Buổi tối lúc ngủ, Tô Khả mất ngủ, nằm ở trên giường, trằn trọc trở mình
kêu một cái. Giường lão gia này liên tục phát ra “cót két cọt kẹt” mà
gọi xuân, ** làm cô trằn trọc trở mình càng lợi hại hơn.
Nếu bị bạn tốt của cô biết, dự đoán hàng quai hàm kia rơi trên mặt đất,
sau đó dùng giọng vô cùng khoa trương mà nói, “Oa oa, bạn lại có thể bị
mất ngủ?”
Quả thật, Tô Khả bị mất ngủ, thật đúng là chuyện lạ ngàn đời khó gặp đặc biệt làm sao! Cuộc sống này cô gọi chung là một sinh vật tiêu chuẩn,
tám giờ năm mươi chín phút còn đang hướng về di động mãnh liệt xem tranh H hoặc là sách Tiểu Hoàng, nhưng vừa đến chín giờ khẳng định ngủ thành
heo chết.
Lại nói tiếp đêm hôm qua trạng thái của cô giống như bị vậy suốt đêm, cả ngày hôm nay còn vừa đứng vừa chạy, theo lý thì tương đối dễ dàng đi
vào giấc ngủ, nhưng bây giờ cũng nhanh đến rạng sáng rồi, cô còn không
có kém so với thần tiên sống. Cô nằm ở trên giường, trong đầu đều là cơ
thể trần truồng không che của Hoa Sen Trắng cùng với các loại tư thế của anh…Cho nên, cô lúc lại dùng hai tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc trong
lòng lại “Gào khóc” vài tiếng, cảm khái: “Thật sự là Hoa Sen Trắng rất
đặc biệt đáng yêu làm sao!”
Cả buổi tối Tô Khả đều ở vào tình huống như vậy, dĩ nhiên, ngày hôm sau không đứng dậy nổi. ╮(╯_╰)╭
Cũng may ba con bạn ở chung phòng rất có tình thương, lúc nhìn thấy Tô
Khả muốn ngủ nướng, rất tự giác mà lấy khăn lông ướt tới nhét trong cần
cổ cô. Tô Khả bị lạnh tỉnh, nhìn các cô đều mặc chỉnh tề, vẻ mặt mơ hồ
không hiểu, mắt to chớp một cái, trong giây lát nhớ tới lời nói của hiệu trưởng và giáo viên hướng dẫn kia, trong nháy mắt sâu ngủ biến mất, cô
"Vèo——" một cái, nhanh nhẹn mà đứng dậy, động tác có thể so với tia
chớp.
Trong nháy mắt mấy người bạn cùng phòng: "(⊙o⊙)!"
Ba phút sau, Tô Khả tất cả xong rồi, sau đó hướng về ba người bạn cùng phòng kia nói, "Đi, chúng ta xuống lầu."
Các bạn cùng phòng của cô: —_—|||
Đã đến giờ tập hợp, mọi người đều lục tục đến đông đủ.
Hôm nay một đại ngốc tinh thần trần đầy mà nhìn mọi người, lúc liếc thấy Tô Khả, gật đầu một cái, vẻ mặt hài lòng, "Hôm nay Tô Khả không có đến
trễ, biểu hiện rất tốt, tiếp tục giữ vững."
Tô Khả: "... ....."
Cả một ngày huấn luyện kéo ra màn che, Tô Khả liên tục quét tìm tất cả
sáu sân huấn luyện, chính là không nhìn thấy Liên Trưởng bọn họ——đứa trẻ Tô Cẩm Niên, Tô Khả không khỏi có chút thất vọng.
Một ngày huấn luyện tiếp theo, cũng không biết chuyện gì xảy ra, từ đầu đến cuối Hoa Sen Trắng không có xuất hiện.
Những cái này vốn là cố ý thoa kem BB, sờ son bóng nhàn nhạt của các nữ
sinh, một ngày tiếp theo, cũng không khỏi thất vọng mà thở dài: Haizzz,
hôm nay sao huấn luyện viên Tô lại biến mất như thế?
Tô Khả buồn bực.
Kế tiếp ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư.......từ đầu đến cuối Hoa Sen Trắng không xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Nếu không phải từng sờ qua ngực Hoa Sen Trắng, từng gặm đến đũng quần
Hoa Sen Trắng vẫn còn cảm giác kích động, nếu không phải là chúng nữ
sinh đều ở đây trông mong ngóng chờ, Tô Khả sẽ cho rằng trên đời không
có nhân vật Hoa Sen Trắng này! o(︶︿︶)oHaizzzz.
Mà trong lúc này, cái tên đại ngốc này không biết là chuyện gì xảy ra, vô cùng đặc biệt chăm sóc cô.
Mỗi lần cô liếc mắt nhìn Hoa Sen Trắng có đến hay không, tên đại ngốc
kia sẽ nói, "Tô Khả, không được hết nhìn đông tới nhìn tây." Mỗi lần lúc cô thất thần nhớ Hoa Sen Trắng, tên đại ngốc kia sẽ nói, "Tô Khả, phải
chú ý tập trung!"
Vài ngày không đến, toàn bộ người của đại đội đều biết, cô gái tên Tô
Khả có vấn đề, không đến một tuần, những người khác trong đại đội đều
biết, trong nhóm học sinh mới có một nữ sinh có vấn đề.
Tô Khả tỏ vẻ lịch thiệp, luôn quan tâm đến mọi người,.., châm chọc các
bạn chung phòng: thật ra tôi căn bản không làm gì nha? Vì vậy người nào
đó bị mọi người cùng nhau khi dễ.
Cách thời gian kết thúc quân huấn còn có hai ngày, bị mọi người tâm tâm niệm niệm rất lâu cuối cùng Hoa Sen Trắng xuất hiện.
Ngày đó là ngày đoàn người diễn trò phương trận, Liên Trưởng Hoa Sen
Trắng một thân quân trang xuất hiện ở trước mắt mọi người, trong nháy
mắt, các nữ sinh bắt đầu kích động mà gào khóc. Nguyên nhân chính là hơn mười ngày trước ngày sụp đổ lại bởi vì không nhìn thấy Hoa Sen Trắng
khuôn mặt nhỏ nhắn uể oải trong nháy mắt trở nên giống như đánh vỡ hết
thủy tinh a-xít U-ríc, nét mặt rạng rỡ.
Ánh mắt của Tô Khả đều phát ra tia lửa, trong lòng là nội lưu đầy mặt: Hoa Sen Trắng, cuối cùng anh xuất hiện rồi.
Tô Cẩm Niên vừa đến đội ngũ, liền nói vài lời với ba người huấn luyện
viên khác, đại khái đó là lệnh của cấp trên, sau đó anh tùy ý nhìn lướt
qua, đập vào tầm mắt của anh tinh quang đói khát của Tô Khả lóe lên
trong đám người kia .
Điều này làm cho Tô Cẩm Niên bỗng chốc nhớ đến chuyện đã xảy ra tối hôm
đó, vẻ mặt luôn luôn bình tĩnh trầm tĩnh của anh không nhịn được hắc
tuyến, tức giận xoay mặt tiếp tục nói chuyện cùng với bạn tốt của anh.
Mà vài người bạn tốt của Tô Cẩm Niên, cũng chính là ba người huấn luyện
viên kia rối rít nghi ngờ, bạn tốt của mình như thế nào chỉ ngẩng đầu
liếc nhìn tình hình của phương trận vẻ mặt liền kéo dài? Vì thế mấy
người bọn họ cũng nhìn theo phương hướng của anh mới vừa nhìn, không có
gì đặc biệt nha?
Ngược lại tên đại ngốc, nhìn về phía kia thấy Tô Khả đang hướng phía bên này nháy mắt ra hiệu, trong lòng kịp phản ứng, sau đó vẻ mặt của tên
đại ngốc cũng kéo xuống.
Bởi vì huấn luyện phương trận là toàn bộ đại đội sắp xếp ba người học
sinh mới cũng một chỗ, đầu người tương đối dày đặc, Tô Khả tỏ vẻ mình
rất kích động, bởi vì mới vừa rồi cô và Tô Cẩm Niên bốn mắt nhìn nhau,
đủ loại tia lửa bắn ra, a a a, không thể ngờ huấn luyện viên nhà cô
thoáng cái tìm thấy cô ở trong bể người mênh mông! Đây là mức độ yêu say đắm to lớn dường nào, thế cho nên biển người mênh mông chỉ có thể nhìn
thấy nhau oa!
Tô Cẩm Niên bàn giao công việc xong xuôi, liền rời đi.
Mà Tô Khả, còn lại là duỗi thẳng cổ, nhìn bóng lưng của anh, trong lòng
điên cuồng gào thét: Huấn luyện viên, đừng đi mà ~ rất nhanh, ba người
huấn luyện viên đem từng người bọn họ mang về sắp xếp sân bãi huấn luyện ban đầu .
Huấn luyện lần này, rất rõ ràng, chúng nữ sinh đều không yên lòng, hồn và tâm sớm đã bị Tô Cẩm Niên câu đi rồi.
Tên đại ngốc nhìn dáng vẻ không yên lòng của Tô Khả, lại nhìn một chút
các nữ sinh khác cùng tình huống của Tô Khả không kém bao nhiêu, vì vậy
chua như giấm mà hướng về chúng nữ sinh nói, “Huấn luyện viên Tô các
ngươi thế nhưng có một thanh mai trúc mã, chính là hoa hậu giảng đường
học viện quân sự này của chúng ta, xinh đẹp, các người đừng nghĩ đến anh ấy nữa, không giỡn, vẫn là huấn luyện nghiêm túc, đến lúc đó ở thời
điểm bình chọn tổng thể, để đại đội chúng ta đạt được hạng nhất mới tốt.
Có một số nữ sinh khó chịu, “Thanh mai trúc mã thôi mà, cũng không phải người yêu.”
Tên đại ngốc nói, “Tuy rằng bây giờ hai người bọn họ còn không phải
người yêu, nhưng tôi dự đoán bọn họ cũng chỉ là kém vấn đề thời gian mà
thôi.”
Tô Khả vốn là còn bực mình nhưng đột nhiên nghe tên đại ngốc nói những
lời đó, khó chịu, bởi vì cô nghĩ đến binh lính nữ xinh đẹp ngày đó, nhìn thấy dáng vẻ nói chuyện rất quen thuộc của bọn họ, xem ra cô ấy hẳn
chính là thanh mai trúc mã trong miệng của tên đại ngốc.
Tô Khả nắm tay: “Thanh mai trúc mã tính là gì? Trong tiểu thuyết thế
nhưng vô số thanh mai trúc mã làm vật hi sinh đấy! Hơn nữa, nhiều năm
như vậy cô gái kia lại không hạ được anh tòa pháo đài này, nói rõ Hoa
Sen Trắng đối với cô không bị điện giật, Cho nên, Hoa Sen Trắng là của
cô! Phải là của cô!
Bởi vì lời nói của tên đại ngốc một phen kích động như vậy, Tô Khả càng
thêm quyết tâm đem Hoa Sen Trắng ăn sạch sành sanh! Vì vậy mà về sau
cũng có sự kiện theo đuổi oanh oanh liệt liệt kia. Cho tới một thời gian thật dài trong tương lai, lịch sử theo đuổi con trai của Tô Khả trở
thành cảm hứng truyền kì của đại X cùng với nguồn động lực của vô số các cô bé lọ lem muốn theo đuổi các hoàng tử.