Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Chương 137: Chương 137: Năm mới cảnh mới




Đối với tin tức Jayson Hough đã chết, Tô Khả nghe rồi trong lòng cô nhiều cảm xúc phức tạp trào đan vào nhau.

Lại nói, Jayson Hough là vì Tiểu Bao Tử của cô mà đi tới thành phố H nên bị người ta để mắt tới, cũng bởi vì cả nhà họ. Chùng quy mà nói thì tất cả nguyên nhân bắt nguồn từ họ.

Chỉ là sau đó, Jayson Hough muốn thông qua phẫu thuật mà giết con của cô, dĩ nhiên là cô biết ông bị người khã điều khiển mà không còn cách nào nên gây ra, sau này cũng sám hối với cô, thậm chí còn gọi điện thoại tới báo cho Cẩm Niên phải chú ý an toàn, từ một điểm này mà nói thì bản tính của ông không phải xấu.

Chỉ là từ sau khi ông biến mất thì cả người ông cũng trở nên quái gở, thậm chí bắt cóc Tiểu Bao Tử, đâm Tần Phi bị thương, tiêm ma túy lỏng đậm đặc vào người của Cẩm Niên. . . . . .

Tất cả hành động đó đều không thể tha thứ, cô muốn thông qua con đường luật pháp để đưa ông ra công lý. Nhưng Cục Cảnh sát lại truyền đến tin ông tự tử chết rồi.

Chết rồi, cát bụi trở về với cát bụi, cứ thế mà chết đi.

Những ân oán chất chứa trong lòng cô cũng không còn ý nghĩa nữa.

Tô Khả không khỏi cảm khái, nhân tính, vừa biến ảo vô thường, mà tính mạng con người lại luôn yếu ớt như vậy. Cô nghiêng đầu nhìn Tô Cẩm Niên nằm ở trên giường, đột nhiên nghĩ đến, nếu như lần này anh cứ đi như vậy, còn lại ba mẹ con cô. . . . . .

Trong lòng cô hoảng sợ, không khỏi đi lên trước ngồi bên cạnh Tô Cẩm Niên, nhìn gương mặt Tô Cẩm Niên ngủ say, một tay cầm một tay của anh lên. Mười ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, trắng ngần sáng trong như ngọc, nếu như không phải vết chai vì súng trên tay thì ai cũng sẽ cho rằng đây là đôi tay dùng để đánh đàn dương cầm hay là đàn tranh chứ không phải tay cầm súng.

Tô Cẩm Niên vẫn yên tĩnh ngủ, gương mặt vẫn tinh xảo xinh đẹp, da thịt trắng ngần, hàng lông mi cong lên, sống mũi thẳng, môi anh mím thành một đường, mê hoặc lòng người. Giữa trán, tuổi trẻ ngây thơ trước kia đã sớm biến mất không thấy gì nữa, còn lại là khí phách của người đàn ông gánh được cả trời đất.

Tô Khả không khỏi nhớ lại, lúc mới gặp anh, vẻ mặt anh lạnh lùng, chính xác mà nói là lòng không chút để ý không thèm đếm xỉa. Giống như giữa trời đất này thì anh không để ai trong lòng cả. Người bình thường chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh ngồi tít trên cao. Nếu người nào tiến đến gần đều cảm thấy giống như là một kiểu khinh nhờn.

Mà bây giờ anh trở nên bình dị gần gũi, người đang công tác cùng anh và hơi quen biết với anh đều khen không dứt miệng, nhưng cô biết là anh chỉ bỏ thói kiêu ngạo của anh vào đáy lòng, không hề lộ ra ngoài thôi.

Cứ trôi qua như thể, rốt cuộc đã đi qua nhiều năm như vậy. Mà anh và cô đã quen biết bảy tám năm rồi. Vốn là cô vừa gặp anh đã yêu, từ rất lâu đã hóa thành âm thầm say đắm, thấm vào mọi nơi trên cơ thể, day dẳng ở trái tim.

Anh bị thương, cô đau, đau triệt để trong lòng.

Thì ra là trong lúc vô tình thì người đàn ông này đã sơm hóa thành máu thịt của cô. Mà đời này cô cũng không rời khỏi anh được.

Cô xoa ấn đường của anh, ngón tay xoa từng chút từng chút, thời gian trôi theo đầu ngón tay, màn đêm lại buông xuống. Anh cuối cùng lần nữa tỉnh lại, nhìn thấy đầu ngón tôiy của cô, còn đặt ở mi tâm của anh, không khỏi nhẹ nhàng cười một tiếng.

"Đói bụng không?" Giọng nói của cô đúng là trăm năm hiếm khi dịu dàng như nước, làm Tô Cẩm Niên mới vừa tỉnh ngủ chớp mắt một hồi.

"Khụ khụ, là 'bản cung' sao?"

Tô Cẩm Niên nghĩ đến trước đó vài ngày, bởi vì cô mang thai nên anh không để cho cô chơi điện thoại di động, cô lại nhờ mấy bạn tốt lúc đại học của cô thay mặt mua rất nhiều tiểu thuyết internet xuất bản, mà dĩ nhiên cô đã xem qua không ít, sau khi xem xong thì trong miệng lẩm bẩm lải nhải đều là "xuyên không", cái gì mà "xuyên người" , cái gì mà "xuyên hồn" , cái gì mà "linh hồn trọng sinh" rồi cái gì mà "linh hồn chuyển đổi" . . . . . .

Hôm nay đột nhiên cô dịu dàng như vậy, thật sự là không giống bản thân cô.

"Mẹ nó!" Dịu dàng một chút anh còn không thích, người đàn ông này quả thật là có tiềm chất M, "Ừ, có đói bụng hay không, muốn ăn chút gì không? Cháo trứng muối thịt nạc? Cháo gà xé sợi? Cháo rong biển? Hoặc là bổ một chút, cháo tổ yến cẩu kỷ?" (cẩu kỷ là một vị thuốc)

Bởi vì vừa mới làm phẫu thuật nên anh vẫn không thể ăn thức ăn đặc, cho nên Tô Khả mở miệng thì chính là tên cháo mà cô thấy ở tiệm cháo.

Nghe liên tiếp là cháo thì trán Tô Cẩm Niên đầy vạch đen, "Còn có thể có lựa chọn khác không vậy."

"Có." Tô Khả gật đầu.

Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả.

"Anh có thể lựa chọn, ăn hoặc là không ăn."

". . . . . ."

"Nói mau đi, muốn ăn cái gì, Cẩm Niên?" Tô Khả chớp mắt to nhìn Tô Cẩm Niên, "Anh xem, trời cũng hơi tối rồi, bên ngoài gió tuyết rất lớn, nhất định cửa hàng cháo muốn đóng cửa sớm một chút ."

Tô Cẩm Niên khẽ cau mày, "Em mang thai nên cũng không cần đi ra ngoài, bên ngoài lạnh như thế nên em cũng bất tiện. Nếu không. . . . . ."

"Ây da, là Trịnh Diệu Đông làm chân chạy á..., đừng lo lắng." Tô Khả cắt ngang lời nói của Tô Cẩm Niên, "Nhanh đi, muốn ăn cái gì, nếu không tiệm cháo đóng cửa thì không có cháo, vậy thì không tốt rồi."

"Ừ, để Đông đi mua là được rồi."

Phía bên kia, Trịnh Diệu Đông mới vừa đi tới, trong tay xách theo canh gà yên lặng rơi lệ, thì ra là anh trong suy nghĩ của vợ chồng họ là một chân chạy. Cúi đầu nhìn xuống. Trong tay anh xách theo bình thuỷ, không phải như vậy sao, anh chính là người chạy việc.

"Cốc cốc ——" Gõ cửa tượng trưng.

Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên nhìn ra thấy Trịnh Diệu Đông đang đứng ở cửa, trong tay xách theo bình thuỷ.

"Má Trần nấu canh gà."

Có thể nói là Trịnh Diệu Đông khắp người gió tuyết trở về, trên bờ vai chắc nịch còn khoác một tầng tuyết mỏng trong suốt.

Tô Khả cười nhận lấy bình thuỷ, sau đó nói, "Anh Đông, phiền anh ở lại đến tiệm cháo lầu dưới bệnh viện mua cho chúng em chút cháo nhé."

Tròng lòng Trịnh Diệu Đông yên lặng kiêu ngạo, gật đầu, "Khả Khả, em cũng không cần hỏi Cẩm Niên muốn ăn cháo gì, anh ấy mới vừa phẫu thuật xong nên chỉ có thể húp chút cháo trắng. Được rồi, anh đi xuống mua cháo cho các người ."

Không đợi Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên phản ứng kịp thì bàn chân Trịnh Diệu Đông giống như bôi dầu, chuồn nhanh như tên trộm.

Cháo trắng. . . . . .

Giống như một tập thể quạ bay qua từ đỉnh đầu vợ chồng họ, "aho~aho~"

Hai người không khỏi nhớ lại lúc ấy bác sĩ mổ chính nói, bây giờ thức ăn chính của bệnh nhân chỉ có thể là chất lỏng dễ trôi, các người có thể cho anh ấy ăn chút cháo, chỉ cần là nhẹ một chút thì cũng không có vấn đề gì.

Cháo trắng, Trịnh Diệu Đông, anh xác định không phải là anh đang trả thù vợ chồng họ xem anh trở thành chân chạy chứ?

*

Đợi đến khi Tô Cẩm Niên dùng xong bữa tối thì Tô Khả mới báo cho Tô Cẩm Niên chuyện ban ngày Cục Cảnh sát gọi điện thoại tới. Sau khi biết Jayson Hough chết, Tô Cẩm Niên chỉ là "à" một tiếng rồi rơi vào trầm tư.

Hồi lâu ——

"Khả Khả, là chúng tôi có lỗi với Jayson Hough hay là Jayson Hough có lỗi với chúng ta?"

Anh hoang mang. Nếu như không phải là họ thì có lẽ Jayson Hough vẫn còn ở nước Mỹ, làm bác sĩ chính khoa tim mạch hàng đầu thế giới của ông, vẫn là ngôi sao sáng trong giới y học, được mọi người sùng bái.

Tô Khả vuốt tay Tô Cẩm Niên, "Cẩm Niên, không nói người nào có lỗi với người nào được, em chỉ có thể nói là số mạng như thế. Mặc dù chúng ta không tin nó nhưng nó đã xảy ra, đó chính là sự thật, chúng ta không cách nào đảo ngược thời gian, cho nên chúng ta không cách nào thay đổi nó."

Tô Cẩm Niên ngẩng đầu lên nhìn Tô Khả.

Tô Khả tiếp tục nói, "chuyện như vầy thì trách móc gì nữa cũng vô ích, người chết đã chết, chúng ta có thể làm chỉ là làm tốt chuyện trước mặt, không thẹn với lương tâm, vậy là đủ rồi."

Tô Cẩm Niên gật đầu.

*

Tần Phi tỉnh lại nên được Tô Sĩ Minh dùng xe lăn đẩy tới.

Tô Khả rõ ràng cảm thấy hình như bà già đi không ít, vẻ mặt nhìn Tô Cẩm Niên cũng không như lúc trước không xem Tô Cẩm Niên là con trai mà lập tức lên mặt bắt nạt Tô Cẩm Niên.

Môi của bà tái nhợt, khô nứt . Thấy Tô Cẩm Niên nằm ở trên giường bệnh thì nước mắt bà ào ào chảy.

"Cẩm Niên, đều là mẹ có lỗi với con, nếu như mẹ không dẫn Tô Tô đi ra ngoài thì cũng sẽ không có sự việc này. . . . . ." Nước mắt Tần Phi nói đến là đến, rất nhanh liền ướt cả vạt áo.

Tô Cẩm Niên nhìn mẹ anh khóc đến âm thanh và nước mắt đều hạ xuống, nghĩ đến bà bị những người đó đâm một dao, thiếu chút nữa bị mất mạng, lại nghĩ đến bà đến đây để tự trách thì lòng của anh rất khó chịu.

Dù nói thế nào thì người phụ nữ này cũng là mẹ của anh, người mẹ sinh anh ra ngoài. Dù bởi vì bà đã từng làm chuyện sai lầm, anh còn muốn cắt đứt tình nghĩa giữa mẹ con họ, nhưng dòng máu cũng vĩnh viễn cắt không đứt được.

Từ đầu đến cuối anh không cách nào thay đổi, trên người của anh chảy dòng máu của bà. Người lớn có lỗi, nếu thành tâm sửa lại thì làm con cháu nên chấp nhận, không phải sao.

"Mẹ, con không sao, mẹ đừng tự trách, tốt nhất mẹ dưỡng thương đi." Tô Cẩm Niên ngồi dậy, nói với Tần Phi ngồi trên xe lăn.

Tần Phi nghe câu ấy thì nước mắt càng như mở vòi nước, ào ào chảy.

Đã bao nhiêu năm rồi Tô Cẩm Niên không có gọi cô một tiếng "mẹ" thật tốt như thế?

Tần Phi cảm thấy chỉ còn vài năm trong đời sau này của bà, bà có thể có được sự tha thứ của con trai thì thật sự là đủ rồi.

Không có chồng, không có người tình, không có quyền lợi, nhưng ít ra thì con trai của bà vẫn còn, thậm chí còn nhiều hơn một đứa cháu, không phải sao? Dĩ nhiên, bà cũng không thế nào làm cho con dâu thích nhiều hơn.

Tô Sĩ Minh nhìn hai mẹ con, thở dài, lại nhìn Tô Khả bên kia im lặng không lên tiếng, mí mắt nâng lên, con dâu không thể vui vẻ một chút sao, thật sự là không muốn thừa nhận cô mà. Nhưng mà nhìn thấy cháu trai đáng yêu thông minh như vậy, lại nhìn một đứa cháu khác trong bụng của cô sắp ra đời thì ông không thể không thừa nhận được.

Chỉ là suy nghĩ một chút, bọn họ thừa nhận hay không thừa nhận thì còn có tác dụng gì đây? Đúng như Tô Khả từng nói, cô và Cẩm Niên đã kết hôn, sinh con, bọn họ can thiệp nhiều hơn nữa thì sẽ chỉ làm Cẩm Niên cách bọn họ càng ngày càng xa, không phải sao.

Dĩ nhiên, Tô Khả không biết suy nghĩ trong lòng hai người già này, dù sao năm năm trước, dù gặp lại nhau thì hai người này đều cho cô cảm giác không phải là rất tốt.

Mà hai người già này tựa như đã trải qua cuộc đời sống chết khó khăn, giống như là thấu gì đó rồi, cuối cùng chấp nhận thân phận của Tô Khả.

*

Bốn ngày sau thì di hài của Jayson Hough do người nhà trong họ của ông mang về quê hương. Đối với chuyện ông qua đời thì giới y học bày tỏ vô cùng đau thương sâu sắc, mà người nhà trong họ của ông cũng bày tỏ tương tự, rất đau buồn, rất đáng tiếc. Mà đối với một loạt hành động của Jayson Hough ở nước Z thì bọn họ cũng cảm thấy hết sức áy náy, đối với người bị Jayson Hough làm tổn hại thì cũng cảm giác áy náy sâu sắc. (di hài = xác)

Cùng lúc đó bọn họ còn nói, vợ và con trai của Jayson Hough cũng đã mất tích rất lâu rồi, bọn họ vô cùng hoài nghi có thể là bàn tay đen sử dụng ma túy khống chế phía sau Jayson Hough —— Lữ Lương làm hay không. Cho nên là bọn họ hi vọng cảnh sát hai nước có thể bắt được kẻ gây tội phía sau —— Lữ Lương.

Đối với tin tức này thì dĩ nhiên là khiếp sợ cả trong và ngoài nước. Các truyền thông lớn, tạp chí trang web đều rối rít đăng tin tức này. Giống như là một gáo nước lạnh đổ vào một chảo dầu sôi, răng rắc nổ vang.

Ảnh chân dung của tội phạm truy nã Lữ Lương cùng với những chuyện hắn trải qua trong cuộc đời, trình độ học vấn..., đều bị cảnh sát dán vào trên website chính thức, gần như là cả nước đều biết, có một kẻ bị cảnh sát hai nước truy nã. Mà tin tức truyền thông cũng mỗi ngày đều quan tâm tình hình tiến triển của chuyện này, cho nên cảnh sát hai nước đều là Alexander.

Sau đó Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên cũng biết đến, nhưng ngoại trừ bọn anh thở dài thì chỉ là thở dài.

Ngoại trừ thời sự việc trọng đại của quốc gia thì đầu đề của trang tin tức mỗi ngày vẫn chính là tình hình tiến triển của việc truy bắt Lữ Lương. Chỉ tiếc, từ lúc Jayson Hough qua đời đã một tháng, Lữ Lương vẫn còn chưa rơi vào lưới pháp luật của cảnh sát.

Trong khi nhân dân tức giận mắng cảnh sát vô dụng thì điểm chú ý cũng dần dần bị những tin tức ở phương diện khác dời đi. Mặc dù áp lực của cảnh sát nhỏ đi không ít nhưng vẫn không dám lười biếng, kỳ vọng sớm ngày bắt Lữ Lương quy án. (quy án – nhận tội, kết thúc vụ án)

Trong thời gian này, Tô Cẩm Niên phát con nghiện ba lần, ba lần đều ở bệnh viện. Lần đầu tiên tới khí thế ào ạt, Tô Cẩm Niên cắn răng cho ngất đi, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, doa Tô Khả sợ đến gần chết.

Cũng may bác sĩ đều ở đây, mở mọi loại thuốc mới. Cho đến sáng sớm hôm sau thì anh mới tỉnh lại.

Tô Khả ôm Tô Cẩm Niên khóc gần chết, cả Tiểu Bao Tử cũng như thế. Đứng bên giường bệnh Tô Cẩm Niên gọi "bố", khiến bạn bè người thân thích của Tô Cẩm Niên cảm động không thôi.

Cũng may bác sĩ đã nói rồi, hiện tượng của Tô Cẩm Niên là hiện tượng bình thường, thường phát ra nhiều vài lần, đợi đến khi hiệu quả của thuốc từ từ qua đi thì tự nhiên sẽ phục hồi khỏe mạnh.

Tô Khả thật muốn liếc bác sĩ kia vài cái, cái này gọi là nói cái gì chứ, ai không biết người muốn cai nghiện những thứ này đều là được cảnh cáo như vậy, nói cùng chưa nói giống hệt nhua. Chỉ là cũng may ông ấy nói, tính mạng của Cẩm Niên không có bị uy hiếp, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau hai lần phát tác, mặc dù anh vẫn đau đớn hôn mê bất tỉnh, nhưng so với lần đầu tiên thì sự lo lắng của cô chỉ con hơi nhỏ một chút. Chỉ là nhìn anh vẫn khổ sở như vậy thì trong lòng của cô rất đau, hận không thể chuyển dời khổ sở của anh lên trên người của mình. Cho dù không thể chuyển toàn bộ thì một phần cũng có thể.

Mặc dù lúc anh phát tác rất khổ sở, nhưng cũng may hơn lần thứ nhất, thời gian anh ngủ mê man cũng ngắn hơn lần thứ nhất, đây là một dấu hiệu vô cùng tốt, toàn bộ thuộc về tố chất thân thể của anh tốt.

Ngày cứ trôi qua, chớp mắt chính là chánh nguyệt, Tô cẩm Niên đã ra viện, mặc dù chống gậy, nhưng không ảnh hưởng khí thể hào hùng dồi dào của anh. (chánh nguyệt: tháng giêng âm lịch)

Vào đêm ba mươi, một nhà ba người của Tô Khả, còn có hai khách tự mời là bố mẹ Tô Cẩm Niên, cùng với Doãn Lạc Phong và kế đó là bố củaTô Khả, cũng coi là một nhà sáu ngụm, nếu như cộng thêm đứa nhỏ trong bụng Tô Khả thì là một nhà bảy miệng lần đầu tiên trải qua năm đoàn viên. (đoàn viên = sum họp)

Nhìn tuyết ngoài cửa sổ vẫn bay rơi tán loạn giữa trời, khi tiếng chuông năm mới gõ vang, khi âm thanh mồi nổ pháo không ngừng lọt vào tai, tất cả chuyện hỗn loạn dồn dập ở trên đời dường như dừng lại mọi tiếng ầm ĩ trong chớp mắt để nghênh đón một năm mới đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.