Buổi tối muộn, càng không
ngừng có người vội vàng đi qua trước mắt anh. Thẩm Mạnh Xuyên nhanh chóng phục
hồi lại tinh thần, tháo chiếc mũ trên đầu xuống, chậm rãi đi trở về, suy nghĩ
cũng không tự chủ được mà đi xa.
Nhớ lại mùa hè năm đó, anh
đứng ở trên sườn núi, nhìn xuống một đám tiểu binh ở dưới sườn núi, hắng cổ hướng
bọn họ kêu lên, “Tiến lên.”
Anh còn nhớ rõ mùa hè năm
đó, do ba mẹ bộn rộn công việc của họ nên đã trực tiếp trục xuất anh đến nhà
ông bà nội nghỉ hè. Bởi vì công việc của ba anh nên anh lớn lên ở thành phố S,
lại cả ngày ở trong đại viện lớn nhất cùng với đám tiểu binh nhỏ trong đại viện
chơi trò đánh nhau, không bao lâu liền rèn luyện thành Hỗn Thế Ma Vương, toàn
thân mang theo một khí thế mạnh mẽ, đến nơi này lại càng không sợ trời không sợ
đất, không bao lâu liền dẫn một đám trẻ con trong đại viện ra mặt sau của rừng
bắt ve sầu, ngay cả động tác xà đơn xà kép cũng không làm khó được anh.
Ngày đó không biết là thủ
hạ nào của anh đột nhiên nghĩ ra ý tưởng mà tham mưu cho anh, Thẩm Mạnh Xuyên tự
mình nắm giữ ấn soái đưa quyền quyết đình, dùng cung để bắn chim, kết quả là
không tập trung mũi tên trong tay bay không đúng hướng, trúng một cô bé đang
chơi nhảy dây ở dưới tàng cây.
Anh đến nay vẫn còn nhớ
rõ bộ dáng của mình lúc ấy, anh tùy tiện đi qua đi lại, cuối cùng vẫn đi qua chỗ
cô bé kia. Cô bé đó có khuôn mặt thanh tú hơi hơi nhíu mày lại, đem mũi tên
trong tay đưa giấu ở phía sau, không đưa cho anh. Hơn mười tuổi nhưng cuộc đời
của anh đây là lần đầu tiên bị một đứa con gái bắt bẻ, nhất là trước mặt một
đám tiểu binh đáng chết này nữa chứ? Như vậy thì còn ra thể thống gì nữa chứ!
Thẩm Mạnh Xuyên vội vàng
đưa tay ra chém giết, kết quả cô bé cầm cung chạy sang một bên, thân ảnh nhỏ nhắn,
trong nháy mắt quay đầu lại trên mặt vẫn mang nụ cười làm cho anh sửng sốt một
chút, đến khi anh lấy lại tinh thần thì cô bé đó đã chạy ra rồi. Dưới tình thế
cấp bách, anh theo bản ném thứ đang cầm trong tay về phía cô bé đó, không ngờ lại
trúng cổ cô bé kia.
Lúc đó anh còn không có ý
thức được là mình đã làm cái gì, anh đã bị một đám tiểu binh vây quanh, bọn họ
hoan hô “Tư lệnh vạn tuế”, “Tư lệnh vạn tuế.”, mà thứ còn sót lại trong trí nhớ
của anh lúc này là đôi mắt đỏ cùng với vết thương rỉ máu nơi cổ của cô bé kia.
Khắc sâu vào trong trí nhớ
của anh cho tới tận bây giờ, sự việc đó cứ rõ ràng như mới phát sinh ngày hôm
qua.
Sau đó về nhà tránh không
được bị bà nội giáo huấn một chút, lại tránh không được ba mẹ anh tới đón anh về
nhà mà giáo huấn anh thêm chút nữa. Nhưng khi chuẩn bị rời đi, đến cuối cùng
anh vẫn không trực tiếp xin lỗi được mà đã rời đi.
Sau đó bộ đội di chuyển
đi, từ thị trấn nhỏ di chuyển đến thành phố lớn, cách thành phố S cũng gần. Thời
điểm anh đi thăm người bà con lại theo bản năng muốn tìm cô bé đó, nói với cô một
tiếng xin lỗi nhưng đợi cả kỳ nghỉ hè cũng không chờ được cô.
Cho đến khi khai giảng
anh phải về thành phố S, thời điểm ngồi trên xe rời khỏi đại viện, thấy ở trước
một dãy nhà có một chiếc xe đang chuyển đồ đạc đi. Phòng trong quân doanh không
đủ cho các chiến sĩ và người nhà, quân nhân không đủ tư cách hoặc hết thời hạn
nghĩa vụ quân sự thì sau hai năm chuyển nghề ra ngoài thì quân nhân đó đến ngàyphải
theo quy định mà giao phòng ở, cho nên thấy việc chuyển nhà này cũng thấy không
có gì kỳ quái. Chính là bóng dáng gầy yếu ở trước dãy nhà kia làm cho anh ngây
ngẩn cả người.
Tuy rằng đã hai năm không
thấy cô nhưng anh nhớ rất rõ về cô, nhất là ánh mắt kia, tràn ngập ý cười, khóc
thì rất ủy khuất, mặc kệ như thế nào đi nữa cũng đều rất sinh động.
Nhưng là lúc này đây, anh
theo cửa kính xe đang mở nhìn lại, nhìn đến đôi mắt tràn ngập sự cô đơn kia. Đó
là một sự đau thương không nên xuất hiện trên khuôn mặt của một đứa nhỏ, tính cả
miếng vải đen cô đeo trên cánh tay cũng lưu lại trong đầu của anh.
Sau đó cũng không có gặp
lại nữa, thẳng đến khi anh gặp lại cô trên thảo nguyên.
Cô trưởng thành rồi nhưng
anh vẫn như trước, có thể nhìn một lần là liền nhận ra cô qua dung nhan xinh đẹp
với bộ dạng mơ hồ của cô khi mới đến, còn có ánh mắt kia của cô nữa. Một ánh mắt
trầm tĩnh thâm thúy, giống như uống phải nước suối vậy.
Nha đầu kia không phải là
mang thù chứ? Thẩm Mạnh Xuyên ngồi ở trên xe, từ trong trí nhớ phục hồi lại
tinh thần thì càng rầu rĩ hơn. Nhưng khi quay đầu thì anh lại tự hỏi, cô là người
ngây thơ như vậy sao?
Không nghĩ ra đáp án, Thẩm
Mạnh Xuyên vuốt mặt một lần nữa, khởi động xe nhanh chóng rời khỏi thành phố B.
………….
………………….
Kết quả sơ khảo ngày hôm
sau đã có, nhận được điện thoại vào vòng hai khiến Nghiêm chân sửng sốt một
chút, ly sữa đưa đến miệng vẫn nằm ở nơi đó. Ngắt điện thoại, tâm tình của
Nghiêm Chân không hiểu sao lại có chút kích động.
Tiểu gia hỏa kia một bên
chén món trừng gà của mình một bên nhìn cô, Nghiêm Chân vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn
của cậu bé rồi nói, “Giải quyết nhanh món điểm tâm sáng, cô đưa em đến trường
trước sau đó lại đi tham gia phỏng vấn.”
Tiểu gia hỏa kia là một cậu
bé ngây thơ, “Vì sao gọi là đi phỏng vấn?”
“Thì là đi tìm việc.”
Tiểu gia hỏa đã hiểu, cúi
đầu không nói lời nào, buồn bã ăn trứng gà.
Nghiêm Chân bận việc
trong chốc lát, nhận thấy được sự trầm mặc của cậu bé, không khỏi sửng sốt. Cô
đi tới bên người cậu bé, “Gia Minh, làm sao vậy?”’
“Cô giáo, cô không trở lại
làm cô giáo chủ nhiệm của em nữa sao?”
Tiểu gia hỏa kia dẫu môi.
Nghiêm Chân sờ sờ tay của
cậu bé, “Không phải còn có cô giáo Thẩm sao?”
“Em không thích cô giáo
Thẩm.”
Nghiêm Chân cười cười, ngồi
xổm xuống, xoa bóp khuôn mặt của cậu bé, “Cô chỉ không phải là cô giáo chủ nhiệm
của em, nhưng mặc kệ cô làm gì đều vẫn ở cùng em, như vậy cũng không được sao?”
Tiểu gia hỏa kia ngẩng đầu,
ánh mắt sáng lên, “Thật sao?”
“Đương nhiên.” Đáp án của
cô thật kiên quyết.
Tiểu gia hỏa này tuy có
chút nghịch ngợm nhưng vẫn có một số thời điểm sẽ thể hiện ra sự yếu ớt của bản
thân, cần người lớn che chở. Nghiêm Chân không hiểu, một đứa nhỏ thông minh
lanh lợi như vậy vì sao gia đình của Tống Phức Trân lại không thương yêu thằng
bé chứ?
Có lẽ cô vĩnh viễn cũng
không hiểu được tâm tư của Tống Phức Trân, tựa như giờ phút này, bà ấy ngồi trước
bàn phỏng vấn, đang xem kỹ từng tờ lý lịch sơ lược của Nghiêm Chân, biểu tình
không có gì gợn sóng.
Nghiêm Chân đợi một thời
gian rất dài, mới mở miệng nói, “Giáo sư Tống, em nhớ rõ là cô có nói qua, thi
vòng hai là dựa theo hình thức thảo luận nhóm của lãnh đạo để tiến hành, sao
bây giờ…”
Tống Phức Trân cười cười,
nhìn cô, “Em nói đúng, phòng thảo luận đang tiến hành ngay bên cạnh thôi, nhìn
thời gian bây giờ chắc cũng bắt đầu rồi.”
Nghiêm Chân kinh ngạc ngẩng
đầu nhìn bà ấy.
“Kỳ thật em không có
thông qua vòng sơ khảo.” Tống Phức Trân không chút để ý mà nói, khiến cho lý lịch
sơ lược của Nghiêm Chân tỉ mỉ làm trong nháy mắt đã trở thành trò cười.
“Kế hoạch của em có trăm
ngàn chỗ hở, cô sau khi xem xong thì có điểm không thể tin được, đây là sinh
viên được sự dẫn dắt của giáo sư Lý hay sao?”
Nghiêm Chân khó khăn đứng
tại chỗ, bởi vì cô phát hiện mình không có cách nào phản bác lại được.
“Sau cô lại nghĩ tới em
sau khi tốt nghiệp đã có một khoảng thời gian không có làm đúng chuyên ngành
cho nên cô cảm thấy, cô hẳn là nên cho em thêm một cơ hội nữa. Dù sao đi nữa
cũng là học trò của giáo sư Lý, vẫn nên để chút mặt mũi cho bà ấy nữa.”
Cái này xem như… là cho
cô đi cửa sau sao?
Nghiêm Chân bật cười,
“Giáo sư Tống, ý tốt của cô em xin nhận nhưng em nghĩ mình không cần.”
Cô cầm lấy túi xách muốn
bỏ đi, Tống Phức Trân thấy thế có chút khó hiểu, “Hả? Vì sao cự tuyệt? Ý tứ của
cô là muốn cho em một cơ hội, để cho em có thể tham gia vòng trong.”
Nghiêm Chân vò tóc, nói,
“Em biết, nhưng đây là chuyện của mình em, em không nghĩ nương nhờ vào mặt mũi
người khác…”
“Cậu ta là người khác?” Tống
Phức Trân nhíu mày hỏi.
Điều này… thật sự là trả
lời cũng không phải, không trả lời cũng không phải, quả thực là vấn đề nan giải.
Nghiêm Chân khẽ cắn môi, không có trả lời.
Tống Phức Trân đứng dậy,
đem lý lịch sơ lược đưa cho cô, “Em đã không muốn nhận lấy cơ hội lần này thì
lý lịch sơ lược của em vẫn nên đem đi, nhìn ra được quyết tâm của em thì cô
cũng không nghĩ để giấy tờ này lại để làm giấy vụn.”
Nghiêm Chân nhận lấy lý lịch
sơ lược của mình, còn cẩn thận đem nó cất đi.
Tống Phức Trân nhìn động
tác của cô, “Kỳ thật cô cũng ôm một tâm tư, cô là muốn nhìn một chút, người có
thể làm cho Gia Minh nhớ mãi món trứng muối ở trong lòng là người như thế nào. Em
phỏng chừng không biết, trước kia mỗi lần gần đến thời điểm đón năm mới Gia
Minh đã đến nhà chúng ta chơi vài ngày nhưng năm nay lại không có. Ông ngoại nó
cũng rất nhớ thằng bé, nói cô đi xem nó một chút có được không? Vì thế cô nhân
dịp rãnh một buổi chiều đi đến trước học của thằng bé, tiểu tử kia lại mập mạp
lên, ở trong lớp cùng bạn học cãi nhau ầm ĩ, gặp cô đi qua thì mới dừng lại.”
Nghiêm Chân nhìn bà ấy,
giờ phút này Tống Phức Trân làm cho cô có chút đoán không ra được bà ấy đang muốn
nói gì.
“Cô hỏi thằng bé, buổi tối
cùng bà ngoại về nhà ăn cơm được không? Tiểu tử kia không tình nguyện mà cự tuyệt
ngay, thằng bé nói là buổi tối còn về nhà cùng em rồi còn ăn trứng gà. Cô khi
đó đã nghĩ rằng, thằng bé dù không gọi em là mẹ nhưng trong lòng thằng bé thì
đã nhận em.”
“Em biết.” Nghiêm Chân
nói.
Tống Phức Trân lấy lại
tinh thần, lại nhìn cô một cái, “Kỳ thật Hoài Việt là một người con rể tốt. Người
làm mẹ như cô cũng có tâm tư, con gái của cô qua đời đã nhiều năm như vậy mà
Hoài Việt chưa có tái hôn, nay rốt cuộc cũng đã kết hôn lần nữa, cho nên cô
cũng chỉ muốn nhìn một chút, người phụ nữ mà Hoài Việt chọn so với con gái của
cô có tốt hơn không.”
Nghiêm Chân tự giễu, “Em
chỉ sợ đã làm cho cô thất vọng rồi.”
“Không.” Tống Phức Trân
nói, “Em so với con gái của cô còn mạnh mẽ hơn, em so với con bé lúc còn nhỏ
còn khéo léo hơn, mà so với con bé lại càng biết săn sóc hơn. Kha Kha từ nhỏ đã
bị cô nuông chiều đến hỏng rồi. Trước kia cô làm việc ở thành phố B, Kha Kha
cùng cô ở nơi đó, sau vì công việc của cô càng ngày càng nhiều, không rảnh để
quan tâm tới con bé nên đưa con bé về thành phố C đi học. Nhưng ba con bé cũng
còn công việc cho nên hiện giờ nghĩ lại, đứa nhỏ này chúng ta đã làm cho nó
thua thiệt rất nhiều. Khi đó con bé ở một căn phòng cũ, cách Cố gia rất gần,
người của Cố gia cũng rất nhiếu cố cho con bé.”
Cái này… Nghiêm Chân cũng
biết rõ.
“Cho nên sau này con bé
muốn cùng Hoài Việt kết hôn thì cô cũng đồng ý. Nhưng không bao lâu cô liền hối
hận, hai đứa nó kỳ thật không thích hợp. Hoài Việt hằng năm tham gia quân ngũ ở
bên ngoài, mà Kha Kha cần nhất là một người bạn. Có đôi khi cô đã nghĩ, nếu
Hoài Việt có thể ở bên cạnh con bé nhiều hơn, tình huống có lẽ sẽ không giống
như bây giờ.”
Tống Phức Trân nhìn ra
ngoài cửa sổ, suy nghĩ hãm sâu trong những ký ức cũ, ánh mắt có chút mê mang. Không
bao lâu, bà phục hồi tinh thần lại bởi vì bà nghe thấy Nghiêm Chân đã nói một
câu, “Giáo sư Tống, kỳ thật người làm mẹ như cô cũng rất ích kỷ.”
Tống Phức Trân hoàn hồn,
nhíu mày nhìn cô.
Nghiêm Chân vẫn giữ ánh mắt
bình thản nhìn bà, thậm chí còn khẽ cười, “Em trước giờ vẫn rất hâm mộ Lâm Kha.
Em hâm mộ cô ấy có nhiều người yêu thương như vậy, có thể có được cuộc sống vô
ưu vô lo. Nhưng hiện tại em nghe cô nói như vậy thì em liền cảm thấy.. kỳ thật
cô ấy cũng thực đáng thương.”
“Nói đi. Sao em lại nghĩ
như vậy?” Sắc mặt Tống Phức Trân khẽ biến.
“Cha mẹ cùng gia đình đều
là thùng rỗng kêu to, chỉ có người ngoài yêu thương mới có thể làm cho cô ấy có
cảm giác được một chút ấm áp, đây không phải là đáng thương sao?”
“Em thì biết cái gì?” Tống
Phức Trân tức giận nói.
Bà ấy sao có thể nói cô
không hiểu không biết cái gì, loại cảm giác này cô đã từng được nếm trãi qua…
“Vậy cô có thể biết được
bao nhiêu?” Nghiêm Chân có chút kích động nói, túi xách trong tay vì cầm không chắc
mà rơi xuống. Cô sửng sốt một chút nhưng cũng không có nhặt lên, giọng nói đã
khôi phục lại bình tĩnh, nhưng có chút khàn khàn, “Em chỉ muốn nói, đừng đem
sai lầm cùng tiếc nuối đặt lên trên đầu người khác, làm cha mẹ cũng cần phải
xem lại chính bản thân mình trước đi đã.”
Trong cuộc đời của Tống
Phức Trân chưa bao giờ bị người nào giáo huấn qua như vậy, làm bà cảm thấy lửa
giận công tâm, “Cô thấy em là có thành kiến với cô. Em còn gì muốn nói thì cứ
nói ra đi.”
Nghiêm Chân lắc đầu, “Em
đối với cô không có thành kiến gì, cho dù cô không cho em thông qua vòng phỏng
vấn thì cũng không sao. Trình độ của mình tự em có thể biết.” Cô nghĩ một lát rồi
nói, “Có điều em cũng vừa nghĩ có một chuyện, không biết có nên nói hay không?”
“Nói đi.”
“Chính là Gia Minh. Cô có
nghĩ tới thằng bé vì sao lại không muốn đến nhà ông bà ngoại không?”
Tống Phức Trân sửng sốt,
“Một đứa trẻ thì biết cái gì mà nói chứ?”
“Đương nhiên biết.”
Nghiêm Chân nói, “Nhưng cô lại nghĩ rằng thằng bé không hiểu, con gái qua đời
thì liền xa cách cháu ngoại sao? Cô không thấy đó là điều bất công sao? Những
việc này thằng bé đều biết, chỉ là không nói thôi.”
Tống Phức Trân cảm thấy
như bị người khác đánh cho một gậy, đứng ở nơi đó trầm mặc một lát rồi mới nói,
“Em đem thằng bé tới đây, cô đi sẽ nói chuyện với nó.”
Nghiêm Chân thấy thế thì
muốn nói gì đó nhưng lại bị Tống Phức Trân khoát tay đánh gãy, “Em đem thằng bé
tới đây, cô sẽ nói rõ với nó.”
Nghiêm Chân đành phải đem
những lời muốn nói nuốt trở vào, đứng bất động tại chỗ.
Tống Phức Trân trầm giọng
hỏi, “Em không đi?”
“Chờ cô tỉnh táo lại rồi
nói sau.” Cô không muốn tiểu gia hỏa kia phải hứng lửa giận của bà ấy vì cô.
Tống Phức Trân tức lên,
“Cô là bà ngoại của thằng bé, có quyền gặp thằng bé. Em cùng thằng bé thì có
quan hệ gì?”
Cô cùng tiểu quỷ kia là
quan hệ gì? Cô nhớ tới khuôn mặt mập mạp của tiểu gia hỏa kia cùng dáng người
cao ngất của anh, “Thằng bé là con trai của chồng em.”