Quan Hệ Không Đứng Đắn - Ngự Tiểu Phàm

Chương 11: Chương 11: Sau khi sự việc xảy ra




Tài xế cảm thấy bầu không khí trong xe có chút quỷ dị, nhưng cũng không có phát hiện vấn đề phía sau: “Tôn tổng?”

“Cậu ngừng xe cho tôi!” Tôn Ngôn nghe thấy âm thanh rên rỉ của Nghiêm Hải An thoáng lớn hơn một chút, theo tính phản xạ mà lấy tay bịt kín miệng của cậu.

Bị đôi môi ẩm ướt liếm vào lòng bàn tay anh như vậy, anh nhận thấy được đầu của Nghiêm Hải An lắc qua lắc lại, nhưng tránh né không được, vì vậy ngay sau đó dán lên đồ vật càng ẩm ướt càng mềm mại.

Cánh tay của Tôn Ngôn có chút cứng lại.

Không vừa lòng đồ vật kia mà muốn đẩy lòng bàn tay của anh ra. Nhưng đầu lưỡi vô lực như vậy, tất Die nd da nl e q uu ydo n cả phản kháng dường như đều bị chìm đắm mà khiêu khích thè lưỡi ra liếm, một chút một chút mà liếm đường vân lòng bàn tay đến mức ẩm ướt.

Tài xế không biết nguyên do gì: “Bạn của ngài là muốn ói phải không?”

Tôn Ngôn nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Không liên quan đến chuyện của anh, ít nói nhảm đi.”

Tài xế không biết lỗ chân lông nào của anh lại không thuận nữa rồi, bèn ngậm miệng lại, vòng xe lên trên một cái chợ nhỏ tối tăm rét lạnh, sau khi dừng xe, còn nghe lời đi xuống xe.

[Mau nhìn! Weibo* có người cưỡi xe đạp!]

*Weibo: một phần mềm chat bên Trung Quốc, tương tự như Zalo bên Việt Nam.

Tôn Ngôn thở dài mà nhìn trần xe, còn không đợi ngày hôm sau liền cảm thấy say rượu, đau đầu.

Tài xế ở bên ngoài đi dạo ở chỗ ngoặc vẻ mặt nhăn nhúm, dựa theo lời nói của Tôn Ngôn ba mươi phút sau dieendaanleequuydonn mới trở về xe, chở ông chủ và bạn của ông chủ đi khách sạn mà nhà họ Tôn mở. Ở phòng Tôn Ngôn đánh răng rửa mặt xong, anh thật sự không có tinh thần giúp Nghiêm Hải An hoặc là tự mình tắm rửa, mang người quăng lên giường, tự mình cút khỏi qua một cái giường ở phòng khác, nhắm mắt một cái.

Ngủ không được.

Nằm đã được mấy phút, Tôn Ngôn mặt không chút thay đổi mà ngồi dậy, Tiểu Tôn Ngôn ở dưới thân kêu một tiếng giương cánh muốn bay. Anh khó hiểu mà đi về phía cửa phòng nhìn thoáng qua, có chút buồn bực mà tự an ủi mình để xuất ra. Bình thường một đêm mấy phát anh dễ dàng xuất ra, tối hôm nay không biết là có phải là quá giằng co rồi không, đã hai lần xuất t**** liền cảm thấy rất mệt, loại mệt này chính là mệt trong lòng, cảm thấy có cái đồ vật gì không thể đảm nhiệm hướng về trong lòng mà đè ép.

Anh lôi một xấp khăn giấy ở trên đầu giường mà lấy tay lau sạch sẽ, nằm lại ở trên giường, khuỷa tay gác ở trước mắt, yên tĩnh được trong chốc lát, mới đem bàn tay lật lại xem, dường như muốn xem lòng bàn tay đã sạch sẽ hiện tại nhìn ra chút dấu vết gì.

Cổ họng Tôn Ngôn động một cái, trên đầu lưỡi phảng phất thưởng thức đến sự ẩm ướt nóng rực trong miệng của Nghiêm Hải An.

Anh xem như vậy một hồi lâu, sau đó hôn hôn thưởng thức lòng bàn tay, (๑°⌓°๑) sau khi hôn xong lại cảm thấy bản thân mình ngốc như vậy. Dồn ép, nhíu mày đi tắt đèn, trở mình một cái, ngủ.

Nghiêm Hải An cảm thấy đầu như muốn nổ tung rồi, cho dù không có nổ tung, cậu đều muốn lấy cái gạt tàn thuốc bằng thạch anh đem đầu mà đập nát ra, đem đầu óc bên trong não mơ hồ mà móc ra, có lẽ cũng sẽ không đau như vậy.

Nhưng mà cái này cũng chưa tính die,n; da.nlze.qu;ydo/nn là cái gì, khi cậu nhớ tới toàn bộ chuyện phát sinh tối hôm qua, cũng tự mình gắng gượng an tĩnh lại mà sắp xếp logic theo thứ tự, dường như có viên đạn xuyên qua từ hai bên Thái Dương của cậu, cũng dâng trào một bên đầu cứng ngắc.

Nghiêm Hải An hít sâu một hơi, không được, ngay sau đó lại hít sâu một hơi, cậu thậm chí duy trì một nụ cười cứng ngắc, muốn lấy cái này để khống chế cảm xúc. Cậu ở trên giường tìm kiếm từ trong túi quần rớt ra cái điện thoại, sau đó mở ra xem mục thông tin.

Tít.........Tít...........Tít..........

“Alô, Hải An.......”

“Lê Hi.” Nghiêm Hải An bình tĩnh mà gọi một tiếng, nhưng tên này vừa ra khỏi miệng, liền giống như cậu ở trên thùng dầu mà đốt một đóm lửa, trong nháy mắt nổ lên. Âm thanh của cậu đột nhiên nâng cao: “Tôi艹 đại gia cậu!”

(Không biết dấu艹 là gì, nên để theo như tác giả.)

Người bên kia điện thoại lại có thể còn rất trấn định, quan tâm thân thiết mà hỏi: “Làm sao vậy? Hải An? Tối hôm qua là cậu uống say, bạn của cậu đưa cậu trở về, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Nghiêm Hải An rất tức giận, cũng không hề muốn duy trì nụ cười: “Bớt giả bộ đi, Lê Hi, tất cả mọi người đều trưởng thành rồi, cậu thật sự xem tôi là một đứa ngốc sao?”

Trước kia cậu đã từng uống say qua, biết dinendian.lơqid]on rõ cảm giác say rượu là như thế nào, nhưng uống thành bộ dạng như tối hôm qua gần như là trong rượu có chút ma túy nhưng lượng còn không đủ, cậu còn không biết bản thân mình đã trúng chiêu thì cậu chính là người ngu rồi.

“Tôi cảnh cáo cậu, cậu. Con. Mẹ. Nó. Sau này đừng có xuất hiện ở trước mặt của tôi, bằng không tôi gặp một lần liền đánh một lần.” Nói xong không chờ đối phương trả lời, liền cúp điện thoại.

Điện thoại lập tức vang lên, Lê Hi đống c*t này lại có mặt mũi đuổi qua đây. Nghiêm Hải An một tay ấn ấn đầu, cầm điện thoại, một phát quăng về phía bức tường đối diện đập nát.

Thế giới rốt cuộc cũng yên tĩnh rồi.

“Hi.”

Nghiêm Hải An quay đầu mạnh một cái, ánh mắt tối tăm u ám mà đâm ở trên người Tôn Ngôn, cũng không biết người này đứng ở bên cạnh cửa bao lâu rồi.

Tôn Ngôn dựa vào khung cửa, hai tay ôm ngực: “Chậc chậc, nhìn không ra cậu hung dữ như vậy.”

Cái đầu say rượu đau nhức với lo lắng sự việc tối hôm qua phát sinh hoàn toàn lột xuống một tầng da tao nhã lịch sự của Nghiêm Hải An, giọng nói của cậu tấn công mà nói: “Anh tiến vào cửa không biết gõ cửa sao?”

Tôn Ngôn trái ngược với tính cách nóng nảy mà trả lời: “Nghiêm khắc mà nói, tiền phòng là do tôi trả, đây là địa bàn của tôi.”

Nghiêm Hải An phá ngã cái bình nát tan, một chút không khách khí mà nói: “Anh đây là đang muốn hỏi tôi tiền phòng phải không? Toàn bộ đều do anh trả, khi anh mời ở lại một đêm, không khách khí, tôi phải làm rồi.”

Từ lúc trước Tôn Ngôn đã cảm thấy Dieenndkdan/leeequhydonn chưa nhìn qua tính cách này của Nghiêm Hải An, bộ dáng làm bộ như thuận theo, nhưng luôn luôn đâm chọc anh vài câu, hóa ra kết quả là chủng loại này khắp người đều có gai: “Trước không nói đến việc này, tối hôm qua cũng xem như tôi cứu cậu, cậu không biểu hiện bày tỏ sự cảm ơn?”

“Ngài Tôn, anh biết nói lời những như thế này, thật sự là tôi cũng có một chút bất ngờ,” Nghiêm Hải An ngoài cười nhưng trong lòng không cười mà nói, “Nói đi, muốn ồn ào con thiêu thân gì hả?”

Nếu đổi một người khác dám cùng anh nói chuyện sẵng giọng như vậy, Tôn Ngôn đã sớm đá một cái mất rồi, nhưng chẳng biết tại sao, người này là Nghiêm Hải An, anh thế nhưng lại chỉ cảm thấy rất có ý nghĩa, giống như là nhìn thấy con mèo già không để ý tự mình giẫm phải đuôi, bộ dáng nhe nanh múa vuốt ngược lại là rất bán manh rất đáng yêu, khiến người khác đặc biệt muốn giành lấy gãi gãi ngáy ô ô một phen.

Tôn Ngôn suy xét hình dáng, nói: “Vậy lấy thân báo đáp đi, thực sự rất thuận tiện, hiện tại đều đã trưởng thành.”

Lấy thân báo đáp của Tôn Ngôn ở trong não của Nghiêm Hải An tự động chuyển thành người trưởng thành Mode, cậu phát ra nụ cười châm biếm từ trong đáy lòng: “Tôi có thể thiến anh.”

“Ôi kìa, tối hôm qua cậu cũng không có nói những lời như vậy.” Tôn Ngôn lắc đầu, một bộ dáng tò mò hiếu kỳ, “Bắn rất nồng đậm lại rất nhiều nữa, cậu nghẹn bao lâu rồi? Không phải là Mạc Dịch Sinh thủ thân như ngọc chứ?”

Gân trán của Nghiêm Hải An kéo căng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng đập thình thịch, thu hồi toàn bộ ký ức buổi tối ngày hôm qua, say thành như vậy rồi, tại sao tự bản thân mình không có nhỏ nhặt?

Thậm chí ngay cả những chi tiết nhỏ cậu cũng có thể nhớ rõ, bao gồm nhiệt độ trong miệng của Tôn Ngôn, môi và đầu lưỡi thô lỗ như thế nào mà âu yếm cậu. Cậu lờ mờ nhớ rõ Tôn Ngôn cũng uống say, hai người say đối mặt với nhau lột một lột cũng không di@en*dyan lee^qu.donnn phải có gì đặc biệt khác thường, rượu cồn và t*** trùng cùng tiến lên đầu, hơn nữa còn là cậu trêu ghẹo trước.

Nghẹn khuất.

Bây giờ cậu nên đi gặp tên Lê Hi, đánh trước một hồi rồi nói sau.

Mở ra một bàn tay, Tôn Ngôn cảm thán nói: “Cậu đem cái ghế da thật trong xe tôi làm dơ, tôi cũng không có nói cái gì.”

Lúc này quả thật có chút không có cách nào đối mặt với Tôn Ngôn, Nghiêm Hải An đứng lên, tránh đi tầm mắt của Tôn Ngôn, cúi thấp đầu méo mó có còn hơn không giả bộ mà sửa sang lại quần áo có chút chua chua: “Đại gia Tôn, cảm tạ anh tối hôm dfienddn lieqiudoon qua đã trượng nghĩ tương trợ, tôi bây giờ cảm thấy hết sức không thoải mái, anh nghĩ đến thù lao thì nữa nói với tôi, tiền rửa xe tôi sẽ trả cho anh, tôi về trước đây.”

Thân thể Tôn Ngôn đứng thẳng, thân hình anh ta cao lớn, ngăn ở cửa tựa như thần giữ cửa, Nghiêm Hải An tư thế tự nhiên phóng khoáng mà đi ra ngoài.

Nghiêm Hải An chậm rãi đi đến trước mặt anh, giằng co vài giây đồng hồ, cuối cùng nhịn không được, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Tôn Ngôn, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Cậu thật sự cảm thấy bản thân nếu cùng với tên vô lại họ Tôn này lá mặt lá trái đi xuống, sớm hay muộn sẽ phải dùng hình luật xúc phạm.

Tôn Ngôn giống như là không có ý thức được bao thuốc nổ trong lòng của Nghiêm Hải An đang vận sức chờ phát động, từ trên cao nhìn xuống nhàn rỗi mà nhìn cậu: “Đã trưa rồi, không mời tôi đi ăn một bữa cơm?”

Nghiêm Hải An hỏi: “Thù lao?”

Tôn Ngôn cười nói: “Cậu nghĩ thật đẹp.”

Anh ta xoay người, dẫn đầu đi ra ngoài: “Phí tẩy rửa mà thôi.”

Nghiêm Hải An không chịu khống chế mà trợn mắt một cái xem thường, mài răng đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.