Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Chương 118: Chương 118: Khách không mời mà đến




Tô Cẩm Niên về đến nhà liền nằm trên giường ngẩn ngơ.

Tô Khả ẳm Tiểu Bao Tử tắm xong ra ngoài thì thấy dáng vẻ Tô Cẩm Niên nhìn trần nhà ngẩn người, không nhịn được hỏi, "Sao vậy?"

"Không có gì." Tô Cẩm Niên ngồi dậy, ôm Tiểu Bao Tử vừa tắm xong thơm phức, mắt nhìn Tô Khả, "Đúng rồi, lúc ăn cơm, em nói trước kia vợ của cục phó Mông ở tiểu khu của chúng ta hả?"

"Vợ? Vợ em gái anh á!" Tô Khả trừng mắt liếc Tô Cẩm Niên.

Tô Cẩm Niên sờ sờ đầu, tức thời còn chưa phục hồi lại tinh thần.

Tô Khả cũng không trách anh, dù sao anh là từ thành phố B tới, không biết rốt cuộc vợ cục phó Mông là ai thì cũng bình thường. Hơn nữa, nếu như không phải bà dì Bông Cải nhiều chuyện thì cô cũng sẽ không biết thật ra Lưu Hiểu Hiểu chính là tiểu tam. Nếu không hôm nay gặp mặt thì cô cũng cho rằng Lưu Hiểu Hiểu là vợ của hắn chứ không phải là người tình rồi.

Vì vậy, Tô Khả liền kể mọi chuyện cố biết ra, cuối cùng còn nói với Tô Cẩm Niên: "Em nói với anh này, anh đừng qua lại với cục phó Mông này cho em, nhìn áo quần gọn gàng nhưng thật ra thì bên trong chính là cầm thú, làm cục phó Cục Cảnh sát mà vẫn còn bao dưỡng người tình bên ngoài, đến cuối cùng vẫn thật là cặn bã, em không cho phép anh và hắn qua lại."

Tô Cẩm Niên"xì" cười ra tiếng, "Em thật là. . . . . . Yên tâm đi, coi như đàn ông trên đời đều lạc lối thì anh cũng sẽ không đâu."

Tô Khả trả lời lại Tô Cẩm Niên, "Có muốn thì anh cũng không dám. Bằng không thì. . . . . ." Tô Khả cười vô cùng dâm đãng.

Tiểu Bao Tử rất vô tội trở thành nhân bánh, tay nhỏ bé mềm mại đẩy hai người lớn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, "Cô gái, người phụ tình, các người có thể có chút tự giác không vậy."

Tô Khả sững sờ, sau đó thoáng đỏ mặt, véo gò má của Tiểu Bao Tử, "Hừ hừ, thằng nhóc con, ở đây lúc nào."

Tô Cẩm Niên cười, lấy tay Tô Khả xuống, vỗ vỗ sống lưng Tiểu Bao Tử, "Anh mới vừa ẳm con đấy."

Tiểu Bao Tử đẩy tay Tô Cẩm Niên, "Ngày mai mua giường cho con đi, con muốn ngủ một mình."

Tô Khả mím môi nở nụ cười, một hồi lâu, "Nhóc con, có mắt nhìn nhỉ."

Tiểu Bao Tử trọn mắt, vô cùng trẻ con làm cho Tô Khả lại "oa oa" như sói tru.

Giày vò Tiểu Bao Tử đủ rồi thì Tô Khả mới nhớ tới chuyện chính, "Cẩm Niên, lúc nãy anh hỏi em cái đó làm gì?"

Tô Cẩm Niên nói: "Ờ, anh chỉ cảm thấy thái độ của em đối với cục phó Mông có chút kỳ lạ."

"Ha ha, đây là đương nhiên, cuộc đời em ghét nhất chính là kẻ thứ ba! Hơn nữa dạo này, quả thật chính là tiểu tam đã lộng quyền trong xã hội a, một người hai mươi mấy tuổi coi trọng người hơn bốn mươi tuổi, ở bên kia đáng thương kêu gào, ‘tôi là yêu thật lòng’, còn các phiên bản ‘yêu thật lòng’ càng nhiều vô kể, còn những người vợ ác độc thì luẩn quẩn lạu sạch gia đình, ngay cả trong những phim truyền hình, em gái nó, đều là một đám tiểu tam phấn đấu làm giàu lịch sử mà, những bản lĩnh những người viết kịch còn rất lớn, lại có thể khiến người xem rơi nước mắt, nước mũi đồng tình tiểu tam, thậm chí mắng xối xả vợ chính, nghĩ lại em liền tức mà!"

". . . . . ."

"Cô gái à, mẹ trông nom quá nhiều rồi." Tiểu Bao Tử chu miệng lên.

Tô Khả véo gò má Tiểu Bao Tử, "Em gái nó, mẹ lười phải trông nom, chỉ là oán trách với hai người vậy thôi. Em nói cho các người biết, hai người các người, sau này ai dám tìm kẻ thứ ba cho em thì em liền để cho từng người các người đi làm bạn cùng Ngụy Trung Hiền! Phải biết rằng vợ anh là em chính là người giỏi nhất khoa nam khoa, yên tâm, một dao xuống thì sẽ không làm các người thấy đau đâu!"

Mặc dù Tiểu Bao Tử không biết "Ngụy Trung Hiền" là người nào nhưng nghe đến Tô Khả nói đến nam khoa thì vẫn rất bản năng dùng tay nhỏ bé che ‘anh em’ của bé lại, sau đó vẻ mặt hoang mang nhìn Tô Khả. (Ngụy Trung Hiền là đại hoạn quan nổi tiếng trong lích sử Trung Quốc)

Đầu Tô Cẩm Niên lại đầy vạch đen, "Anh khuyên em đừng xem những phim truyền hình nữa."

"Hừ, nhắc trước cho các người để đảm bảo không cho phép có ngày rối rắm đó. Em luôn luôn thích nhảy lên cây đậu muốn nảy sinh kích động để bóp chết sự quang hợp trước." (đâị khái câu này giống như bóp chết từ trong trứng nước)

Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."

Tiểu Bao Tử: ". . . . . ."

Tô Khả tiếp tục nói, "Đúng rồi, em thấy cục phó Mông của anh không phải là người tốt, nói không chừng hắn chính là nội gián, để ý cho em ."

Tiểu Bao Tử nói: "Cô gái, mặc dù nhân phẩm ông ta không tốt, nhưng mẹ cũng không thể không có chứng cớ liền tùy ý nói lung tung chứ."

"Đi đi, vật nhỏ, con thì biết cái gì. Nói cho con biết, người này có thể từ nhân phẩm bình thường nhìn ra tính tình, con nhìn người này có thể tìm tiểu tam sau lưng vợ thì nhất định không phải là đồ gì tốt, sắc đẹp cũng không đỡ được, huống chi là tiền bạc. Nói không chừng những trùm buôn thuốc phiện đều tùy ý cho một ít tiền thì hắn liền mắt nhắm mắt mở, nói tất cả những chuyện hắn biết cho trùm buôn thuốc phiện, trong ngoài phố hợp cùng bọn họ, làm nội gián thì đó là khả năng tương đối có thể. Ờ, bây giờ thật sự là mẹ càng nghĩ càng thấy hắn là nội gián đấy. Cẩm Niên, anh nhìn kỹ chút, dù là em nói oan hắn thì anh cũng phải nhìn kỹ một chút, dù sao không phải có câu nói ‘thà giết lầm một ngàn tên cũng không thể bỏ qua cho một tên’ đó sao, người này lại là cục phó của các anh, hiển nhiên là địa vị cũng cao, không phải có lần anh nói với em sao, nội gián của các anh có thể xuất hiện ở cấp cao đấy."

Tô Cẩm Niên càng nghe Tô Khả phân tích thì càng khiếp sợ, chân mày cũng nhíu chặt hơn.

Tô Khả thấy vẻ mặt Tô Cẩm Niên như vậy thì khóe miệng liền nâng lên, càng phân tích rõ ràng hơn, "Em nói với anh này, trong phim truyền hình đều là diễn như vậy. Người càng thành thật nghiêm túc giống người tốt thì thực chất bên trong là kẻ cặn bã xấu xa, em nhìn thấy vẻ mặt chính trực khiến người khác sợ hãi ấy vừa lúc phù hợp với hình tượng hư hỏng bại hoại muốn chết ở trong phim truyền hình, hơn nữa người này còn có thể tìm tiểu tam, từ một điểm này thôi thì có thể nhìn ra cặn bã bên trong người này rồi. Thật lòng thì những người đàn ông tìm tiểu tam đều là đồ bỏ đi, mặc kệ trăm ngàn lý do của hắn, mặc kể lời ‘yêu thật lòng’ bỏ đi của hắn, em gái hắn, hắn chính là tìm kẻ thứ ba rồi, chính là xấu xa. Thứ người như thế thì cơ hội làm nội gián lớn nhất!"

". . . . . ."

"Cẩm Niên, tin tưởng vợ của anh, ngoại trừ bản lĩnh chữa trị ‘người anh em’ của đàn ông cao ra thì giác quan thứ sáu của vợ anh cũng rất kỳ diệu."

Tô Cẩm Niên vừa nghe Tô Khả nói đến"người anh em" thì đầu đầy vạch đen, "Anh biết rồi, yên tâm, anh sẽ chú ý."

Tô Khả phân tích, mặc dù nói rõ ràng đâu ra đấy, nhưng mà chuyện này cũng không phải dựa vào trực giác mà có thể xác định, cảnh sát làm vụ án như họ mà nói thì mọi việc cũng cần có chứng cớ. Dù sao cũng không thể bởi vì một người đàng ông tìm tiểu tam ở bên ngoài thì trực tiếp coi anh ta như người hiềm nghi mà xử lý.

Cục phó Mông, lúc anh đang ở Cục Cảnh sát thì cũng là vài lần qua lại giao tiếp cùng hắn.

Nói đến cục phó Mông đi, bộ dạng nghiêm túc, tính tình cũng thật ôn hòa, lúc cười lên làm người ta như tẩm gió xuân, nhưng lúc vẻ mặt nghiêm túc thì cũng trong nháy mắt làm người ta sợ hãi, cung kính. Thêm nữa là lúc hắn xử lý chuyện gì đó đều theo quy tắc, chưa bao giờ vượt quyền, lúc mọi việc được xử lý hoàn hảo thì không khỏi không làm người xem thường hắn thêm tán thưởng năng lực của hắn.

Ở trong cục, người như vậy chắc chắn không làm cho người ghét, ngược lại, danh vọng và tiếng nói của hắn trong cục đều rất cao, cũng vì vậy mà cục trưởng mới mạo hiểm tính mạng, không kịp chờ đợi muốn thanh lọc bọn trùm buôn thuốc phiện, lập cho ông một công lón, làm uy tín của ông tiến thêm một bước.

Cho nên Tô Cẩm Niên không chỉ có nhìn trần nhà mà còn tiếp tục ngẩn người.

Tô Khả dùng cùi chỏ thọc cánh tay Tô Cẩm Niên, "Aiya, đừng ngẩn người như vậy, em thấy gương mặt cục phó Mông chính thuộc dạng trung trinh thì có nội lực gian trá người ta. Ừ, chắc chắn hắn chính là nội gián, tuyệt đối là nội gián!" Nói xong lời cuối cùng, Tô Khả dùng giọng điệu rất chắc chắn, "Loại người tìm tiểu tam, cấu kết với kẻ xấu, làm ra chuyện có lỗi với Tổ quốc, khả năng vô cùng lớn."

Tô Cẩm Niên cười, giọng nói mang theo chút lạnh lẽo nhàn nhạt, "Bố của anh, mẹ của tôi, thật ra thì cũng nuôi kẻ thứ ba."

Tô Khả sửng sốt một chút, "Hả?"

Nói thật, cô không thích Tần Phi, nhưng mà đối với chuyện Tần Phi nuôi ‘mặt trắng nhỏ’, còn có bố chồng cô cũng nuôi ‘tiểu mật’ thì thật đúng là cô không biết. Thứ nhất Tô Cẩm Niên chưa từng nói, thứ hai, bố chồng mẹ chồng cô ân ái trước mặt người khác phải nói là mọi người đều ngưỡng mộ, em gái nó, tình cảm này đều là mặt mũi, thật ra thì lót bên trong sớm đã là những mảnh vụn nát bét.

"Anh biết khi nào?"

Tô Cẩm Niên cười, "Rất sớm." Đã biết rất sớm, khi đó anh bao nhiêu tuổi? Anh cũng quên mất, giống như nhỏ hơn Tiểu Bao Tử bây giờ cũng lại giống như lớn hơn Tiểu Bao Tử bây giờ, rất lâu rồi, anh đã hoàn toàn quên mất rốt cuộc anh phát hiện giữa bố mẹ của anh thực ra thì vẫn luôn là ‘hư tình giả ý’ lúc nào nữa. (hư tình giả ý: giả bộ yêu thương)

Tô Khả vuốt mặt Tô Cẩm Niên, nhiệt độ truyền đến tay của cô.

Cô đau lòng vì anh bỗng trở nên đau thương, "Anh, có em mà."

Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả, đôi mắt đen như mực, ánh lên tia lấp lánh chớp động.

Tô Khả bị anh nhìn thì hơi xấu hổ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lấp lánh của Tiểu Bao Tử thì Tô Khả mỉm cười, "Hơn nữa chúng ta vẫn còn có Nhị Tô." Nói xong, ôm hôn Nhị Tô một cái.

Tuy là Tiểu Bao Tử bất mãn động một tí là Tô Khả liền bôi nước miếng lên mặt bé, nhưng lúc này cũng chỉ chu miệng lên, bộ dáng rất mềm mại.

Tô Khả vì cô sinh một Tiểu Bao Tử thân thiết như vậy thì tự đắc không thôi. Nhìn dung mạo bố con bọn họ giống nhau thì trong lòng cô càng ấm áp, sau đó, cô nhìn vào mắt Tô Cẩm Niên, tình cảm càng thêm chân thành, dịu dàng như nước.

Nghĩ đến Tô Cẩm Niên đã từng từ chối phụ nữ ở khắp nơi bên ngoài, nghĩ đến tính tình anh đã từng nhẹ nhàng như Hoa Sen Trắng trên núi Tuyết, bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ là do hôn nhân của bố mẹ anh đã khiến anh vô cùng hờ hững với chuyện tình yêu nam nữ?

Nghĩ như vậy thì Tô Khả gật đầu, cảm thấy vẫn rât có khả năng.

Cô khó có thể quên ba năm cô đuổi theo anh, sức lực chịu đựng như những con ruồi, bây giờ nghĩ lại thì vẫn tương đối ói ra máu. Cũng may ‘có công mài sắt, có ngày nên kim’, cuối cùng Tô Cẩm Niên vẫn rơi vào tay của cô.

Cho dù như thế, Tô Cẩm Niên cũng gạt bố mẹ anh, lén lĩnh giấy kết hơn với cô. Hơn nữa khi đó, anh và cô nói kết hôn, thật ra thì hai người họ cũng không tính ở cùng một chỗ. Mặc dù cô không rõ lắm nhưng sẽ không tha cơ hội như vậy. Sau đo trong mơ hồ, cô cũng biết một ít nguyên nhân, đó chính là Tô Cẩm Niên không muốn kết hôn chính trị.

Nghĩ xong rồi, Tô Khả càng xác định tính tình Tô Cẩm Niên cùng nguyên nhân ghét phụ nữ có quan hệ rất lớn với hôn nhân bất hòa của bố mẹ anh.

Haizz, đứa trẻ đáng thương, nhìn cô hồi bé được bố thương mẹ yêu, nâng trong lòng bàn tay vì sợ té, bộ dạng hứng như hứng hoa, thế mà anh lại chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng bố không thương mẹ không thương, còn giấu ở trong lòng không nói với ai. Tô Khả cảm thấy tuổi thơ Tô Cẩm Niên đáng thương, giống như gì cải thìa trong đất của vua chúa. Tô Khả âm thầm quyết định, sau này sẽ đối tốt hơn với chồng cô, để bù đắp tuổi thơ anh đã thiếu thốn tình thương của mẹ.

Tô Cẩm Niên nhìn nét mặt của Tô Khả thì khóe miệng khẽ nâng lên, "Bà xã, nét mặt em bây giờ gì đó."

Tô Khả cười, lặng lẽ nhìn gương mặt Tô Cẩm Niên, "Ông xã, làm anh khổ hơn nửa đời người rồi."

Tô Cẩm Niên: ". . . . . ." Cái gì gọi là "hơn nửa đời người" ? Cái gì gọi là "khổ hơn nửa đời người" ! Tại sao anh có loại kích động "té ngã" vậy!

Tô Khả tiếp tục vỗ vỗ ngực Tô Cẩm Niên, "Em và con trai sẽ làm anh cảm nhận được tình yêu."

Khóe miệng Tô Cẩm Niên giật giật: ". . . . . ."

Tiểu Bao Tử nhìn trời: mẹ có muốn ngủ hay không!

Sau đó, Tô Cẩm Niên nói với Tô Khả: "Anh nói với em này, thật ra bên ngoài bố mẹ anh đều có người khác chính là muốn nói cho em biết, nam hay nữ cũng không phải tất cả tìm tiểu tam thì trong công việc đều nhất định không tốt."

Tô Khả nhíu mày, bày tỏ không hiểu.

Tô Cẩm Niên nói: "Mặc dù bên ngoài bố mẹ của anh đều đã có người khác, nhưng mà trong công việc bọn họ tuyệt đối một là một, hai là hai, cẩn thật, sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với quốc gia ."

Tô Khả "a" một tiếng, coi như là hiểu chuyện Tô Cẩm Niên đang nói với cô, không thể lấy một hành động không tốt của người đó mà phủ định toàn bộ mọi thứ người đó đang có là không tốt. Chuyện mà anh và cô vẫn còn thảo luận là cục phó Mông.

Tô Cẩm Niên nhếch miệng lên, "Chuyện công và chuyện tư chưa bao giờ có thể nói nhập làm một. Mặc dù cục phó Mông là người tìm tiểu tam, nhưng mà em không thể một mực chắc chắn bởi vì anh ấy tìm tiểu tam thì chính là người xấu bán cơ mật quốc gia, phủ nhận năng lực của anh ấy, đây đối với người ta thật ra thì không công bằng."

Tô Khả bĩu môi, "Nhưng mà. . . . . ."

Tô Cẩm Niên cười cười, "Anh hiểu ý em. Bất quá anh sẽ chú ý anh ấy một chút. Khả Khả, em phải nhớ, em có thể nghi ngờ anh ấy nhưng tuyệt đối không thể nói ra, vừa rồi em chính là chắc chắn nói người ta là nội gián, chuyện này không tốt. Hơn nữa nhìn người khác làm việc cũng là một đạo lý, mọi việc không nên quá tuyệt đối, hiểu không?"

"A, nghe lời dạy."

Tô Cẩm Niên cười, vuốt má Tô Khả, "Hiểu rõ là được rồi. Tính tình của em quá ngay thẳng, anh sợ em làm mất lòng mọi người mà không biết."

"Không phải em có anh đó sao." Gương mặt Tô Khả tựa vào ngực Tô Cẩm Niên, cười vô cùng phóng túng.

Tô Cẩm Niên "ờ" một tiếng, "Có anh đây."

Tô Khả nâng đầu lên, cười híp mắt, "Tô Cẩm Niên, anh thật tốt, em yêu anh nhất."

Tiểu Bao Tử không chịu nổi, "Cô gái, người phụ tình, mặc dù con mới hơn bốn tuổi một chút thôi nhưng đừng xem con như cái gì cũng không hiểu chứ!" Cho nên, có thể không nên ở trước mặt đứa trẻ như bé mà liên tục nói mấy lời tình tứ hay không! Cả người bé có phát rét hay không chứ!

Tô Khả và Tô Cẩm Niên quay mặt nhìn nhau: ngược lại quên mất con kỳ đà siêu cấp lớn này.

Tiểu Bao Tử bĩu môi, "Cho nên, hài người mau mua cho con một cai giường đi. Tránh để con trở ngại."

Miệng Tô Khả há tròn như trứng gà, mắt cũng trừng to như trứng cút: "Ngại. . . . . . Trở ngại?"

Tiểu Bao Tử chép chép miệng nhỏ, "Làm phiền hai người làm việc đấy! Con biết mà, hai người không làm việc thì sao có thể sinh ra con."

Trong nháy mắt Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả cảm thấy sấm sét ở đâu đến mở cửa, sấm sét đến nhà.

Tiểu Bao Tử bĩu môi: "Đừng nói con nhặt được bên hầm phân đấy, con cũng không phải là Trương Lực Nam."

Tô Khả hoàn toàn bị sấm của đứa con trai này làm cho ‘trong khét ngoài sống’, mà chuyện cũ Trương Lực Nam trong miệng Tiểu Bao Tử, cô cũng nhớ tới.

Lại nói, có lần lúc cô tự đi đón Tiểu Bao Tử về thì thấy một bạn nhỏ bẩn thỉu đang ngồi trên nền xi măng, ở bên đó khóc đến trời đất mù mịt.

Cô giáo bên cạnh vẫn khuyên nhủ, ôm lấy đứa bé, đứa bé này liền lập tức đặt mông ngồi dưới đất, khóc càng thêm lớn tiếng.

Cô không hiểu nên hỏi con trai của mình thì mới biết, tên cậu nhóc này là Trương Lực Nam, nguyên nhân bé khóc như vậy là tối hôm qua bố mẹ bé nói với bé là bé được nhặt về bên cạnh hầm phân. Buổi sáng đã khóc, chỉ vì sau đó chơi đùa cùng các bạn nên quên mất, bây giờ phải về nhà nên bé lại nhớ tới chuyện này, vì vậy cũng không muốn về, ngồi trên đất khóc bù lu bù loa. . . . . .

Đầu Tô Khả đầy vạch đen, khi đó, Tiểu Bao Tử cũng đã hỏi Tô Khả, bé tới như thế nào.

Tô Khả lẩm bẩm nói, con là do mẹ và bố con sinh ra. Cô sợ Tiểu Bao Tử lại hỏi cô vấn đề hạn chế làm sao bé được sinh ra nữa nên ôm lấy Tiểu Bao Tử, nói qua những chuyện khác, tạm thời cho qua.

Khi đó mặc dù Tiểu Bao Tử không có hỏi cô nhưng không ngờ hiện giờ Tiểu Bao Tử tự biết rõ, trên đời này còn có tình huống nào quẫn bách hơn chuyện xảy ra với cô bây giờ không?

Tô Cẩm Niên nhìn Tiểu Bao Tử, bật cười lắc đầu, sự tiếp cận trí tuệ của con trai yêu không khỏi làm cho người lớn dở khóc dở cười.

*

Theo lời Tiểu Bao Tử, Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên cho Tiểu Bao Tử mua một cái giường gỗ, có thể để bé ngủ thẳng đến mười hai tuổi.

Tiểu Bao Tử có giường mới của bé, đầu tiên hơi hưng phấn, sau đó là nhàn nhạt mất mác, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Niên cũng có một chút oán giận, ý là "đều do ông chiếm đoạt chỗ của tôi."

Tô Cẩm Niên hết nói nổi.

Tiểu Bao Tử nhìn giường mới hồi lâu, tay nhỏ bé mềm mại vỗ vỗ đùi Tô Khả, "Cô gái, từ đây về sau con với mẹ chia giường ngủ, mẹ phải nhớ tới con đấy."

Tô Khả: ". . . . . ."

Tô Khả sắp xếp phong của Tiểu Bao Tử là một phòng trống khác, ở đây để một chút đồ lộn xộn, Tô Cẩm Niên dọn dẹp mọi thứ.

Tô Khả nhìn dáng vẻ bận rộn của Tô Cẩm Niên thì trong lòng cũng ngọt ngào, nhưng không quên tay anh bị thương nên dặn anh không được làm cho mình mệt mỏi, không làm vết thương trên cánh tay toét ra nữa.

Tô Cẩm Niên cũng nghe lời. Tô Khả bắt đầu dán giấy dán tường mới mua lên toàn bộ, màu xanh trắng, vô cùng đẹp.

"Bing bong ——"

Có người nhấn chuông cửa.

Tô Khả bận rộn ở trong, Tô Cẩm Niên cũng bận rộn ở trong, Tô Khả liền để Tiểu Bao Tử đi mở cửa.

Phía bên kia truyền đến một giọng nói, "Người bạn nhỏ, bố mẹ của cháu có ở nhà không?"

Tô Khả vừa lấy một tấm chăn mới từ bên trong nhà ra thì nghe giọng nói lạ, còn giống như giọng điệu của kẻ lừa đảo, trong bụng nghi ngờ gấp bội nên để chăn xuống tay vịn bên cạnh, vội vã đi ra ngoài.

Lúc mới ra ngoài thì nhìn thấy khách không mời mà đến đứng trước mặt Tiểu Bao Tử, cầm trong tay không ít hộp quà !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.