mấy lời kém hiểu biết này của anh tôi nghe xong cũng xấu hổ.
Trong lòng Nghiêm Hải An rõ ràng cười nhạo Tôn Ngôn ấu trĩ, cậu muốn duy trì phong độ của mình, nhất định không được để ý, nhất định không được để ý, nhất định không được để ý….
Nghiêm Hải An vịn tay ở trên lan can: “Ngài Tôn, tôi chưa bao giờ hoài nghi điều này, chẳng qua là cảm thấy nếu chúng ta đều không hài lòng đối phương, cứ tự mình tìm người khác thôi. Anh tìm được đối tượng, chẳng lẽ tôi sẽ không có lựa chọn?”
“Cậu còn muốn tìm người khác?!” Tôn Ngôn giống như sư tử nổi giận, hai bước vọt tới trước mặt cậu, nắm lấy cổ tay của cậu, dùng sức đến đốt ngón tay trắng bệch.
Ngược lại lúc này trên mặt Tôn Ngôn không có biểu cảm, chỉ có một đôi mắt đen tối như bí mật, bình tĩnh giống như Dieenndkdan/leeequhydonnntrong nháy mắt tất cả cơn bão táp ẩn núp ở một chỗ, vừa giống như kẻ săn mồi đang đánh giá trước khi đánh giết, người xem tóc gáy cũng dựng thẳng.
Anh nói gằn từng tiếng: “Nghiêm Hải An, cậu có thể thử nhìn một chút, cậu để cho người nào đụng cậu, mẹ nó tôi liền chặt người đó.”
Cổ tay Nghiêm Hải An quả thực là đau nhức giống như bị gãy, nhưng không có biểu hiện một chút ít ra ngoài. Nhưng Tôn Ngôn lôi kéo chặt như vậy, dường như không phải nắm cổ tay của cậu, mà là tim của cậu. Tầng tầng khí phách sắt đá đều bị kéo ra một vết nứt, Nghiêm Hải An bình thản hỏi: “Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
Câu hỏi này giống như một cái roi da, có thể đánh Tôn Ngôn nhẹ nhàng buông tay, nhưng anh rất nhanh liền cầm trở lại, mày rậm anh cau lại, cắn răng, không nói gì.
Khí thế mạnh hơn nữa, cũng không cách nào ngăn cản trầm lặng.
Nghiêm Hải An lại dán lên cho trái tim một lớp thép: “Ngài Tôn, tôi thật sự muốn đi.”
“Đúng vậy, Plato* của cậu vẫn ở nhà chờ cậu mà.” Tôn Ngôn thay đổi sắc mặt, dịu dàng nói, “Mỗi lần cậu ở chỗ này của tôi được làm thư thái, thì có thể an tâm trở về đối mặt với nốt ruồi son của cậu rồi.”
*Plato: Plato là một trong ba nhà hiền triết cổ đại Hy Lạp nổi tiếng nhất. Ông là học trò của Socrates và thầy của Aristotle. Plato cũng là người sáng lập Học viện Athens – một trong những học viện đầu tiên chuyên về đào tạo cao cấp tại Phương Tây thời cổ đại.
Nghiêm Hải An cũng cười: “Không ngờ nha, ngài Tôn còn biết Plato và nốt ruồi son.”
Hai người có lẽ đứng quá gần, ngay sau đó bừng tỉnh muốn vùng lên đánh, lại giống như ngay sau đó sẽ hôn lên đối phương.
“Tại sao bức tranh của tôi lại ở chỗ này?” Tiếng Tôn Lăng vang lên, “Tôn Ngôn, em tên phá gia chi tử* này, biết bây giờ bức tranh này tăng tới bao nhiêu tiền không?”
*Phá gia chi tử: đứa con làm tan nát tài sản của gia đình; cũng dùng để chỉ kẻ ăn chơi hoang tàn.
Anh cười hỏi: “Ơ, hai người các em đây là thế nào?”
Tôn Ngôn buông tay ra, hất đầu nhìn sang một bên. Nghiêm Hải An thuận lợi tránh khỏi, đi xuống lầu: “Thật xin lỗi, quấy rầy.”
Một tay Tôn Lăng vẫn kéo hành lí, một tay treo áo khoác tạo dáng ưu nhã tinh anh: “Không quấy rầy, trong nhà thường không có khách đến thăm, thật sự vắng vẻ.”
Ánh mắt anh quét bóng lưng Tôn Ngôn chạy trối chết, cười cười với Nghiêm Hải An: “Từ nhỏ Tôn Ngôn người này đánh không nặng không nhẹ, tay còn tốt đó chứ?”
Nghiêm Hải An khách khí nói: “Giám đốc Tôn nói đùa, làm sao có thể có vấn đề.”
“Dì Từ.” Không biết mới vừa rồi Tôn Lăng trốn chỗ nào vây xem hay là quả thực mới ra khỏi cửa phòng Từ Hồng nói, “Tim chút thuốc cho ngài Nghiêm.”
Nghiêm Hải An lập tức nói: “Không cần.”
Tôn Lăng cười cười, nhưng cũng không dao động, cũng không muốn tiếp tục ý tứ nói lời khách sáo, cứ như vậy nhìn Nghiêm Hải An.
Đợi Từ Hồng lấy thuốc tới, anh giao cho Nghiêm Hải An: “Đôi khi em trai tôi rất khốn kiếp. Nó cứ không lớn lên, thích nhất thể hiện tính tình trẻ con. Trước tiên tôi giúp cậu mắng, chờ nó qua xin lỗi cậu, trách mắng cũng tùy cậu.”
Đối với Tôn Ngôn có thể giả bộ tùy tiện oán hận, đối với Tôn Lăng thân thiện Nghiêm Hải An không tiện nói gì, nhận ý tốt của anh, miễn cưỡng cười một tiếng: “Tôn tổng thật biết nói đùa, vậy tôi xin phép đi trước.”
“Đi thong thả, tài xế của tôi cũng chưa đi xa, cần tiễn cậu một đoạn đường không?” Tôn Lăng rất biết nắm bắt giới hạn, lần này không di@en*dyan(lee^qu.donnn cưỡng ép để Nghiêm Hải An đồng ý, sau khi dùng giọng điệu thương lượng bị cự tuyệt, liền nói, “Vậy cậu đi đường cẩn thận.”
Đưa Nghiêm Hải An đi, Tôn Lăng thật sự không chịu nổi, một phen ném âu phục xuống đất: “Đồ ngốc này, muốn lật trời đúng không! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Từ Hồng lo lắng nói: “Tôi cũng không biết, lúc đầu hai người vào phòng rất tốt đẹp, trong chốc lát liền cãi vả. Ngài Nghiêm vọt ra, nhị thiếu đuổi theo ra ngoài.”
Đưa hành lí cho Từ Hồng, Tôn Lăng giẫm lên lầu, kéo tay nắm cửa, rất tốt, khóa, không sao, anh có chìa khóa.
Mở khóa, Tôn Lăng đẩy cửa, chỉ đẩy ra một kẽ hở, bên trong cài dây xích.
“Tôn Ngôn, rốt cuộc em có phải đàn ông không?” Tôn Lăng cách khe cửa, “Đừng nói với anh mỗi ngày dẫn người về nhà là không thích. Em nói một chút em còn mấy người trên giường dưới giường, có một người để anh gặp không? Em sờ lương tâm nói!”
Bên trong không có câu trả lời.
Tôn Lăng quả thực tưởng tượng ra được dáng vẻ ngồi ôm đầu ở góc tường, thầm nghĩ người anh trai anh khi được cũng là thảm, em trai nhà người ta đồng tính không chừng còn phải một bên đe dọa dụ dỗ vào chính đạo một bên khuyên nhủ đưa chi phiếu tiền mặt đẩy lùi tiểu tình nhân, để anh ở đây, đừng nói là đàn ông, cho dù là con chó, chỉ cần có thể chữa khỏi nỗi buồn phiền của em trai anh đều không phản đối.
Cha mẹ qua đời, anh tuy khó qua, nhưng không có gì hối hận. Nhưng Tôn Ngôn không giống, khi đó cậu đang ở thời kỳ phản nghịch mà oán giận, ầm ĩ và “chèn ép anh” anh trai, và ầm ĩ cha mẹ “bất công”, cảm thấy toàn bộ thế giới đều có lỗi với cậu, giận dỗi một cái chạy đến đất khách quê người, lễ mừng năm mới cũng không chịu quay về. Nếu không phải như vậy, ba mẹ bọn họ sẽ không đặc biệt ngồi máy bay đêm 30 tự mình đi vỗ về con trai nhỏ.
Tôn Lăng chỉnh giọng nói ngay thẳng: “Tôn Ngôn, anh nói một câu, em còn muốn hối hận một lần nữa sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tôn Lăng: Nuôi em trai giống như nuôi trẻ con, mệt mỏi.
Bức tranh nổi tiếng: Anh*! Đau quá, người ta chỉ muốn lặng lẳng treo trên tường cho các người trang trí.
*Anh: anh ở đây là tiếng kêu, không phải tiếng gọi.