Ngày hôm sau khi tỉnh lại, đầu của Nghiêm Chân
cũng đã đỡ đau hơn rất nhiều.
Cô một mình nằm ở trên giường, đưa tay xoa bóp
thắt lưng. Lòng bàn tay không tự chủ được mà đưa qua chỗ anh nằm tối qua, không
cảm giác được độ ấm, xem ra anh dậy từ rất sớm rồi.
Cô ngồi ở trên giường phát ngốc trong chốc
lát, trong đầu không tự chủ được mà nhớ lại tối hôm qua. Cô ngủ thật sự rất
ngon, ngay cả chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc, tới khi tỉnh ngủ mới phát hiện
ra, thì ra là đang nằm ở trong ngực anh, vì thế lại không khỏi giật mình.
Nghĩ tới gần thì sẽ có điều cố kỵ. Nghĩ cách
xa lại sợ hãi sự lạnh lẽo.
Thật sự là thiên nhân giao chiến.
(thiên nhân giao chiến:
tựa như đấu tranh tư tưởng cực
mạnh.)
Nghiêm Chân xoa xoa đầu, mặc quần áo rửa mặt xong rồi đi ra ngoài.
Hôm nay Cố Hoài Việt thay một chiếc áo lạnh thật dày làm huấn phục, mà
Nghiêm Chân sợ lạnh nên trước khi mặc áo này lên người thì cô đã cảm thấy rất nặng
rồi, hơn nữa còn cảm thấy cô lùn đi nữa. Nhưng bộ này mặc trên người người nào
đó lại rất vừa người.
Trên sân thể dục của liên khu 7 có nhóm binh lính đang ra sân tập thể dục
buổi sáng, một chút nữa còn đi ra ngoài huấn luyện nữa. Cố Hoài Việt đứng ở
trên bậc thang của ký túc xá lẳng lặng nhìn, nghe thấy tiếng mở cửa thì xoay
người lại.
“Em dậy rồi à?”
“Vâng.” Nghiêm Chân gật gật đầu.
Anh chỉ vào phòng bếp, “Đã qua giờ ăn sáng rồi,
nhưng lão Lưu làm bếp có để lại cơm cho em. Anh cùng em đi qua đó.”
Nghiêm Chân có chút ngượng ngùng, “Em có phải
là dậy muộn quá hay không, anh sao lại không gọi em vậy?”
Nói xong không cẩn thận mà trượt chân, suýt
nữa thì ngã sấp xuống. May mắn là Cố tham mưu trưởng tay mắt lanh lẹ đã bắt được
cánh tay của cô.
Nghiêm Chân lại luống cuống tay chân, Cố
Hoài Việt cúi đầu nhìn cô rồi cười cười, “Vẫn nên để cho em ngủ nhiều một chút,
hôm nay chắc sẽ rất mệt.”
Nghiêm Chân hỏi lại, “Hôm nay có an bài gì
sao anh?” Bỗng nhiên nhớ tới lý do ban đầu khiến bọn họ đến đây lại càng thêm
tò mò, “Không phải anh nói đến gặp chiến hữu sao, chính là gặp Đội trưởng sao?”
Cố Hoài Việt lắc lắc đầu,
“Còn có một vị chiến hữu nữa, nhưng anh ấy ở nơi so với mặt biển còn cao hơn rất
nhiều, cách nơi này khá xa.”
Nghiêm Chân gật gật đầu,
nhanh chóng ăn bữa sáng rồi chuẩn bị xuất phát.
Bàng Khải sớm đã ăn qua
điểm tâm liền trực tiếp trở về đoàn bộ, gần cuối năm không ở trong quân đoàn quản
lý và đốc thúc thì cũng không được. Hôm nay Triệu Văn Giang đã phái một người
có chuyên môn đi cùng hai người họ, nhưng mới đi chưa được bao lâu thì phía trước
đã có một hố tuyết chặn đường đi của bọn họ.
Cố Hoài Việt trầm ngâm một
lát, quyết định để xe lại rồi đi bộ.
Tiểu đội trưởng Vương nhất
thời kinh hãi, “Thủ trưởng, từ đây lên đó đi còn phải hơn hai giờ nữa.”
Cố Hoài Việt đương nhiên
biết việc này nhưng anh vẫn nói, “Cậu lái xe trở về quân đoàn đi.”
Tiểu Vương lập tức nói,
“Khó mà làm được, liên trưởng đã giao cho tôi bảo hộ anh cùng chị dâu đến nơi
an toàn. Con đường này có vài nơi không an toàn, tôi nhất định phải đi theo hai
người.”
Cố Hoài Việt thản nhiên nở
nụ cười, “Tiểu Vương, cậu chắc đã quên, tôi từng là người lính đã đóng quân ở
nơi này rất nhiều năm rồi.”
Tiểu Vương nghẹn một
chút, tầm mắt vừa chuyển liền thấy Nghiêm Chân bước từ trên xe xuống, tựa như
thấy được cứu tinh mà hỏi, “vậy… chị dâu có thể đi được không?”
Dứt lời, hai người đồng
thời nhìn về phía Nghiêm Chân.
Nghiêm Chân thật vật vả mới
đem mũ trùm kín đầu, chỉnh sao cho chỉ có khuôn mặt lộ ra ở bên ngoài thôi. Tầm
mắt của hai người dừng trên người cô khiến Cố Hoài Việt có chút do dự.
“Em có thể đi được.” Cô
chỉnh cái khăn quàng cổ đang vây quanh miệng một chút, vội vàng nói.
Anh chăm chú nhìn cô một
lát, đôi mắt xinh đẹp kia để lộ ra sự quyết tâm làm cho anh có chút kinh ngạc. Anh
hạ quyết tâm, Cố Hoài Việt vỗ vỗ bả vai Tiểu Vương, “Được rồi, cậu đi về trước
đi. Chị dâu cậu sẽ đi cùng tôi.”
Tiểu Vương chỉ đành phải
chấp hành mệnh lệnh.
Ở vùng núi này có độ cao
so với mặt biển là rất cao, đường núi gập ghềnh, đi đứng không phải chỉ cần có
sức lực mà còn phải hao tâm tổn trí nữa.
Cố Hoài Việt cố ý đi chậm,
thứ nhất là vì bảo tồn thể lực, hai là vì để Nghiêm Chân có thể theo kịp. Cô đã
cố gắng đi nhanh đề theo kịp anh nhưng vẫn không theo kịp cô cũng đã thực sự cố
hết sức rồi.
Anh dẫn đầu vượt qua một
một cái cây ngã xuống làm thành cái cầu bắt ngang, rất bình tĩnh quay lại phía
cô vươn tay ra, “Em hãy nắm lấy tay anh.”
Nghiêm Chân thật cẩn thận
vươn tay, lập tức bàn tay của cô bị nắm chặt, an toàn đi qua cây cầu gỗ nhỏ hẹp
này.
Khi qua đến đầu cầu bên
kia, cô đứng thở dốc, thời tiết ở đây như thế nhưng trên trán cô đã lấm tấm mồ
hôi. Thật vất vả mới bình phục lại được, cô nhìn Cố Hoài Việt cười khổ, “em có
phải là rất vô dụng phải không?”
Cố Hoài Việt nhìn cô rồi
lắc đầu, “Em có thể đi đến nơi đây cũng đã làm cho anh nhìn em với cặp mắt khác
xưa rồi.” Sau khoảnh khắc ấy, cảm giác như thời gian ngừng lại xung quanh anh.
Sao? Cái này là đang khen
ngợi sao? Nghiêm Chân nghiêng đầu, mỉm cười.
Cũng may đi qua chỗ đó là
đoạn đường dễ đi hơn rồi.
“Kỳ thật em trước đây rất
là lười.” cô cảm động mà nói ra, “Em còn nhớ rõ năm em bắt đầu đi học tiểu học,
trong trường học cử hành đại hội thể dục thể thao, khi có có hạng mục chạy 800m.
Cũng không phải là dài lắm nhưng đối với những cô cậu nhóc mới học năm nhất tiểu
học thì đó chính là một sự khiêu chiến.”
Cố Hoài Việt thả chậm cước
bộ, đi song song với Nghiêm Chân, lẳng lặng nghe cô nói.
“Khi đó trong lớp không
có bạn nào chịu tham gia, cô giáo cũng thực lo lắng cho nên đã đưa em ra tham
gia. Anh đoán xem cô giáo đã nói gì với em?” Cô cười khanh khách mà hỏi, không
đợi anh nói liền công bố đáp án, “Cô giáo nói: Nghiêm Chân, ba của em không phải
tham gia quân ngũ sao? Em chạy đi. Chạy không tốt chính là làm mất mặt người giải
phóng quân.”
Cố Hoài Việt không khỏi
cười cười.
“Sau này để ba em biết được,
ông ấy đã dùng sức mạnh huấn luyện tân binh để huấn luyện em trong suốt một tuần.”
Lúc ấy đã khiến cô cảm thấy sống không bằng chết, nhưng hiện tại lúc trưởng
thành nghĩ lại đã không thể lý giải được sự thống khổ ngay lúc đó là gì.
“vậy cuối cùng kết quả em
chạy như thế nào?” Đối với Tham mưu trưởng quan trọng nhất là cô có làm mất mặt
người lính giải phóng quân không?
“Chạy đứng thứ hai từ dưới
lên, bởi vì chạy đến một khúc quanh em bị trẹo chân một chút.” Nghiêm Chân cười
cười, nét tươi cười giống như mang theo một chút tính trẻ con, “Về đến nhà em
khóc như núi đổ, ba em liền an ủi em. Ông nói rằng: con người không thể thành
công quá nhanh, khi đó con chỉ bị trẹo chân nhưng vẫn cố gắng chạy đến đích rồi.”
Nói xong cô vấp phải tảng
đá suýt nữa ngã, Cố Hoài Việt đỡ lấy cô. Nghiêm Chân theo bản năng nắm lấy cánh
tay của anh, trùng hợp nhìn thẳng vào anh. Ý cười trong mắt của cô còn chưa mất
đi, nháy mắt lại thêm một chút.
Sau khi đứng vững, sắc mặt
của cô rất hồng, cô liền buông lỏng tay ra.
Mà Cố Hoài Việt cười nhẹ,
“Em xem, ba em nói rất đúng mà.”
Nghiêm Chân sửng sốt vài
giây, tới khi phản ứng lại được thì không khỏi nở nụ cười.
Nơi này có độ cao so với mặt
biển còn cao hơn nhiều so với ở liên khu 7, đi đến đây thì cô lại có cảm giác
đau đầu, một phần phản ứng của việc khi lên cao nguyên này. Cho nên Nghiêm Chân
tận lực không nói lời nào, đi theo phía sau Cố Hoài Việt, đi rất chậm.
Nhưng con đường này giống
như rất dài, cô nhìn ra xa một chút cũng không nhìn thấy trạm gác nào, phóng tầm
mắt nhìn lại chỉ có thể nhìn thấy một màu trắng phau phau phồng phồng trên đường
núi.
Thuận lợi bò lên trên một
sườn núi, sau đó dùng gậy khom lưng mà đi qua. Nghiêm Chân vừa ngẩng đầu, liền
bị cảnh tượng trước mặt làm cho rung động. Đám mây nơi chân trời có cảm giác
như đang ở gần chỗ cô, giống như vươn tay là có thể nắm trong tay.
Nghĩ như vậy, cô liền
theo bản năng mà là như vậy. Nhưng khi vươn tay ra mới biết được đám mây kia
còn cách cô rất xa rất xa, cô cho dù duỗi thẳng cánh tay kéo thẳng đôi chân nhỏ
kia thì cũng không thể nào vươn tới được.
Quên đi, để cho nó nằm ở
chân trời đó đi, cô có thể nhìn thấy là tốt rồi. Nghiêm Chân tự an ủi chính
mình như vậy.
Thu hồi tầm mắt, cô nhìn
cách đó không xa có một đống đất nhỏ. Không, chính xác hơn hẳn phải là đống tuyết.
Cô cũng không phải lần đầu
tiên chú ý tới đống tuyết nhỏ này, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy thì sẽ cảm thấy
nó xuất hiện ở nơi nay rất là đột ngột.
Cô hình như đã phát hiện
ra cái gì đó, nhanh chóng quay đầu nhìn Cố Hoài Việt. Mà anh cũng vừa mới nhìn
lại đây rồi nói với cô hai chữ, “Đến rồi.”
Nghiêm Chân chậm rãi đi về
phía trước, vòng qua đống tuyết, liền nhìn thấy một tấm bia mộ nằm ở nơi đó.
Đây là một tấm bia mộ thực
kỳ lạ, trên bia mộ không có ảnh chụp cũng không có danh tính, phía dưới chỉ để
lại một hàng nhỏ ghi lại thời gian lập ngôi mộ, theo tính toán của cô thì ngôi
mộ này cũng đã được 10 năm rồi.
Cô quay đầu nhìn Cố Hoài
Việt, vẻ mặt của anh từ lạnh nhạt trở nên đông cứng lại.
Cô bỗng nhiên có chút tò
mò về người được mai táng ở đây?
Mà anh giống như hiểu được
tâm tư của cô ở giờ phút này. Anh đi tới rồi nhẹ giọng nói, “Em còn nhớ, trên
đường đến đây anh có đề cập qua vị chiến hữu này không?”
“Em nhớ.” Nghiêm Chân nhẹ
giọng đáp, “Anh đã nói, anh ấy so với bất kỳ người nào đều thích chỗ này hơn.”
Cố Hoài Việt khẽ động
khóe miệng, rồi nhẹ nhàng nở nụ cười, “Anh ấy là đội phó của đội anh, đến từ
Sơn Thành, nơi đó hàng năm toàn sương mù, quanh năm không thấy mặt trời. Chẳng
khác người rừng là bao nhiêu, anh ấy ở lại chỗ này chỉ vì nguyên nhân đơn giản
như vậy.”
Đám mây nơi chân trời gần
trong gang tấc.
Kỳ thật Nghiêm Chân rất
muốn nói, chúng đều cách chúng ta rất xa.
Rất nhiều xúc tua có thể
chạm vào mọi thứ, kỳ thật chỉ cần duỗi tay ra, anh có thể cảm giác được khoảng
cách.
“Vậy anh ấy hiện tại…” Nói
đến một nửa, Nghiêm Chân bỗng nhiên hiểu được.
“Anh ấy được mai táng ở
đây.” Cố Hoài Việt nói xong rồi ngồi xuống, lau đi lớp tuyết dày đang bao phủ lấy
bia mộ. Ở nơi này 12 tháng thì có 7 tháng là có tuyết rơi nên phủi đi cũng chỉ
là phí công thôi.
“Mười năm trước, anh ấy
lái xe đi ngang nơi này thì gặp phải tuyết lở.” Anh nhẹ giọng nói, giống như là
kể lại một câu chuyện từ rất lâu rồi vậy, “Ở độ cao cao hơn mặt biển là 5000m
có một trạm gác, mỗi lần đưa đồ tiếp tế đều là anh ấy lái xe đi, kết quả chỉ có
một lần kia gặp tuyết lở cả người lẫn xe đều bị chôn ở nơi này.”
Nghiêm Chân giật mình,
sau đó mới hỏi, “Vì sao ngay cả ảnh chụp của anh ấy cũng không có?”
“Lúc ấy Liên trưởng tìm hết
toàn bộ quân đoàn cũng không có một tấm ảnh chụp của anh ấy. Mà thời điểm bọn
anh tìm được anh ấy thì máu trong người anh ấy cũng đã đông cứng rồi.”
Cảnh tượng như vậy, ngay
cả nhớ lại đã là một việc rất thống khổ rồi.
Nghiêm Chân hít một hơi,
đầu ngón tay đã run lên.
Anh đã nhận ra, chần chờ
trong chốc lát rồi sau đó cũng nắm lấy tay của cô.
“Đây là lần đầu tiên sau
10 năm anh đến gặp anh ấy.”
“Vì sao?” Cô hỏi theo bản
năng.
“Anh không dám.” Cố Hoài
Việt nói, “Ở trước mặt anh ấy, anh cuối cùng cũng không giống một người lính.”
Có người có bề ngoài mạnh
mẽ, nhưng khi ra chiến trường thì lại không phải như vậy. Đây là một câu mà đội
phó đã nói với anh. Quả thật ở trước mặt người này, anh không dám nói mình là một
người lính thực thụ.
Bây giờ anh sở dĩ dám tới
nơi này, không phải vì quân hàm hai gạch bốn sao ở trên vai kia mà là nhớ tới
những tân binh, ngay cả những tân binh được đội phó lâm thời lúc đó huấn luyện
cũng đã từng nói qua một câu như thế. Khi mọi người nghỉ ngơi sao khi huấn luyện
anh ấy đã nói rằng anh ấy yêu cầu mọi người làm theo một mệnh lệnh.
“Mặc kệ các cậu về sau có
thể đi tiếp thật xa trên con đường này đi chăng nữa, có thể thăng quan tiến chức
rất cao đi chăng nữa nhưng hiện tại các cậu vẫn là cấp dưới của tôi. Ở nơi đây
tham gia quân ngũ thì khát vọng của các cậu là gì? Thăng quan sao? Phát tài
sao? Tất cả những thứ đó đều là vô nghĩa. Chờ cho các cậu ở tại cái miếu hòa
thượng này một thời gian dài, các cậu sẽ phát hiện ra khát vọng lớn nhất của
các cậu chình là có một gia đình, có một người vợ kề vai sát cánh.”
“Cho nên ngày nào đó các
cậu có vợ có gia đình rồi thì đừng quên thông báo cho đội phó tôi đây một tiếng,
để cho tôi có thể vui mừng thay cho các cậu. Tôi đời này đã không còn trông cậy
gì vào điều đó, tôi biết rằng ngày nào đó các cậu sẽ gặp được một nửa còn lại của
mình. Tốt nhất lúc đó các cậu nhớ đưa tới cho tôi gặp mặt một chút, tôi sẽ cắm
rễ ở nơi này không đi nơi khác. Đây là mệnh lệnh.”
Đây là mệnh lệnh cho nên
anh phải đến. Huống chi anh đã lập gia đình, đã thành một người chân chính có
thể tới nơi này gặp anh ấy.
Nghĩ đến đây anh chậm rãi
giơ tay lên, làm quân lễ.
Cho đến khi lông mày nhíu
lại, nặng nề nhưng nghiêm túc vô cùng.
Nghiêm Chân nhìn bóng
dáng của anh, bỗng nhiên cảm thấy anh thực cô đơn. Loại ý nghĩ này đột nhiên xuất
hiện trong đầu cô khiến cho lòng cô trở nên mềm nhũn, lại làm cho tay chân của
cô trở nên luống cuống.
Con đường trở về cũng rất
dài, nhưng là so với khi đi lên thì vẫn nhanh hơn nhiều.
Trở về vẫn như cũ là tay
nắm tay, nhưng cảm giác lại không giống với lúc trước. Nghiêm Chân nói với
chính mình, có lẽ là ảnh hưởng từ cảm giác trong lòng của cô, kỳ thật là không
có gì nhưng hốc mắt vẫn không khống chế được mà đỏ lên, không hề có lý do. Nhưng
cô cũng không thể khóc, bởi vì nước mắt rất nhanh sẽ bị đóng thành băng, cho
nên chua xót trong người chỉ có thể nuốt trở về.
Đi được một nửa đường thì
ngoài ý muốn thấy Tiểu Vương xuống khỏi chiếc xe Jeep, cậu ta đứng ở phía đằng
trước hai người khá xa mà vẫy vẫy chiếc mũ trong tay.
“Thủ trưởng, vất vả rồi.”
Cố Hoài Việt lắc lắc đầu,
“Sao cậu lại đem xe chạy tới nơi này rồi.”
Tiểu Vương cười hì hì,
“Liên Trưởng đã phái hai chiến sĩ đem chướng ngại vật dọn đi rồi, từ mấy giờ
trước rồi.”
Cố Hoài Việt chớp mắt một
cái, vỗ vỗ vai cậu ta rồi quay đầu nhìn về phía Nghiêm Chân, “Lên xe.”
…………
Đem hành lý bỏ vào sau
xe, Nghiêm Chân lại một lần nữa quay đầu nhìn lại chỗ này. Lại thấy tuyết bắt đầu
rơi, đoàn xe hôm qua kịch liệt tiếp tế vật tư tới nên toàn bộ phòng ở nơi đây đều
đã bị chất đầy vật tư rồi. Mà hai người bọn họ cũng theo đoàn xe đưa vật tư trở
về.
Ở đây vài ngày, thân thể
của Nghiêm Chân cũng đã dần dần thích ứng với điều kiện khí hậu ở Tây Tạng. Nhưng
khi vừa thích ứng được thì cũng là lúc cô phải rời khỏi.
Ngay tại thời điểm vật tư
được dỡ xuống hết rồi bỏ hành lý lên để chạy lấy người thì một giọng nói ở phía
sau truyền đến …. “chị dâu.”
Nghiêm Chân xoay người,
nhìn những chiến sĩ ở liên khu này xếp thành hành chỉnh tề, gọi cô sau đó làm
quân lễ chào tạm biệt. Động tác nghiêm chỉnh hữu lực, không một chút chậm chạp.
Nghi lễ long trọng như vậy
nhưng Nghiêm Chân lại không nghĩ tới, mà cũng không dám nghĩ. Cô không biết đáp
trả như thế nào nên đành mỉm cười, sau đó lên xe.
Nhưng thật ra Cố Hoài Việt
sau khi lên xe một lúc mới nói một câu, “Đám tiểu tử ở đây là vậy.”
Nghiêm Chân than nhẹ, “Bọn
họ rất tốt, nơi này… cũng rất tốt.” Cô rụt thân mình vào trong chiếc áo khoác rộng,
Nghiêm Chân lại nói thêm một câu, “Nhưng hơi lạnh, không biết mùa hè có thể ấm
áp hơn một chút hay không?”
Anh hơi nghiêng đầu rồi nở
nụ cười, “Nếu em thích, tháng sau chúng ta lại lên đây.”
Cô có chút kinh ngạc cũng
như vui mừng mà nhìn anh.
Tháng sáu
ở nơi này là mùa mưa, mưa phùn kéo dài khiến cho cảnh sắc nơi này sẽ trở nên đẹp
hơn, nhưng độ ấm cũng sẽ không cao. Nếu tới vẫn phải mặc áo khoác dày mà còn nặng
nữa. Những chuyện như vậy chỉ cần nghĩ tới thôi cũng cảm thấy rất đẹp.