Editor: Núm Nguyễn
Hai tiếng “Tô Khả” một trước một sau này, làm tay của Đàm Thụ không tự
giác mà cầm cái ly trong tay, trong lúc đó ánh mắt hoa đào hẹp dài xoay
vòng quanh người Tô Cẩm Niên, khóe miệng Tô Khả và Doãn Lạc Phongnhếch
lên độ cong rất có ý vị sâu xa. Đến cuối cùng vẫn không quên lấy tay sờ
sờ cái cằm trơn bóng của mình.
Hắc, sữa đậu nành ở đây quả thật không tệ.
Không khí ở một góc nào đó quán sữa đậu nành Vĩnh Hòa có chút cứng ngắc.
Tô Khả nghe hai tiếng thét lên, cơ thể không tự giác run rẩy một cái.
Bất quá nghĩ tới lời nói của mình cũng không sai, vì vậy dùng ánh mắt
thâm và tình chân thành mà nhìn về Tô Cẩm Niên.
“Huấn luyện viên ~ lời tôi nói đều là sự thật” Tô Khả còn kém đem tứ chi đều giơ lên, tỏ vẻ trung thành của mình.
Nụ cười trên mặt Đàm Thụ lan ra lợi hại hơn, nhìn hai người anh em tốt của mình, ngược lại tay sờ cằm tuần suất từ từ nhanh hơn.
Hắc!
Hiếm thấy sắc mặt đen thui của Tô Cẩm Niên luôn cứng nhắc giống như núi băng ngàn năm kia.
Đôi mày thanh tú của Tô Cẩm Niên nhăn lại thật sâu, ánh mắt quét qua
khuôn mặt mỉm cười của bạn tốt, nhìn bộ dáng như xem kịch vui kia trong
lòng anh rất khó chịu
Đàm Thụ cũng cảm nhận được dòng khí lạnh đang toát ra từ người Tô Cẩm
Nhiên, nhưng vì khó được cơ hội tin tức lớn. Bằng bất cứ giá nào Đàm Thụ anh cũng tranh thủ, anh nhỏ giọng thì thầm bên tay Tô Cẩm Niên "Cẩm
Niên à, em gái này chính là người vừa mới gọi điện đến cho cậu sao?"
Tô Cẩm Niêm trực tiếp nghiêng đầu đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn anh
Hiếm thấy sắc mặt xanh lè của Doãn Lạc Phong luôn cười giống như hoa đào nở rộ kia.
Tô Khả này, ngược lại rất thú vị.
Khuôn mặt của Doãn Lạc Phong vô cùng xanh mét, nha, người phụ nữ này,
lại có thể làm cho hai người bạn tốt của anh lần đầu tiên mất mặt như
thế! Mẹ nó! Còn để Doãn đại thiếu gia hắn đây sau này làm người như thế
nào!
Rõ ràng người phụ nữ này đến dụ dỗ anh trước, hiện tại thế nào nhìn thấy Tô Cẩm Niên, liền lập tức đem anh ném qua sau đầu? Còn có, nhìn anh Cẩm Niên thường ngày đối với học sinh nữ luôn luôn chẳng thèm ngó tới cũng
gọi chính xác tên của Tô Khả, xem ra nhất định là có quen biết. như vậy
Tô Khả đến theo đuổi anh, cuối cùng là có ý gì?
Mẹ nó! Chẳng lẽ đem mình trở thành loại điều hòa nghiệp dư?
Doãn Lạc Phong cảm thấy tức giận vừa định vỗ đầu của Tô Khả một cái, lại nghe thấy Tô Cẩm Niên nói “Cô tới đây làm gì?”
“Ha ha, tôi tới ăn sáng, làm sao biết lại tình cờ gặp anh ở nơi này, quả nhiên là duyên phận nha!” Tô Khả nhếch miệng cười lớn, vẻ mặt biểu tình “Thật sự tôi chỉ đến ăn sáng.”
Đôi mày thanh tú của Tô Cẩm Niên nhíu lại thật sâu, ánh mắt quét đến khuôn mặt mỉm cười của bạn tốt