Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Chương 139: Chương 139: Lạc Hàm chờ sinh




Một cuộc tụ hội thân thích không vui vẻ, cả ngày mệt mỏi, Tô Khả trở lại nhà của cô là cả người liền vùi trên giường sinh buồn phiền.

Đợi đến khi Tô Cẩm Niên tắm rửa sạch sẽ ra ngoài thì một bước mệt rã rời về phòng của mình, Tô Khả ngồi dậy nhìn Tô Cẩm Niên, "Cẩm Niên, em quyết định dau này sẽ đối với anh thật tốt."

Tô Cẩm Niên không hiểu nhìn Tô Khả, "Sao đột nhiên lại nói như vậy?"

Tô Khả nhếch miệng cười một tiếng, "Phát hiện anh đang sống ở giữa một đống thân thích ‘thượng hạng’, còn có thể là con cháu gia đình cách mạng như vậy thì thật sự là quá thần kỳ, chắc hẳn là anh nhất định chịu không ít uất ức, cho nên em quyết định đối với anh thật tốt."

Tô Cẩm Niên ngổn ngang trong gió, há hốc mồm, một hồi lâu mới nói ra một câu, "Khả Khả, câu này là em hi vọng anh nói đó thôi."

Tô Khả gật đầu một cái, nét mặt là "Anh rất thông minh, trẻ nhỏ dễ dạy".

Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."

Hôm sau, Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả đến nhà cậu của Tô Cẩm Niên, cũng may chỉ là bỏ công đi lòng vòng, cũng không có cùng nhau ăn cơm, trong nháy mắt Tô Khả cảm thấy không ít nhẹ nhõm. Cho đến mồng sáu tháng giêng thì Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên mới tính là hoàn toàn giải phóng.

Tô Khả nói: "Khi còn bé, em thích nhất là lễ mừng năm mới, bởi vì có thể cầm tiền mừng tuổi, ờ, còn có thể ăn uống thật ngon. Nhưng trưởng thành rồi thì em ghét nhất bước sang năm mới. Già một tuổi không nói, cũng mất đi tư vị ban đầu."

Tô Cẩm Niên "ờ" một tiếng, quay đầu lại nhìn Tô Tô đang ngồi bên kia giường đếm bao tiền lì xì, khóe miệng lại không tự chủ nâng lên. Mấy ngày nay, tính tình trẻ con của Tiểu Bao Tử hoàn toàn lộ ra, mấy ngày nay, mỗi ngày bé đều ở bên kia đếm bao tiền lì xì rồi tính tiền lì xì.

Tô Khả nhìn theo ánh mắt của Tô Cẩm Niên, trong lúc đó Tiểu Bao Tử ở bên kia rất thích số tiền lì xì bên trong bao, Tô Khả sờ sờ cằm, "Em lại quên mất, đây coi như là lần đầu tiên Tiểu Bao Tử cầm bao tiền lì xì đấy."

Tô Cẩm Niên nghe xong thì đáy lòng lại áy náy một trận.

Tiểu Bao Tử đột nhiên ngẩng đầu lên, "Mẹ, hôm nay tiền mừng tuổi của con ít hơn mấy ngày trước nhiều, mới có mấy ngàn đồng, nhưng mà một lễ mừng năm mới thì tổng cộng con có 15 vạn 3 nghìn 6 trăm đồng tiền mừng tuổi đó."

"Con cũng không mỏi tay à." Tô Khả liếc mắt nhìn lên.

"Dĩ nhiên tay con mỏi rồi, chỉ là, mẹ ơi bây giờ con có nhiều tiền như vậy thì có phải thành ‘phú ông’ hay không?" (phú ông là người giàu có, dễ thương quá)

Tô Khả nói: "Chỉ chút tiền của con đã muốn trở thành người giàu rồi sao? Nghĩ quá đẹp rồi."

"Một tháng tiền chúng ta có thể có là năm ngàn mà cũng có thể trôi qua rất tốt rồi, tiền bây giờ có thể nhiều hơn năm ngàn rất nhiều mà."

Tô Khả nhìn trời, "Thằng nhóc con, ngay cả chuyện này cũng rõ nữa à."

"Tô Tô, con để ngày mai mẹ con gửi số tiền này vào ngân hàng cho con đi, đừng mỗi ngày lấy ra đếm nữa." Tiền đỏ chói đầy giường, nếu bị người khác thấy được thì còn tưởng rằng khoe của đấy.

"Con không muốn, để cho con đếm mấy ngày đi. Đúng rồi, bố, ngày mai còn phải đi chúc tết không?"

"Không có."

"Ngươi thân ít như vậy sao." Tiểu Bao Tử xem thường nhìn Tô Cẩm Niên.

"Người thân của bố con còn ít sao." Cằm Tô Khả cũng muốn rớt xuống. Thằng nhóc này, trong lúc chào hỏi nhiều người lớn như vậy mà cũng không mệt sao?

"Được rồi, con mong đợi qua sang năm, hi vọng sang năm tiền lì xì nhiều hơn."

"Làm sao có thể nhiều hơn năm nay được, năm nay con có thể lấy được nhiều như vậy hoàn toàn là bởi vì lần đầu tiên của con có được hay không." Nhìn bộ mặt Tiểu Bao Tử hớn hở ôm những đồng tiền kia thì Tô Khả không nhịn được sờ sờ cằm, bây giờ mới phát hiện ra con trai cô cũng là một người tham tiền đấy.

"Tô Tô, đếm tiền thì tiền cũng sẽ không tăng lên đâu, để gửi vào ngân hàng còn có thể sinh thêm mấy đồng tiền đấy."

Tiểu Bao Tử sờ sờ cằm, "Cũng đúng, vốn là tiền lì xì cho vợ nên bắt đầu tích trữ thôi." Sau đó thì "cộc cộc" trở lại phòng của bé, cầm qua một thùng giấy nhỏ, lại chỉnh tề cất kỹ từng xấp từng xấp tiền trên giường.

"Mẹ, đây là 16 vạn của con, giao cho mẹ đấy."

"Không phải là hơn mười lăm vạn một chút thôi sao."

"Mẹ, năm nay mẹ còn chưa có cho con tiền mừng tuổi mà. Bổ sung đi mà, cho con thu đủ số chẵn luôn."

Cằm Tô Khả sắp rơi xuống rồi, "Không phải bố con cho con rồi sao?"

"Bố là bố. Sao mẹ có thể xấu như vậy chứ."

"Đi đi đi, tiền của bố con chính là tiền của mẹ, tiền của con cũng là tiền của mẹ."

Tiểu Bao Tử mím miệng, "Cô gái!"

Lại xưng hô như lúc đầu , Tô Khả quả quyết đầu hàng. Thật vất vả để cho con ngoan ngoãn đổi cách xưng hô nên cũng không thể ‘kiếm củi ba năm thiêu một giờ’ được.

*

Ngày mùng tám tháng giêng, gió xuân từ từ thổi, thời tiết quang đãng tốt lành, nhưng mà những người trong họ hàng bắt đầu bận rộn đi làm.

Nhưng một nhà Tô Khả là một ngoại lệ.

Tô Cẩm Niên vẫn còn chống gậy do bị thương nên không cần đến đơn vị bộ đội, mà bởi vì Tô Khả dưỡng thai nên cũng không cần đi làm việc, ngày tựu trường vườn trẻ của Tiểu Bao Tử vẫn chưa tới.

Ba người lại không thể đi ra ngoài nên chỉ có thể đều ở nhà.

Tiểu Bao Tử có chút buồn chán, chỉ có thể chơi cờ năm quân (cờ ca rô) cùng Tô Cẩm Niên, mỗi lần thua thê thảm thì phụng phịu không muốn chơi nữa.

Tô Khả ngồi trên ghế sa lon, nhàm chán xem tiểu thuyết ngôn tình Vương Mộng Mộng đưa tới, nhìn ‘nữ trư’ trong đó thì thật muốn một tát một bạt tay qua, sao Thánh mẫu như vậy. (nữ trư chỉ nữ chính với nghĩa châm chọc)

"Tụt tụt ——"

Cô cúi đầu nhìn, phát

Hiện rõ ràng là điện thoại di động của cô rung lên. Sau đó, nhìn cũng không nhìn mà nhận điện thoại.

“A lô. . . .”

“Khả Khả, chị đang ở bệnh viện, mau tới với chị đi.” Giọng nói của Doãn Lạc Hàm truyền đến tai Tô Khả.

“Sao chị đi bệnh viện rồi?” Tô Khả kỳ lạ hỏi một câu.

“Ai da, không phải là sắp sinh sao, chuẩn bị sớm một chút mà, mau đến đây cùng chị đi, chị nhàm chán muốn chết rồi.”

Tô Khả hết nói nổi, “Bệnh viện nào thế?”

“Nói nhảm, chỗ cũ đấy.” Doãn Lạc Hàm nói: “Nhanh lên đi, haizz, bây giờ chị vô cùng hồi hộp, em đã sanh một đứa rồi, mau tới đây dạy kinh nghiệm cho chị đi.”

Tô Khả: “. . . .”

*******

Tô Khả đến bệnh viện quân đội, tìm được phòng bệnh của Doãn Lạc Hàm. Trong phòng bệnh có rất nhiều thím, bác gái, chú, bác trai ngồi. Tóm lại phòng bệnh đầy người.

Tô Khả không khỏi sấm sét không ngừng, nhiều người như vây quanh cô như vậy mà lại còn nói là nhàm chán, thậm chí còn gọi cô tới đây. Tô Khả thực xúc động đến muốn phun ra một câu nói tục.

Vừa nhìn là sẽ thấy ở đây nhiều bà cô bà dì đã sinh con như vậy thì ai không cho cô kinh nghiệm chứ. Ôi, cô đi.

“Ai, Khả Khả, rốt cuộc em cũng tới rồi.” Doãn Lạc Hàm vô cùng vui mừng gọi Tô Khả. Sau đó nói với những người thân thích của cô: “Ai da, mẹ, dì cả, dì hai, dì ba, các dì cũng đừng lo lắng nữa, nhìn đi, bạn con đến với con rồi. Mọi người nên xây Trường Thành thì Trường Thành đi, chen vào chỗ này thì con sẽ sinh không được đâu.”

“Con bé này nói gì vậy.” Mẹ Doãn Lạc Hàm than thở trách móc.

“Vốn chính là vậy mà, hơn nữa cách ngày sinh dự tính còn một tuần mà, mọi người gấp cái gì chứ.”

Tô Khả nghe Doãn Lạc Hàm nói như vậy thì trong lòng lặng lẽ rơi nước mắt, còn một tuần mà đã vào bệnh viện, quả nhiên là ‘công chúa điện hạ’ mà.

Chỉ là hiển nhiên mẹ Doãn Lạc Hàm cùng các dì của cô ấy tôn trọng ý kiến của Doãn Lạc Hàm nên gật đầu với Tô Khả một cái, “Vậy cũng được, Hàm Hàm của chúng ta liền kính nhờ cô vậy.”

Tô Khả gật đầu.

Đám người kia rời đi, cả phòng trống không, Tô Khả tiến lên, nhìn Doãn Lạc Hàm cười giống như kẻ trộm, một tay không ngừng đưa che ri vào trong miệng, mỉm cười nói: “Công chúa điện hạ, vi thần đến rồi.”

“Ờ, ái khanh tới tương đối kịp thời.” Doãn Lạc Hàm khẽ mỉm cười, tay nhét một quả che ri vào miệng Tô Khả, “Tới đây, thưởng cho nè.”

Sau khi Tô Khả ngồi xuống thì Doãn Lạc Hàm cười hề hề vô cùng thần bí.

“Hàng mới đấy.” Nói xong, chép chép miệng, lè lưỡi liếm môi một cái, “Mới từ nước ngoài gửi bưu điện về, chị cũng còn chưa xem, em xem đi, chị lập tức coi trọng gọi cho em rồi, chị đối với em thật tốt.”

Ánh mắt của Tô Khả lập tức sáng lên, tức khắc ngồi bên cạnh Doãn Lạc Hàm, “Chị Hàm, quả nhiên chị là người tốt.” Nói xong, cầm lấy quyển tạp chí trong tay Doãn Lạc Hàm, lật trang đầu tiên.

“Ai sa, chúng ta cùng xem đi.” Hai người phụ nữ như sói như hổ, trong nháy mắt ngồi chung một chỗ, lật xem một quyển tạp chí nam vừa mới xuất lô.

Nhìn thân thể trần truồng bên trong, vóc người cường tráng cùng nơi dục vọng muốn lộ mà còn che kia, hai ‘nữ lang’ ‘trời hạn gặp mưa’ lâu ngày nuốt nước miếng. (nữ lang chỉ mấy cô mê trai đẹp đây)

“Đúng rồi, chị Hàm, chị hưởng đàn ông ở Âu Mĩ chưa?” Tô Khả nhìn chằm chằm tấm hình đàn ông khỏa thân.

“Mẹ nó, hỏi vấn đề gì thế!” Cả mặt Doãn Lạc Hàm đỏ bừng, “Không nói cho em biết, em muốn biết mùi vị thì tự mình đi thử đi.”

“Em không muốn, em thích những người giống chồng của em, nhìn xinh đẹp.” Tô Khả sờ sờ cằm, “Người như thế nhìn cho đã con mắt là được.”

Doãn Lạc Hàm cười ‘khặc khặc’, “Khả Khả, em chính là phụ nữ thuộc về có lòng mê trai đẹp chứ không có gan với trai đẹp.”

“Xí, em là biết đủ có được hay không. Chị biết cái gì gọi là ‘trừ bỏ non Vu không có mây’ chứ. Trong lòng em thì Cẩm Niên là một người đàn ông hoàn toàn làn nổ tung toàn thế giới có được hay không. Dĩ nhiên đây là sự thật.” (Trừ bỏ non Vu không có mây được trích trong bài Ly tư của Nguyên Chẩn, đại khái ý chị là anh là tốt nhất.)

Đầu Doãn Lạc Hàm đầy vạch đen, “Em trai của chị không được quyến rũ sao, tướng mạo này, chị cảm thấy ngũ quan của em chị xinh đẹp mỹ lệ mà. Em nhìn một chút đi, dáng dấp của nó và chị giống nhiều đấy.”

“Câu tiếp theo mới đúng là trọng điểm của chị đó.”

“Khụ khụ, chị nói là lời thật thôi.” Doãn Lạc Hàm nói.

Lời Doãn Lạc Hàm mới nói xong thì giọng của Doãn Lạc Phong liền truyền đến tai hai người, “Chị, cái gì gọi là em xinh đẹp vậy.”

Hai người giật mình, quay đầu thì thình lình phát hiện hai tay Doãn Lạc Phong đang vòng lại, dựa vào trên khung cửa, mắt phượng xếch lên, đáy mắt tràn đầy ý cười ‘uy hiếp’.

Sau đó, Doãn Lạc Phong ba bước liền đi tới trước mặt hai người, tay cầm lấy tạp chí mà hai người còn chưa kịp thu hồi.

“Chặc chặc, loại đàn ông trình độ này mà hai người lại có thể nhìn đến say sưa vậy à? Còn chảy nước miếng xuống nữa.” Doãn Lạc Phong nhẹ nhàng nói bâng quơ, “Ưm hừm, em cảm thấy có phải muốn hay không. . . .”

“Ôi, em trai, em là nam thần hạng nhất trên thế giới, oa oa đẹp trai đẹp trai.” Doãn Lạc Hàm lập tức đổi lời nói, hai tay giơ lên và vẻ mặt thành khẩn.

Doãn Lạc Phong “ưm hừm” một tiếng, vòng quyển tạp chí cầm trong tay lại, “Vậy sao?”

“Ờ ờ, chắc chắn mà.” Vẻ mặt Doãn Lạc Hàm nịnh hót, “Vậy, có thể đem nó. . .”

“Trả lại cho chị sao?”

“Không không không, em chỉ cần đừng cho anh rể của em nhìn thấy, không trả lại cho chị cũng không quang trọng.” Doãn Lạc Hàm tiếp tục nịch hót nói.

Tô Khả liếc Doãn Lạc Hàm một cái, nhỏ giọng xì một tiếng, “Thật không có triển vọng mà.”

Doãn Lạc Hàm trợn mắt nhìn Tô Khả, “Xì, hai chúng ta ‘tám lạng nửa cân’ thôi. Nói cho em biết, chị muốn tố cáo cho Cẩm Niên biết là em xem loại tạp chí H này, nhất định em sẽ bị anh ấy trừng phạt rất thảm.

Tô Khả lên mặt nói, “Hừ, anh ấy dám!”

“Người không ở chỗ này thì em thích nói sao liền nói như vậy.” Sau đó, Doãn Lạc Hàm lại ngẩng đầu nhìn Doãn Lạc Phong, “Tiểu Phong Phong, từ nhỏ chị dẫn dắt em không tệ mà.”

Doãn Lạc Phong cũng bởi vì đối thoại nhàm chán của hai cô gái này mà ngổn ngang trong gió, trong nháy mắt, chị anh lại sấm sét tới anh.

“Cho nên. . . .”

“Để cho chị em xem hết đi. Em trai đẹp trai nhất trên đời.”

Doãn Lạc Hàm nhếch miệng, “Em xem chị em mang thai cháu gái của em, một mình cô đơn ở trong phòng bệnh viện, rất đáng thương mà.”

“Tịch thu!” Nói xong liền cuốn tập chí thành hình cây gậy cầm trong tay.

Doãn Lạc Hàm nhìn chằm chằm Doãn Lạc Phong, cũng sắp trừng ra tia lửa. Nhưng bị mắt phượng của Doãn Lạc Phong khẽ liếc tới thì Doãn Lạc Hàm lại ỉu xìu.

Tô Khả đứng lên, “Tiểu Phong Phong, hai ta làm chị em tốt. . . . .”

Doãn Lạc Phong nhìn Tô Khả, “Cho nên?”

“Gần đây nghe nói giấy vụn chỉ năm xu một cân thôi.”

Tô Khả Cười nói: “Đúng lúc ở nhà em có rất nhiều giấy vụn muốn bán, anh cho em tạp chí này đi, trở về em bán nó. Nhìn nó là quyển dày thì nhất định có năm xu đấy. Đến lúc đó mua Coca cho anh uống.” (1 cân = nửa kg)

“Mẹ nó, bà đây tốn 250 mua về! Còn chưa tính gói gửi đấy!” Doãn Lạc Hàm lớn tiếng kêu lên.

Doãn Lạc Phong cười, “Khả Khả, một lon Coca tới hai mươi lăm xu, là gấp năm lần năm xu của em đấy, nhất định em phải làm mua bán lỗ vốn vậy sao?”

“Ồ, không có sao, vì anh, lỗ bốn năm xu không sao, ai bảo hai ta là chị em tốt chứ, anh cầm vật này sẽ mỏi tay lắm, cho em là được rồi, a ha ha.”

“Ờ, như vậy. . . .” Nói xong, Doãn Lạc Phong gõ gõ tạp chí cầm trong tay, bộ dáng giống như là tự hỏi có muốn cho Tô Khả hay không.

Ánh mắt của Tô Khả cũng gắt gao nhìn chằm chằm trang bìa tạp chí.

“Em vẫn là phụ nữ có thai mà!” Doãn Lạc Hàm vội vàng nói, “Xem này cũng không tốt đối với sự phát triển về thể xác và tinh thần của thai nhi đâu.”

Trong lòng Doãn Lạc Phong cười đến nghẹn, trịnh trọng gật đầu một cái, “Khả Khả, chúng ta làm anh em tốt mấy năm rồi, anh cũng không thể hại con em mà phải không.”

“. . . .”

Sau đó, Doãn Lạc Phong nói, “Đúng rồi, em gái quyền quý của chị là Thẩm Phỉ Phỉ, gọi điện thoại tới nhà chúng ta, nói cô ấy muốn trở về rồi, ngay tuần sau, để chị đi đón máy bay đấy.”

Thẩm Phỉ Phỉ? Tên này nghe rất quen tai quá. A, không phải chị của Thẩm Đượng sao?

“Mẹ nó! Cô ấy còn biết trở lại! Ôi chị cho rằng cô ấy tính gả cho ông già Mỹ rồi. Cũng ở nước Mỹ gần mười năm rồi.” Doãn Lạc Hàm có chút kích động nói, nghĩ lại, “Hả? Ngày đó chị sinh con gái chị rồi, sao đón cô ấy được. Mẹ nó, thật là một cô gái không chọn ngày mà.”

Đầu Tô Khả đầy vạch đen, trở về nước còn phải chọn ngày tốt nữa sao.

“Ừ, em nói với cô ấy rồi, cho nên cô ấy nói sẽ vì chị mà về sớm ba ngày.” Doãn Lạc Phong gật đầu nói, “Đến lúc đó em thông báo cho Thẩm Đường đi đón cô ấy.”

“Nên từ bỏ đi. Phỉ Phỉ cùng Thẩm Đường không hợp nhau, không phải anh ấy làm cho cô ấy ấm ức đó sao.”

Tô Khả sờ sờ cằm, “Là chị gái thanh mai trúc mã của Thẩm Đường, người chị vô cùng muốn giành được kết hôn đấy hả?”

Doãn Lạc Hàm gật đầu một cái, “Ừ, chính là cô ấy, bình thường nhìn rất nhát gan, không biết chuyện gì xảy ra, nói ra nước ngoài liền ra nước ngoài, hơn nữa vẫn không chịu trở về nước, ở nước ngoài một lần là mười năm, bây giờ lại muốn trở về nước, thật thần kỳ.”

“Á, đúng rồi,” Doãn Lạc Hàm lại nói, “Ban đầu Phỉ Phỉ còn rất thích khối băng Tô Cẩm Niên đấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.