"Tô, Khả!" Âm thanh nghiến răng nghiến lợi giống như là muốn hung hăng
xé nát người khác, làm cho anh lính đặc chủng bên cạnh cực kỳ kinh sợ.
Tô Khả nhìn người tới, miệng mở to, không thể tin nhìn người đàn ông mặc quân phục ngụy trang màu xanh lá trước mắt, nhìn gương mặt tuấn tú
trắng nõn dù phơi nắng quanh năm mà không đen đã trở nên xanh mét, nhìn
gương mặt bình tĩnh không sóng gió của anh biến thành sát khí ngút trời.
Ngay cả găng tay Tô Khả cũng quên tháo xuống, hoảng sợ đứng tại chỗ, bộ
dáng không biết phải làm sao, hoàn toàn mất đi tình trạng bỉ ổi vừa rồi.
Anh lính đặc chủng bị vẻ mặt như sấm đánh trúng của bác sĩ này thì rất
hoảng sợ, nhìn cô và cấp trên của anh, chớp mắt mấy cái, hoàn toàn quên
mất lúc này quần lót màu đỏ của anh còn chưa mặc trên người của anh.
Tô Cẩm Niên thấy tình hình này thì cả khuôn mặt cũng hóa thành Bao công đen như than, "Tô, Khả!"
Tay Tô Khả có chút run rẩy, năm năm rồi, năm năm rồi.
Năm năm không gặp anh, anh vẫn như thần tiên vậy, vẻ đẹp đầy ý nghĩa.
Người đàn ông làm cô yêu làm cô đau làm cô hận, ngay lúc này lại xuất hiện trong tầm mắt, trong cuộc sống của cô lần nữa!
Tim của cô loạn nhịp, tần số đập không khống chế được, trong đầu óc trống rỗng.
Trong đầu của cô chỉ còn lại: Trốn! Trốn! Trốn!
Tô Khả lùi lại hai bước, đột nhiên xoay người, dồn sức mở cửa sổ phía
sau ra, nhấc chân xông lên trước. Bởi vì buổi sáng giày của cô mắc kẹt
trong nắp cống cứng rắn nên gót giày cao bị cô bẻ ngang, lúc này bước đi như bay nên rất nhanh thì đã nhảy lên bệ cửa sổ, quay đầu nhìn sắc mặt
đen kịt của Tô Cẩm Niên một chút rồi quay đầu lại nhảy xuống, sau khi an toàn rơi xuống đất thì co cẳng mà chạy.
Anh lính đặc chủng nhìn Thượng tá của anh tỏa ra khí lạnh, nhìn bác sĩ
nữ đã chạy không thấy bóng dáng đâu thì chậm chạp mở miệng, "Lão đại. . . . . ."
Tô Cẩm Niên hít thở sâu nhiều lần mới khôi phục tâm tình kích động không thôi của anh.
Nghe cấp dưới của anh gọi anh, Tô Cẩm Niên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một tay cấp dưới đang kéo quần lót, vẻ mặt xấu hổ.
Mặt Tô Cẩm Niên rất đen: "Tô Khả, tốt, em rất tốt!"
Sau đó, anh tiến lên nhìn xuống hồ sơ bệnh lý mà Tô Khả đã chỉnh lý tốt, khóe miệng khẽ nâng lên: "Khả Khả, chạy hòa thượng cũng chạy không khỏi miếu." (ý gần giống với câu chạy trời không khỏi nắng, là chị có tránh
anh cũng vô ích thôi)
Anh gặp lại em thì sẽ không buông nữa.
Khả Khả, anh nhớ em, trở lại bên cạnh anh, được chứ?
*
Tô Khả chạy ra bệnh viện thì chuyện đầu tiên chính là vỗ vỗ lồng ngực
của cô, thoát hiểm miệng hổ có phải hay không! Quá nguy hiểm.
Lúc này, trái tim của cô đập bịch bịch, nhiều năm trôi qua như thế, cô
cho rằng cô đã sớm buông xuống mọi thứ, nhưng lúc gặp lại anh thì cảm
xúc vẫn lên xuống như cũ.
Có lẽ là do sau cơn mưa nên trời quang, bầu trời xanh thẳm, mấy cái hố
trên đường tích không ít nước, phản chiếu những đám mây trắng tinh mềm
mại trên cao như kẹo bông chầm chậm lay động bên phải của cô.
Tô Khả cúi đầu xuống, vẻ mặt đau thương. Rất nhanh, cô lại tiếp tục trầm mặc.
Cẩm Niên, thật xin lỗi.
Cẩm Niên, em yêu anh.
Cẩm Niên, chúng ta, nhất định không thể ở chung một chỗ.
Tô Khả nhìn trời, nước mắt chậm rãi rơi xuống, gió thổi hơi lạnh lướt qua gương mặt cô.
Thời gian như trở lại năm năm trước, cô đau khổ, lúc cô hận anh. Cô tùy ý cầm ít đồ, đứng dậy, rời khỏi bệnh viện...
Trên đường quốc lộ người đến người đi, cảnh tượng vội vã, cô đứng ở giữa nhưng lạc mất phương hướng.
Đi tới đi lui, ngày đó, mặt trời nóng rực trên không bị ánh trăng cô đơn lạnh giá thay thế; đi tới đi lui, ánh sáng vàng óng bị đèn nê ông xanh
xanh đỏ đỏ thay thế, cô vẫn đi chẳng có mục đích.
Bụng của cô có hơi khó chịu, cô ngây ngốc đứng tại chỗ, nước mắt rơi đầy mặt. Người đi đường lui tới nhìn cô khóc nên có tiến lên hỏi dò giúp
đỡ, cũng có loại nhìn kẻ ngốc mà nhìn cô. . . . . .
Cô nghiêng đầu, nhìn chiếc xe này gào rít qua rồi chiếc xe kia ồn ào
tới. Nhìn lái xe trung niên biến thành ông già từ từ bước đến, cô chỉ có thể ngây ngốc đứng đó, mặc cho bọn họ qua lại không ngớt bên cạnh của
cô.
Đến lúc trời dần dần yên tĩnh lại thì cô vẫn không có chỗ để về, sao đầy trời cũng chiếu vào gương mặt đầy nước mắt của cô, vô cùng lạnh giá.
Khi một chiếc BMW màu trắng dừng ở bên cạnh của cô, Thẩm Đường xuống xe.
Anh nhìn cô, anh nói, “Tô Khả, Cẩm Niên đang tìm em.”
Cô khóc nói, “Thẩm Đường, cầu xin anh giúp em đi.”
“………….”
“Cầu xin anh dẫn em đến một nơi mà anh ấy không tìm được.”
“………….”
Cô biết cô ‘giận chó đánh mèo’ với anh nhưng càng hận hơn chính là bản thân cô, cho nên, cô hận nhiều nhất chính là cô!
Nếu như không phải cô quấn lấy anh, nếu như không phải cô kiên quyết
muốn mang thai con của anh và sinh ra đứa nhỏ này thì mẹ của cô cũng sẽ
không qua đời, mẹ của cô và bố cô có thể hạnh phúc mỹ mãn ở cùng nhau.
Đây tất cả đều là lỗi của cô!
Nếu như nghe lời mẹ sớm một chút…..
Chỉ là thời gian sẽ không quay lại.
Mặc dù cô từng nói muốn Trịnh Duyệt và Hoàng Nghê Thường, Tần Phi trả
giá thật lớn, nhưng mà cô là người không quyền không thế thì sao có thể
đánh bại đám người họ. Cô chỉ còn bố, ngộ nhỡ một lần nữa…. Cô không
đánh cược nổi.
Huống chi Tần Phi còn là mẹ Cẩm Niên, ơn sinh thành lớn như trời, nếu
quả thật để Cẩm Niên xuống tay với mẹ anh thì cô và Cẩm Niên nên đi đâu
đây?
Cho nên, cô chỉ có thể rời khỏi anh, mang theo con rời khỏi anh!
Thời gian một năm lại một năm trôi qua, cuộc sống cũng trôi qua như vậy, bình bình đạm đạm, cugx không có gì không tốt. Mặc dù có lúc đáy lòng
sẽ hoài niệm một chút, nhưng cũng chỉ là hoài niệm mà thôi. (bình bình
đạm đạm: bình thường đơn giản)
Bởi vì từ đáy lòng cô có người quan trọng hơn cần bảo vệ.
Cẩm Niên, em đã từng nhìn thấy một câu nói: giúp nhau lúc hoạn nạn không bằng ‘cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ’. Khi đó, em từng nghĩ là giữa những người có tình thì còn có chuyện hiểm hóc gì không thể vượt
qua, cần gì chia ly rồi hai người ở hai nơi tương tư nhau. Nhưng mà chỉ
khi bản thân lâm vào hoàn cảnh đó thì mới biết được như vậy là tốt nhất
cho chúng ta. (cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ: ai quay về hoàn
cảnh của người ấy, không cần nhung nhớ những thứ vốn không thuộc về
mình)
Tô Khả nhìn trời xanh thẳm, nhìn từng đám mây bay qua, nước mắt trượt xuống.
Điện thoại di động vẫn còn ở trên người của cô, lúc này âm thanh ‘tút tút…….” lại truyền đến.
“Nữ nhân, đã trễ thế này, sao còn chưa về nhà!” Một giọng nói nho nhỏ non nớt truyền tới tai Tô Khả.
Lòng của Tô Khả mềm mại, “Ha ha, gặp soái ca, lại ‘thất lễ’ rồi, con chờ mẹ nhé, mẹ lập tức về nấu cơm cho con ăn.” (thất lễ ở đây ý chỉ chị lại về trễ)
“Cô gái, con không phải thùng cơm!” Tiểu Bao Tử vô cùng buồn bực nói, rõ ràng là bé quan tâm cô có được không, tại sao mỗi lần đều có thể kéo
tới phương diện ăn cơm vậy?
“Ờ, Nhị Tô nhà mẹ không phải thùng cơm. Nào, hôn một cái, mẹ lập tức về nhà.”
“Xía xía _________”
Tô Khả nhìn di động, buồn bực. Lại bị thằng nhóc này cúp điện thoại,
tính tình kiêu ngạo này từ đâu tới? Hừ! Không cần phải nói, nhất định là từ bố của bé rồi!
Tô Khả lộc cộc chạy đến trạm xe buýt, sờ sờ túi quần của cô thì nước mắt đầy mặt: thẻ xe buýt và ví tiền của cô đều không ở đây. Làm sao đây,
ngay cả hai đồng cắc trên người cũng không có, sao đi về đây?
Vô cùng phiền muộn, Tô Khả hận không thể đạp đổ thùng rác bên cạnh trạm
xe, nhưng lại không còn cách nào khác. Mắt thấy xe buýt gần tới, Tô Khả
chỉ có thể ưỡn ngực nghiêm mặt đi hỏi xin người khác.
Đúng lúc, cặp tình nhân sinh viên đại học đang ngồi trên ghế gài đợi xe, Tô Khả đi lên phía trước, “Hì, bạn học ______”
Hai người kia dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tô Khả, cảm thấy phải cảnh giác.
Vẻ mặt Tô Khả đầy nước mắt: bộ dạng tôi giống kẻ lừa đảo sao? Có cần
phải cảnh giác như vậy không? Huống chi các người lại có hai người!
“Có chuyện gì?” Nói cho cùng thì lá gan nam sinh lớn hơn một chút nên hỏi Tô Khả.
Tô Khả cười gượng một cái, vô cùng xấu hổ, “Tôi không mang ví tiền ___________”
Nữ sinh kia lập tức nghe ra một chút cách thức, nói với Tô Khả: “Thật ngại, chúng tôi cũng không còn tiền.”
Tô Khả tức giận, nghĩ lại thì người ta và cô không quen không biết, hiện tại kẻ lừa đảo lại nhiều như vậy nên không cần phải giúp cô. Vì vậy, da mặt lại dày lên, nhìn cụ ông mặc đồ vô cùng giản dị bên cạnh, “Ông à,
ông có thể cho tôi hai đồng tiền không? Tôi quên cầm ví tiền nên khoog
có phí về nhà.”
“Hả? Cô nói cái gì?” Cụ ông gào to với Tô Khả.
Tô Khả rơi nước mắt đầy mặt, nâng cao giọng nói tiếp tục lặp lại một lần nữa: “Ông à, ông có thể cho tôi hai đồng tiền không? Tôi quên cầm ví
tiền nên không có phí về nhà.”
“Hả? Cô nói cái gì?”
Tô Khả rơi nước mắt, hiongj nói càng cao hơ, gào to: “Ông à, ông có thể
cho tôi hai đồng tiền không? Tôi quên cầm ví tiền nên không có phí về
nhà. Ông có thể cho tôi hai đồng tiền không?”
“Hả? Cô nói cái gì?”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn Tô Khả và ông
cụ, cũng không ít người đang chỉ trỏ, Tô Khả hận không thể đào lỗ tự vùi xuống.
Chẳng lẽ không có hai đồng tiền thì không anh hùng được sao! (chắc ý muốn nói là chị không có hai đồng thì không mượn được ấy)
Cuối cùng ông cụ cũng nghe rõ lời của Tô Khả, dùng ánh mắt vô cùng xem
thường nhìn Tô Khả, “Cô là cô gái trẻ tuổi, sao không cố gắng tự kiếm
tiền thật tốt mà ngược lại đến xin tiền đây? Thật sự là quá mất mặt! Còn hỏi xin tiền ông cụ như tôi đây, tổn thọ quá!”
Tô Khả: “……………”
Lời của ông cụ vừa gào lên thì ánh mắt những người đó nhìn Tô Khả càng
thêm khinh bỉ, nhất là cặp tình nhân sinh viên đại học không nhịn được
nói, “Chậc chậc, bây giờ thật là người ta càng ngày càng không biết xấu
hổ, vì hai đồng tiền mà không cần tự ái…. Xem cô ta đi giày kìa, chậc
chậc….. ba lạp ba lạp.”
Tô Khả nhìn trời, quả nhiên hôm nay vận số đủ tệ đấy!
Buổi sáng thì đập hư giày, còn gặp cha Lão viện trưởng lừa bịp kia, sập
tối thì gặp Tô Cẩm Niên năm năm cũng tránh không kịp, bây giờ lại xuất
hiện tình trạng như vậy….
Thật sự là quá mất thể diện.
Đúng lúc này thì một chiếc BMW màu trắng chậm rãi dừng ở phía trước, hạ
cửa sổ xe xuống, lộ ra khuôn mặt tinh tế của Thẩm Đường, “Khả Khả, sao
em còn chưa về nhà?”
Tô Khả ỉu xìu, “Anh tới vừa đúng lúc, mau đưa em về nhà, Nhị Tô chờ em ở nhà.”
“Vậy em mau lên xe.”
Tô Khả chạy tới, mở cửa, ngồi vào xe BMW.
Đám người chờ xe buýt bên cạnh không nhịn được đựa mắt nhìn nhau.
“Đó là xe BMW sao?”
“Đúng vậy, BMW đó.”
“Đầu năm nay còn có kẻ lừa gạt đi BMW nữa à.”
“……………..”
Trên xe BMW….
“Thứ bảy này muốn đi đâu chơi?” Thẩm Đường nhìn Tô Khả.
Tô Khả nhíu mày, “Cẩm Niên tìm được em rồi.”
Thẩm Đường sờ sờ cằm, “Có muốn tránh hay không?”
Tô Khả gật đầu, “Nhị Tô cũng đến tuổi rồi, bé cũng sớm làm phẫu thuật được rồi, em định dẫn nó đi khám bệnh trước.”
Thẩm Đường gật đầu, “Cũng tốt, ra nước ngoài tránh gió trước đi.”