Cố Hoài Việt đi rồi, Nghiêm
Chân có một đoạn thời gian có chút rối rắm.
Không dám xem tivi, bởi
vì nơi nơi đều là gạch ngói vụn của phòng ốc, sụp đổ trên mặt đất, trong lòng mọi
người đang ôm thân nhân đã mất của mình mà khóc nức nở, còn có những đứa trẻ mở
to đôi mắt vô tội khó hiểu nhìn thế giới này.
Tai nạn bi thương đang thổi
quét đi sự bình yên của mọi người ở một thị trấn nhỏ, mưa phùn liên miền cùng
dư chấn không ngừng còn làm tăng thêm sự bất an cùng xao động của mọi người.
Nhưng cô lại không khống
chế được mà muốn xem tivi, trong một đám người mặc quân trang màu xanh ướt đẫm
mà tìm thân ảnh của người kia.
Cô thật đúng là gặp qua một
lần, khi đó tivi trong phòng khách đang mở, mà cô ở phòng bếp nấu cơm, tiểu gia
hỏa kia đang ở trên ghế sofa đùa nghịch ống tiết kiệm của cậu bé.
Mấy ngày nay trường học đang
kêu gọi thầy cô giáo cũng như học sinh quyên tiền vì nơi bị thiên tai, tiểu gia
hỏa kia quyết định sẽ nhà sẽ lấy tiền trong ống tiết kiệm ra để quyên góp. Nghiêm
Chân nhìn cậu bé, hơi hơi lộ ra một nụ cười.
Có lẽ chỉ là một đứa trẻ
nên không thể hiểu được tính nguy hại của thiên tai lần này, nhưng chúng đều có
tấm lòng yêu thương người.
Vừa làm xong đồ ăn, còn
chưa kịp bưng ra bàn, chợt nghe tiểu gia hỏa Cố Gia Minh ở bên ngoài gào lớn,
“Cô giáo Nghiêm! Cô giáo Nghiêm!”
Cô ngay cả tay cũng không
kịp lau, vội vàng đi ra ngoài, “Sao thế Gia Minh?”
Tiểu gia hỏa kia lập tức
nháy mắt mấy cái, chỉ lên tivi rồi nói, “Ba kìa. Thủ trưởng ở trên tivi đó.”
Cô lập tức quay đầu nhìn.
Cũng bởi vì mưa to gió lớn,
màn hình TV không được rõ như bình thường, cô chỉ có thể nhìn thấy một đám binh
tướng đang từ dưới đống gạch ngói sụp đổ của phòng ốc mà đào rồi lôi kéo một
ông già ra.
Phóng viên ở trên TV cũng
phải hắng giọng mà đưa tin, bởi vì bị nhốt trong đó một thời gian dài, khôn có
nước cũng không có đồ ăn, hơn nữa căn nhà sụp xuống đã đè lên hơn nửa người của
ông lão đó, khi nâng ra thì ông lão đó cũng đã qua đời. Còn lại đó cũng chỉ là
một khối thân thể lạnh băng.
Cứ xem như ông lão đó
không còn biết cũng không còn thấy được, nhưng những binh sĩ kia vẫn tận lực đem
hết khả năng của mình, cẩn thật rồi thật cẩn thận đem ông lão kia đặt trên
cáng, vì dù sao ông lão này cũng sẽ bị một tầng đất dày che lấp. Khi anh đi ra cũng là người sau cùng,
các binh lính ở đây đều sắp xếp thành hai hàng, nghiêm trang làm quân lễ.
Xem như cử hành nghi thức
cáo biệt cho những người như ông lão đó, cũng chỉ đơn giản thô sơ, lại biến họ
trở thành trung tâm. Đứng ở trước TV, Nghiêm Chân cũng nhịn không được mà bưng
kín khóe miệng, hốc mắt đã đỏ.
Tiểu gia hỏa kia kéo góc
áo của cô, hướng cô cọ lấy cọ để.
Vì che giấu cảm xúc,
Nghiêm Chân xoa lung tung trên đầu của tiểu gia hỏa kia, thẳng đến khi thấy được
khuôn mặt nhăn nhó như bánh bao của ai đó thì cô mới nín khóc mà mỉm cười.
Đến cuối tuần, Nghiêm
Chân đưa tiểu gia hỏa này đến Lâm gia.
Lần này Tống Phức Trân tự
mình gọi điện thoại tới, sau khi ngắt điện thoại Nghiêm Chân hỏi ý kiến tiểu
gia hỏa kia. Tiểu tử này cũng chỉ nhíu mày, không cự tuyệt, nhưng lại hỏi cô một
câu, “Em phải đi, cô ở nhà một mình có được không?”
Tiểu gia hỏa này!
Nghiêm Chân dở khóc dở cười,
trong lòng lại dâng lên một niềm lo lắng, “Đi thôi, ông bà ngoại của em nhớ em.
Còn về phần cô giáo thì không cần phải lo lắng, cô có thể ở nhà một mình được.”
Nếu không nói thế thì Cố
tiểu tư lệnh với tư cách là con người hiểu biết không ít về quân nhân cũng
không thể ở thời khắc mấu chốt mà ngăn cản được.
Thân thể của Lâm Trọng
Bác từ sớm đã có bệnh trong người chưa khỏi hoàn toàn, cho đến bây giờ thì tim
cũng có bệnh, thường phải nhập viện để quan sát. Mấy hôm trước thân thể lại
không thoải mái, vào tổng viện quân khu, hôm nay mới ra viện. Sau khi xuất viện,
việc đầu tiên mà ông ấy làm là nói Tống Phức Trân gọi điện thoại cho Cố gia,
nói rằng muốn nhìn thấy tiểu gia hỏa kia.
Nghiêm Chân nhìn thấy Tống
Phức Trân không khỏi có chút xấu hổ, mà Tống Phức Trân so với cô là người từng
trải, có thể nỗ lực bảo trì sự trấn định trên khuôn mặt, “Đến đây.”
“Vâng.” Cô đem tiểu gia hỏa
đang đeo túi sách trên lưng kia qua cửa, thuận tiện ở cửa thay đổi giày dép khi
vào nhà.
Tống Phức Trân cúi người
xuống, cười cười rồi lấy tay xoa xoa khuôn mặt đã mập lên của tiểu tử kia. Mấy
ngày nay trời thành phố C luôn mưa, mùa hè đi qua lặng yên không một tiếng động,
lại một mùa thu đến với mưa , cũng sắp chuyển thành mùa đông luôn rồi, “Cháu có
lạnh không?”
Miệng tiểu gia hỏa kia
như ngậm đường nên cũng đặt biệt rất ngọt, “Không lạnh, bà ngoại.”
Tống Phức Trân cười cười
hiền từ, khuôn mặt của tiểu gia hỏa này di truyền ba phần từ Lâm Kha, nhất là
đôi mắt sáng ngời kia, thông minh trong suốt, cực kỳ giống với Kha Kha trước
đây. Bà mỗi lần nhìn đến ánh mắt này nhịn không được mà nhớ tới con gái, muốn
nhìn lại không dám nhìn nhiều, bởi vì nhìn càng nhiều thì bà sẽ nhớ càng nhiều,
ban đêm lại không thể ngủ được.
Lâm Trọng Bác nói bà là
thẹn với con gái nên chột dạ, một khi đối mặt với Gia Minh dù ở thời điểm nào
cũng không được tự nhiên. Ngày đó ở trong bệnh viện, bà đã suy nghĩ, có lẽ Lão
Lâm nói đúng. Đứa nhỏ có cái gì sai đâu, một đứa nhỏ đáng yêu như vậy, thằng bé
có cái gì sai chứ. Cho nên về nhà bà ôm lấy Gia Minh mà khóc rống lên, làm cho
thằng bé sợ hãi.
Bà vẫy tay, kêu dì giúp
việc trong nhà tới, “Cô mang Gia Minh lên trên lầu chơi với ông ngoại của thằng
bé đi.”
Tiểu gia hỏa kia quay đầu
nhìn Nghiêm Chân, Nghiêm Chân cũng đành cười cười với cậu bé, phất phất tay.
Khi quay đầu lại thì mới
ý thức được hiện tại chỉ còn lại có cô cùng Tống Phức Trân mặt đối mặt. Trong mắt
của cô thì cô vẫn còn có chút kiêng kị đối với bà ấy.
“Đi vào phòng khách ngồi
đi.”
“Vâng ạ.”
Tống Phức Trân tự mình
rót một ly trà rồi đưa đến trước mặt cô, Nghiêm Chân vội vàng nói cảm ơn, bưng
lên hớp một ngụm, có hương thơm nhàn nhạt.
“Thân thể Lão Lâm có khỏe
không ạ?”
Tống Phức Trân ngồi xuống,
“vẫn như vậy, dùng cách nói của ông ấy thì người sẽ già đi, có một số thứ trên
người cũng không thể dùng được nữa, chỉ khi nào bác sĩ cấp cho chúng một chút
thuốc thì mới có thể tiếp tục hoạt động.”
Nghiêm Chân nghe xong, hiểu
ý liền cười.
Kỳ thật lần này tình huống
của Lâm Trọng Bác có chút nguy hiểm, thời điểm đưa vào bệnh viện đã hôn mê bất
tỉnh rồi, trải qua một phen cấp cứu khẩn cấp mới có thể giữ được mạng sống. Đợi
đến khi ông ấy tỉnh lại, câu đầu tiên nói với bà là mơ gặp được con gái, mơ thấy
mình đi một chuyến tới Quỷ Môn Quan rồi, mơ mãi về con gái của mình. Sau khi ra
viện thì câu nói đầu tiên nói với bà là muốn gặp cháu ngoại.
Tống Phức Trân đem tất cả
mọi thứ đè nén xuống, không hề suy nghĩ nữa mà chỉ hỏi, “Hoài Việt thế nào rồi?”
Nghiêm Chân nhìn chằm chằm
vào mười ngón tay đang giao nhau của mình rồi nói, “Còn ở trong khu vực thiên
tai đó, mấy ngày nay vẫn chưa có liên lạc.”
Tống Phức Trân thở dài,
“Em chịu đựng đi, ai nói em lựa chọn một người chồng làm quân nhân chứ, về sau
chỉ sợ chuyện tình như thế này hoặc nghiêm trọng hơn cũng không thiếu đâu.”
Nghe khẩu khí có vẻ quen
thuộc này làm cho Nghiêm Chân bỗng nhiên ý thức được Tống Phức Trân cũng là một
quân tẩu, những việc trải qua so với cô có lẽ còn nhiều hơn chứ không kém.
Tống Phức Trân bị cô đánh
giá như vậy thì có chút không được tự nhiên, đè cổ họng, nhẹ nhàng ho khan hai
tiếng.
Nghiêm Chân lập tức phục
hồi tinh thần lại, ngượng ngùng cúi đầu uống trà.
“Cô nghe giáo sư Lý nói,
em chuẩn bị trở về trường đào tạo chuyên sâu lên nghiên cứu sinh.”
Nghe Tống Phức Trân nói như vậy, Nghiêm Chân lập tức nhớ tới thân phận giáo sư
của bà, nước trà vào đến miệng bị nghẹn một chút, cô không khỏi lấy tay che miệng
ho lên.
Tống Phức Trân cũng bị động
tĩnh này của cô dọa cho nhảy dựng lên, rút chiếc khăn tay đưa tới trước mặt cô.
“Bên trường đó còn tuyển
không?”
“Vẫn còn tuyển ạ…”
“Em thử đến trường chúng
tôi học thử xem thế nào?”
“Sao ạ?” Nghiêm Chân có
chút không thể tin, ngẩng đầu.
Tống Phức Trân rõ ràng
không muốn buông tha cho cô, nói thẳng, “Cô muốn nói là em hãy đến trường của
cô mà học.”
“A… em…” Nghiêm Chân nhất
thời có chút nghẹn lời.
“Danh tiếng của đại học Z
em cũng biết, bất quá điều đó không quan trọng mà quan trọng là em muốn đến là
được.”
Không phải không nghĩ
nhưng là…
“Em, cô..” Nghiêm Chân do
dự một lát rồi hỏi, “Cô vì sao muốn em tới đó học?” Một lần đã bị bà ấy không lưu tình chút nào
mà bác bỏ, cô cho tới bây giờ còn nhớ rõ.
“Rất đơn giản, các thầy
cô đều muốn có những sinh viên cần cù, siêng năng.” Tống Phức Trân nói, “Em không cần lo lắng, cô sẽ không cho
em đi cửa sau đâu, tất cả vẫn dựa theo trình tự, em cứ việc chuẩn bị hồ sơ của
em đi.”
Nghiêm Chân đành phải cười
khổ, “Em sẽ suy nghĩ về ý kiến của cô.”
“Uh.” Tống Phức Trân lên
tiếng, không yên lòng mà mang ly trà lên uống một hớp.
Bên trong lâm vào một khoảng
không yên tĩnh, Nghiêm Chân nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên thấy được trong viện
có hai dải sáng của đèn xe. Xe dừng lại ở trong sân, đèn xe cũng đã tắt, từ
trên xe bước xuống là một người mặc quân trang, nương theo ngọn đèn sáng ngời
trong phòng khách, Nghiêm Chân có thể thấy rõ người kia.
Tống Phức Trân tự nhiên
cũng thấy người tới, mặt mày nở ra, tự mình đi ra mở cửa. Cửa mở ra, bà tủm tỉm
cười đón, “Mạnh Xuyên tới rồi à…”
Người tới đúng là Thẩm Mạnh
Xuyên.
Thẩm Mạnh Xuyên mặc một
quân trang phẳng phiu, ăn mặc chỉnh tề, rất phù hợp với yêu cầu của sở nội vụ
trong quân đội về điều lệnh quân dung tác phong và kỷ luật, không được hoàn mỹ
là khi giương một bàn tay lên thì bên trong quấn lấy một vòng băng vải.
Thẩm Mạnh Xuyên thấy cô
cũng rất kinh ngạc, đứng ngốc ở cửa vào phòng khách, thẳng đến khi Tống Phức
Trân thúc giục anh ta ngồi xuống, anh vò
tóc rồi mới đi tới ngồi xuống.
Thừa dịp Tống Phức Trân
đi vào phòng bếp pha trà, anh do dự một lát rồi mới nói ra một câu, “Cô cũng tới
đây à.”
Nghiêm Chân cố gắng trấn
định, cười cười, “Uh.”
Thẩm Mạnh Xuyên nở nụ cười,
còn muốn nói gì thì Tống Phức Trân đã bưng ấm trà đi ra.
Thẩm Mạnh Xuyên xuất viện
không bao lâu, phải trở về thành phố C làm một số chuyện nên thuận tiện phục chỉ
mệnh lệnh của ba mình mà đến hỏi thăm Lâm Trọng Bác. Lâm Trọng Bác cùng Thẩm
lão gia là lão chiến hữu, trên chiến trường có giao tình về sinh mạn. Cho nên
Lâm Trọng Bác đối với Thẩm Mạnh Xuyên cũng rất thân thiết, Thẩm Mạnh Xuyên tự
nhiên cũng sẽ tới thăm, nhưng không nghĩ tới là… sẽ được gặp cô.
Lâm lão gia đêm đó rất
vui vẻ, không từ bỏ mà lôi kéo Thẩm Mạnh Xuyên uống vài chén.
Thẩm Mạnh Xuyên nào dám
cùng một người bị bệnh tim uống rượu chứ, huống chi bởi vì miệng vết thương mà
anh đã bị bác sĩ nghiêm cấm uống rượu, vì thế hai người đành phải tiếc nuối từ
bỏ.
Nghiêm Chân vốn muốn về
nhưng tiểu gia hỏa kia cứ lôi kéo cô ở lại ăn cơm chiều. Lâm Trọng Bác nhìn tiểu
gia hỏa này cũng đáng thương, mở miệng nói muốn cô lưu lại, cô tốt nhất cũng
nên cho trưởng bối một chút mặt mũi chứ.
Ăn xong cơm chiều, Nghiêm
Chân thừa dịp tiểu gia hỏa kia xem hoạt hình mà lén lút rời đi.
Ra khỏi cửa Lâm gia,
Nghiêm Chân rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng lúc này phải dứng lại một
nửa, cô lại không thể không nhắc tới …. Bởi vì Thẩm Mạnh Xuyên cũng đi ra.
“Cô này, vẫn còn muốn ngồi
xe buýt sao?”
Nghiêm Chân gật gật đầu.
“Đi.” Thẩm Mạnh Xuyên gật
gật đầu, “Tôi cũng không khuyên cô ngồi xe của tôi nữa, số lần bị cô cự tuyệt cũng
là nhiều nhất trong đời tôi rồi.”
Nghiêm Chân bật cười, sửa
sang lại quần áo, xoay người rời đi.
Khoảng cách từ Lâm gia đến
bến xe buýt cũng có chút xa, cần 20 phút đi bộ, cô cố ý đi chậm lại, cứ chậm
rãi đi bộ về phía bến xe buýt, nhưng chẳng bao lâu thì chợt nghe có tiếng bước
chân nhẹ nhàng từ phía sau.
Nghiêm Chân hoài nghi
xoay người, thấy Thẩm Mạnh Xuyên.
“Anh sao lại đi theo tôi.” Cô hỏi.
“Cái này…” Thẩm Mạnh Xuyên vò tóc, “Cô này, đã đi nữa rồi sao?”
Nghiêm Chân có chút dỡ khóc dở cười, cô nhìn hắn,
bình tĩnh mà nói, “Anh có việc gì sao?”
“Uh.” Anh lên tiếng, “Tôi có chút việc muốn
nói với cô, nhưng nói ra chỉ sợ cô không vui, nhưng mà giữ trong lòng cũng rất
khó chịu. Tôi có một vấn đề nghĩ không ra, tôi đáng ghét đến như vậy sao? Tốt xấu
gì trước đấy chúng ta cũng nhau chơi đùa, tuy rằng tôi đã làm cô bị thương nhưng cô cũng không nên dùng cách đó
mà đem tôi trở thành người xa lạ chứ.” Anh nói xong thì thấy Nghiêm Cân đang ngạc
nhiên thì lại bồi thêm một câu, “cô cũng đừng trách tôi, tôi chỉ muốn hỏi cô là
cô nghĩ gì và muốn nói gì thôi.”
Nghiêm Chân bất đắc dĩ liếc mắt nhìn anh ta,
vuốt vuốt tóc, “kỳ thật tôi không phải ghét anh, nhưng anh xuất hiện đều không
đúng lúc, luôn làm cho tôi nghĩ tới những chuyện mà tôi từng thề không bao giờ
nhớ tới nữa.”
Lần đầu tiên là đoạn thời gian khi ba cô qua đời.
Lần thứ hai là có liên quan tới người kia. Cô không phải không nhớ rõ anh ta,
nhưng chỉ cần nhớ tới anh ta thì những ký ức kia đều sẽ trở lại, cứ lặp đi lặp
lại trong đầu cô.
Thẩm Mạnh Xuyên có chút hi vọng, ngửa mặt lên
trời thở dài, nói cả nửa ngày thì ra nha đầu kia là gán cho anh những tội chẳng
liên quan gì đến anh cả. Anh sờ khuôn mặt mình rồi chỉ vào cô, “Cô… cô … cô …
cô… Tôi bị oan mà.”
Nghiêm Chân không tức giận, nhìn anh ta, có
đôi khi cô cũng chán ghét anh ta, anh ta từng liên quan đến những người đó, cũng
nằm trong những ký ức mà cô đã chôn vùi.
Nhưng sau này cô cũng nghĩ lại, cô cùng anh ta
căn bản không có quan hệ gì, vì sao còn muốn vì anh ta mà hao tổn tinh thần quá
nhiều. Cô hiện tại cố gắng đi tìm hạnh phúc của chính mình, mà không phải là hận
thêm một người.
“Cánh tay của anh bị sao vậy?” Nghiêm Chân hỏi.
“Bị thương, tại nạn lao động khi diễn tập.”
Anh ta đáp rất đơn giản, tựa hồ không muốn nhiều lời, Nghiêm Chân cũng không hỏi
nhiều.
“Còn chưa chúc mừng anh.”
“Ôi, tôi cảm ơn cô.” Anh quơ tay một chút, cúi
đầu nói thầm, “Chúc mừng sao, nghe nhiều sẽ không thú vị nữa. Trừ bỏ làm cho
người ta thoải mái ở vẻ ngoài thì có hiệu quả thực tế gì sao? Huống chi cũng vì
tham gia diễn tập lần này, tôi bị thương ở tay và ở chân, đội cứu nạn ở hiện
trường cũng chẳng nói được gì tôi nữa là.”
Một câu làm cho cô tươi cười, thản nhiên bỏ bớt
đi mọi việc.
“Nghe nói sư đoàn A thẳng tiến đến tâm động đất?”
“Uh.”
Thẩm Mạnh Xuyên nghe xong thì vẫn gật đầu,
“Uh, với tác phong của tiểu tử kia thì luôn có bản lĩnh làm cho tôi kém cậu ta
một đoạn.”
Bất luận là phương diện cứu tế hay là phương diện về vấn đề cá nhân.
Nghiêm Chân vừa nghe, liền hiểu được ý tứ của
anh ta.
“Đi thôi.” Thẩm Mạnh Xuyên hắng giọng, xoay
người sang chỗ khác, “Đi tìm ôn nhu hương thuộc về tôi.”
Nhìn bóng dáng của anh ta, Nghiêm Chân khẽ nở
nụ cười.
Thẩm Mạnh
Xuyên cũng là một người quân nhân vĩ đại, nhưng cô bỗng nhiên phát hiện, giờ khắc
này cô đặc biệt nghĩ đến người đang ở khu thiên tai kia.