Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 76: Chương 76: Chương 56: thật là một cảnh yêu đẹp




Hai cánh tay Kỳ Tuấn vòng trước ngực, môi không nhịn được nụ cười vui vẻ, anh không nhịn được việc muốn trêu chọc cô: " trước tám giờ em có thể hoàn thành không? Tôi còn phải đi huấn luyện."

"Tám. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu theo bản năng muốn nhìn thời gian. "Bây giờ là bảy giờ 32 phút."

Kỳ Tuấn có lòng tốt báo giờ cho cô, ai ngờ lại bị người phụ nữ hung hăng lấy oán báo ân "vù vù vù" lập tức thưởng cho 3 viên đá giận dữ! Lợi hại, Ngải Tiểu Tiểu đã bộc lộ tài năng khi hoàn thành hạng mục bắn, lần này không chỉ không đánh trúng anh, một cánh cửa lớn như vậy cô cũng bị cô lấy làm bia ngắm không thương tiếc.

Trấn định nhìn cục đá bay qua cửa phòng về phía sát vách đập tới, Kỳ Tuấn chau chau mày giống như kính nể . "Rất giỏi."

"Anh câm miệng!"

Vèo vừa một viên đá bén nhọn bay tới, lần này cách mục tiêu càng ngày càng gần. sau đó Chỉ thấy Kỳ Tuấn che cái trán. . . . . .

"A. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu kêu khẽ một tiếng vọt vào phòng, " huấn luyện viên Thối, anh không sao chớ. tại sao anh không tránh ra, cũng không phải là anh không tránh thoát được, anh. . . . . . Ưmh. . . . . ."

cái miệng nhỏ nhắn Lảm nhảm bỗng nhiên bị chặn, mắt to chuyển động nhanh như chớp, "Ưmh ưmh ưmh. . . . . ." anh lừa tôi!

Nhưng nụ hôn đã bắt đầu, muốn ngừng lại không dễ dàng như vậy. . . . . .

Thiếu chút nữa, bởi vì nụ hôn nóng bỏng đến chết người mà Kỳ Tuấn và Ngải Tiểu Tiểu cùng nhau đi trễ. . . . . .

☆★☆★☆

một trấn nhỏ ở biên giới tây nam.

Nơi này núi cao nước hiểm rừng rậm rạp, đặc biệt môi trường tự nhiên tạo nên địa thế dễ thủ khó công.

Đây là lần đầu tiên đội viên của căn cứ bọn anh làm lính đặc công thực sự, lần đầu tiên tham gia chiến đấu súng thật đạn thật. Vì bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, trong đội ngũ của căn cứ này tân binh chiếm một nửa còn lại là bộ đội đặc chủng chuyên nghiệp.

đối thủ của bọn họ lần này là Trùm Ma Túy quốc tế Richard Thái Lan giết người không chớp mắt , toàn bộ bọn họ trải qua ba năm điều tra, mới thăm dò được hang ổ của hắn. Nơi này nghiễm nhiên bị anh biến thành vương quốc độc lập và kiên cố.

Khu rừng rậm rạp, Kỳ Tuấn làm Tổng Chỉ Huy chiến đấu chia đội ngũ làm hai tổ, chia ra hai phương hướng lẻn vào hang ổ Richard Thái Lan.

Sâu trong rừng rậm chẳng những trắc trở khó đi, hơn nữa còn phải cẩn thận mai phục của Richard thái Lan. Ngải Tiểu Tiểu đi bên cạnh Kỳ Tuấn, suốt chặng đường vội vã cũng không ảnh hưởng đến nhịp bước tiến tới ổn định của cô một chút nào.

Bật. . . . . . Dưới chân có âm thanh rất nhỏ nhẹ phát ra khiến cho thân thể Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên cứng đờ. Trong đầu cô nhanh chóng thoáng qua hai chữ này, địa lôi!

"Sao vậy?" Kỳ Tuấn phát hiện cô dừng lại, quay đầu lại hỏi.

"Không sao cả." mặt Ngải Tiểu Tiểu bình tĩnh, " dây giày của tôi bị tuột, mọi người đi trước tôi lập tức đuổi theo sau." Dứt lời cúi đầu loay hoay với dây giày quân nhân thật dài.

"Động tác phải nhanh chóng lên!" Kỳ Tuấn dặn dò một tiếng đuổi theo đội ngũ.

Ngải Tiểu Tiểu thở một hơi, vậy mà lại lừa gạt huấn luyện viên thối, xem ra công lực của cô lại tăng lên. Lần đầu tiên tham gia chiến đấu, cô không muốn mình trở thành gánh nặng của mọi người, cho nên cô nói dối. Lại không dám trì hoãn thời gian, Ngải Tiểu Tiểu hít sâu, rút chủy thủ ra, cúi người bắt đầu nghĩ cách loại bỏ địa lôi dưới chân mình.

Cố gắng hết sức ổn định hai chân mình để bảo đảm điều kiện tiên quyết là giữ cho ngòi nổ không lỏng ra, cô cẩn thận đào một cái rãnh nhỏ phía dưới địa lôi, sau đó đặt vào đó một sợi dây thừng nhỏ. nhẹ nhàng nhấc nửa bàn chân lên, lấy dây thừng đặt vào không gian dưới chân, tiếp theo là nửa bên phải, cho vào buộc chặt.

Làm xong những việc trên, cái trán Ngải Tiểu Tiểu đã thấm ra tầng mồ hôi mịn, cô thở phào, đang định từ từ lấy chân ra trên địa lôi. Lập tức nghe âm thanh sột sột soạt soạt, có người đi tới bên này.

Hỏng bét, bị phát hiện rồi sao? Ngải Tiểu Tiểu lập tức đề phòng ngồi xổm người xuống, nhặt khẩu súng trên mặt đất lên, nạp đạn lên nòng.

Đầu tiên một đôi quân giới màu đen xuất hiện trước mắt, sau đó là gương mặt tuấn tú quen thuộc mang theo sự tức giận mà tái đi. Lại là huấn luyện viên thối! Ngải Tiểu Tiểu vỗ ngực một cái, hù chết cô, cô còn tưởng rằng mình thành anh hùng ở chỗ này rồi?

"Đáng chết!" Kỳ Tuấn nhìn dưới chân cô khẽ nguyền rủa một tiếng. Cô nhóc này thật là to gan, nếu không phải anh phát hiện khác thường mà chạy về, cô thật sự muốn lừa gạt anh đây.

"Không nên tới!" Ngải Tiểu Tiểu nâng một tay lên ngăn cản anh, "Tôi đã giải quyết rồi." Dứt lời, cô nhẹ nhàng nâng một bàn chân, đặt xuống đất, sau đó là chân còn lại.

"Huấn luyện viên, anh có thể không cần phải để ý đến tôi. Tôi bảo đảm không để âm tín, không để cho nó nổ tung, khiến người của Richard Thái nhận ra hành động của chúng ta."

Anh nên tin tưởng cô, cũng có thể tin tưởng cô. Nhưng tim của anh đau, anh hoàn toàn không có biện pháp trơ mắt nhìn cô phá gỡ đạn trước mặt mình, dù sao thực chiến với huấn luyện mẫu không giống nhau.

"Lui về phía sau!" anh quả quyết ra lệnh.

"Nhưng. . . . . ."

"Ngải Tiểu Tiểu thi hành mệnh lệnh, lập tức lui về phía sau ngoài mười lăm thước."

"Báo cáo huấn luyện viên, tôi nhưng. . . . . ."

"Phục tùng mệnh lệnh!" Kỳ Tuấn cắn răng một cái, Ngải Tiểu Tiểu đành phải thối lui từng bước một ra ben ngoài đến mười mấy thước. Nhìn xa xa Kỳ Tuấn ở địa lôi phía trước, thân thể cao lớn cẩn thận nằm xuống.

huấn luyện viên Thối, không tin thực lực của cô sao? Cái loại địa lôi đó cô hoàn toàn có thể thuận lợi dỡ bỏ ngòi nổ . Ngải Tiểu Tiểu chu miệng lên.

Chỉ chốc lát sau Kỳ Tuấn đứng dậy.

"Dỡ bỏ rồi sao?" Ngải Tiểu Tiểu hỏi, tốc độ của huấn luyện viên thật đúng là làm người ta chắc lưỡi hít hà.

"Ừ, đi thôi, " Kỳ Tuấn phủi phủi đất, thản nhiên mà nói ra.

"Này, huấn luyện viên. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu đi tới bên cạnh Kỳ Tuấn, tay nhỏ bé lại bỗng nhiên bị Kỳ Tuấn nắm lấy, hơn nữa nắm vô cùng chặt , giống như sợ cô đột nhiên chạy . lòng cô không khỏi khẽ nhúc nhích. Chẳng lẽ vừa rồi không phải bởi vì huấn luyện viên thối không tin năng lực của cô, mà bởi vì lo lắng cô. . . . . .

Ngải Tiểu Tiểu nhìn đôi tay giao nhau của hai người, khóe môi không nhịn được nở ra nụ cười.

Nhưng mặt Kỳ Tuấn cũng rất âm trầm, anh phát hiện mình để cô sống ở bên cạnh là một trí mạng sai lầm. Làm người chỉ huy nên gắng giữ đầu óc tỉnh táo từ đầu đến cuối, suy nghĩ nhạy bén. Nhưng mà vừa nhìn thấy cô bị vây trong nguy hiểm, lực khắc chế gần như hoàn mỹ của anh cũng bị làm rối loạn.

Có lẽ từ khi vừa mới bắt đầu kế hoạch huấn luyện cô thành con hổ nhỏ dũng mãnh bên cạnh mình anh đã sai lầm rồi. anh có thể vì tín ngưỡng của chính mình rơi đầu đổ máu cho nhiệt huyết, xung phong đi đầu. Nhưng lại không thể nào nhịn được khi cô ở trước mặt anh chảy một giọt máu, bị thương một đầu ngón tay!

Đáng chết! Sống hai mươi mấy năm anh chưa bao giờ từng hối hận vì bất cứ chuyện gì, nhưng mà bây giờ anh hận không thể lập tức xách Ngải Tiểu Tiểu gửi về thành phố A. Không tự chủ, bàn tay nắm càng chặt hơn.

Ngải Tiểu Tiểu rên rỉ , rốt cuộc không nhịn được, "Đau!"

"Đau không?" anh dừng bước lại nhìn cô, cô không biết tim của anh đau bao nhiêu đâu.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô khẽ nhếch mang theo một tia mê hoặc, Kỳ Tuấn không nhịn được, khẽ nguyền rủa một tiếng, thô lỗ chiếm lấy môi của cô lần nữa.

"Này, anh. . . . . . Ưmh ưmh ưmh. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu dùng sức giãy giụa vỗ lưng của anh, huấn luyện viên thối anh bị điên rồi, đây là đang chiến trường, nơi một viên đạn bay tới lập tức có thể lấy mạng người, làm sao anh lại có ý định này chứ.

"Này, anh. . . . . . Ưmh ưmh ưmh. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu dùng sức giãy giụa vỗ lưng của anh, huấn luyện viên thối anh bị điên rồi, đây là đang chiến trường, nơi một viên đạn bay tới lập tức có thể lấy mạng người, làm sao anh lại có ý định này chứ.

Chỉ là, tại sao cô cảm thấy lần này anh hôn, hình như hơi không giống trong quá khứ. Không phải là vì tình dục, mà là muốn khảm cô vào trong xương thịt anh. rốt cuộc huấn luyện viên Thối đang suy nghĩ gì? Tại sao mỗi lần đều làm cho người ta không nhìn thấu.

mặc dù Kỳ Tuấn hôn hung ác vậy, nhưng cũng không duy trì thời gian quá dài. Sau một lúc hôn nhau giống như là đoạt lấy giống như thổ lộ, anh lại nắm tay Ngải Tiểu Tiểu, "Nhớ, bắt đầu từ bây giờ, một bước cũng không được rời khỏi tôi, biết không?"

"Tôi mới không cần làm cái đuôi của anh." Ngải Tiểu Tiểu cong miệng lên lầm bầm.

Kỳ Tuấn liếc nhìn cô đầy sắc bén, còn hung hăng siết chặt tay của cô giống như trừng phạt.

"Ai u. . . . . . Biết rồi!" Đồ quỷ sứ chán ghét, mỗi lần đều bắt nạt cô, ra chiến trường cũng không tha cho cô, Ngải Tiểu Tiểu oán thầm trong lòng.

hai chân bước nhanh đuổi theo bước chân vững chãi của Kỳ Tuấn.

hành động tiêu diệt lần này rất thành công, bắt giữ Richard thái, phá huỷ nơi ở của hắn, bắt được gần trăm tên tù binh. . . . . .

Kế hoạch lớn toàn thắng, đường về không khí trên máy bay cực kỳ tích cực, đặc biệt là những tân binh lần đầu tiên tham gia thực chiến này. Hơi nhiều lời, thậm chí có người nói về chuyện cười sắc. Thỉnh thoảng, làm cho mọi người cười ầm.

Nhưng từ đầu đến cuối gương mặt tuấn tú của Kỳ Tuấn vẫn âm trầm, Ngải Tiểu Tiểu ngồi ở chỗ ngồi đằng trước bên trái anh không nhịn được liếc trộm anh. Cô mơ hồ cảm thấy anh tức giận là bởi vì mình. Nhưng mà nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra tại sao? Chẳng lẽ chỉ là bởi vì cô đạp lên địa lôi sao? Nhưng không phải cô đã tự mình giải quyết sao? Lại nói, nhiệm vụ lần này cũng không chỉ một mình cô dẫm lên địa lôi. Làm người, luôn có lúc thất thủ, rút ra bài học kinh nghiệm cho lần sau là được. Sao huấn luyện viên Thối bày cái mặt thối giống như tôi thiếu tiền anh vậy.

Khi Ngải Tiểu Tiểu liếc trộm Kỳ Tuấn lần thứ N, rốt cuộc anh vẫn khoanh hai cánh tay vững vàng trước ngực, nhìn như nhắm mắt dưỡng thần lại có phản ứng, tròng mắt đen nhìn lên chống lại ánh mắt không kịp trốn tránh Ngải Tiểu Tiểu.

Rình coi bị tóm được!

Thoáng cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Tiểu Tiểu ửng hồng, lập tức tranh thủ ánh mắt liếc về hướng nơi khác. Nhưng cô vẫn cảm thấy ánh mắt đó vẫn nhìn chằm chằm vào cô như cũ, mắt nhìn chằm chằm, cảm giác hình như muốn ăn sạch cô.

huấn luyện viên Thối, cô đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, cũng không dám quay đầu lại nữa.

Hoàng hôn, sắc trời mờ mịt từ rơi vãi sau lưng Kỳ Tuấn, lướt qua góc cạnh gò má lạnh lùng của anh, nhìn đến bảng báo cáo sức khỏe trong tay anh.

"Hai chỉ số dương tính, chức năng gan bình thường, người mang virus viêm gan B?" anh quét mắt qua bảng báo cáo hừ lạnh, không ngờ sau khi trở về, chưa cởi quân phục, anh đã nhận được một "Quà tặng" đặc biệt như vậy "Lúc này lấy cho tôi một báo cáo như vậy, kiểm tra sức khoẻ của lính đặc chủng là trang trí sao?"

"Lượng công việc khổng lồ, khó tránh khỏi bỏ sót chứ sao." chính ủy Phó nhìn ra sắc mặt anh không tốt, cười ha hả. "Cho nên, bình thường vài tháng sau khi tân binh vào chúng tôi lại tiến hành một lần kiểm tra sức khoẻ. Ai biết lần này lại vừa vặn tra ra Ngải Tiểu Tiểu có vấn đề."

"Vậy ông dám cam đoan lần này không bỏ sót gì?" Mặc dù, anh đã quyết định không để cho cô nhóc kia làm lính đặc chủng xuất sắc nhất gì đó với anh, cùng nhau chiến đấu anh dũng, vào sinh ra tử, nhưng mà cũng tuyệt không muốn cô rời đi theo cách này.

ánh mắt lạnh lẽo của Kỳ Tuấn làm cho Phó Học Lâm hơi ngẩn ra, "cậu nghi ngờ có người động tay chân sao? Vậy cậu quá đa tâm rồi, lần này chỉ là kiểm tra theo lệ, chỉ có mấy bác sĩ của căn cứ phụ trách."

"Tôi muốn xin kiểm tra sức khoẻ lần nữa." Kỳ Tuấn cầm bảng báo cáo bỏ lị trên bàn lạnh lùng nói.

"Ban đầu, điều này cũng không có gì , nhưng mà, cậu biết gần đây bởi vì quan hệ với cậu, Ngải Tiểu Tiểu đã trở thành nhân vật đầu sóng ngọn gió, cho nên vấn đề của cô ấy bị khắp nơi chú ý. . . . . ."

" chính ủy Phó không cần quanh co lòng vòng với tôi, có lời gì nói thẳng."

"Vậy thì tốt, tôi đây nói thẳng, quân ủy đã quyết định Ngải Tiểu Tiểu không thích hợp tiếp tục ở lại bộ đội, cho nên bị trả về địa phương." Rất dễ nhận thấy, những người khác ước gì Ngải Tiểu Tiểu lập tức rời khỏi bộ đội, cho nên mặc kệ cô kiểm tra sức khoẻ có phải bị bỏ sót hay không, lập tức để cho cô đi, hoàn toàn không chuẩn bị cho cô có cơ hội giải oan.

"Như vậy ư." Kỳ Tuấn chau chau mày đầy hứng thú, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, liếc nhìn Phó Học Lâm.

vẻ mặt của anh lạnh lùng, làm Phó Học Lâm không nhịn được tê dại cả người. Tiểu tử này nổi cơn giận có thể so với thiên quân vạn mã, anh đã nói cho lão thủ trưởng không thể dễ dàng trêu chọc anh ta rồi, xem đi, bộ dạng bây giờ của anh ta rất là nguy hiểm!

"Khụ khụ, Tuấn à, có lúc lùi một bước chính là trời cao biển rộng. Để Ngải Tiểu Tiểu rút khỏi quân tịch, đối với hai người cũng chưa hẳn là một chuyện xấu. Dù sao hai người đều là quân nhân, tương lai cuộc sống gia đình tạm ổn. . . . . ."

Ánh mắt Kỳ Tuấn nhìn Phó Học Lâm đầy lạnh lẽo, "Xin lỗi, đành để cho chính ủy thất vọng, Ngải Tiểu Tiểu sẽ không bị rút khỏi khỏi quân tịch, nhiều lắm là anh có quyền khai trừ cô ấy khỏi trụ sở huấn luyện."

"Có ý gì?"

"Ý là được. . . . . ." Kỳ Tuấn nhếch môi thân thể cao lớn đứng lên, "Ngải Tiểu Tiểu đã là lính đặc biệt của tôi, Kỳ Tuấn tôi không hạ lệnh không ai có quyền bỏ quân tịch của cô ấy. Mà ngài làm lãnh đạo của căn cứ, có chỉ là khai trừ tư cách học viên của Ngải Tiểu Tiểu."

"Tiểu tử thúi, cậu lại có thể làm như vậy với tôi!" Phó Học Lâm gầm thét với anh, chỉ là tức giận trong con ngươi nhiều hơn là tán thưởng.

"cũng vậy, cũng vậy." Kỳ Tuấn lạnh lẽo hừ, "Tôi người ngay không làm việc mờ ám, hôm nay tôi nói ở chỗ này, nếu để cho tôi tra được là ai đang âm thầm động tay chân, nhất định tôi sẽ lập tức khiến cho anh ta lột bộ quân phục ra." Dứt lời, Kỳ Tuấn ngạo nghễ nhấc chân dài dời khỏi cửa.

Ngải Tiểu Tiểu thật sự cực kỳ uể oải cực kỳ uể oải. . . . . . Cô cố gắng lâu như vậy, mắt thấy nguyện vọng thực hiện chỉ có cách mình một bước nữa, nhưng bởi vì kết quả khám bệnh, quét tất cả trở về tại chỗ.

Cảm giác thất vọng và vô dụng giống như hơn hai năm trước. . . . . .

" tại sao Bọn họ có thể như vậy, Tiểu Tiểu bỏ ra nhiều cố gắng như vậy mới tiến vào căn cứ đặc huấn, tại sao có thể vì một tờ chẩn đoán bệnh của Tiểu Tiểu, nói rút khỏi là rút khỏi, nói không chừng là chẩn sai đây?"

"Lôi Lôi, cũng không thể nói như vậy, chúng tôi quân y cũng là có rèn luyện chuyên ngành, làm sao có thể dễ dàng chẩn sai như vậy chứ."

"Đúng vậy, số phận mình không tốt cũng không cần oán người khác."

"Này, mấy người các người là đến an ủi Tiểu Tiểu, hay là đến xem náo nhiệt. Nếu như là người sau, nơi này không hoan nghênh." mặt Mễ Nhã Kỳ lạnh lùng đứng đối diện bên cửa với Tiết Thi Nhã và hai nữ đội viên hạ lệnh đuổi khách.

Tiết Thi Nhã khẽ mỉm cười, "Đều là chị em trong quân, chúng tôi xem náo nhiệt cái gì, chỉ nói thật thôi."

Lúc Kỳ Tuấn đi vào túc xá nữ thì nghe được mấy phụ nữ vây trước mặt Ngải Tiểu Tiểu ríu rít. anh vừa đi vào lập tức yên lặng như tờ, " huấn luyện viên Kỳ, anh đến vừa đúng, Tiểu Tiểu là đội viên của anh, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho Tiểu Tiểu." Lâm Hi Lôi kéo anh nói.

Ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người Tiết Thi Nhã, cuối cùng rơi vào trên người Ngải Tiểu Tiểu, "Ngải Tiểu Tiểu!"

"Có!" Ngải Tiểu Tiểu đứng lên giống như phản xạ có điều kiện, đột nhiên lại ý thức được mình đã là người bị thôi huấn luyện, trợn mắt nhìn Kỳ Tuấn một cái rồi lại ngồi xuống.

"Cô là người của tôi, người nào muốn động cô, chính là đối đầu với tôi, tôi chưa cho phép thì không ai có thể khai trừ quân tịch của cô!" giọng nói của Kỳ Tuấn lạnh lùng, lộ ra khí thế khiến bất luận kẻ nào cũng không dám chất vấn.

"Thật tàn bạo!" Lâm Hi Lôi giơ ngón tay cái lên, "Không hổ là thần tượng của tôi!"

Mễ Nhã Kỳ ngoắc ngoắc khóe môi, cười đến thú vị.

ánh mắt Tiết Thi Nhã hoảng hốt liếc mắt nhìn Kỳ Tuấn, sắc mặt dường như hơi tái nhợt.

"Cho cô ba phút đồng hồ, thu thập xong hành lý, đi theo tôi." Kỳ Tuấn nhìn nhìn đồng hồ, trầm giọng phân phó.

"Đi đâu?" Lâm Hi Lôi không nhịn được hỏi, không phải muốn đòi lại công bằng cho Tiểu Tiểu sao? Còn đi!

"Đặc chiến khu!"

Kỳ Tuấn khẽ ném lại ba chữ, sải bước rời đi. Còn lại mấy phụ nữ trong phòng vẻ mặt khác nhau.

"Chúc mừng cô, Tiểu Tiểu, không ngờ cô lại là người đầu tiên vào đặc chiến khu." Mễ Nhã Kỳ là người kịp phản ứng đầu tiên, cười vỗ vỗ vai Ngải Tiểu Tiểu .

Ngải Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái, "Ách. . . . . . cô nói là tôi. . . . . ."

"Đúng vậy, Tiểu Tiểu, cô không cần đi rồi, đi đặc chiến lữ chờ chúng ta." Lâm Hi Lôi cũng vui mừng cầm tay Ngải Tiểu Tiểu.

ánh mắt Tiết Thi Nhã quét qua họ, trong mắt ngoài phẫn hận cũng là phẫn hận. Tại sao? Cô mạo hiểm nguy hiểm động tay động chân với kết quả kiểm tra máu cảu Ngải Tiểu Tiểu, kết quả lại là giúp cô ta vào đặc chiến lữ trước! lúc này cô ta (TTN) tuyệt đối sẽ không nghĩ đến đây chỉ là bắt đầu, mấy ngày sau bởi vì sự cố này mà cô ta bị căn cứ xa thải, hơn nữa bị hủy bỏ tư cách quân y vĩnh cửu, cái này được gọi là tự gây nghiệt, không thể sống!

"Hừ, cũng không phải là dựa vào bản lãnh thực sự của bản thân, có cái gì mà vui mừng." đội viên nữ Bên cạnh khinh thường hừ lạnh.

"Có bản lãnh, cô cũng làm cho huấn luyện viên Kỳ trực tiếp điều cô vào đặc chiến lữ đi." Lâm Hi Lôi trả lời lại một cách mỉa mai.

"Cô. . . . . ."

"Được rồi, mau giúp Tiểu Tiểu dọn dẹp hành lý, huấn luyện viên Kỳ vẫn còn chờ ở bên ngoài đó."

"A, Đúng vậy, ba phút." Ngải Tiểu Tiểu lập tức phóng người xuống giường, thu thập hành lý của mình nhanh như gió cuốn.

Ba phút sau, cô xuất hiện trước mặt Kỳ Tuấn với tinh thần phấn chấn.

Kỳ Tuấn nhếch môi nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Ba phút lẻ tám giây, em chậm tám giây."

"Báo cáo huấn luyện viên, nhất định là đồng hồ của anh có vấn đề." Tìm được đường sống từ chỗ chết, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Tiểu Tiểu cực kỳ kiều mỵ.

Kỳ Tuấn cũng không so đo với cô, mở cửa xe để cho cô lên xe. trước khi khởi động xe, hình như anh nhớ đến cái gì đó, ngoắc ngoắc ngón tay với Ngải Tiểu Tiểu, "Đến đây."

"Cái gì?"

Duỗi bàn tay, giữ chặt cái ót của cô, Kỳ Tuấn hơi cúi người vừa chạm vào môi cô. . . . . .

Buông tay ra còn nói năng hùng hồn, "Đây là trừng phạt vì em trễn giờ."

Ngải Tiểu Tiểu xem thường anh, "Anh không sợ sẽ lây bệnh viêm gan B so." Không phải là những người bình thường đều tránh như tránh ôn dịch sao.

Kỳ Tuấn chau chau mày, "Tôi bách độc bất xâm!"

huấn luyện viên Thối! Ngải Tiểu Tiểu đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa xe, lại khiến cho trong lòng cô là lạ. . . . . .

Ngải Tiểu Tiểu được Kỳ Tuấn đưa về đặc chiến lữ, Kỳ Tuấn nói bởi vì căn cứ huấn luyện còn hai tháng nữa mới kết thúc, trước hết cho cô làm một trợ lý nhàn nhã trong chiến lữ, chờ định đoạt cấp bậc.

Đây là lòng riêng của Kỳ Tuấn, đã sớm nghĩ muốn cô ở lại bên cạnh mình làm trợ lý. Chỉ là anh hiểu cô luôn cố chấp tính tình, tạm thời nói như vậy dỗ cô. Về phần hai tháng sau, thật ra thì anh cũng muốn có biện pháp tốt—— đó chính là khiến Ngải Tiểu Tiểu mau mau mang thai con của anh, đến lúc đó lấy lý do mang thai, bỏ qua giai đoạn chuyển đổi nhân sự.

Lại nói Ngải Tiểu Tiểu ngoài việc hoàn thành kế hoạch huấn luyện mà Kỳ Tuấn thiết kế riêng cho cô thì thời gian còn lại cũng có thể dùng để ở bên cạnh Ngải Bảo và dì Ôn.

Chưa nói đến, cuộc sống gia đình của cô tạm ổn cũng làm cuộc sống ở căn cứ dịu đi nhiều.

Trừ buổi tối ——

Đêm đầu tiên, Kỳ Tuấn cô đưa đến dĩ nhiên là không đi.

Vì vậy, dùng xong cơm tối, dì Ôn dụ dỗ Ngải Bảo đi ngủ.trong phòng ngủ chính lây màu đen làm chủ đạo chỉ còn sót lại tên đàn ông hung hãn với đôi mắt nhìn chằm chằm.

Ngải Tiểu Tiểu bị anh nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, cầm quần áo lên chạy vào phòng tắm tắm rửa, "Tôi đi tắm."

Kỳ Tuấn huýt gió, lười biếng tựa vào giường lớn kiên nhẫn đợi. Nhưng mười phút. . . . . . 20'. . . . . . Hơn một giờ đồng hồ trôi qua, Ngải Tiểu Tiểu vẫn chưa đi ra.

Kỳ Tuấn đứng lên mở hai chân ra, đến gần phòng tắm gõ cửa, lông mày nhíu lại, nhìn chằm chằm cánh cửa giống như có thể nhìn xuyên qua vậy ."Nhóc con, cho em 30 giây mặc áo choàng tắm ra ngoài. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả!" khóe miệng Đẹp mắt cong lên, tà nịnh lại phóng đãng giống như con báo săn chờ đợi mổ con mồi. anh biết cô nhóc này đang trốn tránh, nhưng mà, trốn nào được? Đêm tân hôn của bọn anh giờ mới bắt đầu. . . . . .

"Nhóc con, 3, 2, 1. . . . . ." anh nhìn chằm chằm dồng hồ đợi đến một giây cuối cùng, bên trong lại không có động tĩnh.

Đột nhiên nhận ra có cái gì đó không đúng, Kỳ Tuấn lập tức lùi một bước, một cước đá văng cửa phòng tắm ra, xông vào trong bồn tắm, lấy tay gẩy gẩy mấy sợi tóc ẩm ướt rối loạn của Ngải Tiểu Tiểu, khẽ nguyền rủa một tiếng: "Đáng chết!"

Ngay sau đó, ôm cô ra khỏi phòng tắm, đặt xuống giường lớn mềm mại trong phòng ngủ.

"Nhóc con, tự mình tỉnh, hãy để tôi hôn tỉnh, " giả bộ hôn mê với anh, cho là chiêu này có thể thoát khỏi ánh mắt của anh.

Trên giường, Ngải Tiểu Tiểu nghe vậy, lông mi khẽ run lên, nhưng người lại không nhúc nhích. tròng mắt đen như ngọc của Kỳ Tuấn nhíu lại, lóe ra ánh sáng như loài thú săn nguy hiểm. Bàn tay ấm áp đầy đặn lướt dọc theo da thịt mềm mại bóng loáng của cô xuống phía dưới. Một đường phủ đến xương quai xanh , mới dùng ngón cái hung ác nhấn xuống. Ngải Tiểu Tiểu bị đau, mới vừa mở miệng nhỏ nhắn lập tức bị hôn đột ngột.

Ngải Tiểu Tiểu nghẹn họng nhìn trân trối.

Lại thấy, anh đã cởi hết quần áo, lồng ngực màu đồng cổ ép xuống, kề sát thân thể mềm mại cảu cô, chỉ cảm thấy từng nhịp lên xuống cũng theo nhịp thở dốc anh mà thay đổi.

Cô chỉ cảm thấy thân thể có hàng loạt tê dại, giống như bị điện giật truyền khắp toàn thân, không hể nào ức chế, không thể tự kềm chế. Khát vọng và chạm vào trái tim, làm cho anh càng khó khắc chế hơn. "Phụ nữ, cái này gọi là tự mình gây họa!" Kỳ Tuấn cúi đầu cắn một cái trên da thịt trắng noãn của cô, đau đớn làm tay Ngải Tiểu Tiểu bám thật chặt ga giường, "Này, anh không được cắn tôi, a. . . . . ."

Kỳ Tuấn ngẩng mặt lên, hài lòng nhìn xương quai xanh xinh đẹp cảu cô bị anh khắc dấu ấn xuống, in lên rồi, cô, chính là của anh! Không có khả năng nào khác! Sau đó, tay Kỳ Tuấn thăm dò vào trong mái tóc của cô, cúi đầu cuồng bạo hôn lên cô, "Há mồm!" anh lạnh lùng ra lệnh.

Thấy cô chậm chạp không há mồm, bàn tay Kỳ Tuấn trước ngực cô hung ác bóp một cái. Cô mở miệng kêu lên, lưỡi của anh thuận thế đưa thẳng vào, đảo sâu vào bên trong. Cảm giác hít thở không thông ập đến, toàn bộ hơi thở của anh mạnh mẽ rót vào trong, cô hoàn toàn không thể nào hô hấp. Đầu lưỡi quấn lấy nhau, nụ hôn sâu đầy mê huyến, dần dần biến thành lửa nóng nhưu muốn giết người. Tay của anh ôm tấm lưng đầy mồ hôi của cô, càng hôn càng sâu. . . . . .

Vì vậy, thở gấp than nhẹ, lăn qua lộn lại, đến chết không rời, cả đêm kiều diễm.

Sáng sớm Ngải Tiểu Tiểu ngủ thật say.

Kỳ Tuấn lại như con báo săn nhanh nhạn rón ra rón rén đi ra Tiểu Lâu. anh còn phải quay về căn cứ, cho dù cả đêm chưa ngủ, tinh thần vui vẻ vẫn như cũ. Quay đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say trên giường một chút, không nhịn được nâng lên môi, than nhẹ: minna "Tiểu yêu tinh!"

Đêm thứ hai, dì Ôn trở về cô nhi viện. Ngải Tiểu Tiểu dùng xong cơm tối, dỗ Ngải Bảo ngủ. phía dưới rã rời, toàn thân mệt mỏi bước đi thong thả đến phòng tắm tắm. Hôm nay huấn luyện, đêm qua bị đòi lấy làm cô mệt muốn chết rồi.

Tối nay cô muốn bổ sung giấc ngủ. . . . . .

Nhanh chóng tắm rửa cấp tốc, Ngải Tiểu Tiểu vừa bước ra khỏi phòng tắm lập tức cảm hấy một hơi thở quen thuộc chạm vào mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn còn chưa ngẳng lên, môi mềm mại đã bị người đàn ông cao lớn đứng trước người của cô cướp bóc mạnh mẽ. tay Kỳ Tuấn cởi khăn tắm cồn chưa đóng chạt của cô ra, ném cô lên giường lớn mềm mại, thân thể đẹp đẽ quỳ sát ở trên người cô, môi mỏng không khống chế được sự tham lam, chỉ lúc anh cởi áo môi lạnh mới hơi rời khỏi cô khuôn mặt cô. kích tình quen thuộc quét sạch toàn thân Ngải Tiểu Tiểu. Choáng nha, cô lại hơi thích cảm giác bị chiếm đoạt như vậy, cô, thật sự cuồng việc tự khổ!

Đến bây giờ cô cũng không hiểu tại sao anh cưới cô? Yêu? anh chưa từng nói, cô cũng không dám khát vọng. thậm chí ngay cả nhẫn kết hôn bọn họ cũng không có. anh cưới cô, có liên quan đến thân thế của cô sao? Đoạn cấm kỵ kia sâu như vậy, hoàn toàn không muốn động đến nữa. . . . . . Có lẽ, anh nên biết, anh chính là người đứng đầu lính đặc chủng, không có gì là không thể làm được!

Phát hiện lòng của cô không có ở đây, Kỳ Tuấn trừng phạt giống như giam cầm cô, hung hăng phía xuống dưới ép mình.

"Ưmh. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu hồi hồn, trong tầm mắt chính là hầu kết phái nam đang trượt lên xuống có nhịp điệu .

"Là tôi quá dịu dàng." Cho nên làm cho cô vào lúc này vẫn còn có ý định bận tâm việc khác.

.

Ngải Tiểu Tiểu căm giận lườm anh một cái rồi quay mặt không nói lời nào, nhìn gương mặt đầy mồ hôi của cô đỏ rừng rực, đường cong lả lướt trên thân thể mềm mại rịn ra một tầng mồ hôi xinh đẹp, cả người sung sướng không thể tưởng tượng nổi. Kỳ Tuấn liếc mắt thế lửa lan tràn mất đi sự khống chế.

Vì vậy chiến đấu trở nên mãnh liệt, hỏa lực càng thêm kích cuồng.

Đêm "Tân hôn", khó tránh khỏi kích tình trầm luân, hai tướng cọ sát lẫn nhau, hết cả đêm. . . . . .

Đêm thứ ba, Ngải Tiểu Tiểu đã có kinh nghiệm, cô sớm ôm Ngải Bảo bên cạnh, tối nay cô và con trai ngủ cùng phòng.

hôn nhân không tình yêu là gì, chỉ thích không yêu mà giày vò cô hai ngày cũng đủ rồi, tối nay nói gì cũng phải ngủ thật ngon.

Tiểu Ngải Bảo bị mẹ kéo, vui vẻ cuộn tròn thân thể mềm mại vào trong chăn ấm áp. Hai bàn tay nhỏ bé ôm mặt của Ngải Tiểu Tiểu cười khanh khách, "Mẹ, hôn hôn. . . . . ."

Móng vuốt nhỏ sờ sờ, đụng phải bộ ngực mềm mại của Ngải Tiểu Tiểu, trí nhớ còn sót lại bị kích thích giống như Tiểu Sắc Lang lập tức đẩy quần áo Ngải Tiểu Tiểu . . . . . .

Ngải Tiểu Tiểu lười biếng nằm trên giường, cơn buồn ngủ ấp đến, mơ mơ màng màng.

Cảm thấy trước ngực chợt lạnh, nhấc mí mắt lên lại nhắm lại, dù sao cũng là con trai của mình. . . . . .

tinh lực (tinh thân + thể lực) của tiểu ma vương này làm sao lại tràn đầy như vậy chứ? Bình thường giờ này đã ngủ từ lâu, vậy mà hôm nay cô ôm nó đến đây, nó là được tràn đầy tinh lực như vậy chứ.

"A. . . . . ." Ngáp một cái, duỗi người một cái. Ngải Tiểu Tiểu quyết định cứ để cho Ngải Bảo hành hạ mình, cô ngủ trước đã.

"Khanh khách. . . . . ." Bàn tay nhỏ bé sờ đến nụ hoa, cái miệng nhỏ nhắn cười đến hơi gian trá. mỹ vị trong trí nhớ, chậc chậc miệng, không chút khách khí hé miệng ăn.

Chậc chậc. . . . . . Không có mỹ vị trong trí nhớ. Đầu nhỏ chôn trước ngực Ngải Tiểu Tiểu tiếp tục chiến đấu hăng hái. . . . . .

Mấy phút sau, Tiểu Bảo vẫn không thể nếm được mỹ thực trong trí nhớ, vì vậy ngẹo đầu, cái miệng nhỏ nhắn treo tơ bạc. . . . . . đi gặp Chu công.

Kỳ Tuấn vừa mở cửa phòng ra thì nhìn thấy cảnh hương diễm này dưới ánh sáng đèn bàn tối mờ.

Hừ, lại dám chiếm tiện nghi của bà xã anh! Tròng mắt đen trầm xuống, đưa tay ra chuẩn bị ném Tiểu Sắc Lang kia vào phòng của nó. Ai biết anh vừa động, Ngải Bảo đã mở mắt ra. Trong lúc mơ hồ cảm thấy có người xấu muốn tách nó và mẹ ra, lập tức oa một tiếng khóc lớn lên.

"Bảo bối, sao vậy?" Ngải Tiểu Tiểu trở mình một cái bò dậy, xoa xoa mắt cho tỉnh táo, lập tức nhìn thấy gương mặt tuấn tú tối sầm của Kỳ Tuấn đứng trước giường, Ngải Bảo đang nằm trên cánh tay anh đạp hai bàn chân nhỏ bé thút tha thút thít."Mẹ. . . . . . Ô ô. . . . . ."

"Bảo bối ngoan, mẹ ở đây, không khóc." Ngải Tiểu Tiểu giang hai cánh tay muôn ôm Ngải Bảo trở về.

"Bé trai phải học được tính độc lập, không thể lệ thuộc vào mẹ, tôi đưa nó về phòng của mình." Kỳ Tuấn lại bước một bước lớn quay người đi ra ngoài.

Oa. . . . . . Ngải Bảo khóc lớn tiếng hơn.

"Kỳ Tuấn!" Ngải Tiểu Tiểu chân không đuổi đến, đoạt lấy Ngải Bảo. "Anh đã từng đồng ý với tôi cái gì, sẽ đối xử với Ngải Bảo như con ruột, nhưng bây giờ anh muốn ngược đãi nó."

"Cô nhóc, như vậy làm sao có thể gọi là ngược đãi." Lại nói anh có thể ngược đãi con trai ruột cảu anh sao? Kỳ Tuấn liếc nhìn cô, mặt nghiêm túc, "Bé trai thì không thể nuông chiều."

"Tôi mặc kệ, con trai của tôi tôi làm chủ, hôm nay sẽ để cho nó cùng tôi ngủ." Ngải Tiểu Tiểu châm chọc, quan trọng là Ngải Bảo là lá chắn bảo vệ cô đấy.

"Nha đầu, em xác định ba người chen một giường lớn?"

"Anh có thể sang phòng khách."

" ném Tiểu Bất Điểm vào phòng ngủ của nó. lớn rồi còn phải ôm mẹ ngủ, mất thể diện!"

"Nó mới một tuổi!"

"Dù là một tháng tuổi cũng là con trai!" lông mày Kỳ Tuấn dựng ngược, vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm. Đáng tiếc Ngải Bảo không thèm để ý chút nào, nằm trong ngực Ngải Tiểu Tiểu như cô nháy mắt với nó.

. . . . . .

Cuối cùng, hai đấu một, ~~minna! lần đầu tiên trong đời Kỳ Tuấn nếm mùi thất bại, bất đắc dĩ nhẫn nhịn nằm vật xuống giường.

Nhịn, nhịn, nhịn đến khi rốt cuộc tiểu ác ma ngủ thiếp đi. Kỳ Tuấn cũng nhanh chóng ôm lấy Ngải Tiểu Tiểu đi thẳng vào phòng tắm, đóng cửa lại ầm một tiếng.

thân thể Ngải Tiểu Tiểu dựa lưng vào vách tường lạnh như băng, cơn buồn ngủ nhất thời biến mất. "Này, anh làm gì vậy?"

"Gọi ông xã!" Kỳ Tuấn chống một tay vào vách tường, giam cầm cô ở trong lòng mình, ánh mắt rất nguy hiểm.

"Nhàm chán." Ngải Tiểu Tiểu muốn chạy trốn ra phòng tắm, lại bị thô lỗ lôi trở lại.

"muốn lấy Ngải Bảo làm bia đỡ đạn, hả? Cũng tốt, chúng ta có thể đổi lại hoàn cảnh!" Kỳ Tuấn tà mị nhìn chằm chằm cô, bàn tay dò lên cúc áo, cởi từng viên một ra, sau đó là đai lưng. . . . . . Động tác của anh chậm chạp mà ưu nhã, phát ra đá cẩm thạch một loại mê người sáng rỡ cơ ngực sáng ngời ở Ngải Tiểu Tiểu trước mắt. . . . . .

"Không biết anh đang nói gì vậy?" Ngải Tiểu Tiểu mở to mắt.

"Biết chính tôi đang làm cái gì là được."

Vọt cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Tiểu Tiểu đỏ bừng, tức giận trừng mắt, "Anh vô sỉ!"

"Không, cái này đối với phụ nữ khác thì gọi là vô sỉ, đối với bà xã của mình thì gọi là " Tính Phúc." Sau đó, Thượng tá Kỳ cũng không khách khí, một tay bắt lấy bà xã của mình áp xuống dưới thân. anh cũng không hiểu, người ta làm chuyện này là càng ngày càng thuần thục, sao đến lượt bà xã anh lại càng ngày càng như một đứa trẻ?

Chỉ là nói thật, dáng vẻ thẹn thùng e lệ của cô quả thật rất mê người. Làm cho lòng của anh vừa nghĩ đến cô đã nhộn nhạo, trái tim yên lặng như mặt hồ giữ vững hơn hai mươi năm cứ bị cô trêu chọc như vậy, điên cuồng. . . . . .

Nghiệp chướng!

Trong phòng tắm, một người phụ nữ nào đó lại bị lăn qua lăn lại một trận.

Thật sự cực kỳ mệt mỏi, Ngải Tiểu Tiểu ôm bồn cầu không chịu buông tay: "Kỳ Tuấn, anh nói không giữ lời, không tuân theo hiệp ước kết hôn cảu chúng ta, tôi muốn ly hôn."

"Ly hôn?" Kỳ Tuấn chợt cười nhẹ, một tay nâng eo thon nhỏ của cô, động tác trở nên thô bạo. " HÌnh như anh quên không nói cho em biết, quân cưới, chỉ cần một bên không đồng ý, đến chết cũng đừng nghĩ cách!"

"Ô ô, tên lừa gạt. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu không thoát được, không đánh lại được, cảm giác mình giống như cô bé quàng khăn đỏ rơi trong miệng bà ngoại sói.

. . . . . .

Rốt cuộc ở một lúc ra vào gấp gáp, thế giới dừng lại. Ngải Tiểu Tiểu mệt lả tựa vào vách tường, choáng nha, là ai nói đàn ông cường tráng là tính phúc của phụ nữ, rõ ràng đây chính là một tai họa.

"Chờ thêm chút nữa. . . . . ." Kỳ Tuấn khép lại suy nghĩ thở dốc thành tiếng, cánh tay như sắt thép vẫn không chịu thả cô ra dễ dàng. Không để cho cô lui thân thể ra quá nhanh, môi mỏng rơi vào má cô, vành tai, cánh mũi. . . . . . Quyến luyến vuốt ve. . . . . .

"Vậy được rồi chứ." Mấy phút sau cực độ mệt mỏi tính nhẫn nại cảu Ngải Tiểu Tiểu mất hết. Mở mắt ra là đôi mắt thất thần của Kỳ Tuấn. bây giờ anh chán chường cô đơn giống như có tâm sự nặng nề. . . . . .

Là cô hoa mắt, hay là thật sự xảy ra chuyện gì?

"Ngày mai anh phải đi Châu Phi thi hành nhiệm vụ, không thể đón tết với em." âm thanh Trầm thấp khêu gợi bỗng nhiên vang ở bên tai, chỉ có một câu, không còn gì khác.

Lại làm cho lòng của Ngải Tiểu Tiểu có chút lo lắng mơ hồ. Cho nên anh mới liều mạng muốn cô như thế, thậm chí kích cuồng hơn hai ngày trước. anh phải đi cô nên cảm thấy nhẹ nhõm mới đúng, vậy sao trong lòng lại có cảm giác là lạ như vậy chứ.

Đây cũng là mùa xuân đầu tiên sau khi kết hôn của bọn họ. . . . . .

Ai, ở chung một chỗ với huấn luyện viên thối đã lâu, cô cũng bị anh lây bệnh trở nên kỳ quái. . . . . .

Ngày thứ hai Kỳ Tuấn đi trễ hơn bình thường một chút, mặc quần áo tử tế cúi người hung hăng hôn Ngải Tiểu Tiểu. Nụ hôn này có mùi vị từ biệt, hình như còn mang theo chút quyến luyến không muốn buông. . . . . .

Ngải Tiểu Tiểu mặc anh hôn mãnh liệt, cuối cùng thậm chí chủ động ôm gáy của anh. Nhưng mà từ đầu đến cuối, cô không mở mắt. Bọn họ đây không phải bình thường vợ chồng, cô không biết làm sao để cư xử như bình thường, lần biệt ly này có vẻ như sẽ rất dài .

Cô không muốn hỏi anh đi thi hành nhiệm vụ gì? Không muốn hỏi anh lúc nào thì có thể trở về? Không muốn hỏi anh sẽ không có nguy hiểm chứ? Chỉ muốn chờ lúc anh trở về, cô có thể làm rõ quan hệ của bọn họ, thản nhiên đối mặt tất cả.

Cửa ầm ầm khép lại, Kỳ Tuấn đi rồi.

Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên mở mắt ra, chân trần xuống giường, bước nhanh vội đến phía cửa sổ. Nhưng mà, hôm nay sương mù rất dày, cô chỉ thấy một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi mơ hồ, thậm chí không thấy rõ lúc anh lên xe có lưu luyến quay đầu lại một cái hay không.

Ăn xong điểm tâm, Ngải Tiểu Tiểu quyết định đưa Ngải Bảo đến cô nhi viện với dì Ôn. Dù sao huấn luyện viên thối cũng không có ở đây, cô có thể vụng trộm lười biếng. Cô ngoan cường không muốn thừa nhận, nhưng thật ra là người khác đi, cô hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với huấn luyện.

Sắp hết năm, cô nhi viện Dục Vinh thắp đèn, minna ngập tràn không khí vui mừng, vừa về đến nơi này cả người Ngải Tiểu Tiểu cảm thấy tinh thần tốt lên trong nháy mắt.

Ôn Ái Thi nhìn hấy bọn họ, vui mừng đón bọn họ vào phòng. Tiểu Ngải Bảo ôm mặt của cô hôn không đủ, còn non nớt kêu bà nội, càng làm cho cô không ngậm được miệng.

Ngải Bảo và dì Ôn thân mật trong chốc lát, rồi mở đôi chân bé nhở đi sang phòng sát vách tìm bạn nhỏ của nó để chơi. Nó đã không thấy Niếp Niếp mập mạp rất nhiều ngày rồi, thật sự hơi hơi nhớ.

Ngải Tiểu Tiểu thu dọn quần áo bẩn ở mỗi phòng định mang đi giặt thay cho dì Ôn. Ôn Ái Thi từ trong nhà ngó ra gọi cô, "Tiểu Tiểu, con bỏ đó đi, dì có lời muốn nói với con."

Ngải Tiểu Tiểu dừng một chút, mới lên tiếng: "vâng." Thật ra thì, cô đoán ra dì Ôn muốn nói với cô chuyện của Kỳ Tuấn, nhưng trước mắt cô thật sự không biết nên nói gì.

" qua đây Nhanh lên." dì Ôn lại gọi cô một lần nữa.

"Đến đây ạ." rốt cuộc Cô bước nhanh hơn. Thôi, dì Ôn là người cô không muốn lừa gạt nhất trên thế giới này, cùng lắm thì nói thật thôi.

Vì vậy, trong phòng nhỏ yên tĩnh Ngải Tiểu Tiểu nói ra hết đầu đuôi gốc ngọn một đoạn nghiệt duyên của Kỳ Tuấn và cô. Dĩ nhiên, tự động bỏ những đoạn cô bị bắt nạt. kết quả Tạo thành chính là khiến dì Ôn trực tiếp cho là ——

"Nói như vậy, Kỳ Tuấn thật sự thích con."

"Có lẽ vậy." Ngải Tiểu Tiểu cười gượng. Như vậy cũng tốt, tránh cho khiến dì Ôn lo lắng.

"Như vậy còn con, con cũng thích cậu ấy sao?" Ôn Ái Thi nhìn cô chằm chằm, nói trúng tim đen.

Ngải Tiểu Tiểu cười cười, "Dĩ nhiên, anh ấy tài hoa hơn người, tướng mạo đường đường, gia thế bối cảnh đều là hạng nhất, lại tiền đồ rộng mở, làm sao con có thể không thích."

Ôn Ái Thi thở dài, " đứa nhỏ này Tuấn quả thật làm cho phụ nữ thích. Nhưng lo lắng của ta là cha mẹ của cậu ấy, các người đã gặp mặt chưa?"

Ngải Tiểu Tiểu lập tức giật mình, nghe lời nói này thật sự giống như dì Ôn biết cha mẹ của Kỳ Tuấn. "Anh ấy đã dẫn con đi gặp cha của anh ấy."

"Cha của cậu ấy đồng ý hôn sự của hai người?"

Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu, " hai Cha con bọn họ suýt chút nữa bởi vì con mà cãi vả."

"Lão Lâu này, người mặc dù không hư, nhưng mà rất cố chấp giáo điều. Trên thế giới này chỉ sợ cũng chỉ có mẹ Kỳ Tuấn trị được ông ấy. Chỉ là, bây giờ Kỳ Lâm đang nước ngoài, chờ bà ấy trở về có lẽ chuyện này sẽ có cơ hội xoay chuyển. . . . . ."

"dì Ôn, làm sao dì biết gia đình anh ấy?" Từ nhỏ, cô là có cảm giác trên người dì Ôn có phong cách thanh nhã thong dong người bình thường không có, cảm giác bà không giống người bình thường. Quả nhiên, hai năm trước cô bị hãm hại, bên cạnh dì Ôn lập tức xuất hiện một Cố Trường Lâm đáng chú ý. . . . . . Chỉ là bây giờ cô không ngờ dì Ôn cũng biết cha mẹ của Kỳ Tuấn, thế giới này cũng thật nhỏ bé.

"Đều là quen biết cũ." Ôn Ái Thi thản nhiên cho qua. Bây giờ Tiểu Tiểu giống như bà của năm đó. Bà hi vọng cô được hạnh phúc, nhưng lại sợ cô dẫm vào bi kịch của mình năm xưa.

Bà nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Ngải Tiểu Tiểu, thật ra thì, bà vô cùng băn khoăn, là bà nên cố gắng không để cho Tiểu Tiểu ở chung một chỗ với Kỳ Tuấn, để tránh bị thương. Hay là giúp cô hết khả năng, để cho cô có được hạnh phúc mình bỏ lỡ năm xưa?

Những năm gần đây bà vẫn đối xử với Ngải Tiểu Tiểu như là con gái ruột thịt của mình, cô chính là con gái của bà! Đối mặt với ánh mắt trong suốt của cô, Ôn Ái Thi vẫn quyết định sẽ bỏ xuống tất cả ân oán để giúp Ngải Tiểu Tiểu có được hạnh phúc. Cho nên bà mới có thể mạo hiểm nói ra bí mật của mình, nói đến những cố nhân năm đó.

Nhưng mà, nếu như Lâu Kỳ Thanh thật sự cố chấp, cố ý phản đối, bà cũng chỉ đành đưa Ngải Tiểu Tiểu đi không chút do dự. Nhà giàu có vòng xoáy quá sâu, nếu như ngay cả đại gia trưởng đó cũng phản đối, đứa bé đơn thuần này làm sao có thể sống vui vẻ trong đó. . . . . .

Ngải Tiểu Tiểu không hiểu ý định phức tạp của Ôn Ái Thi, cô thấy Ôn Ái Thi không nói gì nữa, lập tức đứng lên, "dì Ôn, con đi thu dọn đống quần áo bẩn đây ạ."

Máy giặt quần áo chuyển động kêu ù ù, Ngải Tiểu Tiểu kéo ống tay áo giặt sạch, vẫy khô, ra sức làm việc, mới miễn cưỡng hất ra khỏi đầu mấy suy nghĩ lung tung kia —— dì Ôn có bí mật, Kỳ Tuấn cũng có bí mật, vậy thì như thế nào, chỉ là bí mật cũng không phải là âm mưu. . . . . .

Hai người lại thân mật thủy chung gắn bó không thể chia cắt. . . . . .

Phi phi, cô đang suy nghĩ gì trong đầu vậy, tại sao lại xuất hiện khuôn mặt của huấn luyện viên thối. . . . . .

Bộp, hất cái mền ra vắt lên dây phơi quần áo, Ngải Tiểu Tiểu quay đầu lại, bị một cảnh trong góc tường chọc cười.

Niếp Niếp mập mạp hai tuổi rưỡi bị ngã xuống, Ngải Bảo hơn một tuổi đang dùng sức kéo cô. Hai đứa trẻ nhỏ nhắm mất sức của chín trâu hai hổ rốt cuộc bò dậy, Ngải Bảo còn nắm tay Niếp Niếp, "Niếp Niếp, thổi một chút. . . . . . Không đau. . . . . ."

A, thật là một cảnh đáng yêu.

Minna: chương tiếp theo 8533 chữ. Huhu!!! dã man quá đi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.