Kim chỉ giờ của đồng hồ báo thức trên tường đã chỉ tám giờ tối, Tô Khả nhìn thức ăn hâm nóng lại trên bàn, không nói gì rất lâu. Ngoài cửa sổ, tiếng côn trùng vẫn kêu lèo xèo không ngừng, hoàn toàn không có cảm giác của mùa thu.
Tô Khả cúi đầu nhìn những món ăn lại nguội một lần nữa, cười khổ: Tô Cẩm Niên, anh cho em leo cây còn chưa tính, ngay cả con trai mà anh cũng thả chim bồ câu. (ý nói chờ đợi đó, chim bồ câu đưa tin, người nhận tin chờ đợi chim bồ câu)
Tô Khả còn nhớ rõ, lúc nãy cô nói với Tiểu Bao Tử, bố con cũng về ăn cơm, mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bao Tử nhíu lại, nhưng mà ánh mắt của Tiểu Bao Tử cũng có mừng rỡ.
Bình thường thì Tiểu Bao Tử sẽ nói anh là người phụ tình, nhưng trong lòng Tô Khả biết, đối với "bố" thì trong lòng của Tiểu Bao Tử cực kỳ mong muốn. Mà vài năm nay, cô làm mẹ nên đều thấy ở trong mắt, nhưng trong lòng cũng giả vờ không biết. Dù sao miễn là cô làm tốt vai trò làm mẹ của cô là được rồi.
Hơn nữa, nếu như Tiểu Bao Tử hỏi Tô Cẩm Niên thì cô nói với con một chút về Tô Cẩm Niên, không hỏi thì cô không nói. Cũng may Tiểu Bao Tử vẫn không hỏi chuyện về Tô Cẩm Niên, trong lòng của cô cũng có chút may mắn.
Hôm nay, sau khi cô nghe đưowjc mấy câu nói của bố cô thì cô mới biết, cho tới nay cô vốn cho rằng cô đã làm hoàn hảo hết rồi, nhưng thật ra là một chuyện vô cùng buồn cười.
Cho nên cô nghe bố cô khuyên, cố gắng buông khúc mắc trong lòng cô ra, muốn bắt đầu lần nữa với Tô Cẩm Niên, dù sao, thứ nhất, cô không thể phủ nhận cô vẫn yêu anh, thứ hai, Tiểu Nhị Tô của cô cũng cần bố.
Tô Cẩm Niên nói rằng buổi chiều trở lại ăn cơm, cô nghe ở trong lòng, hơn nữa làm rất nhiều món ăn anh thích ăn. Mà mẹ con họ cũng bắt đầu chờ Tô Cẩm Niên trở lại ăn cơm từ bốn giờ . . . . . .
Kim giây của đồng hồ trên tường kêu "tách tách", không ngừng quét một vòng tròn, ngay cả kim giờ chậm rì rì cũng đi qua mấy vạch. Đã là gần sáu giờ tối rồi, anh vẫn chưa về, mà thức ăn trên bàn đã lạnh như trái tim Tô Khả.
Mặt của Tiểu Bao Tử lờ đờ, bụng nhỏ cũng phát ra một tiếng "ục ục". . . . . .
Tô Cẩm Niên vẫn không trở lại.
Tô Khả đứng dậy, hâm nóng thức ăn lần nữa để Tiểu Bao Tử ăn cơm trước, sau đó giống như mọi khi, đi dạo cùng Tiểu Bao Tử. Bây giờ đi dạo trên con đường ngược lại, mẹ con họ từ từ đi ra cổng tiểu khu, chính là vì muốn đợi Tô Cẩm Niên.
Cỏ dại hai bên vi vu lay động trong gió, hơi có vẻ vắng lặng. Đèn đường bên đường cũng đã sáng, lả lướt, ánh sáng mờ mờ không rõ.
Tô Khả cùng Tiểu Bao Tử cứ không thấy bóng dáng Tô Cẩm Niên. Tô Khả mím môi không nói lời nào, Tiểu Bao Tử cũng như thế.
Một vầng trăng cong cong treo trên bầu trời, cũng có thể nhìn thấy mấy vì sao lúc sáng lúc tối, không rõ ràng.
Bây giờ, tiểu khu vẫn có không ít người ra vào.
Mỗi khi một nam thanh niên lạ đi vào tiểu khu thì ánh mắt Tiểu Bao Tử cũng sáng lên, len lén liếc nhìn cô một cái. . . . . . Ánh mắt cô quét qua toàn bộ hành động của Tiểu Bao Tử, nhưng Tiểu Bao Tử cứ không nói lời nào, trong lòng cô cũng hiểu rõ như gương sáng.
Vì để sớm gặp được Tô Cẩm Niên, Tô Khả và Tiểu Bao Tử còn dừng lại ở bên kia rất lâu, bình thường hai mẹ con đi dạo đều là nửa giờ, nhưng mà bây giờ cũng đã dùng một giờ rồi.
Sắc trời càng lúc càng tối, sao cũng sáng lên nhiều, thỉnh thoảng thổi qua một mảng mây đen.
Rốt cuộc trong thời gian dừng lại, Tô Khả và Tiểu Bao Tử cũng tìm không được, Tô Khả chỉ có thể mang theo không khí tiếc nuối dẫn Tiểu Bao Tử trở về nhà của mình.
Tô Khả để Tiểu Bao Tử đi ngủ trước, đôi mắt đen như mực của Tiểu Bao Tử nhìn Tô Khả, không nói lời nào, vẫn ngoan ngoãn đi ngủ.
Tô Khả nhìn vẻ mặt ngủ an tĩnh của Tiểu Bao Tử, vuốt vuốt những sợi tóc nhuyễn của con, hôn lên gương mặt con một cái. Đứng dậy ra khỏi phòng, nhìn thức ăn nguội trên bàn, Tô Khả lại hâm nóng một lần rồi ngẩn người suốt đến bây giờ.
*
Cả tiểu khu cũng dần dần yên tĩnh, Tô Khả lại nhìn sang đồng hồ báo thức, đã chín giờ tối rồi, Tô Khả thở dài, cả trái tim cũng thật lạnh thật lạnh .
Sau đó suy nghĩ, Tô Cẩm Niên không phải người sẽ lỡ hẹn người, nếu như hẹn thời gian với người khác, như vậy thì anh tuyệt sẽ không trễ một giây. Sau đó cô lại nghĩ tới, buổi trưa, lúc anh nhận được điện thoại, sắc mặt hơi hơi khó coi.
Như vậy có phải là có chuyện gì xảy ra rồi hay không? Hơn nữa, Doãn Lạc Phong cũng từng nói với cô, mấy năm nay Tô Cẩm Niên đã liều mạng nhận nhiệm vụ, toàn bộ là nhiệm vụ siêu nguy hiểm. Lòng Tô Khả có chút hoảng sợ.
Trong lòng cô tự an ủi mình, chắc là sẽ không đâu, nhiều lần như vậy cũng chống đỡ qua được, huống chi là bây giừ, hơn nữa, cô còn không rõ bản lĩnh của anh sao chứ.
"Tụt tụt ——"
Tô Khả thấy điện thoại đột nhiên sáng lên, nhìn cũng không nhìn liền nhận, mở miệng nói: "Này, Tô Cẩm Niên, anh có ý gì!"
"Là anh." Giọng nói của Doãn Lạc Phong truyền tới tai Tô Khả.
"Khụ khụ, là Tiểu Phong Phong à." Trong nháy mắt Tô Khả cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Doãn Lạc Phong trợn mắt trong lòng, "Khả Khả, em không có lưu số của anh sao?"
"Lưu chứ, chắc chắc lưu mà." Lúc Tô Khả quyết định vứt bỏ quá khứ thì mua lại điện thoại di động và sim điện thoại nên cô vốn không lưu lại một số của người cũ nào trên đó cả. Nhưng kể từ sau khi gặp nhau thì cô đã lưu lại số của bọn anh một lần nữa.
Mà bây giờ khi nhận được điện thoại cô, nhìn cũng chưa từng nhìn mà theo bản năng liền cho rằng là Tô Cẩm Niên gọi tới, chỉ là suy nghĩ lại thì hình như Tô Cẩm Niên còn không biết số mới của cô.
Chỉ là không biết số mới của cô cũng không sao, dù sao thì anh có nhiều "đường dây" và "tai mắt" ở bên cạnh cô như vậy mà.
Nghĩ tới thì Tô Khả "hừ" một tiếng, "Tiểu Phong Phong, là anh nói chỗ ở của em cho Tô Cẩm Niên sao."
Doãn Lạc Phong "khụ khụ" một chút, "Đã bị em đoán được, Khả Khả thật là càng ngày càng thông minh."
Tô Khả: ". . . . . ."
"Anh gọi điện thoại tới đây làm gì vậy."
"Nhất định phải có chuyện mới có thể gọi điện thoại cho em sao?"
". . . . . ."
"Nghe Thẩm Đường nói em phải ra nước ngoài?" Lúc này Doãn Lạc Phong mới nói mục đích với Tô Khả.
Kể từ sau khi biết là Thẩm Đường giấu Tô Khả thì chuyện đầu tiên Doãn Lạc Phong làm khi trở về chính là tìm phiền toái Thẩm Đường.
A, đã sớm nói rồi, chuyện lộn xộn giữa anh ấy và Tô Cẩm Niên không được ấn lên đầu Tô Khả, anh không nghe mà vẫn ấn lên. Hơn nữa ấn một cái là năm năm!
Em gái ơi, anh coi anh ấy là anh em, phòng ai cũng không có phòng anh ấy, kết quả anh ấy chỉnh anh như vậy.
Năm năm, anh ấy nhìn anh đau khổ đắng cay tìm Tô Khả năm năm, anh ấy thì ôm ngực nhìn náo nhiệt ở một bên. Hèn chi mỗi lần anh ấy châm chọc anh không tìm được Tô Khả thời điểm thì anh ấy đều vỗ vỗ vai của anh và nói, ai da, vợ người ta mà anh tim anh cứ giữ làm gì chứ , hơn nữa, Tô Khả cô là một người lớn lại vẫn có thể để cho mình có chuyện sao ba la ba la. . . . . . (gì mà xà nùi ở đây, anh là anh Phong, anh ấy là anh Đường)
Em gái, chuyện gì anh ấy cũng đều biết, chính là đứng một bên xem chuyện cười của anh.
Anh gọi điện thoại cho Thẩm đường, bắt đầu hỏi tội, đầu tiên là Thẩm Đường sững sốt, sau đó thái độ lập tức xoay chuyển tốt, giống như tự thú mà khai báo tình tiết từ đầu tới cuối, nói anh ấy không thể không giúp một cô gái đáng thương ba la ba la, thậm chí còn nói một bí mật, ý là để giảm bớt "tội danh" .
Điều bí mật này chính là Tô Khả định ra nước ngoài, lúc này đang nhờ anh làm thị thực xuất ngoại, nguyên nhân là khám bệnh cho con trai cô.
Tất nhiên là anh hỏi rốt cuộc Tiểu Bao Tử đã bị bệnh gì, Thẩm Đường cũng tỉ mỉ nói với anh, nói chung là lúc Tiểu Bao Tử ở trong bụng mẹ thì phát triển không tốt nên bị bệnh.
Anh cũng nhớ ra rồi, Tô Khả mang thai đã làm cho hả giận, thật sự là quá mức giày vò, dù sao mấy chuyện rác rưởi vụ vặt thật sự nhiều lắm, cộng thêm khi đó mẹ của cô lại qua đời. . . . . . Đứa bé nhiều lần suýt nữa khó giữ được. Đứa bé bị bệnh tim bẩm sinh, suy nghĩ một chút thì khả năng vẫn phải có.
Anh lại hỏi tính nghiêm trọng bệnh tình của Tiểu Bao Tử, Thẩm Đường cũng nói cặn kẽ với anh luôn.
Anh nói, cũng may chỉ là ngăn bên trái của trái tim Tiểu Bao Tử có một lỗ nhỏ, chỉ cần chữa bệnh thì sau này cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Lúc này anh mới thở phào một cái.
Tô Khả gật đầu, "Haizz, anh cũng biết rồi sao."
"Ừm hừm." Doãn Lạc Phong khẽ cao giọng với Tô Khả, sau đó lại nói, "Nói đi, tại sao muốn ra nước ngoài." Mặc dù đã biết nguyên nhân, anh vẫn hi vọng nghe chính miệng Tô Khả nói.
"Khám bệnh cho Tiểu Bao Tử."
"Chỉ như vậy thôi sao?" Nhưng anh nhớ Thẩm Đường đã nói với anh, vốn là Tô Khả tính năm Tiểu Bao Tử bảy tuổi mới phẫu thuật cho bé, bởi vì Tô Khả cảm thấy được bây giờ Tiểu Bao Tử còn hơi nhỏ, phẫu thuajart cho bé sớm như vậy thì cô đau lòng. Nhưng đột nhiên bây giờ muốn đi Mỹ rồi.
"Ừ, không còn những thứ khác." Đánh chết Tô Khả cũng sẽ không nói với người khác là cô nhát gan mà muốn trốn đến Mỹ.
Doãn Lạc Phong cũng không làm khó dễ Tô Khả, bởi vì đoán một chút thì anh có thể đủ đoán được Tô Khả muốn đi Mỹ khám bệnh cho Tiểu Bao Tử sớm như vậy không khỏi liên quan tới Tô Cẩm Niên.
Nhưng mà nếu Tô Khả không muốn nói, như vậy thì cứ như vậy đi.
"Trịnh Diệu Đông là chuyên gia bệnh tim." Doãn Lạc Phong nhàn nhạt nói một câu.
"Hả? Anh ấy là bác sĩ khoa tim mạch sao?" Nói thật, mặc dù Tô Khả đã sớm biết Trịnh Diệu Đông là một bác sĩ, nhưng cô thật sự không biết rốt cuộc chuyên khoa của Trịnh Diệu Đông là gì, tuy răng cô từng thực tập ở bệnh viện của Trịnh Diệu Đông.
Trịnh Diệu Đông làm Tô Khả mở rộng một chút, Tô Khả càng biết anh là một người ‘phi phú tức quý’, mà trước kia lúc cô còn là một thực tập sinh thì Trịnh Diệu Đông đã có tiếng tăm tốt đẹp bên ngoài, cho nên sau khi Tô Khả biết được gia thế của anh thì dán lên cho Trịnh Diệu Đông mấy cái nhãn: " play boy" "Quyền lực đời thứ ba" "Tay ăn chơi" "Con nhà giàu". . . . . . (phi phú tức quý: không giàu cũng sang)
Cho nên khi biết Doãn Lạc Hàm cùng Trịnh Diệu Đông muốn ở chung một chỗ sau thì cô không hiểu, Doãn Lạc Hàm là một cô gái tốt lại xinh đẹp như vậy sao lại ở chung một chỗ với play boy chứ, thậm chí còn —— mang thai?
Bây giờ nghe Doãn Lạc Phong nói Trịnh Diệu Đông là một bác sĩ khoa tim mạch, hơn nữa còn là "chuyên gia", Tô Khả lại không thể tin. Cằm cũng rơi xuống đất rồi.
"Có độ tin cậy cao sao?" Rất lâu sau, Tô Khả lầm bầm hỏi.
Doãn Lạc Phong vừa bực vừa buồn cười, "Cái gì gọi là có độ tin cậy cao. Nếu như bị cậu ấy nghe được câu này thì đoán chừng cậu ấy lại được nói lảm nhảm một trận."
"Khụ khụ, vốn chính là chứ sao." Trong ấn tượng của Tô Khả, hình tượng play boy của Trịnh Diệu Đông đã xâm nhập tâm hồn của cô, muốn thay đổi cũng khó. Ban đầu lúc Tô Khả đang ở bệnh viện, thật là đi đâu cũng có thể nghe trong miệng bác sĩ nữ hoặc là y tá thảo luận về Trịnh Diệu Đông , mà anh cũng thường xuất hiện tại các khoa, cho nên cô cho rằng Trịnh Diệu Đông ở bệnh viện đó hoàn toàn là dựa vào gia thế lo lót cửa sau để đi vào Nhị Thế Tổ. Đâu nghĩ tới, anh thật có y thuật đầy mình.
"Ha ha, mặc dù thằng Trịnh Diệu Đông không phải người đáng tin, có vẻ tâm tư nhiều màu sắc nhưng y thuật vẫn đứng hàng đầu, trên thế giới cũng có thể có tên tuổi, lần này cậu ấy tới thành phố H hoàn toàn là bởi vì con trai của một người bạn cậu ấy bị bệnh tim, cậu ấy tới đây giúp đỡ chữa trị, vừa đúng lúc em có thể mang Tiểu Bao Tử đến cho cậu ấy xem giúp một chút."
Nếu là Trịnh Diệu Đông hoặc là những người khác nói như vậy thì Tô Khả sẽ không tin một chút, nhưng lời này là từ miệng Doãn Lạc Phong nói ra nên Tô Khả tin, liền gật đầu, "Được, cám ơn Tiểu Phong Phong, thật sự là anh quá đáng yêu."
Lúc trước cô muốn cho Tiểu Bao Tử ra nước ngoài chữa bệnh chính là vì điều kiện chữa trị ở nước ngoài tốt hơn, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, nước ngoài cũng không biết bác sĩ có đáng tin không, mà bây giờ có người nói cho cô biết, một người quen biết là một cao thủ nổi tiếng toàn thế giới, đây quả thực là bánh bao từ trời rơi xuống, là chuyện rất tốt.
"Ha ha, em cám ơn anh làm gì, Tiểu Tô Tô cũng là của con trai của anh mà."
Hai người nói chuyện khác một chút, thời gian trôi qua khi nào không biết, đã mười giờ tối rồi.
Tô Khả và Doãn Lạc Phong cúp điện thoại, nhìn thức ăn đã lạnh không thể lạnh hơn nữa thì xoay người, tắt đèn, vào phòng, ngủ.
*
"Bùm bùm bùm ——" Một hồi tiếng đập cửa dồn dập.
Tô Khả khẽ nhíu mày.
"Bùm bùm bùm ——" Lại một hồi tiếng đập cửa dồn dập, cách tiếng đập cửa thứ nhất ước chừng mười giây.
Tô Khả tiếp tục nhíu mày ròi ôm chặt Tiểu Bao Tử tiếp tục ngủ.
Vẻ mặt an tĩnh ngủ của Tiểu Bao Tử cũng khẽ nhíu mày, miệng nhỏ nhắn khẽ mím chặt, giống như là dáng vẻ muốn khóc của trẻ con.
"Tụt tụt ——" Điện thoại đặt bên cạnh Tô Khả không ngừng rung.
*
Sáng sớm hôm sau, Tô Khả ngủ thẳng đến khi tự nhiên thức dậy, cúi đầu thì vừa thấy Tiểu Bao Tử bên cạnh cũng đã mở mắt, chỉ là chớp mắt to nhìn cô.
Tô Khả nhếch miệng cười cười, trực tiếp ấn một nụ hôn trên má Tiểu Bao Tử.
Chân mày Tiểu Bao Tử cũng nhíu thật chặt, "Cô gái, chưa đánh răng."
Tô Khả "ha ha" cười to, siết chặt gò má mập mạp trẻ con của Tiểu BaoTử, mặt tiến lại gần định hôn một cái nữa.
Tiểu Bao Tử "xì" ra tiếng rồi chạy khỏi ôm ấp của Tô Khả, sau đó tự mặc từng món quần áo vào. "Không cần mẹ giúp một tay sao?"
"Con lớn rồi."
Tô Khả cười hì hì, vừa mặc quần áo vừa đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, trong miệng nói, "Hừ hừ, con là một đứa trẻ nhỏ."
Tô Khả rửa mặt xong thì liền đi ra ngoài làm điểm tâm cho Tiểu Bao Tử. Khi Tô Khả bưng điểm tâm đi ra thì Tiểu Bao Tử đã mặc quần áo tử tế, rửa mặt đi ra.
Tô Khả để bữa ăn sáng lên bàn, chính là món chóa trắng dưa cải rất đơn giản, một trứng luộc, một ly sữa tươi, một quả đào mật. Tiểu Bao Tử ăn say sưa ngon lành, hoàn toàn như chưa ăn món này nhiều năm rồi, chán ngấy dắt lừa thuê.
Tô Khả nhìn thấy Tiểu Bao Tử ăn ngon lành thì tự nhiên trong lòng cũng vui vẻ. Sau đó nghĩ đến muốn đi ra ngoài mua chút trái cây tươi về nên nói với Tiểu Bao Tử: "Mẹ đi ra ngoài mua vài món đồ trước, con ngoan ngoãn ở nhà ăn sáng, ăn xong ngồi ở trên ghế sa lon, mẹ mua đồ ngon, mẹ rất nhanh sẽ trở lại nha."
Tiểu Bao Tử gật đầu, "Cô gái à, mẹ nói những lời này không dưới trăm lần rồi."
Lúc Tô Khả còn làm việc thì không có thời gian đi ra ngoài mua thức ăn, dù sao những thức ăn kia đều là buổi sáng cô chuẩn bị xong rồi buổi tối chỉ cần bật lửa nấu hoặc hầm là được rồi. Cô đề thừa dịp thời gian rãnh vào buổi sáng lúc Tiểu Bao Tử ăn mà đi mua đồ ăn, cho nên cô thường xuyên nói với Tiểu Bao Tử câu như vầy, "Mẹ đi ra ngoài mua đồ ăn trước, con ăn sáng trước đi, ăn xong thì ngồi trên ghế sa lon, cô sẽ mua đồ, chờ cô trở lại."
Cho nên hôm nay khi cô lại nói thì Tiểu Bao Tử đã dùng giọng non nớt nói với cô là cô nói những lời này không dưới trăm lần.
Sai khi Tô Khả nghe câu của Tiểu Bao Tử thì có chút rầu rĩ , "Ừ, biết."
Trí nhớ con trai quá tốt thì cũng là chuyện rối rắm.
Tiểu Bao Tử gật đầu, "Dạ."
Tô Khả mang giày vào, cầm ví tiền lên rồi đi ra ngoài, nhưng mở cửa thì Tô Khả lại bị hù sợ.
*
Tô Khả thật sự bị Tô Cẩm Niên hù sợ.
Lúc này Tô Cẩm Niên đang nhiễm máu cả người, ngồi ở cửa của Tô Khả ngủ thiếp đi, dưới mí mắt thật dài là một màu xanh đen. . . . . .
Lúc này này môi của anh có vẻ hơi khô, một ítt da cũng hơi tróc ra rồi, sắc mặt của anh tái nhợt, hai má lộ ra màu đỏ không bình thường.
"Tô Cẩm Niên." Tô Khả ngồi xổm người xuống, lắc lắc Tô Cẩm Niên.
Có lẽ do lúc này mặc dù máu đã đọng lại biến thành màu nâu, nhưng mùi tanh gỉ sắt vẫn còn quanh quẩn ở chóp mũi Tô Khả, Tô Khả muốn ói một trận.
Có lẽ Tô Cẩm Niên ngủ quá ngon nên Tô Khả lắc Tô Cẩm Niên như thế nào thì cũng không đánh thức Tô Cẩm Niên.
"Tô Cẩm Niên." Tô Khả hoảng sợ tiếp tục lắc Tô Cẩm Niên, sợ hãi trong lòng.
Bộ quân trang màu xanh lục của anh có thể nhìn thấy vết máu lớn, lòng của Tô Khả càng lúc càng sợ.
Tô Khả muốn kéo Tô Cẩm Niên dậy, muốn cõng anh vào nhà,lúc này, Tô Cẩm Niên mới từ từ tỉnh lại.
Mới vừa mở mắt ra nên có chút mê mang, nhưng rất nhanh thì anh phục hồi lại tinh thần. Anh nhìn thấy vẻ mặt Tô Khả đang sốt ruột nhìn anh, trong mắt đầy ánh sáng quan tâm.
Anh nghĩ, đây là anh sinh ra ảo giác sao?
Nhưng mà khi hai giọt nước mắt nóng hổi Tô Khả rơi vào mặt của anh thì anh mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Anh không có sinh ra ảo giác, tất cả đều là thật.
Sau đó, anh khẽ mỉm cười với Tô Khả, giọng nói có chút khàn khàn, "Khả Khả, anh đã về."
Rạng sáng hôm nay anh về đến nơi này, khi đó, thân thể của anh bị một đao của kẻ địch, tất cả mọi người rất lo lắng, muốn anh nhập viện xem một chút, anh không đồng ý, dù sao thì anh muốn chạy về nhà gặp Tô Khả và Tiểu Bao Tử. Cho nên anh để cho bác sĩ tùy ý băng bó một chút, sau đó liền vội vội vã tới đây.
Cũng may buổi sáng người ngoài cửa đã từng nhìn thấy anh nên anh lấy giấy tờ ra đăng ký thì lại được đi vào.
Anh đến nhà Tô Khả và không ngừng gõ cửa, có lẽ bởi vì sức lực quá lớn nên tác động đến vết thương của anh, máu tươi cũng thẩm thấu ra ngoài.
Anh gọi điện thoại cho Doãn Lạc Phong, muốn số của Tô Khả, gọi lại cho Tô Khả, nhưng mà Tô Khả vẫn không có nhận.
Nhìn ánh sao sáng treo trên bầu trời, anh mới cười khổ.
Anh quá mệt mỏi, trận chiến lùng bắt trùm buôn thuốc phiện buổi tối thật sự là chấn động lòng người. ‘Không thành công thì thành nhân’, nhiệm vụ của bọn họ chính là một lần hành động là tiêu diệt, chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại, cho nên tinh thần khẩn trương cao độ, sau đó, anh lại trúng một đao, mất không ít máu, cả người vô cùng mệt mỏi.
Cho nên không hay không biết, thần ngủ cuốn tới, anh không thể không dựa vào cửa chính nhà Tô Khả ngủ mê man, cho tới bây giờ Tô Khả không ngừng lắc lắc thân thể của anh.
Anh nói chuyện nhưng Tô Khả không đáp lại, tiếp theo anh gọi Tô Khả lần nữa, "Khả Khả, anh đã về."
Anh vất vả đứng dậy, tiếp đó nhìn nước mắt Tô Khả từ từ chảy ra, anh cười, trong lòng vô cùng thỏa mãn .
Có phải hay không, Khả Khả của anh, từ đây về sau cứ trở lại như vậy?
Tô Khả mím môi, nước mắt không tự chủ xẹt qua giữa môi, một mảnh khổ sở.
Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên đứng trên mặt đất, nhìn sắc mặt ửng hồng của anh, nhìn áotrên người anh còn nhuộm máu tươi, cô nghiêng người, "Mau đi vào."
Tô Cẩm Niên gật đầu như gà con mổ thóc, bộ dạng ngoan ngoãn làm cho Tô Khả lại mềm lòng.
"Anh đừng đắc ý, em cho anh biết, em sợ hù dọa hàng xóm đi qua đi lại thôi." Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên từ trên xuống dưới.
Lúc này Tô Cẩm Niên mới ý thức quần áo anh đang mặc trên người đầy máu me. Mồ hôi.
"Quả thật quần áo này. . . . . ."
Khi Tô Cẩm Niên mới bước vào nhà một bước thì nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn tinh tế xuất hiện phía trước người của anh, lúc này đang chuyên tâm nhìn anh. Gương mặt tinh tế này, cái trán quen thuộc, đôi mắt quen thuộc, cái mũi quen thuộc, cái miệng quen thuộc, lỗ tai quen thuộc . . . . . .
Đôi mắt bé đen như mực đang nhìn anh từ trên xuống dưới, hoàn toàn không có sợ hãi khi gặp người lạ, chỉ là bình thản quan sát như vậy.
Cái này là. . . . . .
Cái này là. . . . . .
Tim Tô Cẩm Niên khẽ run lên, tay có một ít máu tươi không ngừng run rẩy. Anh muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con, vươn tay ra thì lại nhìn thấy tay của anh đầy vết máu nên anh rút lại, chỉ nhìn con như vậy.
Con anh.
Trong nháy mắt hốc mắt Tô Cẩm Niên đỏ lên, anh không gặp con trai anh năm năm, anh vẫn cho là không có duyên gặp con trai của anh nữa.
Trên người của con chảy máu của anh và của cô. . . . . .
Anh hơi mở miệng ra, trong đầu trừ "bé là con trai anh" thì bên ngoài chính là trống rỗng, nửa câu đều nói không ra được. Cổ họng của anh ngưa ngứa, tất cả điều muốn nói đều ở trong cổ họng, lúc này giống như bị nút lọ chặn lại rồi, không lấy ra được, nhưng cũng không nuốt vào được.
"Ông là Tô Cẩm Niên?" Giọng nói Tiểu Bao Tử giòn giã giống như là sương mai sáng sớm.
Mặc dù Tô Cẩm Niên vẫn còn nhìn chằm chằm Tiểu Bao Tử, trong lòng dâng trào kích động, nhưng vẫn nghe được Tiểu Bao Tử nói, vì vậy gật đầu mạnh.
Tiểu Bao Tử gật đầu một cái, không bày tỏ gì, chỉ tiếp tục quan sát Tô Cẩm Niên từ trên xuống dưới.
Tô Khả nhìn Tiểu Bao Tử, ỉu xìu, "Nhị Tô, để cho. . . . . . khụ khụ. . . . . . Để cho. . . . . ." Tô Khả muốn nói, "Nhị Tô, để cho bố con vào trong nhà đi", nhưng mà chữ "bố" này, Tô Khả lại không nói ra miệng được.
Trong nháy mắt Tô Khả cảm giác đột nhiên cô quá yêu kém.
Tiểu Bao Tử nhìn Tô Cẩm Niên, nhìn lại dáng vẻ quẫn bách đột nhiên ra tiếng của Tô Khả một chút trong lòng không khỏi nói thầm một tiếng: cô gái thật vô dụng, lập tức liền bị sắc đẹp mê hoặc rồi. Chỉ là nhìn bộ dạng sa sút mà cô gái này cũng có thể bị mê hoặc, thật sự là quá vô dụng, thiệt thòi cho cô gái mỗi ngày nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của bé.
Nếu bị Tô Khả biết nội tâm Tiểu Bao Tử đang châm chọc thì nhất định sẽ cầm cục gạch tự vỗ vào đầu của cô, em gái, con nói anh ấy như vậy, cũng không thể nghĩ lại, dáng dấp con cùng anh ấy y hệt đấy.
Tiểu Bao Tử nghiêng người sang, nói với Tô Cẩm Niên vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào bé: "Vào đi."
Tô Cẩm Niên chậm chạp gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tiểu Bao Tử không rời.
Trong lòng Tiểu Bao Tử xụ xuống, không nhịn được châm chọc, người ở chỗ này, cũng sẽ không chạy trốn, có cần phải không ngừng nhìn chằm chằm bé vậy không?
Tô Khả đẩy Tô Cẩm Niên một cái, "Mau vào đi, sững sờ ở đây làm gì."
Thật tốt là bây giờ không có nhiều người, nếu người ta nhìn thấy cửa lớn nhà cô xuất hiện một người nhuộm đầy máu tươi trên người, nói không chừng sẽ bị dọa đến phải báo cảnh sát.
Tô Cẩm Niên di chuyển từng bước một, đầu của anh đã choáng váng rồi.
Tô Khả rất tự giác tiến lên, cởi áo khoác trên người Tô Cẩm Niên, Tô Cẩm Niên cũng ngoan ngoãn phối hợp với Tô Khả.
Tiểu Bao Tử đứng ở một bên nhìn thấy Tô Khả nhận phục vụ Tô Cẩm Niên, miệng nhỏ trề ra, có thể treo một bình nước tương lên, "Thôi đi, người lớn như vậy còn muốn mẹ cởi quần áo sao."
Tô Khả: "—_—"
Vốn là mặt của Tô Cẩm Niên ửng hồng thì lúc này chính là ửng đỏ.
Tô Cẩm Niên nhìn Tiểu Bao Tử, nói với Tiểu Bao Tử từng chữ từng chữ vô cùng rõ ràng, "Bố là bố."
Mũi Tiểu Bao Tử "hừ" một tiếng, "Muốn làm bố tôi rất nhiều người."
Thân thể Tô Cẩm Niên khẽ cứng lại, sau đó nói, "Không sao, bọn họ là muốn làm còn bố vốn chính là bố con."
Tiểu Bao Tử liếc nhìn Tô Cẩm Niên, điểm vốn là sáu mươi phần khẽ tăng thêm năm phần, "Hừ hừ, nhìn ông thật thông minh, điểm này giống tôi."
Tô Khả: ". . . . . ."
Tô Cẩm Niên chớp mắt mấy cái, không nhịn được cười to lên, "Ừ, giống con."
Tô Khả cởi áo khoácTô Cẩm Niên, thấy lớp vải băng đo đỏ trên bả vai của anh, phía trên còn nhiễm đầy máu tươi thì Tô Khả không khỏi giật mình, "Anh bị thương?"
"Cô gái à, trí lực của mẹ giảm xuống rồi." Đây không phải là chuyện rõ ràng sao.
Buổi sáng lúc Tô Khả nhìn thấy cả người Tô Cẩm Niên đều là máu thì trong lòng dâng lên sợ hãi, nhưng nghĩ lại, hiện tại anh còn rất tốt xuất hiện ở cửa nhà của cô thì chắc chắn máu trên người không phải của anh mà là kẻ địch. Nhưng bây giờ tại phát hiện trên người của anh cũng bị thương, lòng của Tô Khả lập tức liền bắt đầu nhíu lên.
Cô biết khả năng của Tô Cẩm Niên, có thể làm cho anh bị thương như vậy thì rốt cuộc đây là nhiệm vụ nguy hiểm cỡ nào! Nếu như từ nay về sau cô đã muốn ở cùng với anh thì cô tuyệt đối sẽ không cho phép anh nhận nhiệm vụ nguy hiểm như vậy nữa.
Cũng lúc này thì Tô Khả mới hiểu được, lúc trước mẹ của cô nói với cô là không muốn để cô làm quân tẩu là có ý gì.
Thứ nhất, cô không thể quyết định chuyện ly hôn, thứ hai, cả ngày chồng phải đối mặt với chuyện tính mạng bị uy hiếp. . . . . .
Tô Cẩm Niên nghe Tiểu Bao Tử dùng giọng vô cùng non nớt nói ra câu nói như ông cụ non thì khóe miệng khẽ nâng lên, không nhịn được muốn vuốt tóc của con, chỉ là tay vẫn còn vết máu.
Tiểu Bao Tử ghét bỏ liếc nhìn tay Tô Cẩm Niên, sau đó tàn bạo móc khăn tay ra, đưa cho Tô Cẩm Niên. (tàn bạo với cái khăn)
Tô Cẩm Niên nhìn khăn tay gọn gàng sạch sẽ cũng đã được giặt trắng thì khóe miệng khẽ nâng lên.
Tô Khả nhìn ánh mắt của bố con bọn họ, xoay người đi lấy hộp thuốc. Mặc dù ở nhà Tiểu Bao Tử yên tĩnh nên sẽ không đụng vào đâu để bị thương, nhưng cô vẫn chuẩn bị không ít thuốc đỏ, băng keo băng vải và si rô hạ sốt.
Tô Cẩm Niên cố hết sức cầm lấy ly nước trên khay trà, Tiểu Bao Tử nhìn không được nên trực tiếp đưa cho Tô Cẩm Niên, sau đó rót nước trên tay vào khăn.
Tô Cẩm Niên mỉm cười, nhìn con trai bảo bối lanh lợi thì trong lòng mềm nhũn. Hèn chi Trịnh Diệu Đông nói hâm mộ anh có một con trai bảo bối khôn khéo như vậy.
Tô Cẩm Niên lau tay sạch sẽ thì chuyện đầu tiên là ôm lấy Tiểu Bao Tử, vết thương trên cánh tay lại toét ra một lần nữa bởi vì động tới, máu tươi lại rỉ ra một ít.
Tô Cẩm Niên bị đau đến mặt không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, Tiểu Bao Tử chỉ cảm thấy rất không tự nhiên nên liền giãy dụa, Tô Cẩm Niên đau đến hít vào một ngụm khí lạnh.
Đôi mắt đen như mực của Tiểu Bao Tử nhìn Tô Cẩm Niên, Tô Cẩm Niên ra vẻ không có sao mà nhìn Tiểu Bao Tử.
Tô Khả Cầm hòm thuốc đi ra thì thấy trên vai Tô Cẩm Niên lại xuất hiện máu tươi thì không nhịn được quát lớn: "Tô Cẩm Niên, anh không cần tay có phải hay không!"
Tô Cẩm Niên ngượng ngập cười, "Anh chỉ muốn ôm con trai thôi."
Tô Khả: ". . . . . ."
Tiểu Bao Tử xem thường nhìn Tô Cẩm Niên, lại ngẩng đầu lên nhìn Tô Khả, "Cô gái, quả nhiên mắt chọn đàn ông của mẹ có vấn đề."
Nói xem Doãn Lạc Phong, sao không tốt chứ, ít nhất điểm ấn tượng lúc đầu còn có tám mươi lăm phần ưu tú, nhưng người đàn ông này, tính cả phần huyết thống của anh thì tính đâu ra đấy cũng chỉ có năm mươi lăm! Ngay cả đạt tiêu chuẩn cũng không có, thật không biết sao cô gái này lại chọn anh.
Tô Khả: "—_—" Nói mẹ con như vậy sao?
Tô Cẩm Niên: "—_—|||" Nói bố con như vậy sao? Hơn nữa, không có bố thì làm sao có thể có con!
"Cô gái, cũng may năng lực con trai của mẹ còn được."
Tô Khả lảo đảo một cái, thiếu chút nữa tay cầm hộp thuốc cũng run lên, làm cái hộp rơi xuống đất.
Tô Khả đỡ lấy Tiểu Bao Tử từ trong tay Tô Cẩm Niên, Tô Cẩm Niên mím môi, đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Khả, lộ ra dáng vẻ đáng thương tội nghiệp.
Tiểu Bao Tử ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon, cách Tô Cẩm Niên rất xa.
Tô Khả sờ trán Tô Cẩm Niên, phải nói là phỏng rồi, em gái nó, nhất định là bởi vì vết thương trên cánh tay nhiễm trùng cho nên sốt. Một người lớn như vậy còn không tự chăm sóc mình, cũng không biết có ích lợi gì!
"Anh đến cửa nhà em lúc nào." Tô Khả vừa băng bó thay Tô Cẩm Niên vừa nói.
Tô Cẩm Niên nói: "Sáng sớm."
Tô Khả nhíu mày, "Gió lạnh thổi cả đêm sao?" Khó trách trán nóng đến như vây, anh thật sự coi thân thể của anh làm bằng sắt sao!
"Ừ."
"Vậy sao anh không gõ cửa gọi em!"
"Có gõ." Tô Cẩm Niên thành thật trả lời.
"Hả. . . . . ." Tô Khả không biết nói gì, tối qua có người gõ cửa sao? Ưm, hoàn toàn không có ấn tượng.
Tô Khả lại nói: "Vậy sao anh không gọi điện thoại!"
"Có gọi."
". . . . . ."
Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả băng bó cánh tay anh một vòng một vòng thì khóe miệng khẽ nâng lên.
"Anh là đàn ông, một ít gió thổi như vậy là rất bình thường ." Nói thế nào thì anh cũng là một bộ đội đặc chủng, thường lên rừng núi để huấn luyện, gió thổi nắng chiếu là kỹ năng cơ bản.
"Em gái anh á! Anh cũng không nghĩ lại, bây giờ thân thể anh là gì!" Tô Khả thật sự nổi giận.
"Ha ha."
"Cắt." Tiểu Bao Tử ngồi bên cạnh bĩu môi, trong lòng liền nói: người này quá tự đại.
Tô Cẩm Niên lại chuyển ánh mắt đến Tiểu Bao Tử, "Tô Tô, bố gặp con nên rất vui." Nói xong thì dùng một tay tự do móc túi, lấy ra một cây súng bỏ túi nhỏ, "Cái này là mô hình đồ chơi mới nhất, bố không biết con thích gì nên trước tiên làm chủ mua cho con cái này, không biết con có thích hay không."
Tay anh cầm súng nhỏ, mắt nhìn Tiểu Bao Tử, dáng vẻ khẩn trương.
Tiểu Bao Tử đứng lên, nhận lấy đồ Tô Cẩm Niên đưa, nhìn mấy lần sau đó đặt lên bàn, "Có dư tiền mua mấy thứ đồ chơi nhất thời cho tôi thì không bằng cho cô gái này đi."
Tô Khả nhìn Tiểu Bao Tử nhà cô luôn tặng cho Tô Cẩm Niên mấy cái gai thì rầu rĩ, "Nhị Tô. . . . . ."
"Biết rồi, không khi dễ người đàn ông của mẹ." Tiểu Bao Tử bĩu môi, ông cha thường xuyên nói "nữ sinh hướng ngoại", xem ra chính là ý này.
Tô Khả bó tay.
Tô Cẩm Niên cũng bó tay.
Xem ra ấn tượng đầu tiên của con trai anh đối với anh thật là kém đến tận cùng rồi.
Tiểu Bao Tử ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, nhìn thời gian cũng đã đến tám giờ thì nói, "Cô gái à, tự con đi ra ngoài chờ xe đây."
"Chờ xe?" Tô Cẩm Niên khó hiểu nhìn Tô Khả.
Tô Khả nói: "A, Tiểu Bao Tử còn phải đến vườn trẻ ."
"Hôm nay, có thể để cho con không đi không?" Tô Cẩm Niên chớp mắt mấy cái, đáng thương nhìn Tô Khả.
"Không cần, tôi muốn đi." Tiểu Bao Tử xem thường nhìn Tô Cẩm Niên, nhìn lại Tô Khả, vẻ mặt giống như là "nếu mẹ nghe người đàn ông này thì con không tốt với mẹ nữa".
Tô Khả ỉu xìu, "Chuyện đó. . . . . ."
Tô Cẩm Niên thở dài, "Được rồi, Tô Tô, vậy con đi trước đi, bố chờ con về."
Tiểu Bao Tử gật đầu, vẻ mặt như là "ông rất thức thời", lấy đồ của bé xong thì mở ra cửa chính đi ra ngoài.
Tô Khả không yên tâm, để Tô Cẩm Niên cầm vải băng trước, sau đó đi ra ngoài với Tiểu Bao Tử.
Khi Tô Khả và Tiểu Bao Tử đi ra thì xe của vườn trẻ đã đậu ở đó rồi, Tô Khả dẫn Tiểu Bao Tử ngồi lên xe, nói mấy câu với cô giáo thì về nhà.
Sau khi về nhà, hai mắt Tô Cẩm Niên đã nhắm lại rồi, Tô Khả vội vàng băng bó kỹ cho Tô Cẩm Niên, sờ sờ trán nóng hực của Tô Cẩm Niên rồi lấy thuốc hạ số ra, lấy nước ấm, "Uống nó đi."
Tô Cẩm Niên nghe lời uống thuốc, Tô Khả liền nói, "Trước tiên anh tắm rửa cái đã." Nhìn dáng vẻ không còn hơi sức của anh, "Thôi, em giúp anh."
Tô Cẩm Niên đỏ mặt.
Tô Khả "xì" một tiếng, sớm đã thành lưu manh, còn đặc biệt giả bộ với cô, thật sự rất không biết xấu hổ mà.
Tô Khả đỡ Tô Cẩm Niên đi vào phòng tắm, Tô Khả ngẩng đầu liếc nhìn kim đồng hồ trên máy nước nóng, vẫn còn ở chính giữa, cũng chính là nước vẫn là trạng thái ấm áp thì gật đầu một cái.
Cô để cho Tô Cẩm Niên ngồi trên ghế bên cạnh, thường ngày lúc cô tắm cho Tiểu Bao Tử cũng ngồi trên cái ghế đó.
Tô Khả lấy thau rửa mặt của cô, hứng đầy một thau nước, lại đi ra phòng ngoài lấy một cái khăn lông mới, Tô Cẩm Niên lau người.
Trên người thì vẫn lau rất tốt, nhưng mà hạ thân, Tô Cẩm Niên ngượng ngừng, một tay túm chặt quần, "Khả Khả, anh. . . . . . Khụ khụ. . . . . . để tự làm đi."
"Xì! Còn giả bộ! Con trai đã mua nước tương được rồi mà vẫn còn giả bộ thuần khiết với bà đây hả ! Hơn nữa, những thứ này của anh, mấy năm em nhìn quá nhiều rồi, đâu có thiếu mà nhìn đồ chơi của anh. Yên tâm, em sẽ dựa vào phẩm chất của bác sĩ."
Mặt Tô Cẩm Niên đen rồi xanh lá rồi lại đen.