Quân Hôn Bí Mật

Chương 8: Chương 8: Chương 7




Thời điểm lái xe trở lại Cố viên, đã là 10 giờ rưỡi tối. Hơn phân nửa khách đều đã về nhà, đèn phòng khách thì vẫn còn sáng.

Cố Hoài Việt không nhanh chóng vào nhà mà bắt lấy Phùng Trạm đang ở trong vườn quét tước, làm vệ sinh mà hỏi, "Còn có ai chưa đi vậy?"

Phùng Trạm thu dọn xong xuôi mọi thứ đứng đó ngơ ngẩn nửa ngày, không biết có nên nói hay không. Cố Hoài Việt cũng không giục cậu ta, chỉ nhìn vẻ mặt này của Phùng Trạm cũng hiểu được.

"Muốn tôi nói thì tham mưu trưởng cũng đừng có gấp, phu nhân đem giữ gia đình Thẩm chủ nhiệm lại cũng có ý của bà ấy, chính là…chính là..."

"Còn cái gì?" Giọng nói trầm thấp vang lên.

Đứng trước người có hai gạch bốn sao khí thế bức người này thì tâm Phùng Trạm cũng bị dọa cho nhảy dựng lên, vội nói, "Theo như cách nói của đội trưởng, phu nhân đây là vung lưới một lần, trọng điểm chính bồi dưỡng tình cảm, tranh thủ ở trong khoảng thời gian ngắn giải quyết vấn đề cá nhân của thủ trưởng đó."

Cố Hoài Việt trầm mặc vài giây, rồi sau đó bật cười, xem ra tất cả mọi người ở đây đều thật vội vàng tìm đối tượng cho mình rồi.

Đẩy cửa đi vào, liền thấy vợ của Thẩm Nhất Minh Tưởng Di cùng con gái Thẩm Mạnh Kiều đang ngồi ở trên sofa nói chuyện cùng mẹ anh là Lý Uyển. Mẹ thấy anh về liền gọi.

"Đưa con bé về rồi sao?" Mẹ anh cười tủm tỉm hỏi, nhưng cũng không nói rõ ra danh tính của Nghiêm Chân.

"Vâng ạ." Sửa sang lại nút thắt quần áo, chào hỏi Tưởng Di cùng Thẩm Mạnh Kiều.

Lý Uyển biết thời biết thế nói, "Tưởng Di, đây là con lớn của tôi, cô còn nhớ rõ chứ?"

Gia đình Thẩm Nhất Minh chuyển đến thành phố B cũng đã nhiều năm, cho dù ở thành phố C chỉ hai ba năm, đến nhà cũng không thường xuyên thấy Cố Hoài Việt, bởi vì khi đó anh đã tham gia quân ngũ rồi.

Lại nói tiếp Lý Uyển cùng Tưởng Di cũng không tính là quen thân, tất cả đều là do hai ông chồng nhà mình bên này quan hệ qua lại với nhau.

Tưởng Di buông chén trà, hòa ái cười cười lộ ra khuôn mặt bảo dưỡng rất tốt, thật nhìn không ra dấu vết của năm tháng, "Tôi cũng nhớ không rõ lắm, không nhớ rõ ràng nhiều được." Nói xong đẩy Thẩm Mạnh Kiều bên cạnh, "Tôi nhớ rõ khi Kiều Kiều còn nhỏ có mang con bé tới đây một lần, khi đó chính là Hoài Việt mang theo con bé đi chơi. Tuy về nhà đã lâu, Kiều Kiều còn luôn miệng nhắc tới anh Hoài Việt của nó.”

Hai người nhìn nhau nở nụ cười. Mà hai đương sự được hai người nhắc tới thì một người sắc mặt không thay đổi đứng ở tại chỗ, một người lại thẹn thùng cúi đầu.

Lý Uyển chăm chú nhìn Thẩm Mạnh Kiều vài giây, rồi sau đó cảm thán, "Mới đảo mắt mà Kiều Kiều đều đã lớn như vậy, bây giờ vẫn còn đang đi học phải không?"

Thẩm Mạnh Kiều ngượng ngùng cúi đầu, vuốt vuốt đuôi tóc, "Cháu đến trường sớm, lại nhảy mấy cấp, vừa mới tốt nghiệp đại học. Năm nay cũng vừa tròn hai mươi tuổi."

Giọng nói mềm nhẹ, nhưng cũng không yếu ớt.

Lý Uyển nhịn không được mà ngạc nhiên một chút, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Mạnh Kiều lại thêm vài phần yêu thích.

Cố Hoài Việt đã thân kinh bách chiến, biết mẹ mình ở dưới lầu uống trà nói chuyện là có dụng ý gì, chỉ cười nhẹ rồi nói, "Con đi lên lầu trước, đi chào hỏi bác Thẩm một chút."

(thân kinh bách chiến: tự mình trải qua quá rất nhiều lần chiến đấu, kinh nghiệm phong phú.)

Nói xong xoay người rời đi, để lại ba người phụ nữ ở dưới lầu bàn chuyện nhà. Nhưng là không nghĩ tới, đồng thời đi lên lầu với anh còn một bóng người im ắng đi theo lên, anh nhanh người đó cũng nhanh, anh chậm người đó cũng chậm, đợi cho đến khi anh dừng bước thì người phía sau kia mới dám sợ hãi kêu một tiếng, "Anh Hoài Việt."

Là Thẩm Mạnh Kiều. Cước bộ dừng một chút, quay đầu lại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô ta, "Có việc gì sao?"

Thẩm Mạnh Kiều cắn cắn môi, "Anh Hoài Việt, anh còn nhớ rõ em chứ?"

Dường như có một chút xíu ấn tượng nên anh gật gật đầu, rồi sau đó nói, “Chơi vui chứ, tiệc chiêu đãi đêm nay có chỗ nào không tốt thì mong được thứ lỗi."

Thấy anh phải đi, Thẩm Mạnh Kiều lại hô một tiếng, đợi anh quay đầu lại, lúc này cũng không biết phải nói cái gì, môi dưới đều cắn cho có dấu, mới nghẹn đi ra một câu, "Không có việc gì, anh cứ đi đi."

Ứng phó xong cũng đã hết cả buổi tối, Cố Hoài Việt cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Không phải nói thể lực, cũng không phải yếu hơn trước kia nhưng là đạo lí đối nhân xử thế này sao có thể sánh bằng thế chiến đấu đánh trận được, nghĩ đến đây anh liền trở lại phòng ngủ của mình, lên giường nghỉ ngơi.

Trong phòng không khỏi có chút loạn. Tuy nói anh hàng năm ở bên ngoài tham gia quân ngũ nhưng một lần diễn tập quân sự có thể làm cho anh suốt mấy tháng đem lều trại làm nhà, cũng chưa có ổn định được nên căn phòng này từ đó đến nay giờ đại khá đã trở thành phòng của con trai, trong phòng đầy ắp món đồ chơi quả thực làm cho anh không có chỗ đặt chân, có thể thấy được ông bà nội rất chiều đứa cháu nội này.

Miệng của tiểu quỷ ẩn ẩn một tia cười, trong lúc ngủ mơ bạn nhỏ Cố Gia Minh đá bay chăn, đem khẩu súng lắp ráp được một nửa để ở bên giường. Đây chính là bảo bối của tiểu tử kia.

Đây là món quà mà hôm sinh nhật bốn tuổi của Gia Minh anh đã mua cho nó, lần đó cũng xem như là lần sinh nhật duy nhất mà anh ở bên cạnh con, chính vì vậy mà quà sinh nhật này cũng có thể xem như bảo bối. Tiểu quỷ này thường xuyên vác súng trên vai, đạn lên nòng ra trận nên anh đương nhiên biết rõ ràng những kỹ năng này là giả, nhưng là con thích, con rất quan trọng với anh nên anh vẫn mua cho thằng bé.

"Chờ con trưởng thành, con cũng muốn vác súng trên vai!" Giọng nói non nớt trẻ con phảng phất giống như mới ngày hôm qua, đảo mắt, tiểu tử kia đã lớn như vậy .

Tuy rằng anh hàng năm ở bên ngoài những người khác cũng không biết, chỉ anh biết, con anh chính là một sự uy hiếp, lời nói này là cấp trên của anh Tịch tư lệnh nói, anh âm thầm chấp nhận.

Đương nhiên lão thủ trưởng đã nói như vầy, "Nếu ai có cừu oán với cậu, trói con cậu lại, cho dù cậu có đủ các loại kỹ năng cũng không dám dùng, lúc đó còn có khí thế trên chiến trường giết địch sao?" Ông ấy đã ngừng một chút rồi lại có ý vị thâm trường nói, "Thế nhưng là đàn ông cũng chỉ là đàn ông, không phải là bất cứ cái gì cũng đều có thể thay thế được, có một số việc còn phải nhờ tới người phụ nữ làm."

Lúc ấy chỉ cho rằng Tịch tư lệnh là bị mẹ mình nhờ vả tới khuyên nhủ, cười cho qua mà thôi, nay con của anh đã chậm rãi lớn lên. So với hoàn cảnh khi còn nhỏ thì có phải anh lại nên để con lớn lên trong cô đơn như vậy nữa hay không?

Đây là vấn đề mà anh cũng chưa khi nào nghĩ qua mặc dù đã lâu như vậy. Đây lần đầu tiên anh nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.

...

Thứ Hai.

Sáng sớm Nghiêm Chân liền tỉnh lại, nhìn đồng hồ, đã bảy giờ năm phút. Cô sửng sốt trong chốc lát, mới giật mình nhớ tới hôm nay còn phải đi làm, nhanh chóng xuống giường rửa mặt. Vừa vào phòng bếp liền thấy bà nội đã nấu cháo xong rồi, trên bàn đã bày biện ra rồi.

Bà nội vừa nhìn thấy cô, liền thúc giục cô ăn sáng, "Bà thấy cháu ngủ say như vậy, đang nghĩ đợi lát nữa đi gọi cháu dậy. Cháu không bị muộn chứ?"

Nghiêm Chân cười lắc lắc đầu, cúi đầu ăn sáng.

Cô tối hôm qua đi ngủ rất sớm nhưng là nằm thật lâu trên giường cũng không ngủ được. Loại tình huống này đối với cô mà nói là rất khác thường, cô dạy học ở tiểu học, tuy nói tiết dạy không nhiều lắm nhưng là công việc mỗi ngày cũng rất mệt, lại càng không muốn nói đến cuối tuần cô còn phải gặp phụ huynh của bọn trẻ. Mỗi ngày về nhà, dính vào gối đầu liền ngủ vùi.

Mà hiện tại, cô lại mất ngủ.

Cô cố gắng không nghĩ đến nữa, vẫn giống như cũ đi đến trường.

Đem xe đạp khóa cẩn thận, Nghiêm Chân vừa quay người lại, liền thấy từ trong gara Vương Dĩnh chậm rãi đi ra, sắc mặt của cô ấy không được tốt lắm.

"Làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy?" Cô vội hỏi.

Vương Dĩnh quyệt miệng mà nói, "Cô Nghiêm có phải chung văn phòng cùng với Lý Viện hay không?"

A, cô Lý? Nghiêm Chân nghĩ nghĩ rồi đáp, "Cùng một tổ, làm sao vậy?"

"Cũng không biết cô như thế nào chịu được cô ta nữa, không phải gả cho một người có quyền thế thôi sao, mỗi ngày ở trước mặt người ta khoe khoang. Chiếc xe mới vừa rồi rời đi kia khiến cho tôi hít phải một đống bụi.”

Nghiêm Chân nhìn nhìn cô ấy hồi lâu, rồi sau đó nhẹ nhàng cười, đưa qua một cái khăn tay sạch sẽ, "Lau đi, sắp đến giờ dạy, cô cũng đừng tức giận nữa.”

Vương Dĩnh hừ một tiếng, nhận lấy.

Trong văn phòng, Lý Viện đang cầm gương nhỏ mang theo người trang điểm, Nghiêm Chân thản nhiên đi vào chào hỏi, đi đến trước bàn làm việc của mình mà ngồi xuống, còn chưa kịp kéo ngăn kéo ra thì chợt nghe Lý Viện ở đối diện nói một câu, "Cô Nghiêm, nói thật cùng làm chung với cô quả thật rất tốt ."

Bàn tay lấy đồ dừng một chút, Nghiêm Chân ngẩng đầu cười cười, "Bỗng nhiên sao lại nói chuyện này?"

Lý Viện buông gương xuống, thâm ý liếc nhìn cô một cái, rồi sau đó quyến rũ cười, "Không có gì. Đúng rồi, Vạn chủ nhiệm nói khi nào tới thì tới văn phòng bà ấy một chuyến."

Vạn chủ nhiệm? Nghiêm Chân khẽ nhíu mày, đứng dậy đi đến văn phòng chủ nhiệm khoa Vạn Nhụy.

Vạn chủ nhiệm năm nay gần sáu mươi, năm đó là chủ nhiệm được trường học mời về, bên dưới mái đầu bạc kia là gương mặt thường xuyên mang theo sự tươi cười hiền lành, bà ấy rất quan tâm và chiếu cố tới Nghiêm Chân. Nghiêm Chân đối với bà ấy cũng rất cảm kích, nhưng là giờ phút này tất cả biểu tình trên mặt Vạn Nhụy đều là xin lỗi.

"Cũng không biết có chuyện gì, hiệu trưởng bỗng nhiên nhắc tới cháu, muốn xem lý lịch sơ lược của cháu." Vạn Nhụy nói, "Tiểu Chân, tình huống của cháu thì cháu cũng rõ ràng, chưa tốt nghiệp đại học sư phạm lại không có chứng nhận giáo viên, tuy nói cháu đang là nghiên cứu nhưng dù sao hiện tại hiệu trưởng muốn chứng thực mà cháu không có bằng chứng chỉ là không được."

Nghiêm Chân hơi nhếch môi, không nói gì. Lúc trước thời điểm cô tốt nghiệp thì vội vã tìm việc, cho nên lý lịch sơ lược phỏng vấn đã có rất nhiều công ty trả lời thuyết phục là trở về nhà chờ tin tức.

Nhưng cô thấy tiền còn lại cũng không thừa bao nhiêu, do nhu cầu cấp bách nên cô cần phải tìm được một công việc, cũng thật may mắn là có một vị học tỷ vốn đang muốn tới trường học này giảng dạy nhưng lại đúng lúc đó quyết định muốn theo bạn trai đi nước ngoài, liền giới thiệu cô đến đây làm .

Cô quả thật là chứng chỉ gì cũng đều không có, có thể vào được đây cũng là nhờ vào mối quan hệ của học tỷ, vốn tưởng rằng không có việc gì nhưng thật không ngờ...

Vạn Nhụy cũng rất lo lắng, Nghiêm Chân cũng được xem như do một tay bà đưa vào, là một cô giáo thế hệ sau mà bà thích nhất, "Bây giờ còn có thể liên lạc với học tỷ của cháu hay không, có lẽ nhờ cô ấy tìm người giúp đỡ xem?"

Nghiêm Chân lắc lắc đầu, "Học tỷ đi nước ngoài, cháu không có phương thức liên hệ cùng chị ấy.”

"Aiz." Vạn Nhụy thở dài một hơi, "Nếu không tìm được người, theo ý tứ của hiệu trưởng thì bước tiếp theo là vị trí của cháu sẽ để cho một người khác đảm nhiệm."

Nhất thời trong giây lát, văn phòng lâm vào tình trạng khó xử, Vạn Nhụy vỗ vỗ bả vai Nghiêm Chân, trấn an cô, "Nhưng cháu yên tâm, công việc cho cháu vẫn có."

Như là ngoài dự đoán, Nghiêm Chân ngẩng đầu có chút kinh ngạc mở miệng hỏi, "Là sao ạ?"

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của cô, Vạn Nhụy có chút khó xử mở miệng, "Hiệu trưởng nói thư viện của trường vừa mới nhập về một lô sách, muốn nhờ cháu tới trông coi." Đôi con ngươi xinh đẹp của Nghiêm Chân chợt lóe lên, Vạn Nhụy lại nói tiếp, "Tôi biết chuyện này khiến cho người có tài như cháu cảm thấy không được trọng dụng, nhưng biên chế của cháu vẫn còn và tiền lương cũng vẫn như cũ..."

"Cháu đã hiểu." Nghiêm Chân mỉm cười đánh gãy lời của chủ nhiệm, "Cám ơn cô, Vạn chủ nhiệm. Cô vì chuyện của cháu mà phải lo lắng như vậy."

"Cháu… cháu đồng ý rồi sao?" Vạn Nhụy có chút kinh ngạc, bà lại còn chuẩn bị cả một cái sọt đầy lời khuyên, định bụng tới khuyên người nhìn qua trẻ tuổi nhưng tâm cao khí ngạo này.

"Vâng, cháu đồng ý. Tuần sau cháu sẽ trực tiếp nhận công việc mới.” Cô nhẹ giọng nói.

"Ai, Được được được." Vạn Nhụy Điệt vừa nói ba từ được, đối với thái độ sảng khoái của Nghiêm Chân rất là cảm kích, “Tôi cũng đã nói chuyện với hiệu trưởng rồi, đến lúc đó tôi sẽ cố gắng thử xem có thể tìm được người có thể giúp cháu sắp xếp một vị trí khác được hay không?

"Làm phiền cô rồi, Vạn chủ nhiệm." Nghiêm Chân thấp giọng nói, đối với Vạn chủ nhiệm là người đã giúp cô nhiều nhất, cô rất thật tâm mà kính trọng .

"Vậy sau khi qua đó, chuyện công việc nếu có chuyện gì khó xử cùng khổ cực thì trực tiếp đề cập với trường học, đừng có ngại gì cả."

Nghiêm Chân cúi đầu trầm mặc vài giây, rồi sau đó ngẩng đầu, cười cười nói, "Khổ ai cũng đều có nhưng nếu như từng thứ từng thứ đều nói với người ta thì họ lại bảo mình làm cao kiêu căng. Vạn chủ nhiệm, cô yên tâm đi, không có việc gì đâu ạ ."

Thứ khác cô không có nhưng nhẫn nại thì cô có thừa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.