Doãn Lạc Hàm không nghe rõ rốt cuộc trong miệng Trịnh Diệu Đông nói nhỏ
cái gì, liếc anh một cái, hành vi tương đối tự làm mất đi sự "Thục nữ"
của cô, sau đó thấy ánh mắt Trịnh Diệu Đông vẫn nhìn cửa chính thì biết
chuyện anh thích làm nhất chính là nhìn gái đẹp, vì vậy trong lòng có
khó chịu nói, "Rốt cuộc là anh đang nhìn gì."
Trịnh Diệu Đông không có phản ứng gì, vì vậy Doãn Lạc Hàm nhìn theo ánh
mắt của Trịnh Diệu Đông, không nhìn thì không sao cả, vừa nhìn thì cằm
rớt xuống đất, "Ai da, Tiểu Đông à, anh nói xem, em sinh ra ảo giác
sao?"
Trịnh Diệu Đông: ". . . . . ."
"Má ơi, Tiểu Phong Phong và Khả Khả hoạt động bí mật từ lúc nào, con cũng lớn như vậy. . . . . ."
Sau khi Trịnh Diệu Đông nghe Doãn Lạc Hàm mở miệng thì không nói gì.
Doãn Lạc Hàm sờ sờ cằm, "Không đúng, em còn nhớ là Khả Khả khá thích Tô Cẩm Niên. . . . . ."
Trịnh Diệu Đông xem thường nhìn Doãn Lạc Hàm: em có thể ‘hậu tri hậu
giác’ hơn một chút nào nữa không? (hậu tri hậu giác: chậm chạp, cái gì
người ta biết hết rồi mình mới biết)
Ban đầu chuyện Tô Khả kết hôn với Tô Cẩm Niên cũng có thai luôn, thật ra thì đúng là Doãn Lạc Hàm không rõ ràng lắm, dù sao không có ai nói với
cô nên mới có tình cảnh hiện tại.
Doãn Lạc Hàm tiếp tục chớp mắt mấy cái, "Mẹ nó, em cho là em sinh con trước Tô Khả, không ngờ. . . . . ."
Trịnh Diệu Đông: ". . . . . ."
Trong nháy mắt Doãn Lạc Hàm nhìn chằm chằm Trịnh Diệu Đông, "A, đều tại anh!"
Trịnh Diệu Đông khóc không ra nước mắt, "Trách anh cái gì chứ." Anh còn không trách em bỏ thuốc anh thì thôi!
"Anh không XXOO với em sớm một chút thì em sẽ thua Tô Khả sao? A, bây
giờ thì tốt rồi, con em ấy đã có thể ‘đả tương du’ mọi nơi rồi, em còn
giấu trong bụng nè!" (đả tương du: mua nước tương, ý ở đây là biết đi và còn đi đủ chỗ)
Trịnh Diệu Đông nhìn trời: mình có thể nói tục không?
Phía bên kia, Doãn Lạc Phong và Tô Khả đã đi ra ngoài, dĩ nhiên là nhìn
thấy Doãn Lạc Hàm và Trịnh Diệu Đông ở cửa, Tô Khả nhìn thấy Trịnh Diệu
Đông thì không nhịn được khẽ cau mày, nhưng vẫn ẳm Tiểu Bao Tử đi về
phía trước.
"Hi, chị Hàm." Đợi đến khi cô và Doãn Lạc Phong đi tới bên cạnh hai
người họ thì hiển nhiên là Tô Khả chào hỏi trước rồi sau đó đưa mắt nhìn Trịnh Diệu Đông, "Chào anh, bác sĩ Trịnh."
Doãn Lạc Hàm và Trịnh Diệu Đông giống như người ngốc vậy, hai người hoàn toàn xem nhẹ hỏi thăm của Tô Khả mà chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Tiểu
Bao Tử trên tay Tô Khả.
Tô Khả nhìn ánh mắt của Doãn Lạc Hàm và Trịnh Diệu Đông, không biết nói gì.
Rất lâu sau đó, khi Tô Khả cho rằng thời gian của mọi người đã dừng lại
thì Doãn Lạc Hàm mới lẩm bẩm nói một câu, "Mẹ nó, thật sự rất giống
đấy!"
Trịnh Diệu Đông gật đầu, "Quả thật như khắc ra từ một khuôn vậy."
Còn Tiểu Bao Tử ở trong ngực Tô Khả nhìn cái dì kỳ lạ và cái chú cao ốm
kỳ lạ trước mặt, trong lòng khẽ khinh bỉ một phen, nhưng là ngoài mặt
vẫn phải có lễ phép , "Xin chào, dì, chú."
Doãn Lạc Hàm vừa nghe giọng nói non nớt thì chỉ có cảm giác lòng của cô
mềm nhũn ra, cũng không quản cái từ "dì" trong miệng bé, hai tay lập tức đưa ra nắm gò má béo múp trên mặt nhỏ của Tiểu Bao Tử, "Oa oa, sảng
khoái nhỉ, dắt lừa thuê à!"
Còn mặt của Tiểu Bao Tử nhíu lại, vô cùng khó coi, muốn lắc lắc đầu để
tìm cách làm cái tai của dì kỳ lạ bỏ xuống, nhưng mà dì bóp quá chặt,
hơn nữa không ngừng xoa nắn. Có buồn bực hay không chứ.
Tô Khả nhìn bộ dạng của Tiểu Bao Tử thì hơi đau lòng.
Doãn Lạc Phong: "—_—"
Trịnh Diệu Đông, ngước bốn mươi lăm độ nhìn trời tươi đẹp mà ưu thương: hi vọng đứa con trong bụng bình thường một chút thôi.
"Lúc chị còn nhỏ thì đã muốn véo mặt Tô Cẩm Niên, nhưng vẫn không thực
hiện được, bây giờ có thể véo con trai anh, oa oa, rát có cảm giác."
Trong nháy mắt mặt của Tô Khả trắng bệch, ánh mắt lướt qua Tiểu Bao Tử.
Còn bộ dáng Tiểu Bao Tử là hình như không nghe thấy lời của Doãn Lạc
Hàm.
Trịnh Diệu Đông gật đầu, sau đó nói với Doãn Lạc Hàm: "Em đừng véo quá lâu."
Tiểu Bao Tử liếc nhìn Trịnh Diệu Đông, cảm thấy chú cao ốm kỳ lạ đáng
tin hơn dì kỳ lạ, lại nghe thấy Trịnh Diệu Đông nói, "Để cho anh nựng
một hồi đi, lúc còn nhỏ thì anh cũng không thường nghĩ được ngắt mặt Tô
Cẩm Niên á."
Lúc này Doãn Lạc Phong ngăn cản, "Được rồi, đang ở cửa lớn, cản trở người ta làm ăn đấy."
Mọi người: ". . . . . ."
Bởi vì Doãn Lạc Hàm còn có rất nhiều đồ chưa mua xong nên vội vã nói với Doãn Lạc Phong và Trịnh Diệu Đông là sẽ mua chút đồ nữa, nhưng thật ra
thì tâm tư cô đã không còn lòng dạ để tiếp tục chọn mua nữa, đôi mắt to
hoàn toàn nhìn chằm chằm vào người Tiểu Bao Tử.
Mỗi lần nhìn thấy Tô Khả ôm Tiểu Bao Tử, Doãn Lạc Hàm muốn nói lại thôi, muốn hỏi rõ ràng hơn, vì vậy quyết định nhanh chóng mua xong đồ để tìm
một chỗ trò chuyện thật tốt.
Cô liệt kê đồ muốn mua lên giấy rồi trực tiếp ném cho Trịnh Diệu Đông, để anh thấy thì mua.
Trịnh Diệu Đông khóc không ra nước mắt, dù sao đứa nhỏ trong bụng Doãn
Lạc Hàm là của anh, anh chỉ có thể buồn bực tìm kiếm mấy thứ này xung
quanh các cửa hàng.
Ánh mắt Doãn Lạc Hàm vẫn đang ở trên người của Tiểu Bao Tử, tiếc rằng
thỉnh thoảng Doãn Lạc Phong lại ngăn cản tầm mắt của cô, hơn nữa quăng
một ánh mắt cảnh cáo cho cô, Doãn Lạc Hàm hận không thể đưa anh bay vào
trong bụng mẹ của cô.
Trong khi không có ý thức thì Trịnh Diệu Đông đã mua hết tất cả đồ đạc
rồi, lúc này đã gàn tới buổi trưa. Mọi người quyết định đi ăn một bữa
hải sản.
Lúc xuất phát, Trịnh Diệu Đông buồn bực, một thân một mình ngồi trong xe anh và nhìn mình lái chiếc Santana thì hận không thể đập banh chiếc xe
này, như vậy thì anh có thể ngồi xe Doãn Lạc Phong, trêu chọc con trai
của Tô Cẩm Niên.
Chỉ tiếc, là chiếc xe này không phải của anh, hơn nữa bây giờ anh mà đập banh thì cũng không có cách nào ngồi xe của Doãn Lạc Phong.
Trịnh Diệu Đông khóc không ra nước mắt mà chỉ có thể tăng tốc độ để đuổi theo xe Doãn Lạc Phong.
Ttrong xe Doãn Lạc Phong.
Doãn Lạc Hàm đã nói hai câu với Tô Khả, một câu là "Khả Khả, em rất lợi
hại!" Còn một câu là "Khả Khả, em không phải phúc hậu gì hết, sinh con
cũng không nói với chị."
Thời gian sau đó, Doãn Lạc Hàm một lòng nhào vào người Tiểu Bao Tử.
Có lẽ là do cô đang mang thai, giống như trước kia đúng là cô không
thích có con, bây giờ thì rất thích, nhất là nhìn thấy bộ dáng Tiểu Bao
Tử vô cùng đẹp mắt như vậy thì cô hận không thể lừa gạt họ đến bên cạnh
cô.
"Cậu bé đáng yêu, nói cho dì biết con tên là gì? Nói xong thì dì cho con ăn kẹo nha."
Đầu Tiểu Bao Tử đầy vạch đen: "Dì cho con là đứa trẻ ba tuổi à."
Doãn Lạc Hàm tròn mắt thật lâu rồi mới ôm bụng cười lăn lộn, "Khả Khả,
khẳng định đứa nhỏ thông minh là không phải di truyền em."
Tô Khả"—_—"
Doãn Lạc Hàm tiếp tục nói, "Emma, thật là sống động như Tô Cẩm Niên biến thành bộ dáng bốn năm tuổi vậy."
Doãn Lạc Phong nói, "Thôi đi, lúc Tô Cẩm Niên bốn năm tuổi thì chị mới hai ba tuổi, có thể nhớ gì sao."
Doãn Lạc Hàm: ">3< Em không nên đập bể sân khấu của chị. Hơn nữa,
chị không biết anh ấy lúc bốn năm tuổi thì bây giờ nhìn đến cậu bé đáng
yêu này đã thỏa mãn ý nguyện đấy."
Miệng nhỏ của Tiểu Bao Tử nhếch lên, không trả lời.
Miệng Doãn Lạc Hàm há to, nhìn biểu cảm của Tiểu Bao Tử thì không khỏi
chọc chọc khủy tay vào Tô Khả, "Khả Khả, úi da, nhìn bộ dạng của con
trai em đi, di truyền mười phần mười tính tình của Tô Cẩm Niên đấy."
Tô Khả hơi nhíu mày, dù sao trước mặt Tiểu Bao Tử thì cô cũng không có
nói bố của bé tên là Tô Cẩm Niên. Bây giờ, mọi người mở miệng ra là một
tiếng Tô Cẩm Niên, haizz, khi về nhà thì nhất định Tiểu Bao Tử sẽ vặn
hỏi đây.
Tiểu Bao Tử nhìn Doãn Lạc Hàm một chút rồi nói với Doãn Lạc Phong đang lái xe, "Chú ơi, cho con bình nước."
Doãn Lạc Phong lập tức đưa một bình nước cho Tiểu Bao Tử, tới tay thì Tiểu Bao Tử đưa cho Doãn Lạc Hàm.
Doãn Lạc Hàm chớp mắt mấy cái, còn chưa có lấy lại tinh thần thì Tiểu
Bao Tử đã nói, "Dì à, dì đã lảm nhảm một thời gian rất lâu rồi, uống
nhiều nước một chút đi, như vậy thì em trai hay em gái trong bụng mới
không thiếu nước."
Doãn Lạc Hàm: ". . . . . ."
Tô Khả vỗ vỗ trán Tiểu Bao Tử, "Nhị Tô, sao nói chuyện với dì như vậy."
Tiểu Bao Tử đâu ra đấy mà nói, "Tôi quan tâm tiểu bảo bảo trong bụng dì mà."
Doãn Lạc Hàm che mặt rơi nước mắt, cô là một cô gái cực kỳ xinh đẹp như
vậy mà lại bị một đứa bé ghét bỏ! ~(>_<)~ Quá đáng ghét, quả nhiên là con trai Tô Cẩm Niên mà, không đáng yêu, không đáng yêu chút nào!
Đến chỗ hải sản thì Doãn Lạc Phong trực tiếp ra lệnh để bọn họ đến phòng riêng xa hoa trên lầu cao nhất.
Tiểu Bao Tử rất yên tĩnh đi bên cạnh Tô Khả, Doãn Lạc Hàm vẫn chưa lấy lại tinh thần giữa trận đả kích vừa rồi.
Khi mọi người đã ngồi xuống rồi thì Trịnh Diệu Đông mới vội vàng chạy
tới vị trí, trong miệng lầm bầm một câu: "Mấy cái người này thật sự là
quá không phúc hậu à, cũng không biết chờ tôi một chút."
Có trời mới biết, anh vì đuổi theo xe của họ mà lái hết công suất, thiếu chút nữa thì Santana cũng vỡ tung bề ngoài, ~o(>_<)o~ kết quả vẫn không đuổi kịp họ.
Doãn Lạc Hàm "hừ" một tiếng, "Chờ anh làm gì!"
Cản không được nên Tô Khả mới hỏi Doãn Lạc Hàm, "Chị Hàm, chị kết hôn lúc nào?"
Vẻ mặt Doãn Lạc Hàm xấu hổ, "Chị còn chưa kết hôn."
"(OoO)" Miệng Tô Khả há tròn, "Còn chưa kết hôn à?" Tô Khả không khỏi
cảm thấy kỳ là, rốt cuộc là người nào có bản lãnh tốt như vậy, không kết hôn mà có thể lừa bụng cô ấy lớn vậy?
Tô Khả nhớ trước đây Doãn Lạc Hàm từng nói với cô, trước hôn nhân mà
XXOO với người ta thì không sao nhưng nhất định phải dùng tốt các biện
pháp, lỡ như tạo ra tai nạn thì đó không phải là chuyện đùa, còn vẻ mặt
kiêu ngạo tự đắc nói với Tô Khả, đàn ông muốn cô quản nhiều vô kể, giữa
trăm bụi cây cỏ, mảnh vụn không được dính vào người, nhất định không
được bị người ta lừa đến lớn bụng, Tô Khả, thật là em phải học một chút.
Ban đầu Tô Khả có cảm giác sấm chớp không dứt, nhưng bây giờ. . . . . .
"Đứa nhỏ của người đàn ông nào?" Tô Khả không khỏi hỏi cho ra đáp án.
Trong nháy mắt mọi người đều im lặng, còn Doãn Lạc Hàm lại muốn đào hang chui vào, bởi vì thật sự là quá mất mặt mà!
Trịnh Diệu Đông "khụ khụ" hai tiếng rồi nói với Tô Khả: "Anh đấy."
Tô Khả như bị sấm làm nói không được nửa câu, chính là cảm thấy bị vô số sấm sét trên trời không chút lưu tình bổ vào người cô, nổ cô đến ‘ngoài khét trong sống’.
Trịnh Diệu Đông, Trịnh Diệu Đông, Trịnh Diệu Đông………..
Doãn Lạc Hàm nhìn nét mặt của Tô Khả, “Khả Khả, vẻ mặt của em là gì đó!”.
Tô Khả còn đang kinh ngạc thì không khỏi lắc đầu một cái, “Ha ha”.
Mọi người chỉ cảm thấy được một bầy quạ đen bay qua đầu của mọi ngừoi, phát ra rất nhiều tiếng “aho~~”
Hồi lâu sau, Tô Khả lấy lại tinh thần, chợt cảm thấy lúc nãy cô “hơi
hơi” mất duyên, lúc này, người ta bưng món ăn vào tới, Tô Khả mới cười
hì hì nói, “Ăn đi, ăn đi”.
Ăn một bữa cơm, cuối cùng Tô Khả cũng an tâm chút, chỉ là thế nào thì cô cũng nghĩ không thông, sao Doãn Lạc Hàm có thể nảy sinh quan hệ với
playboy Trịnh Diệu Đông chứ?
Vì vậy sau khi ăn xong thì Tô Khả cộc cộc chạy đến bên cạnh Doãn Lạc
Hàm, nhỏ giọng hỏi: “Chị Hàm, sao chị có thể mang thai con của playboy
này vậy?”.
Hỏi xong câu này thì mặt của Trịnh Diệu Đông đi bên cạnh tối đi. “Anh
trở thành playboy lúc nào vậy. Đó là anh phong lưu có được hay không.”
Tô Khả: “…….”
Doãn Lạc Hàm đặc biệt trừng Trịnh Diệu Đông một cái, “Anh còn không biết xấu hổ!”
Vì vậy ba người nói chuyện ở bên kia, khí thế ngất trời, ở bên này, Doãn Lạc Phong ôm Tiểu Bao Tử nói: “Mẹ con quên mất hai ta rồi”.
Tiểu Bao Tử nói: “Hừ hừ, nhìn dáng vẻ của chú hình như rất thích mẹ con nhỉ?”.
Doãn Lạc Phong”QoQ” Đứa bé cũng có thể nhìn ra sao?
Tiểu Bao Tử hơi bĩu môi, “Nhìn biểu hiện của chú đi. Khi nào điểm của
chú cao nhất đi rồi nói không chừng con sẽ không ngăn cản”.
Doãn Lạc Phong nghe lời của bé, trong nháy mắt cằm cũng rớt xuống đất,
hai tay buông lỏng, Tiểu Bao Tử hơi trượt xuống một chút. Nhưng rất
nnhanh Doãn Lạc Phong lấy lại tinh thần, lại ôm bé.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bao Tử là vẻ nhàn nhạt, trong lòng đã
hạ cái mác cho Doãn Lạc Phong: lâm nguy liền loạn, trừ năm phần. Vốn chả còn nhiều Doãn Lạc Phong lại bị trừ thêm
Vì vậy Tiểu Bao Tử lại nói với Doãn Lạc Phong, “Trước mắt chú còn sư lại không nhiều đâu, nếu như điểm của chú cứ rớt xuống dưới sáu mươi, như
vậy thì ngay cả cơ hội cũng không có”.
Những lời này vừa nói ra thì Doãn Lạc Phong đã lảo đảo.
Mẹ nó!
“Sao chú chỉ còn lại từng ấy vậy?” Theo lý thì anh là thanh niên ưu tú
như vậy, nói thế nào thì cũng tám mươi lăm phần trở lên chứ.
Mũi Tiểu Bảo Tử “hừ” nhẹ một cái, “Con cảm thấy con còn cho chú cao đấy, nếu không thì lại hạ điểm xuống chút nữa nhé?”
Doãn Lạc Phong lập tức lắc đầu, “Đủ rổi đủ rổi!” Vừa gặp là biết thằng nhóc này không phải dễ gạ gẫm.
Tiểu Bao Tử đối với Doãn Lạc Phong thức thời như vậy thì hơi hơi hài
lòng, chỉ là sau hài lòng chính là xem thường anh. Nói xem một người đàn ông sao không có khí phách như vậy?
Nếu như Doãn Lạc Phong biết trong lòng Tiểu Bao Tử nghĩ vậy thì đoán
chừng sẽ tự đập một cục gạch lên trán mất. Sau đó, rống to với Tiểu Bao
Tử một câu: Vậy con nói đi, con muốn chú như thế nào.
Lại đi dạo một hồi, nhìn sắc trời cũng không còn sớm thì tách ra, dù sao mọi người đều không phải là người rảnh rang.
Doãn Lạc Phong đi cùng mẹ con Tô Khả, Trịnh Diệu Đông đi cùng Doãn Lạc Hàm.
Trở về xe, Tiểu Bao Tử ngồi bên cạnh Tô Khả, mắt to đen nhánh vẫn nhìn
bóng lưng Doãn Lạc Phong, Tô Khả nghiêng đầu thì chính là thấy bé nhìn
Doãn Lạc Phong không chớp mắt, không khỏi tò mò hỏi: “Nhị Tô, nhìn chú
Doãn cái gì vậy?”
Tiểu Bao Tử bĩu môi, không nói gì.
Tô Khả cười hì hì xoa xoa tóc đen mềm mại của con.
Doãn Lạc Phong nhìn hai người qua kính chiếu hậu, xe trực tiếp lái theo hướng Tô Khả đi.
Đến tiểu khu của Tô Khả, Doãn Lạc Phong nhíu mày, “Khả Khả, mấy năm nay em vẫn ở đây à?”
Tô Khả gật đầu, “Ờ”.
Doãn Lạc Phong vỗ vỗ trán của anh, “Thì ra là em trốn ở chỗ này, anh lại không biết”.
“Hả?”
“Bên này anh cũng có một căn nhà!” Doãn Lạc Phong vô cùng buồn bực nói.
Ban đầu lúc anh và Tô Cảm Niên tìm Tô Khả đúng là mất sức của chin trâu
hai hổ, gần như lật tung cả nước lên một lần. Bởi vì thân Tô Cẩm Niên là một người lính nên hắn thường tìm ở những khu vực xa xôi, cho nên mấy
năm nay, Tô Cẩm Niên liều mạng những nhiệm vụ có độ nguy hiểm rất lớn,
sau đó vẫn luôn hỏi thăm tin tức của Tô KHả.
Lại bởi vì một số nhiệm vụ Tô Cẩm Niên làm đều có độ nguy hiểm tương đối lớn nên nhận được ngày nghỉ cũng vô cùng khả quan, anh liền lợi dụng
ngày nghỉ mà tiếp tục tìm kiếm Tô Khả ở những nơi khác, nhưng đều không
có thu hoạch gì.
Còn anh thì sao, thân là một thương gia nên giao thiệp trải rộng khắp cả nước, cho dù như thế thì đối mặt với diện tích đất rộng lớn, ngừoi ở
trong nước lại nhiều đếm không hết, tìm một Tô Khả, hoàn toàn là mò kim
đáy biển.
Nhưng, hai người họ chưa từng buông tha.
Nhớ ngày đó, bọn họ nghĩ trên người của Tô Khả không có nhiều tiền nên
chạy không được xa mới đung. Cho nên trạm đầu tiên bọn họ tìm chính là
thành phố H, dù sao nơi này là quê hương của Tô Khả, nhưng trước sau tốn thời gian nửa năm tại đây mà ngay cả một chút thông tin về cô cũng
không có.
Hiện tại Tô Khả nói cho anh biết là năm năm nay cô sống ở thành phố H,
tin tức như vậy thật giống như là một tảng đá đạo tới anh vậy.
Rát đáng giân, Tô Khả ở tiểu khu, là tiểu khu mà anh tham gia mở rộng! Bên này còn có một căn nhà của anh!
Nói thử xem Doãn Lạc Phong anh có thể không buồn bực sao được!
Lúc Tô Khả nghe anh nói ở đây cũng có nhà của mình thì cằm hơi có khuynh hướng rơi xuống đất. “Không thể nào……………”
Doãn Lạc Phong tiếp tục buồn bực gật đầu.
“Bọn anh tìm em đã lâ, gần như lật tung cả nước lên, nhưng lại không có tin tức của em, kết quả…….”
Tô Khả gật đầu một cái, “ờ” một tiếng thì không nói thêm gì.
Doãn Lạc Phong thấy Tô Khả không muốn nói chuyện nên cũng không nói thêm chỉ vô cùng tự nhiên nhận lấy Tiểu Bao Tử.
Dù sao Tiểu Bao Tử đã bị Doãn Lạc Phong ẵm lâu rồi nên cũng không có
giãy giụa, dù sao mẹ bé cũng giảm bớt gánh nặng thì dĩ nhiên tốt.
Hai người im lặng đi trên đường của tiểu khu, vừa đúng lúc có một hàng
xóm đi ra thì nhìn một người đàn ông lạ ẵm Tiểu Bao Tử đi cùng Tô Khả,
lại nhìn người đàn ông có phong thái hiên ngang, khí chất hơn người thì
trong lòng đã kết luận, người đó là chồng Tô Khả. Sau đó thì vui vẻ lớn
tiếng chào hỏi Tô Khả “Khả Khả, cuối cùng chồng con đi công tác nước
ngoài cũng về rồi”.
Tô Khả lập tức muốn bác bỏ thì cạnh Doãn Lạc Phong lại trước một bước nói với bà dì kia: “Chào dì, cháu là Doãn Lạc Phong”.
“A ha ha, thì ra tướng mạo chồng Khả Khả tuấn tú như vậy, khó trách sinh ra Tiểu Tô có tướng mạo giống người bạn trẻ này như vâ”. Người hàng xóm vô cùng nhiệt tình bắt chuyện với Doãn Lạc Phong.
Lúc này Doãn Lạc Phong bày ra gương mặt tuấn tú yêu nghiệ như hoa đào nở rộ, “Ha ha”.
Tô Khả không nói gì hết, Tiểu Bao Tử nhíu mày, “Chú ấy không phải là bố cháu đâu”.
Ngừoi hàng xóm “ha ha” cười mấy cái, “Tô Tô à, mặc dù năm năm bố con
không gặp, nhưng mà con không thể không thừa nhận nha ba lạp ba
lạp………..”
Nói lien tục, không khác gì nước sông Hoàng Hà từ trên trời rơi xuống.
Một lúc sau, ngừoi nhà của ngừoi hàng xóm đã gọi bà ấy qua cách đó
không xa, bà cười hì hì vẫy tay đám người Tô Khả một cái, cuối xùng còn
nói thêm, “Chồng Khả Khả à, không nên vì công việc mà bỏ bê vợ yêu và
con ngoan được”.
Đợi dến khi người đó rời đi thì Tô Khả nhìn bóng lưng của bà, không khỏi buồn bực, “Tiểu Phong Phong, lần này em thiệt thòi lớn đấy”.
“Anh chỉ nói sơ qua tên của anh với ha ha một tiếng thôi mà”.
“……….”
Vào nhà Tô Khả, Doãn Lạc Phong thấy đó chỉ là một căn nhà nhỏ thì không khỏi kinh ngạc, “Cái nhà của em là từ đâu ra?”
Nhưng anh biết, sau khi Tô Khả không nói không rằng rời đi thì trên người không có tiền.
Tô Khả cúi đầu, không biết có nên nói hay không, nếu cô bán đứng Thẩm
Đường thì nhất định Phong sẽ tìm Thẩm Đường tính sổ, nói thế nào thì
Thẩm Đường cũng là ân nhân của cô trong năm năm qua, mà sau khi Doãn Lạc Phong biết thì chắc chắn Tô Cẩm Niên cũng sẽ tiếp tục tới đây, không
được, chân mày Tô Khả càng nhíu thật chặt.
“Nhà này là của chú Thẩm Đường”. Lúc này Tiểu Bao Tử nói ra.
Trong lòng Tô Khả kêu rên một tiếng: Tiểu Bao Tử, chú Thẩm Đường dẫn dắt con không tệ mà, con lại bán đứng chú ấy nhanh vậy
Quả nhiên, mặt của Doãn Lạc Phong tối đi, “Lại là cậu ấy!”
Một trận gió cuốn theo một chút bùn cát kéo qua, đồng thời còn xen lẫn mấy cái chiếc lá rụng
Chân trời phương xa, mặt trời đỏ chói cũng nhanh chóng xuống núi, tia
sáng óng ả ấm áp chiếu trên mặt đất, có vẻ không chút để ý một số
chuyện.
Hai tay của Doãn Lạc Phong nắm chặt thành quyền, phát ra âm thanh “rắc rắc”.
Tô Khả rung mình một cái, “Hắc hắc, Thẩm Đường là người rất tốt”.
Mặt Doãn Lạc Phong đen thui, không nhịn được tuôn ra một tiếng: “Mẹ nó!”
Tay nhỏ bé trắng nõn nà của Tiểu Bao Tử múa may trước mặt Doãn Lạc Phong, nói với anh, “Bảy mưoi phần”.
Lúc này Doãn Lạc Phong mới lấy lại tinh thần, tình hình anh đột ngột nói tục trước mặt Tô Khả và Tiểu Bao Tử, sau đó cười nói, “Ha ha, Tô Tô có
thể thu hồi hay không, chu không bao giờ nói tục nữa, như thế nào?”
Tiểu Bao Tử khẽ nâng cằmm nhỏ, “Xem biểu hiện của chú đã”.
Doãn Lạc Phong và Tô Khả: “……………..”
**************************
Tô Khả đi nấu cơm, Tiểu Bao Tử tự chơi với D, đợi sau khi cơm tối làm xong thì Tiểu Bao Tử và D vẫn rất tốt.
Tô Khả khẽ kinh nạc, thì ra là D và Tiểu Bao Tử đang nói chuyện phim hoạt hình anime.
Tiểu Bao Tử không có đặc biệt yêu thích gì, xem phim hoạt hình là một
thứ. Cho nên, lúc này khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng có vẻ rất vui vẻ.
Sauk hi ăn cơm, hai người vẫn chưa thỏa mãn mà tiếp tục thảo luận Anime. D còn nói với Tiểu Bao Tử về một vài Anime, manga hay mà anh từng xem,
trước kia anh như thế nào như thế nào. Vẻ mặt Tiểu Bao Tử vô cùng chuyên chú nghe, kèm theo gương mặt nhỏ nhắn, khóe miệng hơi hơi nhếch lên,
trong đôi mắt đen như mực đầy ánh sáng.
Tô Khả nhìn hai ngừoi tập trung tinh thần trò chuyện như vậy thì miệng
khẽ mỉm cười, đi vào phòng bếp lấy ít trái cây từ trong tủ lạnh ra, ngồi ở trên ghê sofa bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện về Anime, rát nhanh thì cô cũng gia nhập.
Lúc hơn tám giừo tối, mắt của Tiểu Bao Tử đã nahứm lại. Dù sao bình
thường ở nhà, Tiểu Bao Tử đều đi ngủ lúc bảy giờ rưỡi, hơn nữa ngày hôm
qua bé nagx bệnh, hôm nay lại hăng hái một nagỳ nên dĩ nhiên mệt mỏi.
Tô Khả ẵm Tiểu Bao Tử trở về phòng ngủ.
Doãn Lạc Phong cũng đứng dậy tạm biệt, ra khỏi cửa chính, Tô Khả nhìn
anh, anh nói “Khả Khả, thật ra thì có mấy câu không phải là anh nên
nói”.
Tô Khả nghe xong thì sắc mặt buồn bã.
“Nhưng mà anh muốn nói một lần”.
Tô Khả “Ừ” một tiếng
“Nếu như em vẫn yêu Cẩm Niên, như vậy thì không cần lãng ohí thời gian
nữa. Bởi vì hai người ở chung một chỗ cuộc sống hạnh phúc vui vẻ là quan trọng hơn bất kì điều gì”.
Tô Khả khổ sở cười một tiếng, “Không phải đơn giản như vậy”.
Doãn Lạc Phong nói, “Đồ ngốc, là em nghĩ quá phức tạp
“………….”
“So với bất kỳ người nào thì anh thật sự hi vọng em sống tốt”. Doãn Lạc
Phong cười xoa xoa tóc Tô Khả, giống nhau lúc học đại học.
“…………”
“Đương nhiên nếu như em thật sự không muốn đi cùng anh ấy nữa thì mau
đem giấy ly hôn tới đây rồi kết hôn với anh. Nhanh lên một chút, tuổi
anh với em vừa đúng nè, tương đối dễ bán”.
“Phốc---“
Bởi một tiếng nụ cười nhàn nhạt mà tất cả cô đơn vừa rồi ở đây đã tan trong những ánh sao đầy trời.