Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Chương 80: Chương 80: Dần ngả bài




Câu chuyện được đan dệt như vậy cũng không thấy khó xử, phục cô luôn.

Sau đó Tô Khả sờ sờ cằm của cô, lại sờ sờ bụng của cô, trong lòng lặng lẽ nói: bảo bảo, con nói có phải sau khi ông bà nội của con biết sự tồn tại của con có thể tỉnh lại hay không, không làm chuyện điên rồ gì chứ?

Trương Trí hậm hực lấy tờ báo về, nói với Tô Khả: "Bọn họ cũng sắp đính hôn, em còn tin tưởng mặt trắng nhỏ kia, anh phục em rồi, hot girl à."

"Không cần anh phục!" Giọng nói khí phách của Tô Cẩm Niên lên cao truyền đến từ sau lưng hai người.

Tô Khả hết sức ngạc nhiên xoay người, trong nháy mắt khóe miệng toét ra, mừng rỡ lên tiếng: "Cẩm Niên, sao anh lại tới đây?"

Khóe miệng Tô Cẩm Niên nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, "Nhớ em nên tới."

"Hôm nay không cần đến đơn vị sao?" Tô khả nghi ngờ.

"Ừ, anh làm xong nhiệm vụ tương đối tốt cho nên ngày nghỉ cũng không ít. Anh nghỉ vài ngày nên tới đây với em." Nói xong, Tô Cẩm Niên đi lên trước, nói với Tô Khả: "Tờ báo đều là giả."

"Em biết rõ mà." Tô Khả nâng khuôn mặt tươi cười lên, "Hai chúng ta là quân hôn, cho anh mười lá gan anh cũng không dám phạm tội trùng hôn. Nhưng bây giờ em vẫn đang thực tập mà."

"Em cũng xin nghỉ đi chứ." Vừa lúc đó Lý Lộ đi ra, nhìn vẻ mặt rối rắm của Tô Khả thì đưa ra chủ ý, "Đi nói với chủ nhiệm một chút đi, đảm bảo cho phép để em xin nghỉ. Dù sao em ở đây cũng rảnh rỗi, không có việc làm mà."

Tô Khả: ". . . . . ."

Tô Khả thực sự xin nghỉ, ra khỏi bệnh viện với Tô Cẩm Niên, Tô Cẩm Niên lấy giấy hôn thú của hai người và hộ khẩu, "Trước tiên đi nhận giấy khai sinh đã."

"Còn phải làm cái này hả?" Miệng Tô Khả há tròn.

Tô Cẩm Niên im lặng, "Nếu không em cho rằng sinh con thì em chỉ sinh con ở bệnh viện thôi sao?"

Tô Khả lè lưỡi, "Không phải rất nhiều người cũng như vậy sao."

Tô Cẩm Niên im lặng một trận, "Hộ khẩu cho những đứa trẻ là vấn đề chính đó, biết không?"

"Không biết."

"Được rồi, em chỉ lo sinh con thôi, những cái khác để người đàn ông của em gánh vác cho."

Tô Khả ngẩng đầu nhìn nụ cười và vẻ cưng chiều trên mặt Tô Cẩm Niên, nhón chân lên hôn một cái, "Dạ, đây mới là người đàn ông mà Tô Khả em nhìn trúng."

". . . . . ."

Sau khi nhận giấy khai sinh, Tô Khả và Tô Cẩm Niên lại đến một bệnh viện phụ sản, Tô Khả khó hiểu, "Tại sao phải đặc biệt tìm bệnh viện phụ sản vậy? Em không phải ở bệnh viện quân khu sao? Ở đó tiện hơn."

Tô Cẩm Niên nói: "Bên này khá chuyên nghiệp."

"Anh không tin bệnh viện quân khu à."

Tô Cẩm Niên không trả lời Tô Khả, chỉ dẫn cô đi làm kiểm tra. Dù sao anh cũng nói với Tô Khả là anh đề phòng mẹ anh.

Một màn lật bài ngày hôm qua đã bày tỏ mọi thái độ với bố mẹ và ông nội anh. Bên ông nội vẫn còn được, chỉ cần thuyết phục nói anh và Tô Khả không hợp. Nhưng bố mẹ của anh lại quyết tâm muốn anh đính hôn với Hoàng Nghê Thường, thậm chí còn bất chấp mọi chuyện, hôm nay phát tờ báo nói thứ bảy này anh và Hoàng Nghê Thường sẽ đính hôn ở khách sạn XX. (cái chỗ này mình nghĩ muốn nát óc, sao nói anh và Tô Khả không hợp không biết, nhưng mà tác giả viết vậy đó)

Buổi sáng khi nhìn thấy tờ báo thì anh vội vàng tới tìm Tô Khả, dĩ nhiên, anh cũng không quên mang theo đồ đạc mà ngày hôm qua chuẩn bị tốt.

Lúc kiểm tra, hai người chụp siêu âm cho thai nhi, thật ra thì thai nhi trên đó thì chỉ lớn như hạt đậu tằm vậy, lại làm cho Tô Khả mềm lòng.

"Bảo bảo rất khỏe mạnh, đã mười hai tuần rồi, phải chăm sóc thật tốt nhé." Bác sĩ cười híp mắt nhìn hai người họ.

Tô Khả và Tô Cẩm Niên cùng gật đầu, mắt đều nhìn tấm hình siêu âm.

Lúc đi ra, Tô Khả hô to ‘sinh mệnh thật thần kỳ’.

Tô Cẩm Niên cũng chỉ cười, nhìn vẻ mặt của Tô Khả, anh cảm thấy tình yêu thật sự rất thần kỳ, ba năm trước đây, anh chưa hề nghỉ tới, ba năm sau anh sẽ yêu Tô Khả như vậy. Dường như mỗi lần hiểu rõ cô một phần thì cảm tình của anh với cô chẳng biết tại sao mà càng khắc sâu thêm một phần.

Chỉ là cảm giác này anh thật sự rất thích.

Biệt thự nhỏ của Tô Khả thông khí một tuần lễ cùng với mẹ Tô Khả chăm chỉ thu xếp nên đã trở nên vô cùng xa hoa. Vì vậy, hai người từ bệnh viện trở vể thì Tô Khả liền kéo Tô Cẩm Niên đến cái ổ nhỏ của cô.

Sau khi Tô Cẩm Niên đến biệt thự của Tô Khả thì hơi giật mình. Dù sao theo anh thấy thì mặc dù nhà Tô Khả không nghèo nhưng một lần lấy ra gần ba trăm ngàn cho con gái mình mua căn nhà nhỏ thì vẫn vô cùng rung động .

Tô Khả lắc lư chìa khóa của cô , "Mẹ em nói rồi, sau này nếu hai ta cãi nhau thì tôi mang theo con tới ở đây."

Tô Cẩm Niên không biết nói gì, mẹ vợ của anh nghĩ thật xa vì Tô Khả mà.

Khi Tô Khả mở cửa, mẹ Tô Khả hầm canh gà rồi, khi ngửi thấy mùi vị này, Tô Khả không nhịn được muốn nôn ra, lập tức chạy tới nhà vệ sinh, Tô Cẩm Niên sốt ruột không thôi, đi theo cạnh Tô Khả, vỗ vỗ sống lưng của cô.

Tô Khả nôn điên cuồng, cho đến nước trong cũng ói ra, lúc này sắc mặt của cô mới khá hơn nhiều.

Tô Cẩm Niên đau lòng một hồi, "Tốt hơn chút nào không?"

Tô Khả dùng nước máy súc miệng, khoát khoát tay với Tô Cẩm Niên, "Bình thường à."

Hai người đi ra ngoài, mẹ Tô Khả bưng canh gà ra ngoài, vẻ mặt Tô Khả đau khổ, nhìn mẹ Tô Khả, "Mẹ, sao lại là canh gà."

"Đi đi đi, không phải cho con ăn, cho cháu ngoại mẹ ăn, mau tới đây uống cho mẹ, cháu ngoại của mẹ lớn lên mới có thể trắng trẻo mập mạp."

Tô Khả nói: "Đã canh gà liên tục năm ngày rồi, mẹ. . . . . ."

"Ba tháng liên tục cũng không đủ, mới năm ngày thôi mà con chịu không nổi. Con có còn muốn con của con lớn lên trắng trắng mềm mềm, thật xinh xắn hay không?"

"Dựa vào gen của tôi và Cẩm Niên thì chắc chắn con của chúng con rất xinh đẹp, trắng trắng mềm mềm chứ sao."

"Đừng nói nhiều với mẹ, uống rồi lại nói."

Tô Khả khổ ép, nhắm mắt lại, nín thở, cầm canh gà, ừng ực ừng ực rót toàn bộ vào dạ dày. Sau đó một ít canh gà cũng chảy xuống cằm.

Tô Cẩm Niên vội vàng lấy khăn tay ra lau cằm cho Tô Khả, Tô Khả vừa uống xong thì lập tức chạy đến tủ lạnh, rót một chén nước ấm, uống ừng ực ừng ực.

"Oa oa, thật là khổ sở. Con à, mẹ con vì con gặp nhiều khổ sở như vậy, sau này nhất định phải hiếu thảo với mẹ nhe." Nói xong, vỗ vỗ bụng của cô.

Mẹ Tô Khả im lặng một hồi.

Đúng vào lúc này thì bố Tô Khả gọi điện thoại tới, mẹ Tô Khả lập tức nhận điện thoại, "Quả táo à, sao bây giờ mới gọi điện thoại cho em vậy?"

"Nho à, tiền bên kia em sử dụng còn bao nhiêu vậy?"

"Sao lại hỏi cái này? Anh không quay vòng tiền vốn ở chỗ khác sao?" Mẹ Tô Khả đi tới bên cửa sổ, nhỏ giọng hỏi. Bình thường, đột nhiên chồng bà hỏi bà có bao nhiêu tiền thì nhất định là xảy ra chuyện lớn. Bởi vì cho tới bây giờ ông đều giao tiền cho bà, cho tới bây giờ cũng không nghe ông hỏi bà về tiền.

"Không biết là chuyện gì xảy ra nữa, gần đây đơn đặt hàng trong nhà máy vô cùng nhiều. Chúng ta liền làm gia công, nhưng bên kia lại không chịu giao tiền cọc. Nên nói là mình không có tiền."

"Không có tiền đặt cọc mà anh làm cho người ta sao, anh là người ngốc à." Mẹ Tô Khả nổi giận, chồng của bà thông minh mấy chục năm, sao đột nhiên rối rắm rồi.

"Em cho rằng anh sẵn lòng à, người ta là do chủ tịch tỉnh ra mặt bảo đảm, nói việc quay vòng của nhà máy bọn họ thực sự xảy ra vấn đề, hơi rộng rãi cho mấy ngày, đợi đến khi bán hàng đi thì sẽ trả phí gia công cho chúng ta."

"Chủ tịch tỉnh nào?"

"Chính là chủ tịch tỉnh Trần tỉnh chúng ta, đúng rồi, còn có một chủ tịch tỉnh họ Hoàng, hai người họ cùng ra mặt kia mà, anh có thể không đồng ý à, đắc tội bọn họ thì nhà máy chúng ta cũng xong đời."

Mẹ Tô Khả gật đầu, "Muốn bao nhiêu? Bên này em vừa mua cho Khả Khả một cái nhà, xài gần ba trăm ngàn, còn hơn sáu mươi mấy ngàn, đủ không?"

"Không đủ." Bố Tô Khả lắc đầu, "Nguyên vật liệu bên này ít nhất phải một trăm bảy mươi mấy ngàn, chút này của em chỉ đủ giải quyết nhu cầu trước mắt thôi."

"Dùng gấp sao?" Mẹ Tô Khả nhíu mày.

"Ừ, thời gian trì hoãn khoảng một tuần lễ. Nhưng một tuần này phải xoay sở được tiền. . . . . ." Bố Tô Khả lại bắt đầu lo lắng.

"Vậy thì đừng làm."

"Mà anh đã ký hợp đồng. . . . . ."

"Anh. . . . . ."

"Không có cách nào, ngày đó mấy chủ tịch tỉnh nhìn anh. . . . . . Emma, bây giờ nghĩ lại một chút thì hối hận muốn chết."

"Mặc kệ anh!" Mẹ Tô Khả tức giận cúp điện thoại.

Tất nhiên là Tô Khả và Tô Cẩm Niên thấy được tình hình, "Mẹ, xảy ra chuyện gì?"

"Không có việc gì." Mẹ Tô Khả phất tay một cái.

Tô Khả nhíu mày, nhất định là có chuyện, cho tới bây giờ bố mẹ cô gọi điện thoại đều chán tới chán lui, hơn nữa bây giờ mẹ của cô ở tại thành phố B lâu như vậy, điện thoại của hai người phải là "**", nhưng sao biến thành "bao **" rồi hả? (tác giả nói gì vậy ?)

"Mẹ, mẹ cứ nói đi. . . . . ."

"Bố của con là một kẻ ngốc, người ta không có tiền đặt cọc mà cũng cho nhận việc, tức chết mẹ rồi. Chủ tịch tỉnh thì sao, chủ tịch tỉnh là có thể buộc chúng ta đi chết sao?" Mẹ Tô Khả thở phì phò nói.

"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

Vì vậy mẹ Tô Khả nói tất cả đầu đuôi gốc ngọn mà bố Tô Khả vừa nói với bà nói một lần, Tô Khả nhíu mày, "Vậy nếu không bán cái nhà này trước đi? Dù sao tất cả đều còn mới mà."

"Bán cái gì, hồi môn của con mà, bố con khinh suất, con cũng đừng ngốc cho mẹ!" Mẹ Tô Khả buồn bực liếc nhìn Tô Khả, "Chuyện này tự mẹ nghĩ cách, con chỉ cần sinh đứa nhỏ trong bụng ra thật tốt cho mẹ thì mẹ đã a di đà phật rồi." (khinh suất : thiếu duy nghĩ thận trọng, bộp chộp)

"Mẹ, tiền thì con có."

Mẹ Tô Khả nhíu mày, "Con là một quân nhân, có tiền gì chứ."

Tô Cẩm Niên ỉu xìu, "Con có người bạn mở công ty, con chỉ nhập cổ phần thôi, nếu như đem cổ phiếu của con đổi thành tiền thì chắc đủ."

"Không được!" Mẹ Tô Khả vung tay lên, không đồng ý, "Tô Khả chúng ta vừa gả cho con, nếu như để con đưa một số tiền lớn cho chúng ta thì giống cái gì chứ?"

"Mẹ, mẹ suy nghĩ cái gì vậy." Tô Khả bĩu môi, "Tiền của anh ấy chính là tiền của con."

"Con bé ngốc, đừng thêm phiền cho mẹ, nuôi dưỡng đứa nhỏ thật tốt đi."

". . . . . ."

Buổi tối, dĩ nhiên là Tô Cẩm Niên ở lại bên này không có quay về nhà, bố mẹ anh giận đến gọi điện liên tục, cuối cùng anh trực tiếp tắt điện thoại anh.

Lúc ngủ, Tô Khả gối lên cánh tay Tô Cẩm Niên, cơ thể tự động cọ lên người Tô Cẩm Niên, không bao lâu thì trực tiếp nằm trên người anh..

Mặt Tô Cẩm Niên đỏ bừng, kìm nén cả buổi mới buồn bực nói, "Khả Khả, bảo bảo còn nhỏ."

"Hì hì, em biết rõ còn nhỏ, nhưng hai ta không cần làm đến bước cuối cùng." Nói xong, Tô Khả đẩy áo ngủ Tô Cẩm Niên, dưới đèn bàn mờ mờ, ngực trần của Tô Cẩm Niên lộ ra, làm cho nước miếng Tô Khả liên tục chảy ra.

"Háo sắc quá!"

"Háo sắc á, bản tính con người là vậy mà. Sắc đẹp cũng có thể ăn được, người không ăn gọi là ngốc." Tô Khả say đắm nhìn chằm chằm vào cảnh đẹp, miệng vừa nói xong lời đường hoàng, hai tay cũng không chịu nhàn rỗi, kèm trên lồng ngực trơn bóng của Tô Cầm Niên, không ngừng vuốt khẽ, một mảnh mập mờ.

"Đừng đùa hỏa, cẩn thận chọc lửa thiêu thân!" (chọc lửa thiêu thân : tự rước lấy họa)

Tô Cẩm Niên nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt là một mảnh sóng tình, nhìn bộ dạng Tô Khả , Tô Cẩm Niên nâng lên một nụ cười gian xảo, sau đó tay phải nắm hai tay đang làm loạn của Tô Khả, còn tay trái câu cổ Tô Khả, hôn rất sâu.

Hồi trở về đến này, hình như hai người cũng không thật thân mật lần nào, lúc này Tô Khả chọc lủa làm cho anh khó nhịn không thôi, như vậy thì có qua có lại mới toại lòng nhau, anh cũng phải tặng cô một chút.

Từ lúc được Tô Khả nói kỹ thuật hôn của anh chỉ là một tay mơ, kỹ thuật XO, trừ lực bền bỉ mạnh mẽ một chút thì phương diện kỹ thuật cũng là một tay mơ, trong lòng anh liền âm thầm ghi nhớ, sau đó, suy nghĩ thêm một chút, thầm tự hỏi, rốt cuộc như thế nào mới có thể để hai người cùng **. Dĩ nhiên, có lúc anh cũng sẽ lên mạng tìm đọc một chút liên quan đến kỹ xảo trong sinh hoạt vợ chồng, nói cho cùng thì dù là người thì cũng sẽ nghiên cứu một chút tranh ‘xuân họa’ mà. (xuân họa là tranh chỉ mấy cái chuyện ấy hồi xưa)

Mà bây giờ, chính là lúc anh chứng mình kết quả học tập.

Anh dùng lưỡi mở môi Tô Khả ra, Tô Khả cũng khá phối hợp, ngậm miệng lại, khẽ cắn, liếm nhẹ như rồng dạo chơi nghịch nước, chọc ghẹo, làm Tô Khả hơi thở gấp, khóe miệng cũng rơi xuống vài cảnh kiều diễm.

Dưới ánh đèn, sắc mặt hai người đều ửng hồng, trao đổi hơi thở cho nhau, dồn dập mà ấm áp.

Tô Cẩm Niên lật người, đè Tô Khả phía dưới, hôn chi chít lên khuôn mặt của Tô Khả, ấn đường, chóp mũi, làn môi ngọc trai, vành tai, cằm. . . . . . (ấn đường : giữa hai chân mày)

Một cái lại một cái, phong cảnh rất mập mờ.

Nhịp tim của hai người đập như trống đánh, thùng thùng đan vào nhau, tạo thành một khúc nhạc tình yêu.

Tô Khả dần dần bị hút vào, ngón tay Tô Cẩm Niên cũng không chịu yếu thế, trực tiếp lột quần áo của Tô Khả, ném trên sàn nhà, lại phủ lên người cô, chi chít hôn lên.

Mà tay cũng không chịu yếu thế, tùy ý châm lửa trên người của Tô Khả, một chỗ hai chỗ. . . . . .

Tô Khả ngâm nga, trong lòng trống rỗng, phía dưới lầy lội một hồi, thân thể mềm mại hơi vặn vẹo làm cho Tô Cẩm Niên hít một hơi khí lạnh.

Mắt to của Tô Khả nheo lại, nhìn Tô Cẩm Niên "châm lửa" trên người, không nhịn được nghĩ đến mục đích của cô, trong lòng giận dữ, dùng chút lực, Tô Cẩm Niên đang đắm chìm trong việc châm lửa, đang hứng thú không có phòng bị nên bị Tô Khả đè phía dưới rồi.

Hai người châm lửa cho nhau, không chịu yếu thế, nhưng cuối cùng Tô Cẩm Niên xuất thân là quân nhân nên ý chí và sức lực mạnh hơn chút, sau khi trải qua mấy hiệp thì Tô Khả lại bỏ vũ khí đầu hàng, đắm chìm trong chuyện tình ** nam nữ.

Khi Tô Khả thật sự đắm chìm thêm nưa, định hưởng thụ vui sướng mà Tô Cẩm Niên mang đến cho cô thì Tô Cẩm Niên liền vội vàng đứng dậy, chạy vào phòng tắm.

Trong lòng Tô Khả trống rỗng nên khó nhịn một hồi, sau đó nhìn lên trần nhà, trợn tròn mắt.

Mẹ nó!

Quả nhiên là không có bước cuối cùng!

"Tô Cẩm Niên, anh thật khốn kiếp!" Sắc mặt Tô Khả còn ửng hồng, phía dưới cũng khó chịu, cho nên lớn tiếng trách móc Tô Cẩm Niên đang xả nước "ào ào" bên trong.

Khi Tô Cẩm Niên sảng khoái tinh thần đi ra ngoài lần nữa thì anh nhìn thấy Tô Khả chưa thỏa mãn dục vọng, nhíu mày, "Lửa, không phải dễ chơi như vậy đâu."

"Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp!"

Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Khả lảm nhảm trách móc Tô Cẩm Niên không ngừng, Tô Cẩm Niên trực tiếp ôm lấy Tô Khả đi tới phòng tắm.

Bên trong, Tô Cẩm Niên đã mở nước ấm, anh lau thay Tô Khả, Tô Khả đỏ mặt, "Tắm cái gì mà tắm, lại không có XO."

Tô Cẩm Niên không biết nói gì, "Nhưng nếu không tắm thì em sẽ khó chịu."

Tô Khả cũng không biểu cảm nữa, mặc cho Tô Cẩm Niên chà cơ thể giúp cô .

Luc lên giường ngủ, Tô Khả cố ý quay lưng với anh, Tô Cẩm Niên quơ tay kéo Tô Khả vào trong ngực, sau đó nói khẽ với Tô Khả: "Chờ bảo bảo ra đời an toàn thì tùy em luôn."

Trong nháy mắt Tô Khả cười như hoa, lăn người qua nhìn Tô Cẩm Niên, "Không gạt em chứ?"

"Anh gạt em lúc nào."

Tô Khả gật đầu, "A ha ha, em muốn roi da, nến, sợi dây, khăn lau, còn phải có dưa leo. . . . . ."

Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen, "Trời tối rồi."

"Em biết mà."

"Em có thể nằm mơ."

". . . . . ."

*

Ngày hôm sau, Tô Khả bị Tô Cẩm Niên đánh thức, sương mù che đôi mắt ngái ngủ, Tô Cẩm Niên đút điểm tâm rồi lại đưa cô đến bệnh viện quân khu, lúc này Tô Khả mới tỉnh. (không có cưng đó)

Mọi người im lặng một trận.

Sau đó Tô Cẩm Niên mới trở về nhà của anh.

Vào nhà mới phát hiện Trịnh Duyệt, Hoàng Nghê Thường, hai người phụ nữ làm anh chán ghét cũng ở đây, không biết sao, Tô Cẩm Niên nhíu mày.

Cái nhà này vẫn còn là nhà của anh sao?

Trịnh Duyệt và Hoàng Nghê Thường nhìn thấy Tô Cẩm Niên trở lại, trong lòng mừng rỡ một hồi, nhất là Trịnh Duyệt, cô ta đã rất lâu không gặp được Tô Cẩm Niên, cho nên bây giờ nhìn thấy Tô Cẩm Niên trở lại thì cô ta vô cùng tích cực tiến lên đón, "Cẩm Niên, anh trở về rồi."

Mắt Tô Cẩm Niên cũng không nhìn Trịnh Duyệt.

Trong nháy mắt mặt Trịnh Duyệt có chút tối nhưng rất nhanh lại cười nhẹ nhàng. Một Hoàng Nghê Thường bên cạnh thấy tình cảnh này thì trong lòng hừ lạnh một tiếng. ‘Thanh mai trúc mã’ hai mươi mấy năm, đến bây giờ cũng không có bắt được Tô Cẩm Niên, sao con chưa từ bỏ ý định chứ? (thanh mai trúc mã: một cặp cùng lớn lên)

Tần Phi thờ ơ nhìn Tô Cẩm Niên, "Học được cả đêm không về rồi hả?"

Tô Cẩm Niên nhìn Tần Phi, "Chăm sóc con tôi, mẹ đây cũng quản sao?"

"Con!"

Trịnh Duyệt nhíu mày, quả nhiên anh biết chuyện Tô Khả mang thai rồi, nhưng mà không sao, anh biết thì biết, dù sao đi nữa anh cũng không thể lúc nào cũng bảo vệ bên cạnh Tô Khả, nói không chắc lúc nào thì con của Tô Khả mất đây, xã hội hiện đại, sanh non cái gì đó, thật sự là quá phổ biến.

"Mẹ, mẹ uống nhiều thuốc an thần một chút, gần đây tính nóng quá gay gắt cũng không tốt cho cơ thể." Nói xong, Tô Cẩm Niên liền đi lên lầu.

Dưới lầu quả thật không phải chỗ dừng lại mà, một người, hai người phụ nữ làm người ta chán ghét vẫn xuất hiện trước mặt của anh, thật không hiểu nổi, cũng đã rất rõ ràng nói cho các cô biết ý của anh, sao cứ giống như con ruồi thối, không ngừng dính vào vậy.

Nếu chỉ là suy nghĩ đơn thuần thì anh vẫn không đến mức nhìn nhau là sinh ra chán ghét, mỗi một người đều không an phận. Thật không hiểu sao đám người kia chưa từ bỏ ý định, chẳng lẽ họ cho là trên người họ có điểm nào tỏa sáng có thể hấp dẫn anh sao?

"Đứng lại!"

Tô Cẩm Niên xoay người lại nhìn mẹ anh, chính là thường hay gây sức ép như vậy, cũng nghe không vào ý tứ của anh, anh thật không hiểu, rốt cuộc mẹ của anh đang làm gì.

"Kể từ khi biết Tô Khả, con nói mẹ nghe một chút đi, bây giờ con biến thành dạng gì rồi? Còn giống như là một người con sao!"

"Con không biết tại sao mẹ lại có thành kiến với Tô Khả, nhưng mà con muốn nói cho mẹ biết chính là… " Nói xong, Tô Cẩm Niên nhìn lướt qua Hoàng Nghê Thường và Trịnh Duyệt, "Con dâu của mẹ, chỉ có Tô Khả."

Trong mắt Trịnh Duyệt nham hiểm, Hoàng Nghê Thường không biến sắc.

"Con!" Tần Phi hận không thể cầm búa gõ đầu con trai bà mấy cái để cho anh tỉnh táo một lần.

Tô Cẩm Niên ở trên cao nhìn xuống Hoàng Nghê Thường ở bên kia, "Không muốn thứ bảy bị mất thể diện, tôi khuyên cô nên khuyên nhủ mấy người lớn này đi, không cần nhàm chán cười giỡn như vậy."

Lúc này Hoàng Nghê Thường mới ngẩng đầu lên, trong mắt uất ức, nhẹ nhàng nói, "Em không tốt như vậy sao?"

Trịnh Duyệt có chút hả hê, nhưng vừa nghĩ tới lòng Tô Cẩm Niên ở trên người Tô Khả thì cô ta lại khó chịu.

"Cô tốt chỗ nào?" Tô Cẩm Niên vòng tay cười nhạt, "Hoàng Nghê Thường, đừng nói với tôi là cô yêu tôi, lời này nói ra thì rất nhiều người cười rơi đấy. Đừng nói tôi không tin, ngay cả chính cô cũng sẽ không tin, rốt cuộc lúc đầu mục đích của cô là cái gì cô không rõ sao? Không phải là từ trước đến giờ cô tự xưng là cao quý à, cả ngày giống như con sên dính vào người, rất ghê tởm được không."

Trịnh Duyệt chế nhạo cười ra tiếng, con sên. . . . . . Hiếm có khi Tô Cẩm Niên mở miệng mắng chửi người ta, lời này thật sự là quá hình tượng. Ai bảo hôm nay Hoàng Nghê Thường mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt.

"Cẩm Niên, thì ra là anh còn biết tên của em. . . . . ." Hoàng Nghê Thường coi thường châm biếm Tô Cẩm Niên, uất ức trong mắt lộ ra một chút vui mừng, "Trong lòng của anh vẫn có em đấy. . . . . ."

"Emma, buồn nôn chết được." Trịnh Duyệt sờ sờ cánh tay của cô ta, "Biết một cái tên thì đồng nghĩa đau lòng cho em sao, trước kia chị còn khoác tay Cẩm Niên đây, vậy chẳng phải trực tiếp là vợ anh sao. Em gái Nghê Thường, em thật sự rất buồn cười."

Hoàng Nghê Thường trừng mắt nhìn Trịnh Duyệt, sai đó lại nhìn Tô Cẩm Niên, "Cẩm Niên, thì ra là anh nhìn em như vậy. . . . . . Mặc dù lúc đầu em cũng từng nói anh là người đàn ông bị phụ nữ làm hư, nhưng mà về sau chúng ta chung đụng thì tình cảm đó đã sớm vô tình biến thành tình yêu nam nữ rồi. Cho nên, Cẩm Niên, đừng vì một lần gặp mặt thì đã phán quyết tội chết, được không?"

Tần Phi nhìn Hoàng Nghê Thường chịu uất ức như vậy thị quát lớn với Tô Cẩm Niên, "Đi đâu mà tìm người vợ có tri thức lại hiểu lễ nghĩa như vậy đây hả? ! Nếu Nghê Thường bị những người khác đuổi theo thì con hối hận cũng không kịp!"

Tô Cẩm Niên cười lạnh, "Vừa hợp ý con đấy."

Hai tay Hoàng Nghê Thường nắm chặt thành quyền, "Tô Cẩm Niên, em sẽ không buông tha bất kỳ cơ hội nào có thể để chúng ta ở chung với nhau!" Nói xong thì quay người bỏ chạy.

Trịnh Duyệt nhìn Hoàng Nghê Thường đi, trong lòng rất thỏa mãn, đang muốn ở lại ăn cơm trưa thì lại nghe Tần Phi ra lệnh đuổi khách, "Duyệt Duyệt, hôm nay bác gái còn có một số việc nên cũng không giữ con lại ăn cơm."

Trịnh Duyệt gật đầu, "Không có sao, nhà con gần như vậy mà." Xoay người, mấy bước liền ra khỏi phòng nhưng trong lòng thì mắng Tần Phi được gần chết. Nếu như không phải bà đột nhiên tìm Hoàng Nghê Thường vào phá rối thì bây giờ người đính hôn cùng anh là Trịnh Duyệt cô có được hay không!

Cả phòng khách lại còn Tô Cẩm Niên và Tần Phi.

"Tô Cẩm Niên, ngày đính hôn, con là không tham gia cũng phải tham gia!"

"Gần đây mẹ rất nhàn rỗi sao, ngày ngày ở nhà." Đối mặt thì càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi mẹ anh, Tô Cẩm Niên suy nghĩ rồi cười một tiếng, "Bố con tìm tình nhân nhỏ của ông thì sao lại không thấy mẹ qua tìm người xui xẻo đó, lại ngày ngày quơ tay múa chân ở hôn sự của con trai mẹ."

"Tô Cẩm Niên! Con chính là mẹ sanh sao!" Tần Phi bị đâm trúng chỗ đau, thở phì phò nhìn đứa con trai này.

"Nếu không phải mẹ sinh thì con tin ngay cả nửa câu con cũng sẽ không cho mẹ." Mặt Tô Cẩm Niên lạnh lùng, anh đã tuyệt vọng với bố mẹ này rồi.

Vì sự nghiệp của bọn họ mà không tiếc hy sinh hạnh phúc của con trai mình, thật là một đôi bố mẹ tốt.

Sắc mặt Tần Phi trắng bệch, sau đó nuốt nước bọt, "Con không muốn bố mẹ Tô gặp chuyện không may thì tốt nhất là nghe lời mẹ."

Đột nhiên ánh mắt Tô Cẩm Niên trở nên sắc bén, ánh mắt giống như thanh kiếm đâm thẳng vào trái tim Tần Phi, "Mẹ có ý gì?"

"Chính là ý đó." Tần Phi nói: "Chỉ cần con an tâm kết hôn với Hoàng Nghê Thường kết thì chúng ta sẽ không động đến bọn họ. Hôm sau có thể đem khoản tiền trả cho bố Tô Khả, nếu không. . . . . ."

"Thật là một quân nhân tốt!" Mắt Tô Khả đỏ lên, một hồi lâu thì nói ra một câu như vậy.

Mẹ Tô Khả đỏ mặt, "Mẹ là vì ai vậy!"

"Trong lòng mẹ rõ!" (sao chỗ này lộn xộn vậy, tác giả viết như vậy nè)

Tần Phi hít giọng, bình tĩnh lại cảm xúc, nói với Tô Cẩm Niên: "Tùy con, dù sao sau này con sẽ hiểu tâm tư của mẹ."

"Không cần sau này, bây giờ con đã hiểu tâm tư của mẹ." Tô Cẩm Niên cười lạnh, "Vì lợi ích sự nghiệp của mẹ mà hy sinh hạnh phúc của con trai, vì lọi ích mà ích kỷ tột đỉnh, còn nói đường hoàng vậy, mẹ như mẹ vậy, tốt lắm!"

"Con!" Tuy rằng Tần Phi cười, "Xem ra Tô Khả trong lòng con cũng không có gì đặc biệt, rất tốt rất tốt, như vậy mẹ phá hủy nhà bọn họ cũng sẽ không có gì áy náy."

Tô Cẩm Niên trợn tròn mắt, đây là mẹ anh sao? Như vậy hợp với lô–gích nói chuyện của mẹ sao? Tốt, rất tốt, hoàn toàn chết tâm luôn.

Tần Phi khẽ nhíu mày, "Sao, không tin à?"

Tô Cẩm Niên nắm chặt quyền, "Tin."

"Thì kết quả?"

"Mẹ đừng mơ tưởng."

Tần Phi cười lạnh, "Mẹ chờ con lại đồng ý. Nhớ, chỉ còn năm ngày là lễ đính hôn của con, không nên trễ."

"Mẹ dám động một sợi lông của Tô Khả, Tần Phi, con cho mẹ biết, con không ngại bỏ quan hệ mẹ con với mẹ."

Tần Phi ‘bốp’ một cái tát vào mặt Tô Cẩm Niên, Tô Cẩm Niên bị đánh mà hơi quay đầu sang chỗ khác. Tô Cẩm Niên quay mạnh lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tần Phi.

Tần Phi nhìn gương mặt Tô Cẩm Niên trong nháy mắt hiện lên năm dấu tay, ánh mắt kinh khủng giống như muốn ăn thịt người, sau đó nói chuyện cũng run run, "Rất tốt, rất tốt, anh xem tôi có dám làm gì cô ta hay không! Cút! Ngay lập tức cút khỏi tầm mắt của tôi cho tôi!"

Tô Cẩm Niên nhìn Tần Phi một cái, sao đó sải bước đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng Tô Cẩm Niên rời đi, Tần Phi ngồi trên ghế sa lon, giống như bỏ hết sức lực, hai tay không nhịn được ôm lấy đầu, khóc thút thít.

Chồng của bà phản bội bà, mỗi ngày đều trầm luân vào cô thôn quê dịu dàng, trở lại còn động một chút là tỏ sắc mặt với bà.

Người tình của bà phản bội bà, lùa gạt bà một số tiền lớn, còn chụp không ít chứng cớ uy hiếp bà.

Con trai của bà càng lớn lại càng không nghe lời, thậm chí còn nói muốn bỏ quan hệ mẹ con đi.

Bà làm tội lỗi gì, sao mọi chuyện đều không vừa ý như vậy!

Đây tất cả cũng bắt đầu từ khi gặp Tô Khả, đúng, ai cũng có thể là con dâu bà, chỉ Tô Khả là không thể!

Lau khô nước mắt, Tần Phi lấy điện thoại di động ra, đầu tiên là gọi một cuộc điện thoại tới cấp trên của Tô Cẩm Niên, lệnh ông làm cho Tô Cẩm Niên trở về đơn vị, không tới thứ sáu thì không cho anh về nhà. Lại gọi điện thoại cho chủ tịch tỉnh Trần, muốn ông tạo áp lực cho bố Tô Khả bên kia, làm cho bất kỳ ngân hàng nào cũng không cho bọn họ vay.

Sau đó gọi điện thoại an ủi Hoàng Nghê Thường, làm cho cô ta thật vui vẻ đón hôn lễ sắp tới.

Về phần Tô Khả, đứa bé kia không được giữ lại.

Mặc kệ đứa bé trong bụng cô là của Tô Cẩm Niên hay không phải của Tô Cẩm Niên thì đứa nhỏ trong bụng Tô Khả cũng không được giữ lại.

Bà quyết không cho phép mạch máu của nhà họ Tô nhiễm máu của loại người cấp thấp như Tô Khả, thứ hai, bà tuyệt đối không cho phép quyết sách của bà sai lầm.

Cho nên, phải khiến đứa bé của Tô Khả mất đi, đúng, phải mất đi.

*

Tô Cẩm Niên đi ra khỏi nhà, không nhịn được ngồi ở một công viên nhỏ trong đại viện quân khu.

Anh ngồi trên ghế dài, mắt nhìn mấy đứa bé phía trước đang chơi đùa ầm ĩ, mà bên cạnh của bọn chúng là bố mẹ mấy đang đứng, bọn họ cũng tụ họp trò chuyện bên kia, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn con một chút.

Anh nâng lên một nụ cười khổ.

Thời gian giống như xuyên qua, mấy đứa trẻ bên kia dần dần biến thành bạn bè của anh, ở trong hố cát chơi vui vẻ. Mà anh chỉ có một người, cô đơn ngồi trên ghế dài.

Thỉnh thoảng ngẩn người, nghĩ tới bố mẹ của anh, sao chưa bao giờ mỉm cười với anh, sao bố mẹ của anh chưa bao giờ tới đón anh.

Một ngày cứ ngây ngốc trôi qua như vậy, từng bạn bè của mình được bố mẹ dãn về nhà, mà anh, không phải tự đi về nhà thì chính là cô giúp việc đi ra ngoài tìm anh.

Nhìn trời, cười khổ.

"Tụt tụt ——"

Tô Cẩm Niên lấy lại tinh thần, lấy điện thoại di động ra nhìn, là điện thoại của lãnh đạo anh. Anh nhíu mày, bắt máy, "Tham mưu, chào anh." (tham mưu là người dưới cấp tư lệnh, chỉ huy trong đơn vị quân đội)

"Cẩm Niên à, cậu xem chừng nào thì cậu có thể trở lại." Lãnh đạo của anh đi thẳng vào vấn đề, không nói nhảm nửa câu.

Anh nhíu mày, "Khả Khả mang thai, tôi muốn ở lại bên cạnh cô ấy, cho nên tạm thời vẫn không thể trở lại."

Lãnh đạo của anh biết Tô Khả, cũng biết anh và Tô Khả đã kết hôn, anh cũng đã từng nhờ cậy lãnh đạo đừng nói chuyện anh nhận giấy đăng ký kết hôn với bố mẹ của anh, lãnh đạo cũng đồng ý. Cho nên bây giờ Tô Cẩm Niên mới nói chuyện Tô Khả mang thai với lãnh đạo

Lãnh đạo Tô Cẩm Niên nói: "Cậu nhóc này được nhỉ, sắp làm ba nhanh như vậy."

Tô Cẩm Niên cười cười, "Ừ."

Mặc dù đứa bé tới quá nhanh, tất cả anh đều chưa chuẩn bị xong, nhưng mà anh sẽ cố gắng để cho tuổi thơ con của anh trôi qua thật vui vẻ.

Sau đó lãnh đạo trầm giọng suy tư, "Cẩm Niên à, thật ra thì lần này tôi muốn mời cậu trở về cũng là ý của mẹ cậu. Tôi cho là cậu nhóc cậu chọc bà tức giận, mẹ cậu vừa mở miệng là nói để cậu trở về đơn vị mấy ngày, tôi liền đồng ý."

Tô Cẩm Niên gật đầu, "Tôi biết rồi."

Ha ha, mẹ, đây là muốn triển khai thủ đoạn sao?

"A, đúng rồi, mẹ cậu còn vừa nói với tôi, thứ bảy này cậu phải đính hôn, có phải hay không? Cậu không phải là đã kết hôn cùng Tô Khả sao? Chuyện này. . . . . ." Lãnh đạo nói xong cũng tự hiểu chuyện gì xảy ra. Tình hình là muốn cho Cẩm Niên thực hiện chính sách kết thân mà Cẩm Niên không chịu, Tần Phi định bắt đầu phá hoại vợ chồng son đây mà

Mẹ kiếp! Chuyện hư hỏng gì vậy nè!

Ngạn ngữ nói: Thà hủy đi một ngọn miếu, không hủy một cái cọc cưới. (có nghĩa là thà phá hủy một cái miếu cũng không nên phá hoại một mối thân tình)

Rốt cuộc Tư lệnh Tần Phi này đang suy nghĩ gì? Hôn sự cua con mà nhúng tay vào nhiều như vậy, thật sự là kỳ cục. Hoàn toàn không có dáng vẻ làm mẹ chút nào. (tư lệnh là người chỉ huy trong quân đội, thấp hơn tổng tư lệnh, cao hơn tham mưu)

"Cẩm Niên, cậu khỏi cần trở lại, ở bên cạnh chăm sóc Tô Khả thật tốt. Tôi cho cậu biết, cũng không cho phép cậu đi tham gia cái bữa tiệc đính hôn gì đó, thà rằng để bố mẹ cậu mất mặt cũng không thể vứt bỏ vợ, làm Trần Thế Mỹ. Cậu dám làm như vậy thì tôi là người đầu tiên lấy súng bắn cậu." (Trần Thế Mỹ là kẻ vứt bỏ vợ con cưới công chúa, bị Bao Thanh Thiên xử tội đó)

Tô Cẩm Niên cười, "Cám ơn lãnh đạo."

Nói xong, Tô Cẩm Niên liền cúp điện thoại.

Sau đó, Tô Cẩm Niên nghĩ tới mẹ của anh còn định táy máy tay chân trên người bố Tô Khả, anh cảm thấy anh vô cùng cần thiết đến thành phố H trước, tự đi giải quyết phiền toái một chút.

Vì vậy, Tô Cẩm Niên gọi một cuộc điện thoại cho một người bạn, "Archie, bán giúp mình cổ phiếu đi."

"Cậu thiếu rất nhiều tiền sao" Archie nghi hoặc không thôi, "Sao nói muốn bán cổ phiếu?"

"Ừ, thiếu rất nhiều tiền."

Archie nhíu mày tiếp tục hỏi, "Thiếu bao nhiêu, mình cho cậu mượn, chỉ cần không vượt qua một trăm triệu thì mình đều cho cậu mượn, cùng lắm thì đến lúc đó chia huê hồng cổ phiếu lại cho mình."

"Hai trăm ngàn."

"Mẹ nó, còn tưởng rằng cậu thiếu bao nhiêu chứ, chỉ có chút đó mà cậu tính bán cổ phiếu, đứa ngốc này."

Tô Cẩm Niên không biết nói gì, "Chẳng lẽ hai trăm ngàn là số lượng rất nhỏ sao?"

Archie tiếp tục nói, "Bây giờ công ty chúng ta kiếm nhiều tiền rồi, mô phật, cậu có ba mươi phần trăm cổ phiếu, giá trị thực trên một triệu. Vừa nãy mình còn đặc biệt tưởng rằng cậu lại thiếu nhiều tiền như vậy, phải bán cổ phiếu."

"Công ty có tiền như vậy sao?" Tô Cẩm Niên chớp mắt mấy cái không hiểu hỏi.

". . . . . ."

Hồi lâu sau, Archie hỏi, "Năm qua cậu cũng không nhìn thấy mình gửi tiền huê hồng trên thẻ sao?"

Tô Cẩm Niên chớp mắt mấy cái, "Mình không biết, mình lấy thẻ làm sính lễ cho vợ mình rồi."

". . . . . ."

*

Giải quyết chuyện tiền bạc, Tô Cẩm Niên lại gọi một cuộc điện thoại cho Trịnh Diệu Đông.

Trịnh Diệu Đông mệt mỏi bắt máy, "Nghĩ sao lại gọi điện thoại cho em vậy?"

"Tô Khả thực tập ở bệnh viện chỗ cậu, chăm sóc giúp tôi một chút."

"Hả? Em gái Khả Khả thực tập ở bệnh viện của em sao ?" Trịnh Diệu Đông chớp mắt mấy cái, trong nháy mắt ngồi ngay ngắn, "Ở chỗ nào? Sao em chưa hề nhìn thấy cô ấy."

"Nam, khoa ——" Lúc Tô Cẩm Niên nói hai chữ này cũng là nghiến răng nghiến lợi, cũng may Lý Lộ nói với anh một tiếng, đến bây giờ vợ anh vẫn chưa thật sự chữa một bệnh nhân nào, trong lòng anh mới dễ chịu một chút. Hơn nữa anh cũng nói với hai người kia, sau này cũng không cần để Tô Khả tiếp xúc với bệnh nhân, tất nhiên là hai người họ đồng ý. Huống chi, dù cho bọn họ đồng ý thì bệnh nhân ở đây cũng không đồng ý.

Vốn là xem loại bệnh này đã rất xấu hổ, nếu lại là một người phụ nữ xa lạ nhìn chằm chằm thì chẳng phải là đời này mặt cũng không dậy nổi.

"Phụt ——" Trịnh Diệu Đông mới vừa uống trà vào miệng thì phun toàn bộ ra ngoài, làm màn hình ướt chèm nhẹp nhỏ từng giọt nước trà, hồ sơ bệnh lý trên bàn cũng ướt, Trịnh Diệu Đông vội vàng rút giấy ra, lau chùi lung tung, miệng còn nói: "Anh nói cái gì?"

Tô Cẩm Niên không thèm nghía đến anh, nói thẳng, "Tô Khả mang thai rồi, là con tôi, cậu trông chừng giúp tôi một chút. Nhất là khi nhìn thấy mẹ tôi, nhất định phải bảo vệ cô ấy, một bước cũng không rời! Tôi muốn lúc tôi trở lại, mẹ con họ đều bình an."

"Bum —— ục ục —— ục ục ——"

Trong nháy mắt Tô Cẩm Niên nhìn âm thanh dội lại qua màn hình tối thui của điện thoại, im lặng một hồi.

Trịnh Diệu Đông trợn tròn mắt, đây là ý gì? Anh vừa nghe nhầm sao?

Tô Khả mang thai, đứa nhỏ trong bụng còn là của anh Tô Cẩm Niên.

Mẹ nó! Lúc nào thì anh Tô Cẩm Niên có bản lĩnh lớn như vậy, trực tiếp chưa kết hôn mà có con!

Sau đó, Trịnh Diệu Đông chớp mắt mấy cái, trong giây lát ——

Mẹ nó! Tô Cẩm Niên, có lầm hay không! Vừa bắt đầu thì ném cho anh ấy hai quả ngư lôi, anh ấy chỉ là bác sĩ, không phải quân nhân! Anh ấy nào có lực bình tĩnh mạnh mẽ như anh! (ngư lôi: đại khái là mìn, lựu đạn sử dụng dưới nước)

Một y tá đi tới, cười hì hì mời cô giúp sắp xếp cái bàn một tay, tất nhiên là bác sĩ ngàn lần sãn lòng, sau đó Trịnh Diệu Đông nhanh chóng chạy tới khoa nam khoa .

Bây giờ anh hết sức khâm phục Tô Khả rồi, bản lãnh lại lớn như vậy, khiến Tô Cẩm Niên cởi bỏ thân xử nam, còn thành công mang thai đứa con của anh, ngưu bức, quá ngưu bức!

Phải biết chính là em gái Trịnh Duyệt của anh theo đuổi Tô Cẩm Niên hơn hai mươi năm rồi, thanh mai trúc mã đấy, nhưng ngay cả tay anh mà cô ta cũng không nắm qua, mà cô này đã trực tiếp XO luôn rồi.

Cũng không phát hiện Tô Khả có cái gì đặc biệt, sao hai anh em tốt của anh, Tô Cẩm Niên và Doãn Lạc Phong, cũng rơi vào đây?

Trong lúc miên man suy nghĩ thì Trịnh Diệu Đông đã đi tới tầng lầu Tô Khả thực tập. Tùy ý tìm y tá hỏi thăm một chút thì tìm được phòng làm việc của Tô Khả.

Lúc này Tô Khả đang nhàm chán cầm một quyển tiểu thuyết ngôn tình, rảnh rang xem, thỉnh thoảng nhét vào trong miệng một quả nho.

Trịnh Diệu Đông vào cửa, "Tô Khả."

Tô Khả ngẩng đầu lên, "Hắc, bác sĩ Trịnh."

"Gọi anh là anh Đông thôi." Trịnh Diệu Đông cười híp mắt, sau đó, mắt nhìn chằm chằm bụng Tô Khả, Tô Khả bị ánh mắt anh nhìn đến cả người hoảng sợ. Mà Trịnh Diệu Đông cũng nhớ tới ngày nào đó, anh nhìn thấy Tô khả đang ở ngoài khoa phụ sản đi vào kiểm tra, lúc này chợt hiểu ra, "Thì ra ngày đó em kiểm tra có mang thai hay không à."

Lời vừa nói ra đã hù dọa Lý Lộ và Trương Trí.

Vẻ mẳ bọn họ hoảng sợ nhìn Tô Khả, "Cái gì?"

Tô Khả nói: "Aiya, làm sao anh biết?"

"Cẩm Niên nói, anh ấy bảo anh chăm sóc em thật tốt." Sau đó, Trịnh Diệu Đông mới nhớ, hình như vừa rồi Tô Cẩm Niên điện thoại nói với anh là chỉ cần nhìn thấy mẹ của anh đến, vậy thì một bước cũng không rời, theo sát cô. Anh lại nhớ lại, ngày hôm qua báo chí viết, Tô Cẩm Niên muốn đính hôn cùng Hoàng Nghê Thường.

Trong lòng Trịnh Diệu Đông mơ hồ hiểu, đây cũng là chuyện riêng của nhà quyền thế. Theo như tính tình mẹ Tô Cẩm Niên, chắc canh là bà sẽ khiến Tô Khả không vào được cửa nhà họ Tô, cũng sẽ khiến Tô Khả không sinh được con của Tô Cẩm Niên. Khó trách Tô Cẩm Niên căng thẳng như vậy.

"À." Nói xong, Tô Khả cúi đầu tiếp tục xem tiểu thuyết.

Trong nháy mắt hai đồng nghiệp bên kia của Tô Khả nội lưu đầy mặt.

Vốn tưởng rằng Tô Khả chỉ là bạn gái của người khác, bây giờ mới phát hiện cũng sắp thành mẹ của con của người khác. Cuộc sống à, mày có cần sầu não như vậy không.

Trịnh Diệu Đông không biết nói gì, ngồi bên cạnh Tô Khả, "Đứa nhỏ này bao lớn rồi?"

"12 tuần."

"Lớn như vậy à."

"Còn nhỏ đấy." Tô Khả cười híp mắt cầm một quả nho.

"Số ngày. . . . . ." Trịnh Diệu Đông vô cùng rầu rĩ, thời gian hành động bí mật cũng thật dài, không biết Doãn Lạc Phong có biết tin tức này hay không. Aiya, thôi, chuyện tình yêu thì không nói chính xác, không nói chính xác được.

Nói chuyện một lát, Trịnh Diệu Đông rời khỏi phòng làm việc của Tô Khả, trước khi rời đi anh nói với Tô Khả: "Anh sẽ thường xuyên đến tìm em nhé."

Tô Khả cũng không biết nói gì.

Trịnh Diệu Đông vừa rời đi, vừa lúc nhìn thấy một y tá mà ngày thường nói chuyện tương đối nhiều, "Tiểu Lệ à, tới đây nói với cô chuyện này."

Tiểu Lệ gật đầu.

"Cô biết Tô Khả chứ."

Tiểu Lệ cười, tiếp tục gật đầu, trong lòng lại mắng chửi Tô Khả, làm sao có thể không biết, kể từ lần đầu cô đến, toàn bộ ánh mắt bác sĩ độc thân của cả lầu đều dính vào người cô. Bây giờ cô ta nghe bác sĩ Trịnh ngưỡng mộ trong lòng đã lâu hỏi cô ta như thế, đột nhiên trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, dùng ánh mắt vô cùng nghi ngờ nhìn Trịnh Diệu Đông.

"Ừ, sau này có người nào đến tìm cô ấy, cô cũng cho tôi biết một tiếng."

Tiểu Lệ cười, tiếp tục gật đầu, trong lòng lại oán Tô Khả đến chết: thật đúng là coi trọng người phụ nữ đó! Hừ, em mới không cần nói cho anh biết, có chết em cũng không muốn nói cho anh biết.

Trịnh Diệu Đông căn dặn xong thì trở về phòng làm việc của anh.

*

Tô Khả xem tiểu thuyết, Tô Cẩm Niên gọi điện thoại tới.

"Cẩm Niên?"

"Con có ngoan ngoãn hay không đó?"

Tô Khả gật đầu, "Dạ."

"Anh muốn đi thành phố H."

"Nhiệm vụ sao?"

"Không phải."

"Chứ sao?"

"Ngốc à, giải quyết chuyện của bố." Mặc dù giải quyết được vấn đề tiền bạc nhưng anh vẫn cần tự đi đến một chuyến, nếu không chẳng lẽ lần sau, lần sau nữa, bố mẹ anh và bố mẹ Hoàng Nghê Thường lại lập bẫy, làm chướng ngại vật của bố vợ của anh.

"Vậy anh trở về sớm một chút." Mặc dù trong lòng Tô Khả không muốn, nhưng mà đây là vì chuyện của bố cô, cho nên dù không muốn cũng phải chịu.

"Được. Đúng rồi, Khả Khả, sính lễ á, cũng chính là tấm thẻ anh đưa cho em đó, ở trong tay bố mẹ sao."

"Dạ." Tô Khả gật đầu, "Sao hỏi cái này?"

"Vậy thì tốt, anh mới vừa hỏi thăm bạn anh, trên đó có không ít tiền, dư dả đối phó với khó khăn lần này."

Trong nháy mắt Tô Khả cảm thấy vô số sấm sét đánh tới chỗ cô, "Cái gì gọi là anh hỏi bạn rồi, cái gì gọi là dư dả đối phó khó khăn lần này?" Tiền trong thẻ anh mà anh lại không biết? Tô Cẩm Niên, anh không cần quá hài hước như vậy chứ.

"Khụ khụ, cứ như vậy đi, tự chăm sóc tốt cho mình và bảo bảo, bái bai." Tô Cẩm Niên chột dạ một hồi, cúp điện thoại rất nhanh.

Đối tiền này, cho tới bây giờ anh cũng thấy không nặng, dù thế nào đi nữa thì một ngày ba bữa anh đều chủ yếu ở đơn vị, cũng không có đặc biệt tiêu xài cái gì, suy nghĩ của anh chính là, tiền, đủ là được rồi.

Lúc đó nhóm người Archie, bọn họ muốn mở công ty, tất nhiên là người lớn trong nhà không đồng ý, dù sao bọn họ cũng đều là quân nhân nên cũng không hy vọng con của mình đi làm thương nhân. Cho nên lúc xoay sở tiền là không có cách nào khác.

Nói thì nói vậy thôi, mặc dù có chút tiền lẻ nhưng bọn họ muốn làm lớn mà nói thì thiếu nhiều lắm, đến cuối cùng vẫn còn thiếu sáu mươi ngàn. Sau khi bị anh biết được thì anh cho họ mượn sáu mươi ngàn. Dù sao tiền lì xì từ nhỏ đến lớn của anh thì lấy ra sáu mươi ngàn vẫn dư sức.

Kết quả là bọn họ vẫn cứ nói để anh nhập cổ phần đủ thứ.

Sau đó anh suy nghĩ một chút thì cũng đồng ý, dù sao để thối rữa trong ngân hàng cũng chỉ thối rữa trong ngân hàng thôi, không ngờ, thật sự là bọn họ đã làm được sự nghiệp.

Không ngờ một lần ‘đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi’ kia lại giải quyết chuyện khẩn cấp lần này.

‘Cơ duyên xảo hợp’ trong đời người, không gì hơn cái này. (cơ duyên xảo hợp: cơ hội và nhân duyên đến vừa đúng lúc)

Trong lòng lương thiện sẽ mang tới hồi báo, đó là vô hạn.

Tô Khả bị cúp điện thoại thì lại cười thoải mái không thôi.

*

Mẹ Tô Cẩm Niên gọi điện thoại điều tra, cuối cùng phát hiện Tô Khả làm thực tập sinh ở bệnh viện quân khu thì không nhịn được cười lạnh liên tục.

Chỗ đó, vừa vặn, bà đỡ phải đi xa, thuận tiện rồi!

Tô Khả, nếu cô đã muốn gả cho con tôi như vậy, ha ha, tôi xem cô không có đứa con, không có danh tiếng, còn mặt mũi nào tiến vào nữa!

Vẻ mặt của bà có chút dữ tợn, hồi lâu sau, Tần Phi gọi điện thoại sắp xếp xong xuôi. Dĩ nhiên, bà không tìm người là quân nhân, nói thế nào thì bà cũng là sĩ quan cao cấp tiếng tăm lừng lẫy mà.

Mà này người được Tần Phi dặn dò chính là ‘mặt trắng nhỏ’ của bà, dùng tiền của bà lại không ngừng uy hiếp bà như quỷ hút máu. Mặc dù vẫn bị hắn uy hiếp nhưng mà cũng chỉ hắn có khả năng hoàn thành chuyện này. Hơn nữa, bà cũng không muốn nhiều người uy hiếp bà, dù sao chính cô tìm đến mấy người kia, đến cuối cùng không biết có thể phản bội bà hay không.

Khi mặt trắng nhỏ của Tần Phi biết được cả kế hoạch của Tần Phi thì liên tục cười khẩy, "Sĩ quan cao cấp Tần Phi này, giỏi tính toán!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.