Trở lại thành phố C không tới vài ngày thì thời
tiết lại bắt đầu lạnh thêm.
Bởi vì ở Phương Bắc nên thành phố C cũng bắt đầu
dùng các dụng cụ sưởi ấm, nhưng vừa ra khỏi cửa thì vẫn là rất lạnh. Đừng nhìn
thấy rằng Nghiêm Chân thay đổi quần áo chuẩn bị đi làm là thế nhưng chạy xe bằng
điện mà gió lạnh vẫn cứ thổi như vậy, đúng thật là quá mức đông lạnh đi rồi.
Cố lão gia cùng vợ ở Cố Viên vẫn là từng ngày
tính xem còn bao lâu nữa thì con út của mình sẽ về, con dâu cũng đã về rồi, còn
hai bảo bối của Cố gia nữa. Mỗi khi Nghiêm Chân trở về đều nghe mẹ chồng mình
nhắc tới, đến nỗi lỗ tai cũng đã nhanh dài ra rồi.
Cố lão gia trong khoảng thời gian này so với
thời gian trước đây lại càng thanh nhàn hơn, Nghiêm Chân có thể thường xuyên thấy
ông ở nhà luyện chữ bằng bút lông.
Nghiêm Chân một bên thay ông mài mực một bên
nhìn ông lắc đầu cười.
Viết được vài chữ thì ông lại hạ bút xuống
không viết nữa.
“Ba, ba làm sao vậy?” Nghiêm Chân hỏi, thuận
tiện bưng đến một ly trà.
“Hối hận?” Lý Uyển cũng theo phía sau cô mà
vào, nhàn nhạt bỏ lại một câu như vậy, “Đứa lớn nhất thì ở bên ngoài lo chuyện
công vụ, còn lại hai đứa con trai đều để cho đi làm lính rồi.”
Cố Trường Chí liếc mắt nhìn vợ rồi trầm giọng
nói, “Tham gia quân ngũ thì có làm sao?”
“Quanh năm suốt tháng không thấy được người,
ông nói thế là làm sao?” Lý Uyển cũng không ngại, liếc mắt nhìn ông một cái,
“Tôi đời này cũng ăn đủ khổ rồi, chờ ai ai cũng không gặp được cho dù là cái
bóng đi nữa.”
Trong lời nói có ý tứ thầm oán rất rõ ràng.
Nghiêm Chân thật cẩn thận liếc nhìn Cố Trường
Chí, Cố lão gia thế nhưng không có tức giận mà chỉ nhíu mày vài cái rồi nói,
“Được rồi, qua hai năm nữa tôi cũng lui về nghỉ ngơi rồi, đến lúc đó thì ở nhà
cùng với bà, hi vọng bà đừng nói tôi làm phiền tới bà.”
“Có mới lạ.” Nói một câu lỗ mãng như vậy, Lý
Uyển đi thẳng vào phòng bếp.
Cố lão gia nhìn Nghiêm Chân rồi lắc đầu cười,
nhắc cây bút lại bắt đầu viết, miệng không nhanh không chậm nói, “Đều đã già đi
rồi, khi còn trẻ nhìn con cái tự ép buộc chính bản thân, nghĩ rằng già đi thì sẽ
được hưởng hạnh phúc của con cháu nhưng lại tìm không ra người.”
Nghiêm Chân cười cười, đem mấy chữ ba chồng
mình vừa viết để sang một bên.
“Vậy… ba hối hận sao?”
Cố Trường Chí lắc lắc đầu, tặng cô bốn chữ,
“Nhân các hữu mệnh.”
(nhân
các hữu mệnh: mỗi người đều có số mệnh đã định của chính bản thân họ.)
Có người vừa mới sinh ra thì trong người đã
mang sẵn theo một sự nhiệt thiết, tâm hôn quân nhân ẩn trong thân thể họ, không
phải nghĩ muốn ngăn cản thì có thể ngăn cản được.
Giống như là hai anh em của Cố gia vậy.
Giống như ba của cô.
Nghiêm Chân lấy lại tinh thần, đi giúp thím
Trương bố trí bàn ăn.
Từ sau khi từ thành phố W trở về, mỗi tuần
Nghiêm Chân đều cố định một ngày sẽ đến Cố viên bồi nhị lão của Cố gia, ở lại
ăn cơm cũng là chuyện bình thường. Bà nội cũng không để ý, ngược lại còn dặn cô
làm con dâu người ta thì phải làm tròn đạo hiếu mới đúng, huống chi Tiểu Cố
không có ở nhà, trách nhiệm trên vai cô càng nặng.
Trên bàn cơm, Lý Uyển bỗng nhiên nhớ tới một
việc, bà gắp một đũa thức ăn cho Cố Gia Minh đang cắm đầu ăn thì nhìn về phía
Nghiêm Chân, “Tiểu Chân, Hoài Việt trước khi đi có đưa cho con cái chìa khóa có
phải không?”
Nghiêm Chân sửng sốt một chút, cũng rất nhanh
phản ứng lại, “Anh ấy có đưa cho con.” Là chìa khóa của căn nhà kia.
“Đưa là tốt rồi.” Lý Uyển nói, “Con đã chuẩn bị
gì cho thời gian sắp tới chuyển qua đó ở chưa?”
Nghiêm Chân liếc mắt nhìn Gia Minh, ánh mắt của
tiểu tử kia lung linh như sao đêm cười cười với cô.
Cô cũng mỉm cười, “Con cảm thấy tạm thời vẫn
không nên chuyển qua.”
Lý Uyển vội hỏi lại, “Vì sao? Là cảm thấy ở
bên đó cách nơi làm việc của con vẫn còn xa sao?”
Nghiêm Chân lắc đầu, “Cũng không xa lắm nhưng
con sợ Gia Minh đã ở với ba mẹ lâu rồi, sợ qua đó ở cùng với con thì không
quen.”
Kỳ thật, người không quen chính là cô. Cô chưa
từng có thói quen có bất kỳ mối quan hệ thân mật nào lại không may làm bất hòa
mối quan hệ mình đang có thì một chút cũng không phải là điều mà bản thân cô muốn.
Nhưng lời nói này nói cho ba mẹ chồng cô nghe, chỉ sợ sẽ làm cho bọn họ nghĩ
nhiều nữa mà thôi.
Đành phải lấy bạn nhỏ Cố Gia Minh ra làm cái
cơ, Nghiêm Chân hướng cậu bé nháy mắt mấy cái, ý bảo cậu bé không cần lắm miệng.
Tiểu tử kia tuy không cam tâm tình nguyện
nhưng vẫn cúi đầu ăn cơm.
Cố lão gia buông đũa xuống, Nghiêm Chan nhanh
tay lẹ mắt nhận lấy cái bát từ tay ba chồng.
“Ba không ăn nữa.” Cố Trường Chí nở nụ cười,
“Lớn tuổi rồi, khẩu vị cũng không còn như trước kia nữa.”
Cố lão gia chậm rãi đi lên lầu,chỉ sau chốc
lát liền quay người xuống, nhìn Nghiêm Chân mà nói, “Con vẫn nên chuyển qua đó ở
đi.”
Nghiêm Chân ngẩng đầu.
“Cho dù là người lớn hay trẻ con đều cần chậm
rãi thích ứng, về sau cũng là người trong một nhà, không nên còn tồn tại việc
không hiểu biết lẫn nhau nữa.”
Cố lão gia tự thân xuất mã, Lý Uyển tự nhiên
là rất vui mừng, vội vàng an bài ngày chuyển nhà. Nghiêm Chân ngồi ở trên ghế,
có chút dở khóc dở cười.
Bạn nhỏ Cố Gia Minh lại rất mừng rỡ, một bên
bóc tôm một bên vừa nói với Nghiêm Chân, “Cô giáo à, hôm qua ông nội cũng đã hỏi
qua em rồi.”
“Hỏi em cái gì?” Nghiêm Chân đề phòng nhìn tiểu
quỷ này.
Cậu bạn nhỏ hừ hừ hai tiếng, “Ông nội hỏi em
có đồng ý đến ở cùng với cô hay không?”
“Em nói như thế nào?”
Bạn nhỏ Cố Gia Minh nhanh nhảu đáp, “Đương
nhiên em nói đồng ý rồi.”
Không ngờ lại là như thế, người một nhà này đều
đã thăm dò một cách rõ ràng trước, cô cũng chỉ là một cô gái, làm sao có thể là
đối thủ của bọn họ chứ.
………………
Qua hai ngày nữa chính là lễ Noel.
Khắp phố lớn ngõ nhỏ đều đã nhuốm không khí của
ngày hội này rất đậm rồi, đi ngang qua đường dành riêng cho người đi bộ lại gặp
một đôi tình nhân làm cho Nghiêm Chân nhịn không được mà thổn thức không thôi.
Không bởi vì cái gì khác mà bởi vì hai đứa trẻ
đang đi song song ở phía trước kia.
Cô chẳng lẽ là suy nghĩ không đúng sao? Tại
sao được một ngày nghỉ tốt đẹp như thế này lại đồng ý cùng hai đứa trẻ kia đi
mua quà Noel chứ. Nên để cho cậu Phùng Trạm kia đến ép buộc hai đứa trẻ này về
nhà thì hơn.
Cố Gia Minh, Lâm Tiểu Tiểu. Hai đứa trẻ này
tay trong tay đi ở phía trước.
Nghiêm Chân dừng lại, gọi hai đứa một tiếng,
“Hai em đi chậm một chút đi, rất nhiều người nên đừng đi tách ra. Nhanh đi theo
cô đi.”
Dứt lời, bạn nhỏ Cố Gia Minh liền đặc biệt
khinh bỉ mà liếc mắt nhìn cô một cái, “Cô giáo, ngay cả lính mới cũng đều biết
hai người xếp thành hàng ngang, ba người thì sẽ thành nhóm, cô sao lại không biết
thế?”
Nghiêm Chân sửng sốt, cái này có quan hệ gì chứ?
Lớp phó Lâm Tiểu Tiểu đỏ mặt lên, bóp tay Cố
Gia Minh một chút, “Cậu nếu còn nói như vậy thì tớ sẽ không đi chơi cùng cậu nữa.”
Bạn nhỏ Cố Gia Minh lại dẫu môi im lặng.
Nghiêm Chân bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra tiểu
quỷ này ngại cô làm người thứ ba vướng chân bọn họ nha, hai người vừa vặn đi
song song nếu thêm cô nữa lại thành một nhóm người rồi sao? Hai người này đã tới
mối quan hệ nắm tay rồi mà.
Nghiêm Chân bật cười, hai đứa nhỏ này quả
nhiên là “tình đậu sơ khai.”
Không cho người khác chọn quà, nhưng bạn nhỏ Cố
Gia Minh vẫn dựa theo sở thích của chính mình chọn món đồ chơi là súng. Chỉ thấy
cậu bạn nhỏ này chọn một cái lại buông, lại chọn một cái rồi lại buông.
Nghiêm Chân nghi hoặc hỏi, “Cái đó em đều
không thích sao?”
Bạn nhỏ Cố Gia Minh trịnh trọng lắc đầu, “Em là
đang suy nghĩ xem làm sao giúp cho những đám binh lính nhút nhát kia không còn
bất động nữa… phải là trang bị có mực độ yêu cầu về độ nhọn và tinh chế cao mới
được.”
Nghiêm Chân, “…”
Lâm Tiểu Tiểu túm lấy tay Nghiêm Chân, che miệng
cười, “Cô giáo Nghiêm, cô không biết đâu. Lớp chúng ta có hai đội quân, Cố Gia
Minh chính là hồng quân tư lệnh.”
“Vậy lam quân tư lệnh là…?”Nghiêm Chân có loại
dự cảm xấu.
“Là Lâm Tử, anh trai của em.”
Nghiêm Chân chợt có chút choáng váng, cô cảm
giác được mình cùng những đứa trẻ này có sự khác nhau thật lớn.
Trên đường trở về nhà, hai bạn nhỏ đều là thắng
lợi trở về. Nghiêm Chân nhìn bọn nhỏ ôm mấy món quà cảm thấy vất vả nên chủ động
thay hai đứa trẻ kia cầm một ít quà.
Cố Gia Minh lại cự tuyệt, “Em hiện tại là có
trọng trách đi trước, không cần bất luận ai giúp.”
Nói xong sải bước đi nhanh về phía trước.
Nghiêm Chân bật cười, ôm vài thứ đi song song
cùng Lâm Tiểu Tiểu ở phía sau.
“Cô giáo Nghiêm?”
“Uh, em.”
“Cô có phải là mẹ mới của Cố Gia Minh không?”
Mẹ..mới? Nghiêm Chân dừng một chút, “Là Gia
Minh nói như vậy sao?”
Lâm Tiểu Tiểu lắc đầu, “Ngày hôm qua Cố Gia
Minh lại cùng anh trai em cãi nhau.”
“Vì sao?”
“Bởi vì anh trai của em viết phần đầu của bài
văn mà lại được cô giáo bầu thành bài văn mẫu trước mặt mọi người.”
“Hả?”
“Đề bài văn viết là .”
Khó trách…
Nghiêm Chân cười cười, “Cứ như vậy mà ầm ĩ lên
sao?”
“Ai bảo anh trai của em da mặt dày, nhịn không
được còn đi khoe khoang ra khiến cho Hồng quân tư lệnh nóng lên.”
Uh, Lâm Tiểu Tiểu lại đứng về phía đội quân của
Cố Gia Minh.
“Vậy sau này chiến sự làm sao mà bình ổn?”
“Tư lệnh của chúng em nói rằng: tớ không có mẹ
nhưng tớ có cô giáo Nghiêm cho nên các cậu là những binh lính nhút nhát không
cho phép cười nhạo tớ.” Lâm Tiểu Tiểu nghiêm trang diễn tả đúng ngữ khí của hồng
quân tư lệnh Cố Gia Minh.
Nghiêm Chân sửng sốt, thật lâu sau chỉ biết cười
khẽ một tiếng, “Tiểu gia hỏa này chỉ biết dỗi.”
Lâm Tiểu Tiểu cúi đầu, “Cũng không phải, nói
xong câu đó thì tư lệnh liền khóc.”
Khóc rất thảm nữa, điều này làm cho người luôn
ăn mềm không ăn cứng như Lâm Tử cũng không biết làm thế nào. Cho nên sự tình
phát triển đến cuối cùng là hai tiểu tư lệnh bắt tay giảng hòa khiến cho mọi
người đều kinh ngạc.
“Cô giáo Nghiêm, em quen tư lệnh đã một thời
gian dài, chưa từng thấy cậu ấy khóc thương tâm như vậy bao giờ. Điều cậu ấy
nói rõ ràng là chuyện tốt mà.”
Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm thấy khó chịu mà
nghẹn ngào một chút.
Bởi vì cô không lên tiếng nên Lâm Tiểu Tiểu ngẩng
đầu tò mò nhìn cô, “Cô giáo Nghiêm, hốc mắt của cô sao lại đỏ thế?”
Nghiêm Chân cười cười lau khóe mắt, “Không có
việc gì đâu, gió quá lớn nên có hạt cát bay vào mắt cô ấy mà.”
Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng còi xe,
Nghiêm chân ôm hai món đồ chơi gian nan xoay người lại, chỉ thấy một chiếc xe
Jeep màu xanh của quân đội chậm rãi dừng lại ở phía sau Nghiêm Chân. Quả thật
là gió quá lớn hơn nữa bởi vì nước mắt ở trong hốc mắt nên có chút đau, Nghiêm
Chân mị con mắt lại thẳng đến khi người nọ ở trên xe bước xuống đứng trước mặt
mình thì cô mới nhìn rõ là ai.
Thẩm Mạnh
Xuyên, sao lại ở chỗ này lại gặp phải anh ta?