Editor: Becuacon
Mưa phùn không ngừng rơi tí tách, mang theo một chút lạnh lẽo thấm vào
trong xương trong tủy, cơn gió hè lướt qua, vài giọt mưa phùn thổi vào
mặt, mang theo lạnh giá.
Mưa tung bay trên cây tùng cây bách, một màu xanh mềm mại tươi mới,
giống như màu ngọc bích, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngát của cây tùng cây bách.
Tô Khả vẫn còn đắm chìm trong vui sướng vì nụ hôn trộm thành công, không để ý chút nào tới lưng của cô đã lạnh buốt vì bị nước bùn làm ướt, cũng không chút nào trong nháy mắt mà cảm thấy cơn đau kéo tới vì bị té
xuống đất, cô càng không có chú ý là lúc này thân thể Hoa Sen Trắng đã
cứng ngắt vì bị cô hôn cùng với cái mặt càng ngày càng đen lạnh giá như
cơn bão tố kia.
Bởi vì môi của cô bị thổi không ít gió lạnh, mang theo chút lạnh lẽo,
đụng phải môi ấm áp của Tô Cẩm Niên, giống như là bị điện giật, tê tê
dại dại, trong nháy mắt lan ra khắp toàn thân, làm cho tâm tư của cô
nhộn nhạo.
Trong nháy mắt cô nhịn không được mở to mắt nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên,
vài sợi tóc đen như mực dính vào trán vì mưa phùn, lỗ mũi cao thẳng có
vài giọt mưa trong suốt, Tô Khả nhịn không được cảm khái: đúng là báu
vật trong lòng. Cái bộ dáng này, không chiếm lấy thì thật có lỗi với
mình!
Tô Cẩm Niên hoàn hồn, nhanh chóng đứng dậy, sau đó dùng tay áo liều mạng lau chùi môi của mình, chà qua chà lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tô
Khả.
Lúc này Tô Khả còn nằm trên mặt đất, bởi vì nước mưa nên tóc dài dính
vào tai, mắt to cong cong như vầng trăng nhìn Tô Cẩm Niên, môi của cô
tím tái, chỉ là khóe miệng nhếch lên một độ cong cùng với ý cười nơi đáy mắt, có thể thấy được lúc này cô vô cùng hài lòng.
Tô Khả chống một tay xuống đất, chậm rãi đứng dậy, nhìn cái váy trắng
trên người mình có một mảng đen kịt, người khác nhìn thấy bộ dáng này
tương đối nhếch nhác, nhưng mà Tô Khả cũng không quan tâm, cô dùng tay
sạch sẽ vén những sợi tóc ướt nhẹp của mình lên, khom người sang một bên nhặt lấy hai cây dù rơi trên mặt đất, một cây đưa cho Tô Cẩm Niên, một
cây mình giữ, vô cùng thản nhiên.
Tô Cẩm Niên gạt dù ra, sắc mặt của anh xanh mét, ánh mắt sắc bén, nhìn thẳng Tô Khả, “Cô có chừng có mực cho tôi!”
Tô Khả “hắc hắc” cười một tiếng, “Huấn luyện viên, tôi không muốn.”
Tô Cẩm Niên nhìn dáng vẻ rất đáng đánh đòn của Tô Khả, không nhịn được
đưa tay lên, giơ lên giữa không trung, cuối cùng không có rơi xuống, chỉ là lạnh giọng: “Tôi rất ghét nữ sinh giống như kẹo mè xửng!”
Tô Khả nhìn tay anh như muốn đánh cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy tức giận của Tô Cẩm Niên, “Làm sao tôi lớn lên lại giống kẹo mè xửng hả?
Kẹo mè xửng có xinh đẹp giống tôi, đáng yêu như vậy, hoạt bát đầy động
lực sao?”
Tô Cẩm Niên mím môi, trực tiếp xoay người rời đi.
Đối với nữ sinh, tới bây giờ anh không có bao nhiêu cảm giác, nhưng là
lần đầu tiên anh nhìn thấy Tô Khả, anh liền ghét cô! Anh cũng không biết rõ tại sao, chỉ là lúc anh nhìn vào ánh mắt của cô, lúc nhìn thấy cô
cười với anh, anh đã cảm thấy cô nữ sinh này rất đáng ghét, rõ ràng là
lúc đó cô không có làm gì cả.
Mà lúc sau cô làm đủ loại hành động, làm cho anh chán ghét từ trong
lòng, hận mình không thể tránh xa ba thước. Cho nên thời gian mấy ngày
quân huấn sau đó, anh có thể không đến đại đội liền không đến đại đội,
đơn giản chỉ vì ghét cô!
Từ nhỏ đến lớn nữ sinh theo đuổi anh đếm không hết, có tiến lên thổ lộ
với anh, có yên lặng thầm mến, chỉ là thời điểm nhìn anh thì ngượng
ngùng cười một tiếng, những điều đó, anh cũng nhìn thấy, nhưng trong
lòng không có bao nhiêu cảm giác, tâm tình lại càng không phập phồng
kịch liệt, duy chỉ khi gặp phải Tô Khả!
Trong nụ cười của cô rõ ràng rất không có ý tốt, ánh mắt lại rất trần
trụi, lời nói nếu so nam sinh còn bưu hãn hơn, làm ra những việc bỉ ổi.
(bưu hãn: anh dũng, chắc muốn nói chị Khả nói chuyện quá trần trụi, cái
gì cũng dám nói.)
Mỗi khi cô nhìn anh, ánh mắt kia, giống như là muốn đem quần áo của anh
lột sạch, cho nên mỗi lần đối diện với cô, anh đều hận không thể hung
hăng đánh cô một trận!
“Này — huấn luyện viên — anh không cần ô hả?” Tô Khả chạy tới, đem cái ô của anh đưa lên trên đỉnh đầu của anh.
Tô Cẩm Niên không có dừng chân lại.
Tô Khả nói, “Huấn luyện viên, đừng như vậy nha, tôi nhận lỗi với anh có được hay không?”
“. . . . . .”
“Huấn luyện viên, vừa nãy là nụ hôn đầu của tôi. . .”
“. . . . . .”
“Huấn luyện viên, đây nhất định cũng là nụ hôn đầu của anh hả?”
“. . . . . .”
“Huấn luyện viên, tôi thật là vui a! Tôi không ngờ lại lấy được nụ hôn đầu của anh!”
“. . . . . .”
“Ha ha, lúc nào thì tôi có thể có được đêm đầu tiên của anh đây?”
Tô Cẩm Niên dừng bước lại, mắt nhìn chằm chằm Tô Khả, “Cô có thể hay không đừng xuất hiện trong tầm mắt của tôi!”
Tô Khả nháy mắt mấy cái, “Dĩ nhiên không được!”
“. . . . . .”
“Tôi không xuất hiện trong tầm mắt của anh, sau này làm sao chiếm được
đêm đầu tiên của anh!” Tô Khả nói lý, nhìn sắc mặt Tô Cẩm Niên đã chuyển sang đen, Tô Khả nói tiếp, “Ai nha, sinh con thông minh, đều là phải
qua chuyện. . ., anh đừng đem mình làm không được trong lúc lửa khói
ThầnTiên nha!”
“. . . . . .”
“Hơn nữa, Thần Tiên ca ca thì cũng sẽ ăn uống vệ sinh .”
“Tô Khả!”
“Huấn luyện viên, tôi ở đây, gọi Khả Khả là được rồi nha.” Tô Khả hoàn
toàn đem hai chữ ‘huấn luyện viên’ làm thành nick name cho người yêu,
cho nên kêu Tô Cẩm Niên là huấn luyện viên thì vô cùng ngọt ngào, ngay
sau đó ánh mắt cũng ngập tràn hơi xuân. (hai chữ vì trong tiếng Trung
chỉ có 2 chữ thôi, tiếng Việt thì ra tới ba chữ)
Tay Tô Cẩm Niên nắm chặt thành quyền, nếu như Tô Khả không phải phụ nữ,
đã sớm chết một trăm lần rồi, cho nên Tô Khả nên cảm ơn cha mẹ cô, sinh
ra cô đã là con gái! Sau đó, Tô Cẩm Niên cầm lấy cây dù trong tay Tô
Khả, “Tôi đã cầm cái ô của tôi rồi, cô có thể đi chưa?”
Anh là hỏi cô từng chữ từng chữ, trong lòng ý giận ngút trời muốn đem cô đốt thành tro rồi.
Tô Khả cười tí tửng nhìn Tô Cẩm Niên như trước, “Huấn luyện viên, anh có phải vì bị tôi lấy đi nụ hôn đầu nên bây giờ xấu hổ mà không thể đối
mặt với tôi hay không?”
“. . . . . .”
Nhìn vẻ mặt Tô Cẩm Niên càng ngày càng khó coi, Tô Khả buồn cười, “Tôi
biết, anh là lần đầu tiên nha, hắc hắc, vậy tôi đi trước?”
Dù sao quần áo trên người cô cũng không thích hợp hẹn hò, lại nói, cô
cũng đã hôn Tô Cẩm Niên, mục tiêu của hôm nay coi như là hoàn thành vượt mức, có thể thõa mãn trở về trường học. Về phần sau này, ha ha, từ từ
đi, ‘dục tốc bất đạt’, một hơi không nuốt nổi cái bánh bao lớn. Hoa Sen
Trắng của cô đúng là thực phẩm trong chiến đấu cơ, dĩ nhiên là phải nhai nhuyễn nuốt chậm. (ý chị Khả nói anh Niên là cực phẩm trong cực phẩm
ấy)
Nghĩ như vậy, Tô Khả nhịn không được nhìn Tô Cẩm Niên từ trên xuống
dưới, nghĩ đến việc khi anh cởi quần áo thì khí lực phía dưới sẽ như thế nào, “Ha ha —”
Nghe Tô Khả cười như “Gà mẹ đẻ trứng”, Tô Cẩm Niên mặt càng đen hơn, hơi thở phát ra khó có thể đến gần.
Tô Khả lùi lại hai bước, phớt lờ mà đùa cợt, “Vậy tôi đi về trước? Ngày
mai tôi tới tìm anh? Tin tức khí tượng nói, ngày mai thời tiết tốt.”
Tô Cẩm Niên: “. . . . . .”
“Huấn luyện viên, tôi đi về trước đây. Anh phải bảo trọng thân thể thật
tốt nha, phải biết anh không phải chỉ là một mình anh đấy!”
“. . . . . .”
“Mặc kệ như thế nào, rèn luyện nhiều hơn, thể lực tốt, thân thể tốt, anh hiểu chưa!”
Gần như Tô Cẩm Niên muốn trực tiếp ném cây dù trên tay vào mặt Tô Khả.
“Dĩ nhiên, tôi biết rõ thân thể của anh khẳng định là lớn hơn nhiều.”
Nói xong, Tô Khả nháy mắt với anh mấy cái, “Đừng nghĩ lệch đi nha, tôi
biết rõ anh là đứa trẻ trong sáng.”