Mẹ Tô Khả bị giật mình, hoàn toàn. Cho tới khi Tô Khả cúp điện thoại
xong, mẹ Tô Khả còn ngây ngốc cầm điện thoại, không chớp mắt một cái
nào.
Trong đầu bà đầy câu nói kia của Tô Khả, "Con muốn kết hôn"
"Con muốn kết hôn" . . . Sau đó năm chữ này tăng lên vô cùng nhiều, biến thành bản Q tiểu nhân, sau đó nữa, các ký tự chữ Hán Q này kết lại vây
vòng xung quanh bà, ánh sáng vàng lấp lánh. (bạn edit không hiểu chữ Q
đó là gì, ai hiểu giúp mình nhé)
Bố Tô Khả nghi ngờ đi lên trước, ôm vợ, "Hắc, đây là xuất hiện tình trạng lớn gì?"
Mẹ Tô Khả lắc đầu một cái, lấy lại tinh thần, nhìn chồng của mình, có chút cứng ngắt nói với chồng mình, "Đánh em một cái, xem xem có phải em đang nằm mơ hay không."
Bố Tô Khả cười rất mập mờ, "Là muốn đại chiến 300 hiệp."
Mặt mo của mẹ Tô Khả đỏ lên, "Anh già rồi mà không nghỉ! Em nói chuyện đứng đắn đấy."
"Em nói cái gì à." Bố Tô Khả lơ đễnh, sau đó bắt đầu hôn nhẹ lên mặt mẹ Tô Khả, "Ai ui, chánh sự quan trọng hơn."
Mẹ Tô Khả đẩy ra bố Tô Khả, "Con gái anh muốn kết hôn!"
"Kết thì kết chứ sao." Bố Tô Khả cố gắng ôm mẹ Tô Khả, định tiếp tục hôn mấy cái, chỉ là mới vuốt eo thon của mẹ Tô Khả, thân thể ông liền dừng lại, "Em mới vừa nói ai muốn kết hôn?"
"Em nói con gái anh!" Mẹ Tô Khả liếc bố Tô Khả một cái.
Trong nháy mắt bố Tô Khả giậm chân, "Mẹ kiếp! Đứa nào đem con gái anh làm lớn bụng rồi! Anh lấy con dao phay làm thịt hắn!"
"Anh dám! Anh dám động một cọng tóc gáy của con rể em đi, anh liền ôm gối
của anh ngủ trên sàn nhà đi!" Trong nháy mắt mẹ Tô Khả xù lông. Ôi con
rể tương lai, thật sự bà đợi đã nhiều năm như vậy, thật vất vả trông
mong, nếu lão già của bà dám quấy nhiễu, bà sẽ để cho ông chịu không
nổi!
Bố Tô Khả ỉu xìu, sau đó nhìn vợ mình, "Gáo à, em mới vừa
nói là chuyện cười sao, làm anh sợ đấy? Cola nhà chúng ta vẫn còn học
đại học mà, đúng vậy, con gái học y học lâm sàng, hình như chuyên ngành
phải học năm năm, hiện tại con học đại học mới ba năm mà, nói thế nào
cũng còn phải hai năm nữa mới có thể tốt nghiệp mà, làm sao có thể kết
hôn." (Cola chắc là nhũ danh của chị Khả)
"Sao không thể nào! Không phải em ở tuổi nó đã sinh Khả Khả cho anh sao." Mẹ Tô Khả trừng bố Tô Khả một cái.
"Khụ khụ, hai ta không giống, năm ấy hai ta là thế hệ nhẹ dạ . . . . . . em hiểu mà." Bố Tô Khả khẽ giải thích.
Mẹ Tô Khả trợn mắt nhìn rồi tiếp tục nói, "Thời đại này đã thay đổi rồi,
anh có hiểu hay không? Không nhìn thấy những người tuổi nhỏ hơn so với
Khả Khả cũng bắt đầu chuyển nhà rồi hả?"
". . . . . ."
Vẻ
mặt mẹ Tô Khả xúc động, xúc động cho cảm xúc mà không lời nào có thể
miêu tả được, "Ba năm, ba năm rồi! Người làm mẹ này đã mong ba năm! Lúc
này mới nhận được tin Khả Khả chúng ta muốn kết hôn, ô ô, thật sự là
không dễ dàng gì" Vẻ mặt kích động cùng với giọng nói này dọa bố Tô Khả
sợ đến run run từng hồi một, rất nhanh, mẹ Tô Khả liền thay đổi vẻ mặt,
"Anh đừng phá đám cho em, biết phạt gì rồi đấy? Dọa con rể tương lai đi, hừ hừ. . . . . ."
Đôi mắt nhỏ này uy hiếp, bố Tô Khả sợ đến run một cái.
"Anh biết rồi." Nước mắt bố Tô Khả bò đầy mặt, không khỏi cảm khái thời gian thấm thoát trôi qua, năm tháng như thoi đưa, trong chớp mắt, chíp bông
đầu đều muốn sinh Tiểu Mao Mao đầu. ~(>_