Chai nước cuối cùng được
truyền xong thì bà nội cũng dần dần ngủ say.
Nghiêm Chấn kiểm tra lần
cuối, tắt đèn trong phòng rồi đi ra ngoài. Cô quay người lại liền nhìn thấy Cố
Hoài Việt đang ngồi trên ghế sofa ở gian ngoài. Anh đang cúi đầu, nghe thấy tiếng
động thì mới ngẩng đầu lên.
“Anh còn không đi nghỉ
ngơi sao?” Nghiêm Chân vừa rót cốc nước vừa nói, “Có phải là chân anh còn đau
không?”
Cố Hoài Việt vẫn không
nói chuyện, nhưng vẫn cứ lẳng lặng nhìn cô.
Nghiêm Chân có chút buồn
bực, “Em hỏi sao anh không nói gì thế. Nếu đau em còn đi kêu bác sĩ giúp anh nữa
chứ?” Nói xong buông cốc nước xuống rồi đi ra ngoài.
Cố Hoài Việt không khỏi
thầm than một tiếng, người phụ nữ này nghĩ mình làm bằng sắt sao?
“Không đau.” Anh trầm giọng
nói, vẫy vẫy tay với cô, “Em lại đây.”
Nghiêm Chân nghe lời đi
qua, còn chưa đứng vững ở trước mặt anh thì đã bị anh ôm lấy, nháy mắt long trởi
lở đất khiến cô hoảng sợ. Đến khi chờ ổn định lại, cô đã bị anh ôm vào trong ngực
và ngồi ở trên đùi của anh.
“Anh… anh làm gì chứ? Chân
của anh…” Cô giãy dụa muốn ngồi dậy.
“Đừng nhúc nhích.” Cố
Hoài Việt thuận tay tắt đèn, trong bóng đêm Nghiêm Chân chỉ có thể nghe anh nói
một câu như vậy, “Em hôm nay quá mệt mỏi rồi. Hiện tại, ở trong này nghỉ ngơi
đi.”
Thì ra… thì ra là như vậy.
Nghiêm Chân bật cười,
nhưng vẫn thật sự an ổn lại, không giãy dụa nữa, “Em không sao đâu.” Cô cúi đầu
vào trong lòng anh, lẩm bẩm một câu.
Ngón tay của Cố Hoài Việt
vô thức vuốt mái tóc dài của cô, thấp giọng nói, “Lần này chờ bà nội khỏe lại
thì em nên theo bọn họ cũng về thành phố C nghỉ ngơi đi. Anh một mình ở chỗ này
không thành vấn đề.”
“Em không trở về.” Nghiêm
Chân không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt.
Cố Hoài Việt bật cười, ôm
lấy cô, tay nắm lấy tay cô thật chặt, “Nghiêm Chân, nghe lời.”
Lại lấy điệu bộ dỗ tiểu
gia hỏa kia mà đi dỗ cô sao? Nghiêm Chân nhịn không được mà dẫu môi.
Kỳ thật cô nghĩ sai rồi. Đối
với tiểu gia hỏa Cố Gia Minh thì Cố Hoài Việt thường dùng mệnh lệnh, chỉ có dưới
tình huống không thích hợp dùng bạo lực thì mới dùng cách dỗ ngọt này thôi. Mà
đối với Nghiêm Chân, anh thật sự luôn đau lòng thay cô. Một người phụ nữ, chỉ
ngắn ngủi vài ngày đã trải qua nhiều chuyện như vậy, mà anh lại bởi vì bị
thương mà không giúp gì được.
Nghiêm Chân đại khái cũng
hiểu được tâm tình của anh lúc này, không nghĩ rằng anh áy náy liền chủ động xê
dịch, tìm tư thế thoải mái mà ngồi trong lòng của anh, cảm thụ cái ôm ấm áp của
anh, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Kỳ thật, tất cả đều là
ngoài ý muốn.” Cô mơ hồ nói xong, “Anh nhớ không? Trước kia em đã từng kể chuyện
với ba của em cho anh nghe.”
“Uh.” Cố Hoài Việt trả lời
một tiếng, bàn tay đang vuốt mái tóc của cô cũng không ngừng lại.
“Nhưng em không nói chuyện
về mẹ cho anh nghe…” Nghiêm Chân dừng một lát, lại nói tiếp, “Bởi vì, em không
xác định được bà ấy rốt cuộc có phải là mẹ em hay không?”
Cố Hoài Việt rũ mắt nhìn
cô, hồi lâu mới hỏi, “Dì Thẩm sao?”
“Làm sao anh biết được?” Nghiêm
Chân kinh ngạc ngồi dậy, nhờ ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào mà cô nhìn được biểu
tình trên khuôn mặt trầm tĩnh của anh cùng đáy mắt lay động mà lộ ra một chút ý
cười.
“Anh đoán.” Anh nói.
“Sao anh lại đoán được?” Nghiêm
Chân nghiêng đầu nhìn anh.
“Em còn nhớ rõ lần trước
khi ở thành phố B em uống rượu say sau đó đùa giỡn với anh không?”
Sao lại chuyển sang cái đề
tài này? Nghiêm Chân lúng túng, có chút không được tự nhiên mà nói, “Em quên rồi.”
Cố Hoài Việt nhẹ nhàng cười,
quay mặt cô lại, đối diện với cô, “Anh không phải lấy vấn đề này để giễu cợt
em, anh chỉ muốn nói cho em biết, khi đó anh đã loáng thoáng đoán được một chút
nhưng chưa từng hỏi em để chứng thực bao giờ.”
“Vì sao?”
“Bởi vì em nói đó là điều
mà em muốn quên đi, cho nên anh cần gì phải nhắc lại.” Hơn nữa đêm đó Nghiêm
Chân thật là có chút dọa đến anh, anh không xác định được khi cô nói đến vấn đề
này lần nữa thì cô sẽ có phản ứng gì.
Nghiêm Chân giật mình một
chút, cười khổ rồi gối đầu lên bờ vai của anh, “Ngày đó em không lý trí lắm phải
không.?” Không nghe anh trả lời, cô lại cố gắng tự mình nói tiếp, “Em thừa nhận.
Bởi vì đối mặt với một người mẹ hơn 20 năm không gặp, em không thể bảo trị sự
bình tĩnh vốn có của mình, làm như vậy em thật sự sẽ sụp đổ mất.”
Cho nên cô lựa chọn phát
tiết, mà đối tượng là anh. Nghiêm Chân nghĩ rằng… có lẽ từ cái thời điểm kia cô
liền đem anh trở thành người gắn bó bên cô, sẽ không bỏ cô mà đi như hai người
kia.
“Anh biết.” Trong bóng đêm
giọng nói của Cố Hoài Việt nghe vào tai rất nhỏ, “Nhưng em không cần sợ hãi, bất
luận em lựa chọn như thế nào đi nữa, thừa nhận cái gì đi nữa, hoặc là buông tha
cho cái gì thì anh cùng Gia Minh luôn thuộc về em, điểm ấy sẽ không bao giờ
thay đổi. Em có hiểu không?”
Anh là đang nói cho cô biết,
bọn họ một lớn một lớn ở đây làm chỗ dựa cho cô sao?
Nghiêm Chân hơi lui người
về phía sau, nhìn biểu tình trên khuôn mặt của anh mà không khỏi muốn cười.
Cố tham mưu trưởng khó lắm
mới có khi biểu lộ chân tình nhưng bị cô nhìn như vậy thì lại có chút xấu hổ,
anh ho nhẹ hai tiếng rồi hỏi, “Làm sao vậy?”
Khuôn mặt của Nghiêm Chân
giãn ra, “Không có gì… chỉ là…” Muốn hôn anh một chút.
Nói là làm, cô đánh lén
thành công. Nghiêm Chân đắc ý nhìn anh, ánh mắt hiện lên vẻ tinh nghịch. Mà Cố
Hoài Việt thì giật mình một chút, sau khi phản ứng lại được với hành động vừa rồi
của cô thì giữ lấy khuôn mặt cô, hung hăng hôn xuống…
……………
………………………
Bởi vì sự cố của bà nội đột
nhiên đến ngoài ý muốn nên ngày về của tiểu gia hỏa Cố Gia Minh và bà nội lùi lại
hai ngày. Trong khoảng thời gian mấy ngày nay, với miệng lưỡi nói ngọt của tiểu
gia hỏa kia đã khiến cho vợ chồng Đồ lão thương thằng bé vô cùng, mấy đêm ở đây
cũng đưa thằng bé về nhà nghỉ ngơi.
Mỗi ngày Đồ quân y đều nhếch
mày mới mang được cậu nhóc tới đây, còn nói gì mà có người được sủng ái tự
nhiên có người thất sủng.
Nghiêm Chân không khỏi ngẩn
người, “Thằng bé mới có mấy tuổi thôi mà.”
Đồ quân y liếc ngang, “Hừ,
đúng rồi, ngày phẫu thuật của Cố tham mưu trưởng đã được định ra rồi. Mấy ngày
tiếp theo sẽ tiến hành vài lần kiểm tra, không có vấn đề gì chứ?”
“Không có.” Nghiêm Chân gật
gật đầu, “Cảm ơn cô, Đồ Hiểu.”
Đồ Hiểu cười cười, lộ ra
hai hàm răng trắng đều, “Nói cái gì chứ, đem tiểu tai họa này đón đi là được rồi.”
Nghiêm Chân cười , xoa
xoa tóc tiểu quỷ kia, mang cậu bé đi ra ngoài.
Tiểu gia hỏa này đối với
hành vi đem cậu bé cho người khác trong hai ngày nay của cô giáo Nghiêm rất là
bất mãn, mặt thì xị ra như bánh bao, chân thì dậm bịch bịch trên mặt đất, môi
thì mím chặt, bộ dạng cực kỳ bất mãn.
Nghiêm Chân không thể
không lên tiếng nhắc nhở cậu bé, “Em đi nhẹ một chút, các chú các dì trong
phòng bệnh cùng những bạn nhỏ nữa cũng cần phải nghỉ ngơi.”
Tiểu gia hỏa kia dẫu môi,
“Ai biểu cô không đi chơi cùng em.”
Nghiêm Chân cười cười,
đang chuẩn bị an ủi tiểu gia hỏa này nhưng khi ngước nhìn lên thì lại có hai
thân ảnh hết sức quen thuộc ngồi ở ngoài hành lang bệnh viện, bước chân của cô
cũng dừng lại một chút.
Là bà nội cùng Tưởng Di.
Những ngón tay của Nghiêm
Chân thu chặt trong lòng bàn tay, môi cũng mím chặt lại. Dừng ở chỗ đó một lát
lôi Gia Minh nhanh chóng đi qua đó. Cô thấy bà nội chỉ mặc quần áo của bệnh
nhân thì có chút tức giận, “Bà nội, bà sao lại mặc ít như vậy mà đi ra ngoài rồi?”
Nói xong nhìn Tưởng Di. Còn
Tưởng Di đối với sự xuất hiện của cô cũng có chút ngoài ý muốn, đầu tiên là ngẩn
người, sau đó là chậm rãi cười. Nghiêm Chân cố gắng làm như mình không thấy bà ấy.
Bà nội cũng bị cô làm cho
hoảng sợ, hô hấp ổn định lại rồi sau đó nhìn cô có chút bối rối, “Bà cũng đang
chuẩn bị đi vào, cháu tức giận cái gì chứ?” Nói xong không để ý tới Nghiêm
Chân, nhìn về phía Tưởng Di, “Cô cũng trở về đi, đừng đến tìm tôi nữa. Những điều
nên nói bà già này cũng đã nói hết rồi, cô cũng có thể hiểu được.”
Tưởng Di gật gật đầu, lại
liếc mắt nhìn về phía Nghiêm Chân. Trong ánh mắt giống như là có chút bất đắc
dĩ, gặp Nghiêm Chân đang nghiêng đầu nhìn bà nội, Tưởng Di lại không khỏi cười
khổ một phen, xoay người rời đi.
Tưởng Di đi được 10 phút
rồi nhưng Nghiêm Chân không nói được một lời.
Lấy điểm tâm đưa cho bà nội
cùng Cố Gia Minh, để lại một ít cho Cố Hoài Việt chưa tỉnh ngủ. Anh mấy ngày
nay bởi vì bệnh cũ tái phát nên giấc ngủ không tốt, phía bệnh viện vẫn đang chờ
kết quả kiểm tra của anh để nhanh chóng an bài phẫu thuật.
Tối hôm qua lại đau rất
lâu, gần sáng mới ngủ được. Nghiêm Chân có chút đau lòng, buổi sáng không gọi
anh dậy, để cho anh ngủ nhiều thêm một chút.
Bà nội vừa ăn cháo vừa
nhìn sắc mặt Nghiêm Chân, giống như là đứa trẻ phạm lỗi vậy. Cuối cùng cũng cúi
đầu than một tiếng, “Bà không cùng người đó nói cái gì, nói là cháu hiện tại sống
tốt lắm, để cho người đó không cần lại đến quấy rầy cháu.”
“Vâng.”
“Bà biết cháu không muốn
đối mặt với người đó, cho nên mới tránh để không cho cháu ngăn cản đấy thôi. Ai
ngờ cháu đi đón Gia Minh lại trở về nhanh như vậy.”
Nghiêm Chân lại ừ một tiếng,
sự căng thẳng trên mặt cũng giảm xuống, khuôn mặt trở nên nhu hòa hơn, “Cháu hiểu
được, cháu có thể làm được gì chứ.”
Bà nội trừng mắt liếc
nhìn cô một cái, cái gì gọi là có thể làm gì được chứ?
Ăn xong điểm tâm, Nghiêm
Chân rửa chén bát xong, đi ra thì đã thấy bà nội thu dọn này nọ, mày hơi nhướng
lên, “Bà nội, bà đây là….”
“Chúng ta chuẩn bị hôm
nay trở về. Lái xe cũng đến đây rồi…”
Nghiêm Chân nghĩ rằng bà
nội là vì tức giận nên mới nói vậy, nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay bà, “Bà nội,
cháu…”
Bà nội ngẩng đầu, hé ra
khuôn mặt đầy ý cười, “Không phải cháu nghĩ bà tức giận chứ, bà giờ khỏe lắm rồi.
Gia Minh cũng phải về đi học, không thể ở lại lâu. Tiểu Cố cũng nhanh sẽ phẫu
thuật rồi phải không? Chờ nó về thì bà sẽ lên thành phố C cùng hai đứa đón
gió.”
“Nhưng cũng không cần phải
gấp như vậy, chờ Hoài Việt tỉnh lại rồi hai người đi cũng không muộn, huống chi
Gia Minh…” Nghiêm Chân nhìn tiểu gia hỏa Cố Gia Minh, tiểu tử kia quả nhiên dẫu
môi, vẻ mặt không tình nguyện.
Bà nội oán trách cô,
“Cháu đánh thức Tiểu Cố làm gì? Nó có thể nghỉ ngơi dưỡng thương không phải là
tốt nhất sao? Cũng không phải chuyện gì lớn. Được rồi, không cần dong dài nữa,
cứ quyết định như vậy đi..”
Bà nội cứng rắn nói như vậy
làm cho Nghiêm Chan cũng không còn cách nào, đành phải xoay người giúp Gia Minh
thu dọn mọi thứ.
Khi đưa bọn họ lên xe, tiểu
tử kia dùng biểu tình rất đáng thương mà nhìn Nghiêm Chân khiến cô có chút khó
chịu, lại chỉ có thể cố gắng nén chua xót nơi chóp mũi, thay cậu bé đeo túi
sách nhỏ trên lưng.
“Chờ phẫu thuật xong
chúng ta trở về, sẽ không lâu nữa đâu, Đến lúc đó thủ trưởng cũng sẽ có thời
gian, chúng ta lại mang em đi chơi, có được không?”
Tiểu tử kia vẫn cúi đầu,
“hai người luôn nói chuyện không giữ lời, đâu có mang em đi chơi đâu, mỗi lần đều
nói thế rồi lại đổi ý. Chán ghét.”
Nghiêm Chân không biết
nói gì, chỉ có thể hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, nói một cách cam đoan, “Lần
này sẽ không như thế nữa.”
“Thật sự?” Tiểu tử kia nhìn
cô một cách chăm chú, biểu tình không thể nào tin tưởng được cô.
Nghiêm Chân xoa xoa khuôn mặt mập mạp của cậu bé, “Ngoéo tay cam
đoan, thế nào?”
Tiểu tử kia do dự một
chút, vẫn là vươn bàn tay ra, vừa ngoéo tay vừa than thở, “Lần này nếu đổi ý
thì em sẽ không để ý đến hai người nữa.”
“Được.” Cô nhẹ giọng đáp,
nhìn theo bọn họ rời đi.
Nghiêm Chân cho tới bây
giờ cũng không thể quen với cảnh tượng chia lìa như thế này, nhưng cô là con
gái của quân nhân cũng là vợ của quân nhân nên cảnh tượng như vậy nhất định là
không thể tránh khỏi.
Nhưng là có câu nói rất
đúng, nếu chờ ở trong thống khổ thì sau là hạnh phúc, vượt qua những gian nan
cùng khó khăn như thế này thì có coi là gì đâu?
Chờ đợi thì có hàng trăm
hàng vạn người, nhưng cũng không phải mỗi người đều có thể đạt được hạnh phúc. Cô,
hẳn là nên thấy đủ.
Cô đang nghĩ như vậy thì
điện thoại di động để ở trong túi bỗng nhiên vang lên. Nghiêm Chân nhìn cái tên
người gọi đến, vội vàng nhận điện thoại.
“Có chuyện gì sao, Đồ Hiểu?”
“Không có việc gì, chỉ là
muốn báo cho cô một tiếng chúng tôi cần chụp phim cho tham mưu trưởng, đại khái
cần một ít thời gian. Tham mưu trưởng sợ cô trở về tìm không thấy người nên nói
tôi báo cho cô biết một tiếng.” Nói xong, Đồ quân y thở dài, “Haiz, hai người
cũng thật là tri kỷ nha, chậc… chậc…”
“Nha.” Nghiêm Chân lên tiếng,
hai má hơi hơi có chút nóng.
Đồ quân y ý vị thâm trưởng,
cười hai tiếng. Nghiêm Chân ba một cái đem điện thoại tắt đi. Dùng hai tay lạnh
lẽo mà áp lên hai má của cô để hạ nhiệt độ, đợi đến khi nụ cười ngây ngô trên mặt
biến mất mới xoay người, đi vào bên trong.
Nhưng vừa đi được vài bước,
chợt nghe phía sau truyền đến âm thanh nhẹ nhàng của người đi giày cao gót, còn
có một giọng nữ trầm thấp khàn khàn, “Nghiêm Chân, chúng ta có thể nói chuyện
hay không…”
Nghiêm Chân dừng lại, cô
có chút thong thả quay đầu lại, thấy Tưởng Di với vẻ mặt chờ mong đứng ở phía
sau cô. Thì ra bà ta còn chưa đi.
Trong nháy mắt Nghiêm
Chân lại mang lên cho mình một chiếc mặt nạ lạnh lùng. Kỳ thật cô cũng không am
hiểu làm người mặt lạnh cho lắm, nhưng cô cũng không biết nên dùng biểu tình
như thế nào để đối mặt với bà ta.
“Nói chuyện gì?” Cô thản
nhiên hỏi.
Tưởng Di thấy cô không trực
tiếp cự tuyệt, liền có chút vui mừng, “Nếu cháu đồng ý thì chúng ta đi sang quán
trà đối diện bệnh viện ngồi một chút, sẽ không trì hoãn cháu lâu đâu, có được
không?”
Nhìn ánh mắt chờ đợi của
bà ấy, Nghiêm Chân lần đầu tiên hận mình không thể cứng rắn thêm một chút, như
vậy cô có thể không băn khoăn mà nói không với bà ta. Hiện tại cô làm không được.
Trầm mặc trong giây lát,
khi thần sắc của Tưởng Di dần dần trở nên xấu hổ thì Nghiêm Chân yên lặng gật gật
đầu.
Giờ này là thời gian đi
làm, quán trà đối diện bệnh viện cũng không có mấy người.
Nghiêm Chân cũng không
thường xuyên tới nơi này, chỉ gọi một ấm trà ướp hoa, rót cho mình cùng Tưởng
Di mỗi người một chén, nhìn chén trà bốc khói mà không nói gì.
Tưởng Di uống một ngụm
trà, buông chén trà xuống sau đó mới ngẩng đầu nhìn Nghiêm Chân. Có lẽ là ảo
giác của bà, bà cảm giác Nghiêm Chân có thể cùng bà mặt đối mặt mà ngồi như thế
này cũng không giống với lần gặp mặt hai ngày trước ở trong bệnh viện mà giương
cung bạt kiếm. Bà nghĩ rằng hiện tại có lẽ là thời cơ tốt để nói chuyện.
Tưởng Di châm chước mở miệng,
“Nghiêm Chân.”
“Vâng?” Nghiêm Chân ngẩng
đầu nhìn bà ta, lãnh ý trong ánh mắt chưa kịp thu lại làm cho Tưởng Di phải dừng
một chút.
Bà cảm thấy nao nao nhưng
rất nhanh khôi phục lại, còn có thể cười cười, “Dì biết, cháu rất tức giận. Bởi
vì dì không để ý đến lời khuyên của cháu mà còn tới đây gặp bà nội của cháu. Nhưng
Nghiêm Chân, có một số việc dì thật sự muốn được biết.”
Nghiêm Chân vuốt ve chén
trà, à một tiếng, “Cháu hiểu được, nhưng cháu nói rồi, cháu không nghĩ rằng trước
mặt dì mà nhắc tới ba của cháu.”
“Nghiêm Chân, cháu đừng
như vậy…” Tưởng Di vươn tay muốn cầm tay cô, Nghiêm Chân theo bản năng rụt lui
tay ra phía sau, Tưởng Di liền xấu hổ mà ngồi ngay tại chỗ.
Nghiêm Chân nghĩ rằng, Tưởng
Di đời này chưa từng ăn nói khép nép như vậy bao giờ. Nói như vậy, bà ta quả thật
đúng là chọn được một người chồng thật tốt, có thể để cho bà ấy được người ta
tôn kính, không hiểu cái gì gọi là đường cùng, lại càng không hiểu được cái gì
gọi là nản lòng tuyệt vọng. Nhân sinh của cô mới được bao nhiêu năm đây, bất
mãn gần 30 năm, nhưng Nghiêm Chân lại cảm thấy so với bà ta cô sống còn mệt mỏi
hơn nhiều.
“Ba cháu chưa từng nhắc tới
dì. Cho nên cháu cũng không biết nên nói cái gì với Dì cho phải.” Nghiêm Chân
nhìn bà ta, thản nhiên nói, “Ba cháu chết rất đột ngột, thời điểm cháu tới bệnh
viện thì toàn thân của ông đều cứng ngắc mà lạnh như băng, cho nên ông cũng
chưa kịp lưu lại di ngôn gì. Cháu từng có ý hỏi qua về mẹ của cháu là người như
thế nào, bất quá đó chỉ là thời điểm ông uống say, thời điểm ông tỉnh rượu thì
cháu chưa bao giờ dám hỏi bởi vì cháu sợ làm ông cảm thấy khổ sở hơn nữa.”
“Ông ấy qua đời rồi?” Sắc
mặt Tưởng Di lập tức trở nên trắng bệch, không khống chế được mà từ ghế đứng bật
dậy.
Nghiêm Chân không khỏi ngẩng
đầu nhìn bà ta, ánh mắt rất bình tĩnh, “Bà nội không nói cho dì sao? Ba cháu đã
qua đời rất nhiều năm rồi.”
Tưởng Di trợn mắt, há hốc
mồm mà nhìn cô, “Ông ấy… ông ấy chết như thế nào?”
“Nhồi máu cơ tim, đưa đến
bệnh viện thì đã không thể cứu được nữa.” Ý thức được giọng nói của mình có
chút khàn khàn, Nghiêm Chân cuống quít uống một ngụm trà, thanh thanh cổ họng rồi
mới nói tiếp, “Nhưng điều đó cùng dì không có quan hệ gì cả..”
Tưởng Di mê mang nhìn cô,
hồi lâu mới trừng mắt nhìn lần nữa rồi ngồi xuống, “Tại sao có thể như vậy…” Như
là đang hỏi Nghiêm Chân, lại như thì thào tự nói với mình.
Nghiêm Chân yên lặng vì hai
người mà rót thêm một ly trà cuối cùng, “Không có gì là không có khả năng.” Cô
cười cười, nhìn Tưởng Di, “Cháu cùng Hoài Việt sống rất tốt, cho nên cháu vẫn cảm
thấy những việc đã qua cũng chẳng còn quan trọng nữa. Nếu có thể… cháu thật muốn
rằng dì chưa bao giờ xuất hiện qua. Cháu không muốn biết thân phận của dì, bởi
vì điều đó với cháu mà nói chỉ là một sự việc đã qua, cũng không ngại gì gia
đình của Dì, chỉ cần chúng ta có thể thì nhất định sẽ hỗ trợ mặc dù có phiền đi
chăng nữa. Xin hỏi…” Nói tới đây cô dừng lại một chút, như là châm chước về
cách dùng từ của mình, “Xin hổi.. dì có thể thỏa mãn yêu cầu này không?”
“Nghiêm Chân, dì…” Tưởng
Di có chút bối rối, nhưng thấy ánh mắt của cô vẫn kiên định như cũ, cô đúng là
vẫn đang chậm rãi thỏa hiệp. Cảm thấy như khí lực chống đỡ của mình đã dùng hết
toàn bộ, bà ngồi ở trên ghế, giọng nói có chút khàn khàn, “Được. Trong khoảng
thời gian này quấy rầy rồi, thực xin lỗi.”
Nghiêm Chân cười cười, cố
gắng trấn định mà nói, “Không sao.”
Nói xong hướng người phục
vụ tính tiền, gật đầu với Tưởng Di, không đợi bà ta có phản ứng gì, trực tiếp đứng
dậy rồi nhanh chóng rời đi.
Một hơi chạy về phòng bệnh,
nhìn thấy Cố Hoài Việt đang được Đồ Hiều dìu trở về phòng bệnh. Ba người mặt đối
mặt nhìn nhau, Nghiêm Chân ngây ngô cười rồi lau mồ hôi trên trán.
Đồ Hiểu thấy thế thức thời
mà rời đi, để lại Cố Hoài Việt một người một nạng đi về phía Nghiêm Chân.
“Em chạy gấp như vậy làm
gì? Còn mặc ít như vậy? Bà nội đi rồi à? Gia Minh cũng đi rồi sao?” Anh cố tự hỏi
nhưng bỗng nhiên bị Nghiêm Chân ôm lấy, mạnh đến nỗi anh suýt nữa không đứng vững.
Anh chống tay vào cửa, có chút ngoài ý muốn nhìn Nghiêm Chân.
“Em làm sao vậy?” Anh lo
lắng hỏi.
“Hoài Việt, mặc kệ bà ấy
có phải hay không, em cũng không cần bà ta…” Cô nói xong, giọng nói còn kèm
theo tiếng thở dốc, “Em chỉ muốn mọi người thôi, có được không?”
Cố Hoài
Việt cảm thấy nao nao, rất nhanh đưa tay ôm lấy cô, so với cô còn dùng lực hơn,
đem cô ôm vào trong lòng, cằm để ở trên trán của cô, thấp giọng nói, “Được.”