"Hả?" Tô Khả chớp chớp mắt, vẻ mặt là "Anh vừa mới nói cái gì".
Tô Cẩm Niên nhíu nhíu mày, sau đó tiếp tục lặp lại một lần: "Tô Khả, tôi chỉ cho em một cơ hội, đó chính là thứ bảy tuần sau, em tới đơn vị của tôi, chúng ta kết hôn."
Đây là lần đầu tiên Tô Cẩm Niên nói câu dài như thế, hai chữ "Kết hôn" trong đó không ngừng đấu đá lung tung ở trong đầu Tô Khả, làm cho cô cảm thấy lơ mơ.
Tô Khả tiếp tục chớp mắt mấy cái, nhìn lên bộ dáng nghiêm túc trịnh trọng của Tô Cẩm Niên trước mặt, tiêu hóa hồi lâu. Cô tỉ mỉ mà đem nhìn qua nhìn lại Tô Cẩm Niên, cuối cùng mới nuốt nước bọt, "Cẩm Niên, có phải anh sốt lên hay không?"
Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen, vẻ mặt im lặng mà nhìn Tô Khả.
Tô Khả nhìn bộ dạng không nói câu nào của anh, đi lên trước sờ lên trán của Tô Cẩm Niên, tất nhiên kết quả bị Tô Cẩm Niên lấy tay kéo ra. Tô Khả cảm thấy mu bàn tay truyền đến một chút đau, nhưng cô không quan tâm chút nào, chỉ là cô cố tự mình lẩm bẩm: "Hắc, nhiệt độ bình thường, không có phát sốt mà."
"Tô, Khả!" Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen nhìn Tô Khả trước mặt.
Tô Khả gật đầu, "A, Cẩm Niên, đúng rồi anh mới vừa nói gì?"
Tô Cẩm Niên bị phản ứng của Tô Khả làm có chút tức giận, sau đó một tay nắm cằm Tô Khả, cúi người in xuống môi Tô Khả như chuồn chuồn lướt nước, "Tô Khả, tôi nói, chúng ta kết hôn."
Tô Khả bị Tô Cẩm Niên đột ngột thay đổi thái độ cùng hành động đó hù sợ. Cô nhìn Tô Cẩm Niên, lắp bắp nói, "Cẩm Niên, anh. . . anh . . ."
"Không phải em yêu tôi sao?" Tô Cẩm Niên nhíu mày nhìn Tô Khả.
"Em yêu anh." Tô Khả không chút do dự biểu đạy tình yêu của cô với Tô cẩm Niên.
Dù Tô Cẩm Niên bình tĩnh như thường, vành tai cũng ửng đỏ lên, sau đó, anh vẫn vô cùng điềm tĩnh như cũ nói với Tô Khả: "Cho nên, chúng ta kết hôn. Nếu như thứ bảy tuần sau, em không đến, như vậy, tôi sẽ chọn những cô gái khác."
"Không được! Anh là của em đấy!" Tô Khả vội vàng nói.
Cô không hiểu tại sao bỗng nhiên Tô Cẩm Niên phải lựa chọn cùng cô kết hôn, nhưng cô biết, chắc canh sẽ không bởi vì yêu, nhưng nếu là anh đề nghị, thì cô không thể bỏ qua. Mặc dù trong lòng hơi khó chịu, nhưng, dù sao cũng tốt hơn là cái gì cô cũng không được. Dù sao cô đã từng làm bạn gái trên danh nghĩa của anh, cũng cảm thấy rất vui vẻ, huống chi bây giờ là vợ danh chính ngôn thuận.
Quan trọng nhất là, nếu như cô làm vợ của anh, như vậy thì có thể quang minh chính đại đem xương cốt của anh nuốt vào bụng.
Từng bước từng bước, Tô Khả cô có thời gian cùng kiên nhẫn, mọi người xem ba năm cô đã chờ được rồi, còn không phải là hoàn toàn đem Tô Cẩm Niên lừa tới tay sao, cho nên sau này, để lòng của anh hoàn toàn thuộc về cô thì cũng không phải là không thể nào.
"Như vậy thì không nên quên."
"Ừ." Tô Khả gật đầu như gà con mổ thóc.
"Như vậy nhe, tôi đi trước, nhớ kỹ, ở chỗ này, rất nhiều chuyện chỉ nói không biết là được rồi."
"Ừ." Khuôn mặt Tô Khả mỉm cười, ánh mắt như mặt nước xanh biếc, dập dờn lan ra, "Cẩm Niên, em hiểu ."
Tô Cẩm Niên gật đầu, "Vậy tôi đi trước đây."
Tô Khả kéo Tô Cẩm Niên, "Không phải anh sẽ ở với em lâu một chút sao?"
Tô Cẩm Niên nhẹ nhàng đem tay Tô Khả đẩy ra, "Tô Khả, tôi thích phụ nữ nghe lời, cũng thích phụ nữ dè dặt." Nói xong, anh rời đi.
Tô Khả nhìn bóng lưng của Tô Cẩm Niên, nói thầm trong lòng: những lời này không biết anh đã nói với em mấy trăm lần rồi, biết rất rõ em không thế làm được, vẫn còn không chán mà nói với em.
*
Trên đường về Tô Cẩm Niên vẫn nghĩ đến quyết định của mình. Anh do dự thật lâu rồi mới quyết định. Đúng vậy, anh sẽ cùng Tô Khả kết hôn, dù anh không thương cô, thậm chí không thế nào thích cô được, nhưng mà cùng cô kết hôn, cách thức hai người bọn họ chung sống cũng sẽ không thay đổi bao nhiêu, cuộc đời của anh cũng vẫn sẽ giữ những dự tính cũ, nhưng nếu như cùng cô gái kia kết hôn, anh không biết tương lai mình sẽ xảy ra thay đổi như thế nào ——
Thời gian lùi trở về chập tối của hai ngày trước.
Khi đó, Tô Khả ở bệnh viện tryền hết chai nước biển, trực tiếp bị cảnh sát chờ ở dưới lầu đưa đi, anh trực tiếp lái xe về nhà.
Về đến nhà, đầu tiên ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy mẹ của đã dẫn theo một cô gái đang ngồi ở trong phòng khách nhà mình, lúc này trò chuyện, phòng khách cũng là một không khí hoà thuận vui vẻ.
"Cẩm Niên, con lại đây." Lúc đi qua phòng khách, mẹ của anh kêu anh lại.
Anh dừng lại, vẫn lạnh nhạt như cũ, ánh mắt quét qua hai người bọn họ, mà cô gái kia cũng ngẩng đầu nhìn anh một cái, khóe miệng là một nụ cười nhạn nhạt, những vẫn có vẻ tự nhiên thanh nhã, "Xin chào, tôi là Hoàng Nghê Thường."
Anh gật đầu.
Mẹ của anh trách anh lạnh lùng sẽ đuổi con dâu bà đã chọn đi mất, cho nên trừng mắt liếc anh một cái, "Cẩm Niên, đây là con gái chú Hoàng của con, mới từ nước ngoài trở về. Nói cho con biết, cô ấy tốt nghiệp đại học Yale, cô ấy không chỉ có thông minh xinh đẹp, hơn nữa hát hay vô cùng, từ mấy năm trước thì đã phát hành ra đĩa nhạc, nổi tiếng từ nam đến bắc ——" (Yale là một trong những viện đại học lâu đời nhất Hoa Kỳ)
"Cho nên?" Tô Cẩm Niên một câu cắt đứt lời giới thiệu thật dài của mẹ mình.
Trong nháy mắt mẹ Tô Cẩm Niên tức giận, "Tô Cẩm Niên, đây là giọng điệu đang cùng mẹ nói chuyện của con sao! Con bây giờ càng ngày càng không hiểu nổi rồi!"
"Bác gái, bác đừng tức giận."
"Ha ha, Nghê Thường, Cẩm Niên cái thằng ranh này bình thường không phải có bộ dạng này." Tô Cẩm Niên mẹ kéo tay Hoàng Nghê Thường, cười giải thích với cô ta.
Hoàng Nghê Thường cười, "Ha ha, bác gái, bác định đem con giới thiệu cho Cẩm Niên của bác phải không nhỉ."
"Ha ha, sẽ không trách bác tự quyết định chứ?"
"Ha ha, bác à, nếu là những người khác giới thiệu người đàn ông cho con biết mà không giải thích như vậy, nhất định con sẽ tức giận, nhưng là người không phải là những người khác mà, hơn nữa, con cảm thấy Cẩm Niên thật là đẹp trai, ngược lại vô cùng phù hợp với con, ha ha." Cô ta nói xong, nháy mắt với Tô Cẩm Niên, "Hi, Cẩm Niên, tôi chính thức tự giới thiệu mình, tôi là Hoàng Nghê Thường, năm nay hai mươi lăm tuổi. Anh vô cùng hợp duyên với tôi, cho nên chúng ta có thể biết trước, hiểu nhau sâu hơn, trước tiên xem một chút xem sau này có cơ hội kết hôn hay không."
Tô Cẩm Niên nhìn cô, "Cô là ai?"
Hoàng Nghê Thường có chút lúng túng, nhìn mẹ Tô Cẩm Niên.
"Tô Cẩm Niên!" Mẹ Tô Cẩm Niên bực dọc.
"Cho nên tại sao tôi phải nghe lời cô?" Tô Cẩm Niên nhìn Hoàng Nghê Thường.
"Tô Cẩm Niên!" Mẹ Tô Cẩm Niên giận đến mặt đỏ rần, "Là mẹ dạy con phong độ như vậy sao?"
Tô Cẩm Niên cười, "Mẹ, vậy mẹ nói, mẹ dạy con thế nào đi?"
Mẹ Tô Cẩm Niên há hốc mồm, nói không ra nửa câu.
Tô Cẩm Niên cười lạnh nhìn hai người, "Con nói rồi, hôn sự của con, tự con làm chủ, ai cũng đừng nghĩ sẽ can thiệp, đây là ranh giới cuối cùng của con. Mẹ, không nên chạm đến."
Nói xong, Tô Cẩm Niên quay người đi lên lầu.
"Tô Cẩm Niên, đây chính là cách tiếp khách của anh à?" Hoàng Nghê Thường lên tiếng kêu Tô Cẩm Niên, "Hơn nữa, mẹ anh lại không bắt anh lấy tôi, anh kích động cái gì chứ! Hơn nữa, dù là anh muốn lấy tôi, tôi còn không đồng ý nữa, anh kiêu ngạo cái gì! Tôi muốn năng lực có năng lưc như vậy, muốn bai cảnh có bai cảnh, muốn diện mạo có diện mạo, loại đàn ông như thế nào không câu tới tay! Anh cho rằng nhất định tôi sẽ thích anh sao? Tính tình này, nhìn cũng biết là bị nữ sinh làm hư rồi! Anh thật sự nghĩ mình là đẹp trai nhất trời đất sao! Chỉ tính khí này của anh? Qủa thật hết sức tệ! Lãng phí thân thể này! Người nào coi trọng anh, mắt người đó bị mù, người đó xui xẻo tám đời!"
Tô Cẩm Niên trực tiếp quay đầu nhìn chằm chằm Hoàng Nghê Thường.
Hoàng Nghê Thường nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên, mặt không chịu yếu thế, "Thế nào, bị tôi nói trúng sao? Bị cô gái nào làm đến kiêu ngạo vậy, Hoàng Nghê Thường tôi cũng không phải là cô gái bình thường đâu! Thật sự cho rằng cái thế giới quay xung quanh anh, vậy anh cũng tưởng quá tốt đẹp sao."
Miệng mẹ Tô Cẩm Niên há tròn, đứng tại chỗ, thầm nói không xong rồi, ba cũng không muốn cô con dâu ưu tú lỡ mất, cho nên vội vàng vỗ về Hoàng Nghê Thường, "Nghê Thường à, thằng ranh này chính là không hiểu chuyện, sau này các con tiếp xúc nhiều hơn, sẽ phát hiện hai bên đều tốt."
"Cho nên, lời nói này của cô là muốn hấp dẫn sự chú ý của tôi?" Tô Cẩm Niên giống như suy nghĩ nhìn Hoàng Nghê Thường phía trước, sau đó lạnh lùng chế giễu cười một tiếng, "Nhưng mà ngại quá, tôi nói với cô, vẫn không có hứng thú."
Nói xong, Tô Cẩm Niên trực tiếp đi lên lầu.
Mặt của Hoàng Nghê Thường xanh đen từng mảnh một vô cùng khó coi, thầm nghĩ trong lòng: "Anh chờ đi, Tô Cẩm Niên, trên đời này còn không có ai dám chế nhạo tôi như vậy! Nếu tôi không đuổi kịp anh rồi vây anh lại, thì tôi không phải Hoàng Nghê Thường!"
"Nghê Thường, trước sau bác cũng đứng về phía con!"
Hoàng Nghê Thường không chút xấu hổ nào khi vừa bị Tô Cẩm Niên đả kích, vén mấy sợi tóc dài rơi xuống, cười nói với mẹ Tô Cẩm Niên: "Bác gái, cám ơn bác thích con như vậy."
"Ha ha, bác vừa nhìn thấy con liền thích, nếu không sẽ không đi đến buổi biểu diễn của con."
Hoàng Nghê Thường cười, "Con hiểu, thưa bác."
"Vậy thì tốt, bác tin tưởng, chỉ cần con ra tay, khẳng định có thể đem Cẩm Niên nhà bác đuổi tới tay."
Hoàng Nghê Thường tiếp tục mỉm cười, "Bác gái, nhìn bộ dáng Cẩm Niên hình như không thế nào thích con được."
"Đó là nó không hiểu con. Sau này ở cùng lâu ngày, khẳng định các con có thể cùng một chỗ."
Tô Cẩm Niên thay xong quần áo liền đi xuống lầu, bây giờ trên người anh là một bộ quân trang màu xanh lá cây, một nón lính, khi xuống, khí khái anh hùng mạnh mẽ.
Hoàng Nghê Thường khẽ nhìn mà trợn tròn mắt, thầm nghĩ: cũng là một người đàn ông có diện mạo vô cùng xuất sắc, bất kể là tướng mạo phong độ hay là năng lực. Đây là lời nói thật, quả thật cô gặp qua không ít trai đẹp, nhưng giống như Tô Cẩm Niên vậy, đứng tại chỗ, bai cảnh biến thành trạng thái tĩnh như tranh thủy mặc, với lại không nhúc nhích, vẫn hoàn toàn có sẵn khí chất của một vị vua, người đàn ông như vậy, cô thật sự là chưa từng gặp qua.
Nhìn tính tình của anh, lãnh đạm như vậy, nhìn một cái cũng biết, là một người đàn ông khó chung sống khó chiếm được, muốn đem anh đuổi tới tay, không bỏ chút thời gian, thật đúng là có chút khó khăn.
Chỉ là Hoàng Nghê Thường, cô nói với loại đàn ông này vô cùng có năng lực thách đấu, là tương đối có hứng thú
"Con đi đâu?"
"Trở về đơn vị."
"Con chờ chút, mẹ có đồ đưa cho con, theo mẹ lên cầm xuống." Mẹ Tô Cẩm Niên nói với Tô Cẩm Niên, sau đó nói với Hoàng Nghê Thường, "Nghê Thường, con cứ xem nơi này như nhà của mình."
Hoàng Nghê Thường cười nói, "Được ạ, bác gái."
Sau đó, mẹ Tô Cẩm Niên liền gọi Tô Cẩm Niên lên lầu, mặc dù Tô Cẩm Niên không muốn cùng mẹ của mình sống chung nhiều, nhưng bình thường bà căn dặn chuyện anh có thể làm được thì vẫn sẽ tôn trọng ý của bà.
Vừa vào phòng ngủ của ba mẹ anh, mẹ Tô Cẩm Niên lấy ra một túi quần áo, "Đây là quà sinh nhật của con, mẹ đã chọn thật lâu."
Lúc này Tô Cẩm Niên mới nhớ tới sinh nhật của mình vào thứ tư tuần tới cũng chính là lúc đang ở đơn vị. Hiếm thấy, mẹ của anh lại có thể nhớ, còn mua quần áo cho anh.
Anh nhận lấy, nhưng mà cũng biết, mẹ của anh kêu anh vào, khẳng định không phải là vì quà sinh nhật. Anh hiểu rất rõ mẹ của anh, bà là một người phụ nữ có dã tâm vô cùng lớn, nếu không ở quân đội có nhiều người đàn ông đi bộ đội tài giỏi như vậy cũng sẽ không thể lên được chức sĩ quan cấp tướng.
Chức danh của bà cũng giống như của ba anh!
"Cho nên, còn có những chuyện khác sao?" Anh không có mở cái túi kia ra.
Sắc mặt mẹ anh xanh lét rồi đỏ rực một mảnh, "Tô Cẩm Niên, có phải con muốn mẹ anh tức chết hay không!"
Tô Cẩm Niên nói: "Mẹ, con cũng hai mươi lăm tuổi rồi, cho nên không cần đem con xem như đứa con nít."
Mẹ Tô Cẩm Niên nói: "Chia tay cái con bé nhà quê đó đi!"
Qủa nhiên.
Sau đó, Tô Cẩm Niên tiếp tục nhìn mẹ của mình, ánh mắt ấy làm cho mẹ Tô Cẩm Niên muốn nổi bão. (giận như bão nổi là biết rồi)
Mẹ Tô Cẩm Niên thở một hơi thật dài, "Cẩm Niên, con phát biết, trên đời này mẹ đều là vì con của mình mà tính toán, mẹ vì tốt cho con."
Tô Cẩm Niên cười, "Vậy sao?"
"Tô Cẩm Niên! Con nhìn con bây giờ một chút đi! Cũng trở thành hình dạng này rồi! Trước kia dùng thái độ này để nói chuyện với mẹ sao!"
"Mẹ, cái khác con không nói nhiều, nhưng con vẫn nói câu ấy, hôn sự của con, các người đừng xen vào."
Mẹ của anh cau mày, sau đó nhìn Tô Cẩm Niên, "Con thật sự muốn chọc giận chết mẹ à! Cô gái đó có điểm nào tốt?"
"Nếu không có chuyện gì khác, con đi trước." Tô Cẩm Niên xoay người.
"Đứng lại!" Mẹ Tô Cẩm Niên lạnh lùng quát một tiếng!
Tô Cẩm Niên xoay người nhìn mẹ mình, "Mẹ, không cần phải nói con cũng biết rõ, cho nên mẹ đừng phí sức đến khuyên con."
"Mẹ nghe nói cô gái kia giết người!" Mẹ Tô Cẩm Niên ngồi trên giường của mình, nhìn con trai đứng ở cửa, mặt cười đến rất tự nhiên.
Tô Cẩm Niên nhíu mày, "Mẹ có ý gì?"
"Con biết ý của mẹ đấy! Hai người Vương Đại Chí và Thần chắc canh sẽ không chịu để yên, về phần năng lực của con, hừ hừ!"
Tô Cẩm Niên nhìn người mẹ mình vô cùng xa lạ, không nói lời nào.
"Chỉ cần con và cô gái kia chia tay, mẹ lập tức giải quyết cho cô ấy, nếu như con không cùng cô ta chia tay, như vậy...!" Ánh mắt mẹ Tô Cẩm Niên cũng sắc nhọn "Con không cần ép mẹ, mẹ đều là vì muốn tốt cho con."
Tô Cẩm Niên cười lạnh, "Đây chính là cái gọi là mẹ vì tốt cho con?"
"Không sai! Tin tưởng mẹ, Nghê Thường tuyệt đối là người thích hợp với con nhất!"
"Được! Con chia tay với cô ấy!"