Ba giờ chiều, theo thanh âm chói tai đang vang lên thì thấy một chiếc xe dừng ở trước văn phòng của sư
đoàn D. ‘Phịch’
một tiếngđóng cửa vang lên, lính gác không kịp cúi chào, chỉ thấy trước mặt hiện lên một thân ảnh đang vội vã đi vào. Nhìn lên, thì ra
là sư trưởng
sư đoàn D Thẩm Mạnh Xuyên.
Thẩm Mạnh Xuyên lấy mũ xuống, mặt âm trầm đẩy cửa ban công ra. Lính cần vụ Tiểu Triệu đang giúp hắn quét tước vệ sinh, nhìn thấy biểu tình này của hắn, căn bản muốn nói gì đó lại lộp bộp một tiếng mà nuốt xuống dưới.
(Lính
cần
vụ: lính phục
vụtrong quân đội)
Thẩm Mạnh Xuyên phủi mạnh trên bộ quân trang, mở các nút áo, ngồi vào chiếc ghế phía sau bàn làm việc, sắc mặt vẫn duy trì âm trầm như
cũ. Tiểu
Triệu
nghĩ mà buồn
bực,
hôm nay chẳng
phải thủ trưởng đi tham gia hôn lễ cửa tham mưu
trưởng sư
đoàn A sao, thế
nào khi trở
về lại có biểu tình như
thế này
chứ? Lẽ nào là nghĩ đến chính mình vẫn còn độc thân mà tức cảnh sinh tình sao?
Thần sắc của Thẩm Mạnh Xuyên che đậy thế nào
cũng không thể che đậy đi sự phiền muộn hiện rõ trên khuôn mặt. Hắn muốn hút một
điếu thuốc nên đưa tay lần mò trong túi, nhưng thuốc cũng không còn. Không thể
làm gì khác hơn là không được tự nhiên mà vò lung tung trên mái tóc, nhìn về
phía ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nhớ tới chuyện vừa phát sinh.
Ngày hôm nay là ngày cử hành hôn lễ của Cố
Hoài Việt cùng Nghiêm Chân, ngay tại sảnh đường của sư đoàn A. Thẩm Mạnh Xuyên
cùng Cố tham mưu trường dù sao cũng là bạn học, hiện tại còn thêm là “kẻ thù”
nên cũng đáp ứng lời mời tham gia chúc mừng cho hôn lễ này, nhưng trên thực tế
hôn lễ hoàn thì hắn có chút trắc trở.
Mấy ngày trước đây Thẩm Mạnh Xuyên vì vấn đề
gia đình của những cán bộ kỳ cựu trong sư đoàn nên đã gọi điện qua cho Cố Hoài
Việt, chi bộ của sư đoàn D có chỉ thị rằng những cán bộ kỳ cựu đang ở chế độ
hưu trí rất nhiều, khiến cho việc sắp xếp nhà ở cũng tương đối khẩn trương. Bởi
vì lo cho gia đình có người ở đại viện của
quân khu, sở dĩ Thẩm Mạnh Xuyên muốn nói Cố Hoài Việt liên lạc với quân khu hỗ
trợ xử lý và cấp nhà cho những người này. Chính sự nói xong, hai người khó có
được thời gian chuyện trò.
Thẩm Mạnh Xuyên hỏi, “A.. có nghe nói là cậu sắp
kết hôn rồi?”
“Uh, 3 tuần nữa.”
Thẩm Mạnh Xuyên buồn bã mà nói, “Đều ở chung hợp
pháp cả hơn một năm nay rồi, lúc này mới nhớ mà cử hành hôn lễ có chậm không vậy?”
Cố Hoài Việt vẫn cười như trước, “Chúng tôi
cũng không vội, dù sao cũng đã lấy giấy
chứng nhận rồi.” Cảm thấy một người nào đó đang tức giận vô lý.
Lĩnh ngộ được ý tứ thâm trầm của Cố Hoài Việt,
Thẩm Mạnh Xuyên muốn chửi to lên…
Cố Hoài Việt đã nói, “Thiệp mời thì Nghiêm
Chân nhất định sẽ mời Đồ Hiểu, hôn lễ ngày đó cậu cũng nhớ đến.”
Thẩm Mạnh Xuyên nổi trận lôi đình, “Dựa vào cậu
mà cũng đòi làm mai cho tôi à? Tôi nếu như muốn theo đuổi thì có thể lập tức bắt
được người đó.”
Cố Hoài Việt nhíu mày, tắt điện thoại.
Hôn lễ ngày hôm nay quả thật là náo nhiệt, Thẩm
Mạnh Xuyên đứng ở một bên, nhìn mọi người vây lấy hai nhân vật chính, nhíu mày
một chút rồi nhìn sang người bên cạnh mà nói, “Ai, chúng ta lúc nào thì mới đi
đăng ký được.”
Đồ Hiểu đang hoàn toàn chìm đắm trong bầu
không khí vui mừng này , rồi nhìn biểu tình hàm chứa ba phần ý cười của Thẩm Mạnh
Xuyên, đợi đến khi hiểu được ý tứ của hắn thì nhướng mày nói thẳng, “Nằm mơ.”
Thẩm Mạnh Xuyên có chút lơ tơ mơ trong ý nghĩ
của mình, “Thế nào, em thấy anh chướng mắt làm à?”
Đồ Hiểu liếc hắn, “Chỉ bằng anh mà ngay cả
theo đuổi cũng không có, mà tôi lấy anh thì phải mang họ anh sao?”
Thẩm Mạnh Xuyên, “Nha, đừng nói thế chứ, cũng
giống như thời xưa, em gả cho anh thì thật sự có thể mang họ của anh rồi.”
Đồ Hiểu bị bộ dạng cà lơ phất phơ của hắn làm
cho tức giận không ít, thẳng cho đến khi không chịu được nữa mà vung tay đi ra
goài. Thẩm Mạnh Xuyên vừa nhìn biết được cô ấy vừa rồi là nghiêm túc thì khuôn
mặt nhanh chóng biến sắc, cất bước đi theo ra ngoài.
Thẩm Mạnh Xuyên nhắm mặt đi theo phía sau Đồ
Hiểu, ý đồ kéo cánh tay của cô lại, cũng mạnh dạn thử một lần nhưng kết quả là
lại bị cô tránh được.
“Anh nói này, chúng ta đừng náo loạn nữa được
không? Ở nơi này nhiều người như vậy, tốt xấu gì cũng là chiễn hữu cùng lãnh đạo
trong quân đội, chừa cho chúng ta chút mặt mũi được không?”
“Anh muốn náo loạn là chuyện của anh, tôi đi bộ
thế này thì có liên quan gì tới chuyện mặt mũi?”
Đồ Hiểu trừng hắn, nhưng bước chân cũng chậm lại
rất nhiều. Thẩm Mạnh Xuyên nhân cơ hội vượt qua cô, “Em nói một chút đi, em vì
sao lại không muốn gả cho anh chứ?”
“Lý do gì thì anh cứ nghĩ đi.”
Thẩm Mạnh Xuyên nhức đầu, lý do cô ấy không đồng
ý với anh thì anh tìm không ra, lý do cô hẳn không đáp ứng chính là từ hắn
nhưng thật ra hắn cũng có một số việc muốn nói, “Em nghĩ sao vậy, anh cũng
không phải là cưới thêm vợ bé gì đúng không? Tuy rằng em lúc 10 tuổi đã rời khỏi
Thẩm Dương và đến thành phố B này sống một thời gian dài, một mình em thi vào
trường cao đẳng ở đây thì anh cũng không nói hai lời mà trực tiếp báo danh đến
trường quân đội ở thành phố B, trực tiếp đi đến bên cạnh em.”
“Đó là anh không muốn nghĩ mà thôi.”
Đúng, hắn thừa nhận. Thẩm Mạnh Xuyên suy nghĩ
một chút rồi nói, “Chúng ta hiện tại không phải là rất tốt sao? Vẫn tốt như vậy
thì không phải là có thể kết hôn sao?”
“Ai tốt với ai chứ?” Đồ
Hiểu đứng lại, xoay người lại trợn mắt lên trừng hắn, “Tôi nói cho anh, anh nếu
như cho rằng cứ như vậy mà tôi có thể gả cho anh thì anh sai hoàn toàn rồi.”
Nói xong, hung hăng cho hắn
một cước rồi xoay người chạy. Để lại một mình Thẩm Mạnh Xuyên thẫn thờ tại đó,
không nghĩ được gì.
Không biết có đúng hay
không là ông trời cũng chống đối với hắn, Cố Hoài Việt luôn là người đầu võ mồm
với hắn ở mọi nơi thế mà về vấn đề hôn nhân này cũng tốt hơn hắn, hắn đang gặp
phải vấn đề gian nan trước nay chưa từng có…
Phục hồi lại tinh thần,
Thẩm Mạnh Xuyên hỏi Tiểu Triệu, “Ngày hôm nay có ai gọi điện thoại tới không?”
Tiểu Triệu vội nói, “Điện
thoại thì không có nhưng trưa ngày hôm nay có một đoàn trinh sát đến nhưng cũng
không có gì, còn có một chuyện là có người để lại một chiếc túi đứng đồ xong
thì đi rồi.”
Túi đồ?
Thẩm Mạnh
Xuyên nhíu mày, mở túi hồ sơ trước mặt ra, lấy những thứ ở trong đó ra, toàn bộ
phòng làm việc lập tức vang lên một tiếng gầm, “Tên quái đảng nào lại gửi mấy
thứ đồ chơi này đến chỗ tôi thì quay lại đây.”