Vừa có chút cảm giác thanh tỉnh, trời cũng bắt
đầu tờ mờ sáng.
Nghiêm Chân nhìn nhìn đồng hồ, rồi sau đó nhẹ
nhàng bước xuống giường, đi vào phòng bếp làm điểm tâm. Sáng sớm hôm nay nếu là
bình thường thì có lẽ cô còn có thể vùi mình ở trong chăn ngủ một lúc nữa, nhưng
hôm nay cô nằm ở trên giường trằn trọc khó có thể đi vào giấc ngủ nên đành phải
tỉnh dậy thôi.
Trên thực tế, cô đã mất ngủ gần cả đêm.
"Sao lại dậy sớm như vậy?" Sáng sớm
ra bà nội có chút kinh ngạc nhìn cô.
"Vâng, cháu ngủ không được ạ." Cô nhẹ
giọng đáp, "Bà nội, bà đi vào phòng khách ngồi một chút được không? Cháu
có lời với muốn nói." Nói xong cô giảm nhỏ lửa, chuẩn bị hầm cháo.
"Cháu muốn cùng bà nói chuyện gì thế?"
Bà nội ngồi xuống sofa "Là chuyện công việc của cháu sao? Ai, Tiểu Chân,
không phải bà muốn dong dài, hiện nay làm chuyện gì cũng không tránh khỏi phải
có quan hệ, cháu vào trường người ta dạy học không cùng lãnh đạo quan hệ tốt,
người ta sao có thể coi trọng cháu chứ."
"Không phải, bà nội." Nghiêm Chân ôn
nhu đánh gãy lời nói của bà, "Chuyện cháu muốn nói không phải chuyện công
việc."
"Thế là chuyện gì?" Bà nội hiếu kỳ hỏi.
Nghiêm Chân cúi đầu, "Là vấn đề cá nhân của
cháu."
Bà nội đầu tiên là ngẩn ra, sau một lúc rất
nhanh hồi phục lại, thong thả hỏi, "Cái gì… vấn đề cá nhân? Tiểu Chân cháu
rốt cục cũng bắt đầu lo lắng vấn đề cá nhân của chính mình rồi sao?"
Nghiêm Chân bật cười, lại vẫn gật gật đầu, “Vâng
ạ."
Nhận được câu trả lời thuyết phục, bà nội có chút
không thể tin được, "Có phải là tùy tiện tìm một người đến lừa gạt bà già
này hay không?" Gõ nhẹ lên trán của cô, "Loại sự tình này đứa nhỏ như
cháu lại rất giỏi đó."
"Lần này không phải." Nghiêm Chân nhẹ
giọng nói, "Lần này cháu sẽ dẫn người đến đây để cho bà gặp mặt."
Toàn bộ buổi sáng Nghiêm Chân đều không yên
lòng.
Cô muốn thi chứng chỉ nghành sư phạm, mở tài
liệu ôn tập ra đặt ở trên bàn, cô cơ hồ ngay cả liếc mắt một cái cũng không xem
được chữ nào. Chỉ cần hơi suy tư một chút, cô lại nghĩ đến chuyện ngày hôm qua,
anh đứng ở nơi đó, lẳng lặng nghe cô nói xong, rồi sau đó trầm mặc vài giây.
Trong vài giây ngắn ngủi, đầu óc cô trống rỗng,
thẳng đến nghe thấy anh nói một tiếng được thì mới có loại cảm giác hồn phách
trở về vị trí cũ.
"Nghiêm Chân, điện thoại reo kìa." Tiểu
Lưu ở đối diện cười hì hì nhắc nhở cô một tiếng, cô mới phát hiện mình lại ngẩn
người, ngượng ngùng cười cười rồi tiếp nhận điện thoại. Là anh.
"Trễ thế này cũng còn làm việc sao? Em có
thời gian không?" Cố Hoài Việt ở đầu kia nói.
Nghiêm Chân nhất thời hoảng hốt, cố gắng ổn định
ngữ khí, "Có việc gì sao?"
Anh thoáng trầm ngâm, "Không phải chuyện
gì lớn, nếu tiện thì anh muốn đưa em về nhà một chuyến."
Này, nhanh như vậy sao? Nghiêm Chân cả kinh,
cô không phải hôm qua mới đồng ý sao?
"Anh lập tức phải về quân khu, cho nên
trong mấy ngày này đem mọi chuyện làm cho xong." Sư đoàn đã bắt đầu ra quyết
định chuẩn bị kế hoạch huấn luyện diễn tập cho quý tiếp theo, anh phải mau
chóng trở về. Thấy cô không nói lời nào,
anh không khỏi thả chậm ngữ khí lại, "Không tiện sao? Hay là em còn
cần thời gian ngẫm lại?"
"Không phải." Nghiêm Chân cơ hồ là
buộc miệng thốt ra, cắn cắn môi rồi nói, "6h tối em mới tan tầm."
6 giờ, một chiếc xe việt dã đúng giờ xuất hiện
ở trước cửa chính trường học. Lần này cũng không phải hai người gặp mặt lần đầu,
thế nhưng ở trong lòng Nghiêm Chân thì mỗi một lần so với một lần đều xấu hổ.
Mà anh phảng phất giống như hồn nhiên không phát giác, ngồi ở trong xe, lẳng lặng
chờ cô lên xe, còn vì cô mà mở cửa xe.
"Cám ơn." Nghiêm Chân nói, có chút
không được tự nhiên.
Anh thản nhiên liếc nhìn cô một cái,
"Không cần khách khí như vậy."
Thời tiết dần dần lạnh hơn, lúc này 6h nhưng sắc
trời đã tối đen, xe chậm rãi vượt qua hàng cây dài, dần dần có ánh đèn đường
chiếu vào trên cửa kính xe.
Nghiêm Chân nhớ tới chuyện trước khi tan tầm gọi
điện thoại cho bà nội, khi cô nói cho bà biết buổi tối có cái hẹn có lẽ sẽ phải
về trễ. Bà nội cảm thấy hưng phấn không thôi, liên tục dặn cô tìm thời gian nhất
định phải mang người về nhà để cho bà gặp mặt. Cô đồng ý giống như bị bà nội
lây sang cái loại cảm giác này, sau khi ngắt điện thoại cô vẫn có chút chờ
mong.
Có lẽ lời của anh nói là đúng, có lẽ như vậy
cũng không sai. Nghiêm Chân tự mình an ủi như vậy.
Cách Cố viên còn có một con phố, khi gặp đèn đỏ
Cố Hoài Việt giảm bớt tốc độ xe ngừng ở nơi đó, Nghiêm Chân đang ngồi nhưng bỗng
nhiên nhớ tới cái gì, nhất thời thở nhẹ một tiếng.
"Làm sao vậy?"
Nghiêm Chân nhìn anh, trong ánh mắt có chút uể
oải, "Em đem lễ vật mua cho bác trai bác gái để quên ở văn phòng rồi
." Tới giờ cơm trưa thì cô dùng một tiếng đồng hồ đó, chuyên tâm đi vào
siêu thị cách trường học không xa mua một ít thứ làm lễ vật gặp mặt. Dù thế nào
đi nữa rốt cuộc vẫn khiến cô tiêu không ít tiền .
Cố Hoài Việt trầm mặc vài giây, hơi kéo khóe
môi một chút. Đèn đỏ đã qua, rất nhanh
lái xe chạy đi, trong chốc lát, đi tới cửa Cố viên, anh ngừng xe lại rồi thay cô
mở cửa xe.
"Nghiêm Chân."
“Sao ạ?"
"Không cần khẩn trương."
Nhìn bóng dáng anh đi phía trước, Nghiêm Chân
hơi hơi sửng sốt. Cô là đang khẩn trương sao?
Khoảng sân lớn như vậy, phòng khách rộng rãi
thoáng đãng, nói vậy là tất cả mọi người đều chờ ở bên trong. Tuy rằng lúc trước
đã tới một lần nhưng lần kia dù sao cũng là lấy thân phận "bạn bè", lần
này không giống như vậy. Lúc này đây cô mang theo thân phận "vị hôn
thê", đi vào gia đình này.
Cửa phòng khách bỗng nhiên mở ra, một thân ảnh
màu phấn hồng từ bên trong nhẹ nhàng đi ra, cùng với tiếng nói mềm nhẹ,
"Anh hai đã về rồi? Hả? Còn có cô giáo Nghiêm?"
Nghiêm Chân biết cô ấy, là vợ của Cố Hoài Ninh,
em trai Cố Hoài Việt, Lương Hòa. Là một người phụ nữ có tính cách thực mềm mại
hiền hoà.
Cô mỉm cười, xem như chào hỏi. Bước chân của Cố
Hoài Việt ở phía trước cũng chậm lại.
Cố Hoài Việt hơi hơi chuyển mắt nhìn Lương Hòa
liếc mắt một cái, rồi sau đó lướt qua cô đi vào trong phòng. Lý Uyển cùng thím Trương
đang bận rộn lục đục chuẩn bị bữa tối liếc mắt một cái trông thấy cô, vốn là một
bữa tối cực kỳ bình thường nhưng hiện tại xem ra khả năng này cũng là không lớn
.
"Hòa Hòa, ba đêm nay không về nhà sao?”
"Lát nữa sẽ về ạ." Lương Hòa cười hì
hì nói, "Buổi chiều hôm nay Hoài Ninh cùng ba đi bệnh viện thăm một lão
chiến hữu, nói sau khi xong sẽ trở về,
em chuẩn bị đi ra cửa nhìn xem."
"Uh, vậy là tốt rồi."
Anh quay đầu đi, hơi hơi ôm lấy bả vai Nghiêm Chân, "Vào nhà đi."
Nghiêm Chân ừ một tiếng,
Lương Hòa không tránh khỏi phải kinh ngạc, chỉ chỉ bóng dáng Nghiêm Chân, nhìn
Cố Hoài Việt, chỉ nghe được một câu trả lời như vậy.
"Đợi lát nữa em sẽ
biết."
...
Nhìn hai người vào nhà,
Lý Uyển hiển nhiên trước tiên không khỏi sửng sốt một phen, tay bưng đĩa đồ ăn
tinh xảo lại bàn thiếu chút nữa rớt xuống, Cố Hoài Việt tay mắt lanh lẹ, nhận lấy.
"Hoài Việt, đây… đây
là…?" Lý Uyển xoa xoa tay, nhìn Nghiêm Chân.
"Đây là Nghiêm Chân,
chẳng lẽ mẹ đã quên?" Nói xong đem
đồ ăn đặt lên trên bàn.
"Không… không phải?"
Lý Uyển bắt lấy ống tay áo Cố Hoài Việt, có chút không thể tin được, "Con
cho là mẹ hồ đồ rồi phải không, con mang cô ấy trở về là…?"
Nhìn ánh mắt mẹ mình có
chút kinh ngạc có chút chờ đợi lại có chút khó có thể tin, anh lại nhìn mắt Nghiêm Chân mà cô im lặng đứng
ở nơi đó, hơi hơi mỉm cười, hơn nữa thực dễ dàng nhìn ra là cô còn có chút khẩn
trương. Anh quay đầu lại, vỗ vỗ bả vai mẹ mình, "Mẹ nên ngồi vào bàn trước
đi, chờ ba trở về chúng ta bàn lại."
Nghiêm Chân đi tới, nhẹ
nhàng gọi một tiếng, "Bác gái."
Rồi sau đó cúi đầu, loáng
thoáng lộ ra sự e lệ làm cho trong lòng Lý Uyển nhất thời vui vẻ. Chẳng lẽ, mấy
ngày trước kia chỉ đem con mắng một chút lại trở nên thông suốt rồi sao? Thật sự,
chính là cô gái này sao?
Trên bàn cơm Lý Uyển so với
bình thường có tinh thần hơn, Cố lão gia gọi điện thoại nói một lát có thể về
nhà hơi trễ một chút, mọi người cứ ăn cơm trước, không cần chờ bọn họ.
Lý Uyển càng không ngừng
dùng đũa gắp rau vào trong chén Nghiêm Chân, nhìn chén nhỏ xếp thành núi,
Nghiêm Chân có chút khó xử.
Lương Hòa xì cười một tiếng,
rồi sau đó nhẹ giọng nói, "Mẹ, cẩn thận dọa cô giáo Nghiêm sợ rồi."
Thế này mới rõ là vì cô
giải vây.
Lý Uyển buông đũa, nhìn
Lương Hòa, "Hòa Hòa, con ăn xong rồi chạy nhanh ra gọi điện thoại cho Hoài
Ninh đi. Con nói nó đừng mang theo ba con đi khắp nơi nữa, nghĩ muốn đi chỗ nào
liền đi chỗ đó, nhanh trở về nhà. Nói anh hai con có việc muốn nói."
"Không cần sốt ruột."
Mắt thấy mẹ mình quá cao hứng, Cố Hoài Việt vội vàng ngăn cản, "Bọn con có
thời gian."
Anh có lẽ còn không thể
lý giải tâm tình của mẹ mình, đối với đứa con lớn nhất này của bà thì bà thật sự
là yêu cầu không có bao nhiêu cả, có thể chỉ cần nó mang một cô gái trở về quả
thực chính là chuyện vui mà trời cao ban cho bà rồi. Bà thật vất vả mới thấy con trai đưa về nhà một
người, trong lòng bà cũng không thể bình tĩnh được, chỉ sợ trong máy mắt, cô gái
trước mặt này sẽ không phải là sự thật, trong lòng vừa mừng vừa sợ lại lo được
lo mất.
Bên ngoài vang lên tiếng
kèn, Nghiêm Chân buông chiếc đũa, vừa quay đầu lại thì vừa vặn nhìn thấy Cố Trường
Chí cùng Cố Hoài Ninh vừa bước vào nhà.
Trước đây cho dù đã đến một
lần, tuy nói là tới chúc thọ nhưng cơ hội để Nghiêm Chân cùng vị lão tướng quân
này mặt đối mặt cũng không nhiều, chỉ sợ ông đối với mình cũng không có ấn tượng
gì nhiều.
Quả nhiên, thời điểm Cố
Trường Chí thấy Nghiêm Chân phản ứng liền giống như Lý Uyển, sửng sốt một chút.
Mà đi theo phía sau ông là Cố Hoài Ninh lại nhíu mày, rồi sau đó là bộ dáng lạnh
nhạt.
"Ba, nếu ba không có
việc gì thì liền cùng với mẹ ra phòng khách đi, con cùng Nghiêm Chân có việc muốn
nói với ba mẹ." Còn chưa đợi Cố Trường Chí ra miệng hỏi thì Cố Hoài Việt
đã nói trước.
Cố Trường Chí đem áo
khoác đưa cho Lương Hòa, rồi sau đó đưa mắt nhìn kỹ bọn họ, nhất thời hiểu được
vài phần. Tiền trảm hậu tấu*, chiêu này của con cháu nhà này thật là dùng rất
thành thục.
"Nói đi." Bưng
một ly trà vừa mới pha, Cố Trường Chí nói. Nhưng vừa nói xong đã bị Lý Uyển trừng
mắt liếc nhìn một cái.
"Đã về nhà trễ còn
làm giá cái gì?"
Cố lão tướng quân không để
ý vợ mình, chỉ nhìn về phía Cố Hoài Việt.
"Cũng không phải chuyện
gì lớn." Đối với ba mình, Cố Hoài Việt vẫn duy trì tiêu chuẩn như cũ, biểu
tình cũng thả lỏng, "Con hôm nay dẫn Nghiêm Chân về đây, chính là muốn để
cho mọi người nhìn thấy con dâu tương lai."
"Hả?" Tuy đã
đoán trước, nhưng Cố Trường Chí vẫn lắp bắp kinh hãi, ông vốn tưởng rằng cô gái
kia lại là người con mình mang về nhà cho có lệ với hai lão già bọn họ.
Biểu tình của Lý Uyển lúc
này buông lỏng, rồi sau đó đuôi lông mày ánh lên niềm vui.
"Xác định rõ ràng rồi
sao?" Cố Trường Chí không tỏ thái độ, chính là từ từ hỏi.
Cố Hoài Việt nhìn Nghiêm
Chân liếc mắt một cái, thấy nàng cô cúi đầu cũng không có ý phản đối, liền nói,
"Đã xác định rõ ràng, hơn nữa trước khi quay lại quân khu, chúng con nghĩ
muốn đem sự tình quyết định luôn."
Cố Trường Chí hơi hơi
nhíu mày, "Gấp như vậy?"
Nói xong, cánh tay đã bị
người bên cạnh đập một chút, ông nhíu mày nhìn về phía người bạn già. Chỉ thấy
Lý Uyển nhướng mày, "Con nghĩ thông suốt, ông còn can thiệp làm cái gì? Cái
gì gấp hay không gấp, trình tự này ông ở bên cạnh giúp đỡ một chút không phải
được sao?"
"Hồ nháo!" Cố
lão tướng quân quát lớn một tiếng, ở đây tất cả mọi người không dám lên tiếng. Lão
tướng quân đem cái chén đặt ở trên bàn, đè nén tức giận, "Cho dù bà lại sốt
ruột, cũng không thể như vậy, thật không chút rõ ràng lại đồng ý. Con bà có tâm
tư gì, tôi với bà chẳng lẽ còn không rõ hay sao, nếu chậm trễ việc lớn con gái
nhà người ta bà có hối hận cũng không làm gì được. Một người không đủ hay sao
mà còn muốn đến hai người? Đến lúc đó bà chỉ biết hối hận."
Lý Uyển mấp máy miệng, há
miệng thở dốc, không dám nhiều lời nữa.
Giáo huấn xong Lý Uyển,
lão tướng quân nhìn về phía Cố Hoài Việt, "Con đứng dậy, đi theo ba vào
trong thư phòng đi."
"Bác trai." Nghiêm
Chân nãy giờ vẫn trầm mặc bỗng nhiên vào lúc này mở miệng. Cô đầu tiên là cười,
"Bác kỳ thật không cần lo lắng."
Cô đứng lên song song với
Cố Hoài Việt, cô cảm giác được anh cần sự duy trì của cô, "Cháu không cần
biết là loại tâm tư gì, chỉ cần biết rằng chúng cháu là thích hợp nhất là tốt rồi."
Nếu đã quyết định, cô
đương nhiên không thể lùi bước. Bọn họ không phải thích hợp nhất sao? Đương
nhiên là vậy. Lý do sao? Anh cũng đã nói cho cô nghe rồi.
Cố Trường Chí im lặng
trong chớp mắt, rồi sau đó nhìn về phía cô. Ánh mắt này là ánh mắt của người đã
trải qua những năm tháng mài giũa cùng thử thách, lợi hại, độc đáo, thấy rõ
lòng người.
Ánh mắt như vậy có thể uy
hiếp đến rất nhiều người. Mà người phụ nữ đối diện trước mặt này, không, ở trước
mặt ông thì đây vẫn chỉ là một cô gái,
nhìn không ra sự dối trá cùng có lệ. Ánh mắt của cô cùng lời nói của cô
giống nhau, dễ dàng làm cho người ta tin tưởng.
Ông suy nghĩ rồi mở miệng,
giọng nói vừa mới trả qua sự tức giận dĩ nhiên có chút khàn khàn, rốt cuộc ông
cũng đã già rồi, "Cô gái, đây là quyết định của cháu?"
Nghiêm Chân gật gật đầu.
Cố Trường Chí lại nhìn cô
vài giây, sau đó nhìn nhìn Cố Hoài Việt, cuối cùng thở dài một hơi, "Được
rồi."
Nói xong ông xoay người
đi lên lầu, còn chưa đi vài bước, lại quay đầu lại, "Nếu đã quyết định thì
cũng nhanh chuẩn bị một chút đi."
Nghiêm Chân rốt cục thở
dài nhẹ nhõm một hơi.
Đi ra cổng chính Cố gia,
đã là mười giờ. Cô bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nhìn xung quanh một vòng rồi khẽ
hỏi, "Sao không thấy Gia Minh?"
Cố Hoài Việt ở phía sau,
ngừng trong chốc lát rồi mới đáp, “Anh đưa nó sang nhà bà ngoại rồi."
Nụ cười trên mặt cô hơi cứng
lại, nhưng sự lo lắng trôi qua rất nhanh, cô vội nói, "Anh đưa em về nhà
đi."
"Nghiêm Chân."
Cố Hoài Việt đột nhiên gọi cô, bắt lấy cánh tay của cô. Nói thật, cô vừa mới
làm cho anh cũng thật kinh ngạc một phen, cho nên có chút vấn đề thực muốn nói
một chút, "Anh muốn biết em vì sao bỗng nhiên lại đáp ứng?"
Cô nâng tầm mắt dừng trên
người anh, trên mặt mang ý cười, "Lý do em mới vừa rồi không phải đều đã
nói qua sao?"
"Anh tin tưởng còn có lý do khác." Anh
nói rất chắc chắn.
Đôi mắt hơi hơi chuyển, cô cười đáp, "Kỳ
thật ngày đó lý do mà anh đưa ra em đã suy nghĩ rất kỹ. Em cảm thấy thực có đạo
lý mà anh còn ở bên ngoài tham gia quân ngũ, chúng ta đều tương đối tự do. Hơn
nữa mặc kệ nói như thế nào, đối với gia đình anh hay gia đình em thì điều này đều
tính là một tin vui. Còn có Gia Minh nữa, em rất thích thằng bé."
Nói xong cô nhìn thẳng anh, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn, "Chẳng lẽ,
anh hiện tại cần suy nghĩ một chút?"
Ý tứ này nhìn vào như có phần khiêu khích, Cố
Hoài Việt trầm mặc vài giây, sau đó mỉm cười,"Làm sao có thể."
"Vậy là tốt rồi." Nghiêm Chân nói.
Kỳ thật
chuyện quan trọng nhất chính là cô đã không còn đường lui .