Ngải tiểu tiểu ngẩng đầu, liền nhìn thấy nụ cười khóe môi anh.
"Ông xã!" Cô hướng về phía tai anh quát to.
"Nghịch ngợm!" Anh và cô lại trở về như trước khiến khóe miệng anh cười đến rực rỡ.
Yêu nghiệt!Thiếu chút nữa Ngải Tiểu Tiểu lại bị anh quyến rũ. Nhưng chỉ
thoáng một cái đôi môi mỏng lại bị gã nam thần lạnh lùng ấy đè xuống,
động tác nhanh đến mức khó mà tin nổi.
Kỳ Tuấn một tay nắm
lấy bàn tay Ngải Tiểu Tiểu, một tay giữ chặt gương mặt cô, đôi môi nóng
bỏng tìm đến đôi môi ngọt ngào của cô. Đôi môi đỏ mọng mềm mại ấy hoàn
toàn kích thích ngọn lửa tình trong anh. Cô chính là hương vị khiến anh
chìm đắm, say mê!
Không khí mập mờ bao trùm toàn bộ không gian bên trong xe.
Ùng ục….. Tiếng đói bụng của Ngải Tiểu Tiểu chợt vang lên phá vỡ tất cả.
“Em…em đói rồi !" Mặt đỏ tới mang tai, Ngải Tiểu Tiểu khẽ đẩy Kỳ Tuấn ra.
Kỳ Tuấn thẳng người, lười biếng liếc nhìn đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của
cô, tròng mắt đen còn dấu vết lưu lại của sự ham muốn:" Gọi ông xã thì
sẽ lập tức đi ăn. Còn nếu không tiếp tục. . . . . ."
Ngải Tiểu Tiểu hơi mím môi, lườm anh một cái. Sau đó lấy giọng điệu ỏn ẻn khiến người ta nổi cả da gà nói: "Ông xã……em đói rồi."
Nhưng hình như Kỳ Tuấn có vẻ rất hưởng thụ điều này, còn sờ sờ đầu cô, cười
nói: "Ngoan, chúng ta đi ăn cơm." Dứt lời liền khởi động xe.
"Ông xã, người ta muốn ăn bữa tiệc thật lớn nha." Ngải Tiểu Tiểu đùa thành nghiện.
"Được."
"Không, không, ông xã, người ta muốn ăn bữa tiệc thật lớn ấy?"
"Không thành vấn đề."
"Đúng rồi, ông xã, hình như cha anh không muốn chúng ta ở chung một chỗ? Phải làm sao đây?"
"Không liên quan!"
"Ông xã, người ta phát hiện vấn đề rất nghiêm trọng, tại sao cha anh họ Lý mà anh lại họ Kỳ?"
"Về sau sẽ nói cho em biết."
Ăn tối xong, hai người lại đi suốt đêm trở về thành phố A.
Xe hơi chạy trong đêm tĩnh lặng, bên trong buồng lái cũng yên lặng không
tiếng động. Ánh mắt Ngải Tiểu Tiểu dừng lại bên tấm màn đen phía ngoài
kia. Tất cả mọi chuyện diễn ra ngày hôm nay giống như thước phim chiếu
đi chiếu lại quanh quẩn trong tâm trí cô. . . . . . Kỳ Tuấn và Lý Lâu
Thanh là cha con sao? Nhưng tại sao Kỳ Tuấn lại không theo họ cha? Điều
này thực sự rất kỳ lạ!
Tại sao anh lại cùng cha bất hòa?
Hôm nay nhìn hai người to tiếng thật sự giống như chuẩn bị rút kiếm lao
vào nhau. Nhưng Ngải Tiểu Tiểu vẫn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản
như vậy. Giống như hôm nay, rõ ràng là anh đã giải quyết xong mọi chuyện của cô nhi viện nhưng tại sao còn đưa cô tới gặp cha anh. Rất dễ nhận
thấy, trong lòng anh vẫn luôn có cha, chỉ là cao ngạo không biết cách để biểu đạt mà thôi. . . . . .
Vậy tại sao anh lại không theo
họ cha? Ngải Tiểu Tiểu không nhịn được quay đầu lại quan sát Kỳ Tuấn.
Lúc này anh đang chuyên tâm lái xe. Thật ra thì cứ lẳng lặng nhìn anh
như vậy cũng là một loại hưởng thụ: đường nét cương nghị, gương mặt anh tuấn, dáng người to lớn, đôi môi mỏng khẽ mím lại.
Lại còn mang theo khí chất lạnh lùng cao ngạo bẩm sinh.
Cho dù là vậy thì anh vẫn là người đàn ông khiến phụ nữ chìm đắm đến quên thở.
Ngay cả cô cũng như vậy sao?
Nhận ra ánh mắt chăm chú của Ngải Tiểu Tiểu, Kỳ Tuấn nghiêng đầu sang chỗ khác.
Không hẹn mà gặp, ánh mắt hai người giao nhau. Cô bắt gặp ý cười trong mắt
anh, khẽ giật mìmh. Ngải Tiểu Tiểu vội vã nhìn đi chỗ khác, trái tim lại loạn nhịp không ngừng.
Thật là xấu hổ đi! Cô lại có thể nhìn một người đàn ông đến ngây người. Càng buồn cười hơn chính là —— lại bị anh phát hiện.
Bộ dạng Ngải Tiểu Tiểu lúc này khiến Kỳ Tuấn hết sức vui vẻ, đáy mắt anh
mang theo ý cười nhẹ. Cô bé này cũng thật đáng yêu! Anh chợt phát hiện
tâm trạng mình khi có cô bỗng trở nên thật tốt.
"Đang trộm nhìn anh sao?" Biết rõ còn hỏi, đôi môi nhếch lên đầy tà mị.
“Không có em...em chỉ đang suy nghĩ tại sao anh lại không cùng họ với cha mà
thôi!" Ngải Tiểu Tiểu nhanh chóng giải thích. Đáy lòng thầm kêu to: Đúng là như mất hồn thật rồi. Tại sao lại có thể trở nên mê trai như thế?
Kỳ Tuấn cũng không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng đưa tay ôm cô vào lòng.
Ngải Tiểu Tiểu không giãy giụa chỉ lầu bầu một câu."Lo lái xe đi."
Kỳ Tuấn chợt hừ nhẹ. Anh không thích cô quá để tâm đến những chuyện vô
dụng khác. Một tay cầm tay lái, anh đột nhiên cúi đầu hôn cô.
"Ưm….." Ngải Tiểu Tiểu ra sức tránh anh, bị dọa đến mồ hôi chảy ướt cả người:
“Kỳ Tuấn, anh định đi tìm cái chết sao? Anh không biết mình đang lái xe
sao?"
"Có em bên cạnh chết cũng cam tâm." Anh cười rất nhẹ, đôi mắt đen thâm thúy lóe sang trong đêm.
"Anh. . . . . . Đáng ghét!" Cô không thích ánh mắt đen ấy, tuyệt đối không! “Em không muốn chết cùng anh! Lo lái xe đi!"
Không muốn lại để ý anh khiến anh giống như trước, Ngải Tiểu Tiểu quay mặt về phía ngoài cửa sổ.
Mấy phút sau, két—— tiếng thắng xe chói tai vang lên, thiếu chút nữa Ngải
Tiểu Tiểu đập đầu về phía cửa xe theo quán tính. Cô không nhịn được tức
giận hỏi: "Anh làm gì đấy?"
Kỳ Tuấn đã mở cửa xe từ bao giờ, kéo cô ra khỏi ghế: "Tới đây."
Đêm nay, ánh trăng mờ nhạt, mơ hồ có thể nhìn thấy mọi vật trước mắt: "Này, anh đưa em đi đâu đấy?" Cô theo bước chân anh lảo đảo leo lên một sườn
núi nhỏ.
"Ngẩng đầu." Anh nhàn nhạt ra lệnh.
Ngải
Tiểu Tiểu nghi ngờ liếc nhìn anh, chậm rãi ngẩng đầu lên: "Có cái gì ở
trên trời không?" Nàng lẩm bẩm: "Không có gì, Kỳ Tuấn, anh bị thần kinh
à?"
"Ngải Tiểu Tiểu!" Kỳ Tuấn nhìn chằm chằm Ngải Tiểu Tiểu "Ngải Tiểu Tiểu, em có phải phụ nữ không thế?”
"Anh nghĩ anh lấy đàn ông sao?" Ngải Tiểu Tiểu không khách khí trừng mắt
lại, mặc dù ánh trăng không sáng rõ, cô cũng không thấy rõ gương mặt
anh nhưng khí thế cô tuyệt không muốn thua anh.
"Con bé đáng
chết này!" Kỳ Tuấn cắn răng quay đầu Ngải Tiểu Tiểu hướng lên trời "Em
không thấy bầu trời đầy sao à?" Phụ nữ bình thường nhìn thấy trời đêm
đầy sao không phải là sẽ cảm thấy vô cùng lãng mạn và cảm động sao?
Dường như anh cưới phải người phụ nữ hiếm có rồi.
"Ánh sao? ồ. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu chợt hiểu: "Kỳ Tuấn, anh kéo em lên đây chính là để ngắm sao? Thật không nghĩ tới….."
"Cái gì?"
“Em cứ nghĩ rằng anh là người kiên cường bất khuất, chỉ nói lời sôi trào
nhiệt huyết. Không ngờ anh cũng là người lãng mạn. Anh đừng nói này sao
nhìn một chút liền hoa mắt, hiệu quả thôi miên rất tốt nhé!" Ngải Tiểu
Tiểu cố ý nói, cô biết Kỳ Tuấn kéo cô lên đây để ngắm sao. Quả thực là
rất đẹp. Nhưng động tác thô lỗ của anh khiến cô không nhịn được muốn
trêu chọc.
"Ngải Tiểu Tiểu!" Kỳ Tuấn rít lên. Chưa đầy một
giây sau, Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy thân thể mình bị giam cầm, đôi môi đã
bị anh mạnh mẽ chiếm lấy.
Nụ hôn nặng nề rơi lên đôi môi Ngải Tiểu Tiểu, dữ dằn mà ngang ngược khiến cô cảm thấy hít thở cũ g khó
khăn. Ngải Tiểu Tiểu vẫn chưa để cho anh hoàn toàn có được cô, cho nên
phần lớn thời gian ở cùng cô Kỳ Tuấn vẫn phải nhịn! Hiện tại, cô lại còn không biết chết sống dám khiêu khích, anh nhất định phải hung hăng
trừng phạt cô.
"Không. . . . . . Ưm. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu trợn mắt, ngắm sao thì cần gì phải dùng tới bạo lực!
Cô càng giãy giụa càng kích thích tính cuồng dã muốn chinh phục của Kỳ
Tuấn. Nụ hôn của anh càng ngày càng nóng bỏng bá đạo. Nóng bỏng đến mức
khiến Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng.
Hai cánh tay anh ôm chặt thân thể mảnh khảnh của cô, dường như muốn khắc sâu cô vào chính mìmh.
Kỳ Tuấn động tâm thật rồi. Chỉ cần cô không kháng cự thì đây sẽ là lần “Dã Chiến” của hai người. Tuyệt đối không phải nói đùa!
Càng hôn sâu Ngải Tiểu Tiểu càng hít thở không thông khiến cô không thể tiếp tục suy nghĩ, càng không có sức chống cự. Dần dần cảm giác cả người vô
lực, chân tay mềm nhũn, nhắm mắt lại, mặc anh tàn phá trên da thịt mềm
mại của cô.
Rất nhanh, Ký Tuấn bắt đầu cảm thấy không thoả mãn, quên rằng đây chỉ là trừng phạt, muốn nhiều hơn. . . . . .
Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao bấm còi ầm ĩ, dừng ở dưới chân núi.
"Đáng chết!" Kỳ Tuấn khẽ nguyền rủa, nhanh chóng cởi áo khoác của mình che kín phần da thịt lộ ra của Ngải Tiểu Tiểu.
"Ha ha —— anh em, hôm nay vận khí không tệ, này tám phần vừa một đôi cẩu
nam nữ yêu đương vụng trộm!" Cùng với đó, tiếng cười đê tiện cũng vang
lên, nhảy xuống từ xe là mấy tên thanh niên dáng vẻ lưu manh.
Bọn họ tổng cộng có bảy người, cao thấp mập ốm khác nhau, đầu tóc cũng rất
đặc sắc, nhưng là phong cách đều bỉ ổi như nhau. . . . .